1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tôi là bạn

Chủ đề trong 'Thái Bình' bởi toilaban, 11/05/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. toilaban

    toilaban Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2005
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Tôi là bạn

    Bạn thân mến.

    Chúng ta là những người con xa quê hương nhưng nhiệt tình trong việc tiếp tục phát triển giao lưu giữa các thành viên trong box.

    Chúng ta sẽ không bàn đến các vấn đề của box.

    Chỉ đơn giản là chúng ta post bài, xả stress, dám nghĩ dám làm,...

    Vì vậy tôi lập ra nick này là: toilaban và pass của nó cũng là: toilaban với mong muốn chúng ta có thể dùng nick này để nói về tất cả mọi vấn đề mà chúng ta nghĩ, chúng ta làm,.... (dĩ nhiên khi bạn sử dụng nick này thì sẽ ko ai biết bạn là ai)

    mail của nick này là toilaban@mailinator.com. Các bạn có thể vào www.mailinator.com để check mail. (hòm mail này không đòi hỏi mật khẩu)

    mong muốn của tôi là các bạn chỉ sử dụng nick này để post bài trong topic này mà thôi (ko dùng nick này vào những nơi khác trên diễn đàn). Rất hy vọng các mod, admin, những chuyên gia tin học của TB và tất cả các thành viên quan tâm bảo dưỡng, duy tu để nick nói riêng và diễn đàn TB của chúng ta nói chung ngày càng tốt đẹp.

    Thật sự mong mỏi sự giúp đỡ của mọi người.
  2. toilaban

    toilaban Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2005
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    hey da, có hàng họ để chơi rồi, tuyệt tuyệt.
    Đang có thông tin muốn share với mọi người.
    http://vatol.no-ip.org/HAV/modules/music/file/mk_902_TayDuKy.wmv <<<<---- mời ghé zdô, ko cười ko lấy xiền đây.
    Được toilaban sửa chữa / chuyển vào 07:55 ngày 12/05/2005
  3. toilaban

    toilaban Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2005
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    có phải là bạn đang giận tôi????
  4. toilaban

    toilaban Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2005
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Tôi yêu : toilaban
  5. toilaban

    toilaban Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2005
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Tôi yêu tất cả mọi thứ trong cuộc sống này,. Tôi yêu những người bạn, yêu trương, yêu lớp, yêu từng lá cây ngọn cỏ, nhưng sao tôi vẫn chưa tìm được người tôi yêu ????????
  6. amateur20

    amateur20 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2004
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    Bạn thân mến !
    Thực tình lá thư tôi viết cho bạn đây là một phần của lá thư mà tôi định viết cho một cô bạn, nhưng chiều nay đã có một chuyện tình cờ đã làm thay đổi ý định của tôi. Tôi đã định viết ngay vào buổi chiều, nhưng lại có việc riêng phải làm ngay vì vậy lúc này đây gần nửa đêm tôi mới có điều kiện viết cho bạn. Tuy nhiên, như thế lại thành hay vì tôi có thêm thời gian suy nghĩ chọn lựa các dữ kiện để viết, đồng thời cũng nghĩ cách sắp xếp sao cho bài viết thật xuôi tai. Tôi quyết định viết thư này mong được cùng bạn chia sẻ một điều gì đó.
    Bạn thân mến đã bao giờ bạn tự hỏi chúng ta sinh ra từ đâu, chúng ta sống, làm việc vì cái gì? Và chúng ta nên sống như thế nào? Chúng ta sống phấn đấu và làm việc vì cái gì là những điều mà tôi luôn băn khoăn tự hỏi. Và cho đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tìm được câu trả lời thực sự, nhưng ít nhất cho đến bây giờ thì tôi cũng đã trả lời được phần nào. Mỗi người có suy nghĩ quan điểm riêng của mình - tất nhiên rồi, vì mỗi chúng ta là một cá thể độc lập mà! - nên xin được không bàn đến điều đó ở đây. Có rất nhiều lý do kiến tôi luôn băn khoăn tìm câu trả lời, một vài trong số chúng là như sau:
    Đầu tiên có lẽ là những suy nghĩ bắt nguồn từ một vài vấn đề liên quan đến lĩnh vực chuyên môn. Xin được mạn phép bạn nói lại một vài điều nghe thì có vẻ như mang lĩnh vực chuyên môn nhưng thực ra gần như ai cũng biết, tuy nhiên tôi vẫn cứ xin phép nhắc lại cho bài viết được theo một trật tự. Theo những nghiên cứu vật lý vũ trụ của khoảng 30 chục năm trở lại đây thì toàn bộ các thiên hà, hành tinh - hay nói tóm lại là vạn vật - được cấu tạo từ các hạt vô cùng nhỏ, vô tri vô giác. Các hạt này kết dính với nhau theo năm loại tương: như tương tác hấp dẫn, tương tác tĩnh điện, tương tác từ, tương tác mạnh và tương tác yếu. Từ những hạt nhỏ bé vô tri vô giác đó hình thành lên tôi, lên bạn và cả thế giới muôn màu sắc này? Tại sao từ những hạt nhỏ bé như vậy lại tạo ra tôi biết suy nghĩ và viết những dòng này, hay cho bạn đọc và suy xét tôi viết nó là hay hay dở. Bạn có ngạc nhiên không ?
    Về mặt không gian thì trái đất chỉ là hạt cát nếu mặt trời là quả bóng rổ và chả là gì so với toàn bộ vũ trụ bao la kia. Bản thân chúng ta lại quá bé nhỏ so với trái đất. Thế nhưng những con người nhỏ bé như chúng ta lại có thể tồn tại, suy nghĩ về toàn bộ vũ trụ, về sự hình thành và phát triển của nó. Tại sao lại có thể như thế, tại sao một cá thể -một bộ phận của vũ trụ-như chúng ta lại có suy nghĩ về sự tồn tại của cái toàn bộ?
    Về mặt thời gian, theo các nhà khoa học, vũ trụ của chúng ta mới chỉ hình thành cách đây khoảng 15 tỉ năm. Nhưng sự sống mới chỉ bắt đầu tồn tại khoảng vài trăm triệu năm. Nếu làm một phép so sánh: Giả sử tuổi của vũ trụ như một ngày 24 giờ, thì mãi tới 5h Mặt trời và Trái đất mới xuất hiện. Con sứa bước ra sân khấu lúc 23h2, cá xuất hiện lúc 23h22, chim và bò sát lúc 23h 41. Những con khủng long đi qua lúc 23h45 và rời sân khấu 9 phút sau đó. Khỉ xuất kiện lúc 23h58 và con người chỉ bước ra chỉ trước nửa đêm có 11,5 giây. Còn con người văn minh và công nghệ của bốn ngàn năm trở lại đây chỉ chiếm vài phần trăm của giây cuối cùng trong ngày, chừng một chớp sáng của đèn flash. Cũng từ các dữ kiện cho thấy rằng mặt trời của chúng ta sẽ "chết" sau 9 tỉ năm nữa. Nếu không có áng sáng mặt trời trái đất sẽ lạnh âm hơn 200 độ, mọi vật sẽ trở lên vô cùng lạnh giá đến nỗi không thể tồn tại được, liệu khi ấy con người chúng ta sẽ ra sao? Chúng ta sẽ sống và tồn tại như thế nào khi vũ trụ vẫn tiếp tục nở mãi, càng ngày càng lạnh đi và ngày càng trỗng rỗng, các ngôi sao cũng lần lượt tắt dần? Còn tuổi đời của tôi và bạn chắc gì đã vượt quá được 100 năm ?
    Bạn thấy không ? Về không gian và thời gian con người thật quá bé nhỏ. Về mặt cấu tạo chúng ta khác các loài khác ở chỗ nào? tại sao lại có sự khác biệt đó, ỹ nghĩa của sự khác biệt là gì? Cái gì đã làm cho con người biết suy nghĩ, biết cảm thông ? và đặc biệt là biết yêu ? Thật khó hiểu phải không bạn ?
    Tạm xa cái môn vật lý không lấy gì làm thi vị đó hãy xem lại chính cuộc sống của chính chúng ta nhé. Bạn có bao giờ đế ý xem bạn làm được bao việc có ích trong một ngày không ? Tôi chỉ làm được thường thì không qua năm việc có ích trong một ngày thôi: như đi dạy, làm một bài TOEFL, viết thư trao đổi với bạn bè hoặc đồng nghiệp, hoặc làm một phần công việc ở cơ quan. Nhằng cái là hết một buổi sáng, rồi buổi chiều, rồi lại đi ngủ và lại một ngày mới bắt đầu. Vừa đầu tuần lại đã nghỉ cuối tuần. Nếu điểm qua một tháng thì cũng chẳng thấy có khá hơn gì. Ví dụ như công việc vài tháng vừa rồi của tôi: tháng hai thì thi xong một vòng của VEF là quan trọng, định là xem trước Form nhập học của các trường, viết cái Statement of Purpose, tìm hiểu về các giáo sư để sau này apply cho khỏi cập rập rồi cũng không làm được. Tháng ba thì thi xong TOEFL và đang đợi kết quả, cũng đã viết xong mấy cái Statement of Purpose đâu? Còn nếu bạn để ý một chút bạn sẽ thấy là bạn còn nhớ như in tết năm ngoái bạn đi những đâu, gặp ai làm những gì từng ngày một, thậm chí là bạn có thế nhớ sáng mùng một tết VTV3 chiếu phim gì, đúng không? Chẳng hạn như sáng mùng một năm 2003 VTV3 chiếu ?oTết này ai đến xông nhà?. Tôi đã để ý khoảng 8 năm trở lại đây năm nào ngày mùng một cũng có một chút mưa xuân. Xa hơn nữa, tôi còn nhớ như in cái ngày đầu tiên tôi vào lớp 10, hình ảnh cậu bạn tên Tuấn lúc ấy đang lúng túng bước vào lớp, tình cờ nó ngồi đúng bàn của tôi. Rồi hai đứa chơi thân với nhau, cũng có khi giận nhau nữa. Tôi vẫn còn buồn cười khi nhớ lại một lần trong giờ Anh văn, thằng Tuấn đang ngủ ngục trên bàn thì bị cô giáo gọi đứng giậy đọc bài. Tôi chêm ngay một câu rõ to trước lớp: "Thưa cô bạn Tuấn đang ngủ ạ". Thế rồi "anh Thu" ngồi ngay cạnh gọi nó dậy. Đứng lên thì lúng ba lúng búng. Cả lớp hôm đấy được trận cười thôi rồi luôn. Nó giận tôi cả tuần liền! Tôi cũng còn nhớ những ngày tôi với nó là cặp bài trùng đá cầu sau mỗi buổi học, hay những buổi hai đứa trốn học chính khóa về nhà ? ngủ. Chúng tôi hay trốn đến nỗi, bác chủ nhà của tôi nhớ nó ở mỗi cái tính tốt là dễ ngủ. Tám năm đã trôi qua rồi bạn ạ. Một phần mười cuộc đời người đã trôi qua. Năm nay tôi 23, bạn cũng vậy, nghĩa là 2 phần bảy cuộc đời đã trôi qua mà chúng ta chưa làm được gì nhiều. Sao thời gian trôi nhanh thế không biết? Thế mà có phải ai cũng có thể sống được hết quãng thời gian ít ỏi đó đâu?
    Chiều nay khi vừa đi làm về tôi tranh thủ vào công viên Lê-nin chạy bộ, gần hết vòng hồ tôi thấy một đám đông lớn xung quanh một xe cấp cứu. Kẻ đứng, người ngồi đang bàn luận râm ran. Tôi thấy một ông tài xế đang ngồi trong xe, phía trước một nữ bác sĩ đang chống một chân vào đầu xe vặn mình và đang nói chuyện với một vài người tập thể dục vây quanh. Tôi đoán là có người cấp cứu trong công viên nên người ta mới phóng cả xe vào khu vực cấm như vậy. Tuy vậy tôi cũng không ham nhìn, nhưng một cậu trạc tuổi tôi chạy ngay trước nhảy lên ngó vào trong thùng xe xem chuyện gì xảy ra? Khi chẳng thấy bác sĩ lẫn bệnh nhân trong xe anh ta quay sang hỏi một người gần đó: "Chuyện gì thế?". Tôi nghe có người nói có người bị đau tim, rồi lại có tiếng của ai đó nói ?oNó chết rồi nằm gốc cây kia kia?. Ôi trời ơi, tôi gật bắn. Vừa chạy vừa liếc qua, tôi thấy người ta phủ lên mặt cho một câu thanh niên có lẽ ít tuổi hơn tôi một cái áo phông vẫn còn ướt mồ hôi của một ai đó tốt bụng đã cởi ra cho. Hai tay cậu ta vắt lên ngực, chân chụm lại co qoắp. Da chân tay hơi đen, và trắng bệch ở các bụng chân và tay. Cậu ta được đặt lên thàm cỏ cuối xuân xanh non, đầu gối vào gốc cây. Tôi sợ đến nỗi không dám lán lại lâu. Cả tiếng đồng hồ sau tôi vẫn thấy người ta xúm quanh đó vì không ai biết anh ta ở đâu mà báo cho người nhà. Tôi nghe nói anh ta đang chạy tự dưng lại ngã vật xuống, người xung quanh không biết mà cấp cứu. Qua bộ dạng tôi đoán có thể anh ta là sinh viên tỉnh về Hà Nội học đại học Bách khoa hoặc Xây dựng gần đó. Nếu mà dân ta ai cũng đủ điều kiện khám bệnh toàn bộ định kì 6 tháng một lần như lời khuyên của ngành y thì có lẽ anh chàng xấu số kia đã phát hiện ra mình bị bệnh tim, và có lẽ cũng không chết oan uổng như vậy. Thật đúng là con nông dân muốn khá lên bằng trí tuệ và nghị lực thôi cũng chưa đủ! Anh ta mới chí hai mươi thôi mà? Còn bao khát vọng của tuổi trẻ, bao hoài bão vậy mà không bao giờ còn thực hiện được nữa. Chính hình ảnh về chàng thanh niên ban chiều đã thôi thúc tôi viết những dòng này, viết một điều gì đó về ý nghĩa cuộc sống.
    Tôi luôn tự nhủ rằng vậy con người tồn tại để làm gì? Phải sống như thế nào cho có ý nghĩ khi cuộc sống ngắn ngủi quá. À, lại xin kể thêm với bạn một chuyện trên thời sự VTV1 mà tôi mới nghe được. Nghệ sĩ nhiếp ảnh tên Nguyễn Hoài Linh người thành phố, người được xếp vào hàng 25 nghệ sĩ xuất sắc nhất thế giới thuộc thể loại đen trắng khi được phỏng vấn có nói: Tôi thích chụp ảnh các cồn cát vì nó ẩn chứa vẻ đẹp của hoang sơ, và vắng lặng, thích chụp ảnh trẻ em vì sự trong sáng đến tinh khiết trong ánh mắt và nụ cười của con trẻ, thích chụp ảnh về các cụ già vì trong cái nhìn của người già có cái nhìn của sự xa xăm, của sự chiêm nghiệm lại cuộc đời mà họ đã trải qua. Ông muốn chụp lại những bức ảnh đó là vì ai cũng có tuổi già, và muốn giửi gắm lời nhắn nhủ tới người thưởng thức các tác phẩm của mình: Hãy sống có ích để sao cho khi bạn về già bạn không phải hối tiếc vì những điều mình làm, con cháu có quyền tự hào, và để lại một cái gì đáng giá cho đời. Sống thật lòng mình, và sống có ích.
    Phải sống thế nào cho có ý nghĩ là một câu hỏi lớn tôi chưa trả lời được. Cũng có rất nhiều người đã thử đi tìm câu trả lời như tôi. Có lẽ trước đây Xuân Diệu cũng có một lúc nào đó suy nghĩ về điều này chăng? khi trong bài thơ "Vội vàng" ông phải than lên rằng,
    " Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
    Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; "
    rồi lại,
    " Chẳng bao giờ, ôi ! chẳng bao giờ nữa...
    Mau đi thôi ! mùa chưa ngả chiều hôm, "
    Xuân Diệu không có vợ, nhưng sống rất khẩn trương, sống vội vàng, nhưng có ý nghĩa. Không ít người trí thức, kể cả những người bình thường vì không tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời đã tự đi tìm tới cái chết. Một nhà Vật lý rất tài năng người Ý (phụ tá tuyệt vời của Enrico Fermi người đã để lại một hình ảnh không phai mờ trong bức tranh của ngành vật lý cơ bản những năm 1930) Ettore Majorana là một người trong số họ, ông đã tự vẫn vì không tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời khi cảm thấy chán ngán với cuộc sống. Tôi thì không như vậy, tôi yêu cuộc sống này, yêu gia đình, yêu bạn bè người thân. Tôi cũng luôn hát. Ở khu tập thể tôi sống tôi nổi tiếng vì lúc nào cũng mở Trọng Tấn và hát ông ổng khi đi học hoặc đi làm về đấy.
    Tôi mới chỉ trả lời được một phần câu hỏi cuộc sống là gì, và tôi vẫn đang trên đường đi tìm thêm lời giải đáp. Bạn đã tìm thây chân lý sống cho mình chưa? Xin dành quyền trả lời cho bạn. Và để thay cho lời kết có lẽ tôi không lên đưa cả Xuân Diệu vào đây vì tôi chưa bao giờ là người giỏi văn. Vì vậy để bạn đọc không cảm thấy ức chế vì những gì tôi quan niệm về thơ và đời của Xuân Diệu tôi xin được trích nguyên bài thơ "Vội vàng" của ông dưới đây. Mong rằng nó cũng đem lại cho bạn ít nhiều một xúc cảm đẹp nào đấy.
    Chào thân ái,
    Kiên.
    Vội vàng
    Xuân Diệu
    Tôi muốn tắt nắng đi
    Cho màu đừng nhạt mất.
    Tôi muốn buộc gió lại
    Cho hương đừng bay đi.
    Của ong **** này đây tuần tháng mật;
    Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
    Này đây lá của cành tơ phơ phất;
    Của yến anh này đây khúc tình si;
    Và này đây ánh sáng chớp hàng mi,
    Mỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửa;
    Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
    Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
    Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
    Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua,
    Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
    Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất.
    Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
    Không cho dài thời trẻ của nhân gian;
    Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
    Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại.
    Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
    Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
    Mùi tháng, năm đều ươm vị chia phôi,
    Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt.
    Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
    Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi ?
    Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
    Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa ?
    Chẳng bao giờ, ôi ! chẳng bao giờ nữa...
    Mau đi thôi ! mùa chưa ngả chiều hôm,
    Ta muốn ôm
    Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
    Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
    Ta muốn say cánh **** với tình yêu,
    Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
    Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
    Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
    Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
    - Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi !
  7. toilaban

    toilaban Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2005
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Sau khi đọc xong bài của amater tôi chợt nghĩ phải làm ngay 1 việc ko lỡ ..........
    Dành cho một người trong dđ này : I Love U !
    TÔI YÊU EM
    Puskin
    Tôi yêu em đến nay chừng có thể
    Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
    Nhưng không để em bận lòng thêm nữa
    Hay hồn em có bóng u hoài.
    Tôi yêu em âm thầm không hi vọng
    Khi rạo rực lúc lửa hờn ghen
    Tôi yêu em chân thành đằm thắm
    Cầu em được người tình như tôi đã yêu em !
  8. toilaban

    toilaban Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2005
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Em ngang bướng quá. Tuổi khỉ đâu phải là lý do....
    Mỗi lần em nói đùa thì anh lại cho rằng đó là sự thật còn những lúc em đấm vai anh để đùa vui vài câu thì đó lại là những tình cảm chân thật nhất của em. Em đã quay đi, đã khóc sau khi nói đùa với anh, em khóc không phải vì anh ngốc, mà vì anh thật quá. Thật đến nỗi em ko biết mình có thể giữ nổi anh trong trái tim không nữa.
    Em yêu anh, rất rất nhiều.
  9. toilaban

    toilaban Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2005
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    tôi là bạn, bạn không là tôi. I don''t want to miss a thing
    I could stay awake just to hear you breathing
    Watch you smile while you are sleeping
    While you''re far away dreaming
    I could spend my life in this sweet surrender
    I could stay lost in this moment forever
    Where every moment spent with you is a moment I treasure
    Don''t want to close my eyes
    I don''t want to fall asleep
    Cause I''d miss you babe
    And I don''t want to miss a thing
    Cause even when I dream of you
    The sweetest dream will never do
    I''d still miss you babe
    And I don''t want to miss a thing
    Lying close to you feeling your heart beating
    And I''m wondering what you''re dreaming
    Wondering if it''s me you''re seeing
    Then I kiss your eyes
    And thank God we''re together
    I just want to stay with you in this moment forever
    Forever and ever
    I don''t want to close my eyes
    I don''t want to fall asleep
    Cause I''d miss you babe
    And I don''t want to miss a thing
    Cause even when I dream of you
    The sweetest dream will never do
    I''d still miss you babe
    And I don''t want to miss a thing
    I don''t want to miss one smile
    I don''t want to miss one kiss
    I just want to be with you
    Right here with you, just like this
    I just want to hold you close
    Feel your heart so close to mine
    And just stay here in this moment
    For all the rest of time
    2X
    I don''t want to close my eyes
    I don''t want to fall asleep
    Cause I''d miss you babe
    And I don''t want to miss a thing
    Cause even when I dream of you
    The sweetest dream will never do
    I''d still miss you babe
    And I don''t want to miss a thing
    Don''t want to close my eyes
    I don''t want to fall asleep
    I don''t want to miss a thing
  10. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0
    dám nghĩ dám làm và invisible

Chia sẻ trang này