1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tìm người đi chơi Tết nào !!!

Chủ đề trong '1984 Hà Nội' bởi chithanh1982, 09/01/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. scarlet198

    scarlet198 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2003
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    fải mở đầu sao đây,khi bạn nói là đủ tự tin thì vào YM nói chuyện với bạn.tự tin a?tôi có đấy.nhưng mà tôi ko thich chat với bạn,một kẻ ngạo mạn,cũng phải thôi,mọi thứ đến với bạn quá dễ :cả gái đẹp lẫn tiền bạc,thế nên bạn mới vậy.
    bạn pm cho tôi là nói tôi xấu ko đủ tiêu chuẩn thì rút lui là tốt.rồi,bây giờ tôi sẽ chống mắt xem bạn có cô bé nào đi chơi cùng ko?cái này mới quyết định thắng thua nè cưng,giỏi thì làm đi,nhớ scan ảnh nhé.cho mấy boy84hn học hỏi,.cố gắng nhe cưng,nói thì dễ làm mới khó nè.ko rủ được ai đừng giở cái câu"tôi rủ được nhưng mà hầu hết các bạn ở đây đều ko đủ tiêu chuẩn của tôi nên tôi sẽ ko đi cùng ai nữa"<fát ớn luôn>
    thế nhé,chúc cưng thành công
  2. scarlet198

    scarlet198 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2003
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    Chả là tớ vẫn là một Single theo đúng nghĩa của nó,Tết nhất sắp đến rồi mà vẫn chưa có "dấu hiệu" gì cho thấy năm nay tình hình khả quan hơn cả.Vậy hôm nay mạo muội đăng một cái tin tìm bạn gái đi chơi chợ Hoa Tết,có thể gọi nôm na là Datemating giống kiểu Hàn Quốc cũng được.Tiêu chí VUI LÀ CHÍNH,vì ngày Tết tớ thích đi chơi xem hoa,đi một mình thì hơi buồn cho nên mới tìm người đi cùng.
    1-Bạn nữ nhà trong nội thành Hà Nội,ko cần có phương tiện đi lại vì tớ sẽ qua đón và đưa về-yên tâm là đúng giờ và ko lo bố mẹ mắng
    2-Bạn nữ ko cần xinh lắm,ngoại hình dễ nhìn là được,tóc đen và dài là điểm mạnh,ko thích tóc nhuộm cho lắm
    3-Đi chơi xem hoa,ngoài ra ăn uống,cafe... do mình mời,yên tâm ko lo phải trả tiền Đúng như tiêu chí vui là chính.
    4-Thời gian ,ngày giờ,địa điểm,nội dung... tất cả sẽ biết sau khi liên lạc với mình qua YM hoặc Phone,SMS tùy bạn.
    Rất mong nhận được hồi âm của các bạn nữ HUFS.Nói thêm là Thành cũng là một sinh viên HUFS đó các bạn.
    Chi tiết liên hệ :
    Chí Thành :
    Y!M : chithanh_t610
    Phone : 0904.668.123 (nhắn tin cho tớ rồi tớ gọi lại luôn cho).
    Cảm ơn các bạn đã đọc tin này
    Nguyễn Chí Thành
    Mobile:0904.668.123
    Y!M : chithanh_t610
    www.nokiafriends.org
    -------------------------------------------------------------------------------------
    MÒI CÁC BẠN THAM KHẢO TOPIC CỦA BẠN CHITHANH1982 BÊN BOX ĐẠI HỌC NGOẠI NGỮ.
    <sale off quá>hahhahha
    Được scarlet198 sửa chữa / chuyển vào 21:51 ngày 12/01/2006
  3. Ciao.007

    Ciao.007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2003
    Bài viết:
    2.521
    Đã được thích:
    0
    tự nhiên lại chả ra sao cả
  4. thankinhchapmach

    thankinhchapmach Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2005
    Bài viết:
    42
    Đã được thích:
    0
    Dear all
    Nhì?n cài Box hay hay, thẮy khoài khòai, TĂi cùfng mon men, thẶp thò?, tì?m 1 bè 'i chơi tư? tẮt 2006 'Ắn khi khĂng thĂ? 'i chơi 'ược nưfa thì? thĂi.
    Với thài 'Ặ nghiĂm tùc, chĂn thà?nh. Mong bà? con ù?ng hẶ. Đf̣c biẶt là? càc chìp 'Ặ tuĂ?i tư? U84-U89.
  5. Ciao.007

    Ciao.007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2003
    Bài viết:
    2.521
    Đã được thích:
    0
    anh gĂ U bao nhiĂu thế
    nghe nĂi U84 hợp U79
    theo trong gh 'ưa ra thĂ U84 lĂ chĂp giĂ r"i
  6. cupid84

    cupid84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/03/2005
    Bài viết:
    558
    Đã được thích:
    0
    Bu"n cười thật!
    DĂn HUFS 'Ă post bĂi vĂo topic của a ThĂnh 'Ăy h lại gặp bĂi y chang thế! Thấy hơi 'ại trĂ thĂ phải!
    A ThĂnh yĂu quĂ, nếu e khĂng nhầm thĂ a t't nghi?p KT thĂ phải? A cũng tự gi>i thi?u a lĂ doanh nhĂn thĂnh cĂng, chứng tỏ a chắc phải cĂn nhắc khi post bĂi " ạt chứ?
    A cĂ thf coi 'Ăy lĂ trĂ 'Ăa, it''s OK, m-i người vĂo nĂi mTt cĂu theo 'Ăng tiĂu chĂ VUI LĂ? CHĂNH, vĂ a cũng chả nĂn 'f tĂm hay bắt bẻ comment của người khĂc!
    CĂn nếu a nghiĂm tĂc?Quả thật oan cho anh quĂ, nếu người khĂc nghĩ sai về a, vĂ a hoĂn toĂn cĂ quyền bảo v? Ă kiến của mĂnh....
    Nhưng hĂy nhĂn lại những j anh nĂi! A cĂng nĂi cĂng chứng tỏ mĂnh quĂ hiếu thắng vĂ ngạo mạn! Đấy k cĂn gọi lĂ tự tin vĂ cĂ tĂnh nữa, cĂ lẽ a quĂ demanding vĂ 'Ănh giĂ mọi thứ dư>i con mắt của nhĂ 'o lường học!
    MĂ nếu a nghiĂm tĂc thật, thĂ cũng k cần lĂm hẳn mTt promotion campaign thế nĂy 'Ău? Thật khĂng 'Ăng cĂng sức! CĂi j 'Ă lĂ mass production r"i thĂ chắc chắn cũng rập khuĂn vĂ tẻ nhạt, vậy thĂi!
    E biết a nhiều hơn a tưYng, vĂ cũng từng khĂ khĂm phục anh! Nhưng h e m>i biết vfn hoĂ khĂng '"ng nghĩa v>i học vấn!
    (cũng xin 'ừng ngạc nhiĂn vĂ những j e 'Ă post Y box NN nhĂ)
    ChĂc a Tết chơi dzui dzẻ!
  7. Mua__Buon

    Mua__Buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2005
    Bài viết:
    1.338
    Đã được thích:
    1
    Mấy bác "oánh nhau" hay wá, em xin ung hộ cả hai bên
    Bác Chí Thành công nhân giỏi thật, người như bác hiếm có trên đời, làm bạn gái bác thì chắc sướng lém vì anh Thanh giỏi, anh Thành đẹp "tai" sành điệu. Nhưng mà bạn ơi con gái chúng nó không thích mẫu người như bạn đâu vì bạn kiêu ngạo quá, mà nghe bạn nói thì bạn quen người ta dễ thì "đá người ta cũng dễ thôi". Mình xếp bạn ngang hàng với King Kông nhé, vì kinh kong khoẻ nè, giỏi nè lại "hay đấm ngực cứ thùm thụp", mà tự kiêu đấm ngực thùm thụp thì các bạn trong box này không tha bạn đâu . Mình mong bạn sẽ gặp người bạn thích nhé, không phải người đó "đủ tiêu chuẩn ban đặt ra" mà bởi vì bạn thật sự "yêu thương" người đó
    To scarlet: bạn là người có cá tính và cũng "đanh đá" lém, nếu như chưa có ai đi chơi sao không thử nhận lời bạn Thành, bạn ấy hơi "kinh công" một chút nhưng là người khá nam tính, nếu có một người bạn thông minh và sắc sảo bên cạnh, biết đâu anh ấy bớt "kinh kông" hơn và trở thành "dream boy"
  8. xitrumkhongtinhyeu

    xitrumkhongtinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2004
    Bài viết:
    714
    Đã được thích:
    0
    CUỘC ĐI DẠO TÌNH CẢM ​

    Bấy giờ là một buổi sáng. Người con gái cùng nụ cười của nàng như giọt nước long lanh vẻ tươi mát và dịu dàng của trời đất. Nụ cười nào đó, cánh môi là nỗi tình cờ, con mắt là lòng trống không vô thức. Nàng chỉ là một nét họa trừu tượng. Lúc bấy giờ, tôi hiểu ra, tôi bằng lòng nhận lời đi dạo với nàng.
    Cuộc đi dạo khởi đầu bằng những bước chân bình thản, băng qua cánh cửa mở, khép lại, căn nhà đã ở sau lưng cùng hàng rào dâm bụt. Con đường trước mặt. Tiếng chân của người con gái thánh thót trong cái ngắn ngủi thất thanh của tấm lòng hoang mang vô bờ. Như thế đó, cho đến lúc nàng giơ tay vẽ những vòng tròn trên không, và nàng nói, nàng nhìn phía trước nàng mở mắt thật to, nàng nói.
    Lần đầu tiên thấy chú, thấy chú đứng lơ đãng mà bối rối, trời buổi ấy thì quá lạnh, chụm hai tay thở phào rồi áp vào mặt mà còn run, thấy chú đứng nhìn những bức tranh treo trên tường, nhìn mơ màng như không thấy gì, bấy giờ Nhị ngồi ở góc phòng, trong cái chỗ nhiều bóng tối nhất, nhìn chú đứng ở đằng kia, đã định mấy lần đứng dậy, đứng hẳn dậy cho chú nhìn thấy Nhị, chú thấy không, lần đầu tiên ấy cũng đã không tự nhiên rồi.

    Thấy chú ù lì, nghĩ sẽ không bao giờ thương chú được, sẽ mãi mãi không nói một lời với chú. Định mệnh, phải nghĩ như thế để tự cắt nghĩa cho mình, Định Mệnh cả, chú đừng chối, bữa đó chú bối rối thật, chú không quen đời sống ở đây, chú không quen căn phòng quá sang, quá rộng nên giam chú bằng những bức tường cao lớn, nên làm vướng bận chân tay chú bằng những đồ vật chưng bày, nhưng còn Nhị, chú có biết là chú thay đổi cả một đời Nhị không ? - Phải đó, nhìn chú, khi ngồi khuất ở góc phòng, trong chỗ nhiều bóng tối nhất, nhìn chú lơ đãng, vững chải mà cô đơn, bình an mà bất trắc, Nhị chợt thấy cái ý niệm vào dòng tu của mình tan tành.
    Nhìn sang mái tóc ngắn, cái gáy trắng vô tội, tự nhủ: chỉ là cơn mê sảng của tình cảm. Con đường nhựa đen thật sạch. Gió thổi trên những cành thông cao hai bên đường, những trái thông màu nâu rơi trên cỏ xanh, những khóm hoa quì màu vàng quí phái, nỗi vui bập bùng trong không khí thở, vừng trán nhăn cũng lay động niềm hồn nhiên. Đi lên một cái dốc, nắng ngược chiếu vào mặt, người con gái đi những bước chân chim sẻ. Nàng đi những bước chim sẻ và nàng nắm bàn tay người đàn ông cạnh nàng.
    Mỉm cười. Tôi gỡ những ngón tay nhỏ bé ra khỏi tay mình.
    Bàn tay nhỏ bé, lạnh và run, như con mèo con.
    Làm sao được. Nào có ích chi những trí nhớ của người khác dự vào đời mình? Nào có ích chi những kỹ niệm cố tạo để làm giàu thêm quá khứ ?
    Nhưng cũng không thể nào quên. Không thể nào quên đêm đầu tiên ngủ lại căn nhà sang trọng ấy, không thể nào quên căn phòng có những cánh cửa mở ra khu vườn trồng hoa và cỏ, những đóa hoa rực rỡ, mướt như nhung, ban đêm, nhìn ra khung cửa kính thấy lấp lánh những hạt sương trắng dưới ánh trăng. Buổi tối nằm xuống, lần chăn ấm và thơm đắp ngang người, bật ngọn đèn nhỏ trên đầu giường, giở tờ báo, đọc những hàng tin, trí óc ráo hoảnh, cho đến khi ngẩng lên, bắt gặp một khuôn mặt bên kia cánh cửa kính ngó vào. Khuôn mặt không còn trẻ thơ, mái tóc uốn úp vào, cái cằm xinh và đôi mắt mở lớn đứng bất động.
    ?oNhị đó ư ? ?
    Phải, không thể nào quên buổi tối ấy, buổi tối nhận ra mình làm đối tượng cho một nhầm lẫn, một ngộ nhận. Khi đứng dậy, đến gần nơi cửa, hỏi lần thứ hai : ?oNhị đó ư ??, thì người con gái áp tay lên mặt kính, ra dấu đừng mở. Đừng mở. Bàn tay ấn vào mặt gương, trắng bệch không còn giọt máu. Sau lưng người con gái là khu vườn ướt đẫm ánh trăng hạ tuần. Đêm quá yên lặng, ngôn ngữ lúc bấy giờ bị sự thanh tịnh lấn át. Đứng trước mặt cô gái, cách một tấm gương, thấy mình hoang mang trong một nỗi nhẹ nhàng không thực tại, cho đến khi bàn tay nàng lay động, xoa trên mặt kính và đôi môi mấp máy - không nghe gì cả chú không nghe gì cả, chú không đoán ra Nhị nói gì, có thật Nhị đang nói với chú? - và bóng người con gái chạy vụt đi.
    Buổi sáng dậy thật sớm, ngồi yên tỉnh trên giường, mở mắt ráo hoảnh nhìn ra cửa. Nhưng người con gái không trở lại. Buổi ăn sáng, giữa muỗng và nĩa, người con gái ngồi đối diện ở đầu bàn bên kia, áo len đỏ, vừa ăn vừa hát nho nhỏ trong miệng. Khuôn mặt thì bình thản như khuôn mặt vợ chồng người bạn, cha mẹ người con gái.
  9. xitrumkhongtinhyeu

    xitrumkhongtinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2004
    Bài viết:
    714
    Đã được thích:
    0
    Chú đừng cười. Nhị đã bao lần nghĩ lại, bao lần nhớ lại hết những chi tiết ngọn ngành tình cảm trong đêm đầu tiên gặp chú. Khi buổi tiệc đã tàn, mọi người trở về phòng, mọi người rút đi như nước thủy triều rút xuống, còn lại căn phòng khách trơ vơ với những đồ vật bềnh bồng trôi nổi, thì Nhị ở lại, một mình. Một mình cùng với nỗi bàng hoàng về sự đổi thay vừa chợt đến trong đời mình. Làm sao chú hiểu được phút hóa thân bi tráng của một dòng sông. Nhị ngồi đó, cho đến lúc, như một cử động vô hồn, đứng dậy. Mở nhạc. Tắt đèn. Một khúc thánh ca. Giọng người da đen khàn đục cơn đau vùi không dứt. Bóng trăng thì lạnh lùng ngoài kia. Lúc bấy giờ, Nhị cũng lạnh. Tiến đến chỗ chú đã đứng - chú đứng lơ đãng mà bối rối, làm sao cắt nghĩa cái ấn tượng ấy hả chú? - tiếng chân gõ xuống nền gạch hoa. Nhị như con mèo hoang sợ hãi trốn chạy tiếng động của mình. Cho đến lúc Nhị dừng lại trước tủ rượu, vô hồn, mở chai, rót tràn ly, cầm trên tay. Màu rượu vàng óng ánh, những giọt rượu sau buổi tiệc tàn bi thảm như những xót xa đầu tiên của đời mình. Nhị đứng như thế, cầm ly rượu trên tay, phải chi có một người ở cạnh - chú chẳng hạn, thì Nhị đã nhờ uống giùm. Nhưng lúc đó Nhị chỉ một mình. Cuối phòng có một tấm gương hình thuẩn soi bóng Nhị thấp thoáng cánh áo trắng trong bóng mờ.
    Mới nhớ ra mình mười sáu tuổi, mới nhớ ra bao năm ở nội trú trong trường, mới nhớ ra bao nhiêu ẫn ức và đam mê không đạt được hoặc không có trong tuổi của mình. Và nước mắt chợt lăn. Ly rượu đầu tiên trong đời cùng giọt nước mắt ấy. Vị đắng cay và nồng làm tê lưỡi và rùng mình. Và như kẻ nhập đồng bóng, ly rượu thứ hai, thứ ba rót ra và uống cạn.
    Lúc bắt đầu thấy choáng váng là lúc thấy mình sáng suốt nhất, mới hiểu ra cái trống không vô nghĩa, cái giả dối quen thuộc vây quanh mình bao nhiêu năm, mới thấm thía cái tan tành của ý nghĩ sẽ vào dòng tu. Và chính lúc ấy, mới thấy hiện ra giữa các khuôn mặt xa lạ, chú như một gần gũi cứu vớt. Nước mắt lưng tròng. Nhị chạy qua những căn phòng - mở từng cánh cửa, đóng từng cánh cửa, bối rối đến nỗi chiếc áo len choàng rơi đâu mà không hay - chạy một mạch đến phòng chú.
    Bấy giờ chú đang cúi xuống tờ báo và chú thật đẹp. Chú đừng cười. Chú đừng hỏi tại sao. Nhìn thấy một người đàn ông đẹp cũng hiếm quý như nhận một phép lạ tình cờ không cầu xin. Phép lạ chỉ đến trong một thoáng, rồi biến mất, còn lại chăng chỉ là nỗi ngửa nghiêng của lòng mình. Hơi thở bấy giờ nồng nàn đau đớn. Chính lúc đó, Nhị muốn ôm lấy chú, gục đầu vào ngực chú, và ngủ, ngủ một giấc bình an. Hay vĩnh viễn cũng được.
    Đứng như vậy cho đến khi chú nhìn thấy Nhị, khuôn mặt ngẩng lên bỡ ngỡ, đôi mắt mở lớn đen thẳm. Thấy đôi môi chú mấp máy, chú nói gì đó, tiếng nói lọc qua tấm kính dầy và Nhị chẳng nghe thấy gì. Chú đứng dậy, đến gần khuôn cửa, lặp lại, không có tiếng nói, chỉ có đôi môi mấp máy cử động. Nhị bỗng kinh hoàng bởi tự nhiên thấy chú như con cá, con cá đang đớp mồi trong chậu gương nước trong. Phải đó, chú như con cá buồn bã đang lừ đừ bơi trong chất lỏng tràn đầy ngột ngạt bên kia, còn Nhị đứng bên này, trong một đời sống khác. Nỗi sợ hãi kéo đến như bàn tay áp lên mũi làm ngạt thở cùng với nỗi im lặng của đêm đè nặng trên vai. Nhị phải vịn tay mà đứng, tê điếng cảm giác, hãi hùng từng tế bào trong cơ thể.
    Không thể nào nhớ lại hết, không thể nào hiểu cái sức lực đẩy Nhị chạy về phòng với đôi chân lẩy bẩy, luýnh quýnh ấy, chỉ nhớ, cho đến khi gục đầu trên đống chăn gối quen thuộc, Nhị vẫn còn tỉnh táo, tỉnh táo để kêu thầm: ?o Rượu đã ngấm, ta say đây!...?
  10. xitrumkhongtinhyeu

    xitrumkhongtinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2004
    Bài viết:
    714
    Đã được thích:
    0
    Người con gái cười. Tiếng cười ròn tan. Cánh tay trắng như nhánh huệ. Chiếc áo ấm màu hồng tươi vui như nắng. Tiếng cười tinh nghịch đuổi nhau chạy dài trên thảm cỏ. Đi xuống ngọn dốc. Dãy nhà dưới đồi ngó lên bầu trời, những mái ngói đỏ và những hàng cây mimosa quanh nhà cùng những nhánh lá bạc ngã nghiêng trước gió. Mặt hồ ở trung tâm thành phố ủ rũ như con mắt già. Người con gái giơ tay chỉ xuống hồ. Thành phố của nghỉ ngơi, thành phố của tuần trăng mật. Thôi, Nhị không nhắc lại nữa. Không có gì đáng nói. Dù thế nào, những ngày có chú, Nhị đã sờ được đời sống của mình. Từ bấy giờ, đã biết cách bắt đầu. Tất cả tùy lần đó. Phải không chú.
    Một thành phố thanh bình. Bóng im của mùa hạ dưới những gốc cây xao xuyến gió thổi và lá rụng. Chuyến xe lam chạy ngang và những đôi mắt nhìn lui. Những cánh cửa mơ hồ mở ra bầu trời, đôi mắt nhìn chợt mất hút như đuối sức giữa dòng sông chảy nhanh mà bờ không thấy.
    Tôi bị lôi cuốn theo cơn lốc. Như hòn cuội lăn trên đường, tiếng dội thất thanh một nỗi dửng dưng hờ hững vô nghĩa. Một tiếng gọi nào đó, một dĩ vãng nào đó, không còn nhớ, đã quên, đã như những căn nhà ấu thời. Gần nửa đời người , những sợi tóc bạc ẫn nấp đâu đó như những lo sợ vu vơ.
    Chú, chú, đi quanh ngọn đồi này là đến trường. Chiều, chú về. Chiều, Nhị sẽ vào trong đó, nhưng giờ, muốn chú hãy ghé vào với Nhị. Có nhiều lúc, một người phải nhờ đôi mắt của người khác nhìn vào đời sống của mình. Giống như những ước mơ thường gởi lên trời : nếu không có trời thì cũng chẳng có ao ước. Chú cười Nhị lý luận? Kìa, chú thấy dãy nhà trên đồi chưa, đứng ở đây, nhìn lên, nhà bị đồi thông che. Đêm, khi dãy giường nội trú đã tắt hết đèn, Nhị ngồi dậy, nhìn ra trời, trời quá lạnh và sao sáng rực. Một ngôi sao băng, mở một cúc áo, nói một lời ước. Như một thói quen của những đêm mùa thu. Chú có bao giờ ước mơ ?
    Mỉm cười một mình. Trăng sao và một thành phố cũ, những bè bạn cũ và những xao xuyến cũ. Tất cả đều không còn, và ai còn nhớ ? Những người sống biệt tăm và kẻ đã chết mất hút, chỉ còn lại những tiếng sóng vọng về trong giấc ngủ bất an. Tiếng sóng nào vẫn mãi mãi dội vào ký ức?
    Dừng lại tần ngần trước lối vào. Ngườì con gái nắm lấy tay, kéo đi. Chú, vào với Nhị , đi một vòng rồi ra ngay. Con mắt ngó lui, riềm mi dài cong, đôi mắt đẹp ngây thơ tội lỗi. Bước theo, tiếng sỏi dưới gót giày, buổi sáng im sững. Trên đọt cây, chim chuyền cành. Nhà thờ ở cạnh dãy lầu, hàng cửa kính đóng kín, màn che màu trắng, tường màu vàng. Ngón tay chỉ lên cao, đó, cửa sổ đó nằm ngay đầu giường Nhị , cửa sổ bên cạnh là phòng tắm, nơi Nhị và tụi bạn ban đêm lẽn vào đó ăn vụng đủ thứ kẹo bánh?
    Một chỗ nằm. Tưởng tượng đền chỗ nằm kia, thân thể bên cạnh đã in dấu trên chăn nệm ấy, thơm và thân mật. Tuổi trẻ quá đẹp, cho những cơn cuồng điên dại dột. Làm sao đừng tỉnh thức, làm sao chiêm bao? Bước đi, bước theo, ngườì con gái cười ròn sung sướng. Đúng rồi, chiêm bao nỗi say mê ngây ngất của men rượu lạ, một thứ ma túy làm ta muốn mê sảng trong cái bàng hoàng của lòng mình.
    Vượt ra khỏi thời gian, trí óc chẳng còn quá khứ. Sẽ quên mình đã ngoài tuổi trẻ, sẽ quên mình từ lâu chẳng còn mộng mơ.
    Đôi chân trắng dịu dàng như chiếc cổ thiên nga. Đôi vai tròn gần lại, mùi thơm dìu dịu, gần gũi như hơi thở.
    Bâng quơ giơ tay lên và quàng qua bờ vai ấy. Con nhện độc đã thắng.
    Đừng. Đừng chú. Nhị van chú. Bộ những lời lẽ của Nhị không làm chú mủi lòng sao? Nhị biết chú không thương Nhị. Đừng cố gắng. Hãy giữ nguyên cái khoảng cách lạnh lùng giữa chúng ta. Như vậy, Nhị sẽ thấy lòng mình thênh thang. Giống như đứng trên mõm núi, gọi xuống vực, tiếng gọi chạy dài tự do trên những tảng đá, không ngăn trở, không hồi âm. Có chăng chỉ là tiếng vọng của chính mình.
    Một tiếng động. Ồ thật kỳ lạ : đó, chú lại cười chế riễu. Ừ, thì Nhị đa ngôn. Làm sao chú hiểu được tình yêu của người khác là tiếng động khỏa lấp tiếng động của mình. Một sự đàn áp, phải không ? Chỉ có tình yêu đơn phương mới cho ta cái ngây ngất của nỗi sáng suốt mê muội. Chú cười? Chú không tin? Nhưng dù thế nào, cũng đừng tìm cách hôn Nhị làm chi?
    *
    Đôi vai rời ra. Bàn tay chợt bần thần, bối rối. Những ngón tay kỳ cục chơ vơ. Cô bé, cô bé, cô bé còn quá trẻ. Còn ta, có phải là sự già nua làm ta ngượng ngùng? Tấm lưới nhện đã thủng. Con nhện độc đã thoát ra. Và bò đi.
    Bò đi, trên con đường định mệnh của cô. Tiếng nói quá dịu dàng. Ta bồng bềnh giữa những âm thanh của thành phố, của thiên nhiên, của hoài cảm. Hãy nói đi, hãy nói thật nhiều đi cô bé. Tuổi trẻ là thời gian còn tin tưởng ở ngôn ngữ. Vậy thì hãy nói cho hết đi, cho chết giấc tiếng nói của chính mình. Buổi sáng quá đẹp và dù thế nào, cô bé cũng sẽ quên ta.
    Tôi sẽ biến thành trí nhớ thứ hai của cô. Cái trí nhớ mà cô từ bỏ vô tâm, tàn ác. Bởi vì ở tuổi này, tôi chỉ được quyền dừng lại dưới gốc một cây thông, và nhìn vỏ một con ve sầu vừa lột xác. Cám ơn.
    Nguồn: Cuộc Đi Dạo Tình Cảm ( Tập truyện của nhiều tác giả )

Chia sẻ trang này