tình yêu của tôi Hôm nay xem bói. Thầy bảo số đào hoa, rất nhiều người thích. Có danh vọng, có tiền tài, có bản lĩnh. Nhưng có một tình yêu, có thể đã qua đi, làm một vết hằn sâu trong lòng bàn tay. Anh. Em từng hỏi mấy người bạn, cảm giác bồng bềnh lâng lâng ấy nghĩa là gì. Ai cũng bảo là tình yêu. Ngần này tuổi đầu, tưởng đã từng yêu, thế mà em chưa bao giờ có cảm giác bồng bềnh mơ màng ấy. Nhớ lúc đi trên cầu Chương Dương, em cứ mỉm cười mãi, má hồng lên, và biết là anh đang nhớ tới em. Khuôn mặt anh, vốn im lặng lầm lì là thế, sao sáng rực lên khi đi bên em. Đi công tác Cần Thơ, anh không ở trong nước, thế mà buổi sáng cảm giác lâng lâng đầy tình yêu ấy khiến em không muốn dậy. Giác quan thứ sáu, mà em vốn tin tưởng thường dẫn đường chỉ lối cho em, bảo em đấy là tình yêu mà em chờ đợi lâu nay...tưởng tình yêu ấy không bao giờ tắt...Đến ngày anh đi xa, đặt vội nụ hôn trên môi ở sân bay và thì thầm, anh sẽ quay lại để cưới em...em im lặng...vì không muốn gây áp lực cho anh..và không muốn phải đau đớn vì thất vọng...và hai tháng sau, một email làm em lặng im, mãi mãi. "Anh nghĩ là chúng ta nên để thời gian qua đi"...Koizumi đang phát biểu mà em không nghe được gì. Một câu chat của bạn làm em chết lặng. Anh đang rất hạnh phúc bên một người anh mới gặp...Và bao nhiêu người đau khổ vì anh. Một năm sau, trái tim em hóa đá. Không tin vào giác quan thứ sáu nữa...không tin cảm giác bồng bềnh ấy là tình yêu. Em đã đến chính đất nước ấy, chính nơi anh từng mong em cùng đến. Ngồi trong phòng họp lớn. Lại đúng lúc Koizumi phát biểu...và email mới. "Gọi cho anh". Nước mắt rơi, lặng lẽ...lẽ ra giờ phút này hai chúng mình sẽ hạnh phúc biết bao. Nhưng em không tin nữa. Không mong gì. Không thể khoác một chiếc mặt nạ vô tư, hay vô cảm để gặp anh. Cũng không thể để anh biết rằng tình yêu ấy với em là tất cả...anh sẽ buồn, và thương hại em...Email "Sinh nhật anh. Nhưng em không thể..." Thấy mình tàn nhẫn. Lạnh lùng. Lại đánh mất cơ hội dám sống...Nhưng không thể để cảm giác phải chạy theo, van xin anh nhấn chìm em, làm em tự căm ghét bản thân...Em không thể. Ngoài kia nắng tươi. Mấy cậu đẹp trai tìm cách làm quen như thiêu thân...Chỉ có em là tránh ra, lặng lẽ cuộn cánh tay lên ngực để giảm cơn đau buốt nơi tim..Một ngày, lại trước một chuyến đi xa của anh...Em ngồi bên anh, ở công viên mà anh từng kể gắn với anh cả tuổi thơ. Công viên mà ngày nào em cũng đi qua với khuôn mặt đá...Anh kể chuyện bỏ người yêu mới...kể chuyện công việc và chiến tranh...Em ngồi bên, nhìn anh bằng cặp mắt trong suốt, cảm thông nhưng không say đắm...Lòng em chỉ còn mong anh vui. Mong anh hạnh phúc. Em là người đi bên lề, dõi theo anh từ một nơi xa xôi. Anh ghì lấy em rất lâu, nhưng khuôn mặt em chỉ còn nụ cười hóa đá...Cảm giác bồng bềnh ấy lâu lắm rồi không quay lại...Có bao giờ còn không?