1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tình Nhân Gian - Tuyển tập truyện của Keng

Chủ đề trong 'Văn học' bởi kengvnn, 26/02/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. kengvnn

    kengvnn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2008
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Tình Nhân Gian - Tuyển tập truyện của Keng

    Truyện 1: Tình Khúc không tên

    Cho một ngày
    Cho một người
    Chỉ riêng em biết?

    ?oNhớ em nhiều nhưng chẳng nói, nói ra nhiều cũng vậy mà thôi??
    *
    Ngày em còn ở bên tôi, em ríu rít như chú chim sẻ mùa xuân:
    - Anh làm blog đi mà, khi nào em nhớ hay giận anh em vào đấy kể tội anh. Đi mà?
    - Anh làm gì có thời gian, nhiều lúc muốn chat với em còn không thể nữa mà?
    - Nên em mới muốn anh lập blog. Lúc nào không nói chuyện được với nhau em vào sống trong ngôi nhà ảo của anh. Năn nỉ anh mà?
    - Thì em cứ viết trên blog của em, anh vào đọc là được rồi.
    - Ứ chịu đâu! Em không muốn blog của mình cô đơn, em muốn blog cũng phải có đôi?
    - Uhm? thì để lúc nào rảnh anh làm được chưa nè?
    - Anh hứa rồi nhé! Phải làm đấy không là em sẽ trị tội thật nặng?
    - ?
    Em dụi đầu vào ngực tôi, giọng nhẹ tênh dự định sẽ làm gì với cái blog chưa lập của tôi. Tôi biết mình hứa để chiều lòng em. Tôi không thích đưa những chuyện riêng tư của mình lên mạng. Em thì khác, thể hiện tình cảm với tôi mọi lúc mọi nơi.
    Mỗi lần trở tôi trở về sau những chuyến đi xa, vẻ mặt em giận hờn tha thẩn nói:
    - Tội của anh là to lắm nhé!
    - Em đọc cáo trạng đi để anh biết đường bào chữa nào!
    - Lại còn định làm luật sư sao? Tội không chăm sóc em một thời gian dài, tội để em một mình và blog cũng lẻ loi?
    - Em có tin là lúc nào dứt được công việc ra là anh đọc blog của em không? Biết là em rất yêu anh, rất nhớ anh, nhiều lúc đọc mà anh suýt khóc đấy!
    - Chỉ toàn là em nhớ anh, còn anh chẳng có phản ứng gì cả. Ghét anh ghê!
    - ?oNhớ em nhiều nhưng chẳng nói, nói ra nhiều cũng vậy mà thôi??
    - Anh này? Mỗi câu hát đó mà lôi ra bào chữa mãi. Hông chịu đâu! Hát bài khác cho em nghe đi?
    - Được rồi, em thích nghe nhạc gì nào? ?
    Em thích nghe tôi hát, nhưng luôn nhắc đừng hát cả bài, chỉ hát những câu nào tôi cảm thấy hay. Và em cứ lặng lẽ nối 2 cánh tay mảnh dẻ quanh người tôi, bồng bềnh theo giai điệu.
    Em thường online và thỉnh thoảng dòng status: ?oNhớ anh nhiều nhưng chẳng nói, nói ra nhiều cũng vậy mà thôi?? chạy dài sau nick của em. Tôi nhìn thấy, chùng lòng xuống nhưng không thể bấm vào nick của em, chỉ cần Buzzz một cái là màn hình của tôi hiện lên hàng dài những câu nhớ thương, trách móc, hờn dỗi đầy tính trẻ nít đáng yêu của em. Tôi sẽ xao nhãng công việc để chat với em. Tôi không tập trung được nên thỉnh thoảng nhìn nick em vàng sáng trên YM, lòng lại chùng xuống ?" tôi đã gieo sầu ưu vào đôi mắt trong veo của em.
    *
    Tôi muốn phát triển sự nghiệp riêng của mình nên mở rộng thị trường ra Bắc bằng cách thành lập 1 hệ thống chi nhánh. Tôi nói muốn đưa em đi cùng. Em chun mũi rằng lúc nào cũng muốn ở bên tôi, nhưng có quá nhiều điều ràng buộc tại thành phố này, em sẽ quyết định khi tôi đã ổn định sự nghiệp của mình. Tôi tạm xa em. Em bắt buộc phải xa tình yêu của mình.
    Trở về nơi ông bà nội ngoại từng sống cả đời và còn rất nhiều họ hàng nên công việc của tôi khá trôi chảy, nhưng cũng vì thế mà bận bịu điên người. Ban đầu khuya nào tôi cũng gọi điện cho em. Lâu dần trượt dài theo những cuộc ăn nhậu quần quật với khách hàng, bạn bè, bất chợt lại nhớ nhiều khi cả tuần chưa nghe giọng nói của em. Có lẽ em đã quen chịu đựng sự vắng mặt của tôi.
    *

    Được kengvnn sửa chữa / chuyển vào 17:22 ngày 26/02/2008

    Được kengvnn sửa chữa / chuyển vào 17:24 ngày 26/02/2008
  2. kengvnn

    kengvnn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2008
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Cô gái ấy chính thức xuất hiện trong tâm trí của tôi qua 1 lần đàn đúm cùng hội bạn. Đứa nào cũng kè kè theo một em chân dài bốc lửa, mỗi tôi lẻ đôi. Chiến hữu bấm di động, sau vài phút nói chuyện quay sang tôi:
    - Tao giới thiệu cho mày 1 em chân dài, sắp tới rồi. Trước cặp với đối tác của tao. Không nét lắm nhưng đảm bảo ngon.
    - Lạy bố! Làm trò quá!
    - Nếu mày thích phải hậu tạ tao đấy! - Chiến hữu cười ha hả, sảng khoái.
    Tôi nghĩ người giúp mình che giấu sự lẻ đơn chắc là 1 cô nàng chỉ biết ăn chơi hoặc lăn lộn trong chốn giang hồ. Tôi chán ngấy loại con gái đấy, nhạt nhẽo, vô vị.
    Cô ta đến đứng cách bàn cả thước, cúi người 45độ làm một phát tổng chào rồi nhẹ nhàng lách vào cái ghế trống cạnh tôi. Tôi làm quen theo nghi thức và thể hiện tính ga lăng coi sóc việc ăn uống của cô ta.
    Cô đeo khư khư trên vai một chiếc túi chéo kiểu sinh viên, áo thun rộng dài ngang đùi, quần xanh đen che gót đôi giày búp bê màu nâu đất. Cô khoanh tay trước ly nước, tuyệt nhiên không ăn uống gì. Sự tưởng tượng của tôi về cô hoàn toàn sai. Không phải gái đú cũng chẳng là gái giang hồ. Dường như là một cô gái quê.
    Nhìn kỹ cô không xinh, gương mặt hơi vuông là tổng thể của những điểm thiếu hoàn hảo. Trán thấp, lông mày ngang không tỉa, sống mũi gẫy gập, đôi mắt không đều mí bên to bên nhỏ, được mỗi cặp môi thì cô cứ mím chặt lấy. Cô không xinh và cũng không hề trang điểm một chút son phấn nào. Khuôn mặt mộc ấy thực sự tạo nên sự khác biệt với những cô gái màu mè, tô vẽ mặt mình theo những công thức ở các trung tâm thẩm mỹ nhan nhản khắp chốn ăn chơi.
    Cô ngồi im nghe những cuộc trò chuyện, đường chỉ thẳng giữa đôi môi thỉnh thoảng uốn thành đường cong theo những tràng cười đùa ầm ĩ. Chiến hữu nhắc cô chăm sóc tôi, cô cũng chỉ mím môi cười và gật đầu khe khẽ. Cô không phải gái đú, không phải gái giang hồ, nhưng tôi thấy cô thật sự thiếu muối, nhàn nhạt, vô vị. Từ đầu đến cuối buổi ngoài những câu chào hỏi xã giao, cô không nói thêm câu nào nữa.
    Theo phép lịch sự tôi đưa cô về. Tôi lái xe. Cô ngồi khép nép ở ghế trước, khoanh tay một cách nghiêm nghị và bất chợt cất tiếng:
    - Em xin lỗi nếu anh thấy đi với em thật nhàm chán. Nhưng trong đám đông thực sự em thất rất khó nói chuyện.
    - Ah? không có gì, chắc tại nhiều người lạ quá nên em ngại phải không ?
    - Có lẽ vậy! Mà cũng tại không khí ở đấy ồn ào quá, em không quen?
    - Uhm, anh đoán em thích những nơi yên tĩnh đúng không?
    - Vâng ạ!
    - Em còn đi học à?
    - Nhìn em giống sinh viên lắm sao? Em ra trường một năm rồi.
    - Em làm nghề gì?
    - Nghề lang thang.
    - Anh chưa từng nghe, nhưng nó có vẻ giống nghề hành khất lắm ?" chợt nhiên tôi đùa.
    - Nghề nào cũng phải xin xỏ cầu cạnh một cái gì đó mà! Hành khất cũng là 1 nghề đòi hỏi tính chuyên nghiệp rất cao. Không phải cứ chìa cái mũ ra là sẽ nhận được tiền bố thí đâu ?" cô thản nhiên đối đáp lại tôi.
    Câu chuyện giữa chúng tôi cởi mở hơn, nói về nhiều đề tài, cô thể hiện rằng mình rất hiểu biết về xã hội. Cuối cùng tôi dừng xe trước 1 ngõ nhỏ gần rạp Dân Chủ trên đường Khâm Thiên, phòng trọ của cô đi vào sâu hơn 100m, tôi lịch sự xin số điện thoại của cô, hứa hẹn một lần gặp khác. Về đến nhà bà giúp việc hai mí mắt líu ríu vào nhau ra mở cổng, tôi đậu xe rồi đi thẳng lên phòng. Căn nhà rộng vắng lặng, quá khuya để đánh thức em dậy. Tôi nhẩm trong đầu 1 kế hoạch đón em ra sống trong ngôi nhà này.
    *
    ?oNhớ em nhiều nhưng chẳng nói, nói ra nhiều cũng vậy mà thôi??, di động rung lên bản nhạc quen thuộc. Em gọi:
    - Anh, bao giờ quay trở lại với em?
    - Cuối tháng này anh sẽ thu xếp, rảnh là bay vào với em ngày à.
    - Nếu mà lâu quá là em sẽ bay ra đó nhe!
    - Có lẽ anh sẽ sống ở đây vài năm nữa. Ra đây ở với anh nhé em!
    - Thì cũng phải có 1 kế hoạch cụ thể đã chứ! Em còn chưa tốt nghiệp cơ mà!
    Năm cuối cùng của đời sinh viên chắc em rất bận rộn. Học lực bình thường em càng phải cố gắng nhiều. Blog của em thưa dần nỗi nhớ nhung, hờn dỗi. Cuối tháng tôi điện báo mình không vào được, công việc bộn bề. Chắc đầu sóng bên kia em đang xị mặt làm nũng. ?oThôi vậy, lúc nào anh hết việc thì vào cũng được. Em không thèm giận đâu!?. Em tắt cuộc gọi làm tôi cứ bâng khuâng ?" chưa lúc nào em làm việc gì trở nên nặng nề cả. Nhẹ nhàng như làn nước mùa thu. Mát trong. Êm lành.
    *
    Những lần đàn đúm với bạn bè tôi thường đón cô gái lạ đi cùng. Chiến hữu nhấm nháy:
    - Sao rồi? Đi cùng nhau suốt mà không hậu tạ hả mày?
    - Bạn bè thôi mà, tao đâu có chuyện gì với cô ta. Đến giờ còn chưa biết cô ta làm nghề gì?
    - Tin được mày không hả? ?" Chiến hữu vỗ bồm bộp vào vai tôi đầy hoài nghi.
    Thề với trời đất tôi chưa một lần nắm tay cô ta.
    Có lần cô gái ấy buột miệng nhận xét:
    - Anh là một người đàn ông đứng đắn. Thời buổi này mẫu người như anh hiếm lắm.
    - Vậy là em toàn gặp những người không đứng đắn rồi ?
    - Có thể họ chỉ không đứng đắn với em ?
    - Như thế chứng tỏ em rất quyến rũ với đàn ông. ?" tôi suy luận
    - Anh thấy em có quyến rũ không?
    - Anh không nghĩ em quyến rũ, em chỉ có nét duyên vì cá tính của em thôi!
    - Cảm ơn lời khen của anh. ?" Cô vẫn giữ cung cách khách sáo khi nói chuyện với tôi.
    Gặp gỡ nhiều, tôi hiểu hơn về cô. Cô có tên thật khá đẹp nhưng yêu cầu tôi gọi bằng Mộc, nhiều người gọi cô như thế vì nét tự nhiên mộc mạc trong phong cách của cô, hơn nữa cô mạng Mộc. Cô tốt nghiệp trường văn hóa, nhưng không làm việc gì cụ thể. Cô từng chìa cho tôi xem rất nhiều giấy giới thiệu là cộng tác viên của các tổ chức từ thiện, phi chính phủ, phi kinh tế hoặc là phóng viên của vài tờ báo đậm tính thương mại. Cô thổ lộ rằng mệt mỏi với cái xã hội tôn thờ đồng tiền này, hụt hơi chạy theo nó nhưng không dám bỏ cuộc. Dân chơi gọi cô là ?oNửa mùa?, dân không chơi cũng dè bỉu cô ?oNửa mùa?, nhưng cô lại hào hứng nhận cái danh hiệu đó cho mình:
    - Nửa mùa cũng đâu có sao, chẳng ai nhận thấy người nửa mùa như em là pha trộn một cách hài hòa truyền thống và hiện đại cả. ?" nụ cười mộc mạc trên môi cô ?" em hài lòng với cái cái kiểu nửa mùa của mình.
    - Anh thấy em lạ đấy chứ? Không giống ai, phong cách của em rất hay.
    - Nghĩa là anh cũng thấy thích em? ?" Cô hỏi làm tôi bối rối
    - Ah? Uhm? Thì anh quý mến em như một người bạn. ?" Thực tế lúc đó trong lòng tôi dâng lên những gợn sóng thương xót. Mộc cố gắng giữ lại những nét chân chất giản dị trong cái xã hội nháo nhào hội nhập này.
    Coi cô là bạn tôi không ngại đưa cô về thăm nhà mình. Cô nói cả đời mơ ước và phấn đấu cũng không chạm vào cuộc sống tiện nghi giống tôi. Mộc có tin nhắn, ngỏ ý phiền laptop của tôi để gửi tài liệu, nhìn thấy bức ảnh phong cách black&white của em phủ kín màn hình cô quay sang nói với tôi:
    - Người yêu anh có đôi mắt đẹp thật!
    - Uh, cô ấy giống như một thiên thần ?" tôi mơ màng đầy vẻ tự hào ?" thuần khiết, nhẹ nhàng,? - thoáng nét buồn qua ánh mắt Mộc, tôi chuyển đề tài - Hiện bạn trai của em đâu?
    - Em có rất nhiều bạn trai, nhưng mối quan hệ cũng nửa mùa như em vậy, chẳng thể nào rõ ràng được.
    - Anh không hiểu?
    - Nghĩa là chỉ thinh thích chứ chưa yêu, nghĩa là chỉ dự định chứ chưa thực hiện, kiểu như 1 con thuyền lênh đênh với quá nhiều chỗ neo đậu nhưng không thể cập bến? chỉ cần hiểu đại khái thế thôi ạ!
    - Hay tại em kén chọn quá?
    - Em không hề kén chọn. Nói chung cũng chẳng hiểu tại sao?
    Tôi biết với một người như Mộc, sẽ khó định vị mình với một điểm tựa nào đó. Chẳng phải đã có lần cô đùa rằng mình chuyên đi săn các đại gia chạy xế hộp rồi sao? Đơn giản họ trả tiền để được lên báo còn cô thì hưởng hoa hồng. Tôi không có ý định thông qua cô để quảng cáo mình, nhưng cô vẫn đi cùng tôi.
    - Anh mạng Thủy, em chơi với anh sẽ tốt cho em. ?" Mộc thẳng thắn và thản nhiên
    - Hy vọng em cảm thấy tốt, nhưng e là anh không giúp được cho em thôi.
    - Có những sự giúp đỡ đâu nhất thiết phải hữu hình?
    Tôi phải nằm viện vì mổ ruột thừa. Cha mẹ già ở Sài Gòn, những người họ hàng lại chưa đủ thân thiết để làm phiền, em có lẽ đang mùa thi,? Chỉ có Mộc ra vào bệnh viện chăm sóc tôi. Cô không nói nhiều, lặng lẽ thực hiện những ý muốn của tôi, cô bộc bạch: ?oEm không biết cách an ủi người khác. Thấy nó sao sao ấy. Anh cần gì thì cứ nói cho em biết??. Nói những lời hoa mỹ đều không phải là tính cách của tôi hay Mộc nên tất cả cứ trôi đi trong lặng lẽ. Tôi mang ơn Mộc trong lòng.
    *

    Được kengvnn sửa chữa / chuyển vào 17:48 ngày 26/02/2008
  3. kengvnn

    kengvnn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2008
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Mấy tháng rồi chưa trở lại Sài Gòn thăm em. Nhiều lúc thoáng bâng quơ, yêu một người con gái ở xa và bên cạnh thường xuyên có một người con gái khác. Nên thoảng có những lúc lòng chợt vẩn vơ. Thiệt thòi cho cả em, thiệt thòi cho cả Mộc. Trái tim tôi bị kéo giãn ra bởi sự hoang mang.
    *
    Bạn làm ăn của tôi già trẻ có đủ. Số ít tỏ ra tử tế, đa phần đều ham thích ?othịt tươi? ôm ấp. Những vụ giao thương thường tổ chức ở những phòng nhậu Vip kín đáo, nhà hàng Karaoke hoặc dịch vụ massage cao cấp. Những nơi đó luôn có các cô đào lả lướt váy satin quệt đất nhưng khuôn ngực thì lồ lộ khêu gợi và ăn nói đầy dâm dật khiêu khích. Tôi không khinh thường các cô gái làm nghề đưa đẩy thân xác đó. Nhưng thực sự tôi không thích, đó là 1 cảm giác lờm lợm, không tình cảm, nên hiếm khi nào tôi để cho 1 em gái ngồi hầu mình. Thường thì tôi kiếm cớ chỉ thích ngồi trò chuyện với gã má mì điệu chảy nhớt, gã thường phải lăng xăng điều đào, nên tôi phần nào tránh được cảnh chung đụng với các cô gái sống trong mặt trái của xã hội này. Từ khi quen Mộc, cô trở thành lá chắn cho tôi. Trong những cuộc ăn nhậu với đối tác, tôi luôn dẫn Mộc theo cùng.
    Một đêm muộn, tôi chở Mộc về ngõ nhỏ phố Khâm Thiên. Dừng xe nhìn Mộc đi khuất vào ngõ nhỏ. Khi bóng dáng cô đã hút vào bóng tối, tôi nhấn ga hướng về căn nhà của mình. Chưa được bao xa, điện thoại của tôi rung lên, màn hình sáng tên Mộc. Tôi bấm từ chối và gọi lại cho Mộc.
    - Em không vào được nhà, chắc ngồi ở cổng chờ trời sáng quá. Tự nhiên thấy hoang mang nên mới gọi cho anh.
    - Em đi ra đầu ngõ đi, anh quay lại liền.
    - Thôi em không sao đâu. Anh cứ về đi!
    - Không được. Ra đầu ngõ chờ anh đi?
    Tôi quay xe lại, không thấy bóng Mộc đâu. Tôi gọi vào số cô. Tín hiệu không trả lời và tôi nhìn thấy cô đang lững thững bước ra. Tôi hỏi cô có muốn về nhà tôi không? Cô nói là muốn, nhưng cách tốt nhất là cô không về để tránh thị phi và không muốn làm biến dạng tình bạn của chúng tôi. Tôi tìm cho cô 1 nhà nghỉ sạch sẽ, nhưng cô sơ sẩy quên chiếc túi xách ở nhà chìa khóa hay giấy tờ tùy thân đều không mang theo. Tôi để chứng minh thư của mình lại, trả trước tiền phòng rồi ra về. Sáng hôm sau tôi qua đón Mộc. Ngồi yên trên xe đợi cô xuống. Cô đưa trả chứng minh thư, tôi cầm để luôn vào hộp đựng đồ ngày chỗ cần số, rồi lái xe đưa cô về nhà. Mộc là người con gái nghiêm túc ?" tôi nghĩ thế và thấy kết bạn với cô là một việc xứng đáng.
    *
    Một tuần trôi qua, chiều thứ 7 tôi đưa Mộc về căn hộ của mình để cô cùng bà giúp việc nấu vài món ăn cho khác không khí quán xá mọi khi, và tôi cũng bớt cảm giác nhạt nhẽo khi ăn cơm 1 mình.
    Mộc nhanh nhẹn đi vào bếp. Tôi lên lầu, mở cửa căn phòng của mình bước vào. Một đôi tay con gái thon nhỏ từ sau cánh cửa vươn ra bịt lấy mắt tôi. Mùi hương thoang thoảng quen. Là em.
    - Đoán xem ai nè? ?" Em cố tình nói méo giọng.
    - Là một thiên thần từ phương Nam bay đến?
    - Ư? Hông chơi nữa. Anh phải nói là ?okhông biết? cho thú vị chứ!
    - Thì anh có nói tên em đâu.
    Em ôm chầm lấy tôi, rồi bất chợt buông tay, vẻ mặt đầy âu lo:
    - Đâu rồi? Cho em xem vết mổ của anh cái nào! Ghét cái ruột thừa ghê cơ, làm anh của em phải đau, phải nằm viện, phải bị mổ, bi giờ thì có sẹo nữa. Huhuh
    - Chút nữa xem được không em? Mà sao em không báo trước để anh ra sân bay đón?
    - Em muốn làm anh bất ngờ mà lị?
    - Gan em to quá! Chưa ra Hà Nội bao giờ mà dám đi 1 mình, nhỡ lạc thì sao?
    - Nếu lạc thì em sẽ gọi điện cho anh
    - Nhỡ bị bắt cóc thì sao?
    - Thì em sẽ nói bọn bắt cóc gọi điện cho anh đòi tiền chuộc? hihi?
    Tôi ôm lấy em, xoa đầu thiên thần đáng yêu của mình. Lúc đó nghe tiếng bước chân đi nhẹ xuống cầu thang. Một lúc sau bà giúp việc lên mời tôi và em xuống ăn cơm. Không thấy bóng dáng Mộc đâu cả. Tôi hỏi bà giúp việc, bà trả lời kín đáo cô ấy đã xin phép về rồi. Có lẽ Mộc không muốn tôi phải khó xử.
    *
    Ngày nghỉ tôi tắt di động. Đưa em đi thăm khắp thủ đô. Em cứ ríu rít như chú chim sẻ mùa xuân, tung tăng chụp hình 2 đứa. Nhìn em chẳng khác nào cánh **** xinh đẹp chập chờn bay lượn tô điểm cho phong cảnh êm dịu đất Hà thành này. Mong sao mau đến ngày em tốt nghiệp để tôi có thể đưa em về bên cuộc sống độc thân của mình. Tôi sẽ hết đơn lẻ, trái tim thôi bị kéo dãn bởi sự xa cách.
    Sáng sớm ngày đầu tuần, tôi đưa em ra sân bay Nội Bài, đến trạm thu phí tôi nhờ em lấy hộ chiếc vé trong hộp đựng đồ (Tôi thường không mang theo tiền lẻ nên hay mua sẵn cả xấp vé cầu đường cho đỡ lách cách). Em nhanh nhảu lấy cho tôi, song đến lúc đóng nắp hộp lại bất chợt luống cuống.
    Ra đến sân bay em trầm tư hẳn đi, đôi mắt trong veo như nước hồ thu của em khảm buồn. Tôi bịn rịn ở bên em cho đến khi cận giờ vào phòng cách ly mới quay gót trở ra. Tôi thẫn thờ đứng ở sân bay cho đến khi phi cơ bay vút lên nền trời xanh thẳm, mang em của tôi trở về phương Nam. Lòng hẫng một khoảng không.
    *
    Mộc vẫn lặng lẽ là một người bạn tốt của tôi. Là lá chắn giúp tôi giữ mình, tuy nhiên không thấy cô hỏi tôi bất cứ điều gì về chuyện tình cảm cả.
    Em thưa dần những cuộc điện thoại và blog phơi mốc meo trên không gian mạng. Vài tháng nữa em sẽ tốt nghiệp nên chắc là rất bận bịu. Mỗi lần tôi gọi điện, nghe giọng em rất mệt mỏi và thường hẹn tôi lúc khác gọi lại. Rồi em nhắn cho tôi đầy yêu thương: ?oNhớ anh nhiều nhưng chẳng nói. Nói ra nhiều cũng vậy mà thôi??. Giá như tôi không quá tham vọng cho sự nghiệp của mình, thì có lẽ giờ đây tôi đã ở bên cạnh em, phần nào làm tiêu tan bớt mệt nhọc cho em. Thương em bao nhiêu, tôi dằn vặt tâm trạng mình bấy nhiêu. Nỗi nhớ quện với lo lắng nát nhừ.
    Ngày em tốt nghiệp. Tôi dẹp bỏ hết mọi công việc bay vào Sài Gòn chúc mừng em và suy tính một kế hoạch đưa em ra Hà Nội sống. Tôi sắp sẵn trong đầu mình bài diễn văn để thuyết phục gia đình em. Có em ở bên đời sống của tôi chắc chắn sẽ hoàn hảo. Tôi không báo trước cho em biết, tôi cũng muốn tạo cho em những điều bất ngờ.
    *
    Tôi đón em ở khuôn viên trường náo nhiệt với bó hoa hồng rực rỡ trên tay. Chấm dứt cuộc đời sinh viên, em có vẻ tĩnh lặng hơn và gầy đi rất nhiều. Mùa xuân ẩn mình ở đâu đó, để thu man mác buồn dàn trải mênh mông. Em nói còn phải tụ tập cùng bạn bè vào ngày cuối này, đưa tôi theo không tiện nên tôi hãy về trước, xong việc em sẽ điện cho tôi.
    Buổi chiều, em hẹn tôi ở lầu 2 café Zenta. Tôi háo hức đón taxi đến đường Mạc Đĩnh Chi. Bước lên lầu tôi thấy bên cạnh em có thêm một người đàn ông, nghĩ rằng có thể chỉ là một người bạn bình thường của em. Em đứng dậy mời tôi ngồi vào chiếc ghế đối diện, người đàn ông vẫn ngồi cạnh em, tôi dự cảm một điều gì đó chẳng lành, mặt nóng, lòng nao nao.
    Sau khi giới thiệu về anh chàng Việt kiều Mỹ mới về nước, em rụt rè mở túi xách lấy ra 1 chiếc thiệp hồng đẩy về phía tôi:
    - Bọn em đã định ngày cưới, mong anh sẽ đến dự!
    Tôi chết lặng, toàn cơ thể không phát ra bất cứ một thứ âm thanh nào, ngoại trừ hơi thở đứt quãng. Cả thế giới như sụp đổ trước mắt tôi. Cho đến khi đứng trên đống hoang tàn sau cơn địa chấn dữ dội đó, tôi đã chẳng nhớ nổi mình nói những gì với em, đã tỏ thái độ ôn hòa hay dữ dội, và vì sao tôi đã bỏ về và nằm vật ra trong căn phòng đầy bóng tối của mình. Em sẽ lấy chồng và em sẽ đi nước ngoài. Tại sao rời khỏi cuộc đời tôi không một lời chia tay? Tại sao?? Có quá nhiều điều tôi không hiểu. Tôi đã định mang đến cho em những bất ngờ, song chính tôi lại là kẻ được những bất ngờ đập vào mặt, đập vỡ con tim, và đập nát cả giấc mơ về hạnh phúc.
    ?oNhớ em nhiều nhưng chẳng nói, nói ra nhiều cũng vậy mà thôi?? tôi đắm chìm trong bản nhạc tình quá vãng của mình. Cứ như là 1 dự cảm, 1 lời tiên đoán khi bản nhạc trọn vẹn trôi trong con tim nát bấy đau thương của tôi. Vậy là ta đã mất nhau, em đang nhịp chân bước về một phương trời khác.

    Được kengvnn sửa chữa / chuyển vào 17:30 ngày 26/02/2008
  4. kengvnn

    kengvnn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2008
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Tôi không tham dự lễ cưới, chỉ gửi quà mừng và lời chúc ?otrăm năm hạnh phúc? đến em. Trở về Hà Nội giữa mùa hè bức bối, nóng nảy. Tôi vùi mình vào công việc, ít tiếp khách và không còn nhiều những buổi tụ tập bạn bè. Thấy cuộc sống của mình sao mà mệt mỏi chán chường. Thỉnh thoảng tôi lầm lũi ở 1 góc quán bar uống rượu, chạnh lòng: ?oEm đang hạnh phúc chăng??. Có lần đầu óc tôi chếnh choáng men cay, bất chợt thoảng lên bóng hình của Mộc. Từ ngày trở về tôi chưa hề gặp Mộc, cú shock quá lớn khiến tôi quên mất mình có một người bạn lặng lẽ. Tôi gọi điện cho cô.
    Đầu máy bên kia là giọng của một người già: ?oCháu nó đã mất cách đây nửa tháng do nhảy xuống sông cứu 1 đứa bé??. Tôi chết lặng, như trần nhà sập xuống đầu mình. Mộc chết rồi sao? Mộc không còn sống nữa sao? Chẳng lẽ Mộc cũng bỏ tôi đi không nói 1 lời nào sao? Chỉ trong một thời gian ngắn tôi mất đi người mình yêu thương nhất và người bạn đáng trân trọng nhất. Phải chăng chỉ là cơn ác mộng? Tôi buông lơi chiếc di động và nốc rượu như điên. Uống để thấy rằng mình đang tỉnh trong cơn say. Uống để mình say mềm ra, đến lúc tỉnh giấc sẽ chỉ thấy những chuyện đã qua là giấc mộng. Hai người con gái đều đã ra đi. Tôi ở đây một mình trong cơn say. Cô độc đến bàng hoàng.
    *
    Ngày nghỉ tôi lái xe về Thái Nguyên viếng nơi an nghỉ của Mộc. Nấm mồ nhỏ của Mộc vương vãi những vòng hoa trắng lụi tàn. Tôi đặt lên mộ cô một bó cúc trắng, thắp nén hương chào linh hồn cô. Mộc đã về thiên đường vài tuần giờ tôi mới tới chào cô được. Tôi là một người bạn tồi, một kẻ thất bại trong cuộc sống hỗn loạn này.
    Mẹ Mộc kể, cô theo tổ chức từ thiện đi khám bệnh cho trẻ em nghèo ở 1 huyện thuộc Thái Bình, do nhảy xuống sông cứu 1 em bé bị dòng nước xoáy cuốn mà cô bị chết đuối. Mẹ cô khóc mãi, cô bơi đâu có giỏi, nhưng cô vẫn dám đánh đổi sự dũng cảm và sinh mạng của mình để cứu một sinh mạng khác. Mộc có lẽ đã ra đi thanh thản vì cô đã sống rất tốt khi luôn là chính bản thân mình. Cho đến khi trở thành 1 ông lão chống gậy bước xuống hố, Mộc sẽ vẫn hiện diện trong tâm trí tôi. Yên nghỉ nhé Mộc.
    *
    Trên đường trở về thành phố, tôi nhận được tin nhắn từ em: ?oEm sắp bay qua Mỹ. Có lẽ anh trách em không nói rõ lý do mình chia tay, nên em đã gửi email cho anh. Hãy đọc nhé! Chào anh!?. Tôi bấm phím gọi lại, định nói với em những lời chúc cuối nhưng đầu bên kia vang lên giọng nói công thức của tổng đài: ?oThuê bao quý khách??. Vậy là em đã đi, đi thật xa khỏi cuộc sống của tôi.
    Buổi tối, tôi check mail, và em đã viết:
    ?oNhớ anh nhiều nhưng chẳng nói, nói ra nhiều cũng vậy mà thôi?
    Trong những tháng ngày qua, em đã dằn vặt thật nhiều, đã đau khổ thật nhiều, tưởng mình có thể chết đi được. Cho đến giờ em vẫn luôn luôn nhớ anh, nhớ về tình yêu của chúng mình. Em đã nghe hàng ngàn lần ?oBài Không Tên Cuối Cùng? để nghiệm về con đường mình lựa chọn đúng hay sai?
    Chắc anh trách em ham giàu phụ bạc? Thực lòng em không có ham muốn đổi đời ở 1 đất nước xa lạ. Em chỉ đang chạy trốn khỏi thực tại của mình, để quên đi tình yêu thánh thiện giữa anh và em. Em cũng không hiểu tại sao mình nghĩ như thế, hay hành động như thế mà không để cho anh cơ hội giải thích nào? Nhưng từ lúc em đặt chân lên máy bay rời xa Hà Nội khi ra thăm anh thì tình yêu thánh thiện của chúng ta đã đổ sập và vỡ nát mà không cách gì hàn gắn nổi. Em đã mơ mộng, ảo tưởng quá nhiều. Em còn quá non nớt nên mới tin tưởng rằng trên đời vẫn tồn tại những tình yêu trong sáng, thánh thiện. Có lẽ tại em ngốc, nên bao năm cứ ngơ ngác thần thánh tình yêu, thần thánh linh hồn, thần thánh những điều đã không thuộc về mình từ rất lâu? Em tiếc cho em, tiếc cho tình chúng ta và hoàn toàn không muốn mình trở thành một kẻ mù quáng hoặc nhẫn tâm giành giật hạnh phúc của người khác. Cho nên em đã quyết định lặng lẽ rời xa anh mà không cần bất cứ lời giải thích nào. Em lấy một người đàn ông cũng chỉ vì một người đàn ông?
    Anh còn nhớ lúc đưa em ra sân bay, ngang qua trạm thu phí không? Giây phút em mở hộp đựng đồ lấy giúp anh tấm vé cũng chính là lúc linh hồn em kiệt quệ ngã gục. Em đã nhìn thấy trên chứng minh thư của anh có dán một mẩu giấy nhỏ ghi: P402. Vậy mà từ lúc em đứng trên lầu nhìn thấy anh đưa một cô gái về nhà em vẫn ngây thơ nghĩ rằng cô ấy chỉ đơn thuần là 1 người bạn nào đó của anh. Anh có người con gái khác ở bên cạnh và anh đã thuộc về cô ấy. Bao năm chúng mình yêu nhau, anh luôn giữ gìn cho tình cảm trong sáng của hai đứa. Vậy tại sao anh không giữ gìn được cho cô ấy? Nếu như em vẫn khăng khăng giữ anh bên mình thì hẳn đã có một người con gái khác chịu sự khổ đau, mất mát nơi tuổi thanh xuân?.?
    Tôi không đọc được những gì em viết tiếp theo nữa. Tôi ngồi câm lặng bên màn hình, đôi mắt trống rỗng nhìn vào hư không. Hiểu lầm và không giải thích khiến tôi và em lạc mất nhau trong cuộc đời này. Giá như tôi chưa bao giờ hát mãi bản ?oKhông tên cuối cùng? để tự nhắc lòng mình luôn phải biết cách nói lời yêu, nhớ thương để giữ gìn tình cảm của mình thì có lẽ giờ đây em đã ở bên tôi trong hạnh phúc. Chính sự im lặng đã giết chết tình yêu của chúng tôi, nhấn chìm cả hai trong tuyệt vọng khổ đau.
    Tình đã mất, người cũng đi mất rồi. Ở hai phương trời đâu ai thanh thản.
    *
    Tôi gửi vào blog mốc meo, đơn lẻ của em hai câu thơ:
    ?oTình yêu vốn mong manh như lá cỏ
    Nên suốt đời ta lạc mất nhau??
    Nếu em còn quay trở lại, anh chỉ muốn nói một câu duy nhất: ?oCho đến tận lúc em rời xa, chưa bao giờ anh phản bội tình yêu của em?.
    Anh sẽ vẫn nhớ em,
    Và ru lòng mình trong thanh thản.
    *
    Written by Keng
  5. kengvnn

    kengvnn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2008
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Giấc mơ vỡ trước bình minh
    Tự nhiên bần thần
    Tự nhiên trống rỗng
    Tự nhiên chán chường
    Tự nhiên lòng đầy ắp rối rắm
    Tự nhiên vơi cạn bao nỗi yêu thương
    Chập chờn những hoài nghi, vụn vặt, hợp tan, quên nhớ?
    Em thức đợi mặt trời
    Để nghĩ suy về chuyện chúng mình
    Có thể em đã sai, có thể lối đi của em là sai
    Như giấc mơ dài tan tành vụn vỡ lúc bình minh
    Vậy mà em đã từng mơ
    Những giấc mơ dài đằng đẵng
    Trong những tháng ngày không ngủ, em vẫn cứ mơ
    Ảo ảnh và phù phiếm
    Có lẽ đã đủ, để em tỉnh giấc
    Cố gắng nhấn chìm cơn sóng mặn mòi xót xa
    Khi nước mắt không thể còn hòa tan vị muối
    Mặn chát nơi bờ môi?
    Người ta bảo: ?oNếu trên đời thiếu mất sự lỡ tay,
    Thì Tình yêu sẽ ngàn đời viên mãn?
    Giấc mơ dài của em đã vỡ vụn trước bình minh?.
    Cho một ngày
    Cho một người
    Chỉ riêng em biết...

    Được kengvnn sửa chữa / chuyển vào 17:49 ngày 26/02/2008
  6. kengvnn

    kengvnn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2008
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Truyện 2: Tự sự của một linh hồn trên Blog
    Viết tặng 1 Blogger vừa lìa xa dương trần.
    Cầu mong anh hạnh phúc nơi thiên đường.
    _
    Tự nhiên tôi thấy linh hồn và thể xác mình tách đôi. Thân thể khỏe mạnh đầy sức sống của tôi giờ đây cạn kiệt sinh khí đổ gục xuống nền nhà. Chuyện lạ!
    Mẹ chạy đến bên ôm và lay thân hình tôi trong những âm thanh lạc giọng đau đớn. Nước mắt mẹ nhòa ướt, cơ mặt biến đổi vẽ nên tột cùng tuyệt vọng. Những người thân của tôi ùa đến. Tiếng khóc - Nước mắt - Giọng đặc lại gọi tên tôi đầy thê lương. Mọi người nói tôi đã chết.
    Không! Tôi vẫn đang ở đây, ở bên cạnh mọi người, nhìn thấy cõi lòng tan nát của mọi người. Lẽ nào tôi chết được? Người đời chẳng nói: Chết là hết, là kết thúc thật sự đó sao? Tôi vẫn còn ở đây, trong chính ngôi nhà của mình. Tôi vẫn nghe thấy hơi thở của từng người, ngửi được mùi cơ thể của từng người,? Đâu có sự kết thúc, đâu có dấu chấm hết? Vậy mà mọi người vẫn nói tôi đã chết. Họ khóc thương tôi. Từng trái tim thổn thức, từng khúc ruột quặn thắt, từng đôi mắt u buồn. Một bầu không khí thảm buồn, lành lạnh.
    Tôi chạy đến bên mẹ đang phủ phục xuống thi thể tôi và run lên những tiếng nấc nghẹn mất mát. Tôi thì thầm sát tai mẹ: ?oMẹ ơi! Con đây! Con ở bên cạnh mẹ mà. Mẹ đừng khóc như thế chứ? Con đâu có rời xa mẹ. Mẹ ơi! Đừng khóc nữa, mẹ??. Dường như mẹ không nghe thấy lời tôi, mẹ vẫn nấc từng cơn, thân thể tiều tụy. Tôi muốn đỡ mẹ dậy, để mẹ nhìn thấy tôi, để mẹ thôi khóc. Và tôi vươn hai cánh tay đến ôm lấy mẹ. Lạ kỳ, bàn tay tôi cứ như với vào không trung, xuyên qua mẹ yêu quý của tôi. Hình hài của tôi giờ đây chỉ là không khí, là sự trong suốt khiến chẳng ai nhìn thấy tôi, chẳng ai nghe được lời tôi. Hoảng hốt. Tôi ào vào những người thân của mình. Họ sẽ cảm nhận được sức nặng của tôi đè vào họ. Nhưng ai cũng đứng im. Còn tôi đi xuyên qua cơ thể họ. Buồn nản, tôi ngồi bệt xuống nền nhà và khóc. Nước mắt không hề chảy ra. Hốc mắt tôi trống rỗng. Tôi không tồn tại trong cuộc sống này nữa rồi, ngoại trừ cái xác cứng đờ đang là trung tâm khóc thương của mọi người. Tôi chỉ là 1 linh hồn nhẹ bỗng hòa cùng không khí thôi sao? Và nếu tôi cứ luẩn quẩn ở đây, chắc hẳn người ta sẽ nói tôi là một hồn ma không siêu thoát được.
    Tôi đứng dậy và bắt đầu cảm thấy sự nhẹ bẫng của mình. Đôi chân trần của tôi không còn cảm nhận được cái mát lạnh của nền gạch nữa, chúng nâng hình hài của tôi lên khỏi mặt sàn, rồi tôi lướt đi trong không khí. Như gió, như mây?
    Tôi vào căn phòng nhỏ của mình, computer ở góc nhấp nháy đèn nghỉ. Tôi nhìn vào con chuột, màn hình bật sáng, vài cửa sổ internet đang mở sẵn. Một trang tin tức, và vài trang blog vuông vắn trên màn hình. Tôi chạm tay vào màn hình, cảm giác xuyên qua lớp kính và chới với trong một khoảng không gian rộng lớn. Nhanh chóng toàn bộ linh hồn của tôi bị hút qua màn hình máy tính và đặt chân đến trước cổng 1 ngôi làng. Hàng ngàn những ngôi nhà nhỏ nhấp nhô trong nắng sớm. Tấm biển chỉ đường ghi: ?oLàng Blog? làm tôi hiểu ra tất cả. Tôi đang phiêu du ở 1 thế giới ảo ?" Một thế giới mà khi còn sống tôi luôn coi là nơi thư giản xả stress của mình. Khi bạn chết đi, bạn có thể sống thực trong thế giới ảo. Và tôi đang bước một cách thực tế vào thế giới ảo của mình.
    Đầu tiên tôi đi tìm ngôi nhà của mình. Một ngôi nhà giản đơn màu sắc tươi sáng như kỳ vọng của tôi đối với cuộc sống. Người bạn thân đã thay tôi viết lên đó thông báo: chủ nhân đi vắng dài hạn và sẽ không quay trở về. Những hàng xóm thân thương tấp nập ra vào xót xa cầu chúc tôi thanh thản đến được heaven, những người qua đường nghi hoặc là 1 câu chuyện đùa táo tợn. Nhân gian vốn đầy hoài nghi, sống trên blog càng hoài nghi gấp bội. Tôi trước đây hay đùa, nhưng có ai muốn mang mạng sống của mình ra đùa bỡn. Họa chăng kẻ điên.
    Tôi đọc được những giọt nước mắt, những tâm hồn trĩu nặng bởi nhìn thấy được ranh giới sinh tử mong manh. Tôi chợt nhớ trong ngôi làng blog này, có 1 người con gái mình đã ngày đêm thương nhớ. Khi mới quen, tôi đã nhủ hằng đêm sẽ gọi tên em 1000 lần cho đến khi nào em đi lấy chồng thì thôi. Em ở cách xa tôi 1735Km, em lãng mạn và đa cảm, tôi đã thương em từ không gian ảo này, từ những comment, những bức mail riêng tư, những entry ngụ ý đầy bí ẩn,? Rồi những lần ?oon the phone? để nghe giọng nói của em, trái tim tôi lại lỗi nhịp. Người con gái đó tôi thường viết bằng hai chữ ?oMT? ?" Là Em Tôi, là Mũi Tên thần Cupid đã bắn xuyên qua tôi từ cự ly gần 2000 cây số, là áng Mây Trắng diệu vợi ru êm lòng tôi khi vấp những buồn bực. Em là một thứ Ma Túy đã chế ngự linh hồn tôi. Tôi đi tìm em. Tôi muốn gặp em ?" việc mà khi còn sống tôi chưa thể thực hiện được.
    Tôi theo những comment bước vào nhà của từng hàng xóm. Nhiều người bạn đã viết entry vĩnh biệt tôi. Và rồi tôi đã dừng rất lâu lại ngôi nhà của 1 nữ nhân tôi từng coi như em gái. Cô ấy từng gọi tôi là sư phụ để chia sẻ những nỗi niềm của mình. Tôi thương cô ấy vì hoàn cảnh mẹ con côi cút phải rời xa nhau, tôi luôn muốn những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cô, tôi mong cô hạnh phúc, nhưng trước sau tôi chỉ coi cô như Em gái. Cô ấy đã dành tặng cho tôi 1 entry chất chứa tang thương, cô nói cô hận tôi - hận tôi suốt cuộc đời vì đã rời xa cô ấy. Cô ấy còn nói sẽ không bao giờ nhắc đến tên tôi nữa (dĩ nhiên cô ấy đã viết nhầm tên tôi). Tự nhiên muốn thở dài, muốn mình có thể nói chuyện được với cô ấy, để có thể hỏi cô: Tại sao? Tại sao cô làm như thế? Tại sao cô lại lấy những góc khuất trong tình cảm của tôi dành cho người con gái khác để tạo ánh hào quang cho mình? Tại sao cô lại làm một hồn ma như tôi không thể thanh thản trong một thế giới khác? Tại sao? Cô ấy không đeo tang tôi. Cô ấy ngụy tạo những nỗi đau để biến mình thành người con gái bí ẩn trong những entry đầy yên thương của tôi dành cho MT. Cô ấy qua những ngôi nhà ảo khác kể lể về niềm đau của mình khi tôi ra đi. Chỉ bởi lần tôi comment nhầm 1 lời yêu thương nơi thềm nhà cô ấy, giờ đây đã trở thành vật triển lãm minh chứng cho tình yêu thầm kín giữa hai chúng tôi. Ôi, nhân gian blog sao cũng thật nhiều trái ngang.
    Tôi đứng trong ngôi nhà ảo của cô gái ấy, nhìn thấy gương mặt cô qua màn hình. Khuôn mặt cô u buồn ủ dột, nhưng mỗi khi có 1 người khách viếng thăm, gửi những lời động viên chia sẻ về cái chết của tôi, đôi mắt cô lại ánh lên những niềm vui ma quái. Tôi băn khoăn với lòng: ?oChẳng lẽ cô ấy thấy thích thú với trò này? Chẳng lẽ cô ấy thích được tỏa sáng với thứ hào quang đi mượn từ một người đã lìa xa dương trần như tôi?...?. Nhưng chẳng ai có thể nghe được giọng nói của tôi nữa rồi, tôi không thể giải thích, không thể khuyên bảo cô ấy, không thể khiến MT của tôi khỏi hoài nghi về những điều cô gái này đã làm. Tôi phải đi tìm em. Tôi muốn được nhìn thấy em, ở bên cạnh em? cho đến khi linh phách tôi phiêu tán dần khỏi cuộc sống này.
    Ngôi nhà của em câm lặng, u ám. Em không online. Em đang ở cuộc sống thực của mình. Tôi men theo địa chỉ IP đến nhà em. Căn phòng lộn xộn nỗi buồn đau. Em nằm trên giường, cơ thể lả đi vì nước mắt tuôn rơi quá nhiều. Tiếng thì thầm đứt quãng gọi tên tôi. Tôi chạm vào những giọt nước mắt nóng bỏng của em, hư không, nước mắt chảy xuyên qua những ngón tay của tôi. Em vẫn cứ khóc tức tưởi.
    Chúng tôi yêu nhau trên blog, đã có những hờn ghen vì tình cảm của những người con gái khác dành cho tôi. Tôi đã làm em giận, tôi đã mắc lỗi với em, nhưng tôi yêu em nhiều lắm, em có biết không? Sâu thẳm. Sâu đậm như nỗi đau của em bây giờ. Giá như đánh đổi bất cứ điều gì để có một phép lạ. Tôi chỉ muốn mình được hiện hình trước em, ôm em vào lòng và nói rằng: Tôi rất yêu em.
    ?oMT yêu thương! Anh đã làm em buồn, anh đã làm em khổ, anh đã làm nước mắt em rơi quá nhiều, anh đã nợ em một sinh mệnh... Nếu kiếp sau đầu thai trở lại làm người, anh vẫn muốn gặp em, yêu em và sẽ ở bên em suốt cả cuộc đời. Hiện tại anh chỉ mong em can đảm sống, hãy nhớ trong tim đã là niềm hạnh phúc khiến anh luôn mỉm cười nơi thiên đường rồi. Cứng rắn và vui vẻ sống nhé yêu thương của anh. Linh hồn Anh sẽ luôn dõi theo em cho đến khi tiềm thức tan biến hoàn toàn để chuẩn bị tái sinh một cuộc sống mới. Trái tim anh đã từng rất yêu em!?
    Dường như em hiểu được ý nguyện của tôi. Em đã đứng dậy, dù khuôn mặt khảm đầy vẻ ủ dột, nhưng trong ánh mắt em đã phôi pha những tuyệt vọng. Em ngồi vào bàn, nắn nót viết tên tôi vào quyển sổ nhật ký, kèm theo dòng chữ: ?oTình yêu của em?. Em dành cho tôi những lời yêu diệu vợi, những niềm tin mãnh liệt, tình yêu với tôi là một điều kỳ diệu che trở cho nghị lực sống của em. Em sẽ hạnh phúc vì tôi luôn luôn hiện hữu trong trái tim của em ?" Tôi vẫn sống như chưa từng chết đi, chưa từng ngừng thở giữa cuộc đời hối hả, lưu chuyển từng giây này. Bởi đó là Tình yêu. Tình yêu thực sự.
    MT yêu thương! Em hãy bình yên và Em sẽ hạnh phúc!
    *
    Linh hồn của chàng trai đó lang thang nơi thế giới ảo. Đặt chân sang thế giới bên kia đâu phải ngay lập tức đã dẹp hết những trăn trở, vương vấn. Còn quá nhiều điều khi sống mình chưa kịp thực hiện, còn quá nhiều trắc trở mình chưa kịp giải quyết. Nhưng khi chỉ còn lại linh hồn thì làm điều gì cũng khó khăn. Cuộc sống thực nhiều lưu luyến - Thế giới ảo cũng biết bao vướng mắc. Và rồi chàng chợt tìm được 1 tâm hồn đồng điệu đang ngồi trước màn hình gõ lách cách. Chàng đã nhập hồn vào người đó để viết nên những lời tự sự trên. Đơn giản vì: Chết đâu phải là hết. Chết đâu có nghĩa là chúng ta không còn sống trong lòng mọi người. Vì thế hãy đừng bao giờ dùng đến từ: ?o? cuối cùng dành cho??. Chỉ có thể xác là an nghỉ, linh hồn vẫn tồn tại đâu đây? Duy có điều ở thế giới sống, linh hồn khó can thiệp được vào mà thôi. Người chết vẫn còn bên người sống ?" như những ngôi sao trên trời, lấp lánh hằng đêm?
    _
    written by Keng

    Được kengvnn sửa chữa / chuyển vào 17:52 ngày 26/02/2008
  7. MunXjnH

    MunXjnH Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2007
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    Bạn ơi, bạn có thể e*** lại k? cỡ chữ 1, 2 j đó. Mình muốn đọc truyện của bạn mà bạn để size 5 khó đọc quá . Tks bạn nhiều
  8. xuongrong_1248x

    xuongrong_1248x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2004
    Bài viết:
    167
    Đã được thích:
    0
    Uh, chả hiểu sao màn hình dãn khó đọc ghê Keng à. Chuyện hay lắm, tiếp tục nhé
  9. kengvnn

    kengvnn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2008
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Admin ơi! Làm ơn xóa hộ em chủ đề này được không ạ?
    Không hiểu em post bài kiểu gì mà màn hình bị dãn, đọc hổng có nổi!
    Mong Admin giúp đỡ để em post lại trong 1 chủ đề mới ạ!
    cảm ơn Admin nhiều ạ!

Chia sẻ trang này