1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiểu thuyết tình yêu siêu lãng mạng + khổ đau (CÔNG LÝ VÀ NHỮNG TIẾNG KÊU THẦM LẶNG)

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi who.am.i, 17/09/2012.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. who.am.i

    who.am.i Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2012
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0

    o
    -~oOo~-

    Tên tác phẩm

    CHÔN ĐỊA NGỤC TRONG LỌ THỦY TINH

    (Yêu Anh! Và sẽ vĩnh viễn là của riêng Anh… chỉ riêng một mình Anh thôi)

    Tác giả: NDN

    Thể loại: Truyện dài

    Rating: + 16

    ----------~oOo~----------​


    Lời một bạn đọc CDNTLTT

    Đọc 10 chap đầu, cực kỳ khó chịu.

    Tôi có cảm giác như fic này đang cố để theo cái bóng của Lolita vậy. Một nhân vật nữ không hề có tí chút cá tính nào ngoại trừ việc bị ám ảnh bởi ***. Thứ cho tôi không đủ kiên nhẫn để đọc hết khoảng 40 hồi để thụ giáo những thông điệp cao cả mà một số bạn khác trong topic đã nói đến, cho đến hồi thứ 10 thì ấn tượng của tôi dành cho câu chuyện này chỉ là nhảm và tầm xàm. Đời không phải chỉ toàn màu hồng nhưng cũng không phải chỉ có màu đen, tôi không quan tâm cách bạn viết *** như thế nào mà chỉ quan tâm xem *** của bạn có ý nghĩa gì. Nhưng nói thật, cho đến phần tôi đã đọc thì tôi chẳng thấy gì hơn là việc bạn tự hạ thấp nhân vật nữ, biến cô ta thành một cái gì đó bệnh hoạn (và phần nào mang hơi hướm của Lolita nhưng hoàn toàn không có được những giá trị nhân văn như Lolita). Lỗi sai chính tả còn nhiều, lời thoại nhiều khi hoa mỹ quá trở thành giả tạo, *** miêu tả nhàn nhạt theo kiểu gây shock. Tôi nghĩ, với thể loại này bạn không nên post ở những forum như Zing và dán cái rating 16+ , vì nó phải dán mác 18+ mới đúng. Thực sự với tôi thì đây là một câu chuyện khó chịu, theo đúng nghĩa đen.

    ~Hana~

    Lời Tác Giả CDNTLTT

    Uh! Cũng cảm ơn bạn đã đọc được đến hết hồi mười nha! Bạn không nhận biết được điều gì trong câu chuyện này cả, cũng không trách! Nhưng bạn nói về Lolita! Xin lỗi mình chưa đọc Lolita nên bạn ko thể nói là mình theo nó được! Mình chỉ xem phim lolita thôi! nhưng mà bạn nói rằng bạn hiểu Lolita nói về điều gì, bạn có thể nói cho mình nghe để mình mở mang tầm mắt được không???

    Lời một bạn đọc CDNTLTT

    Không đọc nhưng xem phim, chính vì thế mới có kiểu khập khiễng trong xây dựng cốt truyện.

    Thứ nhất, Dolores Haze - cô bé 12 tuổi đầy quyến rũ trong Lolita, tôi lờ mờ thấy bóng dáng của cô bé ấy trong nhân vật Anh Túc nhưng AT lại khiến tôi tự hỏi rằng cô ta có vấn đề về suy nghĩ không? Cô ta có ý thức về trinh tiết nhưng lại điên cuồng vì ********(?!) quá mâu thuẫn. Hay bạn định giải thích bằng chi tiết loạn luân với ông bố? Tôi chẳng thấy nó có tí logic gì cả đâu nhé. Thêm vào nữa, cái cách đánh bóng nhân vật Nam Việt chỉ khiến tôi nhớ đến cái erotica fiction nổi nổi dạo gần đây là Fifty Shadow of Grey, nhân vật nữ Ana cũng từa tựa AT đấy, xinh đẹp, ngây thơ và mơ mộng trong nhiều cái (trừ ***) và mắc bệnh sùng bái thần tượng là nam chính Christian quá mức...bla...bla... Tất nhiên, tôi không có ý nói bạn theo cái fiction này.

    Thứ hai, Humbert Humbert quan hệ với Dolores Haze cũng như việc ông ta có tình cảm đặc biệt dành cho "tiểu nữ thần" được giải thích là vì một mối tình trong quá khứ với cô bạn 12 tuổi . Còn NV và AT thì nói thật tôi chỉ thấy nó "kịch" chứ chẳng thấy có gì để lý giải nổi cả.

    Thứ ba, Lolita đầy rẫy *** nhưng ngôn ngữ dùng trong nó đẹp và vô cùng sáng, Vladimir Nabokov dùng những câu văn sạch sẽ để diễn tả những nhục cảm của các nhân vật chứ không thô và nhạt như cách viết của bạn. Xin lỗi trước nhưng nếu muốn viết một cái gì đó tương tự Lolita thì bạn nên đọc để cảm nhận ngôn ngữ lộng lẫy của nó chứ đừng chỉ xem phim vì "xem" khác với "đọc", khi lên phim thì phần nhiều người ta sẽ chỉ tập trung khai thác các chi tiết câu khách thôi có khi nào vì thế mà bạn không hiểu được Lolita chứa đựng gì ngoài loạn luân và ***?

    Định viết nhiều hơn nhưng đúng là tôi không có nhiều time nên tạm dừng ở đây vậy.

    Ngày lành,

    ~Hana~

    Lời Tác Giả CDNTLTT

    Vẫn biết bạn góp ý là có ý tốt, nhưng bạn đã hiểu lầm thì mình cũng nên nói phải không nào? Bạn luôn mặc định là truyện của mình bắt trước Lolita nên ngay khi bạn nói rằng mình đã xem phim Lolita thì vội vàng chụp mũ (điều này liệu có liên quan gì tới một ân oán cá nhân không nhỉ???) bạn không biết rằng mình chỉ xem Lolita khi mình đã viết xong câu truyện này, và mình xem Lolita cũng chỉ vì mình đọc được một cmt của một bạn nào đó nói rằng nó giống Lolita (còn trước đó, khi mình viết truyện cái từ Lolita chưa có trong từ điển của mình đâu bạn ạ!)

    Mình không thể nào cầu toàn khi viết về thể loại này được, nên việc bạn chê bai thì mình cũng xem là một điều dễ hiểu. Bạn đọc Lolita thì bạn cũng nên biết rằng Lolita có danh sách chê bai dài hơn rất nhiều danh sách những người ca ngợi nó chứ nhỉ? Về Lolita mình không thể nói gì nhiều vì đã có quá nhiều người nói về nó rồi.

    Bạn không hiểu mình viết về điều gì, và tính nhân văn của câu chuyện mà mình viết nằm ở đâu, cũng là một điều rất bình thường. Mình không thể trách bạn ở điểm đó.

    Điều duy nhất mình thấy không hài lòng trong cách nói của bạn, chỉ là việc bạn nói rằng mình theo bóng của Lolita, điều đó hoàn toàn không đúng bạn ạ.

    Còn bạn nói về cảnh ***? Phim lolita không có một cảnh *** nào lộ liễu bạn ạ! Nên mình cũng chẳng cảm nhận được một tí nào về *** trong đó cả.

    Truyện của mình viết, mình dư sức có thể chứng minh và lý giải sự logic của nó (còn nó có nhân văn hay không thì người viết không dám nói).

    Điều gì mà một người không thể cảm nhận được, sẽ vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận được! Điều ấy cũng giống như con Phù Du trong câu truyện ngụ ngôn cổ "Phù Du và Đom Đóm"

    “ Sự đời nghĩ cũng ngán thay !
    “ Nửa đêm nửa ngày có kẻ không tin”

    Phù Du vĩnh viễn không bao giờ biết được trời đất đã có ngày, lại còn có thêm cả đêm nữa. Và trong tầm hiểu biết hạn hẹp của mình, Phù Du không công nhận điều ấy!



    Lời một bạn đọc CDNTLTT

    Có nhầm không vậy? Người chơi chữ ở đây phải là bạn mới đúng. Có biết câu mở đầu của Lolita là gì không bạn? Không biết thì bạn về xem lại đi nhé, không lại mất công nói rằng tôi chơi chữ. Mà Lolita nhân văn là bởi nó nêu được rất nhiều vấn đề khiến người đọc suy ngẫm: một Lolita không có sự giáo dục tử tế từ gia đình, một Humbert không kìm giữ được những ham muốn tội lỗi,người mẹ ích kỷ... Và còn nữa, chẳng hiểu cái bộ phim bạn xem nó xào xáo thế nào chứ Lolita cũng có dụ dỗ Humbert, chi tiết rất đắt trong cảnh *** của hai người là chi tiết Humbert đã khóc khi make love với cô bé Lolita. Khóc đấy bạn. Chỉ một chi tiết này thôi cũng đủ để chứng tỏ nó tinh tế hơn rất nhiều cái motif anh hùng với mỹ nhân của bạn rồi, chứng minh được Humbert cũng đã phải vật lộn khổ sở thế nào với phần tâm hồn quỷ ám của mình.

    Anw, quyết chí trao thân cho chàng trai cứu mình à? Motif đó chẳng có gì mới nhưng là cô nhân vật của bạn lao ra đường và mơi gọi người khác đó chứ, có phải do khách quan đưa đẩy đâu? Bạn không thấy mâu thuẫn à? Hay lại lí giải là cô ta hành động nông nổi.

    Tôi sẽ xem cái câu nói tôi chơi chữ là một lời khen, cám ơn bạn rất nhiều nhưng cũng xin nói thẳng là từng câu từng chữ bạn nói còn xa mới đạt đến tầm chơi chữ được người khác. Càng cmt càng chứng tỏ được điều đó, thay vì giải thích cho người khác hiểu được ý tưởng của mình thì lại đưa người ta đi lòng vòng một cách vô nghĩa rồi quăng cho người ta một câu tôi không trách khi bạn không hiểu. Nói thật là đến đây thì tôi thấy có cmt tiếp cũng vô ích, vì thế đây sẽ là cmt cuối cùng của tôi. Chúc bạn thành công với cái phần II Angela Anh Túc nhé. Anw, mà chắc tôi phán xét nông cạn thật nên mới không hiểu được cái ý tưởng cao cả trong việc một đứa con gái giữa đêm lao ra đường mơi mọc rồi lại bla bla đủ thứ về ***. Khuyên bạn chân thành là nên tìm đọc Fifty Shadow of Grey đi, chắc bạn sẽ thấy AT của bạn giống Ana thế nào về mặt tâm thần đấy *cười khẩy*

    Cám ơn và chào thắng lợi nhé.

    ~Hana~

    Lời Tác Giả CDNTLTT

    Đầu tiên tôi không muốn nói về câu truyện của mình, tôi chỉ hy vọng người đọc sẽ tự cảm nhận nó. Còn nếu như bạn nói xem ra bạn chẳng hiểu gì.

    Đầu tiên tôi sẽ nói cho bạn về câu truyện của tôi trước rồi tôi sẽ nói cho bạn về Lolita sau. Tôi hỏi bạn về Lolita, bạn nghĩ rằng tôi không hiểu gì về nó? Xin lỗi chứ, tôi nghĩ rằng mình cũng không hiểu mấy về Lolita, nhưng xem ra tôi vẫn hiểu về nó nhiều hơn bạn một bậc. Bạn nói rằng bạn yêu Lolita và thốt lên một câu rằng: "Lolita quá đẹp!" ấy vậy mà bạn lại chỉ có thể nói về Lolita bằng vài câu nói sáo rỗng ấy.

    Câu truyện của tôi ư? Anh Túc của tôi ư? Bạn cho rằng Anh Túc là một cô bé cuồng dâm và có những xuy nghĩ lệch lạc về ***? Xem ra bạn đọc mà chẳng hiểu được điều gì bên trong tâm hồn cô đơn và tội nghiệp của cô bé ấy. Nếu bạn là một người bạn, thì tôi có thể nói rằng bạn sẽ là một người bạn vô tâm và ích kỷ! Tất cả những thứ mà quan sát được chỉ toàn là những thứ bề nổi, còn những vấn đề quan trọng ẩn giấu ở bên trong thì bạn đâu có thấy được điều gì.

    Anh Túc năm lên 4 đã mất mẹ, cô bé sống trong một ngôi nhà biệt lập, không bạn bè, không người thân. Sự cô đơn và thiếu thốn tình yêu thương đến cùng cực của Anh Túc khiến cô bé rất sớm đã có những biểu hiện của một hội chứng tâm thần. Anh Túc nhiều lần tự đóng vai mẹ của mình và vẫn thường hay tự nói chuyện với chính bản thân mình - cô bé nói chuyện với một nhân vật vô hình mà cô bé coi đó là mẹ. (Tôi chẳng hay, bạn có nhận ra cái gì được gọi là nhân văn trong hành động ấy?)

    Năm lên 8 tuổi, Anh Túc bị cha đẻ của mình chiếm đoạt. (có rất nhiều cô bé ở xã hội đời thường đã đang vẫn vẫn tiếp tục trong địa ngục này - nếu như bạn có một chút ít hiểu biết về những vấn nạn xã hội.) Tám tuổi, anh túc còn quá nhỏ để có thể tự nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề (thưa bạn!) Điều duy nhất cô bé biết về hanh vi ấy chỉ là nó gây ra cho cô bé những đau đớn về thể xác. Anh Túc sợ, cô bé đơn côi tội nghiệp ấy rất sợ hành vi đó của cha mình, nhưng trong cái thế giới đóng kín của mình, cô bé đã không thể chia sẻ điều đó cùng ai. Cô bé chỉ biết viết những đớn đau thể xác của mình vào những mẩu giấy rồi cuốn lại nhét vào bên trong một chiếc lọ thủy tinh. (Một lần nữa, tôi lại tự hỏi rằng: bạn có nhận ra được điều gì gọi là nhân văn trong hành vi đáng thương ấy?)

    Đỉnh cao của sự sợ hãi trong Anh Túc được thể hiện bằng sự xuất hiện của Anh Túc Xila. (đến đây, tôi lại hỏi bạn rằng bạn đã đọc điều đó, nhưng bạn có hiểu Xila là ai? và Xila là điều gì? Theo cách nói của bạn, tôi biết bạn đã chẳng nhận ra được điều gì.) Bạn đã từng nghe và có hiểu gì về hội chứng Phân Ly Đa Nhân Cách? Anh Túc nhỏ bé tội nghiệp trong những đớn đau và tột cùng của sự sợ hãi đã tự phân lập ra một Anh Túc Xila. (nếu bạn có một chút hiểu biết về Đa Nhân Cách, bạn sẽ hiểu điều này. Điều này xảy ra rất nhiều trong thực tế, và đặc biệt hay xảy ra ở những cô bé bị lạm dụng ******** nhiều lần khi còn nhỏ.)

    Vậy Anh Túc Xila là ai? Anh Túc Xila là chính Anh Túc. Một anh túc vô cảm với những nỗi đau, một Anh Túc can trường lỳ lợm, một Anh Túc lặng câm, một Anh Túc sẵn sàng đưa thân mình ra để hứng chịu tất cả những nỗi đau sẽ đến. (đến đây một lần nữa tôi lại hỏi thêm bạn rằng: bạn có thấy được điều gì gọi là nhân văn bên trong Anh Túc ấy? Chỉ với một chi tiết ông bố dượng đã khóc sau khi *** với con gái của vợ, bạn nói rằng Lolita tinh tế hơn CDNTLTT??? Một lão già khóc, bạn có thể nhận ra được sự tinh tế, vậy còn Anh Túc tội nghiệp của tôi "khóc" bạn có nhận ra được điều gì?)

    Xila đã xuất hiện, Anh Túc đã không còn biết tới những nỗi đau. Nhưng rồi Anh Túc lại thấy thương Xila quá! Anh Túc nói rằng: "Xila chỉ biết chịu đựng, mà không biết viết ra những nỗi đau của mình vào một mẩu giấy nhỏ và bỏ vào lọ thủy tinh giống như cô bé ấy." Anh Túc đã làm thay Xila, vì Anh Túc thương Xila quá! (một lần nữa, tôi lại hỏi bạn răng: bạn có nhận ra được điều gì gọi là nhân văn trong lời tâm sự ấy? Xin lỗi bạn, tôi là người viết ra nó, nhưng chính tôi cũng đã rơi nước mắt khi đọc những dòng chữ ấy. Tôi là một người chưa bao giờ biết khóc. Chi tiết ấy, liệu có đắt giá hơn việc một ông bố dượng đã khóc sau khi *** với con riêng của vợ mình? CDNTLTT không tinh tế? Nó dư thừa tinh tế bạn ạ! Chỉ là bạn đã không hiểu nó thôi. Tôi thực sự đã không muốn nói ra. Nhưng... có lẽ, nếu tôi không nói ra, bạn và nhiều người sẽ nghĩ rằng tôi chẳng hiểu biết điều gì. Tôi rất biết bạn ạ! Tôi rất biết về điều gì mới xứng đáng được gọi là một nỗi đau.)

    Giờ tôi sẽ nói tiếp:

    Bạn đừng bao giờ so sánh Anh Túc của tôi với Lolita. Sự so sánh này quá khập khiễng giống như việc bạn đang so sánh mặt trăng với mặt trời. Tôi sẽ nói để bạn hay.

    Tôi không nhớ tên tác giả của Lolita là gì, nên tôi sẽ nói như thế này:

    Tác giả của Lolita, xây dựng hình tượng nhân vật Lolita, đơn thuần chỉ là một cô bé dậy thì sớm và cô bé này không giống như những cô bé bình thường khác. Cô ta có vẻ như là rất hứng thú về ***, và cô ta khi gặp ông bố dượng của mình, cô ta nhận ra rằng ông ta có những... có thể gọi nó là: những ý đồ mập mờ với mình. Đầu tiên Lolita đã nhận ra điều ấy ở ông bố dượng và cô ta (do cũng hứng thú ***) nên đã có những hành vi chủ động "công kích" ông này. Hai con người này gặp nhau ở chỗ đó. và tác giả ban đầu, đơn giản chỉ muốn xây dựng Lolita để tạo nên bi kịch cho cuộc đời ông bố dượng. Đó là mục tiêu duy nhât tác giả muốn ở Lolita, và ông ấy đã rất thành công ở điểm này.

    (Nội tâm Lolita có điều gì? Nội tâm Anh Túc của tôi có điều gì? Hai con người này khác quá xa nhau bạn ạ! Lolita đâu có chịu đựng điều xứng đáng được gọi là "địa ngục" trong quá khứ. Cô ta chẳng có gì ngoài những ham muốn và có vẻ như là tò mò về ***, nên bạn đừng so sánh cô ta với Anh Túc tội nghiệp của tôi. Điều duy nhất ở Lolita đó là tò mò về ***, và những suy nghĩ chưa bao giờ ổn định - chính những suy nghĩ không ổn định này của Lolita đã tạo ra bi kịch cuộc đời ông bố dượng. Khi Lolita bị lạm dụng ******** (nói đúng hơn là chính cô ta tự đẩy mình vào việc bị lạm dụng ********) Lolita cũng bắt đầu có những biểu hiện của hội chứng cuồng dâm, và có vẻ như là cô ta thích của lạ, nên cô ta đã ghét ông bố dượng và muốn chạy trốn khỏi ông ta. Đó chính là Lolita trong "Lolita" Nói về "Lolita" thì nhân vật ông bố dượng mới thực sự là nhân vật thành công của tác giả.)

    Với tất cả những lý do đó, tôi có thể khẳng định rằng: Lolita khác xa Anh Túc.

    Giờ tôi lại nói tiếp về Anh Túc của tôi:

    Khi anh túc lớn hơn, những sự hiểu biết mới về tình yêu, ******** và giới tính đã khiến cô bé nhận ra được nhiều điều. Khi này, cô bé mới thực sự hiểu là cô bé đã vĩnh viễn mất đi điều gì. Anh Túc cảm thấy mình dơ bẩn và cô bé cho là mình không xứng đáng với cái được gọi là "tình yêu", thứ mà bên trong tâm hồn tội nghiệp của cô bé đã khao khát. Và rồi mọi chuyện ra sao? Khát khao muốn yêu và được yêu thương bên trong Anh Túc quá lớn. Khát khao này lớn tới mức một lần nữa Anh Túc tự phân ly mình ra một nhân cách thứ ba: Anh Túc Bella.

    Vậy Anh Túc Bella là ai? Anh Túc Bella có gì? (một lần nữa tôi lại hỏi bạn rằng, bạn có nhận ra được điều gì về cái được gọi là nhân văn bên trong cô bé ấy? Bạn nói rằng bạn đọc mà bạn chẳng thấy được một tí gì gọi là nội tâm của Anh Túc. Xin lỗi bạn: Anh Túc mang sẵn một tâm hồn mộng mơ tuyệt đẹp và là một cô bé quá đa cảm, thậm chí đa cảm hơn bất kỳ một cô gái nào trên cái thế gian này bạn ạ. (bạn hình như cũng là phụ nữ, và trong đó bao gồm cả bạn). Để khẳng định được điều đó, tôi dám hỏi, trên cái thế gian này đã có ai làm được cái điều mà Anh Túc của tôi đã làm?)

    Giờ tôi lại nói tiếp:

    Khi Anh Túc 12 tuổi (là Anh Túc gốc) Anh túc biết về sự tồn tại của Anh Túc Bella và bằng mọi nỗ lực của mình, Anh Túc đã không bao giờ cho phép Anh Túc Bella biết về sự tồn tại của mình và Anh Túc Xilla. (tôi lại tự hỏi rằng: bạn có hiểu gì về cái gọi là nhân văn trong tình tiết ấy - nếu đem so sánh với cái việc ông bố dượng khóc sau khi *** với con riêng của vợ (cái điều mà bạn nói rằng tinh tế)) Nếu bạn vẫn không thể hiểu thì tôi nói luôn, là Anh Túc tội nghiệp của tôi đang nôi chính khát khao yêu đương và thế giới mộng mơ của mình đấy bạn ạ. Không tìm ra được một con đường nào để tự cho phép mình được yêu thương, Anh Túc tội nghiệp của tôi chỉ còn biết gửi một góc tâm hồn đẹp nhất đồng thời cũng sạch sẽ nhất của cô bé cho một nhân cách khác. (điều ấy có xứng đáng với hai chữ nhân văn? Hay là chính bản thân bạn cũng không hiểu nhân văn là gì, để tôi giải thích tiếp?)

    Tôi lại nói tiếp:

    Anh túc đã có Anh Túc Xilla rồi lại có thêm cả Anh Túc Bella. Nhưng cuối cùng thì cô bé vẫn không chấp nhận được cái việc Xilla ngày đêm vẫn bị ba dày vò. (tôi lại hỏi bạn rằng: bạn nhận ra được điều gì trong tình tiết ấy? Nếu tôi không tự miệng nói ra, bạn lại nói rằng Anh Túc của tôi chẳng có điều gì về cái gọi là tâm hồn: Là Anh Túc có thương đấy bạn ạ! Và lòng thương ấy sâu sắc và nhân văn là ở điểm gì hả bạn? Nếu tôi không nói ra, có lẽ bạn lại không biết. Lòng thương ấy nhân văn và sâu sắc là bởi, Anh Túc đang thương chính bản thân cô bé ấy bạn ạ! Tôi nói thế bạn có thấy Anh Túc của tôi đáng thương không? Đã không một ai thương cô bé, một tổi thơ sống trong sự cô đơn đến tàn bạo ấy thế mà Anh Túc của tôi vẫn dành được tình yêu thương có một nhân cách ảo của mình (một người mà cô bé tưởng lầm là bạn). Bạn có thấy là tâm hồn Anh Túc của tôi đẹp tuyệt vời hay không? Và bạn có thấy là Anh Túc của tôi đáng thương không, khi mà cô bé đang tự dành một sự thương cảm cho chính mình mà còn không hay biết.

    Nếu bạn vẫn cứ khăng khăng nói rằng tâm hồn Anh Túc của tôi không đẹp, thì tôi cầu xin bạn hãy ban cho tôi một ân huệ nhỏ nhoi thôi, rằng: Bạn hãy kể về tâm hồn của bạn! Biết đâu được đấy sau khi bạn kể tôi nghe về tâm hồn của bạn, tôi lại chẳng nhận ra được rằng: Chao ôi! Tâm hồn của bạn mới thực đẹp đẽ làm sao! Và khi ấy tôi sẽ biết là tâm hồn Anh Túc của tôi chẳng có gì.

    Giờ tôi lại nói tiếp (tôi sẽ nói cho đến khi nào bạn thực sự hiểu):

    Anh Túc thương Anh Túc Xilla và đồng thời Anh Túc cũng muốn giải phóng cho Anh Túc Bella (là giải phóng cho cái khao khát yêu thương và được yêu thương của chính cô bé bạn ạ!) Anh Túc hiểu là khi Xilla không xuất hiện, Bella sẽ không bao giờ chấp nhận để cha đẻ của cô bé chà đạp. Bella sẽ kháng cự và Bella sẽ bỏ trốn. Đúng là Anh Túc thật quá hiểu Bella. Mọi việc trong cái đêm mưa gió của ngày hôm ấy, đã xảy ra theo đúng như những gì mà Anh Túc dự liệu. Trước đó, Anh Túc (Anh Túc gốc) đã chôn cái lọ thủy tinh cất giấu địa ngục (là những dòng nhật ký ghi chép lại toàn bộ nỗi đau của cô bé và Xilla) của mình xuống mảnh đất bên trong một vườn hoa.

    Buồn, và một lần nữa tôi thương Anh Túc của tôi; cô bé đã không lường trước được được rằng: một ngày kia, là vào sinh nhật lần thứ mười lăm của Anh Túc Bella (khi ấy Bella vừa biết được rằng mình đã mang thai). Bella đã vô tình đào được cái lọ thủy tinh cất giấu địa ngục ấy. Đọc những dòng nhật ký giấu trong lọ thủy tinh ấy, Anh Túc Bella lần đầu tiên hiểu về chính quá khứ của mình. Và điều gì sẽ xảy ra đây khi mà cô bé tội nghiệp đã luôn cho rằng mình là một cô gái hoàn toàn trinh trắng; sự trinh trắng ấy, cô bé đã thề rằng nguyện suốt một đời cô sẽ chỉ dành cho duy nhất người mà cô bé yêu thương là Nam Việt. Lời thề: "Yêu anh! Và sẽ vĩnh viễn là của riêng anh... chỉ riêng một mình anh thôi!" Lời thề thiêng liêng ấy đã nhấn chìm Anh Túc Bella xuống địa ngục. (đến đây, tôi lại hỏi bạn rằng: bạn có hiểu gì về cái gọi là sự nhân văn trong chi tiết ấy?)

    Anh Túc một lần nữa, lại làm một cái điều phi thường để lẩn trốn nỗi đau trong tuyệt vọng đó là sự phân ly ra Anh Túc thứ tư: Anh Túc Angella. Anh Túc Angella là điều gì bên trong Anh Túc? (Angella là sự tức giận, sự thù ghét và sự chạy trốn tình yêu của Nam Việt trong tuyệt vọng.) Anh Túc đã để cho Angella mặc hội chứng SADISM (hội chứng bạo dâm) để xả ra toàn bộ sự căm giận của mình đối với thế giới.

    Tạm thời tôi sẽ nói đến đây đã! Lát nữa ăn cơm xong tôi sẽ nói tiếp bạn nghe!


    Đầu tiên tôi sẽ nói về điều này: "Anh hùng cứu mĩ nhân và là một mô típ???" Xem ra có lẽ bạn chưa bao giờ có thể cảm thụ được một điều gì ngoài những thứ gọi là "motip" thật. Cả về cái cách bạn đã nói về Lolita cũng như cái cách mà bạn nhận xét về AT.

    Anh Túc của tôi từ đầu chí cuối chưa bao giờ là một cô bé nông nổi, nên bạn đừng nói là tôi sẽ dùng hai cái chữ "nông nổi" để áp cho AT của mình. Anh Túc không điên rồ thích *** như Lolita đâu bạn ạ!

    Bạn có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được một cô bé sẽ suy nghĩ như thế nào khi vừa chạy thoát ra khỏi nhà (thoát khỏi lòng bàn tay quỷ dữ, mà đau khổ nhất con quỷ ấy không ai khác lại chính là cha đẻ của mình). Bạn nên nhớ là tôi đang nói đến Anh Túc Bella chứ không phải là Anh Túc gốc và Anh Túc Xilla (cả hai cô bé này đều biết rằng mình không còn trinh trắng.). Không giống như Anh Túc và Xilla, Bella luôn luôn tin rằng mình là một cô gái hoàn toàn trinh trắng và Anh Túc gốc đã để Bella tôn thờ sự trinh trắng ấy, thay cho cái ước vọng đã mất của cô bé tội nghiệp.

    Bạn nghĩ rằng, điều gì sẽ xảy ra đây khi mà một cô gái tôn thờ sự trinh trắng lại cứ luẩn quẩn nghĩ rằng nhất định rồi đây mình sẽ bị cha mình chiếm đoạt sự trinh trắng ấy. Anh Túc gốc đã muốn Bella có thể chạy trốn, nhưng Bella quá yếu đối lại cho rằng mình không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của cha. (điều này là rất hợp lý với một cô bé 12 tuổi. 12 tuổi thì ngoài ra đình là chỗ dựa duy nhất, Anh Túc còn biết đi đâu trong cái thế giới bao la rộng lớn ấy? Đương nhiên Anh Túc Bella cũng có một lựa chọn khác nữa ví dụ như là: chạy vào một đồn công an và trình báo về sự việc của mình. Nhưng trên thực tế một cô bé 12 tuổi rất ít khi làm được điều đó. Thực tế trong xã hội chúng ta, điều đó đã được chứng minh rất nhiều. Những cô bé thà chịu đựng còn hơn nói ra cái điều nhục nhã ấy, và Anh Túc Bella cũng vậy.)

    Khi mà Bella đã đinh ninh rằng rồi đây, sớm muộn gì thì cô bé cũng sẽ bị cha chiếm đoạt, Anh Túc đã suy nghĩ một điều rất đơn giản, tuy nó hơi trẻ con nhưng cũng lại là một điều hết sức nhân văn rằng: "cô bé không thể trao sự trinh trắng của mình cho chính cha đẻ của mình!" Suy nghĩ ấy đã xuất hiện và nó ngay lập tức trở thành một ý nghĩ tồn tại rất rõ ràng và vững trắc trong lòng cô bé. Khi mà cô bé đã không muốn mất đi sự trinh trắng trong vòng tay của cha mình thì mục tiêu rõ ràng của cô bé đã xuất hiện: nội trong cái đêm ấy, cô bé sẽ phải trao đi sự trinh trắng của mình, bất biết người đó là ai, miễn là không phải là cha cô bé.

    (Đến đây tôi lại hỏi bạn rằng: chẳng hay bạn có nhận ra được điều gì gọi là nhân văn trong cái suy nghĩ trẻ con ấy? Bạn nói rằng nó không logic? Bạn nói rằng nó mâu thuẫn? Hay bạn lại muốn nói rằng... chỉ là tôi giả sử thôi bạn nha: bạn rơi vào hoàn cảnh của Anh Túc và bạn sẵn sàng để cho cha đẻ của mình "bóc tem"?)

    Nói một cách đơn giản nhất, Anh Túc đã nghĩ rằng: Lần đầu tiên của cô bé, thà cô bé trao thân cho quỷ dữ, chứ cô bé sẽ không trao thân cho chính cha đẻ của mình.

    Vậy là, ba gã thanh niên đồi bại xuất hiện và ngay lập tức trở thành mục tiêu của Anh Túc. Ít nhiều thì Anh Túc cũng nghĩ rằng, ba gã đó vẫn tốt hơn quỷ dữ, và lại càng nhiều lần tốt hơn cha đẻ của mình.

    Tôi chẳng biết thế nào, nhưng tôi thấy cái suy nghĩ đơn giản của cô bé tội nghiệp ấy cũng rất nhân văn đấy chứ? Nếu đem so với cái việc một ông bố dượng *** xong với con gái riêng của người vợ vừa chết của mình và rơi vài giọt nước mắt, bạn thấy sao?

    Tôi nói đến đây, chẳng hay bạn đã hiểu như thế nào là Logic?

    Tâm lý của con người ta là một thế giới vô cùng phức tạp bạn ạ! Trong cùng một hoàn cảnh, nhưng với những con người khác nhau, sẽ có những cách ứng sử khác nhau, thậm trí là hoàn toàn trái ngược với nhau. Trong hoàn cảnh của Anh Túc và với những thứ trong trái tim cô bé đã coi là chân lý sống của mình, Anh Túc của tôi đã hành động như thế đấy! Cô bé tội nghiệp chẳng biết lao vào đâu, để được người ta "bóc tem" chỉ còn biết lao vào ba gã thanh niên đồi bại. Đó là Anh Túc của tôi, và hành động đó cũng là cái điều chứng minh Anh Túc của tôi khác xa vời vợi cô bé Lolita bạn ạ! Đừng bao giờ nói Anh Túc giống Lolita. (một người thì chủ động với ông bố dượng - một người thì thà trao thân cho quỷ con hơn là ngủ với cha đẻ của mình. Thiết nghĩ hai con người này trẳng phải là trái ngược nhau hay sao?) Đến đây, tôi lại tự hỏi rằng, đã bao giờ bạn nhận ra điều đó?

    Tôi sẽ nói tiếp bạn nghe:

    Anh Túc Bella gặp Nam Việt, cô bé đã coi đó như là ân huệ trời ban. Mà chính bản thân tôi, hoặc bất cứ một cô gái nào (bao gồm cả bạn) rơi vào hoàn cảnh của Anh Túc mà gặp được Nam Việt đều sẽ coi đó giống như là mà một ân huệ trời ban, một món quà rời xuống từ nơi thiên đường đấy bạn ạ!

    Nếu bạn hiểu được điều đó, bạn sẽ không bao giờ bình xét về những hành động tiếp theo của Anh Túc.

    Hình như là tôi mới nói được có hồi số 0 và một chút ít của hồi 1. Câu truyện của tôi còn rất dài bạn ạ, và nếu cứ để tôi ngồi đây và phân tích với bạn về nó, tôi chỉ e rằng những phân tích của tôi sẽ lại dài hơn cả câu truyện gốc.

    Tôi thấy bạn nói rằng bạn yêu "Lolita". "Lolita" nhân văn và đẹp đẽ, ấy vậy mà trong toàn bộ cuốn truyện "khổng lồ" ấy, bạn chỉ đưa ra được vài lời nhận xét hời hợt của mấy kẻ khoa ngôn thường hay nói giống như là tâng bốc trên báo chí. Tôi thiết nghĩ, nếu đứa cháu trai (Jun) năm tháng tuổi của tôi mà nó biết đọc, nó cũng sẽ nói ra được vài điều như bạn. Hài!

    Tôi lại nói tiếp về vấn đề này để bạn thấy là bạn đã hiểu không đúng về "Lolita"

    Đầu tiên, tác giả viết "Lolita" không phải là để nói về một cô bé thiếu sự giáo dục của gia đình đâu bạn ạ! Tác giả muốn nói tới một bộ phận rất nhỏ những cô bé dậy thì quá sớm và có những ham muốn về *** quá độ. Đó một sự thật vẫn tồn tại và tác giả chỉ đơn thuần nói về sự thật ấy và tạo ra Lolita giống như là một cái bẫy dành cho ông bố dượng. Thiết nghĩ, lolita được ăn học tử tế, có mẹ, có bạn bè, chẳng có điều gì chứng minh rằng cô bé này không được giáo dục tử tế đâu bạn ạ! Chỉ là tự bản thân Lolita đã như thế, không do bất cứ một điều gì tác động vào cô bé cả, và đó mới thực là cái điều tác giả muốn nói.

    Tự thân trong bản năng của Lolita có sẵn những "hư hỏng" ấy mới là điều mà tác giả thực sự muốn nói. Và tôi thấy cái việc bạn nói rằng mọi người phải suy nghĩ vì Lolita thiếu sự giáo dục, hoàn toàn là một hiểu biết kém cỏi và nông cạn.

    Giờ tôi lại nói tới điều này: "Dolores Haze - cô bé 12 tuổi đầy quyến rũ trong Lolita"

    Chỉ riêng điều này thôi tôi cũng đủ hiểu rằng bạn chưa bao giờ hiểu về "Lolita".

    Lolita mà tác giả nhắc đến trong "Lolita" chưa bao giờ là một cô gái quyến rũ đâu bạn ạ! Đó là một cô bé luộm thuộm, bẩn thỉu, đi giày thì bên tất bên không, ngoáy rỉ mũi bôi đầy nhà, ăn kẹo thì để kẹo dây rớt khắp nơi và đặc biệt là không thích tắm. Tôi chẳng hiểu một cô gái mười hai tuổi như thế thì ...."đầy quyến rũ" ở chỗ nào (tôi không hy vọng rằng bạn cũng là một cô gái "đầy quyến rũ" giống như Lolita)

    Bạn đã có một nhầm lẫn cơ bản và có thể nói là khủng khiếp khi đọc tác phẩm này. Buồn vì tác giả đã có một fan hâm mộ giống như bạn.

    Lolita đã như thế, và chính vì Lolita như thế mà cái bố dượng bệnh hoạn (ông này mắc hội chứng ấu dâm) của Lolita đã yêu thầm cô bé cũng chính là vì cô bé như thế. Nếu Lolita mà được sạch sẽ và đầy quyến rũ giống như Anh Túc của tôi thì ông bố dượng mà tác giả tạo ra sẽ không bao giờ yêu cô bé đến thế. (sẽ không có tình yêu bi đát đó) Ấy chính là điều nhầm lẫn cơ bản của bạn. Mà tôi tự hỏi, bạn có hiểu gì về Ấu Dâm?

    Tóm lại ông bố dượng đã yêu Lolita chỉ vì cô bé này có những đặc điểm mà một gã "tâm thần" như ông ta rất thích. Khi ông bố dượng này yêu Lolita, tác giả đã để cho nhân vật này thần tượng hóa tình yêu của mình (thiên thần nhỏ của ông ta) và đó chính là điều mà tác giả thực sự nói tới nhiều nhất trong "Lolita" Tác giả muốn tôn vinh một tình yêu "bệnh hoạn" thứ mà chẳng ai tôn vinh, và đó mới đích thực là cái gọi là nhân văn của "Lolita" bạn ạ! Tác giả viết "Lolita" không phải là để dạy người ta những bài học về đạo đức, thưa bạn!

    Điều thành công nhất của "Lolita" chính là cái tình yêu "bệnh hoạn" của ông bố dượng dành cho cô con gái riêng của vợ. Tình yêu ấy là một tình yêu đơn phương, một tình yêu mà cả thế gian đều muốn phỉ nhổ, nhưng vượt lên trên tất cả, nó vẫn là một tình yêu chất chứa những yêu thương. Đó mới là cái điều thực sự được gọi là nhân văn trong "LoLita" bạn ạ. Ông bố dượng và tình yêu tuyệt vọng của ông ta, là điều đắt giá nhất.

    Tôi lại nói về điều này: Một lần nữa để khẳng định bạn là một người luôn có những suy nghĩ nông cạn và chỉ có thể ăn nói hàm hồ. Khi nói về một điều gì đó, bạn cũng nên để một chút não lên đầu, chứ đừng chỉ để não xuống lòng bàn chân bạn nhé!

    Bạn đã không hiểu gì về sự chuyển thể từ một tác phẩn văn học thành phim. Đương nhiên, giữa một tác phẩm văn học và bộ phim được chuyển thể đôi khi có cũng có những khác biệt. Nhưng những bộ phim không bao giờ lại như những điều mà bạn đã nói. Thận chí trong lịch sử đã có những bộ phim khi được chuyển thể đã để lại những tiếng vang lớn hơn tác phẩm văn học. Những bộ phim đôi khi còn chuyền tải được nhiều giá trị hơn là tác phẩm văn học. Trong phim Lolita, chẳng có một chi tiết nào được gọi là câu khách đâu bạn ạ! Khi xem phim Lolita tôi thấy Lolita không thể hiện được gì nhiều, nhưng ông bố dượng lại nói lên được rất nhiều thứ. Tôi không muốn nói nhiều về vấn đề này.

    Tôi đã, đang và sẽ không bao giờ hạ thấp Anh Túc của tôi! Bạn đã quá nhầm lẫn giữa Lolita và Anh Túc. Lolita tôi có thể coi những hành vi của cô bé ấy với cha dượng của mình có một chút gì đó gọi là "bệnh hoạn", nhưng Anh Túc của tôi thì không bao giờ đâu bạn ạ! Anh Túc chưa bao giờ có những hành vi bệnh hoạn! Và đó cũng là một điểm khác biệt giữa Lolita và Anh Túc. Một lần nữa tôi lại nói rằng: Anh Túc của tôi thật là đẹp và quyến rũ, nhưng Lolita thì không. Nếu bạn vẫn cố tình nói rằng Lolita đẹp, tôi nghĩ rằng chính tác giả viết Lolita cũng sẽ buồn nhiều lắm. Lolita chỉ đẹp trong mắt ông bố dượng mà thôi bạn ạ! Và đó âu cũng là một điều gì đó có ý nghĩa bên trong câu truyện "Lolita" chứ còn nói như bạn rằng Lolita quyến rũ và đẹp thì tôi chỉ e rằng, giá trị nhân văn của tác phẩm sẽ bị giảm đi phân nửa! Như thế thì buồn cho tác giả lắm thay!

    Tôi lại muốn nói tới điều này:

    Ngay từ đầu, đọc cmt đầu tiên của bạn, tôi hiểu rằng bạn chưa bao giờ đủ tầm để có thể đưa ra những tranh luận với tôi.

    (nói ra điều này, có thể rất nhiều người sẽ **** tôi rằng: "tự cao". Nhưng đúng là từ nhỏ tôi đã là một con người kiêu căng và có nhiều phần ngạo mạn. Tôi không phủ nhận và cũng không che giấu điều đó, vì tôi là tôi.)

    Như tôi đã nói, một người không có những sâu sắc trong tâm hồn thực sự, chỉ có thể nói ba hoa vài câu vay mượn từ những người khác, sẽ gặp khó khăn nhiều đấy nếu bị một ai đó "chơi lại".

    Tôi sẵn sàng ngồi đây để chờ bạn quay lại và chứng minh rằng: "Tôi sai!"

    Tôi hy vọng điều ấy, và thực sự rất mong muốn điều ấy.

    Nhưng... thực sự, bạn đã sai lầm rất nhiều ngay trong những dòng cmt đầu tiên của bạn. Tôi nghĩ rằng, bạn sẽ không bao giờ đủ tài, đủ tầm để có thể chứng minh được rằng: "tôi sai!"

    Chào bạn!

    NDN thân ái!



    CHÔN ĐỊA NGỤC TRONG LỌ THỦY TINH
    Tựa!

    "CHÔN ĐỊA NGỤC TRONG LỌ THỦY TINH", kể về những khát khao cháy bỏng; muốn được yêu thương, được hạnh phúc, được trở thành một cô dâu, được làm vợ, được làm mẹ và được sống trọn vẹn cuộc đời bên cạnh người yêu, của một cô bé thậm chí chưa tròn mười hai tuổi. Lần đầu tiên, trong cái đêm định mệnh ấy, Anh Túc Bella gặp Nam Việt, khi ấy cô bé còn thiếu ba tháng mười ngày nữa mới tròn mười hai tuổi; trong đêm mưa phùn giá buốt cô bé đã trao trọn vẹn sự ngây thơ trong sáng, sự trong trắng, trinh bạch của đời mình cho anh, và cô bé, trong suốt phần đời còn lại của mình, chưa bao giờ một lần cảm thấy hối tiếc vì hành động trong đêm hôm đó.

    Anh túc tội nghiệp có lý do chính đáng để cô bé đã làm những việc mà có lẽ người đời sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu. Cô bé khao khát được hạnh phúc bên cạnh người cô bé yêu mãi mãi, nhưng bức tường công lý, luân lý, những định kiến xã hội và số phận nữa, đã không cho phép cô bé có quyền được lựa chọn.

    Để tự tạo ra cơ hội cho chính bản thân mình, Anh Túc đã làm được một điều mà có lẽ ít người trên thế gian này có thể làm được. Cô bé tự mình phân ly ra thành rất nhiều những nhân cách khác nhau và cô bé tự mình đặt tên cho những nhân cách ấy:

    - Anh Túc Xilla đại diện cho những nỗi đau của Anh Túc và là địa ngục mà cô bé muốn chôn giấu.
    -
    - Anh Túc Bella là đại diện cho khát khao yêu thương cháy bỏng của cô bé. Bella xuất hiện khi Anh Túc hiểu về giá trị của sự Trinh Trắng, Hiểu được giá trị của tình yêu. Cô bé khát khao yêu và được yêu.
    -
    - Anh Túc Agella, xuất hiện khi Bella vô tình đào được lọ thủy tinh giấu ĐỊA NGỤC mà Anh Túc gốc đã chôn sâu xuống lòng đất. Bella nhận ra mình trong quá khứ. Bella thấy mình thật dơ bẩn, cô bé thấy mình không còn xứng đáng với Nam Việt là chồng của cô (sau khi ba cô bị chính tay cô giết chết). Bella biến mình thành Agella để chạy trốn Nam Việt, khi ấy cô bé đã có thai và cô bé mười lăm tuổi. Agella mang trong lòng mình tất cả mọi thù hận với thế giới đàn ông và Agella mắc hội chứng SADISM (Hội chứng ác dâm). Với vẻ đẹp quyến rũ đến mê hồn người, và những dã tâm vô cùng độc ác, Agella liên tục gây ra những vụ án mạng gây chấn động dư luận. Những người đàn ông liên tiếp bị giết: họ chết trên giá treo cổ, toàn thân trần chuồng và bị cha tấn bằng những thủ đoạn vô cùng dã man.

    Mất Anh Túc, Nam Việt thực sự trở thành một kẻ sát nhân máu lạnh; một con sói hoang săn lùng mạng người trong đêm tối. Nam Việt đã giết, lần lượt, lần lượt từng người một; những kẻ cặn bã đã đặt những bàn tay bẩn thỉu lên cơ thể người anh yêu. Cho đến hơi thở cuối cùng của mình trong vòng tay Anh Túc, Nam Việt vẫn không tự mình tìm được ra câu trả lời rằng: vì sao Anh Túc luôn miệng nói yêu chàng, đã có chàng, có trọn vẹn tình yêu và cả trái tim của chàng mà nàng vẫn cứ hết lần này đến lần khác phản bội lại tình yêu đó. trong vòng tay của nàng, chàng đã chết mà không thể nhắm mắt.

    Vậy..., Câu chuyện tình bi thảm ấy đã thực sự bắt đầu, và kết thúc như thế nào? Mời các bạn cùng đọc, suy ngẫm về ý nghĩa nhan đề của tác phẩm và những thứ khác nữa mà tôi đã muốn chuyền tải tới tất cả mọi người.

    Tiểu thuyết được tác giả chia sẻ trên: http://www.facebook.com/NDN.no1
    Mời mọi người ghé chơi và cho ý kiến đóng góp! Truyện hay thì Like một cái cho tác giả phấn khởi nha! NDN thân!

    Kết bút: Who.am.I.is.NDN.


    CHÔN ĐỊA NGỤC TRONG LỌ THỦY TINH [FULL]
    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-tre/tinh-cam-16-chon-dia-nguc-trong-lo-thuy-tinh/t1029209.html



    HỒI 0

    http://vozforums.com/showthread.php?t=3054456
    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769421068.html

    HỒI 1

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769415874.html

    HỒI 2

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769415880.html

    HỒI 3

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769415890.html

    HỒI 4

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769415894.html

    HỒI 5

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769415991.html

    HỒI 6

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769416002.html

    HỒI 7

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769418782.html

    HỒI 8

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769424486.html

    HỒI 9

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769424740.html

    HỒI 10

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769428275.html

    HỒI 11

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769428712.html

    HỒI 12

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769429576.html

    HỒI 13

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769430515.html

    HỒI 14

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769435339.html

    HỒI 15

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769436750.html

    HỒI 16

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769437345.html

    HỒI 17

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769437362.html

    HỒI 18

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769439966.html

    HỒI 19

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769442879.html

    HỒI 20

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769442975.html

    HỒI 21

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443811.html

    HỒI 22

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443820.html

    HỒI 23

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443865.html

    HỒI 24

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443887.html

    HỒI 25

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443900.html

    HỒI 26

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443915.html

    HỒI 27

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443924.html

    HỒI 28

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443931.html

    HỒI 29

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443940.html

    HỒI 30

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443950.html

    HỒI 31

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443954.html

    HỒI 32

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443966.html

    HỒI 33

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443973.html

    HỒI 34

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769443995.html

    HỒI 35

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769444001.html

    HỒI 36

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769444130.html

    HỒI 37

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769444136.html

    HỒI 38

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769444145.html

    HỒI 39

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769444149.html

    HỒI 40 (ending)

    http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-t...769444168.html






  2. who.am.i

    who.am.i Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2012
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Chương I: Đêm
    Lần đầu tiên tôi quan hệ là vào năm tôi mười hai tuổi, thực ra thì khi ấy tôi còn thiếu những ba tháng mười ngày nữa mới đúng tròn mười hai tuổi: trong sự ham muốn tìm hiểu về một thế giới mới lạ, những đê mê và sự thăng hoa tột cùng cảm xúc, tôi đã chao cho anh, chọn vẹn, sự ngây thơ trong sáng, sự thuần khiết trinh bạch của cả cuộc đời người con gái. Phải! Đó chính là, Anh, chứ không phải là bất kỳ một người đàn ông nào khác, từng đến với tôi trong những lần sau đó.
    Tôi gặp anh trong một đêm cuối xuân mưa phùn giá rét, cái lạnh không chỉ cứa da xén thịt mà có lẽ là đã xắt tới tặn hồn tôi. Phải! Tôi đã cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng hơn bao giờ hết khi mà tôi: bên trong một chiếc váy mỏng manh, nghiến răng khóc nức nở chạy băng băng xuyên qua những làn mưa lao vào bên trong bóng tối. Trời lúc đó đã rất khuya, ở cái thị trấn nhỏ ấy thì vào giờ đó, đường phố thường sẽ vắng tanh vắng ngắt nhất là lại trong những đêm mưa gió và trong cái lạnh thấu xương của đêm hôm ấy. Trong một bụi rậm, tôi thở hổn hển, tôi có thể nghe rõ từng tiếng, từng tiếng một, những tiếng thình thịch, thình thịch đang đánh lên loạn xạ bên trong chiếc ngực trần phập phồng, nóng hổi. Đầu óc tôi khi ấy hoang mang, ngập tràn sợ hãi và hơn hết cả là một nỗi ,xấu hổ, đớn đau.
    - Mút *** mấy con đĩ ấy! Chẳng làm tao sướng tí nào!...
    - *** con mẹ! Không sướng mà bố thấy mày cứ rên lên ư ử, còn hơn cả là một con chó cái đi hoang!...
    - Tuy cũng thấy ghê ghê, nhưng… công nhận mấy con **** đó làm sướng thật!...
    Trên đường, tôi nghe thấy tiếng nổ đều đều rất chậm của một chiếc xe máy, xen lẫn những tiếng bàn luận thô bỉ đầy tục tĩu của một đám thanh niên: là ba người. Bọn chúng đang ở rất ngần, và có lẽ chỉ một chút nữa thôi sẽ ngang qua cái bụi rậm nơi mà tôi đang ẩn náu. Trong cái mớ hỗn độn, những suy nghĩ của tôi, một ý nghĩ, táo tợn, manh nha. Ý nghĩ đó nhanh chóng trỗi dậy và rồi nó chiếm toàn quyền điều khiển. Thực sự là cho đến tặn ngày hôm nay, tôi cũng không tài nào hiểu nổi là tại sao trong cái khoảnh khắc ấy, tôi đã làm việc đó với một ý nghĩ rất rõ ràng rằng: mày phải làm việc đó để tự vệ! Và mày sẽ không phải đối mặt với nỗi xấu hổ đó nữa nếu mày thực sự mất trinh! Với ý nghĩ đó, manh động, tôi lao ra giữa đường giống như một con thú hoang trong cơn đói khát tính dục. Dang hai tay chặn chiếc xe kia lại, hai mắt mở to trừng trừng tôi nói:
    - Muốn không? Còn trinh nguyên đấy!
    Sự xuất hiện quá đỗi đột ngột của tôi làm cho ba gã đó một phen hú vía tới mức chiếc xe hãm phanh dúi dụi, sau đó lăn ra ngã đổ nhào. Lóp ngóp bò dậy, những gã đó sợ hãi nhìn vào tôi như thể đã nhìn thấy ma, nhưng điều đó cũng chỉ diễn ra trong một ít phút. Ba gã thanh niên bắt đầu chấn tĩnh: chúng đi ba người, tuy cung đường này có hơi tối và vắng vẻ, nhưng cả ba gã thanh niên phong độ trai cháng không có lý nào lại cùng nhìn thấy được một con ma, trong cùng một lúc. Bằng những thứ ánh mắt thèm thuồng đồi bại, ba gã thanh niên chầm chậm lướt đi trên cơ thể tôi một lượt. Tuy là lúc ấy, chưa thể nói cơ thể tôi đã phát triển hoàn toàn đầy đủ, nhưng tôi lờ mờ cảm nhận được rằng cơ thể ấy dường như là có một sức hấp dẫn đầy ma lực đối với những người khác giới: tôi biết việc đó, thông qua cái cách mà họ nhìn tôi, mỗi khi tôi chỉ thoáng lướt qua trước mắt họ. Trước đó, trong phòng riêng, những lúc chỉ có một mình, tôi hay có thói quen ở chuồng và thích thú ngắm nhìn những đường nét tuyệt vời trên cơ thể đang có những biến đổi lớn lao.
    - Nhìn thế đủ chưa? Còn chần chờ gì nữa?Hay là không có dái?
    Ánh mắt hoang dại, cơ thể đang run lẩy bẩy, nhưng giọng nói tôi thì vẫn trắc nịch, đầy cương quyết.
    - Không có dái? Tổ má nó chứ! Một con điếm con bệnh hoạn! Mày nghĩ mày là ai kia chứ?Định giết chết bọn tao chắc?
    Một gã cao kều gằn giọng bất mãn.
    - Mới biết kết quả xét nghiệm hả em? Em đang muốn trả thù đời? Một gã khác kế lời nhỏ nhẹ hơn. Lúc ấy tôi thấy cái câu “trả thù đời” mà gã ấy nói ra sao mà chí lý. Tôi đã không thể tìm ra được một căn nguyên đích xác cho cái điều mà tôi đang muốn: “muốn được một ai đó phá trinh” đến trước khi nghe thấy câu hỏi đó.
    - Đúng rồi! Trả thù đời! Chuẩn! Nhưng…, là vì một lẽ khác! Tôi con trinh nguyên, không bệnh hoạn gì. Không tin các anh cứ thử rồi khác biết! Hy vọng các anh biết rõ một đứa con gái còn trinh sẽ như thế nào?
    Tôi nói vui vẻ nói, ra giọng bất cần như một con du côn. Ba gã thanh niên bắt đầu tin những lời tôi đang nói là thật: nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt chúng nhìn vào cơ thể lõa đồ của tôi, một đứa con gái, mà như thể đang nhìn vào một thứ của rơi nhặt được, và thứ của rơi đó với chúng có lẽ giống như là một thứ món ngon hảo hạng hiếm thấy trên đời. Cùng với cái thứ ánh mắt đó, ba gã thanh niên cuống cuồng lao thẳng vào tôi như ba thứ xúc sinh đói khát: xô tôi vào một góc tối, bàn tay chúng dành dật từng phần một trên cơ thể tôi như ba con chó hoang tranh nhau những phần ngon nhất có trên một xúc thịt tươi đỏ lòm. Cái lạnh bên ngoài thể xác và cái lạnh trong tim khiến tôi hoàn toàn vô cảm: ứa nước mắt, tôi nhìn lên bầu trời đen xì mỉm cười thầm nghĩ: như thế có lẽ sẽ tốt hơn cho tất cả mọi chuyện!

    Tôi đã hoàn toàn không biết ba gã thanh niên kia đã làm những gì trên cơ thể mình, mãi cho tới khi tôi nghe thấy những tiếng động cơ của một chiếc xe gắn máy: đó là một chiếc xe thể thao phân khối lớn, tôi nhận ra ngay bởi những tiếng động cơ đặc hiệu. Ánh đèn pha của chiếc xe lướt qua đôi mắt vẫn đang mở ra trừng trừng của tôi khiến tôi chói lóa. Chiếc xe cắt xẹt qua tôi rất nhanh, hiểu rằng thứ tiếng động cơ xa lạ kia sẽ đi xa dần tôi rồi mất hẳn. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thực sự đã hy vọng về một điều gì đó có thể sẽ làm thay đổi cuộc đời tôi. Nhắm mắt lại, đúng vào cái lúc sự cắn dứt cuối cùng trong tôi chuẩn bị biến mất thì tôi đã lại nghe thấy những tiếng động cơ ù ù trở lại. Tiếng động cơ xe gầm rú trong đêm khuya thanh tịnh nghe gần giống với tiếng hú của một con sói hoang. Tôi đã không thể hiểu được mình trong cái thời khắc ấy; khi tiếng động cơ xe càng lại gần, ý nghĩ phản kháng trong tôi càng lớn mạnh và thế là tôi bắt đầu chống trả. Tôi muốn cứu thoát một cái gì đó trong tôi, cái thứ mà mới chỉ cách đây ít phút, chính tôi thực sự đã muốn ruồng bỏ. Trong bóng tôi, bàn tay tôi bắt đầu cấu cào kháng cự nhưng xem ra sự kháng cự đó có lẽ chỉ là vô vọng, và điều đó dường như lại càng khiến cho những con yêu dâm đãng thêm nhiều phần hứng khởi.
    - Hối hận rồi hả em? Muộn quá rồi! Em đã làm bọn anh nứng không chịu nổi!
    - Ngoan đi em! Chiều bọn anh đi em! Sướng lắm! Cũng mất gì đâu mà sợ!...
    Ba gã thanh niên lảm nhảm về rất nhiều, những thứ gợi dục mà tôi đã không tài nào nhớ hết. Tôi vô cùng mừng rỡ khi nhận ra rằng, cái khoảnh khắc ấy của đời tôi; tôi ngỡ là dài như một thế kỷ, nhưng kỳ thực mới chỉ được có vài giây. Ba gã thanh niên kia thực ra chưa làm gì được tôi cả. Tôi nhận ra điều đó, nhưng điều đó vào lúc ấy lại chính là điều khiến tôi bắt đầu sợ hãi. Sự sợ hãi của tôi ngày một lên cao khi mà đôi tay yếu ớt của tôi đã không tài nào chống lại nổi những bàn tay dâm đãng: một bàn tay dơ dáy nắn bóp ngực tôi, một bàn tay bẩn thỉu thọc vào vùng kín của tôi bắt đầu sờ xoạn, tôi chiếc váy của tôi bị một kẻ nào đó đang cố sức kéo đi…, sự sợ hãi trong tôi dâng lên cao tột đỉnh, tôi tưởng như là mình sẽ ngất.
    Trong cái giây phút then chốt định mệnh ấy, giây phút tôi sợ hãi nhất và sự sợ hãi sắp sửa vượt qua cái ngưỡng chịu đựng bên trong con người nhỏ bé của tôi; tôi đã nghe thấy được của anh từ xa vọng về. Giọng nói ấy, vào cái thời khắc ấy, thực sự giống như là giọng nói của một thiên sứ tới từ nơi thiên đường. Tôi đã không thể nghe thấy anh đã nói những gì, tôi chỉ thấy có những luồng hơi ấm lan ra mỗi khi anh nói. Tôi nghe thấy có những tiếng chửi bới cãi cọ, những tiếng chân nện trên nền đất, tiếng một chiếc gậy gỗ vỡ tan, tiếng một ai đó ngã nhào, rồi những tiếng sương kêu răng rắc, cuối cùng là những tiếng đau đớn thét gào…, mọi thứ trong tôi cứ mờ dần, mờ dần, và tôi đi vào hư ảo.


    Tôi những tưởng là mình đã thiếp đi xuốt cả một ngày dài, nhưng khi mở mắt ra tôi mới thấy bầu trời vẫn đen kịt và bên ngoài mưa hãy còn đang rơi tí tách. Tôi đã không còn cảm thấy lạnh, bởi trong lúc tôi thiếp đi anh đã khoác cho tôi chiếc áo của mình; một chiếc áo vét nam tính lịch lãm phảng phất những hương thơm dìu dịu, xen lẫn với một thứ mùi là lạ mà ngay sau đó tôi biết được rằng - đó là mùi hương cơ thể anh. Hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy được ở anh, đó là một khuôn mặt trầm mặc với rất nhiều những nét suy tư: khi ấy, anh đang hướng ánh mắt lơ đễnh, đượm buồn của mình vào những giọt mưa mà không hay biết là tôi đã tỉnh. Tôi tựa vào một bức tường và anh ngồi chênh chếch vị trí của tôi một góc trừng bốn mươi nhăm độ. Lưng hơi cúi, hai chân anh buông thõng trên một khối bê tông mà có lẽ là người ta đã lãng quên, và bỏ nó lại ở nơi ấy mặc cho rêu xanh bám đầy. Khuôn mặt anh thực sự không được hiền lành; nó rất nam tính, nhưng có nhiều góc cạnh mà những cô gái ở vào độ tuổi như tôi lúc bấy giờ thường không thích lắm. Cũng thật là lạ; cảm giác đầu tiên của tôi về anh là một thứ cảm giác rất an toàn và ấm áp – tuy anh và tôi khi ấy, vẫn chỉ là hai con người hoàn toàn xa lạ. Chúng tôi trú mưa dưới mái hiên tầng hai của một căn nhà cũ nát hoang tàn, nó nằm cách mặt đường không xa lắm; trong một khoảng không chật hẹp, có những khoảng tối, xen lẫn với những khoảng sáng yếu ớt mờ nhạt hắt tới từ một nơi rất xa, xuyên qua tán lá của những bụi cây rậm rì.
    Tôi đã nhìn anh hồi lâu mà anh không hề hay biết: trong cái tâm thế ấy, anh đã ngồi như hoàn toàn bất động, thậm chí, tôi còn đã thấy anh không hề chớp mắt. Tôi nhìn anh, và, tôi thấy trong anh có một thứ gì đó rất bao la nhưng không xa vời vợi, rất dữ rội nhưng lại quá đỗi bao dung, hư mà thực, lạnh lùng nhưng vô cùng ấm áp. Có lẽ là cái hình ảnh đầu tiên ấy đã hàm xúc đầy đủ một cách trọn vẹn tất cả mọi thứ bên trong con người của anh: con người mà tôi đã yêu trong tột cùng đắm đuối, nhưng lại chỉ có thể tìm tới cái chết mới mong chuộc lại được hết những lỗi lầm. Trước anh, một cô bé chưa tròn mười hai tuổi nhưng lớn xác như tôi lại càng cảm thấy mình nhỏ bé. Tôi khẽ co người, để chiếc áo khoác của anh có thể bó sát vào tôi hơn; dưới nền gạch, những chiếc lá khô bị kéo rê, phát ra những tiếng kêu sột soạt.
    - Hơi ẩm ướt phải không? Lạnh và ẩm ướt!
    Đó là câu đầu tiên anh đã nói với tôi: một giọng nói dung dị, nghe thật gần gũi nhưng lại như thể được phát ra từ một nơi nào đó rất xa xôi. Anh chỉ thoáng nhìn vào tôi trong giây lát, còn tôi thì cứ mở to mắt ra mà nhìn vào anh chòng chọc. Cái cảm giác đối đầu ánh mặt với một người khác giới lần đầu tiên thật là lạ: nó mang tới cho tôi những sự thẹn thùng lạ lẫm. Ngay từ cái lần đầu tiên ấy, và cả mãi về sau này nữa: trước anh tôi luôn rất cứng đầu và rất khó bảo. Tôi thực sự đã nhìn vào anh chòng chọc tới mấy phút đồng hồ, mà chính tôi lúc ấy cũng không hiểu là tại làm sao tôi lại cứ phải làm như thế – mãi sau này, nghĩ lại, tôi mới thấy, có lẽ…, tôi đã nhìn vào anh như thế, là để làm vơi đi những nỗi sượng sùng trong tim.
    - Đôi mắt trong veo, đặt trên một khuôn mặt thuần khiết nhường ấy, không phải sinh ra chỉ để mãi mãi như thế, cứ nhìn vào tôi chòng chọc, cô bé ạ!
    Đó là lời thứ hai anh đã nói với tôi. Anh đã nói như vậy, để rồi sau này chưa bao giờ anh biết, trong nước mắt, đã có không biết bao nhiêu lần tôi thầm ao ước: nếu có thể, em sẽ nguyện đánh đổi tất cả, hy sinh mọi thứ, chỉ miễn sao, đôi mắt trong veo của em có thể mãi mãi được nhìn vào anh chòng chọc! Tỏ ra vô cùng cố chấp, khi ấy, tôi đã luôn luôn nhìn thẳng vào thật sâu bên trong đôi mắt ấy. Anh có một đôi mắt mầu nâu xậm nằm rất sâu bên dưới hai chân mày khá lớn, thành thử, trên khuôn mặt đó, tôi chưa bao giờ có thể nhìn thấy được ở anh dù chỉ là một chút nhu mì yếu đuối.
    - Tôi đang tự thắc mắc với mình rằng, không biết liệu em có thấy sợ tôi không?
    Là câu nói thứ ba anh nói với tôi. Anh luôn là thế, luôn luôn cảm thấy băn khoăn với chính bản thân mình. Đương nhiên khi ấy, hơn lúc nào hết tôi hiểu được điều gì đã khiến anh đã phải phân vân. Câu hỏi đó của anh thực sự đã khiến tôi lần đầu tiên cảm thấy lạ lẫm chính bản thân mình. Đúng là lúc đó tôi nên sợ hãi; rất nhiều thứ có thể cộng dồn lại để gây ra sự sợ hãi trong tôi, ấy vậy mà, tôi lại đang cảm thấy rất an toàn mới chán.
    - Chiếc váy của tôi…?Ý, tôi, là,… anh làm việc đó, và anh thấy hết?
    Đó là câu đầu tiên tôi nói với anh. Tôi đã khá lúng túng và rất ngập ngừng. Câu hỏi đó của tôi nghe ra rất ngớ ngẩn, nhưng rõ là tôi đã không thể đừng được việc hỏi về nó. Khi ấy tôi tò mò. Tôi thực sự đã rất tò mò về việc, có thể anh đã nhìn thấy được, một cái gì đó trên cơ thể trần trụi của tôi lúc ấy hay chưa. Nói đúng hơn, khi ấy tôi muốn thăm dò cảm xúc của anh, tôi muốn biết anh có cảm nhận gì khi đã thấy tôi trọn vẹn. Nghe ra thì rất là trẻ con, nhưng đúng là khi ấy tôi trẻ con thật: với một đứa con gái vừa mới lớn dậy như tôi, thì vấn đề đó là đúng một vấn đề trọng đại.
    - Có! Tôi đã nhìn thấy hết! Tuy là tôi cũng chẳng hề muốn như vậy!
    Anh trả lời tôi, khuôn mặt không hề biểu lộ ra một chút nào gọi là xúc cảm. Điều ấy khiến tôi cảm thấy mình như thể là vừa bị một ai đó xúc phạm. Tôi cảm thấy rất là Ức! – cái kiểu nói như là dửng dưng ấy của anh. Trong lòng, tôi bắt đầu cảm thấy hơi bừng bực, và tôi muốn kiếm một cái gì đó để có thể mắng nhiếc được anh.
    - Vậy, anh đưa tôi tới đây là có ý gì? Tôi giở giọng chất vấn.
    - Trời mưa, và tôi cần phải chờ đến khi em tỉnh lại!
    Đôi mắt đượm buồn, nhìn đăm đăm vào những làn mưa bay lất phất, anh trả lời ngắn gọn. Nhìn anh lúc đó, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình xốn xang dung động, tôi cảm thấy anh thật gần gũi; tuy không thể diễn tả nó một cách rõ ràng, nhưng có lẽ giữa chúng tôi khi ấy đã có những điểm tương đồng.
    - Anh không thấy thắc mắc gì về tôi sao?
    Nhìn anh tôi lại hỏi.
    - Những nỗi đau giấu kín, sẽ lại càng đau hơn, nếu, có lỡ bị một ai đó vô tình đụng chạm!
    Giọng anh trầm buồn, tôi hiểu là anh đang thương xót tôi, nhưng tôi lại sợ anh hiểu lầm. Đúng thế, lúc đó không hiểu vì sao bỗng dưng tôi lại cảm thấy rất sợ cái ý nghĩ rằng: Anh đang cho là tôi đã không còn trinh trắng, vì một lý do nào đó.
    - Anh có tin không, tôi, thực sự vẫn còn là một cô gái hoàn toàn trinh trắng!
    Tôi đã phần trần điều đó với anh như một con ngốc và tôi thực sự muốn anh phải tin vào những lời biện bạch của mình.

    - Cũng trong một đêm mưa rét mướt như thế này, cách đây mười năm, tôi đã lao đầu vào trong bóng tối ôm trong lòng một ý nghĩ đinh ninh rằng: tôi sẽ từ bỏ gia đình của mình vĩnh viễn. Tôi đã chạy rất lâu, chạy để không còn thấy giá rét, chạy để quên đi mọi thứ, chạy để rũ bỏ tất cả và chạy để không ai có thể tìm thấy tôi. Việc duy nhất tôi làm trong cái đêm ấy là chạy, tôi chạy mãi cho đến khi hoàn toàn kiệt sức và ngã gục. Thế rồi, em có biết kết quả ra sao không? Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi đã mất tất cả: gia đình tôi, cha tôi, mẹ tôi, và cả đứa em gái tôi vừa tròn ba tuổi. Thế đấy! Sự việc sảy ra giống y như cái điều mà tôi thầm ước nguyện, và đêm nay chính là ngày lễ kỷ niệm mười năm tròn cho cái đêm hôm đó! Một lần nữa, cố gắng thấy lại mình: trong mưa, trong giá rét, tôi đã cố gắng chạy, chạy với một tốc độ nhanh nhất mà tôi có thể. Tôi đã chạy suốt một quãng đường dài hơn bốn trăm cây số, để rồi đến một nơi hoàn toàn xa lạ và tôi đã thấy em; cái cách mà em đang chạy khi ấy giống hệt cái cách mà tôi đã chạy, tôi hiểu là em đang chạy trốn một nỗi buồn.
    Đó là lần đầu tiên anh nói với nhiều đến vậy. Trong cách nói của anh ẩn giấu một điều gì đó rất phũ phàng, chua chát.
    Trong bóng tối, tôi lặng lẽ nhìn anh trang nghiêm trong im lặng. Ngoài cái ánh mắt đầu tiên anh nhìn vào tôi, tuyệt nhiên tôi không hề thấy anh liếc nhìn tôi thêm dù chỉ một lần. Tôi không thể đoán định nổi trong đầu anh đang suy tư điều gì và tại làm sao anh lại chỉ cứ ngồi đó mà nhìn vào mưa trong im lặng. Có rất nhiều điều tôi không tài nào hiểu nổi, về những suy nghĩ của anh khi ấy. Trong hai lớp áo rất dày, tôi vẫn thấy rằng mình đang run lên lẩy bẩy.
    - điều gì đã cướp mất gia đình của anh? Tôi băn khoăn một lát trước khi hỏi.
    - Sự ngu ngốc của tôi! Cha tôi, mẹ tôi và cả em gái tôi cùng chết trong một tai nạn, khi ấy họ đang trên đường đi tìm tôi. Chiếc xe của họ bị một chiếc xe tải lớn mất phanh đâm vào.
    Đó là một trong những lần rất hiếm hoi, tôi thấy được khuôn mặt của anh thực sự mếu máo. Nhìn anh khi ấy thật đáng thương; trong cả cuộc đời của anh, những phút giây anh thực sự yếu lòng, có lẽ chỉ đếm được trên vài đầu ngón tay. Điểm duy nhất mà tôi không thích ở Nam việt, và cũng chính là cái điểm khiến tôi thương anh nhiều nhất đó là: anh đã luôn mạnh mẽ, trước tôi và trong mọi trường hợp - tôi dường như luôn lấy Nam việt gồng mình để kiên cường mạnh mẽ. Anh luôn tự ép mình phải như thế là bởi cuộc sống đã qúa khắc nghiệt với anh. Kể từ cái giây phút ấy, tôi đã thương Nam Việt, thương anh và yêu anh, để rồi gieo rắc vào trái tim anh những mầm độc chết người. Tôi đã không đủ dũng cảm để nói với anh một sự thật; một sự thật đáng xấu hổ mà cho đến những phút giây cuối cùng của cuộc đời anh, anh muốn được biết, nhưng tôi vẫn đã không thể nào nói ra. Nghĩ lại mới thấy, giá như khi ấy tôi dũng cảm hơn thì có lẽ cuộc đời của chúng tôi đã khác: rất có thể là chúng tôi sẽ vô cùng hạnh phúc. Phải! Biết đâu được đấy! Hạnh phúc có thể dễ dàng đến với nhiều người, những sao với hai chúng tôi nó lại xa vời đến thế?




    Tiết trời hôm ấy đúng là rất lạnh. Tôi đã vô tâm ung dung hưởng thụ sự ấp áp mà không để ý tới việc, Nam Việt khi ấy chỉ đang khoác trên mình một chiếc áo sơ mi trắng mỏng; mãi cho tới khi, tôi thấy trên cánh tay anh máu cứ ứa ra dầm dề, rồi rớt xuống nền đá từng giọt - khi ấy Nam Việt thậm chí đã không biết tới điều đó; cánh tay anh bị một vết rách dài. Trước lúc tôi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi đã nghe thấy có tiếng một vật gì đó bằng gỗ gãy, vỡ tan: có lẽ là anh đã đưa tay ra đỡ một nhát gậy - chiếc gậy gãy, còn cánh tay anh hứng chịu một vết thương dài. Tuy là Nam Việt chưa bao giờ nói với tôi về điều đó, nhưng tôi vẫn có thể mường tượng ra khá chi tiết sự việc. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh chảy máu; cũng là đầu tôi được nhìn thấy máu chảy nhiều đến thế. Lúc ấy, tôi đúng là một con thú hoang nhỏ bé nhưng rất mạnh bạo, mà lại là một con thú cái. Tôi đã không một chút e dè ngần ngại, khi xé toạc đi một vạt lớn bên sườn chiếc váy mỏng mầu xanh lá mạ của mình, xấn lại băng bó vết thương cho anh. Lúc ấy là lần đầu tiên tôi có được cái cảm giác bên anh thật gần; cảm nhận những hơi ấm của anh đang lan toả khắp nơi trên từng huyết mạch.
    Những vết thương có lẽ là một phần cuộc sống của Nam Việt. Lần đầu tiên thực sự được nhìn thấy toàn bộ những vết thương trên cơ thể Nam Việt, tôi đã dờ nắn lên từng vết thương một mà khóc xuốt mấy giờ liền. Trên cơ thể anh, vùng da bị tổn thương, có khi còn nhiều hơn cả phần da còn lành lặn. Tôi đã ngắm nghía và đếm những vết sẹo đó nhiều lần tới mức, tôi thận chí thuộc lòng hết: khích thước, vị trí và hình dạng của tất cả bọn chúng. Việc nhẩn nha kiểm duyệt những vết sẹo, có lẽ cũng là cái việc mà tôi hay làm nhất những lúc chúng tôi ở bên nhau mà không mặc đồ. Nam Việt thường không thích điều đó, nhưng tôi lại luôn muốn làm điều đó; khi nhẩn nha đếm những vết sẹo trên cơ thể anh, tôi có cảm giác là mình đang xoa dịu đi được những nỗi đau nào đó vẫn như vô hình đang đeo bám lấy anh và điều đó khiến tôi thấy hạnh phúc. Khéo léo, tỉ mỉ, tôi băng lại vết thương trên cánh tay anh một cách hoàn hảo; lần đầu tiên tôi thấy mình thực sự chú tâm vào công việc nhường ấy. Nam Việt để mặc tôi làm những gì mà tôi thích; trên cánh tay anh. Mặc dù đã cố để làm cho công việc của mình diễn ra thật chậm, nhưng cuối cùng thì cánh tay ấy cũng chẳng còn khoảng trống nào để mà tôi bó lại. Không cách nào để gần anh thêm được nữa, tôi ngước mắt nhìn anh; tôi hỏi:
    - anh có thể cho phép em, được nép vào trong anh một lúc?
    Đôi mắt mở to nhìn vào anh rầu rầu, tôi đã hỏi anh như vậy. Nam việt quay sang nhìn tôi, anh đã nhìn rất sâu vào đôi mắt ngấn lệ long lanh của tôi khi ấy đang mở rộng nhìn anh ngơ ngác. Anh nhìn tôi thật lâu, rồi anh nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng ấp ủ.
    Ấy là lần đầu tiên tôi được nép vào lòng anh như vậy.
    - Anh có thấy em đẹp lắm không?
    Khe khẽ dụi đầu như một chú mèo con trong lòng cậu chủ, tôi ngẩn ngơ hỏi anh như thế.
    - Đẹp! Rất đẹp! Em đẹp hơn tất cả những người con gái tôi từng thấy! Giọng trầm buồn, anh trả lời không một chút do dự.
    - Thực lòng mình, anh có một chút ham muốn nào với em không?
    Nhìn vào bóng tối mông lung, khe khẽ tôi lại hỏi anh chầm chậm.
    - Có! Một chút!
    Một lần nữa anh không một chút do dự trả lời; vẫn cái giọng rất trầm ấm nhẹ nhàng, phảng phất một nỗi buồn vô định.
    - Tại sao anh đã không làm việc ấy? Chiếm đoạt cơ thể em? Lúc trước, khi em ngất, hoặc là có thể là ngay bây giờ chẳng hạn? Anh đã và đang có rất nhiều cơ hội để làm việc ấy kia mà?
    Trong lơ đễnh tôi lại hỏi anh rầu rầu.
    - Bên trong mỗi con người đều có sẵn một con thú cô bé ạ! Vấn đề là…, chúng ta phải biết cách kiểm xoát con thú ấy.
    Không một chút lay động anh đã trả lời tôi thực thà như thế.
    - Anh nghĩ gì về giây phút đầu tiên của cuộc đời người con gái?
    - Sao?
    - Ý em là, cái khoảnh khắc đầu tiên mà người con gái chao cho một người đàn ông nào đó, sự trinh trắng của cuộc đời mình, nó có nên là một điều quan trọng, có nên là những giây phút thăng hoa tuyệt vời nhất?
    - Tất nhiên rồi cô bé. Đó phải là những giây phút thiêng liêng nhất, hạnh phúc nhất và tuyệt vời nhất. Em nên trân trọng điều đó, và hãy tìm lấy cho mình một người đàn ông xứng đáng với nó nhất. Một người đàn ông mà trong tương lai sẽ là hạnh phúc của cả đời em.
    Trong bóng tối của một khoảng không chật hẹp, sự yên tĩnh đủ để giúp cả hai chúng nghe thấy thật rõ từng hơi thở của nhau. Chúng tôi đã thực sự mở lòng, bộc bạch với nhau những điều như thế. Những chia sẻ của anh giúp tôi hiểu là tôi đã đúng.

    Khoảnh khắc đầu tiên của cuộc đời người con gái của tôi sẽ phải là những phút giây sung sướng tuyệt vời nhất; không thể là những phút giây của địa ngục. Tôi đã nghĩ là mình không đủ thời gian để có quyền lựa chọn, nhưng thật may mắn, trong những giây phút tuyệt vọng nhất của cuộc đời, ông trời đã mang anh đến với tôi. Tôi đã thầm tự nhủ với lòng mình rằng: nếu không có những khoảnh khắc tuyệt vọng đó, thì có lẽ cho dù tôi dành hết cả cuộc đời mình, cũng không thể nào tìm ra cho được cái thứ hạnh phúc mà anh đã nói với tôi. Những giây phút thăng hoa tuyệt vời, mà không một ai khác, ngoài anh có thể mang tới. Tôi đã tìm ra được cái thứ mà tôi thực sự kiếm tìm và tôi không thể để nó vuột mất khỏi tầm tay. Tôi biết là tôi cần nắm bắt. Thời gian dành cho sự trinh nguyên cao qúy của cuộc đời tôi, có lẽ chỉ có thể nằm vỏn vẹn trong cái đêm hôm ấy. Tôi không có nhiều thời gian và tôi phải sống gấp. Tôi ước là mọi người có thể thực sự biết được hoàn cảnh của tôi khi ấy, để không cho tôi là một đứa con gái hư hỏng, ti tiện.
    - Nếu em cầu xin với anh rằng, anh đừng kiểm soát con thú trong anh nữa, anh sẽ nghĩ sao?
    Nép sát hơn vào lòng anh để có thể cảm nhận hết những ấm áp, tôi hỏi buồn buồn. Với một đứa con gái chưa tròn mười hai, thì tôi có lẽ là đang nói ra những cái chuyện động trời, nhưng khi ấy, lòng tôi hoàn toàn phẳng lặng; đâu đó chỉ phảng phất một nỗi buồn man mác. Câu hỏi đó của tôi, Nam Việt của tôi có lẽ đã dành cả cuộc đời anh để giải đáp, nhưng cho đến khi anh chút hơi thở cuối cùng trong vòng tay tôi, anh vẫn đã không thể nào tìm được cho ra đáp án.
    - Anh không hiểu lý do vì sao em lại muốn vậy. Anh chỉ có thể cho em những lời khuyên. Em còn rất trẻ, những suy nghĩ của em trong độ tuổi này đều chỉ là những suy nghĩ không có tính ổn định cao, theo thời gian nó sẽ rất mau chóng thay đổi, và nếu em có những quyết định thực sự quan trọng trong thời gian này, nhất định em sẽ có lúc em thấy hối tiếc; thậm chí, đôi khi..., cái giá phải trả..., thật qúa khốc liệt!
    Tôi đã thấy Nam Việt ngập ngừng trong những câu nói đó; lúc ấy, có lẽ anh coi tôi chỉ giống như là cô em gái bé nhỏ của mình. Anh đã giảng giải hết sức điềm đạm, tràn đầy mến thương. Phải, anh đã nói là anh cũng có một cô em gái, và có lẽ nếu cô ấy còn sống, cô ấy cũng sẽ bằng tổi của tôi bây giờ.
    Tôi hiểu là anh nói không sai, nhưng điều đó với tôi có lẽ là một ngoại lệ, một ngoại lệ đặc biệt. Khi ấy, hơn lúc nào hết tôi hiểu rõ mục tiêu và cái đích thực sự của mình: chính anh đã là người khai sáng trong tôi cái đích đó, cái đích mà với tôi, trong những khoảnh khắc trước đó hoàn toàn là bóng tối. Tôi không thể để cho mình bị anh thuyết phục.
    - Em thực sự còn trinh trắng, và em cầu xin anh hãy lấy đi sự trinh trắng đó, giúp em, có được không?
    Trong phút giây lắng đọng của một tâm hồn non nớt, tôi đã thuyết phục anh trân thành như vậy.
    - Giờ có thể em muốn điều đó, nhưng em có thực sự ý thức được hết những nguy cơ có thể sảy đến với chính bản thân em, ngay khi em làm việc đó, nếu không có một biện pháp thực sự an toàn hay không? Mang thai ngoài ý muốn, những căn bệnh chuyền nhiễm nguy hiểm HIV, viêm gan B, HPV rồi còn rất nhiều những thứ khác nữa có thể sảy đến với em ngay khi em làm việc đó. Em có thực sự ý thức được hết mọi điều về chúng hay không?
    Nam Việt một lần nữa ôn tồn giảng giải cho tôi nghe. Không chỉ trong đời sống thường ngày mà cả trong quan hệ ********, Nam Việt luôn là một người đàn ông vô cùng trách nhiệm, chưa bao giờ tôi thấy anh làn việc đó chỉ là vì ham muốn của riêng cá nhân mình; anh chỉ làm việc khi tôi thực sự sẵn sàng, lắng nghe tôi nói, chiều theo những ý thích của tôi, và luôn làm mọi cách để cho tôi được an toàn nhất. Đó là lần đầu tiên hai chúng tôi chia sẻ với nhau về ******** an toàn. Khi ấy tuy là tôi chưa tròn mười hai tuổi, nhưng ý thức và những kiến thức quan trọng về ******** của tôi rất đầy đủ, chứ không hoàn toàn như anh đã nghĩ.
    - Em có hiểu những điều đó! Một vài bệnh trong đó: Viêm gan B, Hpv, và một số căn bệnh chuyền nhiễm khác…, em nghĩ là mình đã tiêm phòng đầy đủ. Còn về việc mang thai ngoài ý muốn ư? Em nhớ là mình đã ghi chép rất tỉ mỉ chu kỳ của mình: ngày đèn đỏ cuối cùng của em vừa mới kết, sáng nay. Theo những hiểu biết của em thì khả năng mang thai trong thời kỳ này là rất thấp, gần như là không thể.
    Trong lòng anh, tôi đã nói ra tất cả những điều đó, rất cởi mở mà không hề có chút e dè ấp úng.
    - Cứ cho những điều em nói là đúng, vậy còn về anh thì sao? Em không có một chút thông tin nào về anh cả. Anh rất có thể là một tên tội phạm đang lẩn trốn, có thể là một con bệnh nguy hiểm, một gã nghiện ngập lang thang! Làm sao mà em có thể ngu ngốc thế? Tại sao em cứ phải muốn điều đó? Là vì cái lý do gì? Tôi tin là em vẫn còn trinh trắng, và em hãy cố mà giữ lấy cái sự trinh trắng đó, cho tới khi em đủ trưởng thành và tìm được một người đàn ông thực sự xứng đáng.
    Đó là lần đầu tiên Nam Việt cáu giận trước sự bướng bỉnh của tôi.
    - Phải! Em muốn điều đó đấy! Em muốn điều đó lắm! Em muốn anh! Muốn chao cho anh sự trinh trắng của mình cũng là bởi em chân trọng nó! Em muốn giây phút thiêng liêng đó của mình phải là những giây phút lãng mạng, tuyệt vời nhất! Mong muốn đó của em là không chính đáng? Anh hỏi em biết gì về anh ư? Nếu anh thực sự đang lẩn trốn, thì đó chỉ có thể là anh đang lẩn trốn chính bản thân anh, lẩn trốn nỗi đau của anh. Em biết anh chính là cái người, đã giữ lại được sự trinh trắng của em cho tới giờ phút này. Em biết anh là người đã không cố lợi dụng em, mặc dù anh hoàn toàn có thể. Em biết anh là người chỉ lo cho người khác, mà không hề lo nghĩ gì cho riêng bản thân mình. Em biết anh là người đàn ông đặc biệt nhất trong số hàng triệu người đàn ông trên cái thế gian này, và nếu, anh có thực sự là một con bệnh, thì em chấp nhận hy sinh vì con bệnh ấy; nhưng đương nhiên, em không tin một người như anh lại có thể là một con bệnh! Đó! Nhường đó, đã đủ cho những điều anh muốn hay chưa? Điều cuối cùng…, Em Yêu Anh!, Có lẽ em đã yêu anh ngay khi em cảm nhận được những hơi ấm trong giọng nói của anh, trước lúc em hoàn toàn đi vào vô thức.

    Lúc ấy, tôi đã thổ lộ với anh tất cả những thứ đó bằng cả tâm can mình: rất thực thà, rất trân thành, thống thiết. Có lẽ sau những lời nói ruột gan ấy, Nam Việt đã hiểu tôi hơn, và cũng đã dành một chút ít tình cảm nào đó cho tôi. Đặt nhẹ bàn tay của mình lên trán, anh xua đi những lọng tóc đang vương trên khuôn mặt tôi nhợt nhạt. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự dịu dàng tuyệt vời đến từ đôi bàn tay sương nhỏ nhắn của anh. Nam Việt là một người đàn ông có một khuôn mặt và một đôi mắt vô cùng cứng rắn, nhưng vóc dáng của anh lại khá mảnh mai, giống như những anh chàng thư sinh yếu đối. Những ngón tay của anh thon dài giống như tay thiếu nữ; chỉ có điều hơi sương. Trong những lần Nam Việt ẩu đả, bàn tay anh linh hoạt vô cùng và nó cứng rắn đến độ có thể bẻ gãy sương một người đàn ông trưởng thành, chỉ giống như người ta bẻ một thanh củi mục. Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến Nam Việt làm điều đó, tôi đã tròn mắt, há hốc mồm kinh gạc đến mức toàn thân tôi cứng đơ như một khúc gỗ không tài nào có thể nhúc nhíc trong cả phút đồng hồ. Những lúc ở gần nhau, tôi thường mân mê ngắm nghía bàn tay anh rất lâu mà ngẩn ngơ hỏi rằng: Tại làm sao bàn tay ấy trên da thịt tôi lại có thể dịu dàng và tuyệt vời đến thế.
    - Đôi mắt thủy tinh của em có lẽ đang nhìn vào tôi qua một lăng kính diệu kỳ, nên tôi mới có thể lung linh diệu kỳ như thế. Em có biết tôi thực sự đã lớn lên như thế nào không? Tôi dã lớn lên bằng những cuộc ẩu đả, gậy gộc, dao kiếm, và cả những cuộc chém giết đẫm máu. Tôi đích thực chỉ là một thằng du côn: không học hành, không nghề nghiệp, không tương lai phía trước. Tôi chẳng thể mang đến cho em một điều gì tốt đẹp. Nếu có thể, tôi sẽ chỉ coi em giống như cô em gái bé nhỏ của mình, và sẽ chỉ là như vậy thôi. Đừng ngu ngốc qúa thế, cô bé ạ!
    Dịu nhẹ, bàn tay anh xuýt xoa trên khuôn mặt tôi, như thể là anh đã nhớ nhung khuôn mặt ấy trong suốt cả một quãng thời gian rất dài vậy. Tôi chợt hiểu là anh đang thương nhớ cô em gái bé nhỏ của anh; nhưng cái ý nghĩ đó lại khiến tôi chạnh lòng, ấm ức. Có vẻ như anh đang thương xót tôi, hơn là anh đang có một chút gì đó, gọi là, tỏ ra, ham muốn thân xác của tôi.
    - Anh nói đến tương lai của em ư? Tương lai của em có lẽ sẽ chỉ là địa ngục, và đêm nay có lẽ, sẽ là khoảng sáng duy nhất. Nếu được ước, em chỉ ước sao cho thời gian có thể ngưng đọng, lại ở chính cái khoảnh khắc này đây; để em mãi mãi có thể bên anh như lúc này, và để cuộc đời của em sẽ không có tiếp những ngày sau đó. Nhưng…, xem ra…, ao ước, sẽ vẫn mãi chỉ là ước ao thôi, phải không anh? Cuộc đời này, làm gì có một điều ước cho em kia chứ.
    Bằng một chất giọng sâu lắng, trầm buồn, tôi đã nói với anh như vậy. Khi ấy tôi thực sự rất buồn, nghĩ về quá khứ, hiện tại, và hơn hết cả là tương lai…,ngày mai của tôi, khi ấy, làm sao mà tôi có thể không buồn rầu cho được. Trái tim tôi quá đỗi nhỏ bé, tâm hồn tôi thật rất mong manh; tôi gần như đã không còn lối thoát. Mọi cần nói, tôi đều đã nói cả. Thời gian của tôi không có nhiều để tôi do dự. Tôi phải trinh phục anh, phải đánh đổ phần người bên trong anh bằng mọi giá; và để làm được điều đó, có lẽ tôi nên là một con thú hơn chỉ là một cô bé hồn nhiên. Một con thú cái, với sức mạnh và những vũ khí sắc bén của mình, tôi sẽ khiến, con thú bên trong anh phải trỗi dậy.
    Trong những quyết tâm cuối cùng, con tin non nớt của tôi bên trong ***g ngực bắt đầu xốn xang, những hơi thở của tôi bắt đầu trở nên thật mạnh và gấp gáp.
    - Đêm nay, bằng mọi giá em sẽ chao anh toàn bộ sự thơ ngây trong trắng của đời mình, và em tin là em có đủ sức mạnh để làm được việc đó!
  3. who.am.i

    who.am.i Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2012
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    @};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-
  4. who.am.i

    who.am.i Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2012
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    @};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-
  5. who.am.i

    who.am.i Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2012
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    @};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-
  6. who.am.i

    who.am.i Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2012
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Đã có bản full rùi nha! mọi người đọc rùi cho ý kiến nha!

Chia sẻ trang này