1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tình yêu của em...

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi solop, 03/10/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Chỉ còn hai tuần nữa thôi là đến đám giỗ của Ba rồi, có phải vì điều này mà trong lòng cảm thấy nặng nề và mệt mỏi không ?
    Cũng có thể lắm phải không ? cứ vào khoảng thời gian này là trong lòng chùng lại , có cảm giác một cái gì đó vô hình nặng nề đè nặng lên trái tim không biết làm sao để thoát ra.
    Đã hai năm rồi , mà sự ra đi của Ba vẫn còn là nỗi dằn vặt và ám ảnh mình mãi không nguôi ... Làm sao.. làm sao đây ?
    Một cuộc sống than thản bình yên dường như rất là khó tìm kiếm và nắm bắt thì phải. Lòng không tịnh thì làm sao mọi thứ có thể tịnh - Nhỏ ơi.. !
  2. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Một mình em lang thang trên biển vắng
    Sóng vô tình vờn những bước em qua
    Cuốn phăng đi những dấu chân hằn vết
    Như chôn vùi những hoài niệm dấu yêu !
    Những dấu chân còn in hằn trên cát
    Nhưng kỷ niệm không mang nổi hình hài
    Xóa sạch không? những ký ức ngày xưa !
    Đành? trải lòng cùng con sóng ra khơi !
    Giữa khoảng trời mênh mông không điểm đến
    Em thấy mình lạc lõng giữa trời xanh
    Và hoàng hôn biển luôn luôn dậy sóng
    Như lòng em sóng vẫn cuộn dâng trào
    Anh ước gì sóng xanh hoà vào biển
    Cùng trôi nhanh hoà quyện với đại dương
    Để lòng em tìm chút gì thanh thản
    Dù chỉ là giây phút ngắn ngủi thôi
    Vì em biết biển luôn luôn dậy sóng
    Như lòng em cồn cào mãi vì Anh !​
    (Ngoisao.net)​
  3. SCOOPY_DOO_1112

    SCOOPY_DOO_1112 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/02/2005
    Bài viết:
    59
    Đã được thích:
    0
    Mệt quá.. mệt tưởng chừng không thở nổi..
    Ngày hôm nay, một mình mình với một núi công việc.. Không ngờ cả ngày hôm nay mình đóng hơn 150 cuốn báo cáo dày mỏng có đủ.. hèn gì cái tay của mình mỏi rả rời không thể nào cầm nổi cái điện thoại của tổng đài.
    Mình như một con thoi qua lại giữa computer và cái tổng đài.. Mắt của mình như hoa lên, không còn thấy gì nữa.. Mình chỉ biết lắc đầu xua đi mọi mệt mỏi để rồi tiếp tục làm việc.
    Giờ mình chỉ mong một giấc ngủ chứ không muốn ăn gì cả.. Chỉ muốn vùi mình trong chăn thôi.. Tự nhiên lại thèm một bàn tay chìa ra.. vỗ về an ủi cho mình biết mình không một mình.
    Tự nhiên lại nhớ đến Anh..
    Về nhà thôi.. mệt lắm rồi.. về để có được một giấc ngủ ngon.. Về thôi trời đang chuyển cơn mưa..
  4. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Phải chăng vì con thiếu tình thương của Ba từ nhỏ, nên con luôn khao khát, bôn ba và bươn mình đi tìm tình thương?
    Con cũng chẳng biết nữa dù đã tự hỏi mình rất nhiều lần như thế.. có lẽ con mất Ba qua đột ngột đã trở thành một nỗi ám ảnh, một sự sợ hãi mất đi người mà mình yêu thương.. vì thế con luôn tìm cách, để níu kéo và gìn giữ những người mà con trân trọng và yêu thương ở bên cạnh?
    Con không biết.. ..phải chăng do con không biết cách, con không biết thể hiện tình cảm.. hay con đặt niềm tin không đúng chỗ, con tin và thưong không đúng người.. hay do con quá nóng lòng và vội vã nên con không thể giữ được một ai bên cạnh của mình cả.. phải chăng con làm cho người ta sợ hãi và bỏ chạy ..
    Những lúc mệt mỏi.. những muộn phiền.. con chỉ ao ước có một bàn tay xoè ra trước mặt nắm chặt lấy tay con.. con chỉ ước có một bờ vai vững chắc chỉ để cho con ngã đầu vào dựa đôi phút rồi lại vững vàng mỉm cười đi tiếp vì con biết sau lưng con là một hậu phương vững chắc.. Và con ước có được một trái tim của riêng mình..
    Có lẻ duyên phận và sự sắp đặt của Ông Trời vẫn chưa đến.. nên con chỉ có một mình vẫn chưa tìm được một nửa thật sư yêu thương mình, quan tâm chăm sóc mình như Ba hằng mong ước.. như ước nguyện của Ba khi đặt tên con là con luôn được yêu thương, luôn được vui vẻ hạnh phúc có đôi có cặp như loài chim uyên ương..
    Đừng buồn Ba nhé, tuy con chỉ có một mình đối mặt với mọi khó khăn trở ngại của cuộc sống, tuy con chỉ có một mình để tự giải quyết những gian nan và muộn phiền nhưng con còn có cả một tình yêu vô bờ bến của Mẹ và các Anh chị.. con không đơn độc bởi con còn có những người bạn thân của mình bên cạnh..
    Tháng bảy ?" Mùa Vu Lan - mùa báo hiếu và cũng là mùa mà người ta cài lên ngực áo cành hoa hồn đỏ thắm để trong tim tràn ngập niềm hân hoan và hạnh phúc còn đủ Cha Mẹ.. Hai năm rồi con cài lên ngực mình cành hoa hồng trắng, với nỗi cay đắng nghẹn ở trong lòng vì sự ước ao mình còn đủ Cha và Mẹ.. hai năn rồi con thèm một tiếng gọi Ba ơi thay cho bao năm dài không gọi để rồi mãi mãi .. mãi mãi chẳng còn có thể gọi được nữa..
    Chỉ còn vài ngày nữa thôi. Tuy chỉ là vài ngày nhưng cũng là một khoảng thời gian nặng nề và buồn bã. .. lúc này đây con rất muốn gọi cho một người chỉ để nói rằng ?oCON RẤT NHỚ BA?
    Vài ngày?

  5. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    @ Tặng cho ai đó luôn dõi mắt trông theo : hãy nhìn sự việc bằng trái tim và bằng tâm hồn, chứ đừng nhìn bằng mắt và nói bằng miệng. Tôi vẫn luôn tin rằng, con người ta, có duyên thì sẽ gặp nhau, có tình thì sẽ yêu nhau và có nợ thì sẽ gắn bó với nhau.
  6. tieu_mat_troi

    tieu_mat_troi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/08/2005
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    Sinh nhật Mẹ năm nay trùng với ngày lễ Vu Lan và đám giỗ của Bà Nội. Cả một ngày trời lu bu với công việc không làm được gì cả ngoài lời chúc HAPPY BIRTHDAY MAMY !
    Chiều đi làm về vội vàng đi mua những món ăn Mẹ yêu thích và bó hoa LyLy thật to về cắm, tự nhiên nghe sóng mũi cay cay và nghẹn ở trong lòng. Mẹ lại thêm một tuổi nữa rồi.. thêm những nếp nhăn hằn trên gương mặt suốt một đời vì chồng vì con.
    Tiểu Mặt Trời đôi lúc vô tâm quá phải không Mẹ, không hiểu hết những nỗi niềm và suy tư ở trong lòng Mẹ, cứ thản nhiên bảo Mẹ suy nghĩ lo lắng nhiều làm gì, cái gì đến rồi sẽ đến mà không giúp được gì cho Mẹ cả. Còn Mẹ thì rất tinh ý , có thể nhận ra nỗi buồn ở trong mắt và gương mặt con mỗi ngày.
    Không phải con không thấu hiểu những nỗi trăn trở ở trong lòng Mẹ bởi đó cũng chính là những nỗi trăn trở ở trong trái tim con. Nhưng con vẫn giấu chặt vào lòng thản nhiên cười đùa, bởi con không muốn có quá nhiều người lo lắng và muộn phiền.
    Con chỉ mong Mẹ và các Anh Chị có thể vui vẻ thoải mái, mọi việc nếu trong khả năng của mình thì con nguyện gánh vác lấy không than vãn một lời .. Bởi với con gia đình là tất cả mà. Chị Hai vẫn thường hay mắng yêu rằng con sẽ khổ dài dài nếu cứ sống thiên về tình cảm và sống nội tâm như thế này phải không Mẹ. Nhưng con vẫn tin rằng cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đến trái tim. Con tin rồi sẽ có người hiểu và yêu thương con như Mẹ đã từng yêu thương con. Mẹ đừng bận tâm cho Tiểu Mặt Trời nữa, đừng suy tư lo lắng và tự hỏi khi nào Tiểu Mặt Trời mới lớn khôn và có gia đình riêng của mình như các Anh Chị nhé.
    Con chỉ muốn nói với Mẹ rằng Con yêu Mẹ nhất trên đời và con mong rằng niềm vui và hạnh phúc cũng như sự bình yên, sức khoẻ sẽ luôn đến với Mẹ . Bởi Mẹ là chỗ dựa duy nhất của con và bởi vì Con yêu Mẹ thật nhiều .
    Một ngày sinh nhật thật vui bên con cháu phải không Mẹ !
  7. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0


    Lỏằ DUYSN
    ĐÊ lỏằĂ duyên rỏằ"i là hỏt phỏÊi không Anh ?
    Em 'i hỏt mỏằTt 'ỏằi yêu mà vỏôn hoài dang dỏằĂ
    Khóc cho tơnh xặa 'Ê mỏằTt lỏĐn mỏc nỏằÊ
    GiỏƠu nỏằ-i lòng - nfm thĂng nhỏằ> hay quên ?
    Nhỏằng quĂn cà phê trên phỏằ' - không tên
    Góc ngỏằ"i câ - 'ôi tơnh nhÂn thơ mỏằ>i
    Ngặỏằi phỏằƠc vỏằƠ nhơn sang gỏưt 'ỏĐu cặỏằi bỏằ'i rỏằ'i
    Chỏằ- Anh ngỏằ"i - nhặ nỏằ't lỏãng mênh mang ..
    Chỏằ- Anh ngỏằ"i trỏằ'ng vỏng giỏằa không gian
    Vỏằ< cà phê chỏÊy ngặỏằÊc vỏằ kẵ ỏằâc
    Vỏằ< cà phê 'ỏng nỏằ-i lòng thỏằ.n thỏằâc
    LỏằĂ duyên rỏằ"i là hỏt phỏÊi không Anh
    Được solop sửa chữa / chuyển vào 08:27 ngày 31/08/2007
  8. casanovalhn

    casanovalhn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2006
    Bài viết:
    196
    Đã được thích:
    0
    Xin mượn mấy câu thơ của một tác giả:
    Có khi nào trên dòng đời xuôi ngược
    Ta vô tình để lướt qua nhau
    Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
    Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu​
    Duyên phận có thể tới. Nhưng nếu tin vào số phận thì có 1 câu: Cố hết sức mới biết số. Vậy đó, hãy mạnh mẽ, rồi sẽ bắt được thứ mà mình tìm kiếm. Có khi lúc đó lại nghĩ do may mắn, nhưng đó cũng sẽ là một phần kết quả từ những nỗ lực trước đó.
  9. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Có những khoảng cách?
    Mà người ta không biết có vượt qua được không? Và cũng không biết có muốn vượt qua hay không? Hay khi gặp lại, hay khi nhìn thấy nhau, chỉ còn giống như người bên này lề đường nhìn sang người bên kia lề đường cười chào nhau một cái, nói với qua nhau vài câu, rồi lại tất tả đi, rồi lại biến mất ở một ngã tư nào đó mà không hề có chút ham muốn nhìn tận mặt, bắt tận tay của nhau.
    Có những khoảng cách về quan điểm và có những sự lãng quên về ký ức.
    Có những khoảng cách về địa lý và có những sự gần gũi trong tâm hồn.
    Có những khoảng cách đầy thử thách của tình cảm và cuộc hành trình quay ngược về mình. Khi người ta yêu, khi người ta hạnh phúc, khi người ta im lặng, không gian vẫn hiện đầy bao nhiêu câu hỏi về sự thật: tình cảm có thật, cảm xúc có thật, lựa chọn có thật, quyết định có thật, kết quả có thật? hay không ?
    Khoảng cách của những tin nhắn và icons. Khoảng cách để dành cho những cuộc hẹn khác. Khoảng cách để nghi ngờ chính mình và tìm ra câu trả lời. Khoảng cách luôn luôn tồn tại, và tôi không biết mình có vượt qua được không.
    Nhiều khi câu trả lời cho một tình cảm, cho một tình yêu rất đơn giản: Yêu thích đã là một câu trả lời, còn cần thêm lý do gì nữa. Nhưng yêu thích đã đủ mạnh cho một quyết định chưa, và tình cảm đó thật sự có ý nghĩa thế nào đối với bản thân, thì đó chính là một khoảng cách cần phải giải mã bằng những cố gắng chinh phục nhau, thông hiểu nhau, hoàn thiện nhau. Hành trình đó, bao nhiêu người đã đi và dìu được nhau đi đến cuối đoạn đường ?
    Có những khoảng cách trong từng loại mối quan hệ, và trong từng dạng phong cách sống. Không thể lấy kinh nghiệm cảm xúc của người này để áp dụng cho người khác cho dù hoàn cảnh xảy ra giống nhau.
    Cũng không thể lấy kết quả để đưa ra nhận xét, vì có thể hạnh phúc lớn của người này đối với người khác chỉ là niềm vui nhỏ, đó là khoảng cách về chiều sâu cảm nhận cuộc sống. Cái duy nhất con người có thể lấp được cái khoảng cách, đó là quyết tâm muốn hiểu được nhau bằng tình yêu thương thật sự.
    Quyết tâm bao giờ cũng quan trọng trong cuộc sống, vì nó hình thành nên những say mê, những cố gắng, những gượng dậy, những mơ ước và kế hoạch. Tôi không tin rằng những người lười biếng có thể thành công, cũng như không chút hy vọng vào những tình cảm biếng lười, vào những ánh mắt nhạt nhẽo, vào những hành động phi-hành động, vào những trái tim và lý lẽ yếu ớt hoạt động.
    Có rất nhiều điều đã qua và trở thành khoảng cách.
    Có những điều đang xảy ra mà đã thành khoảng cách.
    Vượt qua hay không vượt qua ? Vượt qua được hay không được ?
    Đành tự đối thoại với chính mình và tình yêu thương của mình.
    (Trích Blog''s....)​
  10. SCOOPY_DOO_1112

    SCOOPY_DOO_1112 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/02/2005
    Bài viết:
    59
    Đã được thích:
    0
    Cả ngày hôm nay không hiểu sao nơi ngực trái của mình cứ nhói đau mãi, từng hồi từng hồi , đau buốt.. Như có ngàn mũi kim đâm vào ..
    Chưa bao giờ mình đau liên tục như thế này.. Chỉ là thỉnh thoảng nhói đau mà thôi? Thế mà hôm nay sao lại thế này..
    Mình rất muốn là một người bình thường và mạnh mẽ, mình không muốn là một người yếu đuối trong mắt bất cứ một ai.. bởi mình sợ sự thương hại của người ta đem đến cho mình.. Và mình cũng không muốn là gánh nặng của một ai cả..
    Nhưng hình như, mình càng cố gắng, càng chứng tỏ thì mọi thứ lại càng đi ngược lại với mong muốn của mình thì phải.
    Không phải ! không phải.. mình là một người khỏe mạnh bình thường.. không có bất cứ điều gì xảy ra cả.. Chỉ là cảm giác.. cảm giác nhói đau mà thôi..
    Lúc này đây.. ước ao có một bờ vai , được cùng ai chia sẻ.. ước được dựa vào ai biết chừng nào.. !
    [​IMG]

Chia sẻ trang này