1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tôi nên làm thế nào bi jo.

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi applennpc, 19/12/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    lại vào đây...đọc...để sẻ chia...
    Nhưng thực sự mình k hiểu được bạn...
    nếu là mình... thì mình chỉ có thể làm bạn với anh ấy... k thể yêu như bạn được...
    Nếu là anh ấy... khi còn chưa dứt chị kia, mình sẽ k thể nói yêu, nói nhớ bạn được.
    Mình cũng có chuyện buồn. Mình chia tay người yêu cũ. Vì nhiều lý do.Nhưng lý do lớn nhất. Là mình k còn yêu anh ta. Nhưng người yêu mới của mình, nhất định k chịu tin là mình yêu anh ấy,mà luôn nói rằng:" Anh chỉ là thứ 2 trong em, làm sao bằng người yêu cũ của em được"... Mình k thể giải thích thế nào cho anh ấy hiểu... và đôi khi,mình muốn buông xuôi,chẳng giải thích. Nếu người ta cứ nhất nhất tự cho rằng... ngày xưa mình đã yêu nhiều, còn giờ thì k thế...thì sao mà nói được... buồn lắm bạn ạh!
  2. Kimtaehan

    Kimtaehan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    841
    Đã được thích:
    0
    Thực lòng k biết nên vui hay nên buồn với bạn chủ topic! Vì cái cách yêu của bạn..vừa đáng thương, vừa đáng giận!
    Chỉ hi vọng bạn sẽ sớm tỉnh táo hơn!
  3. disguise

    disguise Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2008
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    Đọc xong đau tim...Một hòan cảnh tương tự nhưng ngược lại với mình...
    Biết là khó nhưng chân thành khuyên bạn nên xa và đừng liên lạc với người đó nữa...Nếu không sau này bạn vẫn là người cảm thấy đau khổ và hối hận nhất đấy...
  4. applennpc

    applennpc Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/10/2007
    Bài viết:
    1.576
    Đã được thích:
    0
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
  5. wishdayz

    wishdayz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/07/2008
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Tớ thấy bạn nên đọc câu chuyện của chị này, tớ đọc được trên webtretho chac bạn cũng sẽ tìm được lại niềm vui cho mình. Để làm lành vết thương cần phải có thời gian bạn càng dằn vặt bản thân thì chỉ khổ mình thôi( kinh nghiệm bản thân đấy ^^)
    Những câu chuyện ngoại tình
    --------------------------------------------------------------------------------
    Câu chuyện thứ 8
    Người ta ngoại tình mà vẫn yêu thương người vợ chính thức của mình....trước đây tôi không tin điều đó...tôi coi đó là sự lừa dối đầy nhảm nhí vì tình yêu đích thực - trong cùng một thời điểm chỉ có thể dành cho một người....
    Tôi lấy anh trên cơ sở tình yêu, pháp luật và sự hậu thuẫn của hai gia đình, chúng tôi đến với nhau không vì tiền tài hay danh vọng...tất cả là do tự nguyện mà thành. Bốn năm chung sống vợ chồng - không quá giầu sang nhưng tôi thấy mình hạnh phúc, vậy mà giờ đây tôi phải đứng trước một quyết định thật đau khổ và khó khăn - Ra đi để mình thanh thản - níu giữ để rồi đổ vỡ tất cả. Ba mươi năm làm người tôi chưa giúp được ai cái gì to tát, nhưng tôi cũng chưa làm gì bất nhân vô đạo cho ai. Tôi vừa giữ lại trên cõi đời này một sinh linh bé bỏng - đó là phúc phận của riêng anh - cái mà tôi đã không thể đem lại cho anh dù khao khát đến cháy bỏng - điều này đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải ra đi - người đàn bà ấy đã thắng - ngay cả khi cảm nhận được tôi và anh vẫn còn tình yêu....
    Một chuyến công tác bình thường như mọi lần, tôi không thề ngờ rằng chuyến đi định mệnh ấy của anh đã đạp đổ mọi chuyện, gia đình, tình cảm vợ chồng, sự kính trọng anh trong lòng tôi....
    Tôi thấy mình cay đắng đến ê chề .... nhục nhã của một kẻ bị phản bội, đau đớn vì tình cảm tổn thương, thất vọng tột cùng vì tôi không bao giờ nghĩ được sẽ có ngày hôm nay .....
    Sau chuyến đi công tác ấy, mọi chuyện tôi không cảm nhận được gì, với tôi tất cả vẫn bình thường.....bốn tháng sau sự thật được phơi bày chính bởi sự thành thật của anh.....
    Người tình của anh đã mang bầu.....
    Còn tôi ! Bốn năm làm vợ ....tại sao tôi không thể mang đến cho anh niềm hạnh phúc ấy?!?! Tôi và anh đều mong điều đó hơn mọi thứ trên đời? Vậy mà tại sao tôi không thể làm được ?!?!
    Anh vẫn yêu tôi - tôi biết ! Nhưng lúc này tình yêu thì có thể giải quyết được gì?!?! Người ta bảo đàn ông xa vợ thường hay ngã lòng, nhưng đó chỉ là nhất thời còn tình cảm gia đình mới là thực sự.....Nhưng làm sao tôi có thể giữ được anh trong tình cảnh này?!?!
    Trớ trêu cho cái thân tôi là người phụ nữ ấy lại là đồng nghiệp của anh....cái cơ quan mà tôi đã nhẵn mặt trong vai trò một người vợ bên cạnh anh những năm tháng qua.....
    Những lúc nao lòng tôi đã nghĩ, có lẽ đây là số phận của mình, việc con cái cũng là phúc phận của từng người mới có được, tôi và anh đều bình thường, không bệnh tật gì, mọi thứ đều được bác sỹ khẳng định là tốt, thậm chí bác sĩ còn ngạc nhiên vì không hiểu tại sao chúng tôi lại không có con cho đến tận lúc này.....
    Chán nản, tuyệt vọng..... bạn bè rủ tôi đi xem bói....người ta đã nói với tôi một câu mà tôi nhớ mãi dù tôi chưa hề kể lể về mình, mà lúc đó việc chồng tôi ngoại tình tôi cũng chưa hề biết....em và chồng em chắc chắn sẽ chia tay, bọn em không thể có con được dù hai người không bệnh tật gì, nhưng hễ chồng em ngoại tình dù chỉ một lần lập tức sẽ có con và em cũng vậy, chỉ một lần không chung thuỷ với chồng em cũng sẽ có con ngay.....
    Thật là khủng khiếp vì không ngờ điều thầy bói nói lại là sự thật....
    Tôi yêu cầu một cuộc gặp gỡ giữa ba người....cô ấy ngồi đối diện với tôi....không nhìn tôi nhưng tôi đã quá quen mặt....Không có lời giải thích nào cả, mọi chuyện như là sự thật mà ai cũng phải chấp nhận....câu chuyện lùng bùng làm tôi không thể nhớ được điều gì chỉ ấn tượng một câu duy nhất người đàn bà ấy đã nói ....chồng chị đi lại với em đã lâu, mà tại sao chị lại không biết gì cả?.....
    Tôi vẫn phải về nhà chồng .... vì dù sao chúng tôi vẫn là vợ chồng. Gia đình hai bên chưa hề hay biết chuyện gì cả.....
    Sau buổi nói chuyện đó, trở về anh và tôi nằm khóc hết một đêm dài....
    Tôi thẫn thờ như một kẻ mất hồn...sẽ giải quyết việc này ra sao....không có câu trả lời nào thoả đáng....tôi chỉ biết tìm đến những nơi đơn độc mà khóc lóc một mình.... Tôi thương mẹ khi nghĩ đến sẽ có một ngày con gái phải nói sự thật này...Mẹ ơi ! Con xin lỗi mẹ ! Con phải mang đến cho mẹ một nỗi buồn mà trong câu chuyện ấy con gái yêu của mẹ là người đau đớn hơn cả....
    Tôi bước vào phòng mình.....chồng tôi đang ngồi ở bàn làm việc, lưng quay lại phía cửa, đã cả tuần nay chúng tôi tránh ánh mắt của nhau.....những bữa cơm chung với cả gia đình là một thời khắc thực sự căng thẳng....câu chuyện mọi người bắt đầu và kết thúc như mọi ngày....tôi và anh không thoả thuận gì với nhau mà những vở kịch vẫn được diễn ra hoàn hảo, mọi người không hề hay biết, chỉ có lúc về phòng riêng là chúng tôi phải đánh trận trong lòng mình.....Như mọi ngày trước, tôi bước vào phòng mà không hỏi anh lời nào....tôi thấy anh quay lại nhìn tôi....nước mắt giàn giụa....
    - Anh đã bảo V phá thai....anh không thể sống căng thẳng hơn thế này được nữa, anh sẽ chia tay cô ấy, mọi việc sẽ chấm dứt....
    Như có một luồng điện chạy qua sống lưng...tai tôi ù đặc không nghe hết được những lời anh đã nói....
    - Anh không được làm thế, tôi lạc giọng gào lên.... lao lại chiếc điện thoại tôi vội bấm số máy của V...
    - Chị đây ! Em không được phá thai, đứa bé không có tội gì. Người lớn sai hãy để người lớn gánh chịu hậu quả này.....
    Không kìm được lòng mình, tôi khóc nức nở và như muốn xỉu đi.....
    Chồng tôi bế tôi lên, anh có vẻ hốt hoảng và luôn miệng hỏi tôi có làm sao không? Mẹ chồng tôi thấy ầm ĩ lao vào .... Cảnh tượng bà chứng kiến thật thê thảm ....chúng tôi đang khóc rũ rượi như sắp phải xa lìa nhau mãi mãi... tôi nghĩ không thể che giấu mọi người thêm được nữa ......mặc dù chồng tôi luôn miệc nói không có gì, mẹ cứ ra ngoài vợ chồng con đang nói chuyện....
    Tôi giữ bà ở lại, trước mặt chồng, tôi xin phép bà cho tôi được về nhà mình.....
    - Con xin phép mẹ cho con về bên nhà một thời gian, khi trở lại con xin được thưa mọi chuyện với mẹ.....
    Mẹ chồng tôi cũng bật khóc....có chuyện gì thế ? Các con đừng làm mẹ sợ.....
    Khổ cho tôi V lại là đồng nghiệp của anh, người phụ nữ ấy có cá tính mạnh mẽ và không ngại đối đầu....cô ấy đẩy tôi vào thế bị động và chính tôi lại là người cảm thấy run sợ....bản tính tôi không thích những chuyện đôi co, tranh chấp....nên tôi như kẻ thua cuộc trong chuyện này. V đã thẳng thắn rằng cô ấy yêu chồng tôi, mọi chuyện là tự nguyện và không có gì ân hận.....cô ấy sẽ chờ quyết định từ vợ chồng tôi....mà chồng tôi thì lại đang mong muốn có một đứa con biết nhường nào....
    Về phần tôi ! Thời gian qua tôi đã nghĩ ngợi rất nhiều....Đặt địa vị mình vào V, tôi có buông tha mối tình này, tôi có để đứa con do mình sinh ra cho người khác chăm sóc suốt đời không ? Với tôi ! Có thể theo đuổi tình yêu thì tôi không dám, còn bỏ con lại cho người khác thì không bao giờ.....vậy với V ! Một người phụ nữ đầy cá tính, cô ấy có chấp nhận không?!?! Trong khi đứa bé là lợi thế, chỉ cần cô ấy không chấp nhận giao con thì chồng tôi làm sao có thể chấm dứt được chuyện này trong suốt cuộc đời, còn tôi, có đủ bản lĩnh để cắt đứt hoàn toàn tình mẹ con thật sự của họ hay không?
    Giả sử nếu vợ chồng tôi tiếp tục chung sống, đứa con riêng của anh ra đời...V không buông tha chúng tôi và đứa con anh không thể bỏ....thì tình cảm vợ chồng của tôi sẽ là gì? Sống như vậy để làm gì? Đến khi nào mớ bòng bong này mới buông tha tôi? có lẽ chỉ đến lúc nhắm mắt xuôi tay, hoặc đến một lúc nào đó không thể chịu đựng được nữa tôi phải ly dị chồng?
    Nếu lúc này tôi ra đi ! đầu tiên tôi sẽ là một kẻ bại trận đầy đau đớn...tôi sẽ sống ra sao sau cuộc chia tay này khi tôi không có con cái và tôi vẫn còn yêu anh nhiều đến thế....Có lẽ tôi sẽ chết vì đau khổ mất thôi .....
    Tôi xin phép về nhà mình vài hôm .... chồng tôi không đồng ý...anh muốn tôi ở lại....Nhưng tôi sợ mình không còn giữ được bình tĩnh nếu tình trạng này còn kéo dài .....
    Anh cứ để em đi, em cần thời gian để suy nghĩ về mọi chuyện....nếu cứ ở lại đây trong tình trạng này, em sợ rằng em không sống nổi vì căng thẳng....chúng ta hãy tạm xa nhau một thời gian để cùng nghĩ về nhau tốt đẹp...dù quyết định cuối cùng là gì chăng nữa....
    Chồng tôi đưa tôi về....cả đoạn đường dài im lặng không ai nói được lời nào.... tôi khóc thầm sau lưng anh cho sự tủi nhục của mình...sao tôi thấy anh xa tôi đến quá thể....anh không còn là của tôi nữa hay sao??? không dám chạm vào anh dù chỉ một lần....tôi cảm thấy mình không còn ý nghĩa gì nữa...hình như tôi đã thực sự mất anh....
    Đến cổng nhà tôi...hai người đều có vẻ ngại ngần nói lời từ biệt...tôi thì ngập ngừng bước vào còn anh có vẻ chẳng muốn quay đi...
    Thôi ! Anh về đi .... đừng nghĩ ngợi nhiều...việc gì phải đến sẽ đến....tôi chưa nói hết lời thì anh đã kéo tôi lại gần và ôm siết tôi vào lòng....dù không muốn nhưng tôi vẫn oà khóc trên vai anh ....cảm giác làm tôi nhớ đến ngày chúng tôi còn yêu nhau, mỗi lần đưa tôi về anh thường ôm tôi vào lòng trước lúc chia tay....yêu nhau đẹp đẽ là thế, tưởng rằng không có gì có thể làm thay lòng đổi dạ, vậy mà giờ đây....thật cay đắng cho tôi...hai chữ ngoại tình đã làm tan nát tất cả.....
    Đứa con của anh trong bụng V ngày một lớn dần lên và giới tính đã được bác sĩ chuẩn đoán con trai....Chồng tôi là con cả, dưới anh còn một người em gái chưa lập gia đình....mẹ anh đã chờ đợi một đứa cháu nội từ rất lâu rồi....chồng tôi không muốn gia đình biết việc này, nhưng tôi nghĩ không muốn cũng chẳng thể được....
    Thời gian qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều về câu chuyện của mình, tôi cũng đã gặp V vài lần để nói chuyện, cũng đã gặp chồng tôi để thẳng thắn về mối quan hệ phức tạp này....V thì chờ vào quyết định của tôi...nhưng chắc chắn cô ấy không bỏ con mình....cô ấy khóc nhiều ....và cũng xin lỗi rất nhiều....nhưng xin lỗi thì cũng để làm gì cơ chứ?!?! khi mà cô ấy đã làm tôi phải đắng cay đến thế này...
    Chồng tôi là người yếu đuối trong tình cảm....anh cũng chẳng dám quyết định điều gì....bỏ con thì anh không thể, bỏ tôi thì anh không muốn....Thật buồn vì "không thể" có nghĩa là không bao giờ, còn "không muốn" là vẫn có thể xảy ra....Như vậy quyết định chuyện này chỉ mình tôi có thể....
    Tự đánh giá tôi thấy mình là người phụ nữ nghiêm túc và có học thức. Từ khi biết yêu tôi cũng chỉ có một mình anh....không có bất kỳ một ai khác nữa....Tôi tôn trọng tình cảm và sự thuỷ chung, với tôi đó không đơn thuần là tình yêu mà nó còn là nhân cách của con người. Tôi nghĩ rằng, nếu tôi chấp nhận cuộc sống này...nghĩa là chấp nhận chồng tôi hai vợ.... thì cuộc sống của tôi sau này sẽ thê thảm biết bao, tôi sẽ chẳng khác nào một người bệnh đau ốm quanh năm mà không có thứ thuốc nào chữa khỏi, rồi lòng tự trọng của tôi sẽ bị tổn thương nặng nè...tôi làm sao có thể ngẩng đầu nhìn gia đình, bạn bè và đồng nghiệp của mình....
    Còn nếu li dị chồng...tôi biết mình sẽ phải đau đớn, lý do duy nhất làm tôi phải nghĩ ngợi là vì tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều...chỉ có một lý do đấy thôi mà nó làm tôi băn khoăn đến nao lòng và tôi đã không dám quyết định gì trong suốt thời gian qua....Nhưng có lẽ chỉ còn cách lựa chọn này...chia tay sẽ làm tôi và mọi người bàng hoàng....nhưng rồi mọi chuyện sẽ qua...rồi tôi cũng sẽ quên được để yên lòng mình cho quãng đời sau này. Còn anh! dù yêu tôi chăng nữa thì thời gian và gia đình mới cũng sẽ làm anh lãng quên mọi chuyện....gia đình hai bên nếu có buồn phiền....rồi cũng sẽ qua....tôi cũng vậy....dù có đau khổ thế nào chăng nữa ...rồi cũng sẽ qua.......
    Bước khó khăn đầu tiên là tôi phải nói chuyện này với mẹ chồng mình.....Bà không khỏi bàng hoàng vì câu chuyện phức tạp này đã đi quá xa và không còn đường cứu vãn....
    - Con xin lỗi vì đã không làm tròn bổn phận của mình ! Dù trong con không hề muốn làm mọi người phải buồn phiền, nhưng sự việc đã đến nước này, con không thể giấu mẹ thêm được nữa....
    Mẹ tôi khóc rất nhiều.... nhưng rồi cũng chẳng có cách giải quyết nào khác ngoài những giọt nước mắt của hai người đàn bà và lời mẹ chồng tôi nói đã nói trong tiếng nấc...Con khổ quá con ơi ....
    - Chuyện của các con mẹ không dám can thiệp vào, mẹ không mong có ngày này. Thực lòng từ trong tâm mẹ! Mẹ vẫn mãi coi N là con dâu....nhưng hai con đều đã lớn....các con phải tự quyết định lấy hạnh phúc của mình.....
    Trước mặt cả chồng tôi, tôi đã nói ra quyết định của mình....tôi sẽ xin ly hôn....và sẽ ra khỏi nhà anh như ngày tôi đã bước vào...vẫn mang theo tình yêu dành cho anh, không con cái....không gì cả và không đòi hỏi vật chất.....
    Nước mắt lênh láng trong căn nhà này....Tôi nói có sai đâu....quyết định ly hôn thì ai trong chúng tôi cũng sẽ phải đau khổ....Nhưng chính tôi cũng đang cố để vượt qua mình đấy thôi....rồi họ cũng sẽ quên ....vì họ đã có cái để lấp đầy nỗi đau này.....Còn tôi, tôi sẽ là quá khứ ........
    Rồi mọi chuyện sẽ qua....
  6. applennpc

    applennpc Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/10/2007
    Bài viết:
    1.576
    Đã được thích:
    0
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
  7. applennpc

    applennpc Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/10/2007
    Bài viết:
    1.576
    Đã được thích:
    0
    Y . a
  8. applennpc

    applennpc Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/10/2007
    Bài viết:
    1.576
    Đã được thích:
    0
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
    let it be let it be let it be
  9. triixflix

    triixflix Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/05/2008
    Bài viết:
    647
    Đã được thích:
    0
    Ờ, đi đâu đấy, lâu lắm mới thấy mặt, vẫn người cũ, topic cũ!
  10. demon13

    demon13 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/03/2008
    Bài viết:
    711
    Đã được thích:
    0
    Chỉ đần thôi à, gái 86 vừa đần vừa hâm vừa ngu, ghê gớm, ích kỉ, xấu xa. Bao nhiêu cái xấu của con gái, gái 86 nhận hết. Tớ cũng 86 và tớ cũng định chết rất nhiều lần mà không dám.
    Bạn chả cần phải làm gì cả, chỉ nghĩ là cái gì không phải của mình thì mãi mãi không phải của mình. Cứ enjoy cuộc sống độc thân đi đã nhỉ. Sau này tớ về làm hội 86 độc thân xinh xắn thỉnh thoảng mặc thật đẹp đi cà phê hoặc đi ăn cho thiên hạ thèm
    Nhờ

Chia sẻ trang này