1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

tiểu thuyết trinh thám tq: Đề thi đẫm máu

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Huongly411, 17/10/2010.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Huongly411

    Huongly411 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2010
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    GIỚI THIỆU CUỐN TIỂU THUYẾT TRINH THÁM TRUNG QUỐCffice:office" /><FONT face=[/IMG]


    ĐỀ THI ĐẪM MÁU




    Đối với bạn đọc Việt Nam, tiểu thuyết trinh thám Trung Quốc vẫn còn khá mới lạ, bởi chúng ta quen đọc truyện trinh thám phương Tây. Cuốn tiểu thuyết trinh thám TQ mang tên “Đề thi đẫm máu” do công ty Cổ Nguyệt Books liên kết với NXB Văn học ấn hành chuẩn bị ra mắt độc giả vào ngày 15/10/2010 sẽ đem đến cho các bạn một cái nhìn hoàn toàn mới về tiểu thuyết trinh thám TQ.





    Tựa đề: Đề thi đẫm máu


    Tác giả: Lôi Mễ


    Dịch giả: Hương Ly


    NXB: Văn học


    Khổ 14,5 x 20,5cm


    Số trang: 488 trang


    Giá: 79.000đ



    Một tên sát thủ có sở thích uống chất hỗn hợp máu nạn nhân với sữa tươi, hắn có căn bệnh gì đặc biệt hay là con quỷ hút máu bất tử nghìn năm trong truyền thuyết?
    Trong thành phố C liên tiếp xảy ra 4 vụ cưỡng hiếp giết người, nạn nhân đều là những cô gái trí thức từ 25 - 35 tuổi, đây rốt cuộc là giết người trả thù hay chỉ đơn giản là cưỡng dâm?
    Hàng loạt cái chết bí ẩn thảm khốc của những người sống trong trường Đại học J liên tiếp xảy ra. Ở mỗi hiện trường vụ án, hung thủ đều để lại gợi ý cho vụ án tiếp theo, nhằm mục đích gì?
    Trong hàng loạt các vụ án ly kỳ khiến cảnh sát bàng hoàng bó tay, cậu sinh viên Phương Mộc trầm mặc kiệm lời đột nhiên bị cảnh sát lôi vào cuộc. Tên ác quỷ giấu mặt lần lượt giết hại những người bạn của cậu, vì sao? Khi câu trả lời được vén màn bí mật, thì đề thi tàn khốc đã bị tích 5 dấu X đẫm máu. Một cuộc đấu trí so tài khốc liệt đầy kịch tính nổ ra… Ai sẽ là người thắng cuộc?

    Cuốn tiểu thuyết với cấu tứ chặt chẽ, tình tiết hợp lý, không thừa hay sơ hở bất cứ chi tiết nào, khiến độc giả bị cuốn hút từ câu chữ đầu tiên đến cuối cùng.
    Tác phẩm này hiện đang rất hot ở TQ, nhiều khi “cháy” hàng. Theo thông tin tác giả cung cấp, tác phẩm đã được bán bản quyền phim tại TQ.
    Sở dĩ tác phẩm gặt hái được thành công lớn như vậy, là do tác giả - Lôi Mễ, là giảng viên một trường Cảnh sát của Trung Quốc.Do đặc thù nghề nghiệp, tác phẩm của anh rất chuyên nghiệp, cẩn mật, rất đáng để tìm đọc.
    Trước khi xuất bản thành sách, tác phẩm “Đề thi đẫm máu” đã nổi danh trên mạng, được độc giả đón nhận nồng nhiệt, các fan đều gọi tác giả là “thầy”.

    Đề thi đẫm máu đã nhận được nhiều lời khen ngợi của độc giả:
    - Trong số rất nhiều những cuốn tiểu thuyết trinh thám phạm tội trong nước tôi đã đọc, “Đề thi đẫm máu” chính là cuốn xuất sắc nhất. Tác giả dùng ngòi bút tinh tế và chuyên nghiệp, đã kể lại cho chúng ta một câu chuyện phạm tội hết sức ly kỳ rùng rợn.

    - Chúng tôi cam tâm tình nguyện lạc vào mê cung mà Lôi Mễ đã dàn dựng. Sau khi bò được ra, nhắm mắt lại, tưởng đã kết thúc, kết quả là những nhân vật trong truyện đều ở ngay bên cạnh chúng ta. Mong rằng tác phẩm này sớm được dựng thành phim truyền hình!

    - Cuốn tiểu thuyết có kết cấu chặt chẽ, tiết tấu căng thẳng gấp gáp, khiến tôi quên ăn quên ngủ, bị cuốn hút vào từng câu từng chữ trong tác phẩm, không thể thoát ra được!



    Cuốn sách được Công ty Cổ phần Văn hóa và Truyền thông Phương Đông phát hành độc quyền trên toàn quốc. (ĐT: 043. 39334654)





    Ngoài ra, các bạn độc giả sẽ được giảm giá 30% nếu đến tận trụ sở Công ty Cổ Nguyệt Books - B12 lô 12 khu ĐTM Định Công, Hoàng Mai, Hà Nội


    (Công ty chúng tôi hiện có 2 tác phẩm: Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâuĐề thi đẫm máu.)



    Để tìm hiểu thêm về nội dung cuốn tiểu thuyết, mời các bạn truy cập vào địa chỉ bên dưới:
    http://vn.myblog.yahoo.com/conguyetbooks
    Quý vị độc giả nếu có nhu cầu đặt mua sách online, xin vui lòng đăng ký bằng cách:
    - Liên hệ với Công ty CP Đầu tư và Phát triển Cổ Nguyệt qua số điện thoại: 043. 6407125/ 0983110418 gặp Hương Ly
    Địa chỉ: B12 lô 12 Khu ĐTM Định Công- quận Hoàng Mai - Hà Nội
    - Hoặc gửi email tới hòm thư: conguyetbooks@gmail.com;




    PHẦN DẪN





    QUÁI VẬT


    [FONT=.VnArabiaH][/FONT]


    Đêm hôm qua, bọn họ lại đến tìm tôi!

    Họ vẫn không nói gì, chỉ im lặng đứng bên đầu giường tôi. Còn tôi thì vẫn cứng đờ người, nằm bất động trên giường, cứ trơ mắt nhìn những cơ thể bị cháy đen, không đầu, vây xung quanh mình. Còn anh ta, anh ta cũng vẫn thì thầm bên tai tôi: “Thực ra, cậu cũng giống tôi thôi!”
    Tôi đã quá quen với việc gặp gỡ bọn họ lúc đêm khuya, thế nhưng, toàn thân vẫn đầm đìa mồ hôi.
    Cho đến khi họ lặng lẽ bỏ đi, tôi mới lại nghe thấy hơi thở đều đều của Đỗ Ninh bên giường đối diện.
    Ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ soi vào, ánh đèn trong phòng ký túc xá đã tắt từ lâu, cảm thấy hơi lành lạnh.
    Tôi gắng gượng trở mình, sờ được con dao găm để dưới gối, cảm nhận được sự thô ráp, sần sùi của cán dao, hơi thở dần bình thường trở lại.
    Rồi tôi chìm vào giấc ngủ mê man.

    Thỉnh thoảng tôi cũng quay về thăm trường cũ - trường Đại học Sư phạm. Tôi ngồi bên vườn hoa trước cổng ký túc xá nam sinh số 2, ở đó trước đây có một cây hòe cổ, bây giờ là những loài hoa sặc sỡ đang rung rinh trước gió. Tôi thường trầm ngâm ngắm tòa nhà ký túc xá hiện đại 7 tầng trước mắt, cố hình dung lại dáng vẻ trước đây của nó: gạch đỏ đã bạc màu, những cánh cửa sổ gỗ lung lay như sắp rụng, cánh cổng sắt to nặng nề han gỉ.
    Và cả những khuôn mặt trẻ trung đã từng đi ra đi vào tòa nhà này. Đột nhiên, tôi thấy lòng mình trĩu nặng nỗi thương cảm, giống như bị một thứ tình cảm yếu mềm tấn công. Và cánh cửa ký ức lại bất giác thoáng hé mở, liên miên không dứt, không thể nào khép lại được.

    Nếu bạn quen biết tôi, bạn sẽ cảm thấy tôi là một người kiệm lời, ít nói. Phần lớn thời gian, tôi đều cố gắng được ở riêng một mình, ăn một mình, đi lại một mình, thậm chí khi lên giảng đường, tôi cũng cố tránh ngồi cùng với người khác.
    Đừng có lại gần tôi! Tôi thường dùng ánh mắt này để ngăn cản những người có ý tìm hiểu, tiếp cận tôi. Tất cả mọi người đều có vẻ kính trọng nhưng rất xa cách tôi. Còn tôi, tôi đã quen thuộc tính cách và thói quen sinh hoạt của những người xung quanh. Nếu trong giảng đường, nhà ăn hay trong vườn trường, bạn nhìn thấy một kẻ sắc mặt nhợt nhạt, mặt mày khinh khỉnh nhưng luôn chú ý đến người khác, người đó chính là tôi đấy.
    Tôi ở phòng 313 tòa nhà B, khu ký túc xá 5 Nam Phạm của trường Đại học J. Bạn cùng phòng tôi tên Đỗ Ninh, đang học thạc sĩ chuyên ngành Pháp lý. Chắc là vì ở chung một phòng, cậu là một trong số ít người hay trò chuyện với tôi trong Học viện Pháp lý. Cậu là người tính tình lương thiện, có thể nhận thấy được rằng, cậu đã cố gắng tạo mối quan hệ tốt với tôi, để tôi không trở nên quá cô độc trong học viện - mặc dù tôi cũng chẳng mấy để tâm đến điều này - nhưng, tôi không khước từ việc thỉnh thoảng trò chuyện với cậu và cả với cô bạn gái có vẻ nũng nịu thái quá của cậu.
    “Nào, cùng ăn nhé!”
    Tôi đang cầm bát, vừa ăn bát mì cay trộn, vừa tập trung tinh thần xem một bức ảnh và lời chú thích dưới bức ảnh trên máy vi tính, không để ý thấy Đỗ Ninh và bạn gái cậu vào phòng từ lúc nào.
    Đó là một xiên thịt dê nướng, bên trên rắc ớt cay và các hương liệu tẩm ướp, nước mỡ vàng đang nhỏ xuống, tỏa ra mùi nướng cháy.
    Tôi nghĩ, lúc đó chắc mặt tôi phải trắng bệch hơn bức tường đằng sau. Tôi ngẩn người nhìn xiên thịt dê đang giơ ra trước mặt tôi, trong cổ họng kêu lục bục mấy tiếng, sau đó, tôi nôn hết nửa bát mì vừa ăn xuống cái bát đang cầm trong tay.
    Tôi bịt miệng, bê cái bát đầy đồ nôn còn bốc khói lao ra khỏi phòng, đằng sau thấy vang lên giọng nói kinh ngạc của Trần Giao: “Anh ấy sao thế nhỉ?”

    Tôi rũ rượi cúi người vào bồn rửa trong nhà vệ sinh, lấy nước vã sơ qua lên mặt. Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tấm gương bị hoen ố trên tường, trong gương hiện ra một khuôn mặt bợt bạt, lấm tấm nước và mồ hôi lạnh, ánh mắt đờ đẫn, khóe miệng còn dính ít thức ăn vừa nôn chưa rửa sạch. Tôi cúi người, lại nôn khan mấy tiếng, cảm thấy dạ dày trống rỗng, quả thực không còn gì để nôn nữa, bèn gắng gượng run rẩy đứng dậy, lại gần vòi nước, uống ngụm nước lạnh, súc súc miệng, rồi nhổ đi.
    Ném bát mì vào sọt rác, tôi lảo đảo trở về phòng.
    Trong phòng, một mớ hỗn độn. Trần Giao đang khom người ngồi trên giường Đỗ Ninh, dưới đất là bãi nôn, khắp phòng nồng nặc mùi ô uế. Đỗ Ninh bịt mũi, đặt cái chậu rửa mặt trước mặt cô. Thấy tôi vào, Trần Giao ngẩng khuôn mặt đầm đìa mồ hôi và nước mắt, giơ tay chỉ vào tôi, định nói gì, nhưng lại bị một trận nôn mửa dâng lên, không thể nói gì được.
    Đỗ Ninh ngượng ngùng nhìn tôi: “Vừa rồi, Giao Giao không hiểu cậu bị làm sao, rất tò mò, bèn đến nhìn xem cậu đang xem gì trên máy vi tính, kết quả là…”
    Tôi không tiếp lời cậu, mà đi thẳng đến máy tính. Đó là một trang web tôi đang xem, trong đó có mấy bức ảnh. Trong số đó, có một bức ảnh là một cái đầu lâu đã bị thối rữa, da ở cổ và đầu đều bị lột. Còn ba bức ảnh khác là thân thể bị chặt bốn chi và hai cánh tay của nạn nhân. Đây là ảnh chụp hiện trường vụ án giết người xảy ra tại bang Wisconsin của Mỹ năm 2000. Tôi đã download mấy bức ảnh này và lưu vào trong file “hủy hoại nghiêm trọng”.
    Tôi đứng dậy, bước đến cạnh Trần Giao, cúi người xuống nói: “Em không sao chứ?”
    Trần Giao giờ đã mệt lả, nhìn tôi, sợ hãi co rúm lại phía sau.
    “Anh đừng có lại gần em!”
    Cô run lẩy bẩy giơ tay lên, chỉ vào vi tính, rồi lại chỉ vào tôi, đôi môi run rẩy, cuối cùng cũng ép ra được hai từ: “Quái vật!”
    “Giao Giao!” Đỗ Ninh hét lớn, rồi nhìn tôi lo lắng.
    Tôi cười với cậu, tỏ ý là tôi không để tâm đến.
    Tôi thực sự không hề để tâm đến. Tôi là quái vật, tôi biết điều đó!

    Tôi tên Phương Mộc, hai năm trước, trong một trận hỏa hoạn, tôi là người duy nhất may mắn sống sót.


Chia sẻ trang này