1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tôi đã học tập như thế nào - Macxim Gorki

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi livetost, 06/01/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. livetost

    livetost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/12/2004
    Bài viết:
    38
    Đã được thích:
    0
    Tôi càng đọc nhiều sách thì sách càng làm cho tôi gắn bó với thế giới, cuộc đời càng trở nên rực rỡ, có ý nghĩa đối với tôi. Tôi thấy rằng có những người sống khổ cực hơn, khó khăn hơn tôi, điều đó an ủi tôi phần nào, tuy vẫn không làm tôi thỏa hiệp với cái hiện thực ô nhục. Tôi cũng thấy rằng có những người biết sống một cách vui thú và sung sướng mà không một người nào xung quanh tôi biết sống như thế. Và hầu như trong mỗi quyển sách đều có cái gì đáng lo ngại, như một tiếng chuông nhè nhẹ lôi cuốn tôi đi: đi tìm những cái chưa từng biết làm tôi xúc động tâm tình. Mọi người đều thay đổi thế này thế khác, mọi người đều không bằng lòng với cuộc sống, đều tìm kiếm một cái gì tốt đẹp hơn, và họ trở nên gần gũi, dễ hiểu hơn. Sách làm cho khắp trái đất, khắp thế giới tràn ngập nỗi buồn nhớ cái tốt đẹp hơn, và mỗi cuốn sách dường như đều là tâm hồn được ghi lại trên giấy bằng những dấu hiệu và những từ, những dấu hiệu và những từ ấy lập tức trở nên sống động, hễ mắt tôi, trí tuệ tôi tiếp xúc với chúng.
    Nhiều lần tôi khóc khi đọc sách: sách kể chuyện hay biết bao về con người, họ trở nên đáng yêu và gần gũi biêt bao. Là một thằng bé bị công việc ngu độn làm cho kiệt lực, luôn luôn phải hứng lấy những lời chửi mắng đần độn, tôi trịnh trọng hứa với mình là lớn lên, tôi sẽ giúp đỡ mọi người, hết lòng phục vụ họ.
    Như những con chim kỳ diệu trong truyện cổ tích, sách ca hát về việc cuộc sống đa dạng và phong phú như thế nào, con người táo bạo như thế nào trong khát vọng đạt tới cái thiện và cái đẹp. Và càng đọc , trong lòng tôi càng tràn đầy tinh thần lành mạnh và hăng hái. Tôi trở nên điềm tĩnh hơn, tin ở mình hơn, làm việc hợp lý hơn và ngày càng ít để ý đến vô số những chuyện bực bội trong cuộc sống.
    Mỗi cuốn sách đều là một bậc thang nhỏ mà khi bước lên, tôi tách khỏi con thú để tiến gần tới con người, tới gần quan niệm về cuộc sống tốt đẹp nhất và về sự thèm khát cuộc sống ấy. Khi trong đầu chồng chất những điều đã đọc được, cảm thấy mình là cái bình tràn đầy một chất lỏng hồi sinh, tôi đến với những người lính hầu, những người thợ đào đất, kể cho họ nghe những chuyện khác nhau vừa kể vừa sắm vai các nhân vật.
    Điều đó làm họ thú lắm.
    - Này, chú bé tinh quái - Họ nói - Chú đóng trò như một tay hề thực thụ! Chú nên vào rạp hề kịch ở hội chợ đi thôi!
    Cố nhiên, tôi không mong chờ điều đó mà mong chờ một cái gì khác kia, nhưng tôi cũng bằng lòng với kết quả ấy.
    Tuy nhiên, đôi khi - dĩ nhiên không phải là thường xuyên - tôi đã làm cho những người Mu- gích Vlađimia phải chăm chú hồi hộp nghe tôi kể và nhiều lần tôi đã làm cho một số người hoan hỉ, thậm chí ứa nước mắt, những hiệu quả ấy càng làm cho tôi vững tin vào sức kích thích sinh động của sách.
  2. livetost

    livetost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/12/2004
    Bài viết:
    38
    Đã được thích:
    0
    Vaxili Rưbakốp là một gã trai cau có, khỏe như vâm, thích lẳng lặng dùng vai huých mọi người khiến họ văng đi như quả bóng, và có lần, anh chàng tinh nghịch thầm lặng ấy kéo tôi vào một góc sau chuồng ngựa, bảo tôi:
    - Lecxây, cậu dạy tớ đọc sách, tớ sẽ cho cậu năm mươi kô-pếch. Nếu cậu không dạy, tớ sẽ nện cho một trận, tớ sẽ đưa cậu về chầu Diêm Vương, thật đấy, đây này, tớ làm dấu thề cho mà xem.
    Và anh ta khoa rộng tay làm dấu thánh.
    Tôi sợ thói tinh nghịch cáu kỉnh của anh ta và bắt dầu dạy anh, lòng phấp phỏng sợ hãi, nhưng công việc lập tức có đà tiến triển tốt. Rưbakốp tỏ ra kiên trì trong công việc khó nhọc không quen thuộc này và rất mau hiểu. Chừng năm tuần sau khi đi làm về, anh gọi tôi đến nhà, vẻ bí ẩn, và rút trong mũ cát két ra một mẩu giấy nhàu nát, lẩm bẩm, xúc động:
    - Xem này! Tớ bóc ở hàng rào đấy, ở đấy nói gì, hả? Khoan đã - ?oBán nhà? - đúng không? đây là chữ ?obán? phải không?
    - Đúng.
    Rưbakốp trợn mắt tròn xoe, trán toát mồ hôi, anh im lặng một lát rồi chộp lấy vai tôi, vừa lắc vừa khẽ nói:
    - Cậu hiểu không: tớ nhìn hàng rào và tưởng như có ai thì thầm vào tai tớ: ?oBán nhà?! Lạy chúa. Đúng như có người nói thầm vào tai, thật đấy! Này, Lecxây chẳng lẽ tớ biết đọc rồi sao, thế nào?
    - Cứ đọc tiếp đi!
    Anh ta chúi mũi vào tờ giấy và lẩm nhẩm
    - ?oHai - Đúng không? - tầng, nền đá...?
    Anh ta toác miệng cười, nụ cười che lấp cả khuôn mặt, rồi lắc đầu, văng câu chửi tục và cười khanh khách cẩn thận cuộn mẩu giấy lại.
    - Tớ giữ lại làm kỉ niệm, đây là tờ giấy đầu tiên... A. Lạy chúa... Cậu hiểu chứ? Như có ai nói thầm vào tai, thế là thế nào? Lạ thật, chú em ạ. A...
    Tôi cười sằng sặc, cười như điên khi thấy niềm sung sướng đậm đà, nặng nề của anh, vẻ băn khoăn trẻ con, đáng yêu của anh trước cái bí mật đã lộ ra với anh, cái bí mật của việc hiểu được ý nghĩ, lời nói , và tâm hồn người khác nhờ những ký hiệu nhỏ bé màu đen.
    Tôi có thể kể nhiêu chuyện chứng tỏ rằng việc đọc sách - quá trình hòa hợp tinh thần của con người với những trí tuệ vĩ dại của tất cả các thời đại và các dân tộc, cái quá trình quen thuộc đối với chúng ta, diễn ra hằng ngày, nhưng thực chất là bí ẩn - cái quá trình đọc ấy đôi khi rọi sáng cho con người thấy ý nghĩa của cuộc sống và vi trí của con người trong cuộc sống. Tôi biết vô số những hiện tượng diệu kỳ, đầy vẻ đẹp gần như hoang đường.
    Tôi không thể không kể về một trong những trường hợp như thế.
  3. livetost

    livetost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/12/2004
    Bài viết:
    38
    Đã được thích:
    0
    Tôi sống ở Aramax dưới sự theo dõi của cảnh sát. Người láng giềng của tôi là Khôtainsep, trùm trưởng hội đồng zemstvô(1) . Ông ta đặc biệt ghét tôi, ghét tới mức thậm chí cấm người đầy tớ của mình chiều chiều không được nói chuyện với chị bếp của tôi ở cổng. Người ta cắt một viên cảnh sát đứng ngay dưới cửa sổ nhà tôi, và viên cảnh sát này, với thói sỗ sàng ngây thơ của y, thường ngó vào các phòng khi y thấy cần thiết. Tất cả những cái đó làm cho dân phố rất hoảng, và trong một thời gian dài, không ai dám ghé thăm tôi.
    Nhưng có lần, vào ngày hội, có một người chột mắt đến nhà tôi. Anh ta mặc chiếc áo bành tô bó sát thân, nách cắp cái bọc, và mời tôi mua đôi ủng của anh ta. Tôi nói rằng tôi không cần ủng. Thế là người chột mắt nhìn vào căn phòng bên cạnh với vẻ nghi ngờ, khẽ nói:
    - Ủng chỉ là cái cớ để che đậy nguyên nhân thực, ông văn sĩ ạ, chứ tôi đến là để hỏi xem ông có quyển sách nào hay để đọc không?
    Con mắt thông minh của người đó không làm tôi nghi ngờ lòng mong muốn thành thực của anh, và tôi hoàn toàn tin ở sự thành thực ấy khi nghe anh trả lời câu hỏi của tôi là anh muốn có quyển sách gì. Người chột nói một cách chín chắn, giọng rụt rè và vẫn đưa mắt nhìn quanh:
    - Một quyển gì về các quy luật của cuộc sống, nghĩa là quy luật của thế giới. Tôi không hiểu các quy luật ấy: phải sống như thế anò, và nói chung là như thế. Cách đây không xa, có một giáo sưu toán học Kazan sống ở nhà nghỉ mát, tôi chữa giày và làm vườn cho ông ta, tôi cũng là người làm vườn, và được ông ta dạy toán, nhưng toán học không giải đáp được cho tôi, còn bản thân giáo sư là người lầm lì...
    Tôi cho anh ta quyển sách mỏng của Đrâyfux - Sự tiến hóa của thế giới và xã hội - Quyển sách độc nhất mà tôi có về vấn đề đó.
    - Cám ơn ông lắm lắm! - Người chột nói, trân trọng nhét cuốn sách vào ống ủng - Xin ông chho phép tôi đến để thưa chuyện với ông khi tôi đọc xong cuốn sách này... Nhưng lần này, tôi sẽ đội lốt người làm vườn, giả đò đến để tỉa bụi phúc bồn tử trong vườn, không thì ông biết đấy, cảnh sát bao vây ông kỹ lắm, và nói chung là bất tiện cho tôi...
    Khoảng năm ngày sau anh ta tới, mặc chiếc tạp dề trắng, tay cầm chiếc kéo của người làm vườn với một túm vỏ gai, vẻ mặt sung sướng của anh làm tôi ngạc nhiên. Con mắt độc nhất của anh lấp lánh vui vẻ, giọng nói sang sảng và rắn rỏi. Hầu như ngay từ những lời đầu tiên, anh ta dã đập tay vào quyển sách của Đrâyfux và nói một cách hối hả:
    - Qua đây tôi có thể rút ra những ?okết luận? vội vã như thế, cho nên tôi bắt đầu hỏi anh ta một cách thận trọng xem tại sao chính cái ?okết luận? ấy có sức thu hút đối với anh.
    - Đối với tôi, đây là cái cốt yếu nhất! Anh ta nói một cách sôi nổi, nhưng không cất cao giọng - Tôi cũng lý luận như mọi trường hợp tượng tự: nếu có chúa và mọi cái đều theo những quy định cao cả nhất của Chúa. Tôi đã đọc vô số sách thánh: kinh thánh, tất cả các tác phẩm của Tikhôn Zađônxki, Zlatônx, Efren Xirin và nhiều sách khác. Nhưng tôi muốn biết: tôi có chịu trách nhiệm về bản thân tôi và cả về cuộc sống hay không? Theo sách thánh thì té ra là không, người hãy sống như đã định trước, và mọi khoa học đều vô ích. Thiên văn học chỉ là sự giả dối, bịa đặt. Cả toán học và mọi cái khác nói chung cũng thế. Chắc hẳn ông không đồng ý là phải ngoan ngoãn tuân lời chứ?
    - Không - tôi nói.
    - Thế thì vì lẽ gì tôi lại phải đồng ý? Như ông chẳng hạn, vì không quy thuận mà ông bị đưa đến đây để cảnh sát theo dõi, như vậy tức là ông dám chống lại kinh thánh, bởi vì theo tôi hiểu thế này,: mọi sự không quy thuận nhất định là chống lại khinh thánh. Tất cả các luật lệ phục tùng đều do kinh thánh mà ra, còn các quy luật của tự do là do khoa học, nghĩa là do lý trí của con người mà có. Bây giờ lại bàn tiếp: nếu có Chúa thì tôi chẳng có việc gì làm, nhưng nếu không có Chúa thì tôi phải chịu trách nhiệm về tất cả mọi cái, về toàn bộ cuộc đời và tất cả mọi người! Tôi không muốn chịu trách nhiệm theo gương các cha đạo, nhưng chịu trách nhiệm bằng cách khác: không phải bằng cách phục tùng, mà bằng cách chống lại cái ác trong đời.
    Rồi anh ta lại đập tay vào cuốn sách, nói thêm, biểu lộ niềm tin rõ ràng là không gì lay chuyển được.
    - Mọi sự phục tùng đều là cái ác, vì nó củng cố cái ác! Ông thứ lỗi cho tôi, tôi tin cuốn sách này! Đối với tôi, nó như con đường mòn trong khu rừng rậm rạp. Tôi đã quyết định như thế cho bản thân tôi: tôi chịu trách nhiệm về tất cả mọi cái!
    Chúng tôi nói chuyện thân mật cho đến đêm khuya và tôi thấy rõ rằng cuốn sách nhỏ tầm thường là đòn cuối cùng biến những tìm kiếm khởi loạn của con người thành niềm tín ngưỡng vững chắc, thành sự sùng phục sung sướng trước cái đẹp và sức mạnh của lý trí thế giới.
    Con người dễ thương, thông minh ấy quả thực đã ngang nhiên chống lại cái ác trong cuộc sống và chết một cách bình tĩnh năm 1907.
    _____________________
    1) Chức quan địa phưong ở thời Nga hoàng nắm cả quyền hành chính và quyền tư pháp đối với nông dân địa phương (N.D).
    Được livetost sửa chữa / chuyển vào 18:51 ngày 06/01/2005
  4. livetost

    livetost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/12/2004
    Bài viết:
    38
    Đã được thích:
    0
    Cũng như với anh chàng cau có Rưbakốp, sách thì thầm với tôi về một cuộc sống khác, nhân đạo hơn cuộc sống tôi biết. Cũng như với người thợ giày chột, sách chỉ cho tôi thấy vị trí của tôi trong đời, sách chắp cánh cho trí tuệ và trái tim, giúp tôi vươn lên khỏi cái đầm lầy thối ruỗng mà nếu không nhờ có sách, có lẽ tôi đã chìm nghỉm, chết ngạt về sự ngu xuẩn và ti tiện. Sách ngày càng mở rộng thế giới trước mắt tôi, nói với tôi rằng con người vĩ đại và đẹp biết bao trong khát vọng mưu cầu cái tốt đẹp hơn, con người đã làm được nhiều biết bao trên trái đất, và để làm được như thế, nó đã phải chịu những đau khổ ghê gớm biết nhường nào.
    Và trong tâm hồn tôi, sự quan tâm đến con người - bất cứ con người nào, dù người ấy là ai - lớn mãi lên, lòng kính trọng lao động của con người, lòng yêu mến tinh thần sôi nổi của con người được tích lũy dần dần. Sông trở nên nhẹ nhõm hơn, sung sướng hơn. Cuộc đời đầy ý nghĩa vĩ đại.
    Cũng như với người thợ giày chột, sách giáo dục cho tôi ý thức trách nhiệm cá nhân về mọi cái ác trong đời và gây cho tôi thái độ tín ngưỡng trước sức sáng tạo của lý trí con người.
    Tôi tin tưởng sâu sắc rằng niềm tin của tôi là xác thực, và tôi xin nói với tất cả các bạn: hãy yêu sách, nó sẽ làm cho cuộc sống của các bạn bớt khó khăn, nó sẽ thân ái giúp bạn hiểu được những ý nghĩ, tình cảm và những sự biến rắc rối, hỗn độn và sôi nổi, nó sẽ dạy các bạn biết kính trọng con người, tôn trọng chính bản thân mình, nó sẽ đem cho ******** yêu thương thế giới, yêu thương con người, chắp cánh cho trí tuệ và trái tim các bạn.
    Cho dù nó thù địch với tín ngưỡng của các bạn, nhưng nếu nó được viết một cách chính trực, vì lòng yêu thương mọi người, vì mong muốn điều tốt cho họ thì đó là cuốn sách tuyệt diệu!
    Mọi hiểu biết đều có ích, cả hiểu biết những sai lầm của trí tuệ, những sai lầm của tình cảm cũng có ích.
    Hãy yêu sách, nó là nguồn kiến thức, chỉ có nó mới có thể làm cho chúng ta thành những người cương nghị, chính trực, khôn ngoan, có khả năng thành thật yêu mến con người, tôn trọng lao động của con người và thành tâm khâm phục những thành quả tuyệt vời do công trình lao động vĩ đại, liện tục của con người làm nên.
    Trong tất cả những gì mà con người đã và đang làm ra, trong mỗi đồ vật đều chứa đựng tâm hồn con người cái tâm hồn thuần khiết và cao quý ấy có nhiều nhất trong khoa học, trong nghệ thuật, nó lên tiếng hùng hồn nhất và dễ hiểu nhất trong sách.
    Phạm Mạnh Hùng dịch
    Macxim Gorki truyện ngắn chọn lọc
    Nhà xuất bản văn học.
  5. hakuchuu_mu

    hakuchuu_mu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/10/2004
    Bài viết:
    154
    Đã được thích:
    0
    Đọc xong toàn bộ rồi, một câu chuyện thật hay và có ý nghĩa biết bao. Sách chính là kho tàng để con người học hỏi và rút ra được những tri thức, kinh nghiệm trong cuộc sống, ( ý tác giả là thế ) hì hì
    Bạn nói tôi già dặn? Không hề chút nào cả, tôi hoàn toàn trẻ con, rất trẻ con là đằng khác, song chỉ có điều vì gốc gác ngày xưa tôi cũng là một học trò dân văn nên mọi cảm nhận về văn học có phần già dặn.
    Đọc truyện này, có nhiều suy nghĩ nảy sinh trong tôi lắm, lúc đầu về thời thơ ấu của tác giả tôi thấy rất xúc động, nhiều lúc buồn cười chảy nước mắt vì những trò nghịch ngợm của nhân vật, song càng về sau, tác phẩm nghiêng về cuộc sống khổ cực và những cuốn sách , nói đến sách và tác dụng của sách khá nhiều , khiến tôi có cảm tưởng hơi nhạt, thực sự thế!
    Những nhân vật xuất hiện trong truyện khá sinh động, mọi hình ảnh đều khiến tôi có cảm tưởng chính mình đối diện với họ, tính cách nhân vật cũng thế, như một nhân vật ngoài đời thường thực sự. Rất sinh động , hấp dẫn nhưng cũng mang nhiều ý nghĩa răn dạy, nhân văn và tác giả có con mắt quan sát rất tinh tế nhạy cảm.
    ý kiến của bạn thế nào? Hôm nay mới đọc hết được vì công việc khá bận rộn tôi không có nhiều thời gian và trả lời bạn hơi chậm, thông cảm nhé.
  6. livetost

    livetost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/12/2004
    Bài viết:
    38
    Đã được thích:
    0
    Tớ đọc truyện ngắn này của Gorki lần đầu tiên trong sách văn học lớp 12, và quả thật so với một thằng bé từ trước tới giờ chỉ biết mổi nhà mình và trường học, thì tác phẩm của Gorki thật sư là một điều gì đấy rất kỳ diệu,lạ lùng, mới mẻ, từ trước (và đến cả bây giờ) chưa có ai nói với mình về cuộc sống về cái sự học, cái khát khao học tập như thế cả, có lẽ trước đây và ngay cả bây giờ mình học chỉ để học, cái kiểu thấy người ta học đại học thì mình cũng học đại học, ngu dốt và hời hợt, đã phải trả giá đắt... Không bao giờ hay chưa bao giờ, mình nhìn nhận nghiêm túc việc học, học là để sống và sống cũng là để học , có thể có lúc nào đó trong quá khứ mình từng có chút khát khao ấy nhưng sau những năm chết tiệt này, nó đã chết.
    Nhiều người nói văn của Gorki khó đọc, nhưng thực sự tớ thấy Gorki viết rất giản dị, nhẹ nhàng, ông ít đề cập đến tình yêu nam nữ, ông viết về tình yêu cuộc sống, về tình yêu con người. Tớ xin mượn lời Gorki nói về sách để nói về cảm xúc của tớ khi đọc truyện của ông " Có lẽ tôi không thể truyền đạt đủ rõ và đáng tin cậy để các bạn thấy sự ngạc nhiên của tôi lớn lao như thế nào khi tôi cảm thấy hầu như mỗi cuốn sách đều mở ra trước mắt tôi cánh cửa sổ nhìn vào một thế giới mới, chưa từng biết, đều kể với tôi về những con người những tình cảm, ý nghĩ và những quan hệ mà tôi chưa từng biết, chưa từng thấy."
    CHúc các bạn vui vẻ và học tốt!
  7. hakuchuu_mu

    hakuchuu_mu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/10/2004
    Bài viết:
    154
    Đã được thích:
    0
    Sao bạn biết mình đang còn đi học mà chúc mình học tốt.?
    NHưng bỏ qua những vấn đề vớ vẩn ngoài lề đi nhé. Đọc bài trên bạn viết nghe có vẻ như bạn đang rất chán nản chuyện cố gắng vươn lên trong cuộc sống phải không? Sao đã biết mình như vậy mà bạn còn đâm đầu chạy theo những điều mà bản thân không cho phép. Sao bạn không vươn lên hay vì cái ý chí nghèo nàn của bạn cấm đoán bạn? Bạn không nên thế chứ, phải vững tin chứ , và điều quan trọng là bạn cần phải vươn lên cái tầm nhìn thiển cận hiện tại của mình , thế giới bây giờ mỗi ngày một khác, bạn không nên cứ ngồi bó gối một chỗ nghĩ đến tương lai mờ mịt của mình mà than vãn, bạn phải tiếp tục cố gắng cho tương lai của mình, dù bạn có kém cỏi đến đâu thì chí ít ra bạn cũng đã cố gắng rồi và chắc chắn sẽ được cuộc sống chấp nhận bạn. Dù bạn có không tự tin nhưng rồi khi nào bạn lớn, tất cả những gì bạn cảm nhận ngày hôm nay bạn sẽ thấy thật trẻ con thôi .
    Về cảm thụ văn của Gorki tớ thấy bạn cũng rất tinh tế, nhạy cảm, bạn biết cách đọc sách của Gorki hơn tớ. Tớ cũng hay đọc tác phẩm văn học lắm, nhưng tớ thực sự kém cỏi hơn bạn rồi. Bạn thấy chưa, sau bạn vẫn còn nhiều người kém cỏi hơn bạn lắm, chúc bạn tự tin , yêu cuộc sống và luôn hướng tới tương lai với một niềm tin tưởng , nhé. Chúc bạn luôn đạt được những gì mình muốn .

Chia sẻ trang này