1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiểu thuyết Kappa (Truyện dịch từ nguyên bản tiếng Nhật)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi sad_movie, 29/07/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. sad_movie

    sad_movie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2004
    Bài viết:
    762
    Đã được thích:
    0
    Tiểu thuyết Kappa (Truyện dịch từ nguyên bản tiếng Nhật)

    Tiểu thuyết Kappa

    (Người dịch : sad_movie)

    ******************************

    Chương 1: Người uỷ thác:

    Thám tử tư Hashimoto Yutaka nhận được một lá thư:

    ?oThưa ngài, tôi có một việc phải nhờ đến sự giúp đỡ của ngài. Vì phải giữ bí mật nên cảm phiền ngài đến chỗ chúng tôi. Chúng tôi sẽ gửi ngài một khoản thù lao hậu hĩnh.
    Ngài hãy đến văn phòng luật sư Hiroike cách nhà ga Yotsuya 5 phút đi bộ.?

    Đang không có việc làm lại cần tiền Hashimoto vội vàng tới Yotsuya.Trên tầng 3 của toà nhà chung cư 5 tầng có treo một biển rất to ?oVăn phòng luật sư Hiroike?. Có cảm giác như đây là trụ sở chính của văn phòng luật sư.

    Ông Hiroike giám đốc văn phòng chừng 60 tuổi, tóc bạc trắng, nom có vẻ ra dáng một luật sư đầy tài năng. Ông niềm nở mời Hashimoto vào phòng ?oCảm ơn vì ngài đã đến.?

    Nhưng ông Hiroike không đi thẳng ngay vào vấn đề câu chuyện. Khi nhân viên văn phòng vừa mang cafê tới cũng là lúc cánh cửa phòng được khoá lại.

    Ông Hiroike vừa uống cafê vừa bắt đầu chậm rãi nói : ?oThực ra vì cần phải giữ bí mật nên tôi mới mời ông tới tận đây?
    Điều ấy thì trong thư ông đã nói rồi.

    -Kể cả nhân viên trong văn phòng tôi tôi cũng không tiết lộ-Ông Hiroike nói-Đây là một công việc tương đối khó và quan trọng.

    -Quả nhiên là vậy.

    -Đổi lại, nếu anh thành công anh sẽ được nhận một khoản tiền là 10 triệu Yên.

    Đó là một khoản tiền quá lớn.Trong giây lát Hashimoto nghĩ rằng đây là một chuyện đùa nhưng nét mặt của ông Hiroike thì chẳng có dấu hiệu gì của đùa cợt cả.

    Anh nói:

    -Có vẻ như khá khó khăn đây.

    -Nếu anh không hoàn thành công việc chúng tôi vẫn trả anh một khoản tiền chi phí cần thiết và ngoài ra sẽ gửi anh 1 triệu Yên.

    -Cũng không đến nỗi tồi. Vậy ông muốn tôi phải làm gì vậy?-Hashimoto hỏi.

    -Cách đây một năm vào ngày 21/9 có một thanh niên 26 tuổi tên là Hamada Ikio bị bắt vì bị tình nghi phạm tội giết người.Trước đó 4 ngày vào ngày 17/9 anh ta bị tình nghi đã giết một nữ tiếp viên tại câu lạc bộ Rotsubongi.Sau đó anh bị khởi tố, kết án 10 năm tù và hiện bị giam giữ tại nhà tù Miyagi.

    -Ông là luật sư bào chữa cho anh ta?

    -Đúng vậy, tôi đã nhận bào chữa cho anh ta nhưng đã thất bại.

    -Không được kháng án hay sao?

    -Không.

    -Vì sao?

    -Chính thân chủ cũng nói rằng anh ta không cần kháng án.

    -Vậy ông muốn tôi phải làm gì?

    -Thực ra anh ta muốn nhận được minh oan.

    -Là luật sư như ông mà cũng không làm được điều đó hay sao?

    -Đúng vậy, tôi đã thua cuộc.

    -Phải chăng là thân chủ cũng nản lòng không muốn kháng án?

    -Chính xác.

    -Vậy ông bảo tôi có thể làm gì?

    -Tôi là luật sư nên tôi phải bảo vệ luật pháp.

    -Nghĩa là đối với tôi việc bảo vệ luật pháp không cần thiết hay sao?

    -Công việc của một luật sư có những giới hạn của nó. Điều tra sự việc, nỗ lực đến cùng để chứng mình anh ta không phải là kẻ giết người nhưng đối với công việc điều tra thì hoàn toàn bị động.

    -Tôi đã dần dần hiểu ý ông rồi. Ông muốn tôi tìm ra kẻ giết người thật chứ gì?

    -Gần như thế.

    -Nhưng cũng không loại trừ trường hợp chính anh ta là kẻ sát nhân.

    -Đúng vậy, không thể biết trước là anh ta hoàn toàn không vô tội.

    -10 triệu yên để trả cho việc tìm được kẻ sát nhân thực sự là ai

    -Đúng thế. Nhưng còn một điều kiện nữa.

    -Điều kiện gì vậy?

    -Trong vòng 1 tháng kể từ ngày hôm nay tôi muốn anh tìm được thủ phạm chính của vụ án.

    -Hơn 1 tháng thì không được sao?

    -Hơn 1 tháng thi không còn ý nghĩa nữa.- Ông Hiroike nói.

    -Vì sao vậy?

    -Tôi không thể nói rõ lý do được. Anh có thể đảm nhận vụ này không?

    -Tại sao lại là tôi?-Hashimoto hỏi.

    -Vì anh là một thám tử tư tài ba.

    -Ông cứ quá khen-Hashimoto cười-Tôi là người hiểu rất rõ mình.Nếu chỉ cần một người làm chứng tỏ công việc này không đến mức quan trọng hàng đầu. Có rất nhiều văn phòng thám tử lớn cơ mà.

    -Chả lẽ tôi đánh giá anh là thám tử tài ba cũng không được hay sao.

    -Tôi chưa hiểu rõ lý do lắm. Khi hiểu rõ tôi mới có thể làm việc được.

    -Thôi được, thẳng thắn thế là tốt.Thực ra tôi cũng đưa ra một vài ứng cử viên và tìm hiểu. Cuối cùng tôi chọn anh đảm nhận vụ này. Thứ nhất là do hiện anh đang là thám tử ở phòng điều tra của cục cảnh sát.Là cảnh sát thì kiểu gì cũng hiểu rõ hơn cả việc điều tra một vụ giết người và tìm ra hung thủ.

    -Đương nhiên rồi.

    -Lý do thứ 2 là bản thân anh, vì người yêu tự tử do bị hãm hiếp nên anh đã xử lý bọn hiếp dâm theo cách riêng của anh và đã từng bị vào tù. Điều đó có nghĩa là anh là người hiểu rõ tâm lý của một kẻ giết người.Một người như anh tôi hy vọng là sẽ sớm tìm ra hung thủ đích thực của vụ án.- Ông Hiroike nói.

    -??- Hashimoto im lặng trong giây lát.
    Hiroike tiếp lời:

    -Tôi xin lỗi vì đã nhắc đến chuyện không vui này.

    -Không sao, đó là chuyện có thực.

    -Vậy anh có nhận lời không?

    -Ông có thể cho tôi xem tập hồ sơ xét xử mà ông đã dùng để bào chữa được chứ?

    -Không, tôi nghĩ rằng anh không nên xem nó.

    -Vì sao?

    -Tôi là luật sư bào chữa và tôi đã bị thua cuộc.Thêm nữa,dù có tiếp tục điều tra, tôi cũng không thể tìm ra hung thủ của vụ án. Vì thế, anh có đọc kỹ tập hồ sơ ấy anh cũng chẳng tìm ra kẻ sát nhân đâu.Bây giờ,như tôi đã yêu cầu anh rồi đó, không phải là tìm ra phương pháp tốt nhất để bào chữa, mà vấn đề ở đây là tìm ra hung thủ thực sự của vụ án.

    -Vâng, tôi hiểu rồi.

    -Và xin anh nhớ thêm cho một điều nữa.

    -Điều gì vậy?

    -Mong anh hãy giữ kín việc mà tôi đã nhờ anh.

    -Điều này thì tôi đã hiểu rồi mà.

    -Không,thực ra tôi nghĩ rằng anh vẫn chưa hiểu nên tốt nhất là tôi nói cho lại rõ ràng hơn.Trong vụ điều tra của anh lần này, dù có thất bại đi chăng nữa thì giữa anh và tôi coi như chưa từng quen biết nhau. Mong anh luôn ghi nhớ điều này.- Ông Hiroike cất giọng lạnh lùng.
  2. sad_movie

    sad_movie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2004
    Bài viết:
    762
    Đã được thích:
    0
    Hashimoto nhận trước 500.000 Yên gọi là phí điều tra rồi rời khỏi văn phòng luật sư. Leo lên cái xe Callora, nghĩ ngợi trong giây lát,anh quyết định thắng tiến tới thư viện Quốc Gia.
    Tại đây anh mượn những bản in thu nhỏ của báo tháng 9 năm ngoái và tìm xem báo buổi tối ngày 18/9 và báo buổi sáng ngày 19/9.
    Trong báo buổi tối ngày 18/9 trên toàn quốc có 4 vụ giết người nhưng chỉ có một vụ nạn nhân là một cô gái trẻ.
    Tại khách sạn K ở Izu no Itou vào khoảng 3 giờ chiều ngày 17/9 có một đôi trai gái đăng ký thuê phòng.
    Khách sạn K có kiểu phục vụ cho thuê phòng kèm theo hai bữa ăn và bữa sáng có thể ăn ở nhà ăn dưới tầng 1.
    Thuê một phòng đặc biệt nhưng sáng sớm hôm sau người ta không thấy đôi trai gái kia xuống ăn sáng.
    Thấy lo lắng nhân viên phục vụ phòng bèn lên xem,thì thấy cô gái vẫn mặc quần áo ngủ trên giường, bị cắt cổ,và không thấy bóng dáng anh thanh niên đâu cả.
    Trong giấy phép lái xe mà nan nhân mang theo, người ta biết được tên cô gái là Nakayumi, 25 tuổi, sống tại Setagaya thuộc Kitagawa.
    Tuy nhiên, khi điều tra về người thanh niên đi cùng người ta nhận ra rằng cả tên và địa chỉ anh ghi trong thẻ đăng ký thuê phòng đều không thật. Và cảnh sát sau khi yêu cầu các nhân chứng miêu ta đã cho đăng trên báo một bức ảnh gần giống với người thanh niên.
    3 ngày sau, trên tờ báo buổi sáng ngày 22 có đăng tin đã bắt được một thanh niên có khuôn mặt giống với bức ảnh đăng hôm trước. Anh ta tên là Hamada Ikio, 26 tuổi,hiện chưa có việc làm.
    Ngay ngày hôm sau, ngày 23, trên báo đã xuất hiện những thông tin về Hamada Ikio.
    Theo cách viết của bài báo này cứ như người ta chắc chắn rằng Hamada Ikio là hung thủ của vụ án.
    Hamada từng sống với mẹ là Yasuko, 50 tuổi.Bà Yasuko là chủ một tiệm các món ăn Pháp ở Nakano.Tất nhiên là con trai bà, Hamada cũng giúp bà đôi chút trong công việc của cửa hàng nhưng sau khi bà mất đi anh ta đã bán cả cơ nghiệp. Với số tiền đó anh ta mua một chiếc ô tô thể thao đắt tiền, và chẳng làm gì cả, anh ta rong ruổi đi chơi khắp nơi.
    Vì hay sa đà vào các quán rượu nên anh đã quen biết Nakayumi.Ban đầu mối quan hệ tiến triển hết sức tốt đẹp,nhưng do bản tính Hamada thô lỗ cục cằn và tiền mỗi ngày một cạn kiệt nên Nakayumi càng ngày càng chán.
    Kể cả lúc hai người đi nghỉ tại Ito, sau khi thuê phòng hai người đã cãi nhau to và nhân viên phục vụ phòng có nghe thấy.
    Cảnh sát cho rằng Hamada vì tức giận và mất kiềm chế nên đã cắt cổ Nakayumi và ngay trong đêm đó dùng ô tô chạy chốn về Tokyo.
    Phóng viên báo chí chỉ biết sự việc có đến vậy.
    Hashimoto ghi chép ra sổ tay rồi trở về phòng riêng cũng là văn phòng làm việc, tự pha một ly cà phê tan, vừa nhấm nháp vừa đăm chiêu suy nghĩ xem nên phải làm gì tiếp theo
    Luật sư Hiroike nói rằng không nên đọc lại bản cáo trạng. Vậy sự thực có thể sẽ không giống như trong tài liệu ấy. Ông Hiroike chắc hẳn đã bỏ nhiều công sức để thu thập tài liệu bào chữa cho bị cáo Hamada.Nhưng nếu như bây giờ Hashimoto cứ luẩn quẩn trong đống tài liệu đó cũng sẽ không thể đưa Hamada ra khỏi nhà tù được. ?oPhải tìm ra kẻ giết người đích thực là ai.? Ông Hiroike đã nói thế.Nếu như tìm được kẻ giết người thì Hamada sẽ được thả tự do.
    Hashimoto nhớ lại bức ảnh chụp Hanayumi.Dù là một tấm ảnh rất nhỏ chụp trên báo nhưng đây quả là một cô gái xinh đẹp.25 tuổi, lại làm tiếp viên ở câu lạc bộ,thì việc quen những người như Hamada chẳng có gì là lạ cả.Nếu có một kẻ giết người thật sự không phải là Hamada thì cũng là một trong số những người đàn ông tương tự như thế.Có thể người đàn ông thô bạo này đã đuổi theo Hamada và Nakayumi đến Ito và giết người ở đó.
    Hashimoto thử đến câu lạc bộ Rotsubongi nơi cô gái làm việc để tìm hiểu.
  3. sad_movie

    sad_movie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2004
    Bài viết:
    762
    Đã được thích:
    0
    Đó là một quán có tên Puchimondo. Bên cạnh quầy có đặt một chiếc Piano. Một cô ả trông có vẻ không phải là tiếp viên nhưng mặt thì khó đăm đăm đang ngồi chơi đàn.Vì vẫn còn khá sớm nên quán vắng khách. Hashimoto bước vào đến bên quầy lễ tân có hai nhân viên phục vụ.
    -Cho một ly wishky.
    -Dạ, một ly ạ. Có ngay đây ạ.
    Một cô ả tiếp viên khéo léo và đon đả mang rượu tới.
    Bình thường thì Hashimoto chỉ buông những lời đường mật nhưng giờ lại đang ôm 50 vạn yên trong tay mà lại đến quán này một vài lần nữa mà tội gì mà không hào phóng.
    Hớp một hớp rượu, Hashimoto chậm rãi nói với hai ả tiếp viên:
    - Hình như ở cửa hàng này có cô Nakayumi thì phải.
    - Nakayumi?
    - Tên cô ta ở cửa hàng này là gì thì tôi không biết, nhưng đấy là cô gái bị giết vào tháng 9 năm ngoái đấy.
    - À, cô Ai.- Một cô gái thốt lên.
    - Thế à, thì ra ở đây người ta gọi cô ấy là Ai.
    - Cô ấy đã làm gì à?
    - Rất nhiều, tôi muốn biết rất nhiều về cô gái ấy.
    - Anh là cảnh sát à?- Cô gái trẻ hơn nhìn bằng ánh mắt cảnh giác.
    - Tôi trông giống cảnh sát lắm à?- Hashimoto mỉm cười.
    - Đúng vậy.- Cô gái trẻ hơn nói. Vừa lúc đó có một vị khách mới bước vào, cô ta xin phép và bước về phía cửa.
    Hashimoto gấp tờ 1vạn yên nhẹ nhàng luồn xuống bàn thì thầm nói với cô gái còn lại:
    - Thực ra, hồi trước, tôi và Nakayumi có quan hệ với nhau, từ trước khi cô ấy đến quán này cơ.
    - Thế à?
    - Khi biết cô ấy bị giết ở Ito thực sự là tôi bị sốc. Nếu cô ấy không bị giết thì chúng tôi đã lấy nhau rồi đấy.
    - Thật vậy sao?Không cưới nhưng mà cô ấy quan hệ với nhiều người lắm đấy.
    - Người đã giết Nakayumi ấy hả.
    - À, Hamada ấy hả.Cô ấy cũng đã muốn cắt đứt mối quan hệ với anh ta.
    - Nhưng mà họ đã cũng nhau đi nghỉ ở Ito còn gì?
    - Đó là cô ấy bị ép buộc phải đi theo thôi. Cô ấy cũng có ý định sau chuyến đi ấy sẽ dứt khoát cắt đứt mỗi quan hệ với anh ta.
    - Chia tay xong lại có một người đàn ông khác phải không?
    - Cô ấy chỉ thích những người đàn ông giầu có,như là anh vậy.-Cô gái nhếch mép cười.-Cái anh chàng Hamada ban đầu cưỡi trên một chiếc xe sang trọng,lại có vẻ lắm tiền nên Nakayumi mê ngay. Thêm nữa anh ta lại cao ráo đẹp trai. Ban đầu cô ta tưởng anh ta là một thanh niên có nghề nghiệp ổn định, nhưng sau hoá ra chỉ là cái mẽ bề ngoài, nên ngay lập tức cô ấy không còn muốn bám theo anh chàng nữa.
    - Sau đó có một anh giầu hơn tới và cô ấy lại thích ngay có đúng không?
    - Đúng là như thế.
    - Có thể nói cho tôi biết đôi điều về vị khách ấy?
    - Anh cần biết để làm gì?
    - Nếu có nhiều người đẹp trai và lắm tiền hơn tôi thì tôi cũng muốn tìm hiểu chứ.
    - Anh nói gì vậy? Cô ấy đã chết rồi mà.
    - Nhưng cô ấy vẫn luôn ở trong trái tim tôi. Tôi đã bỏ qua hết sự ghen tuông.
    - Anh nói cứ như tiểu thuyết ấy. Thật chả ăn nhập tí nào.
    Cô gái cười lớn. Hashimoto lại đặt vào lòng cô gái thêm một tờ 1 vạn yên.
    -Tôi thật sự muốn biết về người đàn ông đã làm cho cô ấy phải mê mẩn.
    -Vâng, tôi biết có hai người.
    -Vậy à? Là ai?
    -Một người là chủ cửa hàng hạ giá. Đã gần 70 rồi,nhưng còn khoẻ phết.
    -Tên ông ta là gì?
    -Ông Nakamura, chủ một cửa hàng ở cạnh nhà ga IKEBUKURO.
    -Thế còn người kia.
    -Là Katou Tiên sinh.
    -Tiên sinh?
    -Là một kiến trúc sư nổi tiếng đấy. Từ ngày trở thành kiến trúc sư nổi tiếng công việc làm ăn có vẻ thuận lợi.
    Đang nói chuyện đột nhiên ả tiếp viên nhìn về phía cửa ra vào và thì thầm.
    -Ông chủ cửa hàng bán hạ giá đến kìa.
    Vị khách với dáng người nhỏ bé, vừa bước vào cửa hàng đã tiến sát đến 5 , 6 cô tiếp viên nói lớn.
    -Tối nay không có cô em xinh tươi nào đi với anh sao? Nhất định sẽ trả tiền mà.
    -Nếu được trả 10 vạn Yên thì đi với anh cũng tốt.-Một ả tiếp viên cười.
    -Thế còn các cô em khác thì thế nào?
    -Thế anh định đi với người đòi trả giá cao nhất sao?
    -Anh là chủ cửa hàng bán hạ giá nên đương nhiên anh chỉ đi với người đòi trả giá thấp nhất thôi.
    -Đúng là đồ keo kiệt.
    -Đổi lại anh sẽ mua tặng cho các em sắc tay và quần áo đẹp.
    -Này ông chủ ơi, phải chăng đấy cũng là đồ anh mua ép giá của người khác?
    Mỗi người hùa vào một câu thành một nhóm lộn xộn và ồn ào. Cô ả tiếp viên ngồi cạnh Hashimoto chẳng biết từ lúc nào cũng đã tiến sang bàn đối diện.
    Hashimoto châm thuốc, yên lặng ngồi quan sát lão già.
    Quả thật là trông cũng gần 70 nhưng có vẻ vẫn còn trẻ trung và sung sức lắm.Mặt khác, đó lại là một người đàn ông thuộc thế hệ đầu tiên của một xã hội cạnh tranh khốc liệt thời hiện đại nên tính cách chắc cũng có phần dữ dội.
    ?oNhưng liệu tay này có đuổi theo một cô gái đến tận ITOU để giết cô ta không nhỉ??
    Hashimoto nghĩ.
    Nhưng sức mạnh của lòng ghen tuông và tình cảm đối với một cô gái chả liên quan gì tới tuổi tác và địa vị cả.Cũng đã có chuyện càng về già sự ghen tuông càng trở nên mãnh liệt.
    ?oNhưng nếu có giết thì ông ta cũng chẳng ra tay trực tiếp đâu?.
    Tiền có thể làm được mọi chuyện và sức mạnh của đồng tiền có thể khiến bất kỳ ai cũng có thể giết được Nakaiyumi.
    Hashimoto từ từ đứng dậy.
  4. sad_movie

    sad_movie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2004
    Bài viết:
    762
    Đã được thích:
    0
    Hashimoto ra khỏi quán vừa châm thuốc vừa lặng lẽ đứng quan sát.
    Khoảng 30 phút sau ông chủ Nakamura tay trong tay với một ả tiếp viên bước ra khỏi quán, với tay gọi một chiếc taxi dừng lại.
    Hashimoto cũng lên một chiếc taxi kế tiếp rượt theo hai người.Họ dừng lại trước cửa Khách sạn tình yêu ở Shibuya. Lúc hai người bước từ trong xe ra, Hashimoto lấy trong túi ra một chiếc máy ảnh loại nhỏ nhanh chóng chụp cảnh đôi tình nhân lả lướt bước vào khách sạn.
    Hôm sau Hashimoto rửa ảnh, đút vào túi và đến cửa hàng bán hạ giá.
    Hashimoto chặn một nhân viên bán hàng lại:
    -Cho tôi hỏi ông chủ.
    -Ông chủ tôi đang ở bên trong.Nhưng ông ấy không tiếp những người không phận sự, nhất là những người chẳng mang lại chút mánh lới làm ăn nào.- Người thanh niên trả lời.
    Hashimoto rút ra hai tấm ảnh và đưa cho anh ta:
    -Tôi muốn cho ông chủ của anh xem cái này.
    Người thanh niên im lặng rồi đi vào bên trong. Một lát sau anh ta quay ra nói với Hashimoto.
    -Mời anh đi theo lối này.
    Hashimoto đi theo anh ta vào bên trong. Trong căn phòng nhỏ hẹp, ông Nakamura đang nói chuyện điện thoại nhưng vẫn đưa tay ra hiệu chào Hashimoto.
    -Một bộ phim âm bản 10 vạn Yên ông nghĩ thế nào?
    -Chuyện gì cơ?-Hashimoto hỏi lại.
    Ông Nakamura không trả lời vẫn tiếp tục cuộc điện thoại.
    -Với cái giá đấy tôi lấy 50 bộ. Ừ, thế nhé.
    Ông ta nói lớn rồi ngắt điện thoại. Sau đó quay sang Hashimoto với vẻ mặt sợ hãi.
    -Tôi bị chụp ảnh như thế, thực ra thì cũng hết sức bình thường. Nhưng mà tôi ghét phiền phức lắm. Tôi sẽ trả anh 10 vạn yên. Nếu anh đòi cao hơn thì tôi cũng đành chịu.
    -Tôi không cần tiền.- Hashimoto nói.
    Ông ta cười lớn:
    -Hahaha, hoá ra trên đời này cũng có người chê tiền cơ đấy.
    -Tôi sẽ đưa cho ông cả phim âm bản.
    -Vậy sao? Thế thực ra anh cần gì?
    -Tôi muốn hỏi về cô Nakaiyumi. Ở quán bar người ta gọi cô ấy là Ai. Tôi được biết cô ta với chỗ ông có mối quan hệ thân tình.
    -Việc của cô Ai à. Mời anh ngồi.
    Ông Nakamura với phích nước tự tay pha trà. Hashimoto bắt đầu nói:
    -Thực ra, tôi có ý định cưới cô ấy. Đương nhiên là từ trước khi cô ấy làm ở quầy bar cơ.
    -Phù. - Ông Nakamuara thở dài.- Nhưng mà tôi đâu có nghe thấy cô ấy nhắc gì đến anh nhỉ? Có điều gì lạ ở đây chăng?
    -Tôi chỉ là một thương gia nhỏ. Mà cô ấy thì?con người cũng có thể đổi thay chứ.
    -Ừ, người đời, ai mà chả vậy. Cô ấy cũng có thể thay đổi và lãng quên anh.
    -Đúng vậy đấy. Nhưng mà tôi thì không sao quên được cô ấy. Nhất là khi nghe tin cô ấy bị giết, quả thật là điều mà tôi không hề nghĩ đến.
    -Tôi cũng đuổi theo người đàn ông đó nhưng thật không may?- Ông Nakamura nói.
    -Người đàn ông đó? Phải chăng ý ông định nói thủ phạm là Hamada?
    -À, người đàn ông đó đấy.Một thằng cha thấp tè.Lúc nào cũng tự xưng là con một của một gia đình tư sản, nhưng chả chịu làm ăn gì. Sau khi mẹ hắn chết đi hắn ta chỉ có ngồi mát ăn bát vàng tiêu sài hết chỗ tiền thừa kế.Hơn nữa, đó còn là người chả biết gì về lễ nghĩa, tính tình cục cằn, bạo lực. Cả cô Ai cũng đuổi theo hắn ta nhưng thật không may?
    -Cả ông cũng thích cô Ai phải không?
    -À, cô ấy là một cô gái tốt. Tôi cũng định đưa cô ấy về đây làm việc.
    -Về đây à? Về đây thì làm việc gì?
    -Ở đây cũng toàn sử dụng đồ cao cấp. Cũng Model đấy chứ còn gì.
    -Thế bồ bịch cũng là Model nhỉ.
    Ông Nakamura nghe Hashimoto nói chỉ nhếch mép cười.
    - Làm gì có chuyện bồ bịch.
    -Nhưng các cô tiếp viên ở nhà hàng có nói với tôi rằng ông và cô ấy có quan hệ rất thân mật.
    Ông Nakamura đỏ mặt.
    -Thực ra thì tôi rất quan tâm đến cô ấy. Ngoài vợ tôi ra thì cô ấy có lẽ là người tôi yêu quý nhất. Lúc nào tôi cũng bảo cô ấy về cửa hàng tôi làm việc.
    -Thế cô ấy trả lời thế nào?
    -Cô ấy bảo tôi keo kiệt, nên cô ấy từ chối. Về phía tôi nếu phải cạnh tranh về vốn để mở rộng công ty thì phải trả lương một cách thích hợp. Nhưng với cô ấy thì dù có là tình nhân đi chăng nữa thì cũng phải trả tiền cho cả hai việc.
    -Vậy là ông cũng không đồng ý chứ gì?
    -Đương nhiên rồi.Nếu mà phải trả như vậy thì không biết là công ty của tôi sẽ ra sao. Làm sao tôi lại có thể phung phí được như thế chứ. - Ông Nakamura nhún vai phân trần.
    -Tôi có nghe nói ngoài ông và Tamada cô Ai còn có quan hệ với một người đàn ông nữa. Ông ấy là một kiến trúc sư nổi tiếng?..
    -A, người đó? Thật là một thằng cha đáng ghét.
    -Đáng ghét?
    -Lúc nào thằng cha ấy cũng giương giương tự đắc và quảng cáo mình là người nổi tiếng.Hơn nữa, khi mà tỉ tê tán tỉnh cô Ai, tay đó luôn luôn kể chuyện cuộc hôn nhân của hắn đã nguội lạnh và mối quan hệ với vợ hắn chẳng còn mấy mặn mà.
    -Một tay cũng khá đấy chứ. - Hashimoto cười.
    -Ừ thì nếu thuyết phục cô ấy như thế thì ngẫu nhiên là sẽ làm cho cô ấy hy vọng rằng biết đâu cô ta sẽ có cơ hội trở thành vợ của một kiến trúc sư nổi tiếng. Tay này có vẻ khá nên chiêu bài đó có vẻ thành công ngoài sự mong đợi. Nhưng tôi thì chẳng bao giờ làm cái trò bỉ ổi đó.
    -Rốt cuộc thì cô Ai có bị ông kiến trúc sư kia bỏ bìa mê không?
    -Tôi thì bị từ chối. Còn thằng cha Tamada chỉ là một tay lười biếng. Cô ấy cũng có vẻ nghiêng hẳn về phía tay kiến trúc sư kia.
    -Nhưng cô ấy đã đi cùng Tamada tới khách sạn ở ITOU và bị giết. Lý do nào khiến cô ấy tới đó nhỉ?- Hashimoto hỏi.
    -Tôi cũng thấy điều đó bất thường. Các cô gái ở quầy bar thì nói cô ấy bị ép phải đi. Sau đó xảy ra cãi nhau và bị giết.
    -Thế ông có nghĩ là tay kiến trúc sư kia vì ghen tuông mà đã liều mạng, đi theo Tamada tới khách sạn hay không?
    -Cũng có thể là như thế. Một suy luận thú vị ghê. Nếu mà trở về nhà chắc là chả bị giết đâu nhỉ. Đáng thương quá.
    -Tay kiến trúc sư tên là Katou ấy là người thế nào vậy?
    -Thì như tôi nói rồi đấy.Một thằng cha đáng ghét lúc nào cũng ra vẻ mình là người nổi tiếng. Tôi có nghe nói vì bệnh mê gái mà không ngóc đầu lên được với vợ. Dù có là một kiến trúc sư nổi tiếng trên thế giới thì cũng chả vĩ đại gì khi không thể ngẩng cao đầu lên được.
    -Quả là một người thú vị nhỉ.
    -Chả biết có thú vị hay không nhưng đấy là mẫu người tôi ghét nhất.
    Nakamura hắt hơi. Hashimoto rút trong túi ra tấm phim âm bản những bức ảnh chụp lén ông Nakamura cùng ả tiếp viên đặt lên bàn.
    -Tôi trao cho ông cái này như đã hứa.
    -Không cần tiền sao?
    -Không.
    -Anh quả là một người tốt.
    -Không hẳn thế đâu.
    Hashimoto cười và đứng dậy.
  5. sad_movie

    sad_movie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2004
    Bài viết:
    762
    Đã được thích:
    0
    Hashimoto trở về văn phòng Thám tử ở Nakano và lật tìm hồ sơ về kiến trúc sư Katou Tadasu.
    Kiến trúc sư Katou Tadasu 49 tuổi. Vợ là Aikiko 45 tuổi. Nhà riêng ở Denen Chyoufu. Văn phòng ở toà nhà cửa phía tây của Shinjyuku.
    Hashimoto nhìn đồng hồ rồi gọi điện đến văn phòng của kiến trúc sư.
    -Làm ơn cho tôi gặp kiến trúc sư Katou. Tôi là bạn thời đại học của ông ấy.
    -Xin lỗi, từ hôm qua giám đốc về nghỉ ngơi tại biệt thự riêng ở ITOU.
    -Biệt thự riêng ở ITOU?
    -Vâng.
    -Thế bao giờ ông ấy quay lại?
    -Tôi cũng không rõ.Vì thường trước khi quyết định một việc gì hệ trọng ông ấy thường trở về ngôi nhà ấy và ở lỳ trong đó suy nghĩ. Cho nên tôi cũng chẳng biết bao giờ ông ấy sẽ quay lai đâu.
    -Thế biệt tự đó ở chỗ nào ở ITOU?
    -Ngài có tới đó cũng chẳng gặp được đâu. Khi ông ấy đang bận suy nghĩ ngay cả tôi cũng không gặp được. Xin ông để lại tên và địa chỉ để tôi nhắn lại.
    -À, tôi sẽ liên hệ sau. Cảm ơn anh.
    Hashimoto gác máy.
    ?oNếu là biệt thự của kiến trúc sư nổi tiếng thì tới ITOU sẽ dễ dàng tìm thấy thôi?
    Như vậy điều mà Hashimoto quan tâm nhất lúc này là biệt thự của ông Katou ở ITOU.Nakai Yumi cũng bị giết ở khách sạn K ở ITOU. Có sự trùng hợp ngẫu nhiên nào ở đây chăng?
  6. lysgarden

    lysgarden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2004
    Bài viết:
    1.408
    Đã được thích:
    0
    Thực sự không muốn cắt ngang câu chuyện bạn đang dịch nhưng tôi muốn bạn biết rằng tôi cảm thấy thú vị với câu chuyện này và vẫn theo dõi nó thường xuyên. Cảm ơn bạn đã bỏ công dịch nhé, hồi hộp quá...

Chia sẻ trang này