1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TÌnh yêu cuộc sống !

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi time_emit, 25/12/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.238
    Đã được thích:
    15
    Kim chỉ nam đây rồi. Xét theo tiêu chí 1. Seijaku, sự yên tĩnh của nội tâm, thì mình đã quá ồn ào rồi đấy. Thể nào cứ ngồi chỗ nào yên yên, là thấy khỏe. 1/10/2025. Cứ theo đúng 8 cái gạch đầu dòng này là cs yên ổn. Số 5. Shinrin-yoku, tắm rừng. Kết nối với thiên nhiên. Quả thật ngồi giữa những cái cây dễ chịu đến từng tế bào. Số 4. Sado. Trà đạo. Thể nào những lúc thư thả đong từng thìa cafe hạt cho đúng định lượng, cái phin bé bé xinh xinh, từ từ xay nhuyễn, rót nước sôi, nhìn từng giọt cafe rơi, lại bình yên kỳ lạ. Hóa ra đó là Sado. Số 7. Oubaitori, ko so đo với ng khác. Cái này mình có rồi. Khỏi luyện. Rất khó, nhưng mình đã có. Ko phải là buông, ko so, mà vì thấy mình vượt trên tất cả, nên ko so nữa, hehe. Dù gì. Ko so là ok qua cửa rồi. Số 6. Mono no Aware, vô thường. Cũng qua nốt. Qua ko phải vì chấp nhận sự vô thường, theo hướng cam chịu, tiêu cực, mà là biết cái vô thường này nó khủng văn khiếp, nó dã man kinh khủng quá, nên ko thể có cảm xúc ủy mị ở đó đc. Sự tồn tại này, sự diễn ra này ko phải để tiếc nuối hay níu kéo gì, mà là để hoàn toàn kinh ngạc, kính trọng, thậm chí, sợ hãi. Ko có chỗ cho man mác vô thường đâu. Số 2. Ikigai. Cũng tạm. Mình có 1 số mục đích cỏn con, trẻ trâu, đẹp đẽ. Thêu nốt mấy bức dang dở, làm cuốn album. 8 trang đi. Cho khớp với 8 mục này. 8 trang, 16 mặt, cũng đủ bơi rồi. In hết ra áo để mặc. Học tiếng Nhật, có đc trình độ dạng sơ cấp. Biết đàn. Coi như biết đọc thôi. Để có thể ngồi trước cái đàn ko giống 1 đứa quê mùa. Mình phải học, thì thằng bé mới học. Ko thì khó đi đường dài. Sưu tập các bộ manga hay nhất. Và cuối cùng: 1 chuyến du lịch Nhật Bản cùng thằng bé. Đi 1 lần cho biết. Hết. Số 3. Wabi-sabi. Ờ cái này phải học. Chấp nhận sự ko hoàn hảo. Bọn OCD đứa nào chẳng dính cái này. Nó cũng khiến cs dễ thở. Thằng bé cứ việc làm hỏng, thất bại thoải mái, từ nhỏ, ko phải mắng chửi gì nữa. Kẻo lại như mình. Hoàn hảo cho đến 23 tuổi, rồi nứt nhẹ cái là vứt hết sọt rác, ko thèm vá víu. Tiếc. Nhưng ko có 1 ai dạy dỗ mình. Thôi qua rồi kệ đi. Số 8. Gaman. Cái này mới đỉnh. Chịu đựng khó khăn mà ko mất đi phẩm giá. Đúng là ng Nhật, đến chịu đựng, mà cũng mang 1 dáng vẻ tao nhã. Ok. Nếu như khó khăn chỉ là 1 nét vẽ gồ ghề, thô ráp trong bức tranh cs này thôi, vẫn là thanh thoát, tao nhã. Ko việc gì phải nhảy sồn sồn lên. 8 điều này, cùng với khung cửa trống mở rộng đẹp tuyệt vời của Ma, gộp lại thành 1 cẩm nang sống cực kỳ thích hợp với mình. Tìm hiểu mới thấy, đến cả tôn giáo của Nhật, Thần đạo, Shinto, cũng ưng cái bụng mình nữa. Ko thờ 1 vị thần tối cao nào cả, ko kinh kệ, thần đạo đơn giản là sự cúi đầu trước toàn bộ bức tranh thiêng liêng vĩ đại này, từ cây, cỏ, sông, suối, đá, sỏi, bầu trời, đặc biệt là mặt trời. Quá là ưng cái bụng mình luôn. Nếu là 1 vị thần có hình ng nào đó, dù lộng lẫy, ngay lập tức mình thấy ông ta có bộ phận sinh dục, có lông mọc quanh đó, có lỗ đít, có ỉa và đái. Thần thánh cái giề. Nếu có kinh kệ. Thì ngay lập tức ông biết gì mà phán? Mấy nghìn năm trước ông biết nguyên tử phân tử ko? Biết rối lượng tử ko? Biết lưỡng tính sóng hạt của ánh sáng ko? Biết thí nghiệm khe đôi ko? Ngu như bò, mà đi dạy thiên hạ. Bảo tôi quỳ lạy á? Quên đi. Tóm lại. Quá ưng cái bụng với sự tinh tế, khiêm nhường và thông tuệ của thần đạo, ngay cả 1 ngọn cỏ, cũng linh thiêng. Ờ. Mà hồi ở quán bọn Tây đứa nào cũng hỏi mình có phải ng Nhật ko? 1, 2 đứa thì ko nói. 100 đứa luôn. Do kiểu tóc, quần áo à, hay phong thái. Bọn nó đã từng du lịch Nhật, cảm thấy mình rất giống ng Nhật, ngay cả cách nói tiếng Anh. Hay kiếp trước mình là ng Nhật nhỉ. Hehe.
    --- Gộp bài viết: 01/10/2025, Bài cũ từ: 01/10/2025 ---
    [​IMG]
    --- Gộp bài viết: 01/10/2025 ---
    Trăng lúc 3h45p chiều. Sắp trung thu rồi nhỉ. Vì cs sang trọng cỡ này. Nên mình ko muốn làm ăn mày đâu.
  2. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.238
    Đã được thích:
    15
    [​IMG]
  3. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.238
    Đã được thích:
    15
    Đấng Ỉn lên áo xinh phải gọi là lung linh luôn. Ko ngờ cái cách vẽ tè le hột me còn nguyên cả nét chì phác thảo ko thèm tẩy xóa lên áo trông lại bụi bặm. Đó gọi là khí chất ấy nhỉ. Sự tự do, ko ngán bố con thằng nào, ko thích theo khuôn mẫu chỉn chu, dám xù xì, dám nhằng nhịt, dám ờ tao thích vậy đó ý kiến gì ko. Và đấng Ỉn đúng là sự mở đầu hoàn hảo, cái kiểu anh mày là đại ca đây, 1 cách chân thật, rất ngố, rất dễ thương. Đó đúng là cái kiểu mình thích. Mà phải thế mới vẽ đc. Chứ cái kiểu OCD hoàn hảo nó lưỡng lự mất thời gian lắm. Bản phác Nezuko lên màu cũng ko cần gồng làm gì đâu. Nhẹ nhàng, dễ dàng, lem nhem như này là đc. Cứ nghĩ phải thật nuột nà đâm ngại. Lần đầu tiên thấy mình để lại dấu chân lên sự tồn tại này. Hehe. Rõ nét. Nhìn thấy đc. Hồi trẻ hám zai quăng thân lên mạng quen 1 thằng KTS, có vẽ tài hoa, bàn về chuyện xăm hình, nó nói nó ko thích xăm. Nó muốn xây những tác phẩm để đời, nó muốn để lại dấu ấn lên cuộc đời này, chứ ko phải ngược lại, cuộc đời để dấu ấn lên nó, tức xăm. Ông mãnh. Hehe. Ko biết sau này ăn thua gì ko. Chứ cảm giác mặc 1 cái áo duy nhất, độc bản, lại sinh ra từ mình, nó cũng đã cái nư lắm. Hehe. Nguyên tắc là như này: nhận đc áo là phải vẽ, cho đến khi hoàn thành, gửi đi in, và đợi ship về. Thì lại phải bắt đầu 1 bức mới. Phải đặt ra nguyên tắc như vậy, mới đá đít đc. Cả in cả ship, cũng tầm 1 tuần, nghỉ vậy là đc rồi. Thời gian đó làm những việc khác. Còn từ lúc nhận đc áo, là bị đeo 1 cái còng, chỉ có vẽ thôi, xong, mới đc tháo còng ra. Chốt như thế. Áo 5XL cực kỳ rộng. Thích mặc áo phom to, bơi. Nó cũng giống khí chất của mình luôn, cực kỳ tự do. Quả này tủ nguyên 1 seri Kimetsu no Yaiba. Hehe.
  4. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.238
    Đã được thích:
    15
    [​IMG]
  5. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.238
    Đã được thích:
    15
    Chán nét mềm quá nhìn mệt mỏi, ve vuốt bánh bèo, chuyển qua vẽ khấc khấc khúc khuỷu như thân gỗ khô, lại hay. Giống nét bút mực, nhấn, buông. Thích kiểu này, chắc là sẽ theo kiểu này. Những ng mới vẽ hay gồng để tạo phong cách, trong khi phong cách là thứ tự hình thành sau 1 thời gian, như trầm tích bồi đắp, phong cách là thứ ko thể tạo ra. Đến 1 lúc nó định hình, thì ng vẽ ko thể thoát ra ngoài nó đc. Vì là ng như này, nên tranh sẽ như này. Nếu trông nhạt, chán, à thì bởi vì ng vẽ cũng chán, và nhạt y như vậy. Ko thể ng nhạt, mà lại vẽ mặn đc. Gồng làm gì. Mà nv này nét trong manga cũng cứng lắm, chuyển sang anime mới mềm hơn. Dù vẽ đc 1 bức cực đẹp đi chăng nữa, mình ko thể nào dạy ng khác vẽ. Tại chính mình cũng ko biết vẽ ntn. Xem mấy clip dạy vẽ thấy tô thế này, thế kia, những mảng dứt khoát, đương nhiên, rõ ràng, như là nó vốn dĩ phải thế. Thật à? Mình thì là mò mẫm cả nghìn nét, lung tung xi ti, cái gì bỏ, cái gì giữ, cũng ko biết. Như đa nhân cách. Lúc cái thằng vẽ nó thức, thì cái thằng nhân cách chính đi ngủ. Tỉnh dậy ko biết gì, làm sao dạy đc. Mới vẽ, thì chọn mấy mẫu trông kiểu "chỉ đứng đó và xinh đẹp", cho nhàn. Dọn về nhà, ổn định góc màu mè, mình mới đầu tư cho nội dung. Nguyên dàn nv đông lúc nhúc cả ng cả quỷ ấy tha hồ nhào nặn, tất cả đều có cá tính, có câu chuyện, xen kẽ vh Nhật mà mình yêu thích, những biểu tượng, hoa văn, A3. Ờ. Ng tao nhã ng ta phải linh vật là cá, là chim, cá là cá koi, chim là chim hạc, suốt ngày rồng phượng rối rắm rườm rà lượt thượt ồn ào trống chiêng nhức đầu. Chuẩn góc nhìn của 1 Wibu rồi đấy. Hehe. Giết gà mà dao mổ trâu. 1 con anime A4 đứng đó và xinh đẹp thôi cũng tốn đến 280 cây maker cứng, 120 cây maker mềm, 240 cây acrylic, bút chì thì vô số. Rồi phải làm album, phải in áo, để có cảm hứng, để tự cam kết. Ờ. Mình vẽ đc, tư duy đc, mình chỉ ko có lý do để vẽ. Nên cái bút mới nặng 2 tạ, ko nâng lên đc. Giờ có lý do rồi. Chứ lướt 1 vòng pinterest, 1000 bức lộng lẫy, đẹp, nhưng ko liên quan. Đẹp, thì làm gì.
  6. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.238
    Đã được thích:
    15
    Sau bão. Nắng gắt, nhưng ko bị om om cái đầu. Do đất vẫn ẩm, tỏa lên hơi mát, làm dịu cái nóng. Kẽ các viên gạch lát vẫn đen sậm, thảm cỏ vẫn ngậm ứ nước. Gió nhẹ, dễ chịu. Cây cối sực nức hương thơm. Nhưng lang thang mãi cũng mệt. Mong xong nhà lắm rồi. Dc cái thời gian lang thang này cũng làm mình phát hiện ra 1 chỗ dễ chịu, có thể ra ngồi nếu ko thể ở nhà. Còn nếu có thể, thì chỉ ở nhà. Ko gian bên trong mình đủ phóng chiếu ra 1 sự yên tĩnh giống như cv mấy nghìn m2 đắt giá của khu vinhome sang chảnh này mà, thậm chí còn rộng hơn, sao phải mất công đi ra ngoài. Khói, bụi, lộn xộn, ầm ĩ, nháo nhào, chen lấn. Càng hp trong sự yên tĩnh bao nhiêu, các giác quan càng dễ tổn thương với mt bấy nhiêu. Tiếng ồn trở nên gai, sạn, chối vô cùng. Tai trở nên rất thính. Nhạy nhất là mùi. Ko hiểu sao mùi của mn trở nên nặng như vậy. Nặng đến mức mình ko dám đứng gần, mà toàn ng thân. Chỉ mỗi thằng bé, tuy đi học về tanh lòm, mồm đánh răng ẩu thối um, là mình có thể ở gần. Còn lại, ông già, bà già, đặc biệt là chồng, tỏa ra 1 thứ mùi gây gây ngái ngái, ko thể chịu nổi. Ko duy trì đc trạng thái chân trong chân ngoài, 50/50 nữa rồi, ko có con đg trung đạo nào ở đây cả, mình phải đc sống thật sung sướng, thì mới ok. Ờ. Phải thật ngây ngất, lung linh, long lanh, ko hề giống cs mà mn đang sống, thì mới ổn. Lúc nào cũng phải thấy sự kỳ diệu bao quanh, lúc nào cũng phải ngỡ ngàng, lúc nào cũng phải, ờ, chưa bao giờ dùng từ này, đó là phải say đắm, thì mới ok. Bt, thậm chí dễ chịu 1 cách bt, là ko ok đâu, đừng nói đến khó chịu. Hồi lão già đỏm dáng, màu mè Sadhguru dùng từ này để miêu tả cách sống, mình thấy chối. Đúng là ngáo tâm linh. Sống 1 cách say đắm? Nghe vừa hường phấn vừa đa cấp. Vãi. Mà cũng đến 1 lúc thấy ko thể nào mà sống khác như vậy đc, dopamine ở mức cao ngất ngưởng. Nhìn ra cs bt mà mn đang sống nó chán ngán đến cùng cực. Ko còn muốn nói chuyện với bất kỳ ai, à, phải là ko còn chịu nổi sự giao tiếp với bất kỳ ai. Ai đang sống 1 cách ngây ngất, say đắm, lâng lâng, như say rượu? Mọi lúc? Bước ra đây, mình sẽ nói chuyện. Ko thôi. Mình bước vào thời kỳ lập dị hoàn toàn, ko còn giữ ý tứ gì nữa hết. Cũng đâu còn nh thời gian để sống. Vứt bỏ hoàn toàn khái niệm bt về cs. Mình sẽ bước hẳn vào vùng nguy nga tráng lệ của nó, nơi chỉ có sự há hốc mồm. Nhưng cũng để ý 1 chút, để ko phiền đến ai. Thỉnh thoảng nhìn mấy hội tập trung ngồi thiền ngoài cv, hay bắt gặp 1 anh zai nào đó đặt chéo tay lên ngực mắt lim dim ngửa mặt lên trời để thu hút linh khí vũ trụ, mình rất khó chịu. Để nghĩ kỹ xem tại sao khó chịu. Ờ. Tại vì đó là hành động riêng tư, giống như tiểu bậy. Bạn có thể làm, nhưng đừng để ng khác phải nhìn thấy. Cs có những trật tự của nó, như đèn giao thông, có sự cam kết để thống nhất, để trơn tru dễ chạy, sự khác biệt ok, nhưng chỉ nên ở chỗ ko ai thấy. Biết rõ trái đất là thiên đường có gì sai? Nhưng nó ko thông thường, nên cứ việc, nhưng ở chỗ riêng tư, đừng phiền ng khác. Đi đái ko có gì sai, nhưng đừng để ng khác phải nhìn thấy mình đang đái. Vậy thôi. Ngây ngất lâng lâng ko có gì sai, nhưng chỉ ở nhà thôi. Đã đi ra ngoài, thì phải trông giống 1 ng bt. Bạn có thể hút linh khí của vũ trụ, có phải ng khác là ngu đần hết phải ko. Về nhà mà thể hiện đi. Như mình mới đúng. Hehe. Chỉ ngồi, ngó quanh, tay cầm đt, hoàn toàn là 1 bức tranh bt, dù trông hơi lập dị, hoặc hấp dở, do luôn đi 1 mình, chỉ hơi thôi. Toàn bộ màn pháo hoa rực rỡ, vũ trụ xoay vần, chỉ xảy ra bên trong, ko phiền đến ai. Ko phiền đến ai là đúng chất ng Nhật ấy nhỉ.
  7. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.238
    Đã được thích:
    15
    Nằm li bì mấy ngày liền. Lại bị rơi vào trạng thái trì trệ. Do mưa ngập và ko thể ra ngoài à? Mình ko thỏa hiệp đc trạng thái cực kỳ sung sướng khi đc yên tĩnh, với sinh hoạt gia đình, trong tiếng xe cộ ầm ầm gầm rú 24/7 của 1 ngã tư lớn. Chắc do bên kia ranh giới là vùng đất lộng lẫy choáng ngợp quá, và bên này, thì chán ngán, chênh lệch quá lớn ko thể thỏa hiệp. Nhà mãi chưa sửa xong. Định sửa nhanh để dọn về, sạch sẽ là đc, bà già cứ nhảy vào bày vẽ ra, rồi nâng lên đặt xuống, cảm giác lê thê ko bao giờ chấm dứt. Lúc này thì chẳng có tí sức lực nào để dọn dẹp. Nhưng mình biết. Mà cũng may là mình biết. Chỉ cần đủ yên tĩnh, đủ hạnh phúc tràn ngập, đúng là như thế đấy, hạnh phúc tràn ngập, là mình lại khỏe như vâm. Giờ thì đến rửa cái bát, còn phải cố. Thằng bé vẫn ở bên này ranh giới. Ko biết có cách nào để cẩu nó sang vùng đất huyền thoại lung linh bên kia ko. Chắc ko. Phải ăn no đòn, bầm dập, te tua tan nát trước đã, mới mong có tấm vé qua cửa, như show anh Long, thôi thì đừng sang cũng đc, cứ sống hết 1 đời tầm thường. Phải thấy chán từ rất sớm, như mình ấy. Hehe. Hồi đó cũng chẳng nghĩ câu trả lời lại có thể vĩ đại, vượt xa tưởng tượng như vậy, bõ cái công bầm dập te tua. Cũng ko thể vẽ, dù chỉ 1 nét. Thi thoảng lôi cái áo khổng lồ 5xl in hình ông Ỉn treo kỹ trong tủ ra ngắm. Ờ. Cái hình đơn giản, ko trau chuốt gì, vẽ theo 1 mẫu Al nhạt nhẽo trên Pinterest thôi, mà sao thấy ấm áp dễ chịu kiểu gì ấy. Nó xỉn xỉn, cũ cũ, nét thì loạn, bé bằng nửa bàn tay mà in khổ rõ to pixel vỡ tè le, ko hiểu sao lại ấm áp dễ chịu, mà hơi phảng phất buồn, như nhìn vào 1 ko gian vintage, hoài niệm, lãng mạn. Mình cũng có xu hướng nhìn hiện tại với con mắt ấy. Mình hoàn toàn tin đây là 1 bộ phim, 3D, 4D, 5D gì đó, 100%. Cách các pixel trên màn hình đt với 3 màu cơ bản biến hóa thành hình dạng cụ thể như nào, thì cách các trạng thái lượng tử trồi lên sụt xuống ngoài kia để tạo ra vật chất y hệt như vậy, ko thể nào bấu 1 quả cam ra khỏi màn hình đt, ko thể bấu 1 trạng thái ra khỏi 1 trường, như 1 cục. Như sóng nc, ko có gì chuyển động, ko có gì xảy ra, ko có gì biến mất, chỉ là trồi lên sụt xuống. Ai bảo điên xin nhận. Mình muốn yên tĩnh vì mình ko thích tham gia vào cs như 1 diễn viên nữa, ko cần phải trồi lên sụt xuống nữa. Dù cơ chế là phức tạp ti tỉ ti tỉ lần ko thể hiểu, nhưng sự nhận biết này, là trùm cuối. Boss thì ko cần phải diễn nữa. Boss thì chỉ xem, và tràn ngập hạnh phúc thôi. Hihi. Mình cũng ko sợ chết luôn. Ko muốn nói là còn háo hức. Mình chết mỗi ngày, lúc đi ngủ. Chết, là lúc mình còn biết nhiều hơn bây giờ. Mình vẫn luôn muốn biết. Những trải nghiệm cận tử đều chỉ nói 1 điều, sự hòa nhập vào ko gian mênh mông, bình yên mênh mông, ánh sáng dịu dàng, sự dễ chịu, ấm áp, cảm giác về nhà. Ko sợ chết là 1 món quà rất lớn của sự hiểu biết còn gì nữa. Đầy ng ko sợ chết, nhưng là vì chán sống. Kiểu khổ quá rồi thôi chết cho rảnh nợ. Ko ai sống tràn ngập hạnh phúc, mà lại ko sợ chết. Mình ko còn trẻ, nhưng cũng chưa già, thế mà lại nhìn hiện tại bằng 2 từ như vậy: hoài niệm và lãng mạn. Hay mình đã trải qua rất nhiều kiếp rồi? Ng ta gọi là "trí tuệ cổ xưa". Nghe rất ổn áp ok. Hehe. Dạo này bấp bênh nên tiêu tiền như phá, chết dở, mà tạm thôi. Về nhà, tràn ngập hp là khỏi cần tiêu tiền. Ai hp mà cần tiêu tiền? Cho nên ng ta đang cố gắng tạo ra 1 xh ko hp đấy. Ko hp nên phải mua sắm, ăn chơi, kinh tế mới phát triển. Mình xin đứng ngoài mùa xuân đó, vì mình tràn ngập hp rồi nhé.
  8. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.238
    Đã được thích:
    15
    [​IMG]
    [​IMG]
  9. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.238
    Đã được thích:
    15
    Bé Nez chiếm spotlight của thánh Ỉn quá. Cái đầu tiên thử nghiệm nên hơi rén. Thôi bao giờ bù cho thánh 1 tấm A3 át vía hết đội trụ luôn. Đúng chất fanart rồi đấy nhỉ. Có album, có tên tuổi, ngày tháng. Trừ phần dập lỗ xỏ khuyên làm sổ đi khoảng đen trống còn lại mình sẽ vẽ thêm các phụ kiện vào cho sinh động. Quả song kiếm nham nhở, cái đầu lợn, bé Nez thì ko thể thiếu cái hòm. Ờ. Mình ko diễn vai diễn bt nữa, chán rồi, nếu diễn, thì chọn 1 kịch bản lung linh long lanh cỡ này, mới bõ công. Bức tới sẽ là Sabito. Vì là vai phụ nên ít ng vẽ Sabito, trong khi nv này có tạo hình rất dễ đẹp. Tóc hồng rực, mắt xanh trong mờ, có sẹo, có mặt nạ cáo, có dây thừng đỏ, áo có hoa văn độc, câu chuyện của Sabito cũng rớt nc mắt, lại nghĩa khí, rất xứng đáng để băm chặt. Lại in thêm đc 1 cái áo nữa rồi nhỉ. Đống áo cũ chưa rách nhưng mua lâu cũng bị hôi lắm rồi. Chất cotton chỉ dùng đc 1 thời gian. Cứ ngấm nc là bị hôi rình. Ko vội, vẽ tà tà cũng đủ áo mặc. Con bé in áo chắc nó ko đời nào nghĩ lại chat với 1 ng như này. Hehe. Trông cũ, xỉn, lờ vờ, ngáo ngơ, ko thần sắc, tóc hoa râm bay màu hết. Ra đường ng thì gọi là cô, ng gọi là bác, ng gọi là bà. Ủa nếu tranh là ng thì thật ra mình trông giống như này à? Màu sắc, đáng yêu, trong sáng, mạnh mẽ, phóng khoáng, dữ dội, hay là dữ dằn, cá tính, bay bổng. Ờ. Hoài niệm và lãng mạn nữa. Hehe. Tầm trung niên này phải ngày ngày hóng lai chim bán hàng, bóc phốt, để có cái mà buôn chuyện chứ nhỉ, rồi mua đủ thứ cức đái để ủng hộ mấy con KOL mặt căng bóng, bơm phồng lên như sắp nổ. Vẫn nhớ hồi gõ vào thanh tìm kiếm hỏi chị google 1 câu rất thật lòng: tại sao bọn ngu thích xem lives tream? Nó từ chối trả lời. Mắc dại thiệt. Nghỉ. Để lâu lâu cho tích muối đã. Có phải đồ gia dụng đâu mà sản xuất hàng loạt. Nhiều là nhạt. Thế mình cũng hài lòng rồi. Chỉ cần thích làm 1 việc gì đó trên đời này mà, chỉ cần 1 việc, thực lòng thích, là bõ công sống. Chứ trông bà con lễ mễ kéo nhau đi du lịch chết mệt quá.
  10. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.238
    Đã được thích:
    15
    Sáng bà già gọi um sùm để cài hộ cái kiềng vàng, đi họp 20/10. Cái kiềng vàng ta chóe chọe, đánh rỗng để sao cho trông nó CÀNG TO CÀNG TỐT, cực kỳ thảm hại. Mình hơi hoang mang. Liệu con của 1 ng ăn mày, có quyền đc sống ko giống như 1 ăn mày hay ko? Con quý tộc thì auto có tước quý tộc, con nông dân muôn đời là nông dân. Con nhà ăn mày chỉ nên sống với thân phận ăn mày thôi nhỉ?

    Nốt ngày mai là đc về nhà rồi. Sửa tiết kiệm nó cũng chắp vá, cũ mới lẫn lộn. Mà thôi. Sao cũng đc. Chỉ cần đc làm chủ ko gian sống, là ổn. Chấm dứt những ngày lang thang. Hoang mang tí thôi, chứ Sự Thật vĩ đại này sao dễ lung lay như vậy, dù bao quanh mình là tầng tầng lớp lớp ăn mày đủ chủng loại. Mình chỉ thực sự giao tiếp với các thế lực tự nhiên, nắng, mưa, gió, nước, đất, cây, ánh sáng, bóng tối v.v..., thực sự thấy hiểu, đồng cảm, thấy nói cùng 1 thứ tiếng, có thể lắng nghe câu chuyện và vấn đề của nhau, thực sự để tâm, tao là mày mày là tao, tột cùng đẹp đẽ và bí ẩn, chỉ cần bỏ cái mặt nạ méo mó xuống 1 tí, hé nhìn 5s, là lặng ng với vẻ đẹp ko từ ngữ nào có thể tả, chỉ có rơm rớm nc mắt, tràn ngập hp, loại cảm xúc của 1 con chiên ngoan đạo nhìn thấy chúa, của phật tử nhìn thấy niết bàn, của con dân hồi giáo nhìn thấy thánh allah. Chứ cái vai diễn con ng này, toàn phải đọc thuộc lòng mãi những câu thoại tào lao, chán. Với thằng bé còn có chút thú vị. Nhiều lúc thấy mình tách hẳn với cái thằng đang nói là mình nữa, thấy tiếng nói tự nhiên bị sượng, gượng gạo, đúng kiểu đọc nhắc vở, phải chú ý sao cho nó thông thường. Đc nhào nặn bởi 1 thứ bột trộn kim nhũ óng ánh, phải sống sao cho nó hào nhoáng nhất chứ nhỉ. Vẽ hết sạch những gì muốn vẽ. Đâu có luật con nhà ăn mày, thì vĩnh viễn phải làm ăn mày. Tài sản lớn nhất mình để lại cho thằng bé, có lẽ là sự tự tin, thậm chí kiêu ngạo, thứ hồi trẻ dù cv hoành tráng, mình ko bao giờ có đc. Hồi đó nhìn đứa bạn có sự tự tin dù mọi mặt đều kém mình mà khó hiểu. Giờ thì hiểu, tại nó ko phải con nhà ăn mày. Mình từng đến nhà nó chơi, nhà nó kinh tế cũng kém nhà mình luôn, nhưng ai nấy đều đĩnh đạc ung dung, ko phô trương, bố giáo viên mẹ giáo viên chị giáo viên nốt, nó, dù xấu gái, vẫn toát ra 1 cái gì đó đáng giá. Bức tới chắc dừng Sabito, câu chuyện có phần nc mắt ủy mị. Vẽ Sanemi, cùng với 1 con đại bàng trắng, kiếm thức cuồn cuộn, mặt trời đỏ, móng vuốt, hoang dại, ***g lộn v.v... Bị nhắc nhở xuất thân ăn mày nên hơi lung lay, thích 1 cái gì cực kỳ mãnh liệt, thậm chí, bạo lực, cục súc. Và để xem ko còn tròng mắt long lanh và đống tóc tai, nv này tròng bé tí ti trợn trừng như phản diện, tóc ngắn, lại ko màu, thì mình có gì để khiến 1 bức tranh coi đc. Nốt ngày mai.

Chia sẻ trang này