1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tôi ơi đừng tuyệt vọng !!!

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi MrWIN, 19/05/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. jimili

    jimili Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/05/2002
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0
    hừ hừ, có lẽ là jimili hơi lấn sân thật..
    Đầu tiên là chỉ định cẻm ơn thui...
    hic, nhưng mà chắc tại cái tính bắng nhắng không sửa được.
    Vả lại nhan đề topic là tôi ơi đừng tuyệt vọng cơ mà.... đừng tuyệt vọng nghĩa là làm thế nào để vui vẻ....
    Đừng trách jimili nghen cokhonganh.
    Mong manh yếu đuối, tên của mi là phụ nữ...]
  2. Soledad

    Soledad Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/05/2001
    Bài viết:
    1.751
    Đã được thích:
    0
    Không gặp nhau sẽ hay hơn
    Tháng 7 hả chị?
    Sol
  3. MrWIN

    MrWIN Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    133
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn tất cả những người không quen biết, cám ơn tất cả những động viên và an ủi. Thấy mình ấm lòng và vui làm sao khi nhưng dòn chư động viên của những người quen va không quen mới hay biết đâu đó trong một góc của tâm hồn con người, còn đấy nhưng cảm thông và chia sẻ.
    Đúng là TY thì luôn có khoảng cách, còn tình bạn thì không bao giờ, mãi mãi là thế. Tôi lơn lên giữa bạn bè từ nhưng ngày không sống chung với gia đình từ năm 14 tuổi và cho đến tận bây giờ, cảm giác buồn tủi khi mình ít được quan tâm nhất trong nhà đã dần xây dựng trong tôi một cảm giác vô cảm với những người sống đầy đủ giữa gia đình, coi thường những đứa khóc vì không có bố mẹ đón hay bị người khác ăn hiếp. Chỉ đơn giản là trong lúc đó nếu là tôi, có khóc vang trời cũng phải tự lết về nhà hay thói quen đi học một mình từ nhỏ. Và thế là với tôi, bạn bè là tất cả vì vui cũng đó, bùn cũng đó, hạnh phúc và đau khổ cũng đó.
    Phải chăng cảm giác xa nhà, nhớ nhà đã làm tôi không thể ở ngay trong ngôi nhà của mình, tôi vẫn nhớ ba nhớ mẹ, thương cả hai đứa em gái khờ khạo, không ai chỉ dạy những giao tiếp đời thường cho nó, không ai la mắng nó khi học bài không hiểu hay không biết làm quen bạn..............
    Tôi không biết là tôi sẽ nghĩ gì nữa, chỉ biết là rơi vào một khoảng lặng ngay cả chính bản thân mình............
    WIN

Chia sẻ trang này