1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tình yêu của em...

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi solop, 03/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Đã không còn người yêu hỡi
    Ngày xưa ấy đôi ta bên nhau ko rời
    Ngồi trên cát nhìn biển đêm hát vu vơ mấy câu tình ca.
    Trái tim buồn vì thương nhớ
    Vì đau xót sao đôi ta mau chia lìa
    Đời giông bão nhiều đắng cay
    Cuốn trôi mau biết đâu tình nồng.
    Thì thôi em đừng mong nhớ
    Đừng thương tiếc chi thêm đau lòng
    Tình chúng ta đã phôi pha,
    Em và anh mỗi người một nơi.
    Ngồi nơi đây mình đơn côi
    Vầng trăng khóc sao rơi sông dài
    Tiếc cho tôi, tiếc cho người
    Và cho bao yêu thương đã trao, gió đông buồn.
    Khóc chi người, vì anh biết......
    Nào ai muốn mai sau chia ly đôi đường
    Tình yêu đến chợt bỏ đi mấy ai vui với nhau muôn đời
    Chắc khi nào tìm duyên mới thì anh sẽ mau quên đi bao ân tình Và em chúc người mới quen sẽ bên anh yêu anh thật lòng.
    Thì thôi em đừng mong nhớ
    Đừng thương tiếc chi thêm đau lòng
    Tình chúng ta đã phôi pha
    Em và anh mỗi người một nơi.
    Ngày mai sau dù gặp nhau
    Thì xin hãy cho nhau một lời
    Để không quên những êm đềm
    Mà tình yêu khi xưa đã trao, giấc mơ đầu...

    Sao lại tặng em bài hát buồn này trong lần cuối cùng mình gặp nhau thế Anh ? để giờ đây mỗi khi bất chợt bài hát đó vang lên là nước mắt em lại chảy dài.
    Ánh mắt buồn Anh nhìn em trong đêm cuối đó như vết dao cứa vào tim em. "Đời giông bão nhiều đắng cay" em biết trách ai đây ? trách em trách Anh hay trách số phận , chỉ có thể nói với mình rằng duyên phận của Anh và em chỉ có 6 năm mà thôi.
    06 năm ! một khoảng thời gian không ngắn không dài nhưng đủ để cho em biết thế nào là hạnh phúc dù hạnh phúc đó có những nỗi đau xen lẫn nhưng em không hối tiếc không ân hận vì em đã sống hết mình và đã yêu thương Anh thật lòng với tất cả trái tim em.
    Không trải qua đau khổ sẽ không biết thế nào là hạnh phúc phải không Anh ? Có một câu nói rằng " Không ai đáng giá bằng những giọt nước mắt của bạn , và những người đáng giá sẽ không bao giờ làn bạn khóc" nhưng với em _ Anh xứng đáng để em phải rơi nước mắt và đau lòng
  2. qua_khu

    qua_khu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2005
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    BỎ ĐI​
    Trần Thị Mai Khoa ​
    Như chiếc lá rời cành
    Bỏ màu xanh ở lại
    Một ngày tôi bỏ đi
    Khỏi nỗi buồn tê tái.
    Tôi bỏ đi khỏi tôi
    Để trở thành người khác
    Không mỗi chiều ngóng Người
    Lòng khát khô hoang mạc.
    Tôi để lại sau lưng
    Nỗi cô đơn truyền kiếp
    Như đá giữa biển khơi
    Sóng buồn xô trùng điệp.
    Giá tôi chẳng là tôi
    Nhớ mong Người đến thế
    Như ngôi nhà hoang phế
    Mơ bước chân người qua.
    Giá tim như lá rụng
    Tan thành đất là thôi
    Chỉ cần rời khỏi tôi
    Tim đâu còn đau đớn.
    Như thú hoang trúng bẫy
    Tôi giãy giụa cuồng điên
    Mà không sao thoát khỏi
    Những sầu vắng triền miên.
    Tôi như con ốc sên
    Bò mãi trên rêu ướt
    Quẩn quanh trong nỗi lòng
    Ngàn đời không nói được.
    Ước chi một ngày nọ
    Tôi quên hết chính tôi
    Không một mình ngồi nhớ
    Không nghĩ chi về Người. ​
    Được qua_khu sửa chữa / chuyển vào 08:45 ngày 20/09/2005
  3. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Em muốn trốn chạy khỏi tình yêu của Anh
    Gã trai suốt đời ngông nghênh suốt đời giễu cợt
    Con tàu lao băng qua bóng tối
    Để lại mỗi sân ga le lói ánh đèn
    Không phải rượu nồng
    Mà sao anh đốt tình em trong hơi men
    Rồi biến mất
    Em biết chẳng thể nào chấm dứt
    Hoa tình yêu kết trái đắng trên cành
    Niềm vui này lụi tàn nỗi đau kia sẽ đến thật nhanh
    Đôi khi em ước mình trở thành điếu thuốc
    Để anh thả những vòng tròn tan lõang vào không gian
    Đôi khi em muốn mình trở thành mặt trời
    Để soi thấu anh tất cả những gì dối gian những gì tốt đẹp
    Nhưng cuối cùng em chỉ trở thành bóng đêm
    Anh soi rõ khuôn mặt mình
    Mang nụ cười Don Juan từ đó
    Hỡi anh !
    Có bao giờ anh lục tìm trong ký ức những gì anh từ bỏ
    Một hạt mầm
    Đã chết và cháy khô ?
    Em muốn trốn chạy ra khỏi sự mù lòa
    Nhưng đôi chân níu lại
    Như một kẻ tự nguyện rơi vào vực thẳm
    Tăm tối và lạnh căm
    Như một kẻ không biết bơi lao mình vào đại dương
    Chết đuối trong nụ cười của anh
    Nụ cười của chàng Don Juan
    Một nửa dành cho em
    Còn một nữa
    Sẽ là bao nhiêu kẻ khác ?
    Cái còn lại sau đổ nát
    Là những mảnh vỡ của chiếc gương thời gian
    Anh soi vào đó
    Bộ mặt thật của mình
    Anh biết không ? em thật sự muốn trốn chạy khỏi Anh và tình yêu của Anh vì em không biết đó có thật sự là tình yêu hay không nữa .
    Nước mắt em chảy dài theo từng dòng tin nhắn của Anh " Mai Anh đi Cần Thơ 4 ngày em yêu ah . Em yêu ngủ ngon nhé , Anh yêu em lắm" .
  4. qua_khu

    qua_khu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2005
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    Người yêu à ! Anh biết không ? Không biết bao nhiêu lần em nhìn lên bầu trời đầy sao kia để ước nguyện.
    Em ước rằng chúng mình sẽ mãi ở bên nhau ...
    Em ước rằng anh sẽ mãi là người lau những giọt nước mắt lăn trên má của em ...
    Em ước rằng Anh sẽ luôn là người để em chia sẻ niềm vui nỗi buồn ...
    Và Anh ơi ! Điều ước quan trọng nhất là gì Anh có biết không ?
    "Em ước rằng Anh sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian để em được là người hạnh phúc thứ hai sau Anh "
    Anh ơi !
    Giá như những lúc ngồi bên Anh thời gian cứ kéo dài mãi.
    Giá như anh có thể bước vào tâm hồn em.
    Giá như anh có thể ghi nhớ một cách rõ ràng hình ảnh em trong tâm trí.
    Giá như anh có thể mơ về em hằng đêm.
    Giá như anh biết em nghĩ gì về anh.
    Giá như mà có Anh ở đây!
    Giá như em là con mắt phải và anh là con mắt trái thì mình sẽ mãi ở bên, chẳng có con mắt thứ 3 nào cả.
    Giá như thế gian là một buổi hoàng hôn, em là mặt trời còn anh là biển rộng.
    Giá như chúng mình hiểu nhiều hơn những điều chúng mình biết, rằng mọi dòng sông đều đổ về một biển nhưng không phải sông nào cũng sâu, cạn như nhau.
    Và Anh ơi ! Giá mà em có thể biến mọi cảm xúc thành lời, giá mà em có thể gửi những yêu thương vào gió .
    Giá như thương yêu không bao giờ phải là ngọn cỏ để vô tình bị dẫm nát dưới bước chân qua.
    Giá như thế gian chỉ có một ngôi nhà, để chúng mình có chung ô cửa sổ, chung cửa đi, và chung một mái nhà.
    Giá như mà Anh biết, có những điều giản đơn chẳng thể nói thành lời.
    Giá như mà em chẳng bao giờ phải ngần ngại mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt Anh , không phải đắn đo điều gì đó vô tình.
    Giá như anhh hiểu được điều giản đơn sau những tiếng thở dài, sau ánh mắt, nụ cười, sau cái nhìn xa xôi, sau những nét trầm tư trên gương mặt em.
    Và mỗi khi nghĩ về anh, em ....
  5. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Anh hỏi em " Đã tìm được tình yêu mới chưa ? " và khi nhận được một cái lắc đầu từ nơi em thì Anh bảo với em rằng " Em chờ đợi Anh làm gì để phí tuổi xuân ? "
    Em cũng tự hỏi mình rằng chờ đợi Anh để làm gì ? tại sao em phải chờ đợi Anh ? nhưng em không tìm ra cho mình một câu trả lời , một lý do chính đáng để lý giải cho điều mình đã làm . Em chỉ có thể biết là trái tim em đã in đậm hình bóng của một người không thể phai nhoà, khiến cho em không thể đến với bất cứ một người nào vì không ai có thể thay thế được hình bóng và vị trí của Anh trong trái tim em.
    Anh vẫn nhớ ngày 30/10 là ngày gì ? vậy còn những gì đã nói thì còn nhớ không Anh ? riêng em vẫn nhớ mãi như mới là ngày hôm qua dù nay đã bước sang năm thứ 07 rồi . Lời hứa hôm nào vẫn còn vang vọng mãi trong tim và trong trí nhớ nhưng người xưa thì đã xa rồi
    Thời gian trôi nhanh quá phải không anh? Còn đâu nữa ngày ấy, khi em vẫn còn nũng nịu gọi "ông xã", còn đâu đôi mắt biết cười anh nhìn em đằm thắm?
    Em ước gì thời gian có thể quay lại để anh vẫn là anh của em như ngày nào.
    Em ước gì có thể cho tình cảm của chúng mình một cơ hội đễ được làm lại từ đầu . Và nếu chúng mình gặp lại nhau trong ngày 30/10 em sẽ nói với Anh rằng " Em nhớ anh rất nhiều và em chỉ yêu có mỗi Anh thôi "
    Được solop sửa chữa / chuyển vào 09:49 ngày 29/09/2005
  6. BlueBlueBlueBlue

    BlueBlueBlueBlue Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/12/2004
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    Nhận đc off ..., cố gắng vậy nhá ..., rô?i có lef mọi chuyện cufng sef qua !
    Tặng ba?i hát na?y, chúc luôn vui !
     
       
  7. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Chưa bao giờ và không bao giờ ta biết
    Trí nhớ trong ta từ đó có một người !
    Một bàn tay mà nắm giữ cả cuộc đời
    Một tiếng cười mà âm vang trời rộng
    Một cái vén tóc mà điếng lòng bão nỗi
    Chưa bao giờ và không bao giờ ta nghi ngờ điều luôn tự hỏi
    Có thể gặp hay không một thiên thần ?
    Sớm hay muộn thì nắng cũng sẽ lên
    Nhưng mưa vẫn còn nhiều vô hạn
    Xoay chiếc dù hướng nào thì đời ta cũng lỡ bị ướt
    Chưa bao giờ và không bao giờ ta tin được
    Những ngày nắng sẽ hong khô
    Chưa bao giờ và không bao giờ ta ngừng bơ vơ ....
  8. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    NẾU THỜI GIAN TRỞ LẠI ​
    Lâu lắm rồi Anh mới trở lại nơi này, mọi thứ đã đổi khác nhiều , kể cả Anh .
    Ra trường , sau hai năm đưa công việc ở trang trại gia đình vào nề nếp , Anh tìm cho mình một vị trí xứng đáng trong một công ty nước ngoài hợp với chuyên ngành . Trong mắt mọi người Anh là một tấm gương thành đạt , thế nhưng ...
    Có những buổi tối Anh tắt điện thoại để trốn bạn bè, chúc Ba Mẹ ngủ ngon rồi lên phòng khi chỉ mới 8h tối ! Cà phê, hẹn hò , nhậu nhẹt .... cuối cùng để được cái gì chứ ? Anh chán , chán tất cả . Trong bóng đêm , Anh chỉ thấy gương mặt của Cô . Phải chính Cô , chứ không ai khác , người mà Anh tưởng là mình có thể quên đi như bất kỳ cô gái nào mà Anh đã từng quen biết . Vậy mà...............
    Cô luôn hiện lên trong những lúc Anh suy tư và riêng tư nhất . Thật cay đắng , Anh luôn mong được gặp Cô trong mơ nhưng Cô chẳng bao giờ xuất hiện trong đó. Anh chỉ nhìn thấy Cô khi Anh còn tỉnh táo, khi Anh soi lại chính mình. Cô là giấc mơ hiện thực của Anh , là nỗi ám ảnh của Anh ... là tình yêu của Anh
    Buồn thay đến bây giờ Anh mới nhận ra điều đó, khi mà họ đã chia tay nhau 5 năm , khi mà có lẻ Cô đã quên mất Anh . "Cô có quên Anh không ? " - câu hỏi đó gần đây cứ váng vất trong Anh . Nhìn thấy một đôi trai gái trên phố , Anh nghĩ giờ Cô có đang ở bên ai không ? Anh hay nhăn trán mỗi lần suy nghĩ, lúc đó Anh lại nhớ bàn tay nhỏ nhắn của Cô ngày xưa hay vuốt phẳng những nếp nhăn cho Anh " Cô có quên Anh không ? " Anh nhớ nụ cười hồn nhiên như trẻ thơ của Cô, cả lúc Cô giận Anh Cô cũng cười ....để che giấu nỗi buồn . Cô là như vậy đó, không hề khóc lóc , không hề yếu đuối và Anh đã không nhận ra nỗi đau của Cô cho đến lúc ..........
    Ngày Cô nói chia tay Anh , lần đầu tiên Anh thấy Cô khóc. Mà cũng không hẳn là khóc , nước mắt chỉ đủ làm cho đôi mắt tròn của Cô long lanh, ngân ngấn rồi lặng chảy vào trong. Người khóc , mỉa mai làm sao lại là Anh ! Bởi vì Anh biết lần này Anh sẽ mất Cô - mất Cô thật sự. Không phải là lần đầu tiên Cô nói chia tay , nhưng đó là lần cuối cùng . Anh đã không níu kéo Cô, không xin Cô tha thứ cho Anh vì Anh đã hứa như thế. Anh đã thất hứa với Cô quá nhiều , lời hứa mà Anh cố giữ lại là để cho Cô bình yên , để cho Cô xa Anh . Anh đã hàng trăm lần nhấc điện thoại lên , bấm số của Cô rồi bỏ máy sau khi nghe Cô " Alô" và bỏ máy vì bực mình . Anh cũng đã từng lặng lẻ đứng chờ Cô ở cổng trường để rồi nhìn thấy Cô tươi cười chào bạn bè, để nhìn thấy dáng nhỏ bé ấy lẻ loi trên xe buýt , lúc nào đôi mắt Cô cũng đăm đăm. Cũng có lúc Cô nhìn thấy Anh , nhưng đúng với tính cách của mình Cô đi lướt qua Anh , chỉ có đôi vai nhẹ run lên , nhẹ như hơi thở của Cô khi lần đầu tiên chủ động hôn lên má Anh .
    Những cô gái Anh quen sau này không có ai thở nhẹ như thế, dịu dàng như thế . Họ luôn sẵn sàng hôn Anh, khi ngồi sau xe, trong quán cà phê , ở trong nhà.... Đơn giản là họ muốn bày tỏ tình cảm, muốn Anh vui, Anh biết điều đó nhưng vẫn có cái gì không ổn . Cô không bao giờ cư xử như vậy. Trước mặt người khác , chỉ có việc nấm tay thôi cũng làm Cô ngại, huống chi là hôn nhau. Khi Anh hỏi sao em chẳng bao giờ hôn Anh trước, Cô ậm ừ một chút rồi nói thật nhỏ "Em là con gái mà" Anh phải năn nỉ ỉ ôi , phải "gài" đến mấy lần Cô mới chịu hôn lên má Anh , mà hôn thật nhẹ , môi chỉ vừa chạm đến là dừng . Anh giả vờ giận Cô mới chịu "hôn đàng hoàng".
    Giờ thì Anh đang đứng trước cửa nhà Cô, ngôi nhà đã được sửa chữa chút ít . Cái lan can Anh và Cô hay ngồi nói chuyện đã không còn nữa thay vào đó là một cái hàng rào vững chãi ngăn cách với nhà bên cạnh . Cánh cổng sắt đối diện trước mặt Anh lạnh lùng và im lìm, bất giác Anh lùi bước, đằng sau cánh cửa này là gì - Anh tự hỏi . Tình yêu hay tuyệt vọng? Bắt đầu hay kết thúc ? gần gũi hay xa lạ ? Anh nhận ra mình đã đến đây mà không có một mục đích cụ thể nào cả , nếu gặp Cô Anh sẽ nói gì đây mà có gì để nói nữa chứ ? . Anh chỉ biết mình phải gặp Cô , phải tìm Cô thế thôi . Cô hay nói hãy để mọi thứ tự nhiên , ừ tự nhiên Anh nhớ Cô, tự nhiên Anh muốn nhìn thấy Cô ... Nhưng Anh ............thấy sợ . Nếu Cô không chịu gặp Anh , nếu Cô đã quên Anh , nếu Cô ........ Không , không , Anh đã đến trước cửa rồi , chỉ cần Anh gọi tên Cô , Cô sẽ ra mở cửa cho Anh , sẽ hỏi Anh có mệt không , sẽ ........ như ngày xưa . Anh tin như thế , Anh tin sâu sắc như thế .
    Tiếng chuông cửa trong vắt , ra mở cửa là Mẹ của Cô , thời gian không làm Bà thay đổi nhiều . Được chào đón bằng nụ cười đôn hậu , điều đó làm Anh vững tâm hơn . Mời Anh ngồi , Bà Mẹ vào bếp lấy nước , trên tường trong bức ảnh chân dung , Cô đang cười với Anh . Đôi mắt trong như pha lê , Anh có cảm tưởng chỉ cần Cô khép mi là nước mắt sẽ rơi xuống.
    - Uống nước đi con ! Lâu lắm rồi con mới ghé chơi đó
    - Dạ con cảm ơn Bác , lúc này Bác có khỏe không ạ ?
    - Nói chung là khỏe , chỉ có cái chân hễ trở trời là hơi nnức , bệnh mãn tính mà con .
    Bà Mẹ kể chuyện nhà cửa , sức khỏe , hỏi thăm gia đình Anh . Cuối cùng thì Bà cũng hỏi cái câu mà Anh mong đợi :
    - Con đã lập gia đình chưa ?
    - Dạ chưa
    - Ừ con lớn hơn Bé M. hai tuổi vậy là mới 28, từ từ cũng được . Đàn ông phải coi trọng sự nghiệp đúng hôn con ?
    - Dạ
    - Con gái thì không được vậy , lên hàng "hăm " là phải lo mà lấy chồng, không khéo thì chẳng có ma nào nó rước đi. Bé M. đó, 26 tuổi rồi , chứ có phải nhỏ nhắt gì đâu . Bác phải thúc hoài đó chứ .
    - M vẫn chưa lập gia đình hả Bác ?
    - Sắp rồi ! tụi nó tính tới tháng Mười làm đám hỏi ra Giêng thì cưới . Bữa nay hai đứa đi coi nhà , bên đó người ta cho con ở riêng không hà . Cũng đỡ , con nhỏ đỡ phải làm dâu ...
    Anh thấy người mình nhẹ hẫng , khô khốc như bị ai vắt kiệt hết nước vậy . Anh ngồi đó gật gật tỏ vẻ quan tâm đến câu chuyện , thực ra trong đầu Anh chỉ có một câu " M. sắp lấy chồng ... lấy chồng " . Anh không nghĩ được gì nữa , không cảm thấy gì nữa . Buồn ư ? Thất vọng ư ? Đau khổ ư ? Anh có tư cách để cảm thấy như thế sao ? không , với Cô Anh đã là một người xa lạ , Anh đã đặt mình bên lề cuộc đời Cô từ ngày đó rồi . Chính Anh chứ không phải ai khác đã đẩy Cô ra xa Anh , xa đến vĩnh viễn . Gì thế này , nước mắt ở đâu trào ra thế này , không , Anh không được khóc nhất là trước mặt Mẹ Cô . Anh không sợ Bà cười mình , Anh chỉ sợ Cô biết là Anh đã khóc vì Cô, lòng Cô sẽ chẳng bình yên . Anh hiểu tính Cô , ngoài cứng trong mềm , chẳng phải vì thế mà chỉ cần nhìn mặt Anh buồn thật buồn là Cô hết giận ngay hay sao . Anh không được phép làm phiền Cô, ít ra đó là điều tốt nhất mà bây giờ Anh có thể làm cho Cô.
    - Minh con không sao chứ ?
    - Dạ... không , con không sao . Thôi con xin phép Bác con có việc phải về , lúc khác con sẽ ghé lại gặp M.
    - Con ngồi đợi chút nữa đi , chắc nó sắp về rồi đấy
    - Được rồi Bác , con sẽ ghé lại sau . Con chào Bác
    Anh phải đi về đâu đây ? Ngôi nhà này đã không còn hoan nghênh anh nữa rồi . Góc bếp kia là nơi Anh đã từng giúp Cô gọt khoai để được tặng một cái hôn , cái ghế này Anh đã từng ngồi bên Cô để xem phim ... Ký ức làm Anh ngộp thở , nhìn đâu Anh cũng thấy hình ảnh của Anh và Cô năm xưa . Ngôi nhà này đã chứa đựng trong nó quá nhiều kỷ niệm , chứa niềm vui, hạnh phúc của Anh. và giờ chứa cả nỗi đau . Anh không trách Cô, mà Anh có quyền gì để trách chứ . 05 năm là khoảng thời gian quá dài để chờ đợi , để nhớ thương một người không biết có đến hay không . Cô có nhớ Anh không ? có chờ Anh không ? Anh không biết . Và vì Anh không phải là Cô nên Anh không thể nhìn thấy những giọt nước mắt của Cô khi nhớ Anh
    , những lần Cô nghĩ đến số điện thoại của Anh rồi lắc đầu thật mạnh để xua nó đi , những lúc Cô gọi tên Anh trong giấc mơ ...

    Thật khó khăn để quên một người , Cô biết điều đó nên Cô đã không bắt mình phải quên Anh . Có lẻ nhờ vậy mà Cô không phải sống trong sự day dứt và dằn vặt . Cuộc đời Cô là của chính Cô , không có Anh Cô vẫn phải sống , không chỉ cho Cô mà còn cho những người quanh Cô Cũng không khó khăn lắm để cho người ta thấy Cô vui vẻ, Cô vốn là người hay cười mà . Chỉ có điều là khó mà tự lừa dối bản thân nên những lúc một mình Cô không thể cười được . Mà cười với ai ? để cho ai thấy ? Mình thật là ngốc đã có những lúc chỉ nghĩ đến Anh ta thôi mình đã cười rồi , ngốc thật .
    Cuối cùng thì Cô cũng quyết định kết hôn - chuyện của cả đời người , Mẹ hay nói như vậy để nhắc Cô phải thận trọng , cân nhắcdù chính Bà là người mong Cô kết hôn nhất . Cũng phải thông cảm cho Mẹ , Cô đã 26 tuổi rồi mà chẳng thấy bàn đến chuyện chồng con , Bà không lo sao được . Lại nữa mấy năm nay Cô có yêu đương gì đâu nên Mẹ vừa muốn Cô kết hôn sớm lại vừa lo Cô không có thời gian tìm hiểu . Khi Cô nói với Mẹ ý định lập gia đình với T. Mẹ tròn mắt ngạc nhiên nhưng Cô đã không giải thích gì. Biết nói sao cho Mẹ hiểu đây, sợ khi nghe xong Mẹ lại lo nghĩ thêm . Chuyện cũng chẳng có gì , làm con gái lớn rồi thì phải lấy chồng , ừ thì lấy. Cô hẹn gặp T. hỏi Anh có muốn cưới Cô không ? cũng phải mất một chút thời gian để Anh bình tĩnh và quyết định thế là xong . Chuyện chung thân đại sự thật ra cũng không đến nỗi phức tạp lắm !
    Hôm nay cô với chồng sắp cưới đi xem nhà. Lúc đầu , nghe họ hàng gọi T. là "chồng sắp cưới" Cô thấy gai gai thế nào ấy , nhưng nghe mãi cũng quen . Cái gì cũng vậy lần đầu thì khó nhưng nhiều lần thì quen, đời đơn giản thôi mà. Ai cũng nói Cô sướng, ấy chồng có nhà , có xe hơi , có cửa hàng , một bước lên Bà. Làm sao người ta biết cái sự làm Bà này với Cô chẳng là gì cả . Cô đúng là loại có phúc không biết hưởng , nhưng đời nào Cô nói cho người ta biết . Họ bảo Cô tốt số, Cô cười , họ khen Cô hạnh phúc , Cô gật đầu . Chỉ có T. mới biết ai là người hạnh phúc . Nhưng có khi chính T, cũng không biết đâu , làm sao Anh hạnh phúc khi kết hôn với một người không yêu Anh . lấy Anh chỉ vì Cô cần lấy Chồng , thế thôi . Để bù đắp cho Anh , Cô chỉ còn biết hứa sẽ là một người vợ tốt, một người Mẹ tốt , nhưng không bao giờ là người yêu.
    Quán cà phê buổi trưa vắng vẻ , tiếng nhạc nghe cũng xa xôi. Họ ngồi bên nhau, câu chuyện xã giao như các người yêu cũ vẫn hay nói với nhau , nhạt thếch và gượng gạo . Sức khỏe , công việc, sinh hoạt , hỏi thăm nhau để làm gì khi biết chỉ để mà biết , làm gì được cho nhau ? Rồi im lặng họ nhìn nhau
    Cuối cùng Anh cũng nói, nói nhiều như ngày xưa vẫn thế . Thế nhưng Cô chỉ mỉm cườI khi nghe tất cả những điều đó , nụ cườI còn buồn hơn nước mắt . Cô nắm lấy tay Anh bằng cả hai bàn tay vì bàn tay Cô rất nhỏ bé.
    - Anh đã từng nói khi nào bàn tay của em lớn bằng bàn tay của Anh thì em mớI được phép không yêu Anh . Giờ thì Anh thấy đó , nó vẫn quá nhỏ bé .
    - Nghĩa là em vẫn yêu Anh ?
    - Em không chắc có phảI là yêu không ??..nhưng Anh luôn là một ngườI rất đặc biệt
    - Có cơ hộI nào cho Anh không ?
    - Cô khẽ lắc đầu : MọI thứ đã khác rồI , yêu là một chuyện nhưng ở bên cạnh nhau lạI là chuyện khác . Tất cả đã là quá khứ
    - Xin lỗI em , Anh ???..
    - Chẳng có gì để mà hốI tiếc nữa , hãy giữ lờI hứa như suốt 05 năm qua Anh đã giữ , không liên lạc , không gặp nhau . Chào Anh
    Cô bước nhanh ra khỏI quán như ngày đó ??.Anh đã bỏ mặc Cô tự ra về . Nhưng hôm nay bước chân của Cô đã khác , không lầm lũi vớI từng tiếng nấc mà thanh thản và quyết liệt .ThờI gian không trở lạI bao giờ , phảI bước đi thôi cho dù phảI bỏ lạI rất nhiều thứ kể cả tình yêu
  9. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Nhớ ...........!
  10. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Không còn gì cho nhau
    Em thả chiếc lá khô rơi vào trời đầy gió
    Những cơn mưa phùn
    Những cơn mưa nhỏ
    Cơn mưa dài - dài cho đến mùa sau
    Không còn gì cho nhau
    Quán cà phê đàn dương cầm toàn chơi những điệu buồn da diết
    Thanh âm ngân ra đắng cả viên đường
    Em đợi chờ gì trong giấc mơ đêm ấy ?
    Đâu có Anh về cho trọn vẹn tình suông !
    Nhặt một chiếc lá, hai chiếc lá, ba chiếc lá
    Em rất thích những chiếc lá đi hoang không ngủ trong vườn
    Phơi đầy mặt lộ
    Thả vào buổi chiều những điều vô nghĩa
    Vô hình nhận ra mình cũng như lá biếc
    Sẽ se vàng
    Cho cạn kiệt mùa thu

Chia sẻ trang này