1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tình bạn trong truyện kiếm hiệp

Chủ đề trong 'Kiếm hiệp cốc' bởi Yen_That, 18/06/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Yen_That

    Yen_That Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/06/2003
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    Tình bạn trong truyện kiếm hiệp

    Nói đến truyện kiếm hiệp, mọi người thường bàn luận về vấn đề võ công và khẩu khí anh hùng hoặc những thiên tình sử của các nhân vật ... vậy còn tình bạn thì sao ? Mình thấy nó cũng đẹp lắm.
    Chẳng hạn như truyện "Giang hồ tứ quái" của Cổ Long. Một câu truyện rất kỳ ...cục. Kỳ cục từ cách xây dựng nhân vật, cho đến phong cách hành văn ... nhưng đọc rồi quả là thấy rất lý thú và sảng khoái. Đây có thể nói là một bản trường ca về một tình bạn đẹp.
    Mình mạn phép viết ra một đoạn ( mà mình cho là khá hay của truyện ) :
    ( Vương Động nói ): Họ bảo rằng "Nếu sống thì chúng ta sẽ cùng vui vẻ sống bên nhau. Còn nếu chết thì chúng ta cùng vui sướng chết chung một chỗ. Bất luận là sống hay chết, chúng ta cũng không có gì thắc mắc ..."
    Câu nói này cũng là câu nói mà suốt đời Hồng Nương Tử chưa nghe thấy bao giờ.
    Nàng nghe mà gần như không thể tin được là lời nói ấy có thật. Nhưng bây giờ thì nàng không thể không tin.
    Nàng nhìn qua ba người một lượt.
    Một tên mang thương gần như đứng không nổi.
    Một tên ốm yếu mảnh mai như một thư sinh.
    Cả Vương Động cũng không hơn gì họ. Hắn đang bị khống hế huyệt đạo.
    Nếu bình thời có ai bảo rằng ba người ấy có thể đặt bọn Thôi Mệnh Phù, Xích Luyện Xà và Hồng Nương Tử vào tử địa, nhất định sẽ có người cười lăn, vì ai cũng thấy đó là một chuyện không bao giờ có được, không bao giờ làm được...
    Thế nhưng bây giờ chuyện đó là chuyện thật.
    Nhưng, họ bằng vào cái gì mà làm được như thế ?
    Đúng như Vương Động đã nói, họ không phải là người mưu thâm kế giỏi, cũng không phải là những người thuộc về "tuyệt đỉnh võ công", mà là vì họ giữ vững một niềm tin, chính niềm tin sắt đá ấy đã giúp họ chiến thắng.
    Họ có được một niềm tin như thế là vì họ có những người bạn tốt. Hồng Nương Tử đứng cúi mặt, nàng nghe hơi cay xông lên lỗ mũi, nước mắt nàng chực trào ra...
    Quá lâu lắm, có lẽ từ hồi lớn lên cho đến bây giờ, nàng chưa hề rơi nước mắt.
    Yến Thất nhìn nàng, đôi mắt hắn dịu lại, hắn có vẻ cảm thông ...
    Hắn hỏi : Cô không có bằng hữu hay sao ?Từ trước đến giờ không có người nào đáng gọi là bằng hữu hay sao ?
    Hông Nương Tử khẽ chớp mắt về hướng Vương Động rồi nàng lại lắc đầu.
    Yến Thất thở ra : Tất cả mọi việc trên đời này cũng đều là ...trao đổi. Mà khi nói đến trao đổi là phải sòng phẳng. Mình trao cho người phải là "cám tốt ", chứ đừng lẫn "mạt cưa".Khi nhận nhất định là "dưa ngon" chứ không phải là "mướp đắng".Bằng hữu cũng thế, nếu cô muốn người khác đối với cô bằng tình nghĩa chân thành thì cô phải dùng tình nghĩa chân thành đổi lại.
    Quách Đại Lộ cười nói : Trong ba người các cô, chỉ cần có một chút xíu tình nghĩa chân thành, nhất định hậu quả không như ngày nay..."




    Toi la toi va toi chang la ai

Chia sẻ trang này