1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tình yêu của em...

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi solop, 03/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Ước gì...​
    Véo mũi con thú nhồi bông
    Mắt nó chẳng chút vênh
    Tự véo mũi mình một cái
    Hình như là đau
    Hình như là nước mắt
    Từ các góc phòng hàng chục mắt thú nhồi bông
    những thỏ, gấu, chó con, mèo con...
    Nhìn nước mắt em vô cảm
    Ước gì em cũng nhìn những kỷ niệm về anh
    Nhìn căn phòng nén đầy bóng dáng anh
    bằng mắt lũ thú nhồi bông
    ước gì
    ước gì...​
  2. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Em sẽ chờ anh ​
    Em sẽ chờ anh ở phía cuối con đường
    Cho dù gió mùa đông có thổi
    Dù cho anh có những phút nông nổi
    Em sẽ chờ như thể một niềm tin
    Em chờ anh
    Cho dù dông tố có nổi lên
    Cuốn đi hết những thăng trầm năm tháng
    Bão có mạnh, cơn mưa có nặng hạt
    Em vẫn chờ, vẫn đợi một mình anh
    Em sẽ chờ anh dẫu năm cùng tận tháng
    Dẫu mặt trời bao phủ bởi mây đen
    Dẫu biển xanh chẳng còn sóng dịu êm
    Dẫu bờ cát xoá nhoà từng nét vẽ
    Em sẽ chờ như thể một niềm tin
    Anh như con thuyền lênh đênh nơi biển khơi
    Dẫu thuyền có trăm ngàn bến đỗ
    Dẫu thuyền có đi về trăm ngả
    Và cho dẫu hai ta chia hai ngả
    Em vẫn chờ, vẫn đợi
    Như biển kia hiền hoà
    Dẫu năm tháng đi qua
    Biển sẽ không già
    Như tình yêu không bao giờ có tuổi
    Em sẽ chờ, sẽ đợi một mình anh​
  3. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0

    Không phải tơ trời, không phải sương mai
    Mong manh nhất không phải là tơ trời
    Không phải nụ hồng
    Không phải sương mai
    Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
    Em đã biết là một điều mong manh nhất
    Là tình yêu
    Là tình yêu đấy Anh !
    Tình yêu,
    Vừa buổi sáng nắng lên,
    Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
    Ta vừa chạy tìm nhau...
    Anh vừa ập vào em..
    ... Như cơn giông ập tới
    Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.
    Không phải đâu Anh - không phải tơ trời
    Không phải mây hoàng hôn
    Chợt hồng ... chợt tím ...
    Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
    Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến
    Em cầu mong - không phải bây giờ
    Mà khi tóc đã hoa râm
    Khi mái đầu đã bạc
    Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
    Còn thấy tựa bên vai mình
    Một tình yêu không thất lạc ...​
    ĐỖ TRUNG QUÂN​
    Có những bài thơ đọc lên không biết hay như thế nào, chỉ thấy lòng bỗng rưng rưng. Không phải tơ trời, không phải sương mai của Đỗ Trung Quân là một trường hợp như thế.
    Bài thơ chắc hẳn là lời của một người từng trải, một người đã không chỉ được hưởng hương vị ngọt ngào của một tình yêu đẹp mà còn nếm trải cả những đắng cay, những ?ou ám cơn mưa chiều dữ dội?. Có vậy, giọng thơ mới trầm tĩnh, cách nhìn mới bao dung mà xót xa đến thế. Ai đó đã bảo rằng chỉ những người từng đi qua nỗi đau mới có thể nhìn nó bằng con mắt bình thản nhất. Chủ thể xưng em ấy đã coi sự mong manh của tình yêu, coi những cay đắng trong tình yêu như một quy luật, như một điều tất yếu, không thể khác.
    Mong manh nhất không phải là tơ trời
    Không phải nụ hồng
    Không phải sương mai
    Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
    Em đã biết một điều mong manh nhất
    Là tình yêu
    Là tình yêu đấy Anh !

    Tình yêu, cái thứ tình cảm dữ dội và cuồng nhiệt có thể chi phối tất cả, làm lu mờ tất cả theo quy luật riêng của nó có ai ngờ lại là thứ mong manh nhất. Trớ trêu hơn, chính sự cuồng nhiệt lại là nguyên nhân khiến nó mong manh.
    Tình yêu,
    Vừa buổi sáng nắng lên,
    Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
    Ta vừa chạy tìm nhau...
    Anh vừa ập vào em...
    ... Như cơn giông ập tới
    Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.

    Trong tình yêu, khi người ta để con tim thay vì lý trí lên tiếng, đôi khi người ta làm thương người mình yêu rồi tự làm đau trái tim mình. Nhưng những lỗi lầm ấy, dù lớn đến mức nào cũng không bao giờ đáng trách. Nhà thơ gọi đó là sự vụng dại:
    Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
    Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến

    Số đông chúng ta không phải ai cũng biết cách nhìn ra đâu là tình yêu và đâu là cái tương tự, na ná. Người ta dễ lầm lẫn những biểu hiện cuồng nhiệt bồng bột là tình yêu và vì thế, ngay chính lúc đang sống trong những khoảnh khắc ngọt ngào nhất đôi khi ta cũng không nhận ra hạnh phúc mình đang nắm giữ. Đến khi nó tuột khỏi tay mới nuối tiếc và đau đớn. Trong những dòng cuối bài thơ, Đỗ Trung Quân diễn đạt một ước mong rất thật, rất giản dị:
    Em cầu mong - không phải bây giờ
    Mà khi tóc đã hoa râm
    Khi mái đầu đã bạc
    Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
    Còn thấy tựa bên vai mình
    Một tình yêu không thất lạc ...

    Tôi chắc đọc những câu này không ít người chợt nhận ra mình đã bỏ qua những điều giản dị ở ngay bên cạnh để sa vào vòng luẩn quẩn của những tan vỡ và dằn vặt. Nhà thơ gói trọn những điều ấy, cả những mất mát, những day dứt, những tan vỡ trong tình yêu vào một từ ?othất lạc?. Cũng như ở trên, khi ông quy những lỗi lầm của tình yêu vào từ ?ovụng dại?, chúng ta thấm thía cách nhìn nhân ái, bao dung và điềm tĩnh của ông. Khi yêu, không phải ai cũng ý thức hết sự thất thường, mong manh của nó để nâng niu. Có những mối tình mất đi chỉ vì những lý do nhỏ nhặt và để lại một nỗi đau dài.
    Với Không phải tơ trời, không phải sương mai, Đỗ Trung Quân không chỉ nhắn gửi những người đang yêu về việc trân trọng, gìn giữ một tình yêu đằm sâu, đích thực mà còn xoa dịu những người mang trong mình nỗi đau tan vỡ: hãy để nỗi đau ngủ yên, hãy coi sự tan vỡ như một điều không thể tránh, hãy giữ gìn kỷ niệm về một tình yêu không thành như một sự thất lạc, một nỗi niềm gửi gió cuốn đi?
    Dù những hình ảnh hiện thân cho sự mong manh mà nhà thơ đã nhắc đến rất đẹp: tơ trời, sương mai, chùm mây, chiếc cốc pha lê? nhưng có lẽ bấy nhiêu đó không đủ để làm nên một bài thơ dư âm đến vậy. Chính những chiêm nghiệm của nhà thơ về tình yêu, chính những kỷ niệm của mỗi người nhờ bài thơ mà được gợi lại, chính cách nhìn nhân ái, bình thản và sâu sắc về những mất mát, những lỗi lầm? mới đủ sức khiến người đọc rưng rưng như thế.
    Người ta nói rằng tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt. Chỉ có những người yêu nhau bằng cả trái tim mới có thể vượt qua được điều thông lệ ấy. Nhưng trong tình yêu, chỉ có trái tim chưa đủ. Ở một chừng mực nào đó, người ta phải học cách dùng lý trí để giữ cho mình tỉnh táo mà suy xét, phải học cách nhìn bao dung và bình thản để biết gìn giữ những điều giản dị và quý giá mà mình đang có. Đó mới thật là YÊU !
  4. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    ĐÊM NGHE TIẾNG MƯA ​
    Người hỡi, nhớ anh biết bao đêm rồi
    Tiếng mưa vẫn rơi từng đêm
    Dường như mưa cũng nhớ thương đến ai vô cùng
    Nhiều lúc ngỡ như đã quên nhau rồi
    Thế nhưng giấc mơ ngày xưa vẫn còn đâu đó
    Lắng trong tiếng mưa từng đêm.
    Yêu anh và yêu anh mãi dẫu nay đã xa cuối trời.
    Tim em lcàng thêm thao thức mỗi khi thấy mưa lại rơi.
    Mong cho thời gian qua mau sớm mai thấy anh quay về.
    Ta xây lại bao thương nhớ, mãi mãi sẽ không lìa xa. ​
  5. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Sau giấc ngủ trưa dậy , em với tay lấy điện thoại và thấy có một missed call của Anh, một tin nhắn của Anh. Em mở tin nhắn ra đọc trước và em thấy bàng hoàng, một cái gì đó nghẹn ở trong lòng, em nghe tim mình đập nhanh hơn bình thường và điện thoại trên tay em rớt xuống bàn lăn xuống đất.
    Em nhủ thầm đó là điều không thật, không phải là sự thật. Em nghĩ đó là một trò đùa của Anh - bởi Anh vốn hay đùa mà phải không Anh ?" nhưng em chợt giật mình hôm nay đã đâu là ngày Cá Tháng Tư mà Anh đùa kiểu này. Em vội vàng thoát ra khỏi tin nhắn và gọi cho Anh. Em gặp Anh Châu - bạn của Anh - để rồi em thấy nước mắt của mình nghẹn ngào lăn dài trên má khi biết tin nhắn đó là sự thật.
    Không thể tin được , Anh còn quá trẻ, Anh vừa nói chuyện với em cách đây hai tuần, em vừa kiếm chuyện với Anh, giận dỗi Anh không cho Anh dẫn tour cho mình đi Nha Trang, Anh vừa gởi offline cho em khi em gởi cho Anh một message đùa vui .. tất cả chỉ mới đây thôi mà Anh ơi !
    Em cảm thấy hối hận, phải chi em để cho Anh dẫn tour Nha Trang thì ít ra em đã được gặp Anh thêm một lần kể từ khi đi tour Đà Lạt về, em nhớ vô cùng những buổi tối nhắn tin trò chuyện trong khoảng thời gian Anh ở Tiền Giang. Thế mà không hiểu sao mình lại thường hay kiếm chuyện tranh cãi.
    Không hiểu sao Anh thường hay nói với em rằng ?o Không biết nữa?, ?oTùy?, ?o Hên xui ah? dù Anh biết rằng em rất ghét. Có phải vì em càng ghét thì Anh càng nói với em không ? sao Anh lại thích chọc em như thế, để rồi thỉnh thoảng em lại thấy trong máy của mình những missed call về khuya .
    Tất cả giờ đã đi theo Anh rồi. Em bước vào nhà Anh, nhìn thấy tấm di ảnh của Anh với một nụ cười rất tươi , nụ cười làm nhói lòng người đứng đối diện, em cố cho nước mắt không rơi để rồi nó lăn dài mãi trên suốt đoạn đường em về nhà.
    Quân ơi ! em sẽ nhớ mãi về Anh , và sẽ lại càng nhớ về Anh mỗi khi em đặt chân về Đà Lạt , bởi nơi đó có người cùng em đi bộ dạo hết bờ Hồ Xuân Hương trong đêm gió lạnh. Em sẽ nhớ cái nắm tay thật chặt của Anh khi Anh dắt em đi, nhớ quán cà phê Phượng Tím, nhớ nụ cười của Anh khi Anh khuấy ly cà phê kem và nói rằng Anh thích cà phê kem nhưng chỉ có mỗi quán này là ngon nhất.
    Nhất định sẽ có một lần em về Đà Lạt để uống thử ly cà phê kem mà Anh thích.
    Nơi chốn thiên đường em biết là Anh sẽ rất day dứt vì còn quá nhiều điều Anh chưa kịp làm , chưa kịp nói nhưng em tin rằng sẽ rất hạnh phúc khi biết rằng có rất nhiều người nhớ thương Anh .
    Vĩnh biệt Anh - Nguyễn Hoàng Quân
  6. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Trả lại tất cả cho Mẹ Cha, cho mọi người và cho các bạn bè của mình. Anh cất bước ra đi.
    Em cầu nguyện cho Anh - nơi chốn thiên đường thênh thang, Anh sẽ luôn vui vẻ, thanh thản như Anh đã từng vui vẻ với tất cả mọi người chúng em. Và những nơi mà Anh sẽ đặt chân đến đều là miền hạnh phúc - bởi vì nơi đó có Anh - Mr Bean.
    Chúng mình gặp nhau và ở bên nhau chỉ có một lần, và một khoảng thời gian dài trò chuyện bằng điện thoại và tin nhắn, nhưng đó lại là những kỷ niệm đẹp và khó phai. Bởi em tin cũng sẽ không thể nào lặp lại lần thứ hai trong cuộc đời em.
    Anh hãy thanh thản yên nghỉ, và yên lòng cất bước ra đi Anh nhé.
    Em nhớ Anh !
  7. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    THOÁNG NGHĨ Ở CỔNG TRỜI​
    Giang tay
    Ôm lấy mây ngàn
    Xa xa phía dưới
    Trần gian đấy ah ?
    Cổng Trời Đã mở toang ra
    Bước qua một bước sẽ qua
    Thiên - đường
    Chập chùng núi
    Lãng đãng sương
    Lên đây bỏ lại vô thường
    Nhân sinh
    Đưa tay
    LênTrái tim mình
    Về thôi
    Về với bình minh cuộc đời
    Một lần đến được Cổng Trời
    Thấy yêu thương lắm
    Kiếp người
    Phù du......​
  8. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    CẢM ƠN ANH ĐÃ YÊU EM !​
    Cám ơn Anh đã yêu em
    Cho ngày thì ngắn cho đêm thì dài
    Cám ơn tin nhắn sớm mai
    Dẫu lời đường mật đậm vài dấu chân
    Đã yêu không chỉ một lần
    Vẫn đam mê những trong ngần của nhau
    Một đời mới biết xót đau
    Một thời đã biết nông sâu lòng người
    Cám ơn im lặng nữa vời
    Chiều xanh hắt nắng giọng cười pha lê
    Em đi vẫn ngoái đường về
    Nghe tình khan giọng cơn mê dịu dàng
    Sớm mai tin nhắn ùa sang
    Cám ơn Anh, những muộn màng tặng em.​
  9. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Trong một truyền thuyết cổ của dân tộc Xentơ : có một con chim nọ lao mình vào chiếc gai của bụi mận, và khi trái tim bị xuyên thủng thì cất tiếng hót và chết dần. Nó không thể làm khác đi được , số phận của nó là như thế.
    Cho dù chính ta biết rằng ta sảy chân, thậm chí biết trước khi ta đi bước đầu tiên thì điều đó cũng không ngăn giữ được gì, không thể thay đổi được gì phải không nào ? Mỗi người hát bài ca của mình và tin chắc rằng chưa bao giờ thế gian nghe thấy bài hát nào hay hơn.
    Lẽ nào ta không hiểu tại sao ? chính chúng ta tự tạo ra cho mình những chiếc gai nhọn, thậm chí không nghĩ đến việc ta sẽ phải trả giá như thế nào . Rồi sau đó, chỉ còn có việc chịu đựng và tự nhủ rằng ta đau khổ không phải là vô ích.
  10. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Chính ta đã xếp đặt số phận của ta như thế, ta không đổ lỗi cho ai, và không tiếc nuối về một phút nào cả.
    Con chim mang chiếc gai của bụi mận cắm vào ngực tuân theo quy luật bất di bất dịch của thiên nhiên ; bản thân nó không biết sức mạnh nào buộc nó lao vào mũi nhọn và chết mà vẫn hót. Lúc mũi gai xuyên qua tim nó, nó không nghĩ đến cái chết sắp đến , nó chỉ hót, hót cho đến lúc mất tiếng đứt hơi
    .
    Nhưng chúng ta , khi lao ngực vào bụi mận gai. Chúng ta biết, chúng ta hiểu . Tuy thế ta vẫn lao ngực vào bụi mận gai, hứng chịu cái đau buốt tim . Sẽ mãi mãi như thế.

Chia sẻ trang này