1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TÌnh yêu cuộc sống !

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi time_emit, 25/12/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.182
    Đã được thích:
    15
    Giờ mới nghĩ ra. Chờ đợi 1 cái gì đó rực rỡ, sáng chói, ngợp thở, mà KHÔNG PHẢI LÀM Gì, thì đó chỉ có thể là CÁI CHẾT. Ko có gì chắc chắn 100% ở tương lai, cái chết thì có. Rất có thể sau cái chết, linh hồn rực rỡ, sáng chói sẽ bay lên, hoàn thành sứ mệnh làm ng khốn khổ. Với năng lực sống siêu cùi bắp của mình, hy vọng vào 1 cái gì rực rỡ, sáng chói ở hiện thực là bất khả, nó chỉ xảy ra trong giấc mơ, hay tiếp sau cuộc Sống này, thứ chưa ai từng biết đến. Tin vào phép màu khiến cs dễ thở hơn rất nhiều. Đấy là mặt tốt của tôn giáo. Mới thấy tin nam chính phim King Richard thắng oscar, nói về 1 ng cha, có sự KIÊN NHẪN Vô HẠN với con mình. Thấy ng ta đẻ ầm ầm thì cũng vô tư đẻ, đâu biết rằng để là 1 phụ huynh, phải sở hữu 1 sự kiên nhẫn vô hạn. Nhớ lấy cụm từ này để khỏi phát điên. KIÊN NHẪN VÔ HẠN.
  2. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.182
    Đã được thích:
    15
    Đóng tệ vậy mà cũng oscar, oscar vứt sọt rác cho rồi, có mỗi kiểu mặt nghênh nghênh, vui cũng nghênh, buồn cũng nghênh, thua cả phim hạnh phúc đích thực, những thứ danh giá cũng đâu hẳn là danh giá đâu nhỉ. Viện hàn lâm điện ảnh à, đúng là đồ cùi bắp.
  3. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.182
    Đã được thích:
    15
    Hồi trưa mình lại trải qua cảm giác ấy 1 lần nữa, cảm giác "thức thần" dù ko dùng chất kích thích nào, chỉ uống trà lipton, ăn bánh mỳ vuông, nghe bài "Là em tự mình đa tình" và hồi phục lại con xe đua lego bò đỏ thằng bé phá tan nát. Thức thần tức là phần thần bên trong con ng tỉnh thức à? Quả vậy. Mình ko còn là mình, 1 bà cô già 40 tuổi ẩm ương nữa, mà là 1 thực thể siêu nhiên, cấu tạo từ những nguyên tử vài tỷ năm trước vốn trôi nổi trong vũ trụ. "Mình" bay lên khỏi thân xác nặng nề này, mình ko còn là bất cứ thứ gì mình từng biết về mình: tuổi tác, quê quán, hình dạng, tiếng mẹ đẻ, học vấn V.V ... Mình là điều kỳ diệu, giờ thì nó đã gạt hết mây mù và nhìn ra nó. Nếu có 1 LÕI ý thức như Telsa nói, thì ý nghĩ lúc đó đã tiến đến rất gần trung tâm này. Mình test thử nó bằng cách nghĩ đến thằng bé, thằng bé là sự sợ hãi ám ảnh to đùng luôn đè nặng lên mình, ko cách nào thoát đc, vậy mà ko thấy sợ. Chính xác là thoát cmn xác rồi. Nó chỉ kéo dài 5, 10 p, rồi mình lại hạ cánh, nó lại gói nó vào cuộc đời cùi bắp của 1 con ng bằng xương thịt, với gen, với 1 khuôn văn hóa, học vấn nhất định. Vài lần trải nghiệm sự bay lên này, có 1 điểm chung là nó tự nhiên đến, tìm ko đc, và là lúc yên tĩnh 1 mình. Bt thì mình vẫn biết mình là 1 thực thể siêu nhiên chứ bộ. "Ai" tạo ra cơ thể và ý thức này là 1 câu hỏi thiêng liêng. Nhưng đấy là "biết" thôi, chứ ko cảm nhận đc 1 cách Rõ Rệt. Hiển nhiên là, với căn bệnh trầm cảm kinh niên, còn là con ng, mình ko thể chạm đc vào hp. Mình chỉ thấy đc hp khi ko còn là con ng, chính xác hơn là ko còn gói gọn trong con ng. Lúc đấy đủ cả, chả thiếu gì, chả sợ gì, chả lo gì, chả mong muốn gì, mình như hoà lẫn vào sự sống chảy trong toàn vũ trụ này vậy, đúng là như anh Trí đẹp trai nói. Tỷ phú cũng ko đổi, tổng thống cũng ko đổi. Thôi lại chuẩn bị đón thằng bé. Cảm giác ko còn bị trói trong con ng ấy có thể sẽ đến nữa, nó đã đến vài lần rồi, lẽ nào ko bao giờ đến nữa. Nghĩ để đấy thôi. Mong cũng chả đc. Dù lại uống trà, ăn bánh mỳ, nghe nhạc và lắp lego.
  4. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.182
    Đã được thích:
    15
    Vừa phởn xong thì ăn 1 cái tát trời giáng. Tối về thằng bé ăn uể oải dù là món tôm rán trứng thơm lừng, kêu buồn ngủ và hâm hâm nóng, 37,2 độ. Miếng cơm đang nuốt chẹn ngay họng, bỏ dở bát cơm luôn, đất trời sụp đổ. May sau đó nó mát, gần về sáng lại hâm hâm 1 tí, rồi lại mát, cả đêm lục sục hết sờ lưng, sờ chân, lại sờ tay, đầu căng như dây đàn. 7h nt cô giáo xin nghỉ học, có bảo cứ cho đi, sốt thì đón về, gặp 1 phụ huynh ở cửa lớp, ng ta bảo giọng ráo hoảnh "ôi trẻ con mùa này toàn thế", 9h rưỡi ngó vào sân trường thấy đang nô ầm ầm. Bảo sao ngta đẻ đc lắm thế, ng ta ko bị ám ảnh bởi đứa con. Thằng bé hơi uể oải là mình mắt mũi tối sầm lại rồi. Cú tát này làm mình tỉnh hẳn ra rồi. Sức ám ảnh của thằng bé là QUÁ LỚN, ko chạy đâu đc, ko cách nào thoát đc, chỉ có cách chấp nhận. Mình sẽ ko bao giờ đi tìm 1 niềm vui nào trong cuộc đời này nữa, ko bao giờ có. Ko hiểu sao xác định xong lại thấy thanh thản. Ngày cuối cùng của tháng 3. Ngày mai là tháng 4, tháng sinh nhật nó tròn 5 tuổi. Hồi nào mơ mộng là 3 tuổi sẽ hết ám ảnh, buồn cười, 5 tuổi vẫn ám như thường, thậm chí còn ác liệt hơn.
  5. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.182
    Đã được thích:
    15
    Đến giờ đi đón thằng bé. Nơm nớp cả ngày lo cô giáo nó gọi may quá ko thấy gọi, chứng tỏ nó khỏe như voi. Hôm nay tự nhiên thấy việc đi đón nó nhẹ nhõm thế, ko nặng nề như 3 năm qua, phần vì vừa thoát 1 trận cuồng phong, cứ tưởng tái nhiễm covid cơ, phần vì đã chấp nhận việc nó là TẤT CẢ cuộc đời mình, ko còn ấm ức lăn tăn tiếc nuối gì nữa, ko chấp nhận cũng ko đc. Khoan. 1 cái gì đó đủ sức nặng đến mức là TẤT CẢ của 1 ai đó có phải thứ hoang đường vẫn đc gọi là Ý NGHĨA Cs trong truyền thuyết ko? Mình đã tìm thấy nó thật rồi sao? 1 cs có ý nghĩa là 1 cs cực kỳ đẹp, mà ko mấy ai đc trải qua đâu.
  6. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.182
    Đã được thích:
    15
    Cảm giác thoát khỏi đt đã thật. Vẫn thích ngồi cf sáng, nhưng ngắm trời ngắm đất ngắm mây ngắm khung cảnh đg phố nhàm chán thôi, ko rút đt ra cắm mặt vào như hơn 10 năm qua. Ko cầm đt mà cũng ko có cảm giác bồn chồn. Tự nhiên nhìn xung quanh thấy khung cảnh tất cả mọi ng đều cầm đt, dù đi 1 mình hay đi 1 nhóm nó kỳ quặc kinh khủng. Chắc thời gian mình tiết kiệm đc từ đt từ giờ đến cuối đời là đủ trả cho 20 năm phung phí vừa qua.
  7. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.182
    Đã được thích:
    15
    Giai đoạn nào của con ng cũng đc đánh dấu bằng những điều điên rồ. Sau này lịch sử sẽ nhắc đến thời điểm này như là 1 quãng điên rồ nhất, hơn cả thập tự chinh, phát xít, phân biệt chủng tộc, hippy nổi loạn V.V ... Sự điên rồ của việc nở rộ các mạng Xh, ng ta lao vào nó như 1 con thiêu thân để trình diễn những màn khó tin, kinh khiếp thật. Phải thoát hoàn toàn khỏi nó, mở lại mạng Xh, mới thấy nó điên rồ cỡ nào. Khó tả luôn. Hành trình cai đt của mình chắc cũng phải 1, 2 năm rồi, từ khi thằng bé 3, 4 tuổi, bắt đầu sà vào cái màn hình bé tí đầy màu sắc nhảy múa. Như HÚT THUỐC, mình hút ko sao, nhưng con mình hút thì ko chịu đc, và thấy rõ sự độc hại của thuốc lá. Nhìn thằng bé lao vào cái đt mình ko chịu đc, càng ngày càng hạn chế, dần dần TUYỆT Đối ko cầm Đt trước mặt nó. Nhưng lúc nó đi học thì vẫn cầm. Dù sao cũng đã tạo đc 1 khoảng cách, và khoảng cách đó lớn dần lên. Bắt đầu thay đt smart bằng 1 con gập cùi bắp, giờ chỉ dùng đt để vào Zalo, theo dõi tình hình lớp nó. Tách khỏi cơn bão xô bồ của đt Cs nhẹ nhõm hơn rất nh, tự nhiên thấy lồi ra rất nh thời gian, đt nó lấy của ng ta 1 lượng thời gian khủng khiếp mà ko ai có thể tưởng tượng ra, trừ khi họ đã thoát khỏi nó.
  8. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.182
    Đã được thích:
    15
    [​IMG]
    --- Gộp bài viết: 06/04/2022, Bài cũ từ: 06/04/2022 ---
    Thằng bé càng lớn càng ít ốm hơn thì phải. Cảm giác đỡ đi trên dây. Nắng lên, hè sắp tới, bắt đầu thấy có năng lượng. Mỗi lần thấy có dư năng lượng để chi tiêu vào việc riêng, mình lại muốn dùng nó cho việc vẽ. Mình thừa sức vẽ đc như này. Thật luôn. Thằng bé cũng thích con nhím sonic này, vẽ 1 bức tặng nó để khởi động. Hết covid rồi, bắt đầu cựa quậy đc rồi. Chị bắt cả nhà vào Sg làm ăn. Mình thì nghĩ đến cái xe taxi đã choáng. Mình chỉ muốn ở yên đây, chăm lo căn nhà cũ nát, cho thằng bé đi học, và vẽ. Hết.
  9. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.182
    Đã được thích:
    15
    [​IMG]
    --- Gộp bài viết: 07/04/2022, Bài cũ từ: 07/04/2022 ---
    Chơi lego ko giúp ng ta kiên nhẫn hơn, nhưng hồi phục lại chừng 50-70 bộ lego tan nát, lẫn lộn vào nhau, mất mảnh, phải nghĩ cách thay thế, tệ nhất là râu ông nọ cắm cằm bà kia khiến cho việc tìm gạch khó khăn hơn gấp bội, nh khi tìm thấy ở những chỗ khó tin, thì luyện cho ngta 1 khả năng kiên nhẫn phi thường. Sau đợt huấn luyện này, những bức chì màu tỉ mỉ, chỉ mất chừng 30, 40, cùng lắm 50 giờ đồng hồ, với mình chỉ là muỗi. Ko thể bằng căng mắt tìm 1 chi tiết đặc biệt, ko thể thay thế giữa hàng nghìn mảnh vụn hỗn loạn. Mình có thể bắt đầu vẽ đc rồi. Phục hồi nốt 1 cái xe tăng, 1 con cỗ máy chiến tranh, 1 cái xe pháo đài hủy diệt nữa là xong, cũng mất mấy ngày chứ ít. Trời ko cho ai hết cái gì, để có sự ổn định, mình đã cãi lại ko theo sự sắp xếp của chị là vào sg, nhà tài trợ Mỹ kim, giờ chỉ còn khoản trợ cấp ít ỏi của bà già, đủ thoi thóp, ko cần tỏ ra nghèo nữa, giờ thì nghèo tận xương tủy luôn. Nghèo nhưng ổn định, ổn định thì vẽ đc. Vẽ đc thì hạnh phúc đc. Tóm lại, nghèo nhưng hạnh phúc. Cảm giác đang đứng trước 1 cánh đồng mênh mông chờ cày bừa, gió mát lộng. Thênh thang. Y như thứ thời tiết đầy hứng khởi của đầu tháng tư này.
    Lần cập nhật cuối: 07/04/2022
  10. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.182
    Đã được thích:
    15
    Chính ra mình cũng có mấy cái sướng. Ko quan tâm hình thức này. Thế nên quần áo cực kỳ thoải mái, rộng rãi, mềm mại, nhớ hồi cố nhét mỡ vào mấy cái quần bò cứng queo mà khiếp. Tóc có bạc cả đám cũng ok, chỉ cần gội thơm lừng là đc. Nhớ hồi ép cháy cả tóc đến khổ. Ko phải đi giày cao gót, ko phải đeo những thứ vàng bạc lủng củng trên ng, xỏ lỗ khuyên tai nữa chứ, di tích từ thời bộ lạc vẫn còn đến ngày nay. Ko phải xăm này. Đau khiếp chỉ để đẹp 1 tí. Ko phải vướng víu với mấy bộ móng, tha hồ bấm đàn V.V ... Mới nhận ra 1 cái sướng nữa: thoát khỏi ảnh hưởng của tên chồng đểu. Đây là 1 con ng độc hại. 12 năm qua mình đã bị bòn rút quá nhiều, tiền bạc, thời gian, sức lực, sự bình yên. Cũng vì đầu tư quá nhiều nên dù thua lỗ, mình vẫn ko bỏ đc. Giờ mới biết đó chính là quy luật về sự rung động của vũ trụ. Bất kể yêu hay ghét, nó đều tính là QUAN TÂM, như kiểu newfeed facebook ấy, càng quan tâm thì kết nối đến nó càng mạnh. Đến giờ đc thằng bé xinh xẻo này thì coi như mới hết thua lỗ. Chỉ cần hòa vốn là buông đc luôn. Nói đến lực hấp dẫn của vũ trụ, mình cậy đọc nhiều nên khá ngỗ ngược, ko nghe ai, chỉ thấy Trí Nguyễn là thuyết phục. Còn vì thái độ cực kỳ khiêm tốn của anh ta, cả sự bình thản an nhiên kỳ lạ. Ng giỏi là ng như vậy đấy. Bình thản và an nhiên kỳ lạ. Và tuyệt đối ko bao giờ DẠY DỖ, chính thế nên ng ta mới muốn học. Còn thì nghe từ "thầy" đã muốn nôn ói rồi. Biết đc bao nhiêu, mà dám xưng là thầy hả? Sáng nay thừa 10p mới đến lúc gọi thằng bé dậy, vớ lấy đt thử vào fb, toàn trang của những KOL xịn, thế mà đau hết đầu, loạn hết óc, vội thoát ra luôn. Chắc mình đã quen với ko gian THẬT đủ lâu để ko còn chịu nổi sự ồn ào, hỗn loạn, ảo tung chảo drama của ko gian mạng xh. Ngon rồi. Cùng với thời tiết, mọi thứ đang sáng dần lên.

Chia sẻ trang này