1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tình yêu thương dành cho con là cội nguồn nhân văn trong bức thư của anh Antoine Leiris

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi Vananh13, 01/01/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Vananh13

    Vananh13 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2016
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    Những ngày gần đây, dư luận thế giới xôn xao vì những dòng status trên facebook, dưới dạng một bức thư, của một người Pháp tên là Antoine Leiris, có vợ là nạn nhân vụ khủng bố Paris. Đến nay bức thư của anh đã được chia sẻ hơn 200.000 lần. Nội dung bức thư như sau:

    Vào đêm thứ Sáu, các người đã cướp đi sinh mạng của một người vô cùng đặc biệt - tình yêu của đời ta, mẹ của con trai ta - nhưng các người sẽ không có được lòng hận thù của ta. Ta không biết các người là ai, mà cũng không muốn biết, các người là những linh hồn đã chết. Nếu Chúa trời mà các người tôn thờ một cách mù quáng biết tới chúng ta thì mỗi viên đạn găm trên người vợ ta sẽ là một vết thương trong trái tim ông ấy.

    Thế nên, không, ta sẽ không dành cho các người lòng căm thù của ta. Các người đang mong muốn điều đó, nhưng trả thù trong giận dữ thì cũng sẽ trở thành nạn nhân của sự ngu dốt, thứ đã tạo nên các người. Các người muốn ta run sợ, muốn ta hoài nghi đồng bào mình, muốn chúng ta hi sinh tự do để được an toàn. Các người đã thất bại rồi.

    Cuối cùng ta đã nhìn thấy cô ấy sáng nay sau nhiều ngày đêm mong đợi. Cô ấy vẫn xinh đẹp như lúc rời nhà đi vào tối thứ Sáu, xinh đẹp như lúc ta bắt đầu yêu nàng trong vô vọng 12 năm trước. Các người đã khiến ta đau đớn, đây là chiến thắng nhỏ nhoi mà các người có được, nhưng sẽ chẳng được lâu đâu. Ta biết rằng vợ ta sẽ luôn bên chúng ta mỗi ngày và chúng ta sẽ gặp lại nhau trên thiên đường của tự do và tình yêu thương, nơi mà các người sẽ không bao giờ tới được.

    Giờ chỉ còn lại con trai ta và ta, nhưng chúng ta mạnh hơn bất cứ đội quân nào trên thế giới. Ta không còn thời gian để dành cho các người nữa, ta phải chơi với Melvil, nó vừa mới thức dậy. Thằng bé mới chỉ 17 tháng tuổi. Nó sẽ ăn sáng như thường lệ và sau đó bố con ta sẽ ra ngoài chơi như mọi hôm, và suốt cuộc đời này, đứa con bé nhỏ của ta sẽ cho các người thấy nó sống tự do và hạnh phúc như thế nào. Bởi vì, không, không bao giờ các người có được lòng căm thù của nó"

    Thông thường, ở trong tình cảnh tương tự, người trong cuộc sẽ có những phát ngôn đầy hận thù, căm phẫn. Thế nhưng, những gì anh Antoine Leiris viết ra thì hoàn toàn ngược lại, anh không tỏ ra căm thù những kẻ gây đau khổ cho mình và con trai mới 17 tháng tuổi, mà có những lời lẽ rất nhân văn. Vậy tại sao anh lại có những suy nghĩ khác thường đấy? Ở đoạn cuối của bức thư, chúng ta thấy anh dành rất nhiều tình yêu thương cho con mình. Có thể nói, tình yêu dành cho con chính là lý do tại sao anh lại có suy nghĩ nhân văn như thế. Để hiểu rõ thêm điều này, chúng ta hãy đặt mình vào vị trí của anh, vị trí của một người làm cha, làm mẹ.

    Không phải chỉ khi đứa con thân yêu chào đời mà ngay từ khi biết rằng mình sẽ được làm cha, làm mẹ, tâm lý chúng ta đã bắt đầu thay đổi. Trong mọi hành động, mọi quyết định, chúng ta bắt đầu lấy đứa con làm trung tâm và đặt bản thân mình xuống vị trí thứ yếu. Mọi lo toan trong cuộc sống hằng ngày đều dành cho con. Cứ mỗi ngày con lớn lên, lại một ngày chúng ta lo nghĩ: Cho con ăn gì để tốt cho sức khỏe? Cho con ngủ thế nào để tốt cho sự phát triển trí não? Dạy con những kiến thức gì để tận dụng sự phát triển rất nhanh của não bộ trong giai đoạn đầu đời? Những lo toan ấy hoàn toàn xuất phát từ tình yêu thương chúng ta dành cho con. Chúng ta hạnh phúc, vui sướng với những lo toan ấy, thích thú với những khám phá về con người thông qua sự phát triển của con cho dù có vất vả, khó khăn đến đâu chăng nữa.

    Ngoài ra, bất kỳ người cha, người mẹ nào cũng mong muốn con mình có một cuộc sống đầy đủ về mặt tinh thần. Khi còn nhỏ thì mong rằng ngày nào với con cũng tràn ngập tiếng cười; khi lớn lên thì mong con có một cuộc sống tự do, hạnh phúc; được tự do đến nơi mình muốn; được tuỳ ý làm điều mình thích, hưởng thụ cuộc sống theo cách của mình. Muốn vậy, ngay từ nhỏ, chúng ta phải nuôi dưỡng cho con một niềm tin rằng thế giới mà con đang sống thực sự là một nơi tốt đẹp, tràn ngập tình yêu thương.

    Để làm được điều đấy, ngoài việc dành tình yêu thương cho con, bố mẹ cần phải xây dựng một môi trường sống nhân văn xung quanh con, tránh để con nhìn thấy, nghe thấy những điều không hay, không đẹp. Qua đấy, ngày ngày hun đúc cho con tình yêu thương giữa người với người, giữa con người với động vật, cây cỏ, thiên nhiên. Giúp con hiểu được mình là một phần của thế giới này, được tự do, bình đẳng như bao sinh linh, vạn vật khác.

    Khi một đứa trẻ ra đời, không chỉ riêng người bố, người mẹ mà tất cả mọi người thân trong gia đình đều thay đổi để giáo dục con trẻ. Ai cũng thấy mình như sống tốt hơn. Khi có mặt đứa trẻ, những thói quen xấu trước kia gần như không còn diễn ra nữa. Mỗi lúc có cơ hội, bố mẹ lại nói tốt về những người xung quanh cho con nghe, cho con gặp gỡ những người bạn cùng trang lứa, để con sống chan hòa với mọi người. Bằng cách đấy con sẽ cảm nhận được rằng cả thế giới này đều yêu quý con, rồi trong trái tim con, tình yêu cũng rộng mở với mỗi người con gặp trên đường đời, vì không gì khác mà chính tình yêu thương sẽ đem con đến bến bờ hạnh phúc.

    Với gia đình anh Antoine, chắc rằng đấy cũng là những gì bé Melvil đón nhận từ bố mẹ mình. Thế nhưng, khi mọi thứ đang êm đềm trôi qua thì một điều khủng khiếp đã giáng xuống gia đình anh, cướp đi vợ anh, cướp đi người mẹ của con anh. Chắc rằng suốt cả đời này, với bố con anh, không còn mất mát nào lớn hơn thế nữa. Một đứa trẻ mới 17 tháng tuổi thì không có gì quan trọng hơn là có mẹ ở bên: ăn cũng cần mẹ, ngủ cũng cần mẹ, chơi cũng cần mẹ, tắm rửa cũng cần mẹ… Chỉ cần một ngày không gặp mẹ là bé đã nhớ đến thẫn thờ. Dù có bày trò chơi hay đến mấy thì bé cũng không thể nguôi nỗi nhớ mẹ được. Rồi sẽ còn bao đêm ngủ không ngon giấc, bao bữa ăn dang dở. Khi không còn mẹ nữa, mọi việc lớn nhỏ sẽ do một tay người bố lo toan. Đấy cũng chưa phải là tất cả, cái khó nhất với người bố là giải thích thế nào với con về việc mẹ vắng mặt lâu đến thế.

    Nhưng cái mà bố con anh mất không chỉ là một người thân yêu nhất, mà còn là mất đi niềm tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống này. Có những thứ mất mát sẽ nguôi ngoai dần theo thời gian, nhưng không dễ gì để niềm tin khôi phục lại được. Anh sẽ làm thế nào để chứng minh với con mọi thứ trên thế giới này đều tươi đẹp nữa đây? Nghĩ đến nỗi đau mà bố con mình phải chịu, trong lòng anh không thể không có sự căm phẫn. Nhưng song song với sự căm giận là tình yêu thương dành cho con, là lý trí mách bảo phải tiếp tục dạy con sống tốt. Tiếp tục củng cố niềm tin cho con rằng trái đất này vẫn là nơi đáng sống. Giữa cuộc chiến để giữ được sự trong sáng trong tâm hồn con với cuộc chiến của hận thù không hồi kết, cái nào quan trọng hơn đây? Cuối cùng, tình yêu thương đã chiến thắng lòng căm thù. Giây phút anh quyết định gác thù hận sang một bên để quay lại với những giá trị nhân bản của con người chính là giây phút quyết định số phận của hai bố con anh. Còn việc giải thích cho con về sự vắng mặt của mẹ, có lẽ anh phải đợi con lớn khôn hơn, khi mà nỗi nhớ mẹ đã nguôi ngoai phần nào, anh sẽ nói cho con biết những gì xảy ra với mẹ chỉ là một tai nạn mà thôi. Cũng như biết bao gia đình kém may mắn đang gặp phải những rủi ro trong cuộc sống này. Nhưng con hãy tin rằng, khi xã hội loài người văn minh hơn, tiến bộ hơn thì những rủi ro đấy cũng sẽ giảm dần.

    Đấy chính là lý do tại sao anh viết bức thư này, như một lời nhắn gửi đến những người đang đe dọa hòa bình của nhân loại, nhắn gửi đến những người đang giữ trọng trách quan trọng trong việc đảm bảo hòa bình cho thế giới, rằng hận thù sẽ nối tiếp hận thù, chiến tranh sẽ kéo theo chiến tranh. Chúng ta chỉ biết rằng đau khổ sẽ dẫn đến hận thù, mà quên mất yêu thương là cuội nguồn của khổ đau. Nếu những hành động của con người đều xuất phát từ tình yêu thương thay vì thù hận thì thế giới này sẽ tốt đẹp hơn biết bao.

    [​IMG]


    Bức thư còn như một lời nhắc nhở bản thân anh hãy vững bước trong hành trình giáo dục con mình, tiếp tục nuôi dưỡng niềm tin cho con, tiếp tục phải chiến đấu để giữ lại những điều tốt đẹp trong con, tiếp tục chứng tỏ cho con thấy rằng thế giới mà bố mẹ đem con tới vẫn rất đẹp, vẫn xứng đáng là nơi cho con sống. Hi vọng rằng khi câu chuyện của anh được chia sẻ, bố con anh sẽ có thật nhiều bạn tốt trên khắp năm châu để khi lớn lên cậu bé Melvil cảm nhận được rằng đúng là cuộc đời này còn nhiều điều tươi đẹp, để cậu vững bước trên con đường của tự do và hạnh phúc.

    Theo Châu Minh (Congioilam.com)
    http://congioilam.com/cuocsongdoday...nhân-văn-trong-bức-thư-của-anh-antoine-leiris
  2. minhlv95

    minhlv95 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2015
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    2
    Bọn khủng bố nó cũng có gia đình mà không biết lúc ra tay thế có nghĩ đến ví dụ như nạn nhân là người thân của nó xem có đau lòng không, đúng là không có lương tâm
  3. Vananh13

    Vananh13 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2016
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    Đây cũng là điều cả thế giới đang giải mã mà chưa ra đấy bạn ạ :(

Chia sẻ trang này