1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiểu thuyết "Tiếng chim hót trong bụi mận gai"

Chủ đề trong 'Văn học' bởi luuchivi, 02/01/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. langtubachkhoa

    langtubachkhoa Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/06/2004
    Bài viết:
    1.212
    Đã được thích:
    784
    Đúng, đó cũng là 1 cái hay. Có lẽ, các đức giám mục cần phải được tiêm loại vacxin miễn dịch đối với phụ nữ. Giá như có thể bắt các nhà khoa học nghiên cứu chế tạo ra cái vacxin đó nhỉ? Mình thấy phụ nữ thật mảnh mai, yếu ớt nhưng cũng dầy sức sống, thật tuyệt vời nhưng cũng đem lại biết bao nhiêu rắc rối và phiền muộn. Bi thảm!!!
  2. langtubachkhoa

    langtubachkhoa Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/06/2004
    Bài viết:
    1.212
    Đã được thích:
    784
    Phim có nhiều thay đổi so với truyện mà tôi thấy hay hơn hoặc chí ít cũng không kém.
    Ví dụ như khi Meggie nói cho Ralph biết Dane chính là con của ông, trong truyện là Meggie bay sang La mã để nhờ vào thế lực và ảnh hưởng của đức hồng y Ralph nhằm mang thi hài của Dane về quê nhà từ Hy Lạp, cô đã phải cho ông biết sự thật đó để khiến ông từ bỏ việc chủ trì hội nghị giám mục cực kì quan trọng trong ngày và bay sang Hy lạp để làm ngay việc đó chứ không chỉ nhờ vào mối quan hệ ở Hy lạp => mất vài tuần mới mang được thi hài về. Còn trong phim là khi đã mang Dane về và chôn cất rồi, Meggie mới cho ông biết điều đó, khuôn mặt cô ngẩng cao, vừa đau khổ vừa kiêu hãnh vì đã trả dược thù, đã làm cho ông đau khổ. Tôi rất thích câu nói "Tội nghiệp Ralph! tội nghiệp đức hồng y De Bricassart!" của Meggie lúc đó. Còn Ralph thì gục xuống, đưa tay ra cho Meggie nhưng cô đã lạnh lùng quay lưng đi thẳng.
    Hay ví dụ như khi nói cho Meggie biết Dane định trở thành linh mục, trong truyện tác giả để Dane nói cho mẹ mình biết, và Meggie đã phải giả vờ với con trai rằng mình vui vẻ và hãnh diện với việc đó, còn trong phim đạo diễn đã để chính Ralph nói cho Meggie biết việc này, và điều đó đã khiến cô đau khổ, nhưng rồi Ralph đã thuyết phục cô, và cô đã ôm cả Ralph và Dane. Cảnh này theo tôi là 1 trong những cảnh đẹp nhất, trong phim, có 2 lần, Meggie đã ôm cả 2 cha con Ralph và Dane, và cả 2 lần đó tôi đều thấy sự hạnh phúc và mãn nguyện trên nét mặt cô, trong suốt cả cuộc đòi, ngoại trừ 2 lần đó ra, tôi chưa khi nào thấy cô được như vậy
  3. HanDiep

    HanDiep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    372
    Đã được thích:
    0
    Đồng ý là ở cha Ralph có một sự hoà trộn những ưu điểm tuyệt vời: nào là đẹp trai nào là thông minh nhưng Ralph cũng có điểm yếu đó là sự đam mê quyền lực đến mù quáng. Sự mù quáng này đã khiến ông gạt bỏ Mecghi sang một bên và không nhận ra được Đen chính là con trai mình.
    Với lại bạn không thấy có nhiều chính khác cũng như doanh nhân thành đạt lại rất đẹp trai đó sao?
    Rất thông cảm với "trăn trở" của bạn. Nhưng vì tạo hoá vốn công bằng nên đã tạo ra hai giới (-) và (+) để hút nhau (trừ mấy anh mấy chị xăng pha nhớt ra) nên muôn thủa bạn vẫn phải đau đầu vì mấy bóng hồng thôi, lãng tử ạ!
  4. HanDiep

    HanDiep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    372
    Đã được thích:
    0
    Ừa mình thấy kịch bản phim bám sát tiểu thuyết mà cũng đầy kịch tính (đúng là American style). Các nhân vật có vẻ "nóng" hơn, sắc cạnh hơn trong truyện. Những đoạn đối đáp giữa Ralph và nhện già rất hay.
    Sau này có làm thêm series "Thornbirds - the missing years" nhưng không thành công bằng phần trước. Với lại Mecghi lại do người khác đóng, trông không cute bằng.
  5. chieusay81

    chieusay81 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    31/10/2006
    Bài viết:
    130
    Đã được thích:
    0
    Để quên một người đàn ông bằng cách đến với một người đàn ông khác là cách mà mình không tán thành.
    <BLOCKQUOTE id=quote><font size=1 face="Arial" id=quote>Trích từ:
    Đúng là người đàn ông thì phải lo và biết cách kiếm tiền để cho vợ con một cuộc sống đầy đủ. Nhưng không có nghĩa là ném vợ vào làm giúp việc cho một nhà xa lạ (dù gia đình Meghi không được sở hữu Drôghêđa nhưng họ cũng có một địa vị nhất định) và đi biền biệt. Mà bạn đừng quên khi Liuc lấy Mecghi, anh ta đã có được 2000 bảng (môt số tiền khá lớn hồi đấy) cùng với thu nhập hàng năm của nàng, đủ tậu một ngôi nhà ấm cúng và nuôi dạy con cái. Tệ nhất là anh ta cũng với lý do phải kiếm đủ tiền, nhất định không cho Mecghi có con. Gần 3 năm phải sống với những người xa lạ (cũng may họ là người tốt), chỉ thỉnh thoảng được gặp chồng trong mấy tiếng, thử hỏi có người phụ nữ nào chịu được.
    [/QUOTE]
    Mỗi người có một niềm đam mê khác nhau và sống vì niềm đam mê đó. Có rất nhiều người rất giàu nhưng họ vẫn lao vào kiếm tiền chỉ vì đó là đam mê của họ. Vẫn biết là Luic không quan tâm đến chồng nhưng thử hỏi là Merghi đã bao giờ hiểu Luic, đã bao giờ sống trong cuộc sống với chồng hay chỉ chạy theo một hình bóng khác. Merghi khổ, nhưng đó là do cách sống của Merghi mà thôi. Theo quan điểm của Phật giáo: Gieo nhân nào thì gặp quả nấy.
    <BLOCKQUOTE id=quote><font size=1 face="Arial" id=quote>Trích từ:
    Túm lại cả Liuc- với đam mê kiếm tiền lẫn Ralph - chạy theo danh vọng - chỉ là "những con **** lông lá khổng lồ cố sức đâm đầu vào lửa như những con thiêu thân mù quáng" mà thôi.
    [/QUOTE]
    Mỗi ngưòi có một đam mê, quan trọng là họ có dám sống và chết vì niềm đam mê đó không? Xét trên phương diện này, mình thích Luic hơn vì đó là một người dám sống thật với lòng mình.
    [/QUOTE]
    Bạn thân mến!Bạn thích Luic sao?!Theo mình Luic không phải là người đàn ông sâu sắc.Anh ta quá đơn giản, không có chiều sâu,lấy ví dụ đơn giản nhất là anh ta không hề biết khơi gợi cảm xúc đối với Merghi mỗi khi "gần" bên cô ý.Còn bạn nói "Để quên một người đàn ông bằng cách đến với một người đàn ông khác là cách mà mình không tán thành".Merghi luôn yêu Ralph,luôn ham muốn Ralph,nhưng cô ý lấy Luic là đúng trong hoàn cảnh đấy.Yêu nhau không có nghĩa là sẽ phải kết hôn,sẽ chờ đợi mòn mỏi vì Ralph không có ý đình lấy Merghi,cô ý cũng có niềm kiêu hãnh của cô ý chứ và cô ý cần 1 gia đình nhỏ bé như bao phụ nữ khác.Vẫn yêu vẫn khao khát nhưng không có nghĩa là quên đi cuộc sống thực tại.Luic lại là 1 người quá đơn thuần,không hiểu được tâm tư,tình cảm của cô ý,và càng không hiểu được ý nghĩa của hôn nhân.Anh ta thậm chí còn không thích Merghi có con nữa.Anh ta chỉ ham kiếm tiền....Mình thấy anh ta chỉ là 1 vai phụ làm phụ nữ thêm ghét và càng ******** yêu của Merghi dành cho Ran thêm mạnh mẽ mà thôi.
  6. chieusay81

    chieusay81 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    31/10/2006
    Bài viết:
    130
    Đã được thích:
    0
    hehe... Meghi vẫn còn nhỏ nhưng lúc đó cha Ralph lại là 1 người đàn ông thực thụ đấy.Đây là chi tiết hấp dẫn,Theo mình cha Ralph đã "thích " Meghi kể từ đoạn này,hihi...đơn giản vì Meghi thật ngây thơ và trong sáng biết bao,cô bé ý thật đáng thương khi không hiểu là mình đã bắt đầu là thiếu nữ,và đàn ông thì họ thật dễ bị "xao lòng" khi nghe những lời thầm thì đó. Ralph muốn che chở và là 1 người bạn chia sẻ với nàng những điều thầm kín nhất. Đây chỉ là suy luận của mình thôi nha...
  7. langtubachkhoa

    langtubachkhoa Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/06/2004
    Bài viết:
    1.212
    Đã được thích:
    784

    Không thể nói đó là sự mù quáng của Ralph. "Cha Ralph là 1 trong những người dằn vặt nhiều nhất mà tôi biết" như lời đức thánh bề trên của Ralph nói.
    Giả sử Ralph chọn Meggie thì cũng có nghĩa là ông lại dằn vặt buồn khổ vì ước vọng mình không đạt đuợc.
    Khi rơi vào hoàn cảnh phải lựa chọn giữa 2 thứ quý giá thì người ta phải lựa chọn thứ nào mà họ thấy quý hơn. Quyết định của họ có thể đúng có thể không, nhưng dùng từ mù quáng là không chính xác.
    Hic, ngay bây giờ, không ít cô, khi rơi vào hoàn cảnh phải chọn lựa giữa tình yêu cùng 1 gia đình hạnh phúc với tham vọng sự nghiệp tiền bạc, nhiều cô còn chọn cái sau cơ mà, các cô còn thế thì nói gì các anh.
    Tiếng chim hót trong bụi mận gai đem lại cho tớ 1 cảm giác u buồn man mác nhưng cũng dễ chịu, êm đềm về hình ảnh 1 người phụ nữ đẹp, tràn đầy tình yêu (mất mát quá nhiều nhưng không bao giờ mất sức mạnh yêu thương như Ralph nói), nữ tình, nhạy cảm nhưng cũng rất kiên cường dẻo dai với 1 ước mơ thật bình dị, những cô như vậy có lẽ càng ngày càng là "của hiếm" trong xã hội ngày nay nên cần phải trân trọng.
  8. chicken_008

    chicken_008 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    0
    =)) Chieusay am hieu van de nay ghe :P
    Dua chut thoi, theo minh o day chi co tinh thuong thoi, Cha Ralph cung la dan ong, ma minh chua thay ng dan ong thuc thu nao yeu 1 co be nhu vay dau a`.
  9. linhkhue

    linhkhue Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.886
    Đã được thích:
    0
    ..Nếu chỉ để nói thôi về tác phẩm này ...mình nghĩ sẽ chẳng bao giờ là đủ , Hãy đọc để cảm nhận , cảm nhận để thấy được cái nắng gió của mảnh đất đó , những mơ ước khát vọng của từng nhân vật .Họ thật đáng yêu , họ cũng thật đáng thương và họ cũng rất đáng trách .
    Hình ảnh con chim đâm tim mình vào chiếc gai nhọn nhất hát lên bài ca hay nhất làm mình có cảm giác Colleen McCullough vay mượn từ hình ảnh trong truyện Hoạ Mi và Hoa hồng của Oscar Wilde .
    Mình xin copy and paste hình ảnh đẹp nhất trong câu truyện cổ tích dành cho người lớn đó cho các bạn dễ hiểu .)
    Hoa hồng và chim hoạ mi
    Nàng nói rằng nàng có thể khiếu vũ với ta nếu ta mang đến cho nàng đóa hoa hồng đỏ?, cậu sinh viên trẻ khóc, ?onhưng trong vườn nhà ta không có hoa hồng đỏ?.
    Trong cái tổ của nó ở gốc bác Sồi Già, cô Chim Họa Mi nghe cậu ta nói và nhìn qua những vòm là thầm hỏi .
    ?oKhông có hoa hồng ở trong vườn của ta !?, cậu bé khóc, và đôi mắt đẹp của cậu ta tràn những giọt nước mắt. ?oÔi chao ! Hạnh phúc phụ thuộc vào tất cả những điều nhỏ nhoi thế thôi sao ! Ta đã đọc những gì các nhà thông thái viết, và những bí quyết của phép xử thế đều đã in sâu trong đầu ta, vậy mà bây giờ khát vọng có một bông hồng đỏ chẳng lẽ đã làm cho đời ta khốn khổ đến thế sao !?.
    ?oĐó mới là tình yêu thực sự?, cô Chim Họa Mi nói ?oĐêm đêm ta hát ca ngợi anh ta, mặc dù ta hiểu rằng anh ta không biết được rằng: hàng đêm ta vẫn kể cho các vì sao nghe câu chuyện của anh ta, và bây giờ ta thấy rõ anh ấy. Tóc của anh ấy màu sẫm giống hoa dạ lan hương, môi anh ấy đỏ như hoa hồng trong sự khát khao của anh ấy ; nhưng sự đam mê của anh ấy làm khuôn mặt anh ấy nhợt nhạt, và nỗi buồn hằn sâu trên trán anh?.
    "Hoàng tử cho mở một buổi khiêu vũ tối mai?, Cậu sinh viên trẻ thì thầm, ?ovà tình yêu của ta sẽ đến. Nếu ta mang tới cho nàng một bông hồng đỏ, nàng sẽ nhảy với ta tới sáng, ta sẽ dìu nàng trong vòng tay, và nàng sẽ tựa đầu vào vai ta, tay nàng siết chặt trong tay ta. Nhưng mà không có hoa hồng đỏ trong khu vườn, vì thế ta sẽ ngồi một mình cô lẻ, lặng lẽ nhìn nàng đi qua. Nàng sẽ không để ý gì tới ta, và? trái tim ta tan vỡ ?.
    "Đó là tình yêu thực sự?, cô Chim Họa Mi nói. "Ta hát ca vì cái gì? Sự chịu đựng của anh làm hài lòng ta, và làm đau đớn cho anh. Tình yêu thực sự là một cái gì đó kỳ diệu. Thật là quí giá hơn ngọc lục bảo, đắt hơn cả ngọc mắt mèo. Những chuỗi ngọc trai hay ngọc hạt lựu cũng không thể nào đánh đổi, không có gì sánh bằng trên thương trường. Nó không thể bị bán mua, cũng không thể cân đong như vàng bạc.?
    "Những nhạc công sẽ ngồi trong gian phòng của họ," cậu sinh viên trẻ nói, "và chơi các loại nhạc cụ của họ, và tình yêu của ta sẽ nhảy múa trong âm điệu của đàn hạc hay vĩ cầm. Nàng sẽ khiêu vũ những bước thật nhẹ nhàng như thể bàn chân nàng không đụng sàn, và bạn bè trong các bộ y phục dạ hội sẽ tụ tập quanh nàng. Nhưng nàng sẽ không nhảy với ta, bởi vì ta không có hoa hồng đỏ trao nàng?; Và cậu tự ngã nhào trên thảm cỏ, úp mặt trên đôi tay, ủ rũ.
    "Tại sao anh ta lại chảy nước mắt?" chú Thằn Lằn Xanh nhỏ bé hỏi, chạy qua chỗ anh ấy và ngoáy tít đuôi.
    "Tại sao, thực vậy ư?" cô **** nói, ?oHay bị rung cảm bởi những tia nắng ??
    "Tại sao, thực vậy ư?" chị Cúc thì thầm với người hàng xóm bằng giọng êm đềm và chậm rãi.
    "Cậu ta khóc vì một bông hồng đỏ," cô Chim Họa Mi nói.
    "Vì một bông hồng đỏ sao? Sao lại lố bịch thế!" và chú Thằn Lằn nhỏ bé, một nhân vật hay giễu cợt, cười ngặt nghẽo.
    Tuy nhiên, cô Chim Họa Mi hiểu hết bí mật về nỗi khổ của cậu sinh viên kia, vẫn ngồi lặng lẽ trên cây sồi, và nghĩ về sự bí ẩn của tình yêu.
    Đột nhiên, cô ta xoãi cánh bay vút vào khoảng không. Cô chim bay qua lùm cây râm mát và quạt cánh vào khắp khu vườn.
    Ở giữa thảm cỏ có một cây hoa hồng tuyệt đẹp, và khi cô ta thấy nó thì cô bay vòng quanh và đánh thức lùm hoa?.
    "Cho tôi một bông hồng đỏ," cô chim thổn thức, "và tôi sẽ hát cho bạn nghe lời hát ngọt ngào nhất."
    Nhưng cây hoa rung rung cành lá trả lời: ?oNhững bông hồng của tớ màu trắng mà. Trắng như bọt biển, trắng hơn tuyết trên đỉnh núi cao. Nhưng đến chỗ anh tớ, mọc kế bên anh Hướng Dương già kia, có thể anh ấy sẽ cho bạn thứ mà bạn muốn?.
    Cô Họa Mi bay về phía những khóm hoa hồng kế bên bác Hướng Dương già cỗi. "Cho tôi một bông hồng đỏ" cô chim thổn thức, "và tôi sẽ hát cho bạn nghe lời hát ngọt ngào nhất."
    Nhưng những khóm hồng rung rung cành lá, trả lời: Những bông hồng của tớ màu vàng giống như tóc của quí cô tóc vàng đang ngồi trên chiếc ghế bành màu hổ phách kia, vàng hơn hoa Thủy Tiên Vàng nở trên đồng cỏ trước khi người cắt cỏ mang máy cắt cỏ tới. Thử tới bên anh trai tớ mọc bên dưới cửa sổ của chàng sinh viên, có thể anh ấy sẽ cho bạn thứ mà bạn muốn?.
    Cô Họa Mi bay về phía những khóm hoa hồng, bên dưới cửa sổ của chàng sinh viên. "Cho tôi một bông hồng đỏ" cô chim tức tưởi, "và tôi sẽ hát cho bạn nghe lời hát ngọt ngào nhất."
    Nhưng cây hoa rung rung cành lá trả lời: ?oNhững bông hồng của tớ màu đỏ. Đỏ như chân chim bồ câu, đỏ hơn những nhánh san hô đỏ trong các hang động dưới Đại dương. Nhưng mùa Đông làm lạnh lẽo nguồn cảm hứng, tuyết giá bao phủ lên những chùm nụ nhỏ, bão gió làm gãy nhánh và tớ không có bông trong suốt năm?.
    "Một bông hồng đỏ là tất cả những gì tôi muốn," Cô Họa Mi nức nở, "Chỉ một bông! Chả lẽ không có cách nào để tôi có được ư ?"
    "Có một cách," cây Hoa hồng trả lời; "Nhưng không có gì đau khổ bằng ta dám thổ lộ điều đó cho bạn."
    "Cứ nói với tôi đi," cô Họa Mi thiết tha, "Tôi không sợ."
    "Nếu bạn muốn có một bông hồng đỏ," cây Hoa hồng nói, "Bạn phải làm xung quanh đây tràn ngập âm nhạc và ánh trăng, và tô thắm sắc cho hoa bằng chính những giọt máu đỏ của bạn. Bạn phải hát cho tớ bằng tất cả tấm lòng của bạn để chống chọi lại với gai đâm. Suốt đêm dài bạn phải hát cho tớ nghe, và gai có thể đâm vào tim bạn, dòng máu đầy sức sống của bạn phải chảy trong huyết mạch của tớ, và trở thành của tớ."
    "Cái chết là cái giá cao thượng để trả cho một bông hồng đỏ?, cô Họa Mi thổn thức, "Cuộc sống thật đáng trân trọng cho tất cả chúng ta. Thật thoải mái khi ngồi trên cây xanh, nhìn ông Thái Dương rong chơi trên chiếc xe bằng vàng, Chị Hằng ngồi dạo mát trên chiếc xe bằng ngọc trai. Ngọt ngào thay mùi hương táo gai, ngọt ngào thay những đóa hoa chuông màu xanh nước biển dấu mình trong thung lũng, và những cây thạch nam thổi kèn trên đồi cao. Ngày nay, tình yêu quí giá hơn cuộc sống, và cuộc sống của một con chim nhỏ thì có nghĩa lý gì đâu khi so với trái tim của một con người ?
    Vì thế, cô chim nhỏ mở rộng đôi cánh màu hạt dẻ bay vút lên khoảng không. Cô lướt qua khu vườn như một cái bóng, quạt cánh lao xuyên qua lùm cây.
    Cậu sinh viên trẻ tuổi vẫn còn nằm trên thảm cỏ, nơi mà cô ta bỏ cậu lại, và những dòng nước mắt chưa khô trên cặp mắt đẹp của cậu ta.
    Trần Thanh Quận ChúaJun 13 2005, 05:25 PM
    "Hãy hạnh phúc nhé," cô Họa Mi hét lên, "Hạnh phúc nhé; bạn sẽ có bông hồng nhung của bạn. Tôi sẽ làm xung quanh đây tràn ngập âm nhạc và ánh trăng, và tô thắm sắc cho hoa bằng chính những giọt máu đỏ của tôi. Tất cả mà tôi yêu cầu ở bạn là hãy yêu, bởi vì Tình yêu thông thái hơn Triết lý, cho dù Triết lý có khôn ngoan; và hùng mạnh hơn Quyền lực, cho dù Quyền lực kiêu căng. Màu đỏ rực là đôi cánh và là thân xác của Tình yêu. Đôi môi của Tình yêu ngọt như mật, hơi thở của Tình yêu thơm hương trầm."
    Cậu sinh viên nhìn quanh đám cỏ, lắng nghe, nhưng không thể nhận ra tiếng cô Họa Mi đang nói với cậu, vì cậu ta chỉ có thể biết được mọi chuyện đã được viết ra trong sách vở.
    Nhưng bác Sồi Già thì hiểu hết, và bác cảm thấy buồn, bởi vì bác ta đã rất tự hào về chuyện cô Họa Mi đã làm tổ trên những nhánh cây của mình.
    "Hát cho tôi nghe bài ca cuối cùng nhe," Bác ta thì thào; " Tôi sẽ rất cô đơn khi bạn đã rời xa."
    Bởi thế cô Họa Mi đã hát cho bác Sồi Già, và giọng cô êm ái như nước sủi tăm trong một chiếc bình Jar bằng bạc.
    Khi cô đã hát xong bài hát thì cậu trai thức dậy, lấy cuốn sổ ghi chép và bút chì ra khỏi túi áo.
    "Cô ấy rất có dáng," cậu ta nói một mình, trong khi đang rảo bước khỏi khu rừng nhỏ "Thật không thể nào không nhìn cô ấy, nhưng cô có sức truyền cảm không nhỉ? Ta sợ là không. Thật ra, cô ta giống hầu hết các nữ nghệ sĩ, cô có phong cách sống thời thượng, không có bất cứ sự chân thành nào. Cô ta không phải sinh ra là để dâng hiến cho mọi người. Cô ấy nghĩ một cách đơn thuần về âm nhạc, và mọi người hiểu rằng nghệ thuật là ích kỷ. Thậm chí, người ta còn nhận thấy cô ấy có một số âm điệu rất hay trong giọng hát của cô. Thật tiếc điều đó chẳng có nghĩa hoặc mang lại điều thiết thực gì cả." Khi cậu ta đã bước vào trong phòng, và nắm trên chiếc giường đệm nhỏ, bắt đầu suy nghĩ về tình yêu, và một lúc sau thì cậu ta ngủ thiếp đi.
    Khi ánh trăng chiếu sáng khắp khoảng trời, cô Họa Mi bay lao vào bụi hồng, ưỡn ngực trước đám gai. Suốt đêm dài cô chim hát với ***g ngực bị gai đâm, và ánh trăng trong lạnh lẽo chiếu chênh chếch xuống lắng nghe. Suốt đêm dài, cô ta hát, những chiếc gai đâm sâu hơn vào ngực chim, dòng máu trong cơ thể cô ứa chảy.
    Cô chim hát bài hát đầu tiên về sự xuất hiện Tình yêu trong trái tim trai gái. Và trên chùm hoa cao nhất của khóm hoa hồng trổ ra một bông màu sắc đỏ thiệt kỳ diệu, cánh hoa tiếp cánh hoa, bài hát tiếp nối bài hát. Bao quanh đóa hoa, trước tiên là những hạt sương sớm manh ấy mai, màu bàng bạc như những tia sáng của bình minh. Như dáng dấp của một đóa hồng trong gương bạc, như bóng dáng của một đóa hồng trong hồ bơi, đóa hồng nở ngay trên nhành cao nhất của bụi cây.
    Song, bụi cây thúc giục cô Họa Mi ép sát hơn vào những cây gai. "Ép sát vô, Họa Mi nhỏ bé," Bụi cây hò hét, "nếu không ngày mới sẽ tới mà đóa hồng chưa kịp nở."
    Vì thế cô Họa Mi càng ép sát hơn vào đám gai, giọng hát của cô trở nên lớn hơn, cô chim hát cho sự ra đời của nỗi đam mê của chàng trai trẻ và người thiếu nữ.
    Và cơn xúc cảm mãnh liệt tinh tế hoàn hảo đến với cành lá của khóm hồng, giống như sự phấn khích của chú rể khi hôn môi cô dâu. Nhưng bụi gai chưa đâm tới tim của cô chim nhỏ, vì thế nó vẫn còn lại dấu vết mờ trắng, hoa hồng chỉ có thể trở nên đỏ thẫm khi dòng máu của chim Họa Mi chảy trực tiếp từ tim.
    Song, bụi cây thúc giục cô Họa Mi ép sát hơn vào những cây gai. "Ép sát vô, Họa Mi nhỏ bé," Bụi cây hò hét, "nếu không ngày mới sẽ tới mà đóa hồng chưa kịp nở."
    Vì thế cô Họa Mi càng ép sát hơn vào đám gai, đám gai đâm vào tim cô, sự đớn đau càng trở nên dữ dội như ghim vào cơ thể cô chim nhỏ. Đau đớn, thảm thiết, thảm thiết hơn, giọng ca càng trở nên dữ dội hơn, cô chim hát về Tình yêu có được nhờ sự hy sinh, về Tình yêu mà cái chết không thể chôn vùi.
    Và đóa hồng kỳ diệu trở thành đỏ thẫm, giống như bông hồng của bầu trời phương Đông. Đỏ thẫm là sự gắn kết của những cánh hoa, đỏ thẫm như là một viên hồng ngọc của trái tim.
    Song giọng hát của cô Họa Mi dần yếu ớt, cặp cánh nhỏ của cô bắt đầu quạt phành phạch, và một màn sương mỏng sập đến trong mắt cô. Giọng hát của cô càng uể oải hơn và cô cảm nhận thấy có cái gì nghèn nghẹn nơi cô họng.
    Sau đó cô chim đắm đuối phát ra âm điệu cuối cùng. Chị Hằng áo trắng nghe thấy và quên mất là đã bình minh, nên vẫn còn nán lại trên bầu trời. Đóa hồng nhung đỏ nghe thấy, run lên xuất thần xòe rộng những cánh hoa đón khí lạnh buổi sớm. Tiếng vọng của thanh âm đánh thức những người làm vườn đang say sưa mộng mị trong những chiếc chiếc chòi thơ mộng trên những đỉnh đồi. Thanh âm tỏa lan tới những đám lau sậy bên sông, mang theo những thông điệp của Tình yêu chảy ra biển cả. "Nhìn kìa, nhìn kìa!" khóm cây la lên, "Đóa hồng sẽ nở thắm ngay"; song, cô Họa Mi không trả lời, bởi vì cô chim nhỏ đang nằm hấp hối trên thảm cỏ với những vết gai đâm vào tim.
    Buổi trưa, cậu sinh viên mở cửa sổ ra và chăm chú nhìn.
    "Sao thế nhỉ, thật là một cơ may kỳ diệu!" cậu ta la lên; "Chẳng phải là một đóa hồng đỏ đó sao! Cả đời mình chưa bao giờ nhìn thấy đóa hồng nào như thế. Thật là dễ thương giá như mình chắc chắn rằng nó có một cái tên Latin dài"; và cậu bé đi xuống và chộp lấy.
    Kế đó cậu sinh viên đội nón, chạy nhanh tới nhà Giáo sư với đóa hồng trên tay.
    Con gái ông Giáo Sư lúc đó đang ngồi bên khung cửa quay những sợi tơ xanh, và chú chó nhỏ của cô ta đang nằm tựa trên chân cô.
    "Nàng nói rằng nàng sẽ nhảy với ta nếu ta mang đến cho nàng một đóa hồng đỏ?, cậu cả reo lên. "Đây là đóa hồng đỏ thắm nhất trên toàn cầu. Nàng sẽ cài nó đêm nay cạnh trái tim nàng, và trong khi khiêu vũ với nhau nó sẽ nói với nàng rằng ta yêu nàng đến nhường nào."
    Nhưng cô gái cau mày. "Sợ rằng nó sẽ không hợp với cái váy của em," cô bé trả lời; "hơn nữa, cháu trai của ngài cận thần đã gửi đến một vài món trang sức có gắn đá quý, tất cả mọi người biết rằng đá quí đáng giá hơn hoa."
    "Ồ ? thế sao, cô thật là đồ bạc bẽo," cậu sinh viên giận dữ nói; và anh ta thảy đóa hồng xuống đường phố, nơi mà nó sẽ rơi xuống rãnh nước, những bánh xe bò, xe ngựa sẽ cán lên.
    "Bạc bẽo ư!" cô gái nói. "Ta đã nói gì với anh, anh thật là thô lỗ; xét cho cùng, Anh tưởng mình là ai? Chỉ là một cậu sinh viên quèn. Tại sao cơ chứ, ta không thể tin rằng anh có những cái khóa gài bằng bạc trên đôi giày của mình như cháu họ ngài cận thần"; cô gái đứng dậy rời khỏi chiếc ghế của mình và quay gót vào trong nhà.
    "Tình yêu thật là ngớ ngẩn," cậu trai nói trong khi bước đi. "Nó không có được một nửa Logic, bởi vì nó chẳng chứng tỏ được gì, nó luôn luôn nói với người ta những điều không thể xảy ra, làm cho người ta tin vào những điều không có thật. Thật ra, nó không thực tế, và ở lứa tuổi này thì thực tiễn mới là tất cả. Mình sẽ trở lại lĩnh vực Triết học và nghiên cứu Siêu Hình học."
    Bởi thế cậu sinh viên quay trở lại phòng mình, lôi ra cuốn sách đầy bụi và bắt đầu đọc.
    Để sống ư phải chăng là quá khó ...vì trên đời này chúng ta ai cũng phải chết để sống vì một điều nào đó .
    Phải chăng đây là thông điệp mà nữ nhà văn Colleen McCullough muốn truyền tải
    Được Linhkhue sửa chữa / chuyển vào 22:15 ngày 13/08/2007
  10. HanDiep

    HanDiep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    372
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn LK đã kể cho nghe về câu chuyện của Oscar. Đúng là hình ảnh về con chim trong truyện rất giống Thorn birds nhưng thông điệp lại khác nhau vì Oscar muốn nói: nhiều khi sự hy sinh của chúng ta là hoàn toàn vô nghĩa bởi vì người này trân trọng thì người khác lại sổ toẹt. Buồn thay!
    Nếu bạn cho các nhân vật trong truyện là đáng thương thì bạn ...hơi bị nhầm đấy. Tất cả họ đều tự nguyện theo sự lựa chọn của mình và nếu có được làm lại họ vẫn sẽ đi theo đuờng cũ thôi. Không hối hận và luyến tiếc!
    Được HanDiep sửa chữa / chuyển vào 10:58 ngày 22/08/2007

Chia sẻ trang này