1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 15/04/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 60.

    - Ok! Gói lại đi! – Yến Nguyên cầm giò lan lên, đưa cho quản gia Quân.

    - Vâng, đợi tôi một lát! – Quản gia Quân nói xong liền bắt đầu công việc.

    Lát sau…

    - Bà chủ, thế này được chưa?

    - Được rồi! Chúng ta đi thôi! – Yến Nguyên hài lòng gật đầu một cái, toan cầm giò lan lên thì Nam Phong nhanh hơn bắt lấy trước cô.

    - Để tôi! – Nam Phong cười, cầm giò hoa bước đi trước.

    - Khi nào Yến Vy về, chuyển lời là cháu có chuyện cần nói với nó, bảo nó đợi cháu! – Yến Nguyên dặn dò rồi rời đi.

    […]

    - Ok! Tới rồi! – Nam Phong đậu xe trước biệt thự Thanh Lam, ấn còi xe mấy cái báo hiệu, ngay tức khắc người làm cùng quản gia Nghiêm của Nam Phong chạy ra mở cổng.

    Anh cùng Yến Nguyên bước xuống xe. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là sock, cuồi cùng thì lại cười cười, đó là biểu hiện của quản gia Nghiêm cùng người làm.

    Nam Phong đi vòng ra sau mở cốp, lấy chậu lan ra rồi quăng chìa khóa cho người làm, nói:

    - Mang xe vào gara. Lão gia đang làm gì? – Anh lạnh lùng hỏi, khiến người làm cảm thấy lành lạnh.

    - Lão gia đang tỉa cây trong trong vườn thưa thiếu gia! – Quản gia Nghiêm cúi đầu, bình tĩnh như chuyện đó là bình thường, nói.

    - Chúng ta đi! - Nam Phong quay sang Yến Nguyên, lại bắt gặp cô đang nhìn anh trân trân như tò mò gì đó liền nhoẻn miệng cười.

    - Đi! – Yến Nguyên bõ tai nghe vào túi xách, đi tới. Nam Phong vẫn giu46 thái độ cười cười đó mà cầm giỏ lan bước cùng cô.

    Đợi cho hai người đi được một đoạn, một trong hai người làm đi cùng quản gia Nghiêm ngạc nhiên hỏi:

    - Thiếu gia làm gì đó? – Người làm A.

    - Cô gái xinh đẹp đó chắt chắn là bạn gái cậu ấy! – Người làm B.

    - Đúng! Nếu không thì cậu ấy sẽ không đưa về nhà! – Người làm A.

    - Nói chí phải! Chi bằng…

    - Đủ rồi! Mang xe của thiếu gia vào bãi rồi đi làm việc của mình. Chỉ cần biết cô gái đó lá khách là được rồi. – Quản gia Nghiêm đứng đắng nói, sau đó liền đi theo Nam Phong.

    Trong vườn…

    - Nội! – Nam Phong cất tiếng gọi.

    - Về rồi sao? Đói chưa, ông cháu ta cùng ăn cơm. – Ông nội của Nam Phong – Trần Đình Khanh nói, tay vẫn còn đang cầm cây kéo tỉa.

    - Nội, ngưng tay một chút. Bạn cháu đến! – Nam Phong tằng hắng một tiếng.

    - Bạn cháu sao? Thật bất ngờ, ta phải xem là ai mới được! – Ông xoay nhưng tay, xoay người tìm bạn của Nam Phong.

    - Cháu chào ông! Cháu là bạn của Phong, Yến Nguyên! – Yến Nguyên cúi đầu một cái, giọng nói ngọt đến mùi tai.

    Ông nội nhìn Yến Nguyên một cái, liền gật gật đầu ý khen ngợi. Phong của ông dẫn bạn về nhà, lại còn là con gái, thật bất ngờ. Không biết có thể gọi là cháu dâu tương lai không đây?

    - Haha! Chào cháu! Cháu rất xinh đẹp. Nhưng dường như ông từng gặp cháu, chỉ là nhất thời ông không nhớ, tên cháu cũng rất quen. – Ông nội tháo bỏ đôi găng tay làm vườn rồi đưa nó và cây kéo cho quản gia Nghiêm bên cạnh.

    - Nguyễn Hoàng Yến Nguyên thưa ông! – Yến Nguyên kéo khóe miệng, tạo thành một nụ cười khéo léo.

    Ba cô từng kể về ông ấy cho cô nghe. Một “ lão đại” của thương trường, “ đại tiền bối” trăm người kính nể, có cả cô và ba cô.

    - A! Ta nhớ ra rồi! Tiểu thư của tập đoàn YN. Đúng là quý nhân! Cháu lại đây, Phong nữa! – Ông nội chỉ tay về phía chiếc bàn bằng gốc cây quý ở góc vườn.

    Sau khi đã ngồi xuống, rót trà xong xuôi, ông mới để ý tới một vật được gói bằng vải nhung mà từ nãy giờ Nam Phong vẫn khư khư trong tay, bèn hỏi:

    - Phong, đang cầm gì trong tay đấy?

    - À! Quên mất. Là hoa mà Nguyên tặng cho nội! – Nam Phong đặt giò hoa được gói kĩ càng lên bàn, lại len lén nhìn Yến Nguyên đang nho nhã uống trà,

    - Hoa sao? Là hoa gì mà xem quý giá vậy? Nguyên, cháu tặng ta hoa gì đấy? – Ông nội nhìn Yến Nguyên, miệng nở nụ cười đôn hậu.

    - Hoa của sự bất ngờ. Phong biết ông thích nên nhờ cháu! Ông mở ra thử xem! – Yến Nguyên cười duyên đặt tách trà xuống đĩa.

    Bên này, Nam Phong suýt nữa nghẹn trà. Chữ “ Phong” từ miệng cô thốt ra nghe sao mà ấm áp lòng anh thế không biết. Tâm trạng càng ngày càng tốt nha.

    - Được! Ta sẽ xem ngay bây giờ! Haha! – Ông nội nói xong liền tự mình dùng tay mở lớp vải nhung ra.

    Vừa nhìn thấy vật bên trong đó, ánh mắt ông hiện lên vẻ hài lòng thấy rõ. Cẩm báo tím! Làm sao mà cô bé này lại có đây?

    - Ông không thích ạ? – Yến Nguyên hỏi đùa, miệng vẫn treo theo nụ cười nhẹ.

    - Rất thích! Cháu đó, làm sao mà tặng ta chậu hoa lan quý thế này? Cháu mua sao?

    - Là cháu tự trồng. Khí hậu ở Úc tốt nên trông nó khỏe như thế. Lần trước cháu nghe Phong nói chuyện điện thoại với ông, biết ông thích nên cháu nói với cậu ấy sẽ tặng ông một chậu.

    - Phong có một cô bạn gái như cháu thật là tốt! – Ông nội cười cười, chợt thấy gương mặt Yến Nguyên phút chốc trở nên hồng hồng.

    - Nội! Cháu và Nguyên chỉ là bạn, nội thật là! – Nam Phong gằng giọng, lại len lén liếc nhìn Yến Nguyên.

    - Haha! Vậy sao? Thật xin lỗi hai đứa. Nhưng ta thấy hai đứa rất đẹp đôi, sao không làm một cặp luôn đi nào? Haha! – Ông nội cười đôn hậu chọc hai người.

    - Cháu thật sự không nghĩ đến chuyện đó! – Yến Nguyên đưa tách trà lên uống nhằm che giấu cảm xúc.

    - Từ từ nghĩ!

    - Nội!/ Ông! – Nam Phong cùng Yến Nguyên đồng thanh kêu lên, lại đồng loạt nhìn sang nhau, ánh mắt hai người chạm nhau lần nữa, thật sự là có duyên.

    - Haha! Hai đứa từ từ nói chuyện! Nguyên à, ta cho người làm bánh ngọt cho cháu rồi, ăn bánh ngọt rồi dùng cơm xong hẳng về! Ta có việc, đi trước đây! Haha! – Ông nội giữ thái độ vui vẻ cầm chậu hoa hướng vườn lan đi tới. Quản gia Nghiêm cũng theo “ tín hiệu” của ông rời đi.

    Ông nội vừa đi cũng là lúc người làm mang bánh ngọt lên. Một chiếc bánh chocolate và dâu tây.

    Người làm cắt bánh ra làm hai phần, bày ra đĩa rồi rót thêm trà vào ly cho họ, sau cùng cũng lui ra.

    Còn lại Nam Phong cùng Yến Nguyên, không khí có vẻ hơi trầm mặc một chút.

    Một cơn gió đột nhiên thổi từ hướng vườn nhà ra, mang theo hương thơm của hoa hồng nồng đậm trong không khí.

    Yến Nguyên hít thở mạnh một cái, nhìn Nam Phong, nói:

    - Nhà cậu chắc trồng rất nhiều hoa hồng?

    - Đúng! Rất nhiều! Nội tôi nói, nó do mẹ trồng! – Nam Phong chăm chú nhìn cô trong khi cô nhìn chỗ khác.

    - Có thể cho tôi xem qua hay không?

    - Được! Chúng ta đi! – Nam Phong đứng dậy, kéo tay Yến Nguyên đi theo anh.

    Qua vài bước, nhà kính trồng hoa khổng lổ hiện ra trước mắt họ. Đi càng gần, hương hoa hồng càng sâu. Nam Phong đẩy cửa bước vào.

    - Rất đẹp! – Yến Nguyên nhìn hàng ngàn bông hoa hồng trước mắt, thích thú kêu lên.

    - Đi tham quan, mau lên! – Nam Phong hướng mặt về phía trước, nói.

    Yến Nguyên nhìn anh rồi cười một cái, đôi chân nhỏ nhắn bắt đầu cuộc dạo chơi. Chỗ này thật sự rất rộng, toàn bộ lại là hoa hồng, mẹ Nam Phong thật có tài.

    Hoa hồng đỏ, hoa hồng vàng, hoa hồng trắng, cả hoa hồng xanh và tầm xuân cũng có, thật sự là một thiên đường. Yến Nguyên vui vẻ bước đi giữa những khóm hoa, Nam Phong nhẹ nhàng bước theo sau.

    Đi đến chỗ một bông hoa hồng vàng Bulgaria đang nở rực rỡ, cô cúi người xuống, vén tóc ra sau tai rồi nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

    Nam Phong nhìn Yến Nguyên thật chuyên chú. Cô thật đẹp, lại thanh khiết. Cho dù tất cả những đóa hồng này cộng lại, anh e rằng cũng không thể sánh được với Yến Nguyên.

    Đưa tay hái một nhánh hồng nhung, Nam Phong đi đến cạnh Yến Nguyên, nói:

    - Tặng cậu!

    Yến Nguyên ngẩn dậy nhìn anh, đưa một cánh tay nhận nhánh hoa, cười nói.

    - Cảm ơn! Tôi cũng có quà tặng cậu!

    Cô nói xong, tinh nghịch nháy mắt một cái rồi đem cánh tay giấu phía sau lưng ra để trước mặt, thổi phù một cái, cánh hoa hồng liền bay tung tóe, bám cả lên tóc Nam Phong. Nhanh thật nhanh chạy đi, Yến Nguyên nói vọng lại:

    - Đố cậu bắt được tôi! Nam Phong ngốc!

    - Cậu chờ đó! Tôi bắt được thì cậu đừng hòng trốn thoát! – Gương mặt Nam Phong hiện lên vẻ hạnh phúc, trực tiếp đuổi theo Yến Nguyên.

    Không khí bên trong nhà kính thật vui vẻ. Xen lẩn tiếng cười tiếng nói còn có cả những cánh hoa hồng đủ màu sắc bay tứ tung trong không trung, tạo nên một khung cảnh có hai thiên sứ đang đùa giỡn vô cùng hạnh phúc…
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0



    - Bà chủ, người đã về! – Quản gia đưa tay nhận lấy balo áo khoác ngoài từ Yến Nguyên, cúi gập người chào cô.

    - Vy đâu? – Yến Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi.

    - Yến Vy ở phòng đàn!

    - Không còn việc của chú! – Yến Nguyên nói xong, một hướng đi thẳng đến phòng đàn.

    Nhìn cánh cửa khép hờ, Yến Nguyên rón rèn đẩy vào thì bắt gặp Yến Vy đang thất thần ngồi, bàn tay chỉ gõ suy nhất một phím, ánh mắt lạ nhìn vào không trung. Cô không vui nhíu mài liền gọi:

    - Vy!

    Yến Vy giật mình, thất tha thất thưởng quay sang nhìn Yến Nguyên, nói:

    - Chị! Em… em đang đợi chị!

    - Có chuyện gì sao? Buồn à? – Yến Nguyên ngồi xuống cạnh nhỏ, bàn tay và ánh mắt tập trung vào phím đàn, nói.

    - Khô… không có! À! Nghe bác Quân nói chị tìm em. – Yến Vy che dấu gương mặt mất hồn, vội lánh sang chuyện khác.

    - Chẳng có gì quan trọng, bỏ đi. Lúc chiều thế nào? – Yến Nguyên vẫn giữ tư thế đệm đàn, hỏi.

    - Gặp được mẹ! Mẹ hỏi thăm em! Ngoài ra chẳng có gì! – Yến Vy nói dối, hốc mắt lại cảm thấy cay cay.

    - Cô chắc chứ? Đừng quên hậu quả của việc nói dối tôi! – Yến Nguyên sẵn giọng, lời nói chứa một ít uy hiếp.

    - Em… em không có! Chỉ lả… chỉ là… - Yến Vy lấp bấp, thật không biết nói sao cho được.

    - Thế nào? – Yến Nguyên ngưng tay, nghiêng đầu nhìn nhỏ.

    - Không có gì! – Yến Vy nuốt nước bọt, cười sượng nhìn Yến Nguyên.

    - Nguyễn Hoàng Yến Vy! – Yến Nguyên biết nhỏ đang che dấu chuyện gì liền gọi thẳng tên nhỏ khiến Yến Vy sợ mất cả hồn.

    - Thật sự không có! Em không có gì dấu chị cả! – Yến Vy tuy sợ nhưng vẫn cố lắc đầu xua tay. Nhỏ thật sự không dám nói cho Yến Nguyên nghe yêu cầu của mẹ mình.

    - Cô còn nói không có? Tôi chưa nói gì cô đã tự khai ra, còn dám nói không? – Yến Nguyên nhướng mài nhìn biểu hiện trăn trở của Yến Vy, trong lòng quả thật có chút lo lắng.

    - Em không dám nói! – Yến Vy nhắm mắt, tay bấu chặt vạt áo nói ra bốn chữ.

    - Cô sợ cái gì? Chuyện liên quan đến mẹ cô khiến cô khó xử nhưng tôi thì không. Nói cho tôi biết, thật ra hai người đã nói những gì?

    - Em… em… mẹ cần… cần… tiền! – Yến Vy bị Yến Nguyên đọa sợ, nói lí nhí trong miệng.

    - Cô nói cái gì? – Yến Nguyên không vui nhíu mài. Người đàn bà này tốt nhất đừng để cô xử lí. Bằng không chỉ có đường chết. Cả con gái ruột mà cũng dùng thái độ hèn hạ như thế, bảo đảm không có đất dung thân.

    - Mẹ… em… bà ấy… bà ấy cần… cần tiền! – Yến Vy cúi gầm mặt, nước mắt lại chảy xuống.

    - Không khóc! Ngẩn mặt lên! – Yến Nguyên nhìn nhỏ, giọng nói vô cùng cứng rắn.

    Yến Vy rụt rè ngẩn mặt lên, liền bắt gặp đôi mắt màu tro lạnh đến vô hồn của Yến Nguyên thì xém tí giật mình hét lên, cũng may còn kìm nén được.

    - Không được khóc! Cho tôi biết, bà ta yêu cầu cô đưa tiền, có nói cụ thể bao nhiêu hay không? – Yến Nguyên bấu vào vai Yến Vy, lạnh lùng nói.

    Yến Vy đưa tay quệt nước mắt, thút thít:

    - 10 triệu!

    - Bà ta tưởng cô là cái máy sao hả? Có khả năng in tiền? Cô trả lời thế nào?

    - Em nói em không có, mẹ liền bảo tìm mọi cách đưa cho bà ấy trong 2 ngày. Chị, em thật sự không có ý định xin tiền ba và chị, chị đừng giận em. Em sẽ tự tìm cách, bảo đảm không phiền đến chị!

    - Tôi phải nói cô ngốc hay ngây thơ đây hả? Tự tìm? Bằng cách gì? Vay thế chấp?

    - Em chưa nghĩ ra! – Yến Vy trả lời một câu khiến Yến Nguyên sắc mặt càng khó coi hơn.

    - Mặc kệ bà ta nói gì, cô bắt buộc nghe tôi. 2 ngày sau tôi cùng cô gặp bà ta, hiểu chưa? Khi nào bà ta liên lạc cứ nói với tôi. Cô làm được không?

    - Em sợ mẹ giận em!

    - Nguyễn Hoàng Yến Vy! Cô là em gái tôi, là con gái của ba tôi, nhất định không cho phép cô bị người khác uy hiếp. Bà ta còn coi cô là con gái thì đã không thủ đoạn moi tiền với cô như thế. Tôi từng hỏi cô, giữa gia đình này và mẹ cô, cô phải làm thế nào, cô còn nhớ hay không? Nhất định phải sáng suốt lên. Nhớ kỹ, em gái Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này thì không phải đụng chuyện là khóc. Còn có tôi! Hiểu không?

    Yến Nguyên tức giận nói một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy mệt nhưng ánh mắt vẫn như muốn xuyên thẳng qua tâm hồn Yến Vy.

    Yến Vy nhìn Yến Nguyên, đôi mắt hai mí của nhỏ trợn to cả ra. Chị quan tâm nhỏ đến như vậy sao? Cứ tưởng chị còn giận thật nhiều mới phải? Chị thật là người tốt.

    - Chị! Em cảm ơn chị! – Yến Vy xúc động quá mức, bất ngờ nhoài tới ôm chầm lấy Yến Nguyên mà nức nở.

    Yến Nguyên nhìn nhỏ, lần này là đến lượt cô sốc. Trời ạ, nước mắt của nhỏ vấy lên người cô, bẩn quá. Nhưng… nhưng như thế này cũng tốt. Yến Vy là em cô, cô nhất định sẽ bảo vệ nhỏ, dù người kia là ai đi nữa cũng giúp cho nhỏ.

    - Đừng khóc nữa! Áo tôi bị cô làm bẩn hết cả rồi đây!

    Yến Vy nghe Yến Nguyên nói thế, cơ thể liền như cái lò xo bật ra, rối rít nói:

    - Em xin lỗi! Là do em bất cẩn! Chị cứ thay ra, để em giặt!

    - Không cần! Nhà không thiếu người làm! Ngồi đây đệm đi, tôi lên lầu tắm xong sẽ xuống. Ngày mai là so tài, dốc sức tập lần cuối. Còn chuẩn bị cho lễ hội! – Yến Nguyên nói xong, nhanh chóng rồi khỏi phòng đàn. Ở lại một lát nữa e là cô sẽ chết vì bẩn.

    Yến Nguyên đã rời khỏi mà Yến Vy vẫn còn ngẩn tò te nhìn cánh cửa. Chị nhỏ thật tuyệt vời. Vừa đẹp, vừa tài giỏi lại thông minh. Chẳng bù cho nhỏ. Chẳng có cái gì ra hồn.

    Yến Vy thơ dài một cái, lại quay sang chuyên tâm tập luyện đợi Yến Nguyên trở xuống.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 62.

    Noble School vẫn như thường ngày với ánh nắng dịu nhẹ và gió thoang thoảng hương hoa. Nhưng chỉ là không khí bên ngoài mà thôi, chứ còn không khí bên trong lớp 11a3 đã nóng rồi mà một lát đây còn nóng hơn.

    - Chào các em! Hôm nay là ngày tranh tài của Phương Linh, Thanh Thúy cùng Yến Vy và Yến Nguyên nhưng cô hy vọng cho dù ai thắng ai thua cũng không thù ghét lẫn nhau. – Cô My đứng trên bục giảng, cười tươi nói với cả lớp.

    - Khi nào bắt đầu được thưa cô? – Phương Linh nhanh mồm nhanh miệng hỏi.

    - Các em muốn bây giờ hay cuối tiếc?

    - Bây giờ! – Yến Vy tự tin trả lời, nói xong còn lườm Thanh Thúy cùng Phương Linh theo đúng bản tính từ nhỏ của mình.

    - Được! Bây giờ chúng ta cùng di chuyển tới phòng nhạc cụ của trường nào các em.

    Cô My nói xong liền cằm túi xách bước đi trước, mấy thành viên khác trong lớp cũng liền nhốn nha nhốn nháo chạy theo. Đa phần đứng về phe của Thanh Thúy và Phương Linh nếu là con gái và con trai thì lại thích chị em nhà Yến Nguyên hơn.

    - Vy à, tao ghê mày quá! – Mỹ Ngọc nhìn Yến Vy, vừa vặn ăn ngay cái lườm của nhỏ.

    - Đừng có mà coi thường tao! – Yến Vy nói xong liền bước ra khỏi lớp, Mỹ Ngọc vội vã đuổi theo.

    - Để xem bọn cô thua nhục nhã cỡ nào! – Thanh Thúy nhỏ giọng nói với Yến Nguyên khi đi sượt qua người cô.

    - Cô đứng lại đó! – Yến Nguyên lạnh lùng nói.

    - Có gì sao? Gọi tớ? – Thanh Thúy giả vờ ngây thơ quay lại hỏi.

    - Thứ nhất, chỉ có cô mới bị tôi gọi một cách khinh thường như thế. Thứ hai, dẹp bộ mặt đó, tôi sợ sẽ kinh tởm đến chết. Thứ ba, cô chắc gì đã đánh đàn lại Yến Vy!

    - Cô…

    - Được lắm! Tô Phương Linh tôi cũng sẽ chống mắt chờ xem chị em thấp hèn nhà cô làm ra trò gì! – Phương Linh không để Thanh Thúy nóng giận ra mặt liền mau chóng nói.

    - Còn tôi chỉ sợ, Yến Nguyên nói chuyện nhiều với các cô sẽ thấp kém theo! – Diệu Anh khéo léo mỉa mai Phương Linh cùng Thanh Thúy.

    - Cô dám… - Phương Linh giơ ngón tay chỉ về phía Diệu Anh, lại bắt gặp Bảo Khánh trừng mắt với nhỏ liền giật mình rút ngón tay lại, hậm hức cùng Thanh Thúy bước đi.

    - Diệu Anh, chúng ta đi! – Bảo Khánh thu lại vẻ mâ lãnh, nhẹ giọng nói với Diệu Anh khi thấy Nam Phong cùng Yến Nguyên đã rời đi trước.

    - Đi thôi! – Diệu Anh nháy mắt với cậu một cái rồi cũng cười vui vẻ cùng Bảo Khánh đi đến phòng nhạc cụ.

    Không khí bên ngoài phòng nhạc cụ lúc này là cực kỹ nóng. Không chỉ có học sinh chung lớp mà các lớp khác cũng tò mò kéo đến. Người này đẩy người kia, người kia xô người nọ, người nọ lại kéo người này, cuối cùng là một mảnh hỗn loạn như ở trung tâm thương mại mùa khuyến mãi.

    Trong phòng nhạc cụ, máy lạnh được điều chỉnh ở mức 26 độ C nhưng xem ra không khí cực kỳ nóng. Cô My đứng trên bục giảng của giáo viên, phấn khỏi nói:

    - Các em thân mến, như đã nói trước, phần tranh tài để giành quyền tham gia đại hội của trường chính là bản Moon Sonata. Mời Yến Vy, Phương Linh cùng Thanh Thúy ngồi vào vị trí.

    Yến Vy, Phương Linh cùng Thanh Thúy mỗi người một cây piano, yên vị ngồi xuống.

    Yến Nguyên, Nam Phong, Diệu Anh cùng Bảo Khánh ngồi ở hàng ghế dưới, kiêu ngạo nhìn những nhân vật sắp trổ tài. Phần thi này, Yến Nguyên không có lí do gì để tự ti về Yến Vy. Nói đúng hơn, Yến Vy không có quyền thua cuộc.

    - Được rồi! Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu phần thi. Để công bằng, cô đã mời giáo viên thanh nhạc của trường làm giám khảo… * Chỉ bên cạnh*… Chúng ta bắt đầu từ Phương Linh, Thanh Thúy và sau cùng là người thách đấu Yến Vy.

    Cô My nói xong cũng là lúc giai diệu du dương của bản Moon

    Sonata từ cây đàn của Phương Linh phát ra. Mọi người trong lẫn ngoài phòng đều bị lôi cuốn vào sự điêu luyện từ bàn tay trắng trảo thon dài của nhỏ.

    Hoàn thành bài thi, Phương Linh tự tin hướng lên chỗ giáo viên thanh nhạc cùng cô My chơ điểm cùng nhận xét.

    Cô My: 8 điểm.

    Giáo viên thanh nhạc: 7 điểm.

    Nhìn kết quả thứ hai, gương mặt Phương Linh xụi lơ. Nhỏ nén giận cầm micro lên hỏi:

    - Thưa thầy, em tại sao lại thấp điểm như thế?

    Thầy thanh nhạc điềm đạm cười một cái, cầm micro trả lời nhỏ:

    - Em gãy đàn vì mục đích thắng thua, không vì đam mê thật sự của người chơi nhạc. Ngón tay em nhìn rất cứng, không mềm mại, cả nốt nhạc cũng không trơn, nhất là đoạn sau cùng.

    Phương Linh nghe giáo viên thanh nhạc nhận xét thì không còn gì để nói. Bất quá Thanh Thúy gỡ lại.

    - Mời em, Thanh Thúy! – Cô My cười hiền hậu nói.

    Thanh Thúy kéo ra nụ cười, bắt đầu đánh đàn. Nhỏ không nhìn phía đàn như Phương Linh, ánh mắt lại mông lung trung không trung một cách vô ý thức. Những nối nhạc được truyền đạt từ ngón tay của Thanh Thúy rất mềm mại, hoàn toàn không mang theo tư vị của sự cao trào.

    Và kết quả Thanh Thúy nhận được là:

    Cô My: 8 điểm.

    Giáo viên thanh nhạc: 8 điểm.

    Thanh Thúy trợn mắt nhìn kết quả. Làm sao lại như thế? Chắc chắn là họ không có khiếu nghe nhạc. Bản thân nhỏ còn tự khâm phục mình, vậy mà họ dám cho điểm thấp như thế.

    Cũng như Phương Linh, Thanh Thúy đè nén tức giận mà để chờ đợi phần thi của Yến Vy.

    - Yến Vy, đến lượt em.

    Yến Vy nghe đến tên mình, trong lòng tất nhiên cảm thấy hồi hộp. Nhỏ nhìn về phía Yến Nguyên thì nhận được một cái gật đầu của cô.

    Yến Vy hít một hơi, khéo hờ đôi mắt và bắt đầu bài nhạc.

    Tiếng nhạc vang lên, kéo theo một nỗi u buồn đến rũ người. Đoạn nhạc đầu, Yến Vy khiến người khác bị xoáy sâu vào nền nhạc. Và đoạn cuối, Yến Vy lại khiến người nghe như bừng tỉnh với những đợt sóng âm thanh mà nhỏ tạo ra.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 63.

    Nốt nhạc cuối kết thúc, Yến Vy khiến tất cả đều ngỡ ngàng, ngoại trừ Yến Nguyên đang hài lòng nhết mép.

    Yến Vy hoàn thành phần thi, mong chờ nhìn kết quả.

    Cô My: 10 điểm.

    Giáo viên thanh nhạc: 9 điểm.

    Nhìn bảng kết quả, Yến Vy muốn bật khóc. Cao hơn, điểm sổ của nhỏ cao hơn. Nhỏ thắng rồi, Nguyễn Hoàng Yến Vy cuối cùng cũng làm ra trò rồi.

    Phương Linh và Thanh Thúy mắt đỏ ngầu nhìn nhau, đồng thanh nói:

    - EM PHẢN ĐỐI!

    Cô My và thầy thanh nhạc không hiểu nhìn hai nhỏ. Sao lại phản đối.

    - Em phản đối thưa cô. Yến Vy là người mới tập chơi, tại sao cố thể hơn bọn em? – Thanh Thúy hung hăng nói.

    - Em muốn biết lí do! – Phương Ling cũng không vừa.

    Yến Nguyên từ dưới nhìn lên, khóe miệng kéo ra nụ cười khinh thường. Đưa tay vén một ít tóc ra sau, cô vừa bước lên vừa cất giọng:

    - Nếu hai cô song tấu, tôi bảo đảm sẽ thua tới tâm phục! – Yến Nguyên đi đến cây piano của Yến Vy rồi xuống.

    - Ý cô là gì? – Thanh Thúy trừng mắt.

    - Là như thế này! – Diệu Anh cũng cười khinh, đi lại chỗ cây piano của Phương Linh.

    Yến Nguyên và Diệu Anh không ai hẹn ai, cùng nhau gãy lên bài Moon Sodanat bằng cách song tấu. Họ nhẹ nhàng khoan thay, phong thái ung dung cao quý, hòa mình cùng tiếng đàn, hoàn toàn không lỗi một nhịp khiến cho giáo viên thanh nhạc phía trên vô cùng hài lòng mà gật đầu.

    Nam Phong và Bảo Khánh nhìn nhau, rồi lại nhìn hai cô gái phía trên mà cười mãn nguyện.

    Yến Vy mang vẻ mặt đầy tự hào nhìn Yến Nguyên, một cô gái thật đa tài và khéo léo đến khó tin.

    Bản sodanat song tấu của hai người đẹp kết thúc mà Phương Linh cùng Thanh Thúy vẫn chưa hết há hốc kinh ngạc. Họ làm sao có thể kết hợp ăn ý như thế? Nếu nghe qua lao thì chắc chắn nghĩ rằng là một người đàn. Không thể, chắc chắn là gạt người, chắc chắn là gạt người.

    - Không tin cũng chẳng sao. Hai cô quả thật không có tài, chỉ có tham vọng, không xứng đáng mang danh người chơi nhạc! – Diệu Anh nhàn nhạt nói, gương mặt thuần khiết xinh đẹp nhìn về phía Phương Linh cùng Thanh Thúy.

    - Cô nói ai bất tài hả? – Phương Linh hùng hổ xấn tới, lại bị một cánh tay của ai đó nắm bả vai ghì lại thật chặt.

    Là Bảo Khánh. Xem tí thì nhỏ quên mất là phải giữ hình tượng trước mặt Bảo Khánh.

    Phương Linh nhìn cậu quan tâm tới Diệu Anh như thế thì hừ lạnh, nhăn nhó chen qua đám đông trước cửa phòng rời đi.

    - Kết quả đã rõ! Yến Vy thắng. Phần thi song tấu piano sắp tới sẽ do Yến Vy cùng Yến Nguyên đại diện thi đấu. – Cô My nói xong cũng rời khỏi phòng thanh nhạc.

    Giáo viên thanh nhạc mang gương mặt vui vẻ hướng mọi người đi tới.

    - Yến Vy, em rất có năng khiếu. Không biết em có thể tham gia câu lạc bộ âm nhạc của thầy hay không?

    - Em nhất định sẽ suy nghĩ lại! – Yến Vy cười duyên.

    - Được! Khi nào có kết quả tới gặp thầy. Yến Nguyên và Diệu Anh cũng vậy, rất tài năng. Các em từ từ nói chuyện, thầy đi trước. – Giáo viên thanh nhạc nói rồi rời đi.

    - Còn cô, chưa phục? – Yến Nguyên nhướng mày nhìn Thanh Thúy tức đến xanh mặt đang đứng cạnh đó.

    - Tôi nhất định không phục. Đợi đó, tôi xem các người có tài cán gì! – Thanh Thúy nói xong thì dậm chân thật mạnh xuống nền gạch bước đi.

    - Em vui quá, cuối cùng cũng thắng! Cảm ơn chị, rất cảm ơn chị! – Yến Vy cười hịp mắt nhìn Yến Nguyên.

    - Chúng ta cùng về lớp! – Yến Nguyên cũng cười lấy lệ, xong cùng mọi người trở về lớp.

    […]

    Tan học, Phương Linh cùng Thanh Thúy kéo nhau vào quán bar xả giận. Hai nhỏ gọi mấy chai rượu mạnh cùng một bình shisha.

    - Mẹ nó! Làm sao như thế? Một đứa mù nhạc như con Vy làm gì có cửa thắng!? – Thanh Thúy tứng giận nện ly rượu xuống bàn.

    - Tao còn bị bất ngờ, huống hồ là mày! – Phương Linh nói xong hít một hơi shisha.

    - Nguyễn Hoàng Yến Nguyên, con nhỏ chảnh chọe đó. Vừa vào trường đã làm bộ mặt thanh cao, sau lưng thì ra tay dụ dỗ Hội trưởng của tao! Cả Nam Phong nó cũng không tha. Đồ con gái thối nát! – Thanh Thúy.

    - Vậy mà xem, con nhỏ Diệu Anh thì sao? Cũng là một bộ mặt như tao, nhưng tao và nó nào có giống. Khốn khiếp, Bảo Khánh cũng phải về tay tao! – Phương Linh.

    Đứng bên cạnh, khóe miệng của Rick không khỏi kéo ra đầy dã tâm. Một nơi ồn ào âm thanh như thế này nhưng đối với anh, cái tên Nguyễn Hoàng Yến Nguyên còn nổi bật hơn hẳn. Anh chủ động đi đến chỗ Phương Linh và Thanh Thúy, vui vẻ nói:

    - Chào hai người đẹp! Không biết các em là gì của cô gái tên Yến Nguyên?

    Phương Linh cùng Thanh Thúy không hẹn mà nhìn lên, lại bắt gặp nụ cười chói lóa như ánh dương cả một chàng trai ngoại quốc vô đẹp một cách cuồng dã.

    Nhưng anh ta hỏi về Yến Nguyên, họ có quan hệ gì sao?

    - Vậy anh là…- Phương Linh cố trấn tỉnh trước vẻ đẹp kia, nhíu mài hỏi.

    - À! Anh là bạn có Yến Nguyên! – Rick rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Thanh Thúy.

    - Tôi nhớ ra rồi! Anh từng đến trường đón cô ta, gây náo loạn thì phải! – Thanh Thúy cười cười, lại uống rượu.

    - Em nói quá lời! Không biết có thể cho anh biết lí do hai em gọi cả họ lẫn tên của Nguyên hay không?

    - Anh là bạn cô ta, đối với chúng tôi là bạn hay thù còn chưa biết! – Phương Linh đưa ly rượu lên làm ý mời, sau đó cũng uống.

    - Không giấu gì bọn em, anh yêu Nguyên, nhưng bị cô ấy từ chối! Anh nghĩ bọn em cũng có hiềm khích, đúng chứ? – Rick.

    - Yêu? Bị từ chối? Nhỏ này cũng cao tay thật! Làm ra biết bao là chuyện. – Phương Linh.

    - Ý em là gì?

    - Cũng không giấu gì anh, hai chúng tôi quả thật có hiềm khích với cô ta. Cô ta và bạn cô ta có ý tranh giành người yêu với chúng tôi. Anh lại là người bị cô ta từ chối, tính sao đây? – Thanh Thúy.

    - Người yêu của em bị Nguyên giành? Em yêu Nam Phong à? – Rick cười nửa miệng, không ngờ lại tìm trúng mục tiêu, lần này xem như viên mãn. ( Còn tiếp...)
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 64.

    - Đúng thì sao? Nhưng cậu ta lại bị Yến Nguyên của anh dụ dỗ! – Thanh Thúy đểu cáng nói.

    - Dụ dỗ? Yến Nguyên không bao giờ làm việc đó! Trừ phi ngược lại! – Rick cười nửa miệng với câu nói của Thanh Thúy.

    - Ý anh là Phong bám theo cô ta? Không hề! - Thanh Thúy.

    - Vậy rốt cuộc anh là bạn hay thù với chúng tôi đây hả? – Phương Linh.

    - Không có lí do gì để là thù! Chi bằng ta hợp tác! – Rick ung dung ngã người ra sau một cách lười biếng.

    - Hợp tác? – Phương Linh và Thanh Thúy nhìn nhau, đồng thanh nói.

    - Đúng! Hợp tác! Hai em không nghe nhầm đâu! - Rick.

    - Hợp tác chuyện gì? – Phương Linh.

    - Hợp tác chuyện tình cảm. Anh yêu Nguyên, nhưng Phong dường như rất thích Nguyên! Em thấy sao? – Rick nhìn Thanh Thúy, nói.

    - Khoan! Dừng lại. Chuyện này không liên quan đến tao! Thúy, tao đi trước! Hai người cứ từ từ nói chuyện! Chào anh! – Phương Linh gật đầu chào một cái, nhanh chóng bước khỏi quán bar.

    - Anh nói anh sẽ giúp em? Chúng ta hợp tác? – Sau khi Phương Linh đi khỏi, Thanh Thúy gấp rút hỏi.

    - Đúng! Anh muốn Nguyên là của anh! Còn em chỉ việc kéo Phong về cạnh em!

    - Nhưng bằng cách nào? Cũng như anh với cô ta, Phong không thích tôi! – Thanh Thúy bất mãn nói.

    - Anh nghĩ là anh đã có cách! Em có muốn nghe hay không? – Rick cười đểu.

    - Anh nói tôi sẽ nghe!

    - Cách của anh là…

    Lát sau…

    - Em thấy được hay không?

    - Không tệ! Nhưng nếu thất bại thì chẳng phải tôi sẽ là người thiệt thòi sao?

    - Không như em nói! Hợp tác hay không tùy em! – Rick nhún vai, toan định rời đi thì Thanh Thúy cũng giữ anh lại.

    - Được! Tôi đồng ý với anh!

    - Vậy có phải hay hơn không? Anh là Rick, hợp tác vui vẻ! – Rick đưa ly rượu làm ý mời.

    - Thanh Thúy! Hợp tác vui vẻ!

    Cả hai nâng ly, cùng cười đắt ý ột kế hoạch xấu xa được mở màng vô cùng nhanh chóng.

    […]

    - Chúng ta sẽ đi đâu?

    Diệu Anh dựa đầu vào cửa sổ xe, gương mặt tò mò nhìn Bảo Khánh. Từ đầu buổi đến giờ, cậu cứ nhìn cô, sau đó lại làm vẻ đâm chiêu, rồi lại cười rất gian xảo.

    - Chúng ta đi làm một chuyện! Bảo đảm cậu sẽ thích! – Bảo Khánh tà từ nói, mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay: 5h kém 10.

    - Tớ chẳng thích nếu như không biết trước! – Diệu Anh vòng tay trước ngực, hất mặt nói.

    - Đây là bất ngờ! Làm sao có thể biết trước! Với lại chuyện đó không thể làm vào ban ngày! – Vẫn là giọng điệu gian xảo.

    - Hây hây! Cậu nói làm tớ rùng mình rồi đây! – Diệu Anh bĩu môi nói.

    - Vậy tớ sẽ tắt máy lạnh! – Bảo Khánh làm bộ không hiểu ý cô.

    - Không nói nhiều! Mau cho tớ biết là chúng ta đang đi đâu đi?! Tớ rất tò mò! Còn nữa, hôm nay tớ phải giúp ba lọc phần mềm của công ty.

    - Nhất định tớ sẽ trả cậu về đúng giờ. Cậu đừng khẩn trương như thế. Khoảng 45 phút láy xe mới đến!

    - Lâu vậy? Láy nhanh một chút là được chứ gì? – Diệu Anh đột nhiên cảm thấy rất hồi hộp, sắp có chuyện gì xảy ra hay sao đây?

    - Lần đầu tớ gặp Yến Nguyên là tớ cùng Phong đang đua xe. Cậu còn bảo một tay đua như tớ láy nhanh một chút, cậu không sợ sao?

    - Có trẻ con mới sợ!

    - Được! Ngồi chắc một chút!

    - Ok! – Diệu Anh đưa ngón tay làm dấu đồng ý, cười tít mắt với Bảo Khánh.

    Thế là chiếc BMW màu đen lao đi như một hạt bụi trên đường.

    Bảo Khánh láy xe đưa Diệu Anh đến một ngọn đồi cách xa trung tâm thành phố. Lúc này, trời đã chập tối nhưng Diệu Anh vẫn nhận ra hai bên lối đi có những trụ đèn kiểu Pháp và hình như trồng rất nhiều hoa.

    Bảo Khánh thờ ơ đậu xe dưới chân đồi, cùng Diệu Anh bước đi. Cả hai đi đến đâu, những ánh đèn lại sáng lên đến đó khiến cho Diệu Anh gần như hoa cả mắt với hàng trăm bụi hoa bách hợp trồng xen với những trụ đèn.

    - Đẹp quá! – Diệu Anh thích thú kêu lên.

    - Một lát nữa còn có nhiều bất ngờ hơn! – Bảo Khánh nhìn tâm trạng rất tốt của Diệu Anh, bản thân cũng vui không kém.

    - Nhưng sao lại dẫn tớ đến đây? – Tuy mải mê ngắm nhìn những khóm hoa bách hợp dưới ánh đèn nhưng Diệu Anh vẫn hỏi.

    - Tớ đã nói là bất ngờ! Mà bất ngờ thì không thể nói trước! – Bảo Khánh tà mị nói.

    - Tớ cũng thật muốn xem bất ngờ của cậu là gì!

    Bảo Khánh không đáp lại cô, chỉ vui vẻ lắc đầu rồi cười một cái. Diệu Anh, nhất định cậu sẽ bất ngờ.

    Cả ngọn đồi được thắp sáng bởi hàng nghìn ngọn đèn kiểu Pháp theo từng bước chân của cả hai, khiến mọi thứ xung quanh như đang bừng tỉnh theo mỗi nhịp thở.

    Cả hai dừng lại trước một căn nhà nguy nga đồ sộ như lâu đài trên đỉnh đồi. Xung quanh tòa lâu đài thu nhỏ này vẫn là vô số khóm hoa bách hợp đang vươn mình tỏa hương dưới ánh đèn sáng rực như ban ngày.

    Bảo Khánh bước tới cánh cửa gỗ, tra chìa khóa rồi đẩy cửa vào. Cậu hơi cúi người, đưa cánh tay về vào phía trong làm ý mời rồi lại cười với Diệu Anh, giống như cô là nữ hoàng cao quý của nó. Nhưng nói Diệu Anh là nữ hoàng thì cũng không sai biệt lắm. Cô dòng dõi quý tộc, khí chất cao quý, phong thái nho nhã thục nữ, vậy còn khuyết điểm nào?

    - Mời! – Bảo Khánh nhẹ giọng khi Diệu Anh đi đến bên cánh cửa.

    - Cùng vào!

    - Được! – Bảo Khánh nói xong liền bước sau cô đi vào trong...
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 65.

    Bên trong gian phòng chỉ có the thé một ít ánh sáng bên ngoài truyền vào. Diệu Anh chợt cảm thấy bên cạnh mất đi hơi ấm, bất an nói:

    - Khánh! Tối quá! Tớ không thấy gì hết!

    Đáp lại cô là một hồi dài của sự im lặng.

    Trong bóng tối mơ hồ, mi tâm Diệu Anh nhíu lại. Tên Bảo Khánh đáng ghét này, đang làm trò gì không biết.

    Diệu Anh xoay người lại, toan rời đi thì tiếng đàn du dương vang lên khiến cô chùn bước. Ngay sau đó, hàng trăm cây nến được thắp sáng khắp gian phòng rộng rãi của tòa lâu đài thu nhỏ một cách nhanh chóng.

    Gặp ánh sáng bất ngờ, Diệu Anh theo phản xạ lấy tay che mắt rồi cũng từ từ tiếp thu được, rồi cũng từ từ bất ngờ.

    Bảo Khánh thì không thấy bóng dáng, nhưng trên sàn nhà và khắp nới đầy hoa bách hợp cùng cánh hoa của chúng. Những đóa bách hợp đẹp đến thuần khiết, đến mê hoặc nhưng sự cao quý và thanh thuần chịu lùi sau Diệu Anh một bậc dưới hàng trăm ánh nến ở đây, ngay tại lúc này.

    Hương hoa thoang thoảng xông vào mũi Diệu Anh khiến cô cảm thấy thật dễ chịu, hòa cùng tiếng nhạc êm tai làm cho cô tham lam thưởng thức.

    Còn đang bất ngờ và còn đang mải mê nhìn ngắm, Diệu Anh bị một bàn tay ai đó bịt mắt lại.

    - Diệu Anh! Bất ngờ của tớ là đây! Cậu thích không?

    Diệu Anh nghe giọng nói quen thuộc, trái tim đột nhiên lại nhảy lên bùm bùm. Cô dùng gỡ bàn tay đang bịt mắt mình xa, xoay người và nhận ngay nụ cười thật tươi của Bảo Khánh.

    - Cậu làm vậy là có ý gì? – Diệu Anh hỏi một câu mà gần như đã biết 90% câu trả lời.

    Bảo Khánh chỉ nhàn nhạt cười, sau đó như một nhà ảo thuật, đưa tay lên không trung liền bắt ra một cách hoa hồng xanh vô cùng quyến rũ. Diệu Anh mở to đôi mắt màu lá phong của mình nhìn động tác điêu luyện của Bảo Khánh.

    Cành hoa được luồng vào một cặp nhẫn Cartier loại cho tình nhân có đính hai viên kim cương tím. Bảo Khánh khụy một gối xuống đất, đưa một tay ra để sau lưng, tay còn lại đưa cánh hoa hồng ra trước mặt Diệu Anh, giọng nói nhẹ nhàng:

    - Diệu Anh, tớ yêu cậu! Làm bạn gái tớ, được chứ?

    Ngay lúc này đây, trái tim của Diệu Anh gần như ngừng đập. Cô nhìn thấy rõ ràng sự chân thành và mong đợi trong ánh mắt sâu thẳm của Bảo Khánh. Diệu Anh thật sự không ngờ Bảo Khánh có thể cho cô bất ngờ lớn như thế. Cô cũng yêu Bảo Khánh, rất yêu.

    - Được! Tớ đồng ý! Từ nay tớ sẽ là bạn gái của cậu, mãi mãi cũng yêu cậu!

    Diệu Anh vừa dứt lời, thân hình nhỏ nhắn của cô đã nằm gọn trong cái ôm của Bảo Khánh.

    - Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu đã yêu một người như tớ! – Bảo Khánh ôm Diệu Anh thật chặt, giọng nói chứa đầy sự diệu dàng như nước.

    - Đừng nói thế! Cậu là một người rất tốt! Tớ yêu cậu, Bảo Khánh! – Diệu Anh ôm chặt hông Bảo Khánh, nhắm mắt tận hưởng hạnh phúc lúc này.

    Tiếng dương cần êm tai cùng mùi hương của hoa bách hợp hòa quyện vào nhau, tạo nên không khí vô cùng lãng mạng.

    Được một lúc, cái ôm của cả hai kết thúc. Bảo Khánh nâng bàn tay trắng mịn và xinh đẹp như ngọc của Diệu Anh lên, nhẹ nhàng rút chiếc nhẫn từ cánh hoa đeo vào ngón áp út.

    - Hứa với tớ, đừng bao giờ rời xa tớ!

    Diệu Anh nhìn vào ánh mắt của Bảo Khánh, rút chiếc nhẫn còn lại trong cành hoa đeo vào tay cậu, lại nhìn vào đôi mắt chứa chan tình cảm của Bảo Khánh, nói:

    - Tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu!

    - Đi! Tớ dẫn cậu đi xem một thứ nữa! – Bảo Khánh vô cùng yên lòng với lời hứa của Diệu Anh, nắm tay cô kéo ra sân sau.

    Cả hai vừa bước ra thì bộ đèn cảm ứng củng tự động sáng lên. Bảo Khánh lấy điện thoại, nhấn vài phím, sau đó quay sang nói với Diệu Anh:

    - Cậu mau chóng đếm ngược đến 10, nhanh lên!

    Diệu Anh nhướng mài một cái rồi cũng làm theo.

    1…

    2…

    3…





    9…

    10…

    Phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng nổ giòng giã cùng một khung cảnh sáng rực. Diệu Anh cùng Bảo Khánh nhìn theo hướng đó.

    Pháo hoa đủ màu sắc được bắt lên sáng rực, đủ loại hình thù vô cùng công phu và chi tiết khiết Diệu Anh gần như hoa cả mắt. Bảo Khánh vì cô mà chuẩn bị, cô rất vui.

    Màn bắn pháo hoa còn đang diễn ra đều đặn và sáng rực thì Diệu Anh bất ngờ nhón chân rồi đặt lên mọi Bảo Khánh một nụ hôn vô cùng nhẹ. Rời môi Bảo Khánh, cô nhìn cậu, nói:

    - Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều!

    - Tất cả là vì cậu xứng đáng!

    Bảo Khánh nhu tình đáp lại, lần này lại chủ động cúi xuống hôn cô thật sâu.

    Tất cả bây giờ lạ sự chân thành và nóng bỏng của một tình yêu xuất phát từ tâm tình chân thành cùng tiếng pháo hoa hân hoan cùng với một nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt…

    […]

    Diệu Anh trở về nhà rồi ngồi cười một cách thơ thẩn trước bàn trang điểm. Cô nhớ lại tất cả những gì tất cả xảy ra tối nay. Bảo Khánh tỏ tình, cô đồng ý, cả hai hôn nhau. Những chuyện đó không phải mơ, tình cảm cô dành cho Bảo Khánh cũng là thật, một sự thật hạnh phúc.

    Còn đang mong lung với rất nhiều suy nghĩ, chuông điện thoại của cô rung lên. Màn hình hiện lên cái tên “ Bảo Khánh” khiến Diệu Anh thoáng cái đỏ cả mặt. Cô bắt máy.

    - Alo! – Diệu Anh.

    - Đang làm gì? – Đầu dây bên kia, Bảo Khánh lấy ngón cái xoa xoa chiếc nhẫn một cách hạnh phúc.

    - Đang định đi ngủ. Còn cậu?

    - Định chúc cậu ngủ ngon rồi mới ngủ. – Bảo Khánh.

    - Vậy chúc đi! – Diệu Anh nâng bàn tay lên, nhìn vào chiếc nhẫn rồi cười như thiên sứ.

    - Ngủ ngon! Nhớ mơ về tớ! –.

    - Nhất định sẽ ngủ rất ngon! Cậu cũng ngủ đi! Ngủ ngon!

    - Bye!

    - Bye!

    Diệu Anh tắt máy rồi nhìn màn hình điện thoại, sau đó ngoan ngoãn chui vào chăn, nhắm mắt lại.

    Bảo Khánh cúp máy, hôn lên màn hình một cái rồi cũng vùi đầu vào cái gối lông ngỗng mà ngủ trong hạnh phúc.... ^_^
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 66.

    Cộc! Cộc! Cộc!

    Yến Vy thấp thỏm đứng gõ cửa phòng của Yến Nguyên. Chiều nay nhỏ phải đi gặp mẹ mình, Yến Nguyên nói khi nảo đi thì báo với cô một tiếng.

    Cánh cửa gỗ sơn trắng được mở ra, Yến Nguyên xuất hiện.

    - Chuyện gì?

    - Chiều nay em gặp mẹ! – Yến Vy cúi gầm mặt nói.

    - Mấy giờ?

    - Dạ 2 giờ!

    - Tôi biết rồi! Chuẩn bị đi, tôi cùng cô đến đó! – Yến Nguyên nói xong, cánh cửa cũng được đóng lại. Cô không thích nói nhiều về người đàn bà thiếu đạo đức đó, cô cũng chẳng muốn Yến Vy nhắc nhiều về bà ta.

    Yến Vy thở hắc rồi cũng lê bước trở về phòng.

    […]

    Giờ hẹn đến, Yến Nguyên láy xe chở Yến Vy đến café X, điểm hẹn lần trước của bà Hạnh Phương. Lúc đi vào, Yến Vy nhanh nhẹn mở cửa cho Yến Nguyên.

    Bà Hạnh Phương lần này cũng đi cùng với Thái. Thái nhìn thấy Yến Nguyên, mắt cậu ta thật muốn rớt tròng. Đẹp đến ngỡ ngàng. Nhưng ngắm chưa được được 3s đã cảm thấy ánh mắt màu tro của Yến Nguyên đáng sợ như địa ngục, vội vàng quay chỗ khác.

    - Ấy chà chà! Xem ai đến thế không biết? – Bà Hạnh Phương giọng điệu chanh chua khi thấy Yến Nguyên.

    Yến Nguyên không trả lời, mắt lạnh liếc bà ta cùng Thái một cái. Yến Vy không vui liếc mẹ mình, kéo ghế ngồi đối diện mẹ nhỏ, có ý mời Yến Nguyên cùng ngồi.

    - Thứ đàn bà chỉ biết moi tiền như bà ta, tôi chẳng đủ thấp kém để ngồi chung. – Yến Nguyên lạnh giọng nói, cô hiểu được ánh mắt của Yến Vy.

    - Con kia! Hôm nay tao hẹn con gái tao, mày bám đuôi con dám nói chuyện kiểu đó! – Bà Hạnh Phương liếc xéo Yến Nguyên.

    - Con gái? Tôi còn tưởng cái máy rút tiền! Tôi cho bà biết, Yến Vy ra gặp bà hôm nay là vì tôi bảo nó đi! Không có tôi, bà tưởng có cơ hội nhìn thấy nó. – Yến Vy lạnh lùng nhìn bà ta, sự khinh miệt hiện rõ trong từng chữ mà cô nói ra.

    - Mày muốn gây sự chứ gì? – Bà Hạnh Phương không để ý tới những người xung quanh, nện bàn đứng dậy cho ngang tầm với Yến Nguyên.

    - Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy hả? Không sợ mất mặt à? – Yến Vy nhíu mày níu cánh tay bà ta, không ngờ lại bị bà ta hất ra.

    - Con đó, càng ngày càng không coi mẹ ra gì. Mẹ bảo con mang tiền tới, không bảo con mang thứ rác rưởi của lão già đó tới!

    Câu nói kết thúc, một cái bạt tay trời giáng của Yến Nguyên nện ngay gương mặt của bà Hạnh Phương. Thái hoảng mình nhìn cô, Yến Vy cũng giật mình trợn mắt.

    - Tôi cho bà biết, khôn hồn thì im miệng. Hôm nay tôi tới đây là cảnh cáo bà, không được phép liên lạc với Yến Vy. Nó là con bà, nhưng bà coi nó là gì? Trong đầu bà ngoài tiền ra thì còn còn có cái gì? Nghe cho kĩ, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, cả Yến Vy tôi cũng không cho phép bà liên lạc với nó! Nó và bà, không có quan hệ!

    Yến Nguyên nói xong, lạnh lùng rời khỏi quán, Yến Vy vội đuổi theo cô. Bàn nước còn lại bà Hạnh Phương và Thái trong con mắt miệt thị của những người xung quanh cùng các lời bàn tán vô cùng khó nghe.

    Bà Hạnh Phương tức đến đỏ mặt tía tai, nhanh chóng kéo tay Thái rời khỏi chỗ đó.

    […]

    Ánh nắng của ngày mới lại chiếu một cánh ấm áp lên những tòa nhà đủ kiểu cách của trung tâm thành phố vào mỗi buổi sáng. Vươn vai một cái, Diệu Anh xỏ chân vào đôi dép lê Pikachu rồi bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

    Cầm chiếc khăn mặt lau một cách nhẹ nhàng, cô vừa đẩy cửa bước ra thì nhận được điện thoại.

    - Diệu Anh! Chào buổi sáng! – Đầu dây bên kia, giọng nói chứa đầy nhu tình của Bảo Khánh truyền đến.

    - Chào buổi sáng! Có chuyện gì mà điện cho tớ vào giờ này? – Diệu Anh mỉm cười hạnh phúc.

    - Hôm nay là chủ nhật, cậu có rảnh không? – Bảo Khánh.

    - Tớ cũng chưa biết. Nhưng tớ định về ăn cơm cùng ba mẹ. Cậu có chuyện tìm tớ à? – Diệu Anh.

    - Đúng vậy! Nhưng nếu cậu bận cũng không sao. – Bảo Khánh nói giọng chán nản.

    - Ừm… Cậu làm gì mà thở dài? Tớ nói là “ định về” chứ chưa nói “ sẽ về”. Nói xem, cậu định rủ tớ đi đâu? – Diệu Anh.

    - Ây! Vậy thì tốt rồi. Đi đâu thì không nói trước được. Bây giờ tớ tới đón cậu, ok? – Bảo Khánh.

    - Ok! Bye! – Diệu Anh.

    - Bye! – Bảo Khánh.

    15’ sau…

    Bảo Khánh đeo kính râm hàng hiệu, quần jean đúng mốt cùng một áo sơ mi thời trang màu xanh nước biển, dựa và cửa xe đứng dưới chung cư của Diệu Anh nhìn lên. Vài cô gái đi ngang không khỏi hoa mắt với vẻ đẹp lãng tử của cậu.

    Diệu Anh cùng lúc xuất hiện. Cô mặc một chiếc váy thêu hoa hồng vàng dài quá gối, giày bệt màu vàng nhạt. Trông cô lúc này vô cùng nhẹ nhàng và thanh nhã như một đóa hoa bách hợp.

    Qua chiếc kính mát, đôi mắt Bảo Khánh khó có thể che giấu sự yêu thích đối với vẻ ngoài duyên dáng của Diệu Anh.

    Cô vẫy tay một cái, bước nhanh đến chỗ cậu.

    - Chào! Bắt cậu đợi rồi! – Diệu Anh cười cười.

    - Không sao! Mau chóng lên xe, nếu trưa quá da cậu sẽ bắt nắng mất! – Bảo Khánh chu đáo mở cửa xe cho cô.

    Diệu Anh chỉ cười rồi ngồi vào chỗ thắt dây an toàn.

    Trở lại vị trí láy, Bảo Khánh nhấn xe ga rời đi.

    Trên xe, Diệu Anh chống tay, dựa người vào cửa sổ nhìn Bảo Kháng đang chuyên tâm láy xe.

    Bảo Khánh cảm nhận được ánh mắt của cô, đưa bàn tay phải ra bẹo má Diệu Anh, ánh mắt vẫn nhìn vào làn xe, nói:

    - Vui không?

    - Vui! – Diệu Anh đẫy ngón tay Bảo Khánh ra, cười duyên một cái.

    - Cậu biết chúng ta đang đi đâu hay không? – Bảo Khánh vẫn chưa chịu yên, tiếp tục “ chọc phá” gò má trắng hồng của cô.

    - Cậu muốn nói hay muốn tạo bất ngờ? – Diệu Anh tinh nghịch nói lại.

    - Vậy đi, tớ sẽ nói ra bất ngờ lần này. Chúng ta đi biển! – Bảo Khánh thu tay lại, nói.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 67.

    - Đi biển?

    - Đúng! Còn có hai vị khách đặc biệt! – Bảo Khánh nhướng nhướng mày.

    - Ai vậy hả? – Diệu Anh tò mò.

    - Một lát cậu sẽ biết. Còn nữa, tớ không định để da cậu bắt nắng nên chuẩn cho cậu một ít kem chống nắng cùng váy đi biển rồi. Tới nơi thì mau thay ra. – Bảo Khánh.

    - Cậu thật như ông cụ non! – Diệu Anh mỉm cười hạnh phúc tận hưởng sự quan tâm chu đáo của Bảo Khánh.

    - Vì tớ thích chăm sóc cho cậu.

    Phóc một cái, mặt Diệu Anh đỏ bừng sau câu nói của Bảo Khánh. Cả hai cứ duy trì trạng thái như thế cho tới địa điểm.

    Bảo Khánh xuống xe trước, vòng qua mở cửa xe cho Diệu Anh rồi đi mở cốp xe, lấy ra một túi xách giấy đưa cho Diệu Anh.

    - Cảm ơn! – Diệu Anh nhận túi xách từ tay Bảo Khánh.

    - Cậu nhớ nhà hàng lần trước tớ và Phong gặp mọi người không? – Bảo Khánh.

    - Có ấn tượng! – Diệu Anh nhướng mày, gật gật đầu. Làm sao cô quên được, hỗn chiến một trận to đùng vì Yến Nguyên thế kia.

    - Hai vị khách đặc biệt đang đợi ở đó. Đi thôi! – Bảo Khánh nói xong nắm tay Diệu Anh kéo đến nhà hàng trong rất nhiều con mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh.

    Trong khi đó, tại nhà hàng…

    Một cô gái xinh đẹp như thiên sứ ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ sát đất. Gương mặt hoàn mỹ, đôi môi phơn phớt, lông mày chữ tú cùng một đôi mắt vừa đượm buồn vừa sắc sảo lại mang vẻ lạnh nhạt, hai bàn tay ngọc ngà đan vào nhau chống cằm nhìn ra biển. Bộ váy đi biển bằng lụa màu vàng nâu càng tôn lên nước da trắng như ngọc trai.

    Nhà hàng hôm nay đặc biệt không có khách. Theo những gì mọi người biết được thì nhà hàng mang bảng hiệu của tập đoàn Lê Gia chỉ đặc biệt không nhận khách khi biết trước chủ tịch hoặc người nhà sẽ tới. Vì vậy hôm nay chắc chắn có những vị khách kiểu ấy.

    Từ hướng sau lưng cô gái, một chàng trai thân hình vương giả đầy vẻ kiêu ngạo và lãng tử đi đến. Vạt áo sơ mi một trong một ngày, bàn tay đút vào túi quần, chiếc kính mát loại mới nhất trên thị trường cùng một màu tóc nâu hạt dẻ thật khiến người khác thật ngưỡng mộ. Thoạt nhìn, điều ấn tượng nhất của chàn trai ngoài gương mặt thì chính là chiếc hoa tay bên trái bằng đá saphia tím vô cùng mê người.

    Kéo ghế ngồi xuống ở bàn của Yến Nguyên, Nam Phong dường như vẫn chưa dời được tầm mắt của cô trở lại người anh.

    - Biển hôm nay rất đẹp! – Yến Nguyên khẽ động gương mặt, quay sang nhìn Nam Phong.

    - Cậu rất thích biển? – Nam Phong nhìn vào ánh mắt như biết nuốt chửng linh hồn của cô.

    - Cũng có thể nói là vậy! – Yến Nguyên cũng chẳng ngần ngại mà chăm chú vào ánh mắt màu huyết và sâu như vực của Nam Phong.

    - Cách nói chuyện của cậu mãi mãi làm người khác khó hiểu! – Nam Phong nói như khẳng định.

    - Đừng hiểu! Thông minh quá không tốt! – Yến Nguyên cười nhạt, lại đưa mắt ra biển.

    - Cậu buồn? – Nam Phong cũng nhìn ra biển.

    - Không. Tôi chỉ thấy bình yên. – Yến Nguyên.

    - Dạo này tôi không gặp Rick đi cùng cậu! – Nam Phong đột nhiên nói một vấn đề chẳng liên quan gì cho lắm. Chỉ là anh đột nhiên muốn biết. Chỗ này anh cùng Rick cùng đánh nhau nên đặc biệt có ấn tượng.

    - Chúng tôi không liên lạc! Có lẽ cậu ấy đã về nước. – Yến Nguyên.

    - Hai người giận nhau? – Nam Phong nhướng nhướng lông mày.

    - Tôi không biết giận. Một là quen biết, hai là người lạ. Đó là quy luật xã giao của tôi. – Yến Nguyên nhìn Nam Phong nói.

    - Xã giao? Tôi là đặc biệt thấy hai người rất thân nhau. – Nam Phong.

    - Là cậu thấy trong suy nghĩ, không phải sự thật! – Yến Nguyên.

    - Không hẳn! Tôi nhìn ra ánh mắt cậu ấy nhìn cậu, nó hơn hẳn bạn bè! – Nam Phong.

    - Đừng quá thông minh! Và dừng vấn đề này lại. Cũng đừng nhắc tới Rick. Tôi nói không quen. – Yến Nguyên thu hồi vẻ tĩnh lặng, ánh mắt có chút mất kiên nhẫn. Nhưng sao cô tự dưng lại khẩn trương mà giải thích ra? Quái lạ.

    - Được! Không nói thì sẽ không nói! – Nam Phong dựa người vào ghế, nói.

    - Phiền chết được! – Yến Nguyên dời tầm mắt về phía biển.

    - Tôi có thể hỏi cậu một câu nữa không? – Nam Phong nhìn vẽ lạnh nhạt của cô, nói.

    - Cứ hỏi! – Yến Nguyên.

    - Những người mà cậu quan tâm lo lắng, họ không cười thì cậu sẽ buồn hay không?

    Yến Nguyên nhìn Nam Phong. Cô không hiểu Nam Phong đang ám chỉ điều gì nhưng hiểu một cách đơn gian thì có thể.

    - Tất nhiên là không! – Yến Nguyên cười khẽ.

    - Tôi cũng như cậu. Vì vậy tôi muốn cậu cười thật vui! – Nam Phong nhìn cô, nghiêm túc nói.

    Câu nói của anh khiến Yến Nguyên ngỡ ngàng, còn cảm giác được mặt cô nóng rang. Cô nhìn vào đôi mắt đầy chân thành nhưng sâu thẳng của anh, hít một hơi rồi nói:

    - Cậu đang ám chỉ cái gì?

    - Chỉ đơn giản là muốn cậu cười.

    - Nhảm nhí! – Cô trách môt tiếng, vừa lúc café được mang lên.

    - Chúc ngon miệng! – Nữ phục vụ miệng thì nói nhưng ánh mắt lại chỉa vào Nam Phong một cách sổ sàng, sau đó vừa tiếc nuối vừa lui ra.

    - Hey! Bắt hai người phải đợi! – Bảo Khánh nắm tay Diệu Anh đi hướng lại bàn của Nam Phong và Yến Nguyên.

    - Chào! – Nam Phong và Yến Nguyên đồng thanh.

    - Chào. Nhìn hai người thật giống hẹn hò nhe! – Diệu Anh ngồi xuống cạnh Yến Nguyên, nói.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 68.

    - Không hề. Nhưng trước mắt là cậu và Khánh đã hẹn hò rồi! – Yến Nguyên mỉm cười nhìn Diệu Anh khiến cô thoáng cái đỏ cả mặt.

    - Đúng rồi! Đáng nhẽ ra buổi đi biển hôm nay không nên mời hai chúng tôi! – Nam Phong uống một ngụm café, lại cười cười nhìn Bỏ Khánh.

    - Nói gì chứ? Chọc tớ thì được, đừng có chọc Diệu Anh của tớ! – Bảo Khánh hất mặt nói khiến Nam Phong và Yến Nguyên cùng lắc đầu cười mà nhìn Diệu Anh.

    - Cậu nói gì? Tớ là của ba mẹ tớ, không phải của cậu! – Diệu Anh thanh minh trước câu nói của Bảo Khánh.

    - Nhưng chỉ là bây giờ thôi! Sớm muộn gì cũng phải! – Bảo Khánh gian tà nói.

    - Không cãi với cậu. – Diệu Anh bĩu môi nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.

    - Được rồi! Không tranh cãi nữa, gọi món đi! – Nam Phong.

    - Tớ cùng Diệu Anh đã gọi rồi! Một lát sẽ có ngay. – Bảo Khánh.

    - Diệu Anh à, cậu may mắn nha! – Yến Nguyên cười cười trêu Diệu Anh.

    - Đừng chọc cô ấy nữa. Cậu đi thay quần áo đi biển đi. Một lát ra đó da sẽ bắt nắng. Phòng thay quần áo bên đó! – Bảo Khánh chỉ về phía sau của Diệu Anh và Yến Nguyên, nói.

    - Đợi tớ một lát! – Diệu Anh cầm túi xách bước đi về hướng phòng thay quần áo.

    Sau khi bốn người dùng một ít hải sản thì kéo nhau đi dạo biển.

    Hôm nay thời tiết đặc biệt đẹp. Cát vàng, gió thu và nắng nhẹ. Bảo Khánh đã chu đáo thuê toàn bộ bãi biễn cho bữa đi dạo hôm nay, như thế sẽ không ai quấy rầy bọn họ.

    Bảo Khánh và Diệu Anh đi phía trước, vừa đi vừa chơi đùa, nghịch nước, rồi cả là rượt đuổi lẫn nhau.

    Nam Phong và Yến Nguyên cầm giày đi phía sau, nhẹ nhàng in từng dấu chân lên bãi cát vàng óng ánh.

    - Lần đó, thật xin lỗi! – Yến Nguyên chủ động lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng.

    - Không sao! Tôi quên rồi! – Nam Phong mỉm cười nhìn về phía trước.

    - Nghĩ lại, quả thật cũng có ngày tôi cùng cậu làm bạn. Tình thế bị đảo ngược thì phải? – Yến Nguyên cũng mỉm cười.

    - Là lòng người thay đổi. Tình thế là thứ do lòng người tạo ra. – Nam Phong.

    - Chắc là vậy! – Yến Nguyên đưa tay vén tóc, nhìn những bước chân của mình trên mặt sóng.

    Không khí im lặng lần nữa bao phủ hai người. Nhưng đột nhiên nước biển từ phía trước bắn lên tung tóe.

    Bảo Khánh cùng Diệu Anh đứng nhìn Nam Phong cùng Yến Nguyên loay hoay, lại vừa trêu vừa đùa bọn họ.

    - Haha! Xem đại thiếu gia Nam Phong kìa! Sao không che cho Yến Nguyên hả? – Bảo Khánh cười đến chảy nước mắt.

    - Còn nữa, hai người cứ im lặng mà đi bộ thế kia, nhàm lắm! – Diệu Anh cũng cười.

    Nam Phong cùng Yến Nguyên híp mắt nhìn cậu, lại quay sang nhìn nhau rồi cùng cười nhết miệng một cái, không ai hẹn ai mà cùng dùng chân đá nước lại vào người Bảo Khánh khiến cậu la chí chóe.

    - Nam Phong chết tiệt! Cậu chơi xấu! – Bảo Khánh vừa che cho Diệu Anh vừa nói.

    - Cho chừa này! – Nam Phong vẫn chưa ngừng đá nước.

    - Hai người chơi xấu trước! – Yến Nguyên cũng hợp tác với Nam Phong.

    - Dừng lại!...* Chui ra khỏi ***g ngực của Bảo Khánh*… Khánh, chúng ta đấu với họ! – Diệu Anh tinh nghịch nói.

    Nam Phong và Yến Nguyên nhìn người mới vừa khiêu chiến rồi lại tiếp tục nhìn nhau. Ánh mắt của họ đang nói chuyện với nhau.

    “ Họ bảo đấu kìa!” – Nam Phong.

    “ Nhưng đấu cái gì?” – Yến Nguyên.

    “ Đấu gì cũng được. Chơi không?” – Nam Phong.

    “ Chẳng sợ!” – Yến Nguyên.

    - Đấu không? Hay là sợ thua? – Bảo Khánh nắm lấy tay Diệu Anh, hất mặt nói.

    - Chúng tôi chẳng sợ. Nhưng đấu thế nào? – Nam Phong khoanh tay trước ngực nói.

    - Cõng đua! – Diệu Anh nhìn Bảo Khánh rồi cả hai đồng thanh nói.

    - Cõng đua? – Nam Phong cùng Yến Nguyên cùng trợn mắt hỏi lại.

    - Sao? Dám chơi không? – Diệu Anh cười thách thức.

    - Cậu thế nào? – Nam Phong nhướng mày nhìn Yến Nguyên.

    - Tôi không biết định nghĩa từ sợ! – Yến Nguyên cười nữa miệng.

    - Được được! Đấu đi! Rặng dừa ở đằng kia! Cặp nào tới trước sẽ thắng! – Bảo Khánh.

    - Khả quan không? – Nam Phong lai hỏi Yến Nguyên.

    - Dù tôi và cậu không phải một cặp nhưng là người khác thách đấu nên đành chấp nhận. – Yến Nguyên chấp tay trước ngực nói.

    - Được!...* Quay sang Diệu Anh*… Lên lưng tớ! – Bảo Khánh.

    Diệu Anh cười cười một cái rồi nhảy phóc một cái lên lưng Bảo Khánh, vòng tay ôm lấy bảo vai cậu.

    Lúc này Yến Nguyên mới nhận ra tình thế. Thôi chết! Họ là người yêu của nhau, còn cô và Nam Phong chỉ là bạn. Quên mất! Quên mất! Không lẽ bây giờ lại nhận thua.

    - Đừng nghĩ như vậy nữa! Lên lưng tôi, chúng ta nhất định sẽ thắng họ! – Nam Phong như đọc thấu suy nghĩ của Yến Nguyên, hơi cúi người xuống nói.

    - Ashiii! Nhưng không được tự nhiên! Tôi quên mất 2 người kia…

    - Mặc kệ họ! Không có vấn đề gì đâu!

    Yến Nguyên ái ngại nhìn anh rồi vẫn giữ thái độ đó vòng tay qua cổ Nam Phong để chuẩn bị leo lên nhưng tay vừa mới vòng qua liền bị Nam Phong sốc lên lưng anh khiến cô sợ tới mức nhắm chặt cả mắt.

    Cô-cũng-là-con-gái-mà. @_@

    - Đừng nói là lần đầu tiên cậu được cõng nha? – Nam Phong nhìn người trên lưng đang hoảng hốt, nói.

    - Còn phải nói! – Yến Nguyên phát bực với vẻ mặt đùa cợt của anh. Nhưng cô quả thật là lần đầu tiên bị con trai cõng. Mặt cô đang nóng lên đây này.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 69.

    - Ngồi chắc vào! – Đáp lại thái độ của Yến Nguyên, Nam Phong chỉ cười như có như không rồi bước đến chỗ Bảo Khánh.

    - Nhanh nhanh lên! Bọn tớ nhất định sẽ thắng nha! – Diệu Anh phấn khích nói khi thấy Nam Phong đã đứng ngang hàng với Bảo Khánh.

    - Yến Nguyên à, hôm nay trời không nắng cho lắm, tại sao mặt cậu lại đỏ như thế hả? Có cần thoa kem chống nắng hay không? – Bảo Khánh nhìn người trên lưng Nam Phong, giọng nói vô cùng đùa cợt.

    - Dư thừa! – Yến Nguyên bối rối quay mặt đi chỗ khác.

    - Được rồi! Tớ đếm 1, 2, 3 thì chúng ta chạy!...* Nhìn về phía trước*… 1 – 2 – 3. CHẠY!

    Trong khi Diệu Anh phấn khích reo hò, tay ôm lấy cổ Bảo Khánh một cách thân mật thì Yến Nguyên vừa ngượng vừa sợ, ôm chắt lấy bả vai rộng lớn của Nam Phong.

    Kết quả là cả hai “ cặp” đều hòa nhau.

    Bốn người ngồi trên bãi cát, dưới rặng dừa xanh um nhìn ra biển. Diệu Anh vô cùng chu đáo khi giúp Bảo Khánh lau mồ hôi, nụ cười trên miệng cũng không ngớp.

    Sau khi ngồi xuống, trái tim của Yến Nguyên mới hết nhảy loạn cả lên. Cô rõ ràng là ngồi trên lưng Nam Phong nhưng còn mệt chết đi được.

    Nhìn sang xung quanh, đột nhiên Yến Nguyên không thấy bóng dáng Nam Phong đâu cả.

    - Phong đâu? – Cô quay sang chỗ Bảo Khánh và Diệu Anh, hỏi.

    - Không biết! – Diệu Anh.

    - Mới đứng ngay tớ đây!

    Bảo Khánh vừa nói xong thì thấy Nam Phong từ xa chạy đến với một túi nilon trên tay. Thì ra là anh mua đi mua nước.

    - Của hai người! – Nam Phong hướng chỗ hai người kia, đưa cho Bảo Khánh một long pepsi và Diệu Anh một lon trà chanh.

    Anh đi đến chỗ cạnh Yến Nguyên, ngồi xuống rồi thì thầm vào tai Yến Nguyên:

    - Nhìn Bảo Khánh!

    Yến Nguyên theo phản xạ liền nhìn sang chỗ Bảo Khánh.

    Và…

    Phụt!

    Bảo Khánh vừa bật nắp lon pepsi thì toàn bộ nước ngọt trong ấy bắn tung tóe lên người cậu.

    Còn đang đơ với sự việc bất ngờ thì bên này, Yến Nguyên không nhịn được mà phá lên cười.

    Diệu Anh đều tiên là sửng sốt, sau đó cũng hòa theo nhịp cười của Yến Nguyên nhưng cũng giúp cậu lau nước ngọt.

    - Haha… Để mình… haha… giúp cho! – Diệu Anh vừa giúp Bảo Khánh vừa nói.

    Bảo Khánh cắn răng nghiến lợi trừng mắt với Nam Phong, nhưng cái cậu nhìn thấy chỉ là ánh mắt Nam Phong đang say mê nhìn Yến Nguyên nên đành nguôi ngoai.

    Nam Phong nhìn Yến Nguyên cười thật vui vẻ vì sự pha trò của anh, tâm trạng cũng thật tốt.

    Nhẹ nhàng mở nắp một chai nước suối, Nam Phong đưa đến trước mặt Yến Nguyên, nói:

    - Cậu uống đi!

    Yến Nguyên nhìn anh, cười cười rồi đưa tay nhận lấy:

    - Cảm ơn!

    Cả một ngày hôm đó, bốn người bọn họ hết dạo biển rồi lại đi đua moto nước, nhảy dù rồi lặng biển với bình dưỡng khí. Tất cả những sự chuẩn bị của Bảo Khánh hôm nay quả thật là một trải nghiệm tuyệt vời bên bạn bè cho Yến Nguyên.

    […]

    Bảo Khánh đưa Diệu Anh về, đến phía dưới chung cư là giới hạn của cậu.

    - Cảm ơn vì hôm nay! Tớ rất vui!

    - Tớ cũng rất vui vì cậu đã vui! – Bảo Khánh nói xong thì nắm lấy tay Diệu Anh, ấn lên trán cô một nụ hôn tạm biệt rồi xoay người rời đi, cũng không quên quay lại cười chào với Diệu Anh.

    Diệu Anh bối rối nhìn theo bóng lưng cậu, cô cũng không quên vẫy tay tạm biệt rồi cũng đi lên.

    […]

    - Cảm ơn đã đưa tôi về. Còn phiền cậu đến đón tôi lúc sáng.

    Yến Nguyên bước xuống xe trong bộ đồ thể thao. Cô đã thay ra bộ quần áo này khi vừa từ biển về, lúc ghé qua nhà hàng của gia đình Bảo Khánh.

    - Không có gì! Ừm… Hôm nay cậu đi chơi vui không?

    Nam Phong cũng đã thay ra một bộ quần áo khác. Đồ của ai cũng dính toàn cát biển, anh cũng không ngoại lệ.

    - Không tệ! Cũng lâu rồi tôi không đi biển kiểu như thế. – Yến Nguyên gật gật, thái độ là vui vẻ cùng thõa mãn.

    - Vậy lần sau… Nếu là tôi mời thì cậu đi không? – Nam Phong tỏ vẻ nghiêm túc.

    - Cạu sao? Còn phải suy nghĩ! – Yến Nguyên cười cười.

    - Không lẽ lại phải như lần đi hội chợ sao? Chặn đường vệ sĩ của cậu rồi hạ họ, sau đó dùng vũ lực kéo cậu lên xe? – Nam Phong.

    - Đó là khoảng thời gia đầu tôi về nước. Vì sự an toàn của tôi nên ba tôi mới thuê vệ sĩ. Bây giờ làm gì còn, tôi cũng từng họ qua một môn võ để phòng thân. – Yến Nguyên.

    - Vậy coi như lần sau tôi mời thì cậu sẽ đồng ý?

    - Đã bảo là sẽ suy nghĩ. Thôi cậu về đi, tôi vào nhà! Chúc ngủ ngon!

    - Ngủ ngon.

    Nam hong cứ đứngdựa vào cửa xe như thế nhìn bóng lưng của cô.

    3 tiếng đồng hồ trôi qua, hơn 1h sáng, khi đèn phòng của Yến Nguyên vụt tắt thì anh mới trở lại xe, nhấn ga rời đi.

    […]

    Như thường ngày, sau bữa sáng thì Yến Nguyên sẽ cùng Yến Vy tới trường. Nhưng hôm nay có lẽ Yến Vy sẽ phải tự đi đến trường mất…

    - Chào buổi sáng! – Nam Phong lười biếng dựa vào cửa xe nhìn Yến Nguyên láy xe ra.

    Yến Nguyên nhấn nút xếp mui, khó hiểu nhìn anh, nói:

    - Sao cậu lại ở đây?

    - Tôi tới đón cậu đi học! Không được?

    Yến Nguyên vừa định trả lời “ Không cần” thì Yến Vy ngồi sau đã nói:

    - Chị đi với Phong, em có thể tự lái xe!

    - Nhưng…

    - Vy đã nói, không lẽ cậu để tôi phải phí công? – Nam Phong nhướng mày.

Chia sẻ trang này