1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tôi đã bị xâm hại như thế nào .

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi daicathai, 09/03/2004.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. daicathai

    daicathai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/01/2004
    Bài viết:
    371
    Đã được thích:
    0
    Tôi đã bị xâm hại như thế nào .

    Mấy ngày gần đây báo chí nói nhiều về vụ xâm hại ******** một cô bé 13 tuổi khiến tôi một lần nữa lại đau đớn. Những nỗi đau ngày xưa lại trở về và hành hạ tôi vô cùng. ...16 tuổi, cao và xinh nhất lớp với ước mơ trở thành người mẫu chuyên nghiệp tôi đã biến tôi thành nạn nhân của một vụ xâm hại ******** kéo dài suốt mười tháng?

    Cách đây 5 năm, khi tôi vừa 16 tuổi, học lớp 10. Tôi cao nhất lớp và cũng là xinh nhất lớp nếu như không muốn nói là được bạn bè gọi là hoa khôi của trường. Tôi rất tự tin vì điều đó và luôn khẳng định những lời khen của bạn bè về nhan sắc của mình là những lời khen thật lòng. Và năm ấy, tôi tự ứng cử đi thi học sinh thanh lịch của trường. Tôi giành giải nhất tuyệt đối.
    Chưa thoả mãn với giải nhất của trường, tôi bắt đầu mơ ước trở thành một người mẫu chuyên nghiệp. Vận may (đúng hơn là vận rủi) khi tôi gặp ông ấy, nghe nói là một vận động viên thể dục kiêm nghề chụp ảnh, hay chụp ảnh cho trường tôi. Người đã có rất nhiều ảnh đăng trên các tạp chí về thời trang lúc bấy giờ.
    Ông ấy gặp tôi ngay sau buổi thi chung kết học sinh thanh lịch và đặt vấn đề chụp ảnh tôi để đăng báo thời trang. Tất nhiên, tôi cảm thấy rất vui và đồng ý ngay.
    Những ngày đầu tiên ông ấy khiến tôi nể phục về độ sau mê và hết lòng vì nghệ thuật của ông ấy. Chụp liên tiếp hàng chụp cuộn phim chỉ để lấy một kiểu. Từ khâm phục đến tin tưởng, tôi đã chẳng còn kiêng dè gì nữa. Tôi cứ như con thiêu thân răm rắp làm theo yêu cầu và hoàn toàn để ông ấy quyết định mọi việc. Những tấm hình đầu tiên do tôi làm người mẫu lần lượt lên báo. Tuy đó chỉ là những tạp chí nhỏ và không có danh tiếng gì lắm những tôi cũng đã rất vui.
    Cho đến một hôm, ông ấy đề nghị tôi chụp ảnh nuy. Ban đầu tôi giãy nảy lên và từ chối. Sau ông ấy cho tôi xem cả một xê-ri hình những cô người mẫu rất nổi tiếng mà ông ấy bảo do ông ấy chụp. Tôi vẫn từ chối vì sợ và thấy bất ổn vô cùng.
    Nhưng ông ấy đã thuyết phục tôi nào là bây giờ là lúc đẹp nhất để chụp, đến năm 30 tuổi thì không còn cơ hội đâu. Rồi ông ấy còn bảo ảnh của tôi sẽ đem đi dự triển lãm quốc tế và tôi sớm có cơ hội trở thành người mẫu quốc tế. Ông ấy còn nói rất nhiều về ảnh nghệ thuật, mà đỉnh cao là ảnh nuy. Cuối cùng tôi xuôi. Tôi biện minh cho mình rằng rất nhiều người mẫu nổi tiếng chụp ảnh nuy kia mà.
    Lần đầu tiên trong đời tôi đứng trước một người khác giới mà không một mảnh vải che thân. Tôi đã rất lúng túng và ông ấy đã động viên tôi bằng sự miệt mài sáng tác của ông ấy. Suốt một tháng liền, tôi đã được ông ấy chụp cho đến cả ngàn kiểu ảnh không mặc gì. Tôi đã quen dần và thậm chí có thể không cần mặc lại quần áo khi ông ấy bảo nghỉ 5 phút.
    Tôi cứ vô tư đi lại, soi gương trong tình trạng đó đến khi ông ấy đưa tôi cốc nước. Tôi uống xong thì chưa đầy một phút sau, tôi đã trĩu hết cả mắt lại. Tôi gục xuống mê man không biết bao lâu nữa chỉ biết khi tỉnh lại, tôi nhận ra rằng tôi đã bị hại.
    Ông ấy lộ nguyên hình là một con quỷ. Tôi gào lên muốn lao vào giết chết ông ấy cho hả giận nhưng tôi đã không làm được điều đó. Một cuốn băng quay lại toàn bộ cảnh ông ấy xâm hại tôi như thế nào cùng cả xấp ảnh.
    Tôi bị điều khiển từ lúc đó và trở thành nô lệ cho ông ta trong suốt 10 tháng trời sau.
    Tôi trở nên lầm lì, ít nói và sợ hãi, xấu hổ. Tôi bắt đầu học sút đi kinh khủng. Có nhiều lần tôi muốn tự sát vì không thể chịu nổi tình cảnh hiện tại. Bất cứ lúc nào ông ta muốn, tôi đều phải chiều.
    Tôi vẫn xuất hiện đều trên các báo và trở thành công cụ kiếm tiền cho ông ta. Tôi không dám nói với ai. Cho đến khi Ngọc, đứa bạn thân nhất của tôi phát hiện ra tôi khác lạ. Ban đầu tôi còn chối phắt đi nhưng cuối cùng tôi bật khóc và nói hết với Ngọc.
    Hôm ấy là hôm tôi bị ông ta bắt uống thuốc tránh thai khẩn cấp khiến tôi bị đảo lộn kỳ kinh. Tôi đau đớn và suy kiệt rõ ràng. Ngọc phải đưa tôi về nhà nó. Và tôi kể hết cho Ngọc nghe.
    Nó điên lên và đòi tôi cùng nó lên công an tố cáo. Tối lắc đầu quầy quậy. Tôi sợ hãi vô cùng. Và cuối cùng Ngọc nghĩ ngay đến báo chí. Ngọc bảo tôi nhờ báo chí can thiệp. Tôi đã định không nghe nhưng trước sức ép của Ngọc công thêm sự mất nhân tính của ông ta, muốn tôi phục vụ một người bạn của ông ta, thì tôi đã gật đầu với Ngọc.
    Nhưng một lần nữa tôi lại bị xâm hại. Người phụ trách trang sức khoẻ của báo đó đã xâm hại tôi. Lại núp dưới danh nghĩa bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi, anh ta tấn công tôi và hứa sẽ giúp tôi vạch mặt con yêu râu xanh kia. Tôi chống cự quyết liệt và thoát khỏi tay đó. Và điều đó đồng nghĩa với việc tôi không còn có ý nghĩ sẽ vạch mặt ông ta được nữa.
    Tôi mất niềm tin hoàn toàn. Sau này qua nhiều kênh thông tin tôi được biết anh ta đã giở trò với một bạn đọc nữ và đã bị đuổi việc. Còn tay chụp ảnh thì sau khi Ngọc doạ sẽ đưa lên báo chí ông ta mới chịu thả tôi đi. Nhưng vẫn cầm ảnh và băng với lời đe doạ là nếu tôi tố cáo ông ta thì ông ta sẽ đưa tất cả những hình ảnh đó lên mạng. Điều đó với tôi thật kinh khủng. Nhưng như thế với tôi đã là mừng lắm rồi.
    Thoát khỏi ông ta, đấy là hạnh phúc lớn nhất của tôi. Tôi bắt đầu làm lại từ đầu với sự động viên của Ngọc. Tôi từ bỏ giấc mơ làm người mẫu, không dám yêu ai, thậm chí còn không bao giờ dám nói chuyện riêng với con trai. Lúc nào cũng trong tình trạng cảm giác như ai cũng biết chuyện của tôi vậy.
    Đã có nhiều bạn trai đến với tôi nhưng tôi đều lẩn tránh và không cho bất cứ ai một cơ hội nào để có thể tiếp cận tôi. Cũng chính vì lẽ đó mà bạn bè nghĩ tôi làm người mẫu nên tôi kiêu và coi thường mọi người. Tôi im lặng. Ngọc luôn ở bện bảo vệ tôi..
    Năm lên lớp 12, tôi còn nghĩ là mình sẽ không thi được đại học nhưng Ngọc ở bên tôi và khiến tôi tìm thấy niềm tin trở lại. Tôi biết ơn Ngọc vô cùng vì sự hiện diện thường xuyên và tốt cô điều kiện của Ngọc đối với tôi. Năm đó tôi đỗ đại học một cách chật vật.
    Năm nay tôi 21 tuổi, sau 5 năm chuyện ấy đã nguôi ngoai cho đến khi tôi đọc báo mới thấy đau đớn trở lại. Ngọc phẫn nộ vô cùng khi đọc bài báo đó. Chúng tôi đã viết thư gửi lên các báo để kêu gọi sự phán xử công bằng và nghiêm khắc với những con người như vậy.
    Câu chuyện của tôi có thể được bạn đọc như một câu chuyện ly kỳ nhưng nếu bạn là một người trẻ bắt đầu biết nghĩ thì tôi mong rằng các bạn sẽ không chỉ đọc nó bằng sự tò mò mà còn bằng một thái độ phản kháng với những vụ xâm hại ******** như tôi đã từng là nạn nhân. Và chắc chắn còn nhiều người như tôi trong cuộc sống này. Và họ cũng như tôi im lặng mà không biết rằng im lặng với cái xấu tức là thoả hiệp với cái xấu.
    Và tôi hy vọng các bạn sẽ không như thế?

    vụ xâm hại ******** một cô bé 13 tuổi
    Tiến sĩ - phó chủ nhiệm UB TDTT cưỡng hiếp bé gái 13 tuổi?
    "Cháu xác nhận chính người này đã làm hại cháu trưa 30/12/2003 tại khách sạn Eden". Đó là lời tố cáo của một bé gái 13 tuổi sau khi bị cưỡng bức cách đây hơn 1 tháng. "Người này", theo lời nạn nhân, là ông Lương Quốc Dũng - Tiến sĩ, Phó chủ nhiệm Uỷ ban Thể dục Thể thao Việt Nam. Vụ việc đang được công an thành phố Hà nội làm rõ.


    Ngày 30/12/2003, cô học sinh lớp 9, trú tại B2 Kim Liên, Hà Nội, bị một người hàng xóm tên là Nga lừa tới khách sạn Eden trên đường Nghi Tàm. Cô bé bị người đàn ông trạc ngoài 50 tuổi, tóc muối tiêu, cưỡng đoạt, cướp đi cái quý nhất của đời con gái.



    Số tiền người ta trả cho sự "mất mát" đó của cô bé là một cuộn tiền 50.000 đồng và 100 USD (tổng cộng khoảng 5 triệu đồng). Theo điều tra, người hàng xóm có tên là Nga "Chọi" vốn bán cháo lòng ngay đầu khu tập thể, có chồng đang đi cai nghiện, vốn khét tiếng vì chơi lô đề. Khi vụ việc của cháu bé xảy ra, Nga đã bỏ trốn.

    Việc xác định thủ phạm vụ xâm hại ******** không khó khăn gì, bởi ông ta "rất nổi tiếng trong #oops#nh vực thể thao, đến mức chỉ cần đưa tờ báo có hình ông ấy là cháu nhận ra ngay". Ngay chiều 30/12/2003, mẹ cháu bé đã đưa con gái ra công an phường trình báo. Tuy nhiên, không hiểu vì một lý do nào đó, gia đình cháu bé đã rút đơn bãi nại.

    Nơi gia đình nạn nhân sinh sống là một khu nhà cũ, tồi tàn. Bà ngoại của cháu bé cho biết: "Khi xảy ra sự việc, cháu rất buồn chán, không thiết đến học hành. Đến ra Tết thì cháu nghỉ học hẳn".



    Tuy nhiên, ông ngoại cháu lại cho biết cháu bé đã nghỉ học 2-3 năm nay. Khi ông cháu vừa nói điều này chị họ của cháu bé cho rằng ông lẩm cẩm, nói nhảm. Còn bà ngoại cháu thì im lặng.



    Còn sự việc cụ thể ra sao? Theo nguyên văn lời kể của mẹ nạn nhân vào trưa ngày thứ bảy (3-1):

    "Hôm ấy là ngày thứ 3 (30-12-2003), cháu bị ho sốt nên nghỉ học ở nhà với bà ngoại, vợ chồng tôi đi làm vắng. Khoảng 10 giờ sáng cháu xin phép bà xuống tầng 1 mua kẹo, nhưng mãi đến hơn 14 giờ chiều mới thấy cháu về. Cháu khóc lóc rất nhiều và nằm lỳ trên gác xép, bà gặng hỏi thế nào cũng không nói là đi đâu, đi với ai. Chỉ đến khi bác của cháu lên nhà hỏi, cháu mới chịu trả lời.

    Ngay lúc ấy, bác cháu đưa cháu đi thay quần áo mới thấy vùng kín của cháu nhầy nhụa máu, cháu đau không bước đi được. Tôi đã vội vã trở về nhà ngay sau khi được bác cháu gọi điện báo tin và vô cùng đau đớn khi nhìn thấy con. Đến ngày hôm ấy, cháu mới 13 tuổi 4 tháng và đang bị đau ốm.

    Cháu kể rằng, lúc đi xuống tầng 1 định đi mua kẹo thì cháu gặp Nga (một người hàng xóm đã có chồng, cháu vẫn thường gọi bằng chị). Nga rủ rê cháu đi chơi, loanh quanh một hồi rồi đưa cháu đến một khách sạn. Mà mãi sau này khi công an và vợ chồng tôi đưa cháu đi nhận đường, cháu mới biết đó là khách sạn Eden ở trên đường Nghi Tàm, chứ lúc đó cháu không biết đó là khách sạn nào, ở đường nào vì cháu chưa bao giờ đến chỗ ấy bao giờ.

    Người trực khách sạn hỏi Nga rằng: "Em là Nga phải không, lên phòng 102 có người gặp". Nga cùng cháu vào phòng. Người đàn ông ấy đã chờ sẵn. Theo lời cháu tả thì ông ấy trạc ngoài 50 tuổi, tóc muối tiêu, uốn lượn bồng bềnh. Thế rồi Nga đứng lên mở cửa đi ra ngoài. Cháu cũng đứng lên theo, nhưng ông ấy đã giữ cháu lại, bịt mồm cháu cấm không được kêu và tát cháu. Và rồi ông ấy đã cướp đi của cháu cái quý nhất đời con gái khi cháu chỉ là một bé gái. Nga đợi sẵn ở cửa và đèo cháu về nhà.

    Trên đường, Nga dừng lại mua 2 viên thuốc tránh thai loại khẩn cấp, bắt cháu uống ngay một viên, còn viên kia dặn sáng hôm sau mới được uống. Nga còn đưa cháu một cuộn tiền loại 50 nghìn đồng mới và 1 tờ 100USD, tất cả chừng hơn 5 triệu đồng.

    Tôi đã đem toàn bộ số tiền này nộp cho công an. Cháu còn kể rằng, trong khi nói chuyện, cháu nghe thấy Nga gọi tên người này và có nói ông ta làm rất to bên ngành thể thao, rất giàu. Tôi nghe cháu nói tên ông mà giật mình, vì tôi vốn là người ham mê thể thao nên tôi biết ông ấy qua báo chí và truyền hình. Tôi đã lục tìm trong đống bào thể thao cũ ở nhà, tìm được bức ảnh ông ấy và cho con tôi xem và cháu đã nhận ra ông ấy.
    Ngay trong chiều 30-12 tôi đã đưa cháu ra Công an phường trình báo. Đêm 30-12 cơ quan công an cùng vợ chồng tôi đưa cháu đến bệnh viện giám định. Gia đình tôi và công an cũng đã đi tìm Nga, nhưng Nga đã trốn ngay trong chiều hôm ấy...

    Ngay sau khi gia đình tôi trình báo công an, thì có một số máy điện thoại cố định liên tục gọi vào máy chồng tôi nói rằng muốn gặp vợ chồng tôi để nói về việc của con tôi, nhưng vợ chồng tôi không cho gặp.

    Người gọi là một phụ nữ, lúc xưng tên là An, lúc xưng tên là Phương. Trưa thứ sáu (2-1-2004), có một người phụ nữ trạc ngoài 50 tuổi đã tìm đến nhà tôi, nói với bà cháu rằng muốn chia sẽ với cháu và gửi lại một túi hoa quả để làm quà. Bà cháu không nhận, nhưng người đó nhất quyết để lại".

    Vào thời điểm lúc chúng tôi đang chuyện trò với mẹ cháu bé thì hai lần mẹ cháu nhận được điện thoại từ số máy cố định nói trên và chúng tôi đã kịp ghi âm lại nội dung cuộc điện thoại này. Người phụ nữ gọi cả hai lần đều xưng tên là An và đều ngỏ ý muốn nói chuyện về cháu bé.

    Chúng tôi đã ghi lại được số máy này và khi tra danh bạ điện thoại trên mạng thì số máy này ở khu tập thể Trường thể thao Quần Ngựa, phường Cống Vị, quận Ba Đình.

    Để kiểm tra lại một số thông tin trong câu chuyện kể của mẹ cháu bé, ngay trong chiều thứ bảy (3-1), chúng tôi đã tìm được một số bức ảnh của người đàn ông mà cháu bé tố cáo là đã hãm hại cháu. Đó là những bức ảnh ông Lương Quốc Dũng - phó chủ nhiệm Ủy ban Thể dục thể thao.

    Cũng cần phải nói thêm rằng, việc tìm ảnh của ông Dũng không mấy khó khăn vì là người khá nổi tiếng trong #oops#nh vực thể thao, ông ta đã xuất hiện khá nhiều trên báo chí. Chúng tôi đã đem hai bức ảnh của ông ta ở hai tư thế (một chụp nghiêng, một chụp chính diện) cho cháu bé xem.

    Cháu đã nhận ra ông ta ngay lập tức và đã viết vào đằng sau tấm ảnh chụp ông ta ở tư thế chính diện nguyên văn như sau: "Cháu xác nhận chính người này đã làm hại cháu trưa 30-12-2003 tại khách sạn Eden".

    Toàn bộ những tài liệu mà chúng tôi đã thu thập được trong quá trình tự điều tra về vụ việc này chúng tôi sẽ chuyển đến cơ quan cảnh sát điều tra Công an TP Hà Nội với mong muốn được cung cấp thêm bằng cứ để góp phần giúp cơ quan công an sớm làm rõ vụ án đặc biệt nghiêm trọng này. Chúng tôi sẽ còn viết tiếp về vụ việc này với những tình tiết mới chưa từng được công bố.


    Con chai xin ra mắc mẹ Ly .
     
  2. anhhaham

    anhhaham Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/06/2002
    Bài viết:
    663
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn bạn đã copy chuyện của người khác để gửi lên đây, câu chuyện rất đáng phải suy nghĩ, nhưng hành động copy của bạn để gửi vào một nơi như Box Tâm sự đáng phải suy nghĩ hơn nhiều.
    Mong bạn không tiếp tục làm như vậy nữa, thay mặt Box Tâm sự xin cám ơn bạn !
    Anhhaham nhất trên đời !!!
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này