1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TÌnh yêu cuộc sống !

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi time_emit, 25/12/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.214
    Đã được thích:
    15
    Nắng quá lại phải vào hàng quán ngồi. Những ngày lang thang thật mệt mỏi. Chịu khó chừng 2 tuần nữa chắc dọn đc về nhà. Đi đâu cũng toàn sự thấp kém, tầm thường. Ừ. Chỉ thế giới nội tâm mình xây dựng mới đủ lộng lẫy, rực rỡ, như bản chất thực tại này, mình chỉ muốn sống trong đó. Chứ còn thò mặt đi đến đâu, cũng là sự kém cỏi. Vãi cả Phê La mới chả Pha Lê, nghe trong veo nhỉ. Nhìn cái tạp dề của mấy đứa đấy mà buồn nôn, ko lẽ xin phép chụp lại cho lên google. Là 1 con ng, ko thể lấy thứ giẻ rách đó phủ lên cơ thể đc, bọn này ko phải con ng. Thằng quản lý đâu? Trông mong gì lũ ngợm đấy sẽ giữ đồ uống sạch sẽ chứ. Các vết bẩn chồng chồng lớp lớp, năm này qua năm khác đè lên nhau, nham nhở khó tin, vãi cức thật. Mùi cống nữa chứ. Hóa ra thứ mùi làm mình khó chịu ở quán đóng kín điều hòa ko phải mùi co2 thải ra do hô hấp, mà là mùi cống. Mùi cống thối là luật bất thành văn của các hàng quán vn, dù sang chảnh. Có bao nhiêu tiền phô hết cho phần trên mặt đất rồi, để phù phiếm thiên hạ, còn phần cống thoát, thì úi xùi. 1 hệ thống thoát tốt, ngăn mùi khó đến thế sao. Có gì mà ko giải quyết đc? Ở Aeon ko có mùi cống thối? Có lẽ là bọn Nhật nên nghĩ xa, nghĩ như 1 con ng tử tế, trưởng thành. Ko chụp giật, tạm bợ, phù phiếm giả tạo. Tóm lại, mong xong nhà để dọn về. Chán ngán sự tầm thường, kém cỏi này lắm rồi. Ờ. Về mình sẽ làm 1 cái góc cf nhỏ, với đầy đủ đồ pha chế. Cafe hạt, máy xay, đường nc, các hũ mứt, trà. Thích uống gì có thể tự pha. Vài chậu cây cảnh xinh xinh. Khỏi phải lê mông ra mấy chỗ bẩn thỉu, nv partime mặt mũi mệt mỏi, lạnh nhạt, tối tăm, trông mong gì ở ng làm thuê, nhảy việc liên tục, chỉ lấp liếm mong cuối tháng lĩnh lương. Thằng chủ có thể tâm huyết, nhưng nó ko có ở đó. Toàn những tiêu chuẩn thấp kém. An cư rồi lạc nghiệp, tập trung làm cái album. Nghiệp của mình đấy. Hehe. Thích KnY nên tìm hiểu về mấy thuật ngữ Nhật, Otaku, Oiran. Thấy vn Nhật hóa ra khá tương đồng với góc nhìn của mình về thực tại. Nó xứng đáng với sự Trang Trọng như vậy. Các nghi lễ cầu kỳ, đống tóc giả nặng khó tin, guốc cao 20cm, bộ kimono thêu tay 600 triệu, đặc biệt là sự khắt khe của các nghi thức giao tiếp. Cs xứng đáng với sự cầu kỳ đó. Ko phải thế giới hiện đại nhanh, tiện, rẻ, tràn ngập hàng hóa nhưng kém cỏi, tầm thường. Như mình. Tóc cắt ngắn cho dễ gội, áo phông 59k, quần 79k shopee. Nhưng những bức vẽ của mình thì khác, mình sẽ hướng tới sự cầu kỳ, phức tạp, trang trọng, tầng tầng lớp lớp, nó giống cs này. Vh Nhật Bản, đậm đặc, giàu có, bề dày, cũng phần nào mang dáng vẻ của sự tồn tại này. Dù nó vô hình, nó lộ dấu vết qua 1 số nền vh đủ độ tinh tế, độ sâu. Nó ko phải nhàn, tiện, rẻ, toàn thứ kém cỏi nhạt nhẽo đâu. Bức nào đẹp in áo phông bán cũng đc đấy nhỉ. Hoặc túi vải bố đeo vai. Ông anh rể lúc nào cũng gạ nhập máy in về làm áo bán. Nhưng mình ko thích in những hình vẽ kém cỏi tầm thường, mấy câu gây sốc hạ đẳng, những sp nhạt nhẽo. Những hình lộng lẫy cầu kỳ thì ok. 600 triệu 1 bộ ai nuốt nổi. 600k ok, cũng đắt, tại thêu nữa. Phải thêu lẫn vào, mới tạo độ sâu, sang, mới có tinh thần của kimono, 1 sự kính trọng vô bờ bến với cs. Chán sự lèo phèo thấp kém lắm rồi. Mình ko cảm thấy ấm áp quen thuộc với nếp sống lôm côm này, dọn về nhà là mình ko đi ra ngoài nữa đâu. Trước lúc chết có đk thì đi Nhật 1 phen. Thích kiểu mấy ngôi chùa cổ trên núi trong manga thế, phế tích, hoang vắng, đúng là nơi thích hợp để xuất hiện quỷ. KnY sẽ hot ít nhất đến hết thập kỷ này, 2029 phần cuối mới ra mắt. Các sp ăn theo nhiều lắm, mà giống như guồng quay kinh tế này, nhanh, tiện, rẻ, kém cỏi, tầm thường. Chắc chắn thua xa thứ mình tạo ra. Hehe. 1 thứ gì xuất sắc tuyệt đối, thì nó phải là cực đoan, là duy nhất. Trước thi thoảng có đi ký họa, nét cũng mạnh mẽ, bay bổng, ok, nhưng đó đâu phải hình dáng cs đâu. Bờ sông, bến nước, con đò, thể nào chán, ko đi vẽ mãi đc. Cs ko như vậy, nó lộng lẫy, phức tạp, cầu kỳ, quái dị, vừa đẹp, vừa kính trọng, vừa sợ hãi, đánh bay nhận thức cơ. Khung cảnh hoàng hôn vẫn quá cùi, chưa là gì. Sao mình thấy nó giống với tinh thần của KnY, với vh Nhật Bản đậm đặc, với thế giới của Quỷ, sức mạnh của hơi thở, với dòng chảy lịch sử, với sống, và chết, những khung cảnh núi rừng, chùa cổ, mùa đông ngập tuyết, làng thợ rèn, phố đèn đỏ, bà cháu bán cơm hộp ở ga tàu đêm, tuyến nv đa dạng, cảm xúc, những bi kịch của qk, thứ để lại dấu ấn trong cs, là bi, chứ đâu phải hài, lạc, hoàn toàn xứng đáng để vẽ.
  2. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.214
    Đã được thích:
    15
    Ở PL nếu uống tại chỗ cốc ko có nắp, mang đi thì có. Thấy cái đầu của PL cũng to hơn đầu bọn khác 1 tí. 1 chi tiết nhỏ, nhưng nó cho thấy sự tử tế, hoặc giả vờ tử tế, hoặc cố gắng vươn tới sự tử tế, dù sao, mt sống cũng đỡ đi 1 cái nắp. Ko phải nắp thường đâu, là nhựa cực kỳ dày, trong mờ, kiên cố, mấy lớp, kiểu như 1000 năm mới phân hủy, thứ nắp đặc trưng của các hãng lớn, 1 sự thể hiện ngu xuẩn. Ngầu là đc. Dân tộc này quen với loàng xoàng, nôm na, quần xắn đến bẹn chén nước chè tán phét rồi. Với tiêu chuẩn Nhật, Aeon lúc đầu trang bị ghê lắm. Giờ bay màu hết. Giấy ăn miễn phí tại khu vực ăn ko còn nữa, chắc do lượng sử dụng quá bừa bãi. Wc các thiết bị dán bảo trì đến phân nửa, cũng ko còn cung cấp giấy lau tay, dùng phá quá. Các vòi xịt rửa đít cũng khóa nc hết, hồi đầu wc thường xuyên bị cảnh nc phụt tung tóe. Nhớ quầy mỳ Udon, cứ khách bước vào là nv đồng thanh chào to, sẵn sàng phục vụ thượng đế, giờ mặt đứa nào đứa đấy lạnh như cái đít chảo. Tiêu chuẩn Nhật đã hạ mấy cấp, để phù hợp vh Việt. Lôm côm, bừa bãi, lào phào, tộc Đông Nam Á, trán ngắn, ít suy nghĩ. Vì ít suy nghĩ, nên hóa ra dễ sống. Rất dễ sống. Trầm cảm, thứ bệnh của xh phức tạp, mới xuất hiện gần đây. Ngưỡng mộ vh Nhật thôi, thằng bé cũng thích Nhật, do độ hot của manga và anime trên youtube. Thấy mình học tiếng Nhật, nó cũng học, ở app Doulingo, nói đc 1 2 câu tiếng Nhật đơn giản cu cậu tỏ ra rất khoái chí. Đúng là trật tự, ngăn nắp, sạch, nhưng khắt khe, đặc biệt là đắt đỏ, overthinking, OCD, tỷ lệ tự sát cao. Có tiền sẽ đi du lịch cùng thằng bé, còn thì, sống ở Vn, nơi dễ sống, theo kiểu Nhật, tối giản mà sang trọng, bình dị mà tao nhã, là ok nhất. Còn lôm côm, lộn xộn? Tránh đi ra dường, tránh nơi đông ng là đc. Mình mới biết 1 khái niệm cực kỳ thông não, tên rất buồn cười, trong vh Nhật: MA. Đó là khoảng trống. Khoảng lặng trong 1 bản nhạc, khoảng ko trong kiến trúc, khoảng trắng trong tranh. Đọc lên trong tiếng Việt là con ma, còn trong tiếng Nhật, nó tuyệt đẹp, ghép bởi Môn, và Mặt Trời. Là ánh sáng lọt qua khung cửa mở rộng. Tuyệt đẹp. Thứ nắng mình hay ngồi duỗi chân ra ngắm hồi ở nhà cũ. Giác ngộ đc khoảng trắng này, mình ko còn thấy khó thở nữa. Kỳ lạ thật. Cảm giác bức bối vì chật chội biến mất, khi mình coi những gì nhìn thấy là cái nét viền cho khoảng trống. Những gì nhìn thấy là hình dáng của khoảng trống, thứ có ý nghĩa, bản thân nét viền ko có ý nghĩa. Tự nhiên ko gian sống mở rộng đến mênh mông. Và khỏi cần nói, những khoảnh khắc đc ngồi 1 mình, đc xâm nhập vào khoảng trống đó bình yên đến kỳ lạ, có thể nói là hạnh phúc. Vô cùng nhẹ nhõm. Kỳ thật, để có khoảng trống đó, thì phải có nét vẽ nhìn thấy này, nhưng đó mới là nơi có hạnh phúc. Cái chết là lúc ranh giới tan vỡ, hòa vào khoảng trống đó, ồ, vậy thì nó sẽ là cực kỳ bình yên, hạnh phúc luôn ấy. Mình may mắn có thể trải nghiệm nó ngay khi còn sống. 1 cảm giác dễ chịu kéo dài vô tận. Cái thế giới vô hình vô thanh, đc tạo bởi thế giới hữu hình này, bên ngoài bầu trời còn có bầu trời. Hình gì ko quan trọng. Nó vốn để vẽ thứ vô hình mà thôi. Thứ tuyệt đối. Đúng là 1 tư tưởng siêu to siêu khổng lồ, thứ mà dân tộc toàn bánh chưng khổng lồ, chảo cánh gà siêu to bà Tân Vlog ko thể cảm nhận. Bọn Aeon nó hạ hết tiêu chuẩn xuống là đúng rồi. Vẫn giữ lại nhiều cây xanh. Cây có 1 tác động thầm lặng, nhưng dai dẳng, có cây, tâm cũng bớt lộn xộn. Mình thích ngắm 2 thứ, cây, và trẻ nhỏ, càng nhỏ càng tốt, chúng thuần khiết, ngắm ko chán mắt. Thứ mình đang viết, cũng thuộc về hữu hình. Dọn về nhà mình vẫn vẽ cuốn album, thứ còn rất hữu hình, vì nó sẽ phức tạp đấy, màu sắc, và đường nét, nhưng mình biết mình đang ở trong 1 sự bao la bất tận, thuần khiết, tĩnh lặng, thứ biết đó cho mình sự yên ổn, cả sức mạnh, rằng, đây ko phải là tất cả, những gì mình chán ngán, chúng chỉ là nv phụ, phụ họa cho nv chính, Ma, sự trống rỗng. Ng trầm cảm nói tôi chán hết mọi thứ, thì mọi thứ đó chỉ là mọi thứ ng đó có thể cảm nhận thôi, phần nổi tảng băng là để vẽ ra phần chìm của nó. Mọi thứ ko phải là tất cả. Cần thứ hữu hình, để khoanh vùng ra thứ vô hình, bức tranh mới là thứ có giá trị, ko phải cái khung viền. Khung như nào, cũng đc, đơn giản, trơn, thì dễ vs, lau chùi. Trong hh trung hoa cũng có kn Lưu Bạch. Ma phát triển từ Lưu Bạch, nhưng nó độc đáo hơn, sâu sắc hơn, cũng rộng hơn, là tinh túy trong mọi lĩnh vực. Đúng là 1 nền vh đáng ngưỡng mộ.

Chia sẻ trang này