1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiểu thuyết Hoa Nước Mắt - Hoàng Ngọc Hà.

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi merryheart, 09/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. linhlinhlengkeng

    linhlinhlengkeng Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    532
    Đã được thích:
    0
    trời ơi, đến đoạn hay nhất, chị ơi, post típ đi chị, em khóc mất
  2. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Hic híc, mình xin lỗi mọi người đã chờ đợi, mình cũng muốn post nốt cho xong để cho câu chuyện ko bị dở dang nhưng mình cũng bận quá. Mình cố gắng sẽ post cho hết vì cũng sắp hết rồi mà. Cảm ơn các bạn nhiều nhiều ! Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ !
  3. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Thanh bàng hoàng trước lời kết án của chồng. Cô định thanh minh cho mình, hoá ra mình lại có tội nặng hơn. Cô bưng mặt khóc rưng rức. Hưng chẳng hề quan tâm,, anh ngồi trầm ngâm: Thế ra những thằng đàn ông mà mình tin yêu, đều xông vào nhà để làm hại mình. Một thằng Lâm thông minh giỏi giang thế, đã cướp mất Tuyết của mình. Nay lại là thằng Tú ngoan ngoãn, học hành xuất sắc, đã phá hoại đời con gái mình. Biết tin ai bây giờ ? Giống đàn ông vừa tử tế, vừa đểu cáng !
    Không hiểu sao khi nghĩ về Lâm, về Tú, Hưng không cảm thấy một nỗi oán hận hay căm ghét nào. Anh chỉ thấy lạ lùng là những con người ấy họ cũng yêu quý anh, tôn trọng anh nữa. Thế mà họ lại vẫn làm hại đời anh ? Sự phá hoại lẫn nhau hình như chẳng phải là chủ đích, mà guồng quay cuộc đời cứ nghiến nát lẫn nhau ?
    Hưng nhìn Thanh đang khóc tức tưởi. Cô ta đang đau khổ. Cô ta cũng không định làm hại Quỳnh, mà cũng chẳng có ý bôi nhọ Quỳnh. Vậy mà hành động của cô ta mới độc ác làm sao ? Bây giờ thì tất cả mọi người đến đưa tang con ta không thương tiếc nó nữa, mà họ sẽ khinh bỉ nó . Khổ thân con gái tôi !
  4. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    hu hu, bao nhiêu công post lại mất hết rùi !
  5. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Sống đã chẳng được yêu thương, chết đi chẳng ai thương xót. Sao mà số mệnh của nó oan nghiệt đến thế ?
    Anh bất giác bật lên câu nói :
    - Cô thật độc ác. Cô bỏ mặc con tôi lúc còn sống, cô dẫm đạp lên con tôi khi nó đã chết !
    Thanh quỳ sụp xuống đất, chắp tay cầu khẩn:
    - Em trăm ngàn lạy, xin anh thương em. Em không có tội. Em không định nói xấu con gái anh, nhưng em hoảng sợ mọi người khinh ghét , nên em đã trót nói ra chuyện ấy với mọi người. Em không bao giờ dám dẫm đạp lên danh dự của Quỳnh. Anh tha lỗi cho em. Anh ơi anh, em khổ quá !
    Hưng mủi lòng thương. Kể ra cô ta cũng chẳng phải là người xấu xa. Đó là bản năng tự vệ thôi. Ngay cả cái cung cách đối xử của cô ta đối với Quỳnh cũng rất bản năng. Lúc trước cô ta yêu Quỳnh, đó là bản năng người đàn bà luống tuổi khát khao làm mẹ.
    Sau này khi cô ta đã có con, thì bản năng bảo vệ quyền lợi của con mình đã khiến cô ta ghét Quỳnh.
    Sống theo bản năng là loại người thiếu văn hoá. Mà trách sao được, cô ta lớn lên như cỏ cây hoang dã ở đồng quê. Ta cũng đừng nên làm khổ cô ấy nữa. Phải có tình thương.
    Cửa bật mở, Kim bước vào dáng điêụ nóng nảy:
    - Chị Thanh, chị sao lại ăn nói vô trách nhiệm như thế ?
    Thanh ngẩng phắt lên, vẻ mặt từ đau khổ trở lên dữ dằn:
    - Cô Kim, cô không có quyền ăn nói như vậy với tôi. Dù sao tôi cũng là vợ anh Hưng.
    Kim cười khẩy, chẳng hề để ý gì đến Hưng, cô nói :
    - Chị là vợ anh Hưng, mà chị đi nói xấu con anh Hưng. Chị bịa đặt như vậy mà không sợ xúc phạm oan hồn người đã khuất à ?
    Hưng thấy Kim nói năng hơi thô bạo, Hưng can ngăn :
    - Kim đừng nói như vậy. Chị Thanh không có ý bịa đặt điều gì đâu. Có thể ý kiến chị ấy là có căn cứ.
    Kim cầm tờ biên bản khám nghiệm được photocopi đặt lên bàn trước mặt Hưng, rồi cô rít lên :
    - Anh cứ xem đi. Người ta vu oan cho con mình, mà còn cứ bênh chằm chặp. Quỳnh còn nguyên **********.
    Thanh bật ngay dậy, tay run run cầm lên xem , môi mím lại. Còn Hưng nhìn cô ta chằm chằm như muốn nuốt sống.
    Thanh đặt tờ giấy xuống, hàm răng nghiến bạnh quai hàm, mắt trừng trừng. Khuôn mặt cô biến dạng như mụ phù thuỷ. Lát sau cô bật thét lên:
    - Các người bịa đặt ra cái tờ giấy này . Các người có Tiền thì mua chuộc ai mà chẳng được. Mấy lão bác sĩ này ghi láo. Tôi không tin.
    Hưng chợt thở dài, không hiểu sao lúc này anh lại thấy nhẹ nhõm, anh nói giọng trở nên điềm tĩnh :
    - Nào hai cô ngồi xuống, ta cùng nói chuyện bình tĩnh xem sự thể ra sao ?
    Kim cố gắng trấn tĩnh, nén nỗi tức giận đang cuộn lên:
    - Khám nghiệm cho Quỳnh, các bác sĩ lập xong biên bản thì về. Em đi photocopy, làm mấy bản để lưu. Vừa về đến đây thì nghe mọi người xôn xao cả lên, họ bảo chị Thanh nói là Quỳnh chửa hoang. Em tức quá nên vào đây để nói với anh, thì gặp ngay chị ấy ở đây. Em bực quá nên nói quá lời. Nhưng dù sao thì chị Thanh cũng rất hồ đồ khi đi nói xấu cháu Quỳnh.
    Thanh cố nén bực tức, cô nói hùng hồn như bảo vệ luận án:
    - Tôi không tin bản khám nghiệm ấy. Bây giờ giấy tờ có gì mà chẳng bịa ra được ? Các người che dấu tội của Quỳnh để bảo vệ danh dự cho gia đình, nhưng các người có biết như vậy là trút mọi tội lỗi vào đầu tôi ? Cái thân làm vợ kế nhục nhã như thế. Ai cũng chửi tôi là " đồ dì ghẻ độc ác ". Cả anh nữa, anh Hưng cũng nguyền rủa tôi như vậy. Tôi phải làm sáng rõ chuyện này. Tôi phải tự bảo vệ danh dự của mình ...
    Hưng sốt ruột cắt ngang :
    - Nói ngắn thôi. Bây giờ cô muốn gì ?
    - Tôi đề nghị khám lại, có sự chứng kiến của tôi .
    - Thật quá quắt ! Hưng kêu lên bất bình.
    Nhưng Kim thì kiên quyết:
    - Được, đồng ý thì khám lại. Tôi là bác sĩ, tôi sẽ thao tác nhưng phải mời thêm chị Thao , mấy cô em con chú Nghiên nữa và cô giáo vào chứng kiến lại.
    Hưng nói:
    - Nhưng phải có điều kiện này : Nếu cô Thanh bịa đặt cho con tôi thì tôi sẽ ly hôn. Cô phải ra khỏi nhà này ngay lập tức.
    Thanh sững người, cô hoảng sợ thật sự:
    - Khám là để làm sáng tỏ việc của Quỳnh. Tại sao anh lại đưa việc bỏ tôi vào đây ?
    - Bởi vì cô nói rằng việc này để bảo toàn danh dự cho cô cơ mà ? Con tôi đã có biên bản hợp pháp bảo đảm rồi. Việc khám lại là do cô đòi hỏi, vậy phải có điều kiện.
    Thanh không còn cách nào lùi được nữa, đành nói :
    - Tôi yêu cầu khám lại để xác minh dự đoán của tôi đúng hay sai. Chẳng việc gì tôi phải nhận điều kiện.
    Được cứ khám. Kim quả quyết hành động. Hai người phụ nữ đã đi ra. Hưng ngồi lại, chưa hết bàng hoàng vì mọi chuyện vừa xảy ra. Cô Thanh là người thế nào. Một mụ phù thuỷ biến hoá khôn lường ? Chẳng phải thế, cô ta không đủ thông minh và tài năng để biến hoá. Cô ta chỉ hành động để bảo vệ thân mình mà thôi. Kkhông thể sống với loại người như thế được. Cô ta không có tình cảm, cô ta chỉ có bản năng tự vệ.
    Chút tình thương đối với Thanh tan đi như khói giữa trận gió.
  6. Silvergate

    Silvergate Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2005
    Bài viết:
    67
    Đã được thích:
    0
    Sống chỉ theo bản năng không phải là người thiếu văn hóa , đó là súc vật .
  7. yestandnow

    yestandnow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2004
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    ko biết nữa, nhưng theo cảm giác của mình nói nhân vật Thanh hơi nặng phải ko bạn? Đó cũng chỉ là 1người đáng thương, ko có được tình cảm của chồng, và phản xạ là như thế.
    Có chăng tất cả đều sống một cách quá vô tâm với Quỳnh, để rồi....
  8. goldcat

    goldcat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2003
    Bài viết:
    79
    Đã được thích:
    0
    Bỏ rơi câu truyện với mọi người rồi sao merryheart ?
  9. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0

    Thanh phân vân bước theo Kim. Có nên bắt khám lại không nhỉ ? Anh ta đã doạ sẽ ly hôn nếu mình bịa đặt. Như vậy tức là anh ấy tin điều mình nói. Anh ấy sợ sự thật được khẳng định, nên mới doạ mình thế.
    Còn Kim, chắc chắn cô ta nói thật. Nếu không sao cô ta dám cho mình chứng kiến. Vậy là Quỳnh vẫn còn trinh tiết thật. Nếu cả họ hàng chứng kiến, thì mình sẽ là kẻ vu oan giáng hoạ. Chẳng thà cứ để nhập nhoạng, dù sao mình cũng còn có cách để nói lại được, đỡ mất mặt hơn.
    Kim ra mời chị Thoa, ba cô em họ con chú Nghiên, cô giáo và mời thêm cả bác Mão nữa.
    Kim mời tất cả mọi người ngồi xuống , rồi nghiêm trang nói:
    - Thưa bác Mão và các chị. Đáng lẽ em không dám làm phiền mọi người như thế này. Nhưng vì việc cần thiết xin cho em trình bầy. Việc Quỳnh tự tử chết đã có nhiều dư luận khác nhau. Bởi vậy công an đã đến khám nghiệm tử thi làm giám định pháp y. Biên bản đây: Các bác sĩ khẳng định Quỳnh tự tử chứ không phải bị ám hại, không có thương tích, không có chất độc trong dạ dầy. Phổi có nước tràn đầy. Lý do tự tử chưa thể kết luận, nhưng không phải vì lầm lỡ tình ái, bởi Quỳnh còn nguyên màng trih. Em xin đưa mọi người xem bản biên bản này.
    Tất cả đồng tình, chuyền tay nhau xem tờ biên bản.
  10. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Kim nói tiếp:
    - Nhưng vì chị Thanh không tin tờ biên bản này, chị nghĩ rằng Quỳnh có hoang thai, mà gia đình che giấu nên mua chuộc bác sĩ, để họ không ghi sự thật. Vì vậy em mời tất cả các bác, các chị vào chứng kiến, em sẽ khám lại, để minh oan cho Quỳnh. Không được để người đã khuất chịu tiếng xấu được.
    Cô giáo đứng dậy phẫn nộ nói:
    - - Tôi là người chứng kiến bác sĩ khám nghiệm. Tôi xin đảm bảo mắt tôi nhìn thấy sự thật. Không ai có quyền phủ nhận một việc làm quang minh chính đại được. Chị Thanh không những vu oan cho Quỳnh mà còn vu oan cho tất cả các bác sĩ và chúng tôi nữa. Kẻ vu oan là phạm pháp đấy.
    Cô giáo là người mô phạm, cô không thể tha thứ cho sự xúc phạm của Thanh. Thanh nhìn cô giáo lòng căm tức nghĩ: " Nó là bạn học cũ của mình, vậy mà bây giờ lại cư xử rất đểu với mình. Nó bao giờ cũng đố kỵ với mình. Ngày trước thì học dốt hơn mình nên không được giữ lại trường học cao học mà phải về dạy phổ thông. Bây giờ thì lấy chồng nghèo hơn mình. Sự đố kỵ bao giờ cũng tìm cách làm hại nhau". Nghĩ thế, nhưng Thanh bắt đầu lo sợ. Cô im lặng.
    Chị Thoa xúc động thương Quỳnh, chị khóc hu hu rồi kể lể:
    - Khổ cho cháu tôi chưa ! Người ta bịa đặt vu vạ đặt điều như vậy mà không sợ trời chu đất diệt. Bây giờ lại còn đòi đem ra mà khám lại, dằn vặt thân xác. Cháu tôi, chết đi mà chẳng được yên thân...
    Các cô em họ lại xôn xao bàn tán hăng hái chẳng kém gì lúc nãy vào hùa với Thanh nói xấu Quỳnh, bây giờ lại nguyền rủa Thanh và ca ngợi Quỳnh như Thánh nữ. Bác Mão bối rối nhìn cảnh tượng ồn ĩ ấy. Trong lúc nhà đang có đại tang mà lại diễn ra cái cảnh cãi vã này thì thật chẳng ra làm sao. Bác đứng dậy từ tốn nói:
    - Thưa các bác, các chị. Tôi nghĩ mỗi người đều có quyền suy nghĩ về nguyên nhân cái chết bất đắc kỳ tử, bởi vì đó là điều bất thường. Nay đã có bản giám định pháp y. Thế là đã rõ những điều nghĩ sai. Vậy bây giờ nếu chị Thanh đã nhận ra là mình đã nhầm trong dự đoán, và thắp nén hương xin với vong hồn cháu Quỳnh tha lỗi cho, thế là mọi việc sẽ êm đẹp. Việc gì phải khám đi , khám lại, vừa phiền phức lại vừa xúc phạm với người đã khuất.
    Thanh đứng bật dậy, cô thầm nghĩ có lẽ họ muốn che giấu sự thật, nên bắt cô phải nhận mình vu oan, mình cảm thấy những nhận xét của mình là chính xác, nhất định không mắc mưu của họ. Bọn họ là lũ tham tiền, chắc là được phong bì dầy cộm nên ra sức bao che.
    Thanh nói dõng dạc:
    - Đàng nào thì mọi người cũng bảo tôi là vu oan cho con gái chồng. Tôi xin thề là tôi nói sự thật. Tôi đề nghị cứ khám lại, tất cả mọi người sẽ chứng kiến. Nếu không chịu khám lại tức là các người sợ sự thật.
    Bác Mão thở dài. Còn những cô con gái thì hớn hở vì họ tò mò muốn xem thử cái ********** ấy như thế nào ? Nhưng thâm tâm ai cũng khó chịu với lời đề nghị của Thanh.
    Tất cả mọi người kéo nhau vào phòng Quỳnh. CÔ Kim mặc áo blouse và đeo găng tay cao su vào. Lần lượt từng người đến xem.
    Cuối cùng đến lượt Thanh. CÔ ta quan sát rất kỹ lưỡng rồi nói, giọng lạc đi vì thất vọng: " TÔI ĐÃ NHẦM ".
    Mọi người đi ra khỏi phòng, Thanh tần ngần đứng lại nhìn Quỳnh lẩm bẩm: " Quỳnh tha lỗi cho cô ". Thanh hiểu là Quỳnh có thể tha lỗi cho cô, nhưng chồng cô thì không bao giờ tha thứ cho cô về việc này. Mà đó mới là điều đáng sợ ! Thanh đi vào phòng Hưng, anh đang ngồi viết tóm tắt tiểu sử của bố. Cuộc đời cụ giáo Thư đang thức dậy trong lòng anh những tình cảm nhân hậu bao dung.
    Thanh đứng cạnh rụt rè không dám đánh tiếng:
    Hưng ngẩng đầu lên hỏi giọng bình thản:
    - Thế nào ?
    - Em đã nhầm. XIn anh tha lỗi cho em .
    Hưng thở phào nhẹ nhõm. Anh không chỉ lo cho con gái bị nhục, mà anh còn sợ mình nghĩ oan cho Tú. Cậu bé gần như một nửa của Quỳnh để lại trên đời này. Nếu mà anh phải ghét Tú, thì chẳng còn lại tú gì của Quỳnh ở cuộc đời này nữa.
    Bởi thế mà giọng anh lúc này thật dịu dàng:
    - Thôi được rồi. CÔ về trông con di, đi lâu quá rồi đấy.
    Thanh thấy Hưng tỏ ra độ lượng, cô liều cầu xin:
    - Anh tha thứ cho em. Lòng ích kỷ nhỏ nhen khiến em mù quáng. em làm hại danh dự của Quỳnh và xúc phạm đén gia đình ta ...
    Hưng khó chịu, nhưng thấy cô ấy nói chân thành, anh bảo:
    - Thôi cô về đi. Thằng bé đói rồi đấy. Tôi đang bận lắm.
    - Anh nói đi, anh có tha lỗi cho em không ? Thì em mới yên tâm mà về.
    - Lỗi của cô chẳng ai có thể tha thứ được. Nhưng gia đình tôi bao giờ cũng độ lượng với người biết lỗi. Mọi chuyện bàn sau.
    Thanh tần ngần bước ra, rồi lùi lũi dắt xe lặng lẽ ra về chẳng chào ai. Vừa đạp xe cô vừa ngẫm nghĩ làm cách nào để giữ được Hưng, không để anh ấy ly hôn với mình.
    Cô chợt thấy buồn nôn, và rất mừng rỡ: hình như mình lại ốm nghén ? Con mới bẩy tháng mà mẹ lại nghén rồi, thật là mắn như gà. Đúng, đã hai tháng nay mình mất kinh, nhưng cứ nghĩ đang cho con bú nên kinh nguyệt thất thường. Thật là trời Phật cứu mình. Đẻ thêm đứa nữa là lại thêm sợi dây buộc chặt tình chồng vợ.
    Cô ta cười rạng rỡ !

Chia sẻ trang này