1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TÌNH YÊU CỦA NGƯỜI LÍNH

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi tomca, 22/12/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tomca

    tomca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2005
    Bài viết:
    286
    Đã được thích:
    0
    Gưỉ Xécgây Ê xi nhin
    Nguyễn Ðình Chiến
    Người ra đi từng ấy năm trời
    Không về lại mảnh vườn quê có biết
    Thương nhớ mãi, cây phong già đã chết
    Trút lá vàng trong gió bạch dương đưa
    Có bầy chim không nỡ dứt cành xưa
    Lại chiu chít rủ nhau về làm tổ
    Ðây làng quê đây bến sông tuổi nhỏ
    Ri-a-dan-xa vẳng tiếng bao đời...
    Bầy ngựa về như tiếc ánh chiều rơi
    Ngoảnh đầu lại nhìn cánh đồng lần nữa
    Bầu vú nặng của đàn bò sữa
    Nhắc một ngày mệt nhọc trôi đi
    Tôi thẫn thờ bên ổ rạ đêm khuya
    Nơi ấp ủ những vần thơ anh viết
    Nơi âu yếm bao lần anh ngủ thiếp
    Ôm vầng trăng không muốn gửi cho ngày
    Ðể rồi khi tỉnh giấc mơ say
    Nghe lúa mạch cất tiếng reo đầu bãi
    Có cô gái say mùi hoa cúc dại
    Mái tóc vàng nghiêng xuống cánh hoa kia
    Xin trọn đời yêu mến làng quê
    Nơi sinh những nhà thơ trên trái dất
    Nơi quá khứ ông cha gần nhất
    Nơi trăng sao tối tối rủ nhau về
    Có thể nào cuộc sống hết say mê
    Không xúc động thiêng liêng chẳng còn trong trắng nữa
    Khi lũ trẻ vẫn nô đùa trên cỏ
    Hái hoa đồng nở cạnh bước chân bê
    Khi trên sông đàn sếu lại bay về
    Giang muôn cánh kéo chiều lên bát ngát
    Nơi bến nước mẹ thường ngồi giặt
    Chiếc áo nồng mưa nắng tuổi thơ anh
    Tôi lắng nghe tiếng sóng cuộn bên ghềnh
    Như tiếng dội của lòng tôi chan chứa
    Một quãng đời xin gửi lại nước Nga
    Và đêm nay xin nghỉ lại ngôi nhà
    Trên ổ ra dẫm hương chiều thương nhớ
    Như anh xưa từng khát khao trăn trở
    "Dùng miệng của vầng trăng mà ngậm cọng rơm này"*
    *Câu thơ của Exênhin
    -------------
  2. tomca

    tomca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2005
    Bài viết:
    286
    Đã được thích:
    0
    THÀNH TUYÊN NGÀY XA EM
    N-Ð-C
    Hoa gạo rụng vun thành từng đống lửa
    Mưa thành Tuyên mỗi lúc một nhiều rồi
    Tháng Tư này hai đứa lại đôi nơi
    Sao nhắc nhở hơn mọi lần uớc hẹn
    Con phà nhỏ đua anh về cập bến
    Sông Lô dài đã khuất mấy ngàn lau...
    Ðâu mái cọ mưa rơi ngày tấm bé
    Hai đứa mình đứng tắm dưới hiên
    Ðâu chiếc bồ đài mẹ dội cho em
    Nuớc mưa chảy thành dòng trên ngực nhỏ
    Em nhớ không mỗi mùa hoa gạo đỏ
    Anh tìm chim tu hú gọi hè về
    Thương mảnh vuờn đom đóm bay đi
    Em cầm chiếc quạt xanh e ấp
    Sông Lô trong, bãi cát vàng đầy ắp
    Ðã bao lần anh đốt đuốc hoa lau
    Ðã bao lần anh lặn xuống dòng sâu
    Chỉ để tìm cho em viên cuội nhỏ
    Rồi một đêm hai đứa ngồi trên cỏ
    Chim dẽ nâu ý tứ chẳng bay về...
    Anh đi rồi mưa trắng dải đồi quê
    Ðâu bóng mẹ lui cui chiều bếp lửa
    Em ơi em, biết có nơi nào nữa
    Khói chiều êm nhu khói sóng sông Lô
    Em có nhận ra mùi lá ngô khô
    Mùi gỗ ẩm, mùi cỏ hoai đất bãi
    Em có nhận ra dáng mẹ thời con gái
    Tóc cũng dài, da cũng trắng như em
    Cung những ngày mưa nắng thành Tuyên
    Mẹ gánh lá lợp nhà kháng chiến
    Rồi cha đi nhớ một chiều mẹ tiễn
    Sông Lô trôi, bưởi rụng bến Ðoan Hùng
    Ðêm nay ở thành Tuyên
    Biết là em không ngủ
    Nghe mưa gọi ồn ào trên mái cọ
    Em lại ra đứng truớc hiên thềm
    Mưa chảy mát lành theo mười ngón tay em
    Dịu nỗi nhớ của muời năm cách trở
    ấy là khi trên đỉnh cao thương nhớ
    Có một vầng trăng đỏ gọi anh lên
  3. tomca

    tomca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2005
    Bài viết:
    286
    Đã được thích:
    0
    Chiến bị ám ảnh quá nhiều nguời tình đầu tiên, ? Em trong này đã từ Tuyên về Hà Nội.
    Ghen vì có người viết, hạnh phúc vì có nguời nhớ. Còn lại là vô vi cửa thiền
    ---------
    Người con gái Thành Tuyên trên đã sớm về thiên cổ, tiếng hát em (NTTC) còn trong anh, 2 huy chương vàng hội diễn còn trong tủ kính, anh (NDC) trở về em đã hai con, chàng vẫn đơn côi nay đây mai đó, gặp em ở Thành Tuyên trong những ngày đỏ lửa, TĐ về Vị Xuyên chiến đấu, em trai nàng, đại trưởng NTS tan biến trên đồi.
    Cú sốc mất em trai, tình yêu day dứt, làm tim nàng yếu đuối lại đau thêm.
    Chàng nhận bưu kiện nội thành một chiếc gối đôi thêu dòng chữ đỏ ?o kỷ niệm cũ qua đi, anh hạnh phúc?? Chàng chia tay nàng cốc nước cho dịu mát lòng nhau. Lại chiến trận, lại trời Âu xa lắc, ngày trở về mộ nàng khô đất. Chàng đi tìm bên Cự Khối Gia Lâm. Mộ đất đứng bó hương không cắm được, chàng bới đất mầu đắp thêm mộ cho em. Bó hương tỏa, bó hoa rồi cũng héo. Chỉ còn tình năm tháng chẳng nhạt phai. Chàng: ?oAnh cảm ơn em những tháng Năm rừng Lào khô kiệt, bức thư tình cháy xém dịu lòng anh, cho anh gửi một tình thương xuống mộ,??
    Chàng trở về Bát Tràng chọn bình hoa sứ, tìm người con gái của em.
    Cháu H (PVHGL): Cháu nhận ngay ra bác, mẹ cháu đôi lần nhắc đến người mẹ cháu mến thương.
  4. tomca

    tomca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2005
    Bài viết:
    286
    Đã được thích:
    0
    L. Tônxtôi
    NDC
    Tóc trần đã ngả màu mây
    Nguời về tìm lại luống cày dân Nga
    áo sờn lộng gió Tula
    Bâng khuâng cả một đồng hoa cúc vàng
    Bóng người di giữa thôn trang
    Dăm căn nhà gỗ mấy hàng dậu thưa
    Lá phong đã rụng đôi tờ
    Hóa vàng gieo xuống mặt hồ thẳm sâu
    Bụi trần xa cách từ lâu
    Người về có vợi nỗi đau nhân tình
    Ước mong như Chúa lòng lành
    Nguyện cầu một nước Nga xanh đời đời
    Trang lên tựa bóng hàng sồi
    Hạt gieo lại ấm tay người bút nghiên
    Nến ròng thức trắng bao đêm
    Tâm linh dồn lại nỗi niềm sau xưa
    Ngỡ như quên tháng quên mùa
    Tuyết vun kín ngõ sương lùa đầy sân
    Mây buồn vương tóc vĩ nhân
    Thời gian nghe đã đến tuần ra đi
    Ðền đài lăng tẩm mà chi
    Người về với đất khác gì dân gian
    Tôi về thăm cánh rừng hoang
    Một ngôi mộ cỏ bên hàng cây thưa *
    Bồn chồn nghe tiếng chim trưa
    Lá phong còn đọng dòng mưa khóc Người
    Sống muôn năm một cuộc đời
    Phút ra đi vẫn như thời trẻ thơ
    * L. Tônxtôi di chúc hãy chôn ông ở cánh rừng nơi tuổi thơ ông thường chơi với anh em trong gia đình, kể cho nhau nghe về sự tích "cây gậy xanh" có nhiều phép mầu nhiệm ban cho con người hạnh phúc.
  5. MM_Ngoc

    MM_Ngoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2006
    Bài viết:
    2.479
    Đã được thích:
    0
    Ngủ Gầm
    Con nhà xe mới biết ngủ gầm
    Còn ít giờ chẳng cần mắc võng
    Tay kê dưới đầu ngắm trời sâu thẳm
    Giấc ngủ tràn về ...nồng đượm mùi xe
    Trời hưng hửng gà gáy te ...te ...
    Truồi ra khỏi gầm nhìn nhau cười ngất
    Đêm qua ngủ đứa nào hay xoay lật
    Xe làm duyên cho - dầu nhỏ giữa cằm
    Con nhà xe mới biết ngủ gầm

    Xin mượn một góc thơ của người lính nhé - Đa tạ
    Được MM_Ngoc sửa chữa / chuyển vào 09:08 ngày 14/03/2006
  6. tomca

    tomca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2005
    Bài viết:
    286
    Đã được thích:
    0
    ÁNH TRANG
    NDC
    Sương giang TÍM cánh đồng
    Chim bay về hốc đá
    Khói những lò thuốc lá
    Xanh mờ trong ánh trăng
    Trong xóm nhỏ Chi Lăng
    Ðêm về yên ả quá
    Tôi ngồi bên ổ rạ
    Rút từng bó rơm vàng
    Và thả xuống cầu thang
    Cho đàn bê ăn nữa
    Bóng trăng in lổ đổ
    Qua kẽ liếp nhà sàn
    Thả những ngôi sao nhỏ
    Lên lưng chú bê vàng
    Có ai dó dịu dàng
    Nhìn tôi bên cửa sổ
    Chợt thấy tôi bỡ ngỡ
    Em ngoảnh nhìn ánh trăng
    1979
    TÐK và mấy người thích bài này!
  7. tomca

    tomca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2005
    Bài viết:
    286
    Đã được thích:
    0

    Cảm ơn các bạn đã xem và viết vào chủ đề nầy
    TC
  8. tomca

    tomca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2005
    Bài viết:
    286
    Đã được thích:
    0
    TRƯỜNG CA ĐIỆN BIÊN PHỦ
    Tên thật Nguyễn Đình Chiến, giải một thơ VN năm 1983, học 10 năm mới tốt nghiệp trường văn Goorky- Liên Xô cũ và Nga nay.
    I
    TÂY BẮC
    Đêm xuống rồi, đêm như tấm khăn piêu
    Che mái tóc đen huyền cô gái Thái
    Gương mặt em- vầng trăng nhô khỏi núi
    Toả dịu dàng ánh sáng xuống lòng anh
    Vẫy ta ư? Ôi ngọn khói thơm lành
    Người quen đấy đâu phải là khách lạ
    Gió chải lược ruộng bậc thang óng ả
    Dải lúa vàng đang vấn lại vành khăn
    Đêm bồi hồi tre trúc nhúng vào trăng
    Mê mải viết bài thơ trên vách đá
    Hỡi thi nhân học làm sao cho thoả
    Nét bút thần kỳ lạ của thiên nhiên
    Ta là con của Tây Bắc, Điện Biên
    Hồn mở rộng theo hình sông thế núi
    Hành trang ấy tôi mang theo không mỏi
    Nửa cuộc đời mong đợi lại về đây.
    Biết thời gian là gió thổi mây bay
    Những ký ức sương mờ, những lãng quên lăn lóc
    Nhưng thời gian cũng để trai hoá ngọc
    Hạt thành cây và gỗ hoá lên trầm
    Đêm nay nay về ta nghỉ lại nhà dân
    Thanh thản quá mái sàn nghiêng bên suối
    Sương pha khói bóng trăng hoà bóng núi
    Mang no lành yên tĩnh gửi vào đêm
    Con nước lần thong thả giót nghiêng nghiêng
    Vào máng gỗ rào rào như bạc xóc
    Những hạt gạo đã ánh lên màu ngọc
    Tiếng chày khuya đâu vẫn nện kìn kìn
    Sao đặc trời sao ngợp đỉnh Pha Đin
    Như thóc giống người Mông phơi trên rẫy
    Ôi nắm xôi nuôi quân từ thuở ấy!
    Mùi nếp thơm còn dậy đến bây giờ,?
    Bao mồ hôi với bụi than tro
    Từng xa xót nằm trên đuôi mắt mẹ
    Gió Lào thổi những đồi tranh rách xé
    Những ngôi nhà như dán chặt vào mây
    Giữ hồn thiêng bất khuất của Pa Chay (1)
    Làm ngọn nửa ủ sâu trong ngực núi
    Để bất chợt lại bùng lên dữ dội
    Để thiêu đi những sầu tủi oan hờn.
    Tiếng khèn ai đang thổi ở đầu non?
    Mà nghèn nghẹn như nước nguồn nghẹn mạch
    Mà mờ ảo như gió ngàn buông bắt
    Mà mơ màng như chớm giấc chiêm bao
    Mây trắng ơi, mây trắng bay về đâu
    Đừng thơ thẩn đừng lang thang chi nữa
    Hãy về đây nghe tiếng khèn nhắn nhủ
    Lời yêu thương, lời hẹn ước, lời ru
    Để sớm mai mây lại hoá sương mù
    Thành tấm mạng che mặt em xuống chợ
    Đường dốc núi bước thương dồn bước nhớ
    Mà hồn em như cuộn chỉ màu
    Anh rũ rối lên rồi em chẳng gỡ được đâu
    Tây Bắc ơi! Người là mối tình đầu
    Ta đã uống ban mai tinh khiết
    Như cô gái hồn nguyên sơ chỉ biết
    Thể yêu ai đến chết chẳng thay lòng?
    Tuyết trắng trời theo nỗi nhớ niềm mong
    Tôi đã sống những năm dài xa xứ
    Hồn Tây Bắc xui bước chân lữ thứ
    Nơi Pu-skin hằng ao ước trong thơ
    Bên thượng đế ông là người hàng xóm
    Ca-dơ-bếch oai hùng vươn một ngọn
    Đầu ngẩng cao xé rách cả tầng mây (2)
    Yêu sao bằng Tây Bắc của tôi đây!
    Dãy Hoàng Liên chắn ngang trời kỳ lạ
    Nơi gió sớm đưa về hương thảo quả
    Nơi nắng chiều thơm lức vị sa nhân
    Hoa trúc vàng như có phép đằng vân
    Vụt biến mất vào thinh không trong suốt
    Để phút chốc mây lại về nườm nượp
    Che kín mặt trời, phủ kín mặt trăng
    Ta chào người hỡi đỉnh Phan-xi-păng
    Đấng vòi vọi chả mấy khi hiện hữu
    Người ẩn khuất trong sương mù vạn nẻo
    Như thần linh trong hương khói ban thờ
    Có phải người trong một phút say sưa.
    Để bình nước trên tay mình rớt xuống
    Thành sông suối réo oà muôn tâm tưởng
    Của miền Tây thương nhớ gửi bao miền.
    Đường Bình Lư con thác bạc treo nghiêng
    Con thác Bay nhảy ngang qua đầu ngựa
    Đá chồng chất chật một trời Phong Thổ
    Mảnh ruộng nghèo bờ đá xếp chênh vênh
    Dòng Nậm Na tung sóng trắng đầu ghềnh
    Bạc tóc nhớ những người trai Tây Bắc.
    Năm các anh đội mìn phá thác
    Gặp sông Đà xuôi mãi xuống Phù Yên
    Đêm Mường Lò nghe ngọn gió Than Uyên
    Thổi ngằn ngặt qua trời Khau Phạ
    Dòng Thia xanh giấu mình trong ổ đá
    Như người nằm trở dạ nén cơn đau
    Nghe ran ran tiếng sấm vỡ trên đầu
    Mùa mưa trổ những mầm chông nhọn sắc
    Thương em gái hái măng qua đèo ách
    Dải áo chàm mờ khuất dưới mưa mau
    Tàu chuối rừng lợp vội lán nơi đâu?
    Mưa sầm sập trên đường qua Đại Lịch
    ánh chớp léo lưỡi dao rừng phục kích
    Ngọn giáo vầu hận giặc máu chưa khô
    Ôi! Hồn rừng khí núi chẳng bơ vơ
    Hoa chuối đỏ thắp lòng ta rừng rực
    Mí mắt đá bàng hoàng như chợt thức
    Gặp người thân ra bể trở về nguồn
    Kìa mây hồng quà tặng của hoàng hôn
    Đã trịnh trọng vắt ngang vai núi
    Như dũng tướng khoác chiến bào đỏ chói
    Mắt say nhìn bổi hổi nước Đà Giang
    Nhà thơ ơi khi qua thác Chiến Than!
    Anh có gặp hồn ngư Phong ở đó (3)
    Nơi nước réo ngày đêm như sấm nổ
    Đá như hùm như gấu dữ chồm lên
    Và trùng trùng như giáo dựng hai bên
    Luồng phân thuỷ tiếng reo hò náo động
    Cờ Cần Vương nhuộm đen màu thuốc súng
    Vì lòng trung không nỡ bỏ Tây Châu
    Gió ù ù lay rừng thẳm vực sâu
    Gươm nứa máu cờ lau khua dạt dạt
    Đá lăn lóc như ngỡ muôn đầu giặc
    Rụng như sung trên chiến địa năm nào.
    Qua Sơn La đứng lặng trước hoa đào
    Dòng nhựa ấm dâng lên màu máu thắm
    Nhớ các anh thuở đoạ đầy giam cấm
    Hồn vẫn xanh thăm thẳm buổi ban đầu.
    Tiếng xích xiềng khua lạnh suốt đêm thâu
    Không ngăn được những dòng thơ lửa cháy
    Không ngăn được những lời ca trỗi dậy
    Vì các anh đang sửa soạn từng ngày
    Một mùa thu Tây Bắc đỏ cờ bay
    Một màu hạ Điện Biên bừng tiếng hát
    Người nghệ sỹ năm xưa trong ngục sắt
    Lại là người viết khúc khải hoàn ca (4)
    Ban mai hồng qua Hát Lót, Mường La
    Rừng lại thả một mùa chim xao xuyến
    Em ngồi tết những quả còn đuôi én
    Bay theo luồng ánh sáng của lòng yêu
    Về Mai Châu khăn áo gửi mùa thêu
    Anh còn vượt đỉnh Pha Luông vời vợi
    Đâu Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
    Đâu Mường Hịch Cọp trêu người mỗi tối
    Đâu hồn lau phơ phất nẻo bến bờ (5)
    Dậy lên nào sông Mã tiếng huầy dô
    Đêm chiến dịch mảng ta về như lá
    Sóng lưỡi búa băm vào vách đá
    Những con thuyền độc mộc vút như tên
    Có ai sang thăm đất bạn thảo hiền
    Cho ta gủi lời yêu thương trìu mến
    Tuổi trai tôi theo các anh tình nguyện
    Bắp chân trần đen dấu vắt Sầm Nưa
    Cánh đồng Chum lửa khói mịt mờ
    Mưa Xiêng Khoảng tái tê màu sốt rét
    Sao tôi nhớ đất nước này da diết
    ôi màu xanh Pa -Thét một đời yêu
    Tôi vẫn nghe như tiếng vượn ru chiều
    Tiếng nai tác giữa rừng gìa xăng lẻ
    Những bầy voi đưa cập ngà đường bệ
    Gọi vầng trăng về đêm múa lăm vông
    Đôi tay mềm những cô gái lưng ong
    Những nhà sư áo vàng bay phơ phất
    Tiễn người đi hoa đại rơi trắng đất
    Hẹn người về nước mắt chảy vào trong
    Hội vui này bạn có sang không?
    Dòng Nậm U hẳn đêm ngày vẫn nhắc
    Nửa thế kỷ cho một lần gặp mặt
    Một ngày vui cho thoả mấy năm chờ
    Mấy đêm rồi ta tỉnh vậy hay mơ
    Nghe cảm hứng trong hồn mình cuộn chảy
    Nghe dào dạt dưới trăng vàng lộng lẫy
    Con cá lăng đang vượt thác sông Đà
    Đôi vây hồng bơi đến bến Tạ Khoa
    Nõ thảng thốt ngỡ mình ra biển lớn
    Đàn dầm xanh cũng thôi trò nghịch ngợm
    Ném từng thoi bạc trắng xuống lòng hồ
    Im lặng nào! nghe gió hát say sưa
    Hành quân xa qua suối sâu vực thẳm
    Rừng trúc thổi khúc quân hành văng vẳng
    Trời Điện biên mây trắng phía lưng đèo
    Yên Bái-Điện Biên Phủ, tháng 3-2004.
    (1)- Lãnh tụ khởi nghĩa chống Pháp của người Mông. Cuộc khởi nghĩa của ông kéo dài từ 1918 đến 1922
    (2) Thơ Lec-môn-tốp
    (3)- Nguyễn Quang Bích (1832-1890). Lãnh tụ của phong trào Cần Vương chống Pháp ở Tây Bắc. Ngư phong thi tập là tập thơ rất có giá trị của ông, phản ánh cuộc kháng chiến oanh liệt của nghĩa quân và phong cảnh hùng vĩ của Tây Bắc.
    (4) Cố nhạc sỹ Đỗ Nhuận
    (5) Thơ Quang Dũng.
  9. samcamtrongdem

    samcamtrongdem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0

    Hoa gạo nở tháng ba cũng là ngày cha lên đường nhập ngũ .Bà đứng lặng người nhìn theo thế là cả ba người con trai đều ra đi . Bên cây hoa gạo đó dáng bà thật nhỏ bé ,đấy là hình ảnh cha mang theo ra trận . Cha yêu của con ơi ...ngày cha lên đường nhập ngũ con chưa được sinh ra chưa biết chiến tranh là gì .để khi bắt gặp lại những dòng chữ viết về người lính này con lại thấy thương bà và thương cha quá .Giọt ngước mắt nào mờ mắt bà của con .Vết thương nào làm cha đau đớn khi trở giời . Con yêu những con dường mà bàn chân cha đã đi qua con thương quê hương có cây gạo đỏ như mắt bà thời chinh chiến .
    CÂU HÁT TUỔI HAI MƯƠI
    Xin được đi ngược lại với dòng sông
    Tìm về nơi ngọn nguồn thác lũ
    Nơi chân cha vượt qua bao đèo suối
    Đôi dép nào mỏi gối mỗi đêm đông
    Xin được quay lại dòng thời gian
    Để cùng cha hành quân ra trận tuyến
    Nơi mặt trời rót lửa vào lưng áo
    Con đường xưa mặn giọt mồ hôi rơi
    Ải Chi Lăng ! hôm nay con đã qua
    Thấy ngoaì kia gió vươn mình kiêu hãnh
    Gió như kể chiều biên cương khói lửa
    Dải đất này cháy bỏng khúc dân ca
    Bầu trời đấy triệu năm sau vẫn trẻ
    Vẫn sáng trong như nụ cười người lính
    Khoác tuổi xuân theo cha anh tiếp bước
    Bước xuyên rừng mắt hướng về quê hương
    Việt Nam ơi ! Đất nước những anh hùng
    Có tên cha đi theo cùng năm tháng
    Bỗng thương nhớ trào dâng trong tim nhỏ
    Xin cúi đầu trong câu hát tuổi hai mươi ...
  10. anhpp

    anhpp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2005
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Nhớ con
    Vương Trọng
    Mẹ ngành Y nhiều đêm trực vắng nhà
    Tròn một tuổi gửi con về quê ngoại
    -Quê ngoại con là quê mẹ đấy -
    Sao bây giờ mẹ thấy xa xôi
    Một con đường mờ mịt mưa rơi
    Một con đường gió mùa nào cũng ngược
    Một bến phà người chờ hai bến nước
    Chiếc cầu phao sóng nổi bồng bềnh
    Con xa rồi mẹ thức với mông mênh
    Quờ cánh tay thấy giường chiếu rộng
    Võng cởi rồi còn dây buộc võng
    Tiếng à ơi vương vấn hai đầu
    Con xa tuần mẹ tưởng tháng lâu
    Con xa tháng ngỡ năm dài đằng đẵng
    Đâu mái tóc vàng như tơ nắng
    Tiéng ngây thơ tập gọi " ơi bà..."
    Nửa năm trời con mới thấy mặt cha
    Cha trở về và cha đi vội lắm
    Đừng trách con ơi, cha là người lính
    Người lính mấy khi được ở gần nhà.....
    Mẹ đưa con về ở cùng bà
    Tình thương mẹ chia đều hai ngả
    Nửa theo gió thổi đi miền đất lạ
    Nửa hoà vào con sóng vỗ lời ru....
    Nỗi nhớ cha cũng hai nửa phân chia
    Nửa nhớ về con, nửa thương về nơi mẹ...
    Chỉ có con...con còn thơ dại quá
    Có bao giờ con biết nhớ cha đâu
    Có bao giờ con biết nhớ cha đâu
    Nỗi nhớ ấy con dồn cho mẹ
    Cha đi suốt một thời tuổi trẻ
    Vẫn nguyên lành trong mẹ buổi chia tay
    Vẫn nguyên lành như nỗi nhớ con nay
    Dáng cha đi trong điệp trùng đội ngũ
    Đừng trách mẹ những đêm dài ít ngủ
    Nhớ thương là hạnh phúc những ngày xa .

Chia sẻ trang này