1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tình đầu liệu ta có quên được em và nếu cứ như thế này liệu có thể yêu ai nữa không

Chủ đề trong 'Tư vấn tình yêu' bởi Mua__Buon, 12/07/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Mua__Buon

    Mua__Buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2005
    Bài viết:
    1.338
    Đã được thích:
    1
    Tình đầu liệu ta có quên được em và nếu cứ như thế này liệu có thể yêu ai nữa không

    Đồng bào thân mến, MB hum nay sau khi đi đá bóng về rất là rảnh rỗi nên quyết đinh hoàn thành nốt phần hai của câu chuyện "Cuộc tình không có hồi kết", phần đầu đã đươc post trên một số forum và có phản ứng tích cực của bạn đoc, tuần trước mình đã tìm được cảm hứng cho phần hai, câu chuyện có vài tình tiêt hư cấu nhưng rất gần với đời thực, mong các bạn cho MB một lời khuyên nhé, vì cứ thế này thì chắc chẳng yêu được ai cả:

    VỚI NHỮNG AI CHƯA ĐỌC PHẦN 1:
    PHẦN 1:
    Cuộc sống của mỗi người, ai cũng mang cho mình môt chiếc mặt nạ, một vẻ ngụy trang thật khéo léo mà phải rất kinh nghiệm và một chút duyên thì người khác mới nhân ra được. Tôi không biết mình phải bắt đầu câu truyện này như thế nào Blushing

    Ngày ... tháng ... năm 1996

    Mình về nhà mới rồi Embarass , đó là một ngôi nhà mới xây trong môt ngõ chợ xầm uất của phố Khâm Thiên-Hà Nội. Trái với vẻ xầm uất của cái ngõ mà bước vào đã thấy cơ man là quán ăn, cái ngách nhỏ của khu tập thể thật yên tĩnh. Buổi trưa đầu tiên trong ngôi nhà mới người ta có cảm giac như thời gian như chậm đi như lăng đọng trên từng ô cửa, trên từng giàn hoa giấy ...

    3 giờ chiều, "rõ khỉ", đang ngủ lại có đứa phá đám Mad Cả sáng chơi điện tử mắt hoa lên, vậy mà giờ nay nó lại phá, sao có đứa hãm tài vô duyên thế không biết. Thôi cố chùm gối ngủ vậy, ở đây toàn người cùng cơ quan với mẹ cả, gây sự với nó lai khổ mẹ mình ...... mà nó đánh dương cầm cũng hay đấy nhỉ, nhạc cổ điển nhưng mình chẳng biết là bài gì, rõ khổ hồi trước lười không chịu đi học nhạc bây giờ chăng biết mô tê gì cả khò khò

    3 tháng sau, cái ngách chở nên sâm uất một cách kì lạ. Chỉ sau vài tháng hè lang thang, quen được môt lũ ban mới. Bọn trẻ ở ngoài vào chủ yếu xuất thân từ nhà lao động. Thôi thì nghich như quỉ sứ, chửi bậy cũng như ranh. Bây giờ thì đố ai ngủ sau 2 pm, tiếng bóng nhựa cứ thình thịch, nghe rát cả tai. Chỉ khổ cho mấy ông bà hay ngủ chưa. Khổ cho mẹ minh nữa, vì chính thằng con quí tử của bà là đứa đầu têu dẫn bọn trẻ ở ngoài vào lâp đội lập bè Gangster

    Sometimes ... in 1996

    "Ra ngoài đá đi, chẳng ai học hành được gì cả"

    "kệ m nó, càng nói anh em minh càng đá cho nó tức"

    "này quá đáng nó vừa thôi chứ, mai sẽ mách mẹ ấy"

    Mách à, con nhỏ này láo nhỉ, "Binh", bóng bay xoáy như Béc sút, chúng ngay đầu đội bạn. Con nhỏ nhìn mình mắt "gườm gườm" không nói gì, đi vào nhà. Ôi dại rồi, quên mất nó la con ông K phó giám đốc, nó mà mách bố nó thì khổ mình đây Sad

    3 ngày sau, sao không thấy ai nói gì, chắc mình đá "bấm bóng" nên nó không đau chắc cung quên rùi, mình chỉ được cái xấu lo

    "P, từ nay con lo đổ rác buổi tối nhé, chi G phải đi học thêm buổi tối. Mà mày là con trai mười mấy tuổi đầu mà chẳng làm gi cả, mọi thứ để bố mẹ với ba chị làm hết"

    Ơ hay, thế thì sinh ra ba bà chị gái để làm gỉ nhỉ Very Happy , chán ghê, khổ nhất là đang ăn cơm mà lại nghe tiếng kẻng rác.

    "Ah chào ấy", ai mà dễ thương thế nhỉ "Minh tên Ngọc mới chuyển về đây, nghe nói ấy tên là P phải không"

    "Sao lại biết tên tôi?"

    "Thi thấy chị Thảo bảo thế", Ah hóa ra là em gái của con phó giám đốc, mà sao lớn đùng thế này, chắc là em họ

    Thực ra điều này cũng dễ hiểu thôi, bố mẹ tôi sinh hạ được ba cô con gái và thằng út (cố mãi Very Happy ) là tôi. Không hiểu trời sinh thế nào cả ba cô con gái đầu đều học hành giỏi giang có tiếng, chỉ riêng có mỗi thằng quí tử thi lại học hành "lôm côm", suốt ngày đá bóng + "phá làng phá xóm"

    Nhà tôi mới chuyển về đây nên mọi thành tích bất hảo của tôi được giấu biến, mọi người chỉ biết con nhà này học giỏi lắm. Đúng là nhờ mấy bà chị mà mình đươc tiêng thơm lây

    Tình bạn của tôi và Ngọc bắt đầu từ đó. Qua mấy bác trong khu tập thể tôi biết bố mẹ Ngọc đã li thân, Ngọc đến sống cùng bác ruột. Bố mẹ tôi có lẽ không thích điều này lắm nhưng vẫn để hai đứa chơi chung. Phần tôi nhờ có tiếng thơm của mấy bà chi nên chơi với Ngọc cũng dễ dàng hơn, chỉ mỗi cái mỗi lần nói về chuyện học hành thì tôi lảng ngay

    Tình bạn hai đứa ngày một tiến triển, với tôi Ngọc thật dễ thương và thật hiền. Nhờ Ngọc tôi biết nhiều hơn về âm nhạc, qua mỗi lần nghe bạn chơi dương cầm, những nốt nhạc, những lời ca đưa chúng tôi lại gần nhau hơn. Ngược lại, tôi đem đến cho cô bạn mới những niềm vui đời thường nhưng thật hiếm hoi đối với một "cô tiểu thư" như Ngọc.

    Những buổi chiều thả diều, câu cá thật đep và trong sáng vô cùng. Và không hiểu từ bao giờ tôi cảm thấy tình cảm của mình dành cho Ngọc có điều gi đó khác với tình bạn Smile . Nhiệm vụ đổ rác buổi tối không còn là sự khó chịu mà là một điều gì đó không thể thiếu mà lúc đó bản thân tôi cũng chẳng thể lí giải nổi

    Mọi thứ có lẽ sẽ chẳng có gì khác biệt với bao câu chuyên tình khác nếu như không có những sự việc đến như một định mệnh đã an bài

    Nỗi nhục làm một thằng con trai kém cỏi trong gia đinh cùng một phần ước muốn trở thành người con trai thật sự trong mắt Ngọc làm tôi tu tỉnh hơn. Những trận đá bóng hay đàn đúm đi chơi cũng thưa đi nhiều. Tôi cố gắng học như để bù lại những ngày tháng lông bông trước đó, bố tôi luôn ở bên cạnh giúp đỡ chỉ bảo để giúp tôi bù lại kiến thức đã mất. Tôi "cày cuốc" trong vòng hai năm liên tiếp, ki thi THCS năm đó tôi đỗ điểm cao thứ ba trường cùng lúc chị gái thứ ba của tôi nhận hoc bổng đi du học.

    Mùa hè năm ấy là mùa hè đẹp nhất trong đời tôi, tôi có nhiều thời gian ở bên Ngọc dù hai đứa mời chỉ dưng ở mức bạn bè. Nhưng giây phút bên Ngọc mang lại cảm giác thật khó tả, cảm giác như một người không biết uống rượu lại bất ngờ uống một ly cực mạnh nhưng cũng không dám uống tiếp để biết đến tận cùng của nó, cảm giác ấy lâng lâng thật khó tả.

    Sau khi chị đi du hoc, nhà tôi cũng đinh hướng cho tôi xuất ngoại vì việc làm ăn của hai cụ cũng khấm khá hơn. Tôi lao vào gặm nhấm đống tài liệu bà chị để lại với hi vọng lập nên kì tích thứ hai. Chuyện của tôi và Ngọc từ đó cũng thưa hơn nhưng những phút đổ rác chung thì vẫn không thể thiếu. Nhiều lúc nhà chăng còn rác rưởi, gom hết lại chỉ có một túi bé xíu nhưng tôi vẫn đi để một lại một lần nhìn thấy Ngọc, nhìn thấy dáng em "mũm mĩm" thật dễ thương, nhìn thấy mắt em trong sáng nhưng thật buồn

    Cuối năm lớp 10, tôi đạt điểm số tiếng anh cao đủ để xin học bổng. Việc học chính khóa cũng vẫn duy trì với điểm số cũng khá. Tôi bắt đầu lên mạng tìm học bổng và những cuôc hội thảo du học cũng ngày một nhãn mặt tôi hơn. Gần một năm tìm kiếm, hi vọng, thất vọng rồi lại hi vọng tôi được học bổng của ba trường đại học nhưng đều là học bổng bán phần vì full schlarship cho bậc dưới đại học lúc đó thật khó tìm. Cũng là sự may mắn vì lúc đó cũng ít người xin học bổng cùng tuổi. Lúc nhận được tin mình có học bổng tôi vui lắm nhưng cũng buồn vô hạn. Cách đó vài ngày Ngoc cũng nói em sẽ theo mẹ sang Đức để định cư ... Tôi biết rằng sẽ khó mà gặp lai em nữa

    Những ngày sau đó đều thật bận rộn với cả hai đứa, cả hai đều có nhiều thứ phải chuẩn bị cho một cuộc sông mới mà mính chăng hề biết gì về nó cả. Trước ngày Ngoc lên đường vài hôm, chúng tôi lên sân thượng chơi, Ngọc có chỉ tay lên trời mà nói rằng "nếu sau này ông kia có thương mà cho phép thì chúng mình sẽ gặp lại nhau"

    Tôi đã trao em nụ hôn đầu sau câu nói ấy, nụ hôn lên má thật vụng dại nhưng sao khó quên đến thế Cry Blushing giờ đây tất cả chỉ còn lại trong tôi đôi má em ửng đỏ và ánh mắt buồn long lanh như đang cháy lên trong năng chiều

    Buổi tiệc chia tay của Ngọc tôi đã không đến, tôi sợ phải gặp em, phải nhớ lại những giây phút đã ở bên nhau và phải đối diện với thực tế trước mắt. Tôi lấy xe đi đến lò luyện thi đại học để gặp lại mấy đứa bạn cũ mà lòng trông rỗng. Khi ra về tôi có ghé qua nhà em, nắng chiều khẽ rủ xuống giàn hoa giấy, chiếc xe của em vẫn để đó mà người đã đi đâu mất Cry , tôi không muốn khóc nhưng nước mắt cứ trào ra Cry (nghe sến quá)

    Tôi mất liên lạc với Ngọc từ đó, dù 3 năm trước có về nước nhưng lại không gặp Ngọc. Và dù có biết bao nhiêu người con gái dã đi qua đời tôi, không ai có thể cho tôi cảm giác như ở bên em Blushing

    Endless love story

    Một chiều mưa Oatstreet
    Thương lá vàng đã úa
    Bỗng lại thấy bóng em
    Mùa thu và nỗi nhớ

    Tiếng còi tàu văng vẳng
    Gợi nhớ kỉ niệm xưa
    Keng keng keng xa vắng
    Âm vang trong đêm mưa

    Em ngày ấy xinh tươi
    Ngây thơ và trong trắng
    Mai tóc đen nhung huyền
    Mắt buồn như xa vắng

    Rồi em đã ra đi
    Khi bóng chiều vừa tắt
    Để lại chút nắng buồn
    Rực hồng trên khóe mắt

    Tình đầu như cơn gió
    Chỉ thoáng qua mà thôi
    Một lần rồi xa mãi
    Cho lòng ai ngậm ngùi

    Oatstreet, Perth,WA
    Ngày ... tháng 10 năm 2000
  2. leminhdao

    leminhdao Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    06/01/2006
    Bài viết:
    1.182
    Đã được thích:
    0
    Đọc xong bài của ông mà hiểu tôi chết liền
  3. cyril01

    cyril01 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/07/2004
    Bài viết:
    195
    Đã được thích:
    0
    Post nhầm box hả chủ topic?
    Khuyến mãi 1 câu: CHẲNG TIẾC NUỐI NHỮNG GÌ ĐÃ MẤT
  4. Mua__Buon

    Mua__Buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2005
    Bài viết:
    1.338
    Đã được thích:
    1
    Sometime in 2005,
    Tôi đã tốt nghiêp và đi làm ở đây được một năm, cuộc sống cứ diễn ra buồn tẻ ở thành phố Canberra nhỏ bé này. Người ta đến đây chỉ để làm việc và kiếm tiền vì ở nơi đây ngoài việc đó, bạn sẽ chẳng có nơi nào để đi cả. Tôi cũng chẳng thể lí giải nổi nguyên nhân nào đã dẫn tôi đến đây, cái xứ mà bạn tôi bảo hè thì nóng, đông thì lạnh, cái gì cũng đắt hơn nời khác.
    Tôi năng lên mạng nhiều hơn và tình cờ qua một người ban, tôi đã tìm lại N. Em vẫn khoẻ và "vẫn mũm mĩm lắm" như lời bạn nói qua YM. Ngọc vẫn đang hoc. Khi chat với N sau 5 năm tôi đã đập đầu vào bàn chỉ vì quá sung sướng, tôi đã hiêu rằng cố gắng bao năm qua của mình không uổng phí, tôi đã có thể đứng trên hai chân của mình và có thể lo cho em. Tôi đã nói nhiều lắm còn Ngọc chỉ im lặng, mãi đến khi gần kết thúc câu chuyện em mới noi rằng đã có người yêu và rât yêu người ấy. Một lần nữa tôi lại đập đầu vào bàn, tôi hiểu N và tính cách của em và tôi biết rằng có lẽ suốt cuộc đời này N sẽ không bao giờ là của tôi cả. Đó là lần cuối tôi chat với N, em đã đi qua đời tôi, cho tôi những giây phút hạnh phúc thời thơ ấu, em đã cho tôi cảm giác được sống lại là chính mình và chính em cũng đã tước đi điều đó.
    Em đã thay đổi phải không em
    Như mùa thu cây bàng trơ trụi lá
    Như tiếng vê kêu những đêm dài mùa hạ
    Như heo may se lạnh những chiều thu
    Em đã thay đổi phải không em
    Vì em đâu như ngày xưa nữa
    Tôi giữ mãi em tôi tuổi 15 khờ dại
    Tuổi hồn nhiên vĩnh viễn không tàn úa
    Vẫn biết trên nhân gian vật đổi sao rời
    Sao ta vẫn mơ về em khi xưa
    Ngày ấy em là nắng và anh là mưa
    Nắng chiều quay bước cho mưa ngậm ngùi
  5. cyril01

    cyril01 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/07/2004
    Bài viết:
    195
    Đã được thích:
    0
    Tặng thêm 1 câu nữa: HẾT THUỐC CHỮA
    Xin đừng tra tấn mem tvty
    Mod ơi lock hộ topic này đi mod.
  6. Mua__Buon

    Mua__Buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2005
    Bài viết:
    1.338
    Đã được thích:
    1
    Post nhầm box hả chủ topic?
    Khuyến mãi 1 câu: CHẲNG TIẾC NUỐI NHỮNG GÌ ĐÃ MẤT
    [/quote]
    Anh bạn nếu đọc kĩ thì sẽ thấy không nhầm box đâu, tớ giải thích rõ ràng mà
  7. heo1986

    heo1986 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/08/2004
    Bài viết:
    519
    Đã được thích:
    0
    Đây đâu fải box viết blog hả bác ơi
  8. cyril01

    cyril01 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/07/2004
    Bài viết:
    195
    Đã được thích:
    0
    Anh bạn nếu đọc kĩ thì sẽ thấy không nhầm box đâu, tớ giải thích rõ ràng mà
    [/quote]
    Dài dòng quá ai mà đọc cho hết. Bác đi thẳng vấn đề đi hoặc là bác chia 2-3 phần thành 20-30 phần để anh em tiếp thu từ từ.

    Đã cố đọc hết và đã hiểu chủ topic là 1 người nhu nhược. Đã để mất em N những 2 lần. Chắc phần 3 sẽ lại có cảnh đập đầu vào bàn
    Được cyril01 sửa chữa / chuyển vào 16:16 ngày 12/07/2008
  9. Mua__Buon

    Mua__Buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2005
    Bài viết:
    1.338
    Đã được thích:
    1
    Sometime in 2008,
    Tôi lại một lần nữa cố quên em, cuộc sống và công việc cuốn tôi đi đến những thành phố khác, Tôi lao vào công việc để tìm kiếm sụ quên lãng, và có lẽ tôi đã quên em như bao người con gái khác.
    Năm ấy công việc suôn sẻ nên tôi quyết định tự thưởng cho mình một kì nghỉ ở VN để xả hơi.
    Cuộc sống vốn chứa đầy những bất ngờ thú vị mà ta chẳng thể tiên đoán bởi vì nó là cuộc sống. Sau ba ngày ở VN tôi gặp lại N. Một sự tình cờ chẳng thể lí giải cũng như sự ra đi của em 9 năm trước. Tôi và N lại gặp nhau, N đã chia tay người yêu cũ và về VN làm việc cho công ty của gia đình.
    Chúng tôi như hai con tim đã từng bị tổn thương và đầy khắc khoải nên tìm thấy ở nhau sự cảm thông. Tôi quyết đinh xin thêm ngày phép và dẫn N đi du lịch. Chúng tôi hoà quện vào nhau trong dòng suối của hạnh phúc mà tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ cạn. Em đã trưởng thành hơn rất nhiều và không ương bướng như trước nữa. Em tìm trông tôi hơi ấm của tình yêu trong đêm đong xe lanh và tôi tận hưởng vị ngot của tình yêu sau những năm tháng chờ đợi nhớ nhung đến quằn quai.
    End of June 2008,
    Tôi lái xe đưa em ra biển, từng con song hôn lên đôi bàn chân bé nhỏ. Hoàng hôn dần buông trên bãi và tôi omm em vào lòng. Thời gian cũng như muốn ngừng trôi cho chúng tôi .
    Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc và như mọi lần, tôi với tay để kéo em vào lòng. Không có em, chỉ có gió biển và tiếng chim hải âu gọi bầy. Chỗ em ngồi giờ có một manh giấy nhỏ với hàng chữ xinh xinh quen thuộc :" p, n cảm ơn p nhiều lắm, có lẽ cả cuộc đời này sẽ không có ai yêu n như p cả, cảm ơn vì tất cả p nhé, n đã nói với p từ 3 năm trước và bây giờ n vẫn nói thế, p hay quên n đi nhé, hôn p N"
    Em đã bước qua cuộc đời tôi như thế đấy, và lần đàu tiên sau bao năm, tôi lại bật khóc. Bao nhiêu ngày tháng lăn lôn ở xứ người, nước mắt nếu có thì đều chảy ngược vào trong cả, và giờ đay tôi lại bật khóc như một đứa trẻ.
    Tiếng đông hồ báo thức đưa tôi về với thực tại, sáng nay lại có cuộc hóp sớm, tôi vồ lấy bản chải đánh răng và bắt đâu một ngày mới
  10. Mua__Buon

    Mua__Buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2005
    Bài viết:
    1.338
    Đã được thích:
    1
    Ta đã để lại em trên con đường đã qua
    Cho hình bóng em tàn phai theo sắc lá
    Sao kí ức cứ hành hạ ta quằn quại
    Cho ta biết long ta mãi đợi chờ
    Nếu bạn đã đoc đến đây thì bạn quả là một người kiên nhẫn vì chuyện của mình post mà không e*** nên có nhiều lỗi là tình tiết hơi vô lý. Có điều cuộc sống có những thứ thời gian có thể làm phai tàn nhưng có những thứ khiến ta chẳng thể nào quên được.
    Các bạn ném đá thoải mái vì tớ chẳng quan tâm lắm, một ngày thứ bảy để thư giãn và trải lòng, nếu bạn có cách quên được một người thì cho tớ biết nhé, tớ xin hậu tạ, hì` đi làm tiếp nào

Chia sẻ trang này