1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiểu thuyết Hoa Nước Mắt - Hoàng Ngọc Hà.

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi merryheart, 09/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Em ngồi thụp xuống hai tay ôm lấy đầu thổn thức khóc. ở nơi vắng vẻ này em mới dám để nỗi đau trào ra theo nước mắt , em thầm thì nói: " Quỳnh ơi, tại sao cậu lại bỏ đi như thế ? " . Bỗng có tiếng ếch nhái kêu " ... rậu ... rậu ...", Tú nhớn nhác lắng nghe, hình như có tiếng nói : " Tai cậu, tại cậu ". Tú kinh hoàng hỏi lại : " Tại sao Quỳnh lại bỏ đi? " chẳng hiểu sao một loạt ếch nhái đồng thanh kêu lên một chuỗi âm thanh não nề. Tú nghe rõ hình như có tiếng nói: " Tại cậu, tại cậu - Tớ giận cậu, tớ giận cậu - Rậu ... r rậu ... rậu...".
    Trời ơi, mình đã làm gì mà Quỳnh giận mình? Tú thấy đầu căng lên, lòng thương nhớ bạn và nỗi ân hận khiến cho cậu nhớ lại những điều đã xảy ra giữa tình bạn của hai đứa bấy lâu nay. Từ khi mẹ Quỳnh bỏ đi, Tú càng thân với Quỳnh hơn. Thấy bạn học hành sút kém, Tú đã hết sức giúp đỡ. Nhiều lần Tú làm hộ bài tập. Có những kì thi Tú đã ném giấy để cho Quỳnh quay phim. Tình bạn ấy đã bị cô giáo phát hiện nên cô đã xếp hai đứa ngồi xa hẳn nhau. Quỳnh ngồi đầu phía trái, còn Tú ngồi hàng thứ ba phía phải.
    Tú phải thay đổi cách giúp đỡ, tìm mọi cách giảng lại bài cho Quynh , nhưng Quỳnh rất đãng trí, học trước quên sau. Nhưng dù sao hồi ấy Quỳnh cũng học đạt trung bình. Và đến năm lớp chín thì khá hẳn lên và đã thi vào được lớp 10, dù là đỗ vớt. Rồi không hiểu sao đột nhiên Quỳnh chẳng chịu học hành gì nữa cả. Có lẽ Quỳnh bận phải giúp dì chăm sóc em bé mới sinh.
    Tú hiểu hoàn cảnh gia đình Quỳnh, em thương bạn lắm, hồi còn học cấp I, Quỳnh học rất giỏi, lúc nào cũng đứng thứ nhì, thứ ba, Quỳnh chỉ kém Tú mà thôi.
    Vậy mà lên cấp II, bị mất mẹ , Quỳnh như người mất hồn, bạn ấy luôn luôn hớt hải lo lắng việc nhà, tính toán chi tiêu, rồi đầu óc bạn ấy mịt mù cả. Nhưng mà bây giờ bạn ấy đã lớn, đã quen với hoàn cảnh rồi. Tại sao bạn ấy không chịu học? DÙ là thông cảm đến mấy, Tú cũng không thể nào tha thứ cho bạn về việc liên tục không làm bài tập.
    Mỗi lần Quỳnh bị điểm kém, bị các thầy cô phê phán thậm tệ, Tú cảm thấy đau khổ và xấu hổ như chính mình bị mắng mỏ vậy.
  2. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Cách đây mấy hôm, giờ làm bài kiểm tra toán, Quỳnh hoàn toàn không làm bài, bạn ấy đem nộp giấy trắng. Khi ra về Tú hỏi Quỳnh:
    - Tại sao bạn không làm bài?
    - Mặc tớ, cậu chẳng việc gì phải quan tâm
    Tú tức điên người, cậu nói gay gắt:
    - Cậu tưởng sắc đẹp đủ để làm nên cuộc đời sao? Mình không ngờ cậu hèn đớn đến thế?
    Quỳnh quay lại nhìn thẳng vào Tú, nói chua chát:
    - Học để làm gì cơ chứ? Mẹ tớ đỗ bằng đỏ ở Nga về, vậy mà sống chẳng ra gì. Bố tớ là Tiến sĩ, mà cũng chẳng sung sướng gì. Tớ thấy đời vô nghĩa lắm.
    - Cậu nói lung tung để che đậy sự lười biếng của mình. Mấy người lớn đó sống không ra gì là vì họ không biết cư xử tử tế với nhau. Nhưng nhờ có học vấn mà họ vẫn giữ được nhân cách trong xã hội. Còn nếu vừa không có học vấn, vừa không biết xử sự tử tế thì trở thành bụi đời thôi!
    - Đừng giở giọng lên lớp đạo đức nữa, ngấy lắm rồi. Cậu cứ lo lấy cái thân cậu. Mặc kệ tớ, để tớ yên !
    Tú chợt thấy tức bộ mặt vênh váo kiêu ngạo của cô bạn gái, Tú nhìn Quỳnh rồi dằn giọng nói:
    - Nếu bạn không còn lòng tự trọng nữa, thì chẳng thể mong ai tôn trọng mình. Sẽ chẳng còn ai yêu quý bạn được nữa. Mình nghĩ rằng là bố bạn phải khổ với bạn nhiều lắm. Và dì ghẻ bạn càng khinh bạn nhiều hơn.
    - Mặc kệ tớ, cậu cút đi, cút đi !
    Quỳnh quay phắt, đi như chạy, bỏ về nhà.
    Ngày hôm sau đi học, Quỳnh không thèm chào Tú. Nhưng cô đã thuộc bài. Mấy ngày tiếp đó Quỳnh đã làm bài tập, dù là điểm vẫn kém.
    Tú mừng lắm. Vậy là dù sao Quỳnh cũng đã ý thức được trách nhiệm của mình. Nhưng Quỳnh vẫn tránh mặt Tú, có lần Tú định đến gặp, nhưng Quỳnh đã quay mặt làm ngơ, Tú tự ái không cần làm lành với bạn nữa.
    ... Trời ơi sao mình lại độc ác đến vậy? Tú rền rĩ tự đấm vào đầu mình. Đáng lẽ mình phải chủ động gặp Quỳnh, xin lỗi vì thái độ thô lỗ của mình.
    Chính mình đã để cho Quỳnh cô đơn giữa hoàn cảnh khốn khổ ấy. Mình sống trong gia đình đầm ấm hạnh phúc, nên mình không thể hiểu được sự đau khổ của bạn.
    Trời mưa ngày càng đậm hạt, tiếng ếch nhái bỗng im bặt, chỉ còn tiếng tí tách nước rơi, tiếng sột soạt của con vật gì đó bò đi trong cỏ cây. Mặt sông như sáng lên dưới trời mưa, bóng những con thuyền lặng lẽ rà lưới bơi đi bơi lại giữa sông. Tú vẫn ngồi im như tượng, mặc trời mưa.
    Trên bờ phía xa xa bóng đèn thấp thoáng chờn vờn, tiếng nói lao xao. Có lẽ các bạn đang tìm mình, Tú đứng dậy, vuốt mặt , nước mưa hoà lẫn nước mắt, quần áo nhàu nát, tóc tai bờm xờm. Tú thất thểu đi về phía các bạn.
    Một bạn nhìn thấy Tú, mừng rỡ reo lên:
    - Tú đây rồi, bọn tớ lo quá, đi tìm cậu mãi.
    Tất cả các bạn chạy ùa lại, một bạn gái đưa chiếc khăn mùi xoa bảo:
    - Lau mặt đi, lau tóc nữa , ướt hết rồi.
    Tự nhiên Tú nhìn các bạn, hỏi bâng quơ ngớ ngẩn:
    - Quỳnh đâu?
    Các bạn nhìn nhau, rồi chẳng ai nói gì. họ kéo Tú cùng đi về. Tú đi một mình giữa đám đông, lần đầu cậu hiểu nỗi cô đơn.
    Mấy người thợ lặn đã lên ngồi cả trên bờ, thân hình lực lưỡng bóng nhẫy. Họ đang uống rượu để sưởi ấm. Có lẽ chẳng hi vọng gì nữa.
    Lúc này dễ đến một giờ sáng rồi. Trời tạnh ráo hẳn.
  3. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    ***
    Không một ai đoái hoài gì đến hai người đang ngồi lặng lẽ bên nhau. hai con người đau khổ cùng cực, nhưng chẳng ai thông cảm an ủi họ được. Bởi vì chính họ đã đẩy con gái mình đi đến cái chết. Họ âm thầm nhục nhã và hổ thẹn nghĩ vậy.
    Có thể cũng chả ai nghĩ gì về họ. Mọi người buồn bã, lo âu theo dõi cuộc vớt xác. Vả lại họ ngồi khuất xa và im lặng như hai tảng đá, nên chẳng ai chú ý đến mà thôi.
    Diễm Tuyết ngồi sát bên Hưng, cô nép sát vào anh, một cảm giác yên ổn được nương tựa nơi người mình tin cậy.
    Cô đã gào lên nguyền rủa người dì ghẻ giết con chồng, nhưng thẳm sâu trong lòng mình, cô thấy tội lỗi này thuộc về mình. Cô muốn oán trách chồng đã không bảo vệ con gái, nhưng chính cô hiểu mình đã phó mặc con gái cho số phận. CÔ muốn vùng vẫy thoát khỏi lương tâm đang nghiêm khắc lên án, đồng thời cô muốn đập phá tan tành tất cả. Ý nghĩ muốn giết chết Thiên Thanh cứ day dứt trong tâm trí: Con mụ hiện nay đang chiếm đoạt căn nhà của mình, đang ôm ấp chồng mình, đầy đoạ con gái mình.
    Không hiểu sao tất cả ý nghĩa dữ dội ấy lại làm cho cô mềm rũ xuống và cô cảm thấy vòng tay đỡ của Hưng như một sự che chở, như một cử chỉ tha thứ cho cô. Lòng cô tan ra trong đau khổ và giận dữ. Lạ lùng nhất là Tuyết cảm thấy buồn ngủ khủng khiếp , hồn cô cứ như chấp chới bay thoát xác. Lòng cô trống rỗng, các ý nghĩ lẫn lộn tất cả. Tuyết lả đầu vào vai Hưng và ngủ thiếp đi.
    Hưng ngồi yên lặng, cố gắng hết sức giữ giấc ngủ cho Tuyết, tay anh mỏi tê dại, nhưng anh vẫn ngồi yên như tượng. Thỉnh thoảng anh nhìn xuống khuôn mặt vừa quen vừa lạ đang tựa trên vai mình. Cô ta tự nhiên bỏ nhà ra đi, và bây giờ lại tự nhiên đến đây ngồi dựa vào anh. Tại sao nhỉ? Đàn bà bao giờ cũng hồn nhiên, họ cứ hành động theo ý muốn của mình, và chẳng bao giờ tự nhận thấy mình sai cả. Có lẽ bởi thế, nên bao giờ cũng cần phải tha thứ cho họ. Và chính vì mải nghĩ về Tuyết, bàng hoàng khi lại có Tuyết bên cạnh, khiến anh nhãng quên đi việc Quỳnh đã không còn trên đời nữa. Anh như kẻ chạy trốn nỗi đau của mình, cố quên hết, để chỉ tập trung nghĩ về Tuyết, ôm giữ Tuyết, cảm giác nếu Tuyết lại trở về với anh thì tất cả sẽ trở lại cuộc đời yên ấm vui sướng trước kia.
    Trời mưa rồi trời lại tạnh, áo ướt rồi áo lại khô. Thời gian trôi chầm chậm theo đường đi của mặt trăng đang ngả dần về phía tây. Mây bỗng tản ra, cuộn thành từng mớ bông trắng, vầng trăng hiện ra vằng vặc, mặt sông bỗng rợn lên màu xanh lay láy, ánh sáng như diễu cợt những con thuyền vẫn kiên nhẫn bơi đi , bơi lại rà lưới quét một cách vô vọng, dòng sông cứ vô tình chảy mãi về phía xuôi.
    Mọi người đã tản dần, đám học sinh đã kéo nhau về, chỉ còn những người trong gia đình đứng túm tụm với nhau, thì thầm bàn bạc.
    Bà Xuân lưng còng xuống như gánh nặng đau buồn đè trĩu vai. Bà thâm trầm bước đến bên hai người lặng lẽ hồi lâu, rồi bà cất giọng khàn khàn:
    - Về thôi các con. Ngoài này để các anh chị sẽ lo.
    Hưng như một tảng đá, đầu óc anh mù mịt, thời gian và không gian đều đọng lại. Anh không biết tại sao lại ngồi đây. Đôi mắt cận thị của anh nhìn trân trân, rồi anh hỏi một cách vô nghĩa:
    - Cái gì cơ?
    Bà cụ già nhắc lại:
    - Về đi các con, không thể chờ được nữa. Tuyết đang ốm, khéo quỵ mất.
    Hưng lại ngơ ngác hỏi:
    - Về đâu?
    Tuyết giật mình tỉnh dậy, rồi lại rũ xuống như một tàu lá héo. Bà Xuân thở dài lắc đầu. Chúng nó khéo đã hoá dại hết mất rồi. Tội nghiệp !
    Bà đi tìm gọi xích lô. Lát sau xe đến bà Xuân đến đỡ Tuyết dìu cùng lên xe. Còn Hưng thất thểu đi bộ về.
    Trời tảng sáng. Ngày và đêm giao thoa. Cuộc sống đã trôi qua một vòng quay nữa. Ước gì trái đất quay ngược lại và ta lại được trở về quá khứ !
  4. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    3​
    Chiếc xích lô lăn đi trên con đường đất mấp mô của vùng bãi. Tuyết gục đầu vào vai mẹ, lúc lúc lại nấc lên. Bà ôm con gái vỗ nhè nhẹ vào vai, như thuở còn bé bà đã ru dỗ con ngủ. Đứa con gái của bà bây giờ đã trở thành một thiếu phụ cao lớn lộng lẫy, lúc này đang nép sát vào một bà già gầy guộc, đôi cánh tay khẳng khiu của bà đang nâng đỡ tấm thân run rẩy suy sụp vì đau khổ.
    - Mẹ ơi, con không thể sống được nữa !
    - Đừng nói vậy con. Số phận nó được về trời sớm. Cầu mong cho cháu tôi được siêu thoát về nơi cực lạc.
    Bà ngước đôi mắt nhoè ướt hướng lên bầu trời. Sao đang mờ dần, màn đêm bợt bạt, không gian lúc này dường như lặng ngắt, không còn tiếng dế rền rĩ, lũ chim còn lặng thít trong tổ. Có lẽ vào giờ này, tất cả đều chìm nghỉm trong nỗi huyền bí siêu nhiên của sự chuyển tiếp thời gian.
    Bà Xuân thốt lẩm bẩm:
    - A di đà phật. Cuộc đời này chẳng có gì mất đi mà cũng chẳng có gì tồn tại mãi mãi ...
    Tuyết rùng mình, cô xiết chặt tay mẹ, một điều gì đó loé hiện trong cô. Bà Xuân vẫn chìm lắng trong dòng miên man, bà lại thì thào một mình:
    - Nghiệm ra ở đời, cái gì mà ta hắt hủi thì nó sẽ ruồng bỏ ta. Còn nếu biết thiết tha yêu thương thì phước lành sẽ tưới mát đời ta, tất cả sẽ lại trở về ....
    Tuyết nức nở nói xen lời mẹ:
    - Mẹ ơi, Quỳnh chẳng bao giờ trở về nữa !
    Bà Xuân trầm trầm nói tiếp một mình:
    - Sự trở về của cõi luân hồi chẳng thể lường được. Tình thương yêu có sức mạnh tái tạo những gì ta đã mất. Quỳnh sẽ trở về, nhất định sẽ trở về theo cách của nó. Nếu lòng con biết thiết tha sống vì con cái. A di đà phật. Cầu mong cho lòng được soi sáng, cho tâm được minh mẫn, cho cõi đời an lạc.
    Lời nói rỉ rả thấm dần vào tâm trí mụ mẫm của Tuyết. Lòng cô rạng dần theo ánh hồng thấp thoáng phía chân trời. Bất giác cô đặt tay lên bụng mình, và quyết định: mình sẽ không nạo thai nữa, mặc cho Lâm phản đối. Vì nghe theo Lâm, cô đã hai lần phá thai.
    Tuyết xiết tay ôm mẹ, cô thì thào:
    - Mẹ ơi, cho con về ở với mẹ nhé.
    - Được con ạ, hãy về với mẹ
    Tuyết nghẹn ngào:
    - Đời con chỉ còn có mẹ thôi. Chỉ có mẹ là thương yêu con hết lòng mà thôi !
    Lòng bà mẹ dịu lại, thế là ánh sáng từ bi đã chiếu rọi, sáng lòng người, con gái bà đã giải thoát si mê, để biết sống vì lòng nhân hậu. Đã quá chậm nhưng vẫn còn kịp. Bà nói dịu dàng:
    - Đời người đàn bà là phải sống vì con cái. Đó là thiên chức trời phật giao phó. Đừng từ nan con ạ.
    - Lần này thì con sẽ không phá nữa. Mẹ ơi, mẹ giúp con nuôi cháu mẹ nhé.
    - Cám ơn con. Mẹ mừng lắm vì con đã nghĩ điều phải.
  5. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Về đến nhà mẹ, Tuyết lần bước như người mù, cô nằm vật trên giường mẹ rồi thiếp đi. Bà Xuân cầm chiếc khăn mặt ấm vào, thấy con đã ngủ mê mệt. Bà lau mặt, lau tay cho con, kê lại gối, đắp chăn buông màn, rồi ngồi xuống bên cạnh đăm đăm nhìn con gái.
    Người thiếu phụ ba mươi bảy tuổi, đối với bà vẫn chỉ là con bé Xíu ngày nào. Bà đã cầu mong mãi mới sinh được nó. Lấy chồng 5 năm mà bà vẫn trơ ra như cái cây không quả. Về sau nhờ chạy chữa và cầu cúng khắp các chùa chiền , đền miếu linh thiêng, mãi bà mới sinh được nó một cách khó khăn. Cảm giác hạnh phúc khi bế đứa con nhỏ xíu của mình thật to lớn, choáng ngợp. Từ ngày có bé Xíu, bà không sống cho mình nữa, hàng ngày bà chỉ còn có một mục đích, sống cho con: ăn để có sữa cho con, tắm để sạch sẽ mà bế con, thời tiết tốt hay xấu là tuỳ thuộc vào sức khoẻ của nó. Thậm chí chiều chồng, giữ chồng cũng là để cho con. Tính bà trở nên đôn hậu dịu dàng. bà cố gắng sống hiền hoà, làm việc thiện để tu nhân tích đức cho con. Cuộc đời đã ân thưởng bà xứng đáng. Bà có gia đình hạnh phúc, tiếp đó bà sinh được cậu Huy nữa. Thế là bà hoàn toàn mãn nguyện.
    Vậy mà thời nay, cuộc đời vần xoay thế nào mà đàn bà bây giờ lại có thể bỏ con cái mà chạy theo tình yêu. Mà tình yêu nào có thể lớn hơn tình cảm đối với con cái cơ chứ?
    Bà nhớ một buổi chiều, trời mưa lâm thâm, lòng dạ bà bỗng nhiên bồn chồn nóng ruột. Linh tính như có điều gì chẳng lành. bà định khoác áo đến nhà con gái thăm. Chợt thấy bóng dáng bé nhỏ đầu trần, áo phong phanh, Quỳnh vừa đi vừa khóc bước vào nhà. Bà ôm choàng lấy cháu, Quỳnh nức nở oà lên:
    - Bà ơi, mẹ cháu bỏ đi rồi.
    - Đi đâu? Bà sửng sốt chẳng hiểu cháu nói gì.
    - Mẹ cháu đến ở với chú Lâm
    - Chú Lâm nào, sao lại thế? Bố cháu bảo sao?
    - Bố cháu chỉ nói " mẹ bỏ bố con mình đi rồi".
    - Khổ thân cháu tôi! Bà sẽ đi tìm mẹ về cho cháu.
    Quỳnh ôm bà khóc nức nở, bà ôm cháu mà lòng tan nát. bà thương cháu, nhưng còn thương con gái hơn. Thế là đời nó hỏng rồi. Người đàn bà bỏ nhà ra đi là lấm bụi trần ai rồi, chẳng còn đường quay về nữa.
    - Bà đừng tìm mẹ cháu nữa. Cháu chẳng cần mẹ nữa. Quỳnh nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
    - Đừng nói vậy cháu ạ. Mẹ chắc có việc gì đó , rồi mẹ sẽ lại về với cháu thôi.
    Quỳnh ngẩng mặt nhìn bà, mắt nhoà lệ, một đứa bé lên 10 mà có ánh nhìn khắc khoải già nua.
    - Cháu biết là mẹ thế nào cũng đi theo chú Lâm, đã từ lâu cháu biết thế rồi.
    - Cháu biết như thế nào? Đừng nghĩ xấu về mẹ thế
    Quỳnh lắc đầu đau khổ rồi nó kể với bà:
    - Chú Lâm là kĩ sư ở cơ quan bố cháu. Chú ấy trẻ như cậu Huy nhà ta. Chú vẫn hay đến nhà để hỏi bố về công việc. Có khi còn ở lại ăn cơm với cả nhà. Cháu thích chơi với chú ấy lắm. Chú ấy rất hay đưa cháu đi chơi vườn bách thú. Có hôm đèo xe máy đưa cháu đi lên tận Hồ Tây. CHú gọi mẹ cháu là chị và xưng em.
    - Thế thì chẳng bao giờ mẹ cháu đi theo chú ấy đâu
    - Bà không biết đấy. Có một hôm cháu đi học về sớm, cháu vào nhà thấy buồng mẹ cháu đóng cửa, mà xe máy vẫn để ở nhà. Cháu ra phòng khách ngồi xem sách. Lát sau cháu thấy mẹ và chú Lâm ở trong buồng đi ra. Tự nhiên mẹ mắng cháu: " Trốn học hay sao mà về sớm thế? "
  6. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Bà Xuân hoảng hồn nghe cháu kể, bà khổ tâm vì con gái bà lại hư đốn đến như vậy, nhưng bà còn lo lắng hơn cho cháu gái bé bỏng đã chứng kiến những điều xấu xa ấy, Quỳnh vẫn tiếp tục kể:
    - Mấy hôm sau cháu trốn học để rình, Cứ giữa buổi học là cháu về nấp sau tủ. CHờ chú Lâm với mẹ cháu vào buồng, là cháu nhìn qua lỗ khoá xem họ làm gì.
    - Trời ơi, sao cháu lại làm chuyện rình mò tệ hại ấy. Thôi , cháu đừng kể nữa, bà không thích nghe đâu.
    - Cháu cũng chẳng dám kể đâu, Tởm lắm
    - Thế cháu có nói với bố cháu những điều ấy không?
    - Cháu sợ bố buồn, cháu chẳng nói gì cả
    - Còn với mẹ, cháu có nói gì không?
    - Cháu chẳng muốn nhìn mặt mẹ nữa. Cháu tránh gặp mẹ, mà mẹ cũng đi suốt ngày không ở nhà, và chú Lâm cũng không thấy đến nữa.
    - Mẹ có biết cháu nhìn trộm không?
    - Chắc là có, bởi vì hôm cháu chưa kịp bỏ đi thì mẹ mở cửa thấy cháu. Mẹ chẳng nói gì. Nhưng từ hôm đó mẹ đi từ sáng đến tối, và bây giờ thì bỏ đi !
    - Thế sao cháy không đến nói với bà ? Khổ chưa, thế là nó đi hẳn rồi, còn mặt mũi nào mà quay về nữa.
    Quỳnh dụi đầu vào lòng bà, em muốn tìm thấy hơi hướng của mẹ nơi bà, Quỳnh nhớ mẹ lắm nhưng làm sao mẹ lại có thể yêu Quỳnh như trước kia được ? Khóc hồi lâu rồi chợt nhớ ra, Quỳnh dụi lau mắt rồi nói:
    - Thôi, cháu về đây bà ạ, không bố cháu lại lo.
    Con bé đã trở thành người nội trợ, khốn khổ thân cháu tôi ! Bà đứng dậy lấy nón cho cháu, khoác tấm nilông, rồi bỏ mấy quả cam quả chuối cho cháu xách về.
    Rồi từ đó hàng tuần bà chuẩn bị kho cá, kho thịt bò sẵn trong cặp ***g, để cháu mang về hai bố con ăn cả tuần.
    ... Còn bây giờ cháu đã bỏ cả bà, cả bố mà đi rồi !
    Nước mắt bà lúc này mới tuôn trào dàn dụa. Suốt từ chiều nghe tin Quỳnh bỏ đi, rồi lại nghe tin Quỳnh nhảy xuống sông. Lòng bà tê tái, đau đớn đến lặng người. Bà cố nén lại để giữ bình tĩnh cho mọi người.
  7. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Lúc này đây, ngồi bên con gái, nhìn nét mặt đã bắt đầu có nếp nhăn mờ mờ ở khoé mắt, bà thương con quá chừng, trời phật đã phạt nó quá nặng nề.
    Nỗi khổ đau nhân gấp hai lần, và cũng vì phải gánh nợ đời trên vai gấp hai lần: nợ với con, nợ với cháu, mà bà phải gắng gượng, để lại dẫn con một lần nữa đi vào đạo lý của người làm mẹ. DÙ muộn vẫn hơn chẳng còn gì. Bà đứng dậy đi lên gác ba, nơi lập điện thờ Phật.
    Cắm nén hương lên bàn thờ đức Phật bà Quan âm , bà ngồi xếp nếp, tay chắp trước ngực tay lần tràng hạt, cầu kinh. Thời gian trôi theo từng hạt, từng hạt. Quá khứ đi qua, tương lai sẽ đến, cầu nguyện cho cuộc đời bằng an, cho lòng người từ bi, cho lẽ đời sáng suốt ...
    Bà thâm trầm buông tâm hồn phiêu diêu trong cõi huyền diệu.
    Tuyết mở mắt khi nắng rọi qua khe cửa, những chùm sáng chiếu lên gối. Mình nằm ở đâu nhỉ, một mùi thơm quen thân từ thuở ấu thơ : mùi của mẹ ! Phải, đã từ lâu lắm rồi, Tuyết không còn nỗi nhớ da diết thuở bé mỗi lần xa mẹ. Hồi đó mỗi lần mẹ có công việc về quê, Tuyết thường vào phòng mẹ úp mặt vào gối của mẹ, mà khẽ thút thít: mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm ! Và cái mùi thơm dìu dịu từ gối của mẹ đã làm vợi đi nỗi nhớ.
    Đến khi có con, con gái của mình cũng đã một lần nói với mình câu đó, khi ấy mình vừa đi công tác ở nước ngoài về. Những ngày hạnh phúc làm sao !
    ... Hồi ấy Quỳnh lên 5, Tuyết được cử đi làm phiên dịch cho đoàn cán bộ công nghiệp của Chính phủ đi ký kết các văn bản về hợp tác kinh tế. Tuyết rất mừng vì sẽ trưởng thành nhiều về cả nghiệp vụ phiên dịch lẫn hiểu biết thêm về kinh tế của các nước phương Tây.
    Tuy vậy Tuyết ngần ngại không muốn đi. Cô sợ xa con gái. ĐỐi với cô sau khi có con, tất cả cuộc đời là quy tụ vào nó. Ước vọng thành đạt ư? Chẳng có ý nghĩa gì so với khuôn mặt rạng ngời của con bé. Niềm vui được đến những chân trời mới lạ ư? Chẳng thể nào vui sướng hơn khi nghe thấy tiếng cười hồn nhiên của con bé. CHỉ xa con một ngày thôi là Tuyết thấy bồn chồn không yên. Vậy mà bây giờ xa những hai tháng trời. CÔ toan từ chối nhiệm vụ vinh quang mà ai cũng thèm ước ấy. Nhưng Hưng không đồng ý. Anh khuyên cô cần phải đi vì đó là sự nghiệp tương lai và cô đã lên đường. Hai ngày đầu cô không ăn không ngủ gì được. Mọi người xung quanh đều vô nghĩa, cô thờ ơ với tất cả. Các thành phố hoa lệ, các khách sạn sang trọng đều chẳng làm cô chú ý. Cô chỉ nhớ bé Quỳnh.
    Ra đón đoàn ở sân bay có rất nhiều quan chức cao cấp, nhiều nhà doanh nghiệp lớn. Và trong đám người sang trọng bệ vệ ấy có một thanh niên cao lớn trẻ măng, chạy đến bên Tuyết:
    - Chị Tuyết, chị nhớ em không ?
    - Nhìn quen quá mà chị chẳng nhận ra em là ai
    Tuyết ngượng nghịu cười nhìn đăm đăm vào người thanh niên đẹp trai đến sững sờ ấy. Cậu ta tự giới thiệu:
    - Em là Lâm bạn thằng Huy đây mà.
    - Trời , thằng Lâm sữa đấy ư ? Em khác trước nhiều quá, sao em lại ở đây?
    - Em được cử sang đây đào tạo Tổng công trình sư. Bây giờ vừa học vừa nhận việc ở một công trình.. Tổng công ty của bọn em lần này tham gia hợp tác với ta đấy. Em được chỉ định là phiên dịch cho Tổng giám đốc.
    Gặp được một người quen ở nơi đất nước xa lạ, bỗng thấy như mình vừa gặp được người thân thiết . Tuyết vui hẳn lên. Lâm chăm sóc Tuyết chu đáo mà tế nhị. Cậu ta thấy Tuyết tỏ ra chẳng thiết đi đâu, không háo hức mua hàng hoá đã đành, mà cũng chẳng đi tham quan, Lâm băn khoăn hỏi Tuyết :
    - Chị mệt à ? Phải tranh thủ đi mà tìm hiểu đất nước người ta, nếu không khi về rồi thì tiếc đấy.
    - Mình chỉ mong về, về được với cái Quỳnh thì thế giới này chẳng có gì để tiếc cả.
    Lâm im lặng , rồi cậu ta nói với Tuyết:
    - Hai chị em mình ra cửa hàng đồ chơi trẻ con, ta xem có thứ gì mua cho Quỳnh.
    Thế là Tuyết bật dậy , náo nức tươi cười đi cùng Lâm ra phố. Hai người vào cửa hàng bách hoá lớn nhất, ngắm hết gian hàng này đến gian hàng khác, Lâm bảo:
    - Chị thích gì cứ mua, em sẵn tiền lắm. bên này, chị đừng lo hà tiện như trong nước.
  8. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Tuyết rạng rỡ đứng trước gian hàng búp bê, chị cười khanh khách với những con búp bê biết đi, biết hát, biết chào. Lâm mua ngay một con búp bê ấy. Tuyết ôm nó vào lòng kêu khe khẽ: Tí Khuỳnh của mẹ !
    Lâm nhìn Tuyết cảm động nói:
    - Nhìn chị Tuyết lúc này, em thấy chị như cô bé vậy .
    Rồi Tuyết lại mua một bộ ấm chén bằng sứ bé xíu, một bộ xoong nồi nhôm của búp bê ...
    Về đến khách sạn, Tuyết bắt đầu vui lên, và lao vào công việc một cách hào hứng đầy năng động. Công việc của đoàn đạt nhiều thành công vượt cả dự kiến. Trong đó có công lao lớn của cô phiên dịch xinh đẹp, thông minh và có tài ứng phó linh hoạt.
    Thỉnh thoảng Lâm đến thăm Tuyết, dẫn cô đi xem những danh lam thắng cảnh, hoặc vào các viện bảo tàng, hoặc ngồi trầm ngâm trong một quán cà phê ven hồ, hoặc lang thang ở một vùng quê ngoại ô.
    Lâm vẫn đối xử với Tuyết thân tình và lễ độ như một người em ngoan. Ngoại trừ đôi lúc Tuyết bất chợt nhận thấy ánh mắt chăm chú đắm say của cậu ta. Lòng Tuyết vẫn trong sáng, nhưng cũng vui vui khi biết mình có nhan sắc lôi cuốn được cả những cậu thanh niên trẻ hơn mình.
    Dần dần các cuộc đi mua sắm không còn là mua cho bé Quỳnh nữa, mà là sắm sửa cho người đẹp, Tuyết ngạc nhiên về khiếu thẩm mĩ của Lâm. Cậu ấy mua cái gì cũng hợp với Tuyết. Từ mầu áo đến kiểu cách, và cả những món nữ trang đắt tiền và đẹp đến sửng sốt.
    Mãi đến lúc sắp trở về nước. Khi kiểm tra lại đồ đạc, Tuyết mới nhớ là chưa mua gì cho Hưng cả. Ngày hôm sau, Tuyết định một mình đi mua quà cho chồng, cho mẹ, cho Huy và bè bạn.
    Lâm đã đến trước lúc Tuyết chuẩn bị đi . Anh mang đến một cái đồng hồ bằng vàng nói là tặng Hưng, một dây chuyền vàng có tượng Phật bằng ngọc bích để gửi biếu mẹ, và một cái ti vi nhỏ như bao thuốc lá để cho Huy. Ngoài ra một bọc bút bi loại sang nhất và một hộp mĩ phẩm để Tuyết phân phát cho bè bạn.
    Tuyết cảm động không chỉ vì những món quà quý mà Lâm đã hiểu Tuyết đến mức những ý nghĩ của Tuyết đều được cậu ta biết trước.
    - Lâm ạ, em mua cho chị nhiều quá, chị cảm thấy phiền hơn là mừng.
    Lâm cười ngượng nghịu:
    - Chị Tuyết không hiểu em rồi. Chắc chị nghĩ làm em tốn kém nên chị ngại. Thực ra tiền chẳng là bao so với em làm ra ở bên này. Nhưng niềm sung sướng được làm cho chị hài lòng thì chẳng gì có thể sánh được. Nếu như chị biết em ngay từ hồi còn bé, em đã ngưỡng mộ chị như thế nào.
    - Từ bé ? Cậu nói gì lạ vậy ?
    - Hôm nay trước lúc từ biệt chị, và em còn phải ở lại đây bốn năm nữa, em muốn tâm sự hết để chị hiểu em.
    ... Lần đầu tiên thằng Huy rủ Lâm đến nhà, hồi đó hai đứa học cùng lớp 4, Lâm thấy chị Tuyết đang phơi quần áo ở sân. Người con gái 16 tuổi mặc chiếc váy ở nhà màu hoàng yến. hai cánh tay trần nõn nà vươn lên vắt chiếc áo lên dây cao, bộ ngực đầy đặn nhấp nhô dưới ánh nắng, cặp chân trần nhẩy nhẩy trên đôi dép trắng. Lâm sững sờ trước vẻ đẹp bất ngờ, cậu ta như bị nam châm hút, lừ lừ đi đến gần. Tuyết vui vẻ bảo: " À, cậu bé đến giúp chị, tốt lắm ! ". Thế rồi chị giao cho Lâm nhặt từng chiếc quần áo đưa để chị đứng lên trên ghế phơi cho dễ. Vừa phơi chị vừa bảo " Thằng Huy tệ lắm, nhờ mãi mà nó cứ lờ đi " . Huy hét lại " Em đã múc nước giúp chị giặt còn gì nữa, được thể cứ sai mãi ".
    Huy thân với Lâm, hai đứa đều học giỏi thông minh và cùng hiền lành, nên gia đình Huy rất mừng thấy Lâm đến học và ở chơi với Huy suốt ngày.
    Nhưng hồi đó Lâm đến không phải vì Huy, mà Lâm thích gặp chị Tuyết. Mỗi khi được điểm giỏi, nó khoe chị Tuyết trước tiên, nó thích nghe chị khen và cười với nó. Lúc đôi môi hồng xoè ra như cánh hoa và hàm răng trắng nhỏ, đều lấp lánh như hạt ngọc trai. Đứng gần chị, nó thở mạnh để hít hương thơm man mát, không phải mùi nước hoa, mà hương thơm như trái táo.
    Sau này khi lớn dần, học hết cấp 2, lên cấp 3, Lâm vẫn thân với Huy, nhưng nó rụt rè không dám đến gần Tuyết nữa. Nó sợ, chẳng hiểu sợ gì nhưng nó cảm thấy một nỗi e ngại như khi bước vào nhà thờ, tượng Đức Mẹ Maria đẹp diễm lệ , vậy mà không ai dám đưa tay sờ vào khuôn ngực, vào dáng dấp yểu điệu của Người. Nhưng ai cũng đắm đuối để ngắm nguyện. Cái đẹp khi đã lên đến mức siêu nhiên cho tâm hồn bay bổng thì cũng là kìm giữ thân xác đứng im như đóng đanh xuống đất. Và hình ảnh đó theo ta mãi mãi suốt cuộc đời, soi sáng cho đời mình về ý niệm cái đẹp, giữ cho mình không sa đoạ.
    ...
  9. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    ....
    Lâm thở dài nói:
    - Đến bây giờ em mới hiểu mình, em yêu chị ngay từ lúc em gặp chị lần đầu. Nhưng là tình yêu cái Đẹp, cái hoàn thiện, cái trong sáng, mà con người ai ai cũng hằng hướng tới.
    Tuyết ngồi im lắng nghe, sung sướng thì ít, mà hoảng sợ thì nhiều. Cô cảm động đến ngẹn ngào. Thực lòng Tuyết muốn ôm lấy người con trai đẹp như thần Apollon , một cảm xúc muốn được hiến dâng tràn ngập, nhưng Tuyết như bị gắn chặt vào ghế, hai tay tự nắm chặt nhau, mắt nhoà lệ, tai ù đi trong giọng nói trầm trầm ấm áp, chân tình của chàng trai.
    Lâm cũng ngồi im, cậu không dám nhìn Tuyết nữa, đôi mắt của Tuyết lúc này không trong veo dịu dàng, vô tư như mắt của Đức Mẹ, mà đôi mắt rực lửa thiêu đốt anh. Lâm vội vã đứng dậy, anh muốn chạy trốn thần Tình yêu. Dù là thần chăng nữa, thì cậu bé có cánh ấy vẫn là kẻ tai quái hiểm độc.
    Đêm hôm đó họ tránh được mũi tên nguy hiểm ấy.
    Hôm sau khi Diễm Tuyết ra sân bay, hai người như vừa trải qua giấc mộng huy hoàng chưa kịp tỉnh.
    Tuyết nhìn Lâm với ánh nhìn đắm đuối. Và Lâm sững sờ trước vẻ đẹp lộng lẫy của người đàn bà đang độ rực rỡ nhất.. Tuyết đưa tay cho Lâm bắt, nhưng anh ghé môi áp chặt vào bàn tay mềm mại thơm mùi táo. Khi Tuyết rút tay lại, cô áp tay vào ngực mình, rồi bất ngờ cô tự hôn lên bàn tay mình, và quay lưng vội vã lên máy bay.
    Suốt 15 giờ ngồi trên máy bay, Tuyết như hòn đá, cô ngồi lặng yên không ăn một chút gì, mắt nhắm lại, và dù cố gắng thế nào cũng không thể xua đi hình ảnh chàng trai " Mặt Trời " ấy.
    Mãi cho đến khi về đến nhà, Tuyết vẫn bước đi bập bồng như người trong mơ.
    Bé Quỳnh chạy xô ra ôm lấy mẹ, dụi đầu vào lòng mẹ, em nức nở vừa khóc vừa cười:
    - Ôi con nhớ mẹ quá! Tối nào con cũng ôm gối của mẹ, ngửi thấy mùi mẹ thì con mới ngủ được.
    Lúc đó Tuyết mới sực tỉnh lại, cô ôm xiết con, rên rẩm nói:
    - Con gái của mẹ, thiên thần của mẹ. Ý nghĩa của đời mẹ. Có con là mẹ có tất cả ...
    Tuyết lảm nhảm một thôi một hồi, chính cô đang cố gắng bíu chặt lấy cái sinh linh bé bỏng ấy để mà cố gắng đứng vững với đời bằng đạo lý ngàn đời của người mẹ.
    ...
    Tuyết rên lên:
    - Con gái của mẹ ơi, Quỳnh ơi, con không thể tha thứ cho mẹ được ư ? Trở về với mẹ đi con ơi.
    Nỗi đau tận cùng, cuộc đời tan vỡ hết rồi. Chẳng còn gì để mà tự hào, chẳng còn gì để mà hi vọng, chẳng còn gì để mà yêu thương nữa. Hết rồi ! Hết tất cả rồi !
    Bỗng cái thai cựa quậy, Tuyết nín thở lắng nghe, lại cựa quậy. Đặt tay lên bụng, dường như sự sống đã trả lời với Tuyết. " Hãy tha thứ cho mẹ Quỳnh ơi ! ".
  10. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    4 ​
    Hưng thất thểu về đến nhà lúc 3 giờ sáng. Thanh vẫn đứng ở cửa ngóng đợi. Hưng như người mù, anh không nhìn thấy vợ đang bồn chồn lo lắng, cô đi theo anh vào nhà, bưng chậu nước ấm, khăn mặt để anh rửa ráy.
    Hưng lẳng lặng đi lên gác, toan bước vào phòng thì Thanh rụt rè hỏi:
    - Có tìm được Quỳnh không?
    - Không
    - Xe máy anh để đâu ?
    Hưng ngơ ngác hồi lâu rồi sực nhớ:
    - À tôi để ở nhà bà Xuân.
    Nét mặt Thanh biến sắc, cô nhìn xoáy vào Hưng rồi giọng gay gắt quát lên:
    - À, thế ra anh gặp con mụ Tuyết phải không? Thảo nào mà mặt mũi ngây độn thế kia !
    Hưng gườm mắt nhìn vợ, anh gầm gừ trong cổ:
    - Câm đi
    Cơn giận nén từ chập tối, vì chờ đợi và nghi ngờ bùng lên, Thanh rít lên the thé :
    - Biết ngay mà, con đĩ hút mất hồn vía rồi về quát mắng vợ con.
    Hưng đẩy Thanh dúi dụi, rồi đi lên gác, anh gằn giọng nói:
    - Đồ dì ghẻ độc ác !
    Anh đóng sập cửa cài then, rồi ngồi phịch xuống ghế. Một cảm giác khoan khoái tàn nhẫn vì anh tỏ được thái độ căm giận , hình như làm vậy thì anh tạ tội được với con gái. Anh hòan toàn không nghĩ đến Thanh, mặc cô với nỗi đau hờn ghen.
    Hưng chậm rãi thay quần áo, rồi lên giường nằm duỗi ra. Không hiểu sao tâm hồn anh lại thư giãn cùng với cơ thể được nghỉ ngơi. Anh chỉ nghĩ đến Tuyết với cảm giác như được đang ôm nàng. Hình như nàng một khi đã ở trong vòng tay anh, thì hạnh phúc sẽ trở về nguyên vẹn như xưa.
    Hạnh phúc thật tuyệt vời làm sao, vậy mà chẳng hiểu sao nó lại bỗng tan ra như tuyết dưới nắng mặt trời. Anh nhớ lại thời kỳ ấy, thời kỳ mà hạnh phúc gia đình bỗng nhiên loãng dần, chảy đi một cách lặng lẽ.
    Sự rạn dần bắt đầu từ lúc nào nhỉ ? Đúng là từ lúc Lâm xuất hiện ở gia đình anh. Hồi đó chính anh đã xin Lâm về làm phó cho mình. Hưng làm Tổng giám đốc một liên hiệp công ty liên doanh với Đức. Anh có ân hận về việc ấy không? Không, Lâm là một cán bộ lãnh đạo rất tuyệt. Vả lại hình như vết rạn đã tự nó xuất hiện từ trước đó khá lâu.
    Không hề có sự va đập nào cả, tự nó nứt ra như các cấu kiện bê tông dưới tác động thẩm thấu của mưa nắng lâu ngày.
    Nhưng nó rạn như thế nào nhỉ , không thể nào nhận ra. Anh chỉ nhớ mang máng hồi nhận nhiệm vụ Tổng giám đốc, một công việc quá mới mẻ đối với một Tiến sĩ khoa học, chỉ quen nghiên cứu ở viện khoa học. Nay lại làm việc với tư bản. Nỗi lo âu và niềm hứng thú trong nhiệm vụ khiến anh quên cả gia đình. Vả lại gia đình anh có một hạnh phúc vững chắc: Vợ anh hết lòng yêu chồng, thương con; kinh tế vững vàng nếu không nói là sung túc. Hai gia đình nội ngoại đề huề gắn bó với nhau. Đứa con gái đầu lòng xinh đẹp, ngoan ngoãn là sợi dây bền chắc gắn bó giữa hai vợ chồng.
    Thế nhưng có lần anh chợt nhận ra Tuyết có vẻ buồn, hình như cô ta thờ ơ với bé Quỳnh, nhưng mà đàn bà tính tình thất thường, cứ mặc kệ họ rồi đâu lại vào đó cả thôi.
    Có một lần anh đi làm về sớm hơn, ngạc nhiên thấy Tuyết đang ôm xiết con gái vào lòng và nói lảm nhảm:
    - Con gái của mẹ, chỉ có con là quý nhất thôi. Trên đời này bọn đàn ông là ích kỉ , họ chỉ nghĩ đến họ mà thôi. Đàn bà là khổ lắm. Rồi đời con sẽ ra sao đây ?
    Thấy Hưng về, Tuyết im bặt, cô lảng đi vào bếp, chuẩn bị bữa cơm chiều.
    Tối đó, sau mấy tháng cặm cụi với bản luận chứng Kinh tế cho một công trình mới nên anh ở lì tại phòng riêng, hôm nay anh sực nhớ đến nghĩa vụ làm chồng của mình, anh sang phòng vợ.
    Tuyết nằm dài trên giường, tay để sau gáy, mắt mở to nhìn vô định lên đỉnh màn. Tiếng nhạc khe khẽ từ băng nhạc cổ điển. Hưng sững lại vì vẻ đẹp như thiên thần của cô. Tấm thân nuột nà thon dài sau lần áo lụa trắng, mái tóc đen mượt chảy tràn trên gối trắng tinh. Thấy Hưng vào, cô vẫn nằm yên như không biết. Anh ngồi ghé cạnh giường, hai tay đặt lên vai Tuyết, anh khẽ hỏi:
    - Em giận anh ư ?
    - Giận anh cũng vô ích. Anh là kẻ vô cảm.
    - Tha lỗi cho anh, anh bận việc quá, mụ cả người .
    - Anh không bao giờ có lỗi. Anh là rô bốt tinh xảo !
    Hưng gục mặt xuống ngực vợ. Vầng ngực êm ái thơm mát. Sự lạnh lùng của Tuyết đốt cháy con người anh. Anh bừng lên một cảm xúc dữ dội. Anh hôn tới tấp khắp mình vợ, rồi không nén nổi mình, anh ôm chặt Tuyết và rên lên:
    - Anh yêu em vô cùng, Tuyết ơi, Tuyết ơi !
    Tuyết bình thản tiếp nhận tình cảm bột phát mà giản đơn ấy của chồng. lát sau khi Hưng nằm nghiêng xuống bên cạnh vợ, mệt rũ và nguội lạnh. Tuyết mỉm cười hỏi :
    - Tình yêu của anh là như thế đấy ư ?
    Hưng uể oải trả lời:
    - Đời anh chỉ yêu có mình em thôi, chỉ một mình em !
    Tuyết nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống gối, rồi nhích ra xa, cô nói :
    - Anh không biết yêu. Anh chỉ biết làm theo nghĩa vụ, như chương trình đã lập sẵn cài vào máy vi tính.
    Chẳng hiểu sao, Hưng nổi cáu, anh cằn nhằn:
    - Chúng mình đâu còn trẻ nữa, mà yêu quên trời đất như tuổi 20 ?
    - Thôi anh về phòng anh đi. Em buồn ngủ lắm.

Chia sẻ trang này