1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tôi hồ đồ , hay đang hành động sáng suốt !

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Vu_Hoang_Viet, 07/06/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. thefallenone

    thefallenone Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2010
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Khi tình cảm đã hết thì....chuyện bé bằng hạt cát cũng to như....quả núi!
  2. thefallenone

    thefallenone Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2010
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Khi tình cảm đã hết thì....chuyện bé bằng hạt cát cũng to như....quả núi!
  3. thefallenone

    thefallenone Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2010
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Khi tình cảm đã hết thì....chuyện bé bằng hạt cát cũng to như....quả núi!
  4. thefallenone

    thefallenone Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2010
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Khi tình cảm đã hết thì....chuyện bé bằng hạt cát cũng to như....quả núi!
  5. thefallenone

    thefallenone Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2010
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Khi tình cảm đã hết thì....chuyện bé bằng hạt cát cũng to như....quả núi!
  6. Phanoa

    Phanoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/02/2010
    Bài viết:
    41
    Đã được thích:
    1
    Nhân topic của bạn, tôi cũng muốn chia sẻ câu chuyện của mình. Tôi là nữ và tất nhiên, bạn trai tôi là nam :) Bạn trai tôi lớn hơn tôi 9 tuổi, đã đi làm, còn tôi thì chưa. Lúc đầu, anh ấy tâm lý và tình cảm, kiên trì mỗi ngày đều dành thời gian bên tôi, chúng tôi cùng nhau tham gia nhiều hoạt động. Tôi vì thế dần cảm kích, đáp trả lại bằng sự chăm sóc như nấu nướng, dọn dẹp, chia sẻ, mua sắm cho anh ấy những món quà nhỏ để tạo niềm vui và bất ngờ. Anh ấy luôn tỏ thái độ trân trọng và lịch sự với mỗi việc tôi làm cho anh ấy, khiến tôi thấy rất vui và càng muốn làm nhiều điều cho anh ấy hơn.
    Cho đến sau đó 3 tháng, anh ấy, dưới áp lực công việc, hay do tâm lý đã có được tôi, nên bắt đầu thay đổi. Khi chưa yêu nhau, anh ấy từng hỏi tôi, mong muốn về người yêu của tôi là ntn? Tôi nói, tôi mong đó là người đủ kinh nghiệm sống và bản lĩnh, có thể giúp tôi định hướng được những điều tôi còn phân vân, mù mờ. Tóm lại, có thể như 1 người thầy! Và sau này, anh ấy vin vào câu nói đó của tôi, bắt đầu "dạy dỗ" theo cách mà anh ấy cho rằng đang định hướng giúp tôi.Anh ấy phàn nàn về việc tôi ko đi làm và có ý ko muốn tôi ở nhà, trong khi tôi hoàn toàn tự lập về kinh tế, ko hề dựa dẫm, thậm chí còn tiết kiệm cái nọ cái kia để mua sắm cho anh ấy. Tôi chỉ nghĩ là chưa đến thời điểm và tôi cũng chưa tìm đc công việc theo mong muốn. Nhưng anh ấy liên tục dùng giọng gia trưởng, coi thường của 1 người đàn ông có việc làm để nói với tôi mỗi khi động đến chuyện này.
    Tiếp đó, anh ấy bắt đầu để ý đến việc nấu nướng. Anh ấy là người thích ăn uống và khá kén chọn. Tôi cũng tự ý thức đc điều đó để cẩn thận trong việc nấu nướng và học hỏi thêm. Nhưng từ bé tới giờ, gia đình tôi ăn uống theo tác phong công nghiệp, thiên về các món nhanh, gọn, nhẹ, đồ ăn kiểu phương Tây. Còn anh ấy có sở thích về món ăn phương Đông, nhiều chất, chế biến cầu kỳ như kiểu Trung Quốc. Đối với tôi, điều này còn mới lạ nên tôi phải lọ mọ tự học. Trong khi đó, anh ấy luôn so sánh khoản nấu nướng của tôi với chị người yêu cũ, rằng chị ấy nấu rất ngon, rất khéo! Mỗi khi tôi ko biết điều gì mà anh ấy biết , anh ấy trợn mắt lên như thể tôi là người ngoài hành tinh. Anh ấy chỉ trích tôi cố tình làm thế để ra vẻ ngây thơ và gây sự chú ý của người khác nếu mà tôi vô tình lộ ra sự ko biết của mình khi có người xung quanh. Anh ấy dần cho mình quyền dạy dỗ tôi, nhưng lại là sự dạy dỗ của 1 người thầy ko có tâm. Khác hẳn cách mẹ dạy tôi những điều tôi chưa biết. Trước khi nói cho tôi điều tôi chưa biết, anh ấy mở bài bằng sự chỉ trích, có thể gọi là chửi khéo tôi cũng đc. Kết thúc việc nói cho tôi điều tôi chưa biết, anh ấy kết luận bằng việc chì triết tôi ko tiếc lời. Cuối cùng, tôi nhớ những câu đay nghiến của anh ấy nhiều hơn là những điều anh ấy dạy tôi.
    Tôi nấu nướng, bê các món lên mâm cơm cho anh ấy, còn anh ấy ngồi máy tính lướt web trong lúc chờ đợi. Ăn xong tôi lại bưng bê dọn rửa. Anh ấy hỏi tôi có cần giúp gì ko, nhưng dường như chỉ hỏi cho có, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính mà ko có hành động mang thiện ý thực sự muốn giúp. Hoặc ko sẽ lề mề, ngồi cố rồi chờ anh chút, chút nữa thôi, một lát là anh xong đây.......Nếu mà anh ấy phải ăn xong bữa trước giờ X để đi đâu đó, thì tôi trong lúc đã nấu nướng, dọn dẹp các món ra xong xuôi, còn đang dưới bếp lau chùi, dọn dẹp qua đống bừa bãi, anh ấy sẽ ngồi trên mâm cơm gọi tôi như quát để lên ngồi ăn cơm cùng. Nếu lúc đó, tôi nói anh chờ chút, em dọn sắp xong rồi, thì ko bao giờ có việc anh ấy xuống giúp tôi 1 tay mà sẽ quát to hơn, cáu gắt rằng nếu ăn cơm 1 mình thì anh đã ra ngoài hàng ăn, em vất đấy, lên đây ăn cơm mau lên! Ôi! sự ra lệnh đó đc hiểu như anh ấy muốn ăn cơm cùng tôi!!! Sự quát tháo đó làm tôi cảm động vì anh ấy muốn mâm cơm có đầy đủ 2 đứa bên nhau!!! Sau sự cố gắng nấu nướng và dọn dẹp, thật sự tôi chỉ thấy tôi và anh ấy càng giống osin và ông chủ!!!
    Anh ấy đưa tôi đi chơi chỗ này chỗ kia, gặp người này người kia để thể hiện thiện ý của anh ấy là sự tâm lý, cho tôi "mở rộng tầm mắt" và vui vẻ hơn nhưng tôi chỉ thấy mình bị quản thúc nhiều hơn. Vì đi chơi, tôi luôn luôn phải bên cạnh anh ấy, trong tầm mắt của anh ấy. Thậm chí nếu tôi có đi wc mà ko nói trước (vì lúc đó anh ấy đang bận), để anh ấy mất 1 cuộc gọi tìm thì tôi sẽ bị ca cho 1 bài. Trường hợp tôi đi wc và đã nói trước với anh ta, mà tôi ở trong đó hơi lâu 1 chút để sửa sang lại (tôi ý thức đc rằng anh ấy ko phải đợi tôi do vẫn đang chơi bowling với bạn trong lúc tôi trong wc) thì sau đó lại tiếp tục bị chửi như hắt nước vào mặt, nào ko tôn trọng anh ấy, ko coi trọng sự có mặt của anh ấy, ko thích ở bên cạnh anh ấy, bla bla bla....Ôi! cái gọi là tâm lý khi đưa tôi đi chơi!!!!
    Đó mới chỉ là những điều nhẹ nhàng nhất, mở màn cho sự thay đổi. Tiếp sau đó là những tháng ngày tôi bị đe dọa, ghen tuông 1cách bệnh hoạn, bạo lực, đánh đập rồi anh ta lăng nhăng, ngoại tình. Tôi vẫn chịu đựng, chịu đựng và cố gắng chịu đựng! Tôi ko thể chia sẻ cùng ai. Tôi luôn nghĩ về hình ảnh anh ấy ngày đầu để lấy đó làm nỗ lực chịu đựng. Hi vọng bằng sự chịu đựng và cố gắng của bản thân để đưa anh ấy trở về là người ngày đầu chúng tôi gặp nhau.
    Nhưng rốt cuộc, tôi sai lầm ngay từ bước chịu đựng. Trong chuyện tình cảm 2 người, ko nên có khái niệm chịu đựng, nếu có chỉ là nhường nhịn lẫn nhau. Sự chịu đựng sẽ giết từ từ những cảm xúc tốt đẹp mà bạn dành cho người kia, thay vào đó là những khó chịu, bực bội và bạn tự làm đau chính mình. Sự chịu đựng, nó đã bao hàm sự kìm nén và ko thể chia sẻ để cùng giải quyết vấn đề. Đó chính là mầm mống của việc ko hòa hợp, ko tìm đc tiếng nói chung, chính là sự bắt đầu của kết thúc!
    Rồi tôi chủ động chia tay! Cắt đứt mọi liên lạc với người đàn ông kinh hoàng nhất từ trước tới giờ mà tôi gặp phải, và tôi có cảm giác như mình đc hồi sinh! Cho tận đến lúc chia tay. Anh ta nói xin lỗi tôi nhưng (luôn luôn là nhưng) anh ta 1 mực cho rằng tất cả những lỗi lầm đó là do anh ta quá yêu tôi! Là do anh ta muốn thể hiện mong muốn của tôi về người yêu đồng thời là người giúp định hướng, là người thầy. Anh ta cho rằng việc tôi quyết liệt ra đi đã làm anh ta tổn thương và tôi thật bạc bẽo sau những gì anh ta đã cố gắng làm cho tôi! Vâng! tôi chấp nhận mọi tính từ xấu xa anh ta miêu tả để đổi lại đc tự do!
    Sự kinh hoàng tôi trải qua lớn đến nỗi, việc chia tay thành công là niềm vui lớn nhất trong hơn 20 năm tôi sống trên cuộc đời này! Giờ đây tôi nhìn lại, thực sự khâm phục sự ngu ngốc của mình, và ko hiểu sao tôi có thể chịu đựng đc như thế! **** him! Xin lỗi! chỉ là viết về 1 kẻ trong quá khứ cũng khiến tôi muốn chửi! Đó chính là kết quả của sự chịu đựng thái quá đó bạn chủ topic ạ! Các bạn tạm thời xa nhau là lựa chọn thông minh!
    Thêm nữa, ko nên chỉ biết đến mỗi gia đình và bản thân bạn chủ topic à! Nên mở rộng cuộc sống, tìm cho mình những sở thích mới, những người bạn mới. Điều này ko chỉ giúp cuộc sống của bạn nhẹ nhàng hơn vì có cách, có chỗ, có người để giải tỏa căng thẳng, áp lực và những chịu đựng. Nghe hơi lý thuyết, nhưng bó hẹp cuộc sống, khi gặp khó khăn, bạn sẽ càng chăm chăm vào khó khăn đó, như thể việc cứ dán mắt vào 1 chiếc lá vàng héo úa đã rụng, trong khi mở rộng cuộc sống, chính là lùi lại vài bước, bạn sẽ thấy còn cả rừng cây xanh trước mặt :)

    Được phanoa sửa chữa / chuyển vào 16:57 ngày 10/06/2010
  7. nnhoa123

    nnhoa123 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/10/2007
    Bài viết:
    706
    Đã được thích:
    0
    Tôi có nói rằng anh phải làm thế hàng ngày đâu. Cô gái của bạn có đang sai, nhưng anh là đàn ông sao lại chấp nhặt thế. Nếu hôm nào cũng như những gì anh nói thì có vẻ vợ chồng anh CÔNG BẰNG quá nhỉ? Công việc phải phân chia rõ ràng và không có giúp đỡ. ANh có thể mệt mỏi, thấy buồn cười với những gì tôi nói, nhưng THỈNH THOẢNG làm vậy thì cuộc sống sẽ dễ chịu đi nhiều. Đối với vợ chồng thì mình chịu thiệt một chút có sao?
    Anh đừng nhầm lẫn giữa ( đôi khi )nhường nhịn và chịu đựng.
    Và trong TH của anh anh đang ở mức độ nào thì anh biết rõ hơn tôi.
    Tôi là người ngoài , dựa vào một vài thông tin anh nói thì chỉ có thể góp ý kiến rằng có khi cô ấy thể hiện như vậy là do cách cư xử và nói năng của anh (trách móc, đòi hỏi, dạy dỗ chỉ bảo kiểu người bề trên...)
    Có cuấn sách xuất bản đã lâu và cũng nổi tiếng một thời xa xưa : Đàn ông đến từ sao hoả, đàn bà đến từ sao kim cũng hay nếu anh có tgian thì đọc qua, không thì mua tặng vợ anh một quyển để vợ anh hiểu anh cũng được.
    Là đàn ông thì nên có tâm, thương lấy người phụ nữ của mình.

Chia sẻ trang này