1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tình bạn , tình yêu & cảm xúc .

Chủ đề trong 'ĐH Dân lập Hải Phòng - DHP Club' bởi nhim20, 08/10/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. autumn_heart_2207

    autumn_heart_2207 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    1.313
    Đã được thích:
    0
    Vào lại những cái gì gọi là " xưa cũ " mới biết mình đã bỏ đi điều gì trong cuộc sống . Wên rùi !Wên thật _ thói wen viết cho những gì mình còn mơ hồ trong suy nghĩ . Viết cả cho những kí ức ko thể đặt được tên . Chỉ đơn thuần gọi đó là cảm hứng , là muốn viết mà thôi . À không ! Phải nói là muốn gõ mới phải . Được cái gõ nhiều cũng thấy mình gõ nhanh hơn viết .
    Lại vướng vào những xúc cảm loằng sờ ngoằng . Cảm xúc ấy chẳng lạ , cũng chẳng wen . Nói nghe cũng bùn cười . Nhưng chắc phải bùn trước xong mới cười được .
    Thấy lòng nhiều nghi ngờ wá đỗi . Nghi ngờ tình bạn đã có , nghi ngờ tình cảm yêu thương của chính bản thân mình , hay nghi ngờ một điều gì khác nữa . Cuộc sống vẫn luôn để cho cái được gọi là " vật chất " ấy nó chi phối mình nhiều wá ! Chẳng biết mình nghĩ gì cho mình , cho bạn vào lúc này nữa . Biết mình đáng thương , nhưng lại nghĩ chắc mình sẽ đáng ghét trong mắt một người bạn khác mà thôi . Làm sao đây tôi ơi ?!? Hiếm khi nào mình ở vào trạng thái tâm lý tệ như lúc này . Có lúc thấy khâm phục mình quá đỗi . Cũng nhiều cái để nghĩ , để lo đấy chứ , vậy mà vân ung dung tự tại được . Nói như cách mấy thèng bạn vẫn nói : Sống bằng " niềm tin " ! Chắc phải vậy thôi ! Tin vào những gì mình có thể làm được , xoay xở được .
    Mệt ! Sắp thi rùi mà còn đau đầu vì những cái linh tinh . Muốn giãi lòng ra một chút cũng sợ tổn thương . Đành khép lòng lại , và cố wên đi một thói wen cũ đã wa zậy !

    Được autumn_heart_2207 sửa chữa / chuyển vào 14:40 ngày 11/12/2006
  2. nhim20

    nhim20 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    2.019
    Đã được thích:
    0
    Một điều mà tất cả các sinh linh trên thế giới này đều rất sợ phải đối diện với nó, đó chính là nỗi buồn. Mỗi một sinh linh sinh ra trên đời đều phải trải qua những nỗi buồn, chúng không hề giống nhau, đa dạng về "chủng loại, kích cỡ"....chẳng hạn như nỗi buồn gia đình, nỗi buồn chia tay với bè bạn, người thân, nỗi buồn tình yêu, sự cô đơn...v..v và v..v.. Nếu người ta phải chịu quá nhiều nỗi buồn, có nghĩa là người ta phải suy nghĩ rất nhiều, nghĩa là stress, đau khổ, day dứt, muộn phiền, bực tức...tóm lại là cuộc đời bị bao trùm bởi một màu xám tro lạnh lẽo và u tối. Có ai muốn mắc phải chuyện buồn không nhỉ? tất nhiên là chẳng ai muốn cả rồi, tất cả chỉ vì ông trời, đã sinh loài người lại còn đặt vào đôi vai nhỏ bé của họ những gánh vác, gánh vác cuộc đời, gánh vác cả những nỗi buồn nữa, nỗi buồn không ai ưa, nhưng lại cứ phải gặm nhấm nó. Nếu có một ngày nào đó, bạn cảm thấy buồn, dù chỉ là một nỗi buồn vu vơ, hãy đi dạo, hãy lạc vào một quán cafe vắng, dưới ánh đèn mờ ảo với một ly cafe, và một làn khói thuốc và lắng nghe tiếng nhạc êm dịu của một bài hát tình cảm, bạn sẽ thấy chao ơi là buồn.
    Vâng, khi tôi viết những dòng chữ này, tâm trạng của tôi đang tràn ngập nỗi buồn, buồn chuyện gì ư, rất khó để giải thích, chỉ biết rằng, các bạn ạ, trong cuộc sống, khi ta lạc bước vào thế giới của sự buồn chán, ta sẽ không chấp nhận, hãy luôn cố gắng để vượt qua nó, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp, buồn vui chỉ là cảm giác, nếu chúng ta lạc quan, thiết nghĩ sẽ chẳng có gì đáng bận tâm, bởi xung quanh chúng ta còn rất nhiều điều, nhiều việc để làm, không thể để những nỗi buồn vu vơ xâm chiếm và ngự trị tâm hồn và thể xác của chúng ta, cái đó gọi là giá trị chân thực của cuộc sống, và nếu như vậy, nỗi buồn chỉ la thước đo của cái giá trị chân thực đó thôi! Hãy nói một câu thế này khi bạn gặp chuyện buồn nha.
  3. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3

    Đối với tôi, internet đã cho tôi thấy những gì tôi muốn thấy,cho tôi tin những điều tôi muốn tin,và hay nhất là cho tôi gặp những người tôi muốn gặp!
    Tôi phải thú nhận rằng: Có những đêm, khi nằm trằn trọc không ngủ được, tôi lại nghĩ miên man.
    Và rồi, tôi lại tưởng tượng mình đang bay cao dần lên: lên mái nhà, lên trên nóc toà nhà cao tầng, lên trên cánh một chiếc máy bay, lên trên một vệ tinh nhân tạo,và cao nữa, cao nữa...
    Mọi vật lúc đầu còn có kích thước, rồi sau đó nhỏ dần nhỏ dần và trở nên hoàn toàn vĩ đại đến rợn người.
    Lúc đầu tôi còn cảm thấy mình còn là một chút gì đó khi ở trên mái nhà,sau đó tôi dần dần cảm thấy mình là vô nghĩa khi bay cao hơn. Chỉ trong phạm vi một quận thôi, tôi đã không là bất cứ một cái gì cả. Không ai biết tôi là ai,và sự tồn tại của tôi cũng không có ý nghĩa gì ...
    Sự mênh mang của vũ trụ đã làm cho tôi phải tự đặt câu hỏi: Sự tồn tại của mình là để làm gì đây?!! Tại sao mình lại tiếp tục sống mà không chết đi? Và rồi dòng suy tư của tôi lại đi đến câu thoại nổi tiếng của Hamlet:
    "Sống hay không sống? Đó là vấn đề! Chịu đựng những viên đá, những mũi tên của số mệnh phũ phàng hay là vùng lên để chống lại chúng, chống lại để diệt chúng đi? Đằng nào cao quí hơn? Chết: là ngủ! Không hơn! Và tự nhủ rằng thế là chấm dứt muôn vàn vết tử thương và nỗi đau mà hình hài phải chịu đựng..."
    Hamlet đã nói rằng người ta sở dĩ sợ chết là bởi vì sợ cái mênh mông bí hiểm sau cái chết. Vậy thì tại sao ta lại không đủ dũng cảm để bước qua cái lằn ranh bí hiểm đó?
    Những suy tư luẩn quẩn đó đã làm tôi thật sự khó chịu với bản thân mà không thể dừng được. Rồi sau đó,tôi tự nhủ rằng mình phải cố gắng để sự tồn tại của mình được lớn dần ra. Và chính xác hơn, tôi phải tồn tại trong tâm trí của càng nhiều người càng tốt,càng lâu càng hay...
    Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra được cái điều mình phải làm: Đó là lao vào làm việc. Làm càng nhiều việc càng tốt, cần giúp được nhiều người càng hay...
    Ta lớn ra khi ta sống có giá trị với người xung quanh,và ta cũng sẽ có thể quên được tất cả những gì ta muốn quên khi ta không còn thời gian để nhớ nó.
    Tôi không muốn trả lời: tôi sống để làm gì? Bởi vì tôi đang sống. Sau khi tôi vượt qua cái ranh giới của sự vĩnh hằng,những người biết đến sự tồn tại của tôi sẽ trả lời thay tôi...
  4. nhim20

    nhim20 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    2.019
    Đã được thích:
    0
    Trước khi yêu một người, hãy học cách làm quen với một sự thật là ta có thể mất người ấy bất cứ lúc nào
    Được nhim20 sửa chữa / chuyển vào 02:43 ngày 19/12/2006
  5. autumn_heart_2207

    autumn_heart_2207 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    1.313
    Đã được thích:
    0
    Cho phép em học đòi anh Nhím phát !
    Trước khi mất một người , hãy học cách làm wen với sự thật ta phải yêu người ấy như thế nào.
  6. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3
    Ngồi thu người nơi quán nhỏ nép mình trong ngõ phố cổ, nhấp ngụm cà phê nóng hổi, châm điếu thuốc và lặng im một chút, thấy trong người ấm lên. Cái giá lạnh của một sớm mùa đông dường như tạm lắng lại, ngưng đọng ở một nơi nào đó vô hình.
    Ngoài phố. Dòng người xe đi lại có vẻ tấp nập, hối hả hơn để tìm nơi ấm cúng, tránh cái khắc nghiệt của mùa đông xứ Bắc. Họ đi qua, để lại trên phố muôn màu sắc toát ra từ những chiếc áo khoác hiện đại với nhiều thương hiệu nổi tiếng. Trong khi đó, những vị khách ngoại quốc vẫn thong thả dảo bước với bộ quần áo mỏng và chiếc ba lô cồng kềnh, trĩu nặng. Cái lạnh này có lẽ chưa thấm vào đâu so với xứ sở tuyết trắng của họ. Nhưng có nhiều người, nhất là người lao động ngoại tỉnh hình như vẫn dùng bộ quần áo cũ của mùa đông trước, cặm cụi trên các góc phố, gồng mình tìm cách mưu sinh với những gánh hàng rong trĩu nặng, nào là khoai nướng, ngô luộc, bỏng ngô, bún đậu...Những món ăn dân dã đậm đà hương vị đồng quê, thế mà bỗng trở nên thi vị với người dân Hà Thành. Trong một thời điểm nào đó, những thứ ấy cũng được xét vào cụm từ ?ovăn hoá ẩm thực?, làm phong phú thêm cái thú ăn của người Hà Nội. Thương quá, những tiếng rao, những dáng người xiêu xiêu như lạng đi vì gió rét.
    Mùa đông cũng là lúc mùa cây rụng lá. Chỉ cần một cơn gió nhẹ ào tới, thì lập tức hàng trăm, hàng nghìn sắc lá như những dòng thác vàng tuôn xuống xối xả, trải một màu vàng mênh mang khắp phố phường. Không hiểu sao những cây bàng, cây cơm nguội, cây me, cây phượng...lá lại rụng nhanh và nhiều đến thế. Rụng hết, trơ trọi chỉ còn thân với cành. Và không hiểu có còn sức sống? Thế mà, bẵng đi không để ý một thời gian, có lúc chợt ngẩng lên thì lá đã xanh, hoa đã thắm. Tất cả bừng lên rực rỡ. Lạ kỳ thay, sức sống thật mãnh liệt- sự mãnh liệt ẩn sâu vào trong trời đất. Nếu không tinh thì làm sao cảm nhận được.
    Và kia, trên những mái ngói cổ kính, trầm mặc, rêu phong theo thời gian càng phủ dày lên, chứng kiến bao đổi thay của thời cuộc. Chạm tay vào tường gạch xưa cũ bỗng thấy lòng bâng khuâng, xốn xang trăm ngả. Đâu gạch xây kinh thành, đâu gạch xây lầu son, gác tía? Phố đã đổi thay nhiều nhưng vẫn giữ trong mình bao điều bí ẩn, nét duyên dáng, kiêu sa để mỗi lần nghĩ về phố, càng thêm yêu phố hơn.
    **********************************************
    Nắng bừng lên tạm xua tan cái lạnh giá, sương mù của buổi sớm mai. Nắng vàng óng ngập đầy trên các ngả đường, góc phố, nắng đọng trong nỗi nhớ, gợi cảm xúc miên man cho những ai mang trong mình rung động nghệ sĩ. Tranh thủ thời gian, mọi người ùa ra đường để thưởng thức cái ấm áp, hiếm hoi của nắng mùa đông. Và cũng để cởi bỏ những chiếc áo khoác cồng kềnh nhường chỗ cho những bộ cánh nhẹ nhàng mà sang trọng, thênh thang thả bước trên đường. Nắng mùa đông ngắn lắm, có những ngày chỉ kéo dài quãng vài tiếng đồng hồ trong thời gian từ cuối trưa đến giữa chiều.
    Nắng lên. Khuôn mặt Hồ Gươm với Tháp Rùa, Đền Ngọc Sơn và Tháp Bút như được trang điểm bởi muôn vàn sắc màu càng trở nên lộng lẫy. Cổ kính mà tráng lệ nhường nào. Đứng bên Hồ Gươm trong một trưa mùa đông thấy bâng khuâng kỳ lạ và chợt hồi tưởng về bóng dáng kinh thành Thăng Long, Đông Đô xưa cũ với ngựa, với xe...với những điều vừa cổ tích lại vừa chân thực.
    ***********************************************
    Nắng yếu dần rồi tắt hẳn. Trời bắt đầu sụp xuống, một màu xám huyền hoặc rải đầy không gian. Cái cảm tưởng như có những đám mây đang ùn ùn kéo tới để rồi trút mưa xuống phố làm cho nhiều người phải đề phòng. Nhưng không, chiều mùa đông bao giờ cũng vậy.
    Gió bắt đầu thổi mạnh. Dự báo thời tiết loan tin không khí lạnh có chiều hướng tăng cường. Vậy mà, trên đường Cổ Ngư - con đường được mệnh danh là lãng mạn nhất Hà Nội nằm cắt ngang Hồ Tây và Hồ Trúc Bạch vẫn dập dìu từng đôi trai gái. Người đi đường thầm thì: lạnh thế này sao không chọn một nơi nào khác mà tâm sự, lại chọn chỗ này. ?oHâm? thật. Thật ra, họ chẳng hâm chút nào. Lúc này họ còn cảm thấy lạnh gì nữa, tay trong tay, môi kề môi, trong hơi ấm của tình yêu, họ mơ ước về một cuộc sống mới ngập tràn hạnh phúc. Cái ước mơ giản dị nhưng vô cùng thiêng liêng.
    Gió hai bên hồ ào qua, người đi đường khom mình trong chiếc áo khoác.
    Phía xa xa, trên mặt nước Hồ Tây từng đàn chim Sâm cầm từ phương Bắc vượt qua một chặng đường dài rủ nhau về đây trú rét, thỉnh thoảng lại tung đôi cánh mỏng đùa với sóng.
    Trong những suy nghĩ về cuộc sống, về nỗi được, mất, bất chợt nhớ thi sĩ đồng quê tài hoa Nguyễn Bính mang nỗi buồn da diết thương người em gái nhỏ trong một buổi chiều đông cũ:
    Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh
    Tơ liễu theo nhau rủ xuống hồ...
    ********************************************
    So với các mùa trong năm, mùa đông trời tối sớm hơn, quãng 5 giờ trở đi là đã nhoè mặt người. Cái ồn ào, hối hả của một ngày với bao công việc, dự định dần lắng xuống.
    Trong ngày, quãng thời gian này hình như yên ả nhất.
    Phố lên đèn.
    Những dãy đèn nối dài, rồi rẽ ngang, đâm dọc từ phố nọ sang phố kia lung linh, huyền ảo như dòng sông ánh sáng. Các cửa hàng, cửa hiệu lớn bắt đầu rậm rịch đóng cửa. Lúc này, tận dụng các mái hiên, những quán cóc bắt đầu trưng ra. Khách hàng của nó thì đủ loại người, từ vị khách sang trọng, nhỡ nhàng dừng xe mua điếu thuốc, cái kẹo cao su cho đến các bác xe ôm ngồi lỳ chờ khách, nhâm nhi chén chè nóng và ?oăn vã? thuốc lào. Ở chỗ góc phố khác là các hàng ngô nướng, khoai nướng. Chỉ cần một cái mẹt, một cái chậu sắt hỏng và ít than củi rồi nhẹ nhàng đẩy đưa chiếc quạt, thế là theo gió, mùi thơm từ ngô, từ khoai, từ đồng nội toả ra. Ai ngửi thấy chắc cũng muốn ăn một chút quà quê cho đỡ lạnh!
    Trời lất phất mưa. Mưa đọng trên lá, mưa trượt trên những thân cây già, mưa gõ nhịp trên các mái hiên, mưa làm cho khách tha hương nao lòng thèm nơi ấm cúng. Mưa mùa đông hình như cũng giống mưa mùa xuân. Buồn và trắng xoá cả đất trời
    ***************************************
    Rất có thể trong căn gác nhỏ nào đó, người nghệ sĩ đang trầm tư suy nghĩ và cố lắng nghe hơi thở của đêm, để tìm thấy sự thăng hoa trong một bản nhạc, hoặc trên những trang văn. Kìa, bước chân ai xin hãy nhẹ nhàng, đừng dẫm lên chiếc lá nhỏ. Và hãy dang rộng đôi tay ôm thật chặt trong lòng những điều vừa như thực, như mơ, gom lại và nâng niu để lỡ mai này không còn trở lại.
    Đêm im lặng. Thỉnh thoảng lại nghe thấy trên cây tiếng trở mình của một loài chim, tiếng rúc rích, nũng nịu của con chim non tìm hơi ấm trong đôi cánh mẹ.
    Đêm êm trôi khép lại một ngày.
  7. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3
    Đời không em như thuyền không bến đỗ,
    Cõi hồn này tựa sa mạc cằn khô.
    Tôi vẫn đi tìm em trong giông tố
    Nhưng tình yêu đã lạc chốn mê rồi.
    Đời không em, nắng hạ sầu thêm mấy?
    Ta buồn tênh nghe ngày úa dần trôi.
    Kiếp đơn côi bao giờ cho ta thấy
    Mối duyên tình nồng thắm sẽ lên ngôi.
    Đời không em, ngấn lệ mùa thu tới,
    Nghe quá lơi vòng tay ôm ngày trước.
    Thoáng trong chiều từng chiếc lá vàng rơi
    Thêm thê lương lối mòn xưa ta bước.
    Đời không em, non thế kỷ căm hờn,
    Ta chập chờn trong giấc ngủ mồ côi.
    Những đôi môi đã về theo duyên mới,
    Mây cuối trời lịm chết nửa đời tôi.
    ANH YÊU EM - 1601
  8. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3
    Em yêu dấu !
    Trước tiên em hãy gửi cho anh mùa thu nhé! Em hãy chất đầy vào một cái hộp hơi lạnh đặc biệt của những buổi chiều tà báo hiệu một mùa đông se sắt lạnh sắp về. Em hãy thêm vào các sắc màu của mùa thu: màu vàng, màu đỏ và màu nâu của những chiếc lá sắpsửa lìa trần. Gửi cho anh âm thanh em khua vang giữa các lớp lá khô dầy ngập sâu đến mắt cá chân ở khắp sân nhà. Hãy đừng quên ủ kỹ cho anh một ít khoóithơm ngai ngái bốc lên trời cao khi em đốt lá. Chất vào đó ánh trăng vàng đang nhìn trộm qua các nhánh cây khô sắp lịm người vào giấc ngủ đông.
    Tiếp theo em nhớ gửi cho anh mùa đông nhé! gửi cho anh những cơn mưa tuyết lớn đầu mùa để khoảnh khắc tĩnh mịch diệu kỳ rơi xuống đất liền xa xôi kia theo cùng những bông hoa tuyết mập tròn la lơi rơi và phút chốc ngập đống khắp nơi. Đừng quên em nhé, gửi cho anh mùi vị bông tuyết trên chót lưỡi, hoặc những buịi tuyết như những hạt ngọc bám vướng trên tóc em. Gửi cho anh không gian trắng xoá lúc trần gian lấp lánh dưới ánh trăng rằm. gửi cho anh những người tuyết, nếu được cả một gia đình người tuyết, nào cha tuyết mẹ tuyết và những đứ trẻ tuyết với đôi mắt tròn xoa như hai hòn bi, những cành cây làm cánh tay và cà rố làm mũi. Gửi cho anh những chiều êm đềm bên bếp lửa lung linh toả sáng bao hy vọng và ước mơ. Gửi cho anh một chút hơn ấm từ người em khi chún ta cuộn mình dưới chăn vào một đêm đông giá của tháng 12. ?.. Gửi cho anh cảm giác bồn chồn mất ngủ vào đêm chờ giáng sinh, khi những thiên thần nhỏ đang cố gắng khó khăn dỗ giấc ngù, dầu biết rõ rằng chỉ có trong giấc chúng mới có thể gặp được ông già nôen. Hãy uống chung cùng anh một li sữa tươi và hai cục kẹo sôcôla khi chúng ta giúp nhau níu kéo những ảo ảnh phù du của tuổi thơ. Gửi cho anh những tiếng reo mừng phấn khích khi lũ nhóc vừa thoáng thấy chồng quà ông già Nôen tặng chúng. gửi cho anh những âm thanh lạo xạo của tiếng xé giấy gói quà và những tiếng ?oồ?, ?oà? đệm theo mỗi khi một món quà được mở ra và chuyền tay nhau xem. Gửi cho anh những cái ôm gì cùng lời cảm ơn ý nhị ?ođúng là thứ con muốn?.Riêng ngày cuối cùng trong năm, em gửi cho anh buổi chiều thinh lặng khi em ở bên anh, lúc đôi ta cùng nhau ngắm nhìn một năm mới sắp đến và vui mừng vì một năm an lành vừa qua. Em cứ nhẩn nha mà gửi dân nhưng nhất định em phải gửi cho anh tất cả những khoảng thời gian giao mùa trong năm, tất cả những nỗi lo toan vất vả và niềm vui, tất cả những lễ hội mà anh không có mặt khi anh đang ngồi cách xa em nửa vòng trái đất. Hơn hết, em gửi cho anh những suy nghĩ, những kỳ vọng của em, những ước mơ những mộng ước, những nụ cười và những giọt nước mắt của em?Và món quà mà anh chờ mong nhất từ em: gửi cho anh tình yêu của em, em nhé!
  9. autumn_heart_2207

    autumn_heart_2207 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    1.313
    Đã được thích:
    0
    Kon pé lại tạt ngang hàng Net trên đường trở về nhà .
    Nó tò mò muốn biết có ai nhắn tin cho nó không ? Hay nó đợi chờ một sự hồi âm nào đó .
    Chẳng biết nữa ! Nó học được sự chờ đợi từ những gì người ta đối với nó .
    Hình như có gì bất công trong cuộc sống này _ 1 chút , hay nhiều chút cũng như nhau cả . Chỉ đơn thuần là có sự bất công ấy tồn tại .
    Sự bất công khi : nó thấy cuộc sống ko đơn thuần như những điều người ta vẫn nói . " Nếu muốn người khác đối xử với mình thế nào , thì hãy đối xử với họ như vậy " . Có chắc ko ? Nó sợ câu nói ấy đánh lừa nó một lần nữa . Thêm một lần nữa ! À , nó nhận ra rồi , và hi vọng nó không tự lừa mình một lần nữa . Bởi câu nói kia có từ " MUỐN " . Tức nghĩa là đó chỉ là ý muốn của nó , khi nó cố gắng làm hài lòng mọi người . Còn những gì nó nhận lại còn tuỳ vào " lương tâm " của người ta nữa .
    Tốt rồi ! Nó ko cắn rứt vì nó ý thức được những cố gắng của nó đối với mọi người . Còn những " nỗi đau " đôi khi chỉ vì nó " bị " nhận lại chỉ là những " cái giá " để nó trưởng thành dần hơn lên mà thôi .
    Cảm ơn cuộc sống xa nhà đã cho nó học dần những bài học ! Nó tưởng " những nỗi đau " đã lấp được đầy cái dạ dày của nó . Nhưng không phải ! Giờ nó mệt , và đói lả ---> Nó phải đi ăn đã . Trước hết nó phải đối tốt với bản thân nó đã

  10. tommygirl

    tommygirl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/05/2002
    Bài viết:
    1.325
    Đã được thích:
    0
    Sori em nhưng đọc 2 bài của e chị thấy cũng bực hộ em nữa. K đáng phải buồn cho những thằng kiểu đó. Tốt hơn là cho nó out ra khỏi đầu mình. Giờ vẫn còn nhiều Thạch Sanh lắm

Chia sẻ trang này