1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiểu thuyết Hoa Nước Mắt - Hoàng Ngọc Hà.

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi merryheart, 09/06/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Chào bạn, mình cảm ơn bạn đã đọc truyện. Mình cũng hơi bận 1 chút nên không post đc nhiều nhưng mình sẽ cố gắng. ah, quyển sách này mình mua cũng lâu rồi, sách đc xuất bản 1993 cơ nên chắc bi giờ không có, bạn thử ra hàng sách cũ xem. Mình thấy truyện cũng hay nên mình post lên để mọi người cùng đọc mà.
    ah, sao bạn không vote sao cho mình nhỉ?
    CHúc bạn vui vẻ nha!
  2. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Nhưng Quỳnh nhất định không cho làm. Nó yêu cầu phải chờ bố nó về có ý kiến đã, rồi mới được sắp xếp lại:
    - Má đừng làm thế, buồng của mẹ hãy để nguyên, để chờ bố về xem ý kiến bố thế nào?
    - Để một buồng trống là lãng phí, trong khi má và em ở buồng hướng Tây rất nóng.
    - Má cứ chờ bố về đã .
    - Con không được cản. Má là chủ nhà này, má muốn làm gì thì làm.
    - Má nhầm rồi, nhà này chỉ là của bố mà thôi.
    Thanh sững sờ uất nghẹn, cô không nén được quát lên:
    - Không được hỗn. Má là vợ của bố, má có quyền.
    Quỳnh đứng dậy nghiêm sắc mặt nói lại:
    - Nhà này làm ra đứng tên chủ là bố và mẹ Tuyết. Còn má là người đến sau. Chẳng có quyền gì cả.
    Thanh buông rơi mình xuống ghế, cô choáng váng vì nhục nhã, cô ôm mặt khóc rưng rức. Quỳnh lạnh lùng bỏ đi.
    Đến tối, sau bữa cơm, Thanh vào phòng riêng của chồng, cô ngồi xuống chiếc ghế trước bàn giấy , vẫn dáng vẻ trang trọng như làm việc với thủ trưởng, cô cố gắng lựa lời nói:
    - ANh Hưng, em định xin anh cho em dọn về căn buồng phía đông, cô nói tránh để không nhắc đến buồng Tuyết. Buồng của em mùa này nóng quá, thằng bé ngủ không yên giấc.
    Hưng nói giọng thản nhiên:
    - Buồng của mẹ Quỳnh hãy để nguyên. Không ai được phép kê dọn lại gì hết. Còn cô nếu thấy buồng ấy nóng thì dọn xuống buồng ở tầng một.
    Thanh nghẹn lại vì tức tối, nhưng cô không dám cáu kỉnh, cố gượng cười nói nửa đùa nửa thật :
    - Nhà là của chung, sao anh lại phân biệt thế ? Nay mai cu Thịnh lớn thì nhà này là nhà của nó. Chị Quỳnh rồi sẽ đi lấy chồng, về nhà chồng thôi .
    Hưng cau mày, xẵng giọng nói:
    - Nhà này là nhà của Quỳnh. Bởi vì mẹ nó có công lao xây dựng lên.
    Thanh đứng bật dậy:
    - Thế thì mẹ con tôi là con đòi con ở cho anh à ? Đã vậy tôi sẽ bế con tôi ra khỏi nhà này ngay.
    Hưng nhìn Thanh mặt cau lại giận dữ :
    - Nếu cô muốn đi thì tôi sẵn sàng để cô đi. Tôi sẽ tìm căn hộ khác cho cô. Còn ở đây thì đừng làm gì để tổn thương đến Quỳnh. Nó là tất cả tình yêu của tôi.
    Thanh bật khóc nức nở, cô cúi gục mặt xuống bàn vai rung lên. Nhưng Hưng vẫn ngồi im lặng, khóc hồi lâu không thấy Hưng dỗ dành an ủi gì, Thanh ngước đôi mắt đầy lệ nhìn Hưng :
    - Em khổ quá, em yêu anh vô cùng , mà anh chẳng hề yêu thương em lấy một chút nào cả .
    Hưng cũng cảm động, anh thấy thương Thanh, nhưng anh không thể nào tìm thấy sự rung động đối với cô.
    - Tôi đã nói với cô từ lâu là tôi không yêu cô. Vậy đừng đòi hỏi gì ở tôi. Tôi lấy cô vì Quỳnh rất cần có mẹ, mà nó lại yêu cô. Bởi vậy nếu cô đánh mất tình yêu của nó, thì tôi chẳng thể nào quý cô được nữa. ĐÓ là sự thật mà cô nên biết. Nhưng tôi nhắc lại lần nữa để cô đừng oán trách tôi.
    Thanh hiểu tình thế của mình, cô lẩm bẩm nói:
    - Vâng, em đã hiểu thân phận của mình !
    RỒi cô đi ra, khép cửa phòng lại, thề rằng từ nay sẽ không bước vào đấy nữa. Anh ta chẳng bao giờ mở lòng với mình, chẳng việc gì phải cầu cạnh.
  3. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0

    Rồi kể từ hôm ấy, cô chỉ dồn tất cả tình cảm , thì giờ tâm sức, để chăm sóc đứa con trai của mình. Việc nhà cô phó mặc cho Quỳnh, việc học hành của nó cô cũng chẳng quan tâm đến nữa.
    Quỳnh trở lên trầm ngâm , ở nhà với Thanh hầu như nó chẳng nói một lời nào. Nó càng ra sức chăm sóc bố chu đáo. Quần áo của Hưng thay ra, nó đêm đi giặt rồi là cẩn thận. Nó nấu những món ăn mà bố thích. Nó dọn dẹp phòng của bố thật ngăn nắp, không để vương một tí bụi nào. Nó giành bố nó hoàn toàn khỏi tay của Thanh.
    Lòng Thanh ngấm ngầm căm tức Quỳnh. Càng lớn Quỳnh càng giống mẹ nó. Nó đẹp rực rỡ như bông hồng buổi sáng còn Thanh vốn da ngăm ngăm, nay vì buồn phiền, da lại xám xịt, vì nuôi con nên Thanh gầy tong teo, ngực lép, tóc rụng, đứng cạnh con gái chồng nom cô càng héo hon xơ xác đến thảm hại .
    Nỗi oán hận biến thành lòng căm thù, mặc dù Thanh không muốn thế. Nhiều lần cô chợt nhận ra mình đang thầm cầu mong Quỳnh bỏ nhà đến ở với mẹ.
    Một lần ngồi nghe đài, cô nghe nói các cô gái đẹp mất tích vì bị lừa đem bán cho nước ngoài. Cô bỗng nghĩ Quỳnh đẹp thế, sao chúng không rủ rê nhỉ ? Ý nghĩ ấy ám ảnh Thanh đến mức, những lần cô đi chùa khi khấn vái cầu phúc cho con trai, cầu sự bình yên cho gia đình, thì thẳm sâu lòng cô cũng thầm ước nguyện Quỳnh đừng sống ở trong nhà nữa, để cô được hưởng hạnh phúc với người chồng mà cô yêu quý vô cùng.
    Tuy nhiên cô chẳng bao giờ la mắng Quỳnh, hay đầy đoạ khổ sở về vật chất. Nói cho đúng cô không thể làm như vậy được, cô sợ chồng. Mà Quỳnh đã lớn, nó có phòng riêng, có tiền chi tiêu riêng, cô chẳng chi phối được nó về kinh tế.
    Nhưng gần đây cô khoái trá khi thấy Hưng nổi giận vì cô gái yêu đã mang sổ học bạ về toàn điểm kém. Hưng gầm lên rồi tát con gái lạng cả người đập đầu vào tường. Thanh chạy vào can, kéo Quỳnh ra khỏi phòng.
    Cô nói giọng trách móc:
    - Anh Hưng, không được đánh con, nó lớn rồi có gì bảo nó, sao lại đánh ?
    Quỳnh vằng ra khỏi tay Thanh rồi càu nhàu:
    - Mặc tôi, không can gì đến bà. Bố tôi thương tôi thì mới đánh. Nói rồi Quỳnh bỏ xuống phòng mình đóng kín cửa, ngồi khóc.
    Thanh nói to với Hưng:
    - Học giỏi hay không là ở trí tuệ. Có đánh cũng chả làm cho đầu óc sáng ra được đâu.
    Hưng quay lại nói gay gắt với Thanh :
    - Cô vô trách nhiệm lắm. Tại sao cô không giúp nó học hành như trước kia. Cô trút mọi công việc nhà bắt nó làm. Không giảng bài cho nó. Tại sao thế ?
    - Thì bố con anh đâu có cần gì đến tôi?
    Thanh hể hả lắm: Đó là một bài học cho anh ấy hiểu là không có mình thì cái nhà này tan nát !
    ...
    Thanh lẩm bẩm trước bàn thờ, mấy nén nhang đã lụi, cô lại thắp nén nhang khác, cô đang nói chuyện với hương hồn Quỳnh: Quỳnh ơi, tha lỗi cho má. Má nhỏ nhen vì ghen tuông vô lý. Nhưng quả thật má chẳng làm gì xấu cho con cả. Má cầu xin con hiểu cho má. Má xin con đừng làm hại em con, má xin con cho má được tiếp tục sống với bố con !
    Nỗi hoảng sợ làm cho Thanh gần như phát rồ, cô ta cảm thấy những điều khấn nguyện của cô trước đây hầu như đều đạt hết, cả điều ước tốt lẫn điều ước xấu. Cô cảm nhận tội lỗi của mình đối với Quỳnh, hình như chính cô cầu nguyện cho Quỳnh bỏ đi. Và bây giờ Quỳnh đã chết. Cô đã giết người bằng ý nghĩ độc ác của mình. Trời ơi rồi sự báo oán sẽ rơi xuống như thế nào đây !
  4. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    6​
    Lâm cưỡi chiếc hon đa đời mới, đồ sộ, nâu sẫm , thân vươn lên như một con ngựa chiến, anh phóng vụt qua cổng cơ quan, bác thường trực giơ một bàn tay vừa ra ý chào, vừa có ý muốn gặp thủ trưởng. Lâm gật đầu, nhưng anh phóng thẳng vào sân.
    Cơ quan của Tổng công ty là một toà nhà mới xây năm tầng, kiến trúc hiện đại, đẹp một cách trang nhã. Bác thường trực là một đại tá công an về hưu, có lẽ xưa kia ông ******** báo nên tính tình ông vừa điềm tĩnh vừa nghiêm nghị. Ông biết cả tiếng Anh , tiếng Pháp. Phải nói rằng Tổng giám đốc rất tinh khi chọn ông làm thường trực. KHách đến đều hài lòng về thái độ lịch sự tận tình giúp đỡ của ông. Nhất là khách nước ngoài, chỉ mới gặp người gác cổng, họ đã hiểu đây là một cơ quan có thể tin cậy về cách làm việc được.
    Và điều quan trọng hơn, là không một điều gì qua được mắt ông. Ông hiểu người qua nét mặt và cách ứng xử. ÔNg đã giúp ban giám đốc nhiều điều không ai ngờ tới. Thường những lúc sáng sớm, hay buổi chiều tối, Hưng hay ra ngồi uống trà , hoặc làm chén rượu để chuyện trò tâm sự với ông đại tá.
    Làm việc ở đây không những lương cao, ông được lĩnh lương cao ngang với cấp đại tá đương chức. Tức là về hưu ông được lĩnh những hai chức đại tá. Mà điều thích thú của ông là được làm việc với những con người có trí thức, được tiếp cận với cuộc chiến đấu mới, chiến đấu cho sự giàu có.
    Ông thích êkíp giám đốc này. Mỗi người một tính cách, nhưng họ làm việc hết lòng và rất ăn ý với nhau, biết gạt bỏ những việc rắc rối trong mối quan hệ đời thường để lo cho công việc. Nhưng ông hiểu rõ nỗi đau khổ của Hưng bị mất vợ, sự áy náy của Lâm khi lấy vợ của Tổng giám đốc. Họ gắng tránh động chạm đến điều ấy. Còn trong công việc thì họ gần như tuyệt đối ủng hộ nhau, hỗ trợ nhau cho sự phồn thịnh của Tổng công ty.
    Tính Hưng trầm tĩnh, cẩn thận, đúng giờ đến từng phút. Bao giờ Hưng cũng đi ô tô. Anh bảo rằng đi như vậy vừa đảm bảo giờ giấc, vừa tranh thủ đọc báo được. Bởi vì đã vào cơ quan là ngập vào công việc, về nhà lại bận đọc tài liệu nghiên cứu.
    Còn Lâm thì chỉ thích đi mô tô. ANh bảo đó là phương tiện vừa đảm bảo tốc độ lại vừa đảm bảo tự do. Lâm là người duy nhất được ông thường trực cho phép phóng thẳng xe từ ngoài đường vào cơ quan. Còn tất cả đều phải xuống xe. Có người trách ông nịnh thủ trưởng nên không giữ đúng kỷ cương. Nhưng ông nghĩ: nếu Lâm đi ô tô theo tiêu chuẩn thủ trưởng, thì anh ấy cũng được vào thẳng, vậy anh ấy đáng đuợc ưu tiên lắm chứ !
    Đó là sự biện bạch để tự trấn an mình thôi. Thực ra dù ông có ngăn lại cũng chả được. Tính anh ta vẫn ngang tàng chẳng gì cản nổi. Đã không cản được thì coi đó là chuyện hợp lý, thế là ổn !
    ÔNg rất mến người thủ trưởng trẻ rất trung thực và rất năng động ấy, ngoại trừ việc lấy mất vợ của Tổng giám đốc thôi.
    Sáng ấy ông muốn báo một tin quan trọng cho Lâm, nhưng anh ấy vẫn quen lệ, cứ phóng thẳng. Thôi đành phải gọi điện lên phòng anh y.
    - Alô, chào thủ trưởng, tôi ở phòng thường trực đây.
    - A, chào bác. CÓ chuyện gì vậy?
    - Tôi muốn báo cho anh một tin không vui.
    - Tin gì vậy ?
    - Tổng giám đốc có điều bất hạnh lớn.
    - Chuyện gì , nói nhanh lên.
    - Con gái của anh ấy chết rồi !
    - Trời ơi! Sao lại thế ?
    - Cô bé ấy tự tử.
    - Ôi sao vậy? Bác nói nhanh lên.
    - Tôi không biết rõ. Sáng nay anh Hưng ghé qua báo tin như vậy, rồi nói là anh sẽ thay mặt anh ấy điều hành mọi việc của Tổng công ty. Anh ấy phải lo nhiều việc ở nhà trong vài ba hôm.
    - Mặc mẹ nó công với việc ! Tôi phải đến nhà anh ấy ngay.
    - Không được. Sáng nay phải họp với đoàn Đức, anh không có quyền để thiệt hại cho Tổng công ty.
    Bác thường trực lúc này thực sự đóng vai trò chỉ huy và Lâm ngang ngạnh vẫn phải tuân thủ. Tiếng đặt máy dằn mạnh đầy bực bội.
    Trời ơi, cô bé thiên thần ấy đã chết rồi ư ? Mà tại sao cơ chứ? Hình ảnh Quỳnh như hiển hiện trước mắt Lâm.
    ...
  5. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    ...
    Lần đầu tiên đến nhà Hưng, Lâm gặp ngay cô bé Quỳnh, hình ảnh rạng ngời của Tuyết thuở ấu thơ. Quỳnh bé hơn Tuyết hồi Lâm gặp, nhưng vẫn đôi mắt, khuôn mặt ấy, và giọng nói ấy. Hai chú cháu thân nhau ngay khi ngồi vặt lông gà chuẩn bị bữa cơm liên hoan.
    Quỳnh ghé tai Lâm hỏi nhỏ:
    - CHú biết bơi không ?
    - Ồ ! Chú bơi thuộc loại vô địch đấy
    - chú dậy cháu học bơi nhé
    - Được, được rồi.
    - Nhưng chú phải dấu đừng cho mẹ cháu biết nhé.
    - Sao thế ?
    - Mẹ cháu cấm cháu xuống nước. Cấm cả đi đò nữa. Ông thầy tử vi bảo cháu sẽ gặp nạn dưới nước. Lão ta láo toét chú nhỉ.
    - Thế thì chú càng phải dậy cho cháu học bơi thật giỏi.
    - Hay quá !
    Quỳnh ôm cổ chú Lâm hôn "chút" vào má. Từ đó hai chú cháu âm mưu với nhau, chiều chiều đi đến bể bơi để tập , nhưng nói dối mẹ là chỉ đi chơi công viên. Con bé biết bơi rất nhanh. Thân hình thon nhỏ, trắng mịn bơi lượn dưới nước như chú cá bống.
    Lâm còn dạy cho Quỳnh đi xe máy nữa, tất nhiên là phải dấu mẹ, đó là trò nguy hiểm.. Càng dấu càng vui.
    Lâm vốn tính tình phóng khoáng tự do. Anh sống thoải mái theo ý thích của mình. Anh chủ trương không bao giờ ràng buộc với bất cứ người đàn bà nào. Họ là những con người hấp dẫn, nhưng rất nhiều phiền phức . Ai mà dại dột gắn bó với họ là coi như hết đời !
    Lâm tránh tất cả những mối tình nghiêm chỉnh, các cô con gái nhà lành.
    Đối với anh, đàn bà có hai loại: loại để đùa vui giải trí, và loại để ngưỡng mộ tôn thờ.
    loại thứ nhất là các cô gái dễ dãi, vui vẻ chẳng hề coi trọng tình yêu. Anh rất thích các cô gái ấy. Quan hệ với họ chẳng phải lo âu gì, xong là thôi. CÒn loại thứ hai thì chỉ có hình ảnh Tuyết thuở thiếu nữ.
    Hình như càng buông thả chơi bời thì lại càng cần có một khoảng riêng để thờ phụng vẻ đẹp trong sáng.
    Lâm đến nhà Tuyết , như con chiên đến nhà thờ vào mỗi buổi sáng Chủ nhật. Anh đến đó để chiêm ngưỡng CÁI ĐẸP, để tìm niềm vui sướng hồn nhiên thuở trẻ thơ, anh đến để được chan hoà trong không khí gia đình đầm ấm với cách sống có văn hoá. Đối với anh đó là những buổi sống Thánh thiện đầy thơ mộng.
    Anh yêu quý cả nhà: Anh kính trọng kiến thức uyên bác của Hưng, và thú vị cách nói chuyện đầy trí tuệ của anh ấy. Anh rất yêu mến cô bé Quỳnh, đó là một cô bé xinh đẹp, vui tươi hóm hỉnh, và thật thông minh.
    Anh sùng mộ chị Tuyết, Đức mẹ Maria của lòng anh. Đó là hình ảnh trong trắng vời vợi, là vẻ đẹp hoàn mĩ, là tấm lòng cao cả.
    Tưởng rằng trong " Ngôi nhà thờ " linh thiêng ấy thì sẽ không bao giờ có tội lỗi xẩy ra. Thế mà mọi việc cứ từ từ diễn ra đến chính anh cũng không hiểu được nỗi lầm bắt đầu từ lúc nào nữa.
    Có lẽ bắt đầu từ cái hôm Lâm đến bắt gặp Tuyết ngồi thẫn thờ trước trang sách để mở.
    - CHị Tuyết, sao chị buồn vậy ?
    - Mình chẳng hiểu tại sao, nhưng mình chán cuộc sống đơn điệu này quá.
    Lâm ngồi xuống bên chị, hương thơm thoang thoảng tinh khiết như từ cánh hoa hồng, một hương thơm mà không một người đàn bà nào có được. Lâm hỏi nho nhỏ:
    - Em nghĩ là chị hạnh phúc lắm. Anh Hưng là người đàn ông tuyệt vời, đến em cũng phải mê !
    Tuyết thở dài , cười buồn bã:
    - Thì mình vẫn bảo anh ấy là Rôbốt tuyệt diệu mà !
    - Tại sống bên nhau lâu quá, chị hiểu hết nề nếp sinh hoạt của anh ấy nên chị mới nói vậy thôi. Anh ấy cực kỳ thông minh và năng động. Bọn Đức khâm phục anh ấy lắm. Mà bọn ấy thì nổi tiếng là kiêu hãnh chẳng chịu khen ai bao giờ đâu.
    Tuyết ngước nhìn Lâm, tim anh nhói lên bắt gặp đôi mắt thăm thẳm, rợp sau hàng mi dài rậm cong cong. Một đôi mắt mà hình như lần đầu tiên anh phát hiện được một vẻ đẹp hút hồn, chẳng hiểu là thần thánh hay ma quái. Tuyết cất giọng trầm ngâm , tiếng vang từ ***g ngực dội ra:
    - Mình chẳng đủ thông minh để hiểu cái điều tuyệt vời ấy.
    Lâm bối rối, anh chẳng biết nói gì để an ủi Tuyết, anh ngồi sững sờ nhìn Tuyết chăm chắm như bị thôi miên. Tuyết nắm lấy tay Lâm , nói dịu dàng:
    - Thỉnh thoảng Lâm đến nói chuyện với mình cho vui, với cậu, mình cảm thấy hiểu mình hơn. CÒn với anh Hưng, Tuyết thở dài nhếch mép cười gằn, mình còn khó hiểu hơn cả tượng phật trên toà. Mình chẳng cần cái cao siêu, mình cần được sống hồn nhiên giản dị như đời thường của một con người. Lâm vội vã đứng dậy, anh tìm cách cáo từ.
    - CHị Tuyết ạ, em bận phải về để kịp họp. Hôm khác em sẽ đến.
    Tuyết bỗng cười phá , giọng cười không vui, chỉ thấy lanh lảnh:
    - Cậu sợ chị phải không? Lại muốn làm ông Thánh chứ gì ? RÕ chán !
    Lâm ngồi lên xe phóng vội đi. Chẳng hiểu sao anh toát mồ hôi như vừa trải qua cơn sợ hãi. Một thằng đàn ông lang chạ với đủ loại đàn bà, vậy mà lại run rẩy sợ hãi như một chàng trai mới lớn.
    Mấy tuần lễ sau đó anh không dám đến nhà Hưng nữa. Chẳng phải anh sợ vi phạm đạo đức gì, đối với anh , đạo đức là một khái niệm để cho những kẻ nhút nhát và cầu an làm mũ che đậy sự hèn kém của mình mà thôi. ANh không dám đến vì anh sợ phá vỡ ngôi đền thiêng thờ CÁI ĐẸP trong sáng của mình.
  6. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Thế nhưng từ hôm đó anh bị ám ảnh. Anh không còn hứng thú đi chơi với các cô bạn gái khác. Gần gũi với bất cứ cô nào , anh cũng cảm thấy khó chịu: mùi nước hoa của họ hắc quá, đôi mắt họ nhìn trâng tráo quá.
    Anh cảm thấy cuộc sống của mình chẳng còn vui vẻ trẻ trung như trước nữa. Anh bắt đầu uống rượu nhiều. anh cố quên ánh nhìn ma quái của Tuyết, anh cố quên bàn tay mềm dịu, ấm áp nắm lấy tay mình...
    Mà có lẽ tội lỗi bắt đầu từ cái buổi chiều mình quá say ấy.
    ... Lâm khật khưỡng bước vào nhà. Tuyết đang ngồi đọc sách đứng vụt dậy chạy bổ ra mừng rỡ reo lên:
    - Lâm, sao lâu nay không đến ?
    Lâm dang tay, Tuyết rơi vào vòng tay Lâm, gục đầu vào ngực anh thầm thì: " Ôi nhớ cậu quá ! "
    Lâm cúi nhìn Tuyết, cô ngẩng mặt nhìn lên, và bất ngờ, hai đôi môi gắn chặt vào nhau. RỒi chẳng ai nói một lời, họ dìu nhau vào phòng riêng của Tuyết.
    Buổi chiều êm ả, vắng vẻ ấy, họ đã bước vào mê cung của tình ái. Và đền thiêng sụp đổ !
    Tình yêu là một thứ ma tuý. Đã một lần bập vào là say mãi.
    Người đàn bà trong Tuyết bây giờ mới được thức tỉnh. Lâm đã cho cô hiểu thế nào là đỉnh cao của khoái lạc. Lâm đã giúp cô hiểu được vẻ đẹp của chính mình, lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng.
    Người đàn bà khi yêu họ trở lên mù loà, họ chỉ nhìn thấy có mỗi một người thôi: Chỉ có người đàn ông của họ là tồn tại. CÒn tất cả đều trở lên
  7. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Người đàn bà khi yêu họ trở lên mù loà, họ chỉ nhìn thấy có mỗi một người thôi: Chỉ có người đàn ông của họ là tồn tại. Còn tất cả đều trở nên vô nghĩa. Kể cả đứa con gái yêu quý nhất.
    Nhưng với Lâm thì khác. Anh đã lên đến tận cùng của niềm ước vọng. Và bây giờ chẳng còn gì là thiêng liêng nữa, chỉ còn những thú vui chốc lát, mà ngày càng chóng nguội lạnh.
    Điều khó xử là Tuyết yêu anh cuồng nhiệt như một cô thiếu nữ mới yêu lần đầu. Anh càng tìm cách để rời xa cô, thì cô càng níu chặt lấy anh. Anh thương Tuyết quá, nhưng với anh bây giờ Tuyết cũng chỉ là một người đàn bà như mọi đàn bà khác mà thôi. Thậm chí là người đàn bà làm vướng víu cuộc đời thoải mái của anh.
    Giữa lúc anh đang tìm cách để dần dần rời xa Tuyết, thì đúng lúc đó Quỳnh phát giác ra quan hệ bất chính của họ.
    Nghĩ đến hôm đó, Lâm lại thấy mồ hôi toát đầm lưng.
    Khi Tuyết mở cửa, Lâm thấy Quỳnh đứng nhìn hai người, mắt mở to kinh hoàng, rồi bỏ chạy ra phòng khách ngồi gục xuống khóc nức nở. Tuyết tái xanh, cô chầm chậm bước đến bên con gái, rụt rè đưa tay sờ vào vai Quỳnh định nói điều gì đó, nhưng cô gái ngẩng phắt đầu lên, đưa tay gạt tay mẹ, nó rít lên:
    - Các người cút đi, cút đi !
    Trời , đôi mắt long lên như hai ngọn lửa.
    Mấy hôm sau, Tuyết bỏ nhà đến ở hẳn với Lâm. Và thế là đời anh phải gắn bó với một người đàn bà. Điều mà anh không muốn. Thế là anh đã có vợ, mặc dù không hề cưới xin gì cả. Tuyết tế nhị chẳng bao giờ nhắc đến điều ấy, thế nhưng anh biết Tuyết rất muốn hợp pháp hoá cuộc hôn nhân. Chẳng bởi thế mà khi Tuyết có thai, cô ấy báo tin với Lâm, anh chỉ nói:
    - Nếu Tuyết thích có con , thì nó sẽ mang họ của Tuyết. Tuyết chẳng nói gì, cô đã đi nạo bỏ đứa con ấy. Hình như việc ấy có xẩy ra vài lần nữa, nhưng Tuyết không nói gì với anh về điều đó.
    Tuyết đủ tinh tế để hiểu rằng không nên can thiệp đến sinh hoạt của Lâm, phải để cậu ấy tự do, hoàn toàn tự do thì mới có thể sống cùng nhau được.
    Tuyết yêu Lâm vô cùng, cô không thể sống thiếu anh được. Cô quan sát để hiểu tâm lý của Lâm . Cô chiều chuộng chăm sóc anh, mà không hề làm phiền anh. Chẳng bao giờ cô trách móc anh, kể cả khi anh say bét nhè, hoặc anh quan hệ với những người đàn bà khác. Sống mãi với nhau, anh đã quen với nề nếp gia đình: Sự êm đềm dễ chịu trong đời sống: có người tâm đắc để chuyện trò: và quả thực về mặt đàn bà, Tuyết cao sang tế nhị hơn hẳn mọi cô gái khác dù họ có trẻ hơn. TUyết đem đến cho anh không chỉ khoái lạc mà còn có mọt cái gì cao hơn thế, hình như là sự thanh khiết về tình cảm. Anh sống với Tuyết đã 5 năm, và anh có cảm giác anh sẽ sống mãi mãi bên cô mà không chán.
    Thế rồi, tuần trước đây, anh đang cùng bè bạn chè chén ở một khách sạn, cô bồ của anh đang ngả ngớn trên lòng anh, anh cũng đang sàm sỡ sờ nắn cô bạn gái. Bỗng anh ngẩng nhìn lên , tim anh như dừng lại, anh đẩy cô ta ra ghế bên cạnh và nhìn trân trân ra cửa. Ở đó Quỳnh đang đứng cau mày nhìn anh. Trời , cô bé mới đẹp kỳ ảo làm sao. Một chiếc áo màu hoàng yến, mái tóc dài óng mượt xoã xuống bờ vai, một dáng người thon mảnh với khuôn ngực tròn đầy. Hiện thân của Tuyết hai mươi năm trước.
    Lâm từ từ đứng dậy đi đến gần Quỳnh, còn ba bốn cô bạn gái cùng đứng ở đấy nữa. Quỳnh vẫn quắc mắt nhìn anh. Khi anh đến gần, cô bé nói:
    - Ông đã phá hoại gia đình tôi. Nếu bây giờ ông lại phản bội mẹ tôi nữa thì tôi sẽ không tha cho ông đâu.
    Lâm lắp bắp:
    - Cháu Quỳnh, đây chỉ là cuộc vui chơi thôi mà. Cháu vào đây làm gì?
    Quỳnh đanh giọng nói lại :
    - Tôi vào là để theo dõi ông. Tôi đã bắt gặp nhiều lần ông vui chơi kiểu này. Nhưng những lần trước mỗi hôm ông chơi một cô khác. Riêng cô này đã ở với ông cả tháng nay. Vậy ông đã bỏ rơi phụ bạc mẹ tôi phải không ?
    Mấy cô bạn gái của Quỳnh đứng vây lấy Lâm, có vẻ để áp đảo Lâm. Lần đầu tiên Lâm cảm thấy sợ. Một nỗi sợ của sự xấu hổ. Anh vội nói để thanh minh:
    - Không phải đâu, Quỳnh hiểu cho chú, chú không bao giờ tệ bạc vậy đâu, đây chỉ là chơi bời thôi mà.
    Mấy cô bạn gái Quỳnh nói vẻ đành hanh:
    - Chúng cháu sẽ đánh tuốt xác đứa nào dám quyến rũ chú. Mẹ Quỳnh khổ lắm rồi, chú không được bỏ cô ấy.
    Quỳnh bĩu môi:
    - Ông này thì chỉ đi quyến rũ đàn bà thôi! Thật tiếc là bố tôi vẫn còn tin cậy ông đến thế. Còn tôi thì căm thù ông. Căm thù những thằng đàn ông đểu cáng như ông. Tất cả mấy cô gái đã ra về, mà Lâm vẫn còn đứng sững ở cửa. Cô bồ của anh đến kéo anh về chỗ,
  8. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0

    Tất cả mấy cô gái đã ra về, mà Lâm vẫn còn đứng sững ở cửa. Cô bồ của anh đến kéo anh về chỗ, nhưng anh chẳng còn tâm địa đâu mà vui vẻ nữa. Lâm đặt xấp tiền xuống bàn bảo:
    - Các vị cứ tiếp tục đi, tôi có việc phải về đây.
    Cô bồ nũng nịu níu tay anh:
    - Việc gì cũng bỏ, ở đây với em.
    Lâm hất tay cô ra rồi xẵng giọng:
    - Thôi đủ rồi.
    Mọi người ngơ ngác. Còn cô bồ thì nói:
    - Con bé đẹp thế, hớp mất hồn rồi!
    Một người nói lại ngay:
    - Nói bậy, nó là con gái Tổng giám đốc đấy. Chắc có việc gì cần thiết.
    Lâm ra về không thèm chú ý đến những lời nói lao xao ấy. Cô bé ấy làm sống lại hình ảnh vời vợi của người thiếu nữ thiên thần của anh.
    ...
    Thế mà cô bé thiên thần ấy đã tự tử chết. Phải chăng chính anh là tên tội phạm giết chết cô gái ? Quỳnh ơi, tha thứ cho chú. CHú làm hỏng đời mẹ cháu và chú đã giết cháu!
  9. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    7
    Ông giáo Thư từ bờ sông trở về nhà lúc trời bắt đầu mưa nặng hạt, khi ấy cũng đã khuya lắm rồi, cô Ngọc nhất định bắt ông về, sợ dầm mưa người già dễ bị cảm. Nhưng ông đâu có sợ ốm, giá mà ông chết được, để cháu Quỳnh sống lại thì sung sướng biết bao !
    Về đến nhà, ông lập cập thắp hương lên bàn thờ lầm rầm khấn nguyện hồi lâu. Ông cũng chẳng biết mình đang cầu xin điều gì, còn gì đâu mà xin ? Cháu Quỳnh, tình yêu lớn nhất, còn lại với ông trên đời này, không còn nữa. " Bà ơi, bà đón cháu về với bà. TỘi nghiệp cháu tôi, nó sống mới cô đơn làm sao, giữa cõi đời ích kỷ này" .
    Tại sao con người ngày càng ích kỷ hơn ? Mà họ còn tự hào về việc " biết sống cho mình " như là một thái độ văn minh phù hợp với tiến bộ xã hội !
    Có lẽ loại người thành đạt dễ dàng là những con người ít biết nghĩ đến người khác. Họ không thể hiểu được những nỗi khổ của những kẻ lận đận. Hưng con trai ông là loại người như vậy. Ông nhớ mãi hồi đó nó vừa từ nước ngoài trở về với tấm bằng tiến sĩ khoa học, ông và mấy cô con gái tổ chức một bữa cơm liên hoan gia đình đón tiến sĩ vinh quy.
    Trong khi gia đình hàn huyên trò chuyện, cô Kim đã nói chuyện với anh trai:
    - Số anh Hưng may mắn thật ! Đúng là " con trời" , chả bù với chị Ngọc, lận đận đến trên ba mươi mới bắt đầu vào đại học.
    Hưng cười khà khà:
    - May mắn chỉ đến với người thông minh và có bản lĩnh mà thôi.
    Ông THư nghiêm trang nói:
    - Cẩn thận đấy con ạ. Ông trời chẳng nuông chiều riêng ai đâu.
    Hưng nheo mắt nhìn chị gái rồi vui vẻ nói:
    - Nếu trời nuông chiều thì chính ông ta đã ban cho chị Ngọc bao nhiêu là ưu việt: xinh đẹp này, thông minh này, tài hoa này. Thế mà sao chị lận đận thế ?
    Ông giáo thở dài phiền muộn, ông nói giọng thâm trầm:
    - Đừng đùa diễu vậy. Chính chị con đã chịu khổ để gánh cho cả nhà được yên lành. Mẹ các con mất sớm ...
    Ngọc thấy không khí bỗng dưng nặng nề, cô cười xoà cắt ngang lời bố:
    - Bố ơi, số trời cho thế nào được thế. Thằng Hưng số tử vi đã nói là công thành danh toại mà.
    Hưng lắc đầu, anh nói:
    - Em không tin tử vi. Em tự tin mình. Quan trọng nhất trong cuộc sống là con người biết chớp lấy vận may mà tiến lên. Còn ai cứ do dự khi thời vận đến, cứ ngần ngại cân nhắc mãi, thế là suốt đời nhỡ nhàng.
  10. merryheart

    merryheart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    Ông giáo cảm thấy nghẹn, một cái gì như xúc phạm đến cuộc đời thanh bạch của ông. Ông là người luôn nhường nhịn mọi người, chịu đựng thiệt thòi một cách vui vẻ. Trong cả đại gia đình, thì ông là người có địa vị xã hội khiêm tốn nhất, nhưng mà cả họ đều kính trọng người anh cả, đã hi sinh để dìu dắt cả đàn em học hành, làm nên danh giá. Vậy mà giờ đây đứa con trai của ông đã nói thẳng ra ý nghĩ của nó như vậy.
    Nhưng thôi, âu đó cũng là sự khôn ngoan của lớp trẻ, có như vậy thì hôm nay ông mới có vinh dự đón đứa con đỗ đạt cao. Ông nâng cốc chúc mừng:
    - Mừng con trai bố nối nghiệp được ông nội !
    Hưng nhìn lên ảnh ông nội, anh đến bên bàn thờ thắp thêm nén hương, mắt ngưỡng mộ ngắm nhìn người ông râu tóc bạc phơ phơ uy nghiêm nhìn xuống đàn con cháu. Hưng nói giọng thành kính :
    - Cháu hứa với ông sẽ giữ gìn truyền thống giòng họ nhà ta.
    Khi Hưng trở lại bàn ăn, ông giáo từ tốn nói:
    - Theo con truyền thống giòng họ Mạc nhà ta là gì ?
    - Bố ơi, con nghĩ là con sẽ phấn đấu thành đạt và gìn giữ đạo đức gia phong nhà ta.
    Cụ giáo lại nâng ly rượu chạm cốc với con:
    - Thành đạt là số trời cho. CÒn sự trong sạch là do lòng mình thành tâm gìn giữ. Bố chúc con !
    ...
    Ông Thư chưa bao giờ thật yên tâm với đứa con trai của mình, nó càng tự tin ông càng thấy nó chênh vênh. Theo ông, cuộc đời vững bền cốt ở lòng nhân hậu, mà nó thì ít quan tâm đến người khác quá. Nó đã quen được mọi người chăm lo cho nó rồi.
    Hồi bà ấy còn sống chả hiểu thầy tướng số nói thế nào mà bà ấy gọi nói là " con trời ", nên chị và em gái nó đều phải nhường nhịn cho nó mọi điều.
    Ông Thư đến trước bàn thờ, nhìn vào ảnh vợ, khuôn mặt hiền từ như Đức Phật Quan âm, bà đang trầm mặc chia sẻ nỗi đau của lòng ông.
    Ông thì thầm hỏi bà:
    - Bà ơi, con trai của chúng ta ít tình thương quá, bởi tại bà thương nó quá nhiều, mà nó không còn biết chăm lo đến người khác nữa. Có phải vì vậy mà con bé Quỳnh đã bỏ cõi đời này mà đi không?
    Những vòng khói lung linh quyện quấn quanh bức ảnh rồi từ từ lan toả, thành một bầu không khí mờ mờ xanh, ông cảm thấy đôi mắt bà như nhoà ướt, khuôn mặt bà lay động, đôi môi bà mấp máy. Một vang vọng nào đó dội vào tâm tưởng ông: " Thế ông không có lỗi gì ư? "
    Ông đứng sững, rồi hai tay ôm mặt, ông bật khóc. Suốt từ chiều khi nghe tin Quỳnh chết, đến bây giờ ông mới khóc được. Nỗi đau oà ra, bung vỡ như máu tuôn trào:
    - Ông có tội lớn với cháu, cháu ơi !
    ...
    Ngay từ bé Quỳnh đã gắn bó với ông nội - Hồi đó ông Thư vừa về hưu, ông vui mừng được có cháu nội nên tự nguyện đến trông nom cháu với ý đồ sẽ áp dụng phương pháp " giáo dục từ thuở lọt lòng" mà ông đã đọc trên các tạp chí nước ngoài. Điều quan trọng là ông tìm thấy công việc hữu ích khi phải xa mái trường mà ông đã gắn bó bốn mươi năm, ông vẫn được tiếp tục công tác sư phạm trên một vị trí khác.
    COn bé là một tạo vật tuyệt vời của thượng đế, không những nó xinh đẹp khoẻ mạnh, mà nó thật thông minh, tính nết dịu dàng. Nhưng mà thần kinh con bé quá nhạy cảm, những cơn xúc động dẫn đến mê sảng.
    Một lần ông dẫn cháu ra công viên chơi, vừa đi ông vừa kể chuyện cổ tích, khi kết thúc chuyện Tấm Cám, Quỳnh nét mặt buồn thiu, mắt rơm rớm , ông hỏi cháu:
    - Sao cháu không thích à?
    - Cháu không yêu cô Tấm ông ạ.
    Ông sửng sốt:
    - Tại sao thế? CÔ Tấm ngoan thế cơ mà ?
    - Nhưng mà cô ấy ác lắm . Sao lại giết Cám rồi lại đem cho mẹ Cám ăn ?

Chia sẻ trang này