1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tôi sẽ viết về điều đó...

Chủ đề trong 'Văn học' bởi quang_ca_qua, 28/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. quang_ca_qua

    quang_ca_qua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Virgin : hôm nay của em thì trộn đủ cảm xúc, lo lắng lúc canh khuya, mệt mỏi lúc tảng sáng, hồi hộp cả buổi sáng, vỡ òa vui sướng vào buổi chiều, tối thì ân hận đến tận bây giờ
    5xu : Nghe phức tạp nhỉ!
    Virgin : đọc rất thích ạ ^^
    5xu : em bảo đọc cái gì thích?
    Virgin : 2 cái entry anh bảo viết 1 mạch ý
    Virgin : dạo này tâm trạng em thất thường
    Virgin : mà em thì ghét như thế
    Virgin : em cứ đợi anh online mãi
    Virgin : em nhớ anh

    Rất lâu sau đó là sự im lặng, tôi không biết nói sao, tôi bất ngờ. Đúng, lúc đó tôi đã bất ngờ. Lúc đó là lúc nào nhỉ? Đúng rồi, lúc đó tôi đang ở lại văn phòng làm việc, và sau đó tôi ngủ trên chiếc đi văng, với niềm hạnh phúc tràn ngập. Đêm đó rất dài mà cũng rất ngắn ngủi. Rất dài vì tôi thức cả đêm, và rất ngắn vì tôi chỉ chợp mắt chừng đôi ba tiếng, với một nụ cười tủm tỉm trên môi.
  2. quang_ca_qua

    quang_ca_qua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Virgin : vâng, em định không nói ra
    Virgin : chắc em thật thà quá
    5xu : Có lẽ
    Virgin : em mà ko biết thì em cứ thật thà khai báo
    Virgin : là em ko biết
    Virgin : cảm ơn anh trai, làm anh có khó lắm không?
    Virgin : hình như em là ngươì may mắn
    5xu : Em không may mắn
    5xu : người may mắn ngủ trước 12h đêm
    Virgin : hihi, lúc 23h50
    Virgin : 1 người bạn nhắn tin cho em
    Virgin : bảo lâu mới gặp lại cậu
    Virgin : nhưng lần nào cũng thấy cậu xinh ra
    Virgin : chắc dạo này đang yêu
    5xu : Có lẽ họ nói đúng đấy
    5xu : Anh cũng gầy rộc đi rồi đây này. Anh cũng đang yêu

    Tôi đã nói thật, rất thật. Như thể chưa từng vậy bao giờ. Tôi chưa sống qua những thứ giống như vậy. Đó là một cái tôi khác hoàn toàn. Người ta có thể sống nhiều cuộc sống ư? Một kẻ nào đó trong tôi lại có thể thốt ra những lời lẽ si tình đến thế:
    Đó là một cảm giác như say sóng, say xe. Tôi nhớ em, tôi không thiết ăn, tôi không ngủ yên. Tôi nhớ em. Tôi chỉ nghĩ đến em. Tôi phải lòng em rồi. Tôi thở dài. Vì niềm vui, đi cùng đau khổ, như đôi bạn thân, như hình với bóng. Tôi có thể đem lại cho em những gì?
  3. quang_ca_qua

    quang_ca_qua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Tôi xóa thẳng tay những dòng chữ đã ám ảnh tôi quá lâu. Những dòng cảm xúc quá uỷ mị và ướt át. Tôi đang ở trên boong tàu tiến thẳng ra khơi. Quay đầu lại là bờ, nhưng sao phải quay lại? Tôi nhấn vào nút Delete xoá đi những dòng chữ mà tôi đã từng đánh dấu cẩn thận, như thể tôi đang cố xoá đi quá khứ của mình. Những đợt sóng bất tận của Thái Bình Dương miệt mài vỗ về tôi, khiến tôi tan biến, khiến tôi cảm thấy thực ra tôi rất nhỏ bé và vô nghĩa, không đáng phải bận tâm ưu phiền gì nhiều về những nỗi đau khổ hay vui sướng. Không có gì đáng kể, vì tôi đã ở đây rồi. Tôi bỗng không cảm thấy thất vọng nữa, thật lạ lùng, không hề.
    5xu : Vài bữa nữa gặp anh em sẽ thất vọng đấy
    Virgin : ặc, sao anh lại nghĩ em sẽ thất vọng nhỉ?
    5xu : Vì anh đang yêu nên gầy đi mà. Vậy thôi, anh đi ngủ đây
    Virgin : vâng
    Virgin : anh ngủ ngon nhé
    5xu : Em có thi ngủ trước ko nào?
    Virgin : hihi, hôm nay thì ko đc rồi
    Virgin : em phải xong bài tập này
    5xu : Mai gặp cho anh biết em ngủ lúc mấy giờ nhé!
    Virgin : mai em sẽ thi ngủ sớm với anh
    5xu : Vậy em làm bài tập đi, anh out đây.
    Virgin : vâng ạ
    5xu : Bye bye!
    Virgin : bb anh

    Đảo Lớn hiện ra phía trước. Tôi đã đọc lại hầu hết những gì mình viết trước đó, những đoạn chat với nàng suốt đêm thâu, hay những tán gẫu đứt đoạn tranh thủ vào giờ nghỉ trưa? Và tôi đã xóa hết. Xoá hết. Tôi không rõ tại sao tôi buộc mình phải làm thế. Tôi cũng không băn khoăn nhiều về lý do, bởi vì Đảo Lớn kia rồi, có thể nàng đợi tôi ngay đó, với trang phục như một thiếu nữ chơi tenis. Tôi đã có thể thấy từ xa trên bến cảng, những bóng dáng có thể là nàng, Virgin yêu dấu của tôi. Ai đó trên tàu sử dụng nước hoa hiệu Diorissimo- nhưng nó không thể sánh với nước hoa của nàng, Virgin yêu dấu của tôi.
  4. quang_ca_qua

    quang_ca_qua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Tôi đã từng đến Đảo Lớn. Nó không thay đổi gì mấy, vẫn bến tàu đó, những căn nhà rêu mốc đó thấp thoáng trên đảo. Khu chợ nồng nặc mùi tôm cá, các loại hàng khô. Tôi nhìn một lượt, tôi tìm bóng hình V của tôi. Người ta hay nói tình trạng này là cái gì mà bóng chim tăm cá? Chả thấy đâu cả. Những hy vọng của tôi lại bắt đầu lung lay. Tôi lếch thếch đi vô định trong khu chợ, không mua cái gì cả, chỉ đưa mắt dò xét những du khách ít ỏi cũng đang lang thang trong chợ. Tôi đi về phía những khách sạn gần đó, hỏi thăm tin tức về một cô gái trẻ mặc chiếc váy xanh. Tất cả họ đều lắc đầu. Không có cô gái nào giống như thế cả.
    Rốt cuộc tôi mệt lử, ngồi thở trong tiền sảnh khách sạn nhỏ cuối cùng tìm đến hỏi thăm. Còn vài tiếng đồng hồ đến giờ có ca-nô sang Đảo Cát Trắng. Tôi quyết định ngồi luôn ở đây nghỉ ngơi. Tôi gọi lon bia lạnh, tu lấy được, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Vậy là nàng không có ở đây. Tốt thôi, vẫn còn có bia ướp lạnh ở đây. Nói chung ở Đảo Lớn cái gì cũng có: Nào là trường học, bưu điện, bệnh xá, khách sạn, truyền hình?và cả gái nữa, rất nhiều, lượn lờ trước cửa các khách sạn.
    Nhưng không có nàng.
    Tôi uống cạn lon bia rồi bóp bẹp dúm cái lon nhôm, gây ra một tiếng động khá khó chịu. Những du khách nước ngoài ngồi đọc sách ở tiền sảnh khách sạn tỏ vẻ hơi bực mình. Tôi cũng đang bực mình đây. Tôi đang chết dí ở cái xó này, mệt đứt hơi, không biết làm gì cho hết mấy tiếng đồng hồ còn lại. Tôi gọi thêm mấy lon bia nữa rồi bắt chước những vị khách tây ba lô, tôi với mấy cuốn sách giới thiệu du lịch về Đảo Lớn bày trên giá gần đó lật vài trang, ra vẻ xem xét. Ngoài kia nắng hắt ngược từ dưới mặt biển lên chói chang, tôi đeo kính râm, ngồi ngoài hiên cái khách sạn ấy, nốc bia liên tục.
    Cuốn sách giới thiệu về lịch sử Đảo Lớn. Đại khái mấy cái tàu chiến của Pháp bắn ba phát đại bác thì quân và dân đảo hồi đó đầu hàng liền, hình như đó là thời phong kiến. Người Pháp bắt đầu xây dựng các công trình trên đảo, sau này là các công trình quân sự. Có một tay kỹ sư nào đó tên là Jean Baptise được nhắc đến là có công lớn trong việc xây dựng nhà cửa ở đây, về sau chết trong vụ bạo loạn nào đó. Tay kỹ sư này có một cô vợ người Việt, chăm sóc và ở bên cạnh khi hắn hấp hối, cô ta còn đẻ cho hắn một đứa con nữa chứ.
    Tôi khát nên uống hơi quá đà, có vẻ như ngà ngà men bia. Những cơn gió mát từ biển lùa qua sườn núi thốc vào cái hiên khách sạn mát rượi. Cái gã Jean Baptise chính ra sướng, có gái bên cạnh chăm bẵm khi tới số, mãi sau này vẫn được nhắc đến, lưu danh hậu thế. V của tôi đâu? Hay nàng đang ở bên một gã nào đó? Và đang cười vào mũi tôi?
    Tôi bỗng chú ý đến một bức ảnh nhỏ dưới có đề dòng chữ chú thích sau:
    Cháu năm đời của Jean Baptise - kỹ sư xây dựng hải đăng năm 1897 . Hiện nay cô bé mang hai dòng máu Pháp - Việt này vẫn đang sống cùng bố ở Đảo Cát Trắng.
    Đó là một cô bé lai rất xinh đẹp, với lọn tóc gợn sóng như lửa vậy. Hay là men bia khiến tôi có cảm giác như thế. Tôi tìm thêm thông tin về cô bé này, nhưng không có gì hơn. Ngay trang sau người ta bắt đầu giới thiệu về hệ sinh thái trên Đảo Lớn và các quần đảo trong vịnh, những cái gì lằng nhằng về chuỗi thức ăn và các vấn đề bảo tồn này nọ. Có một số bức ảnh về các công trình người Pháp xây dựng, một số ảnh bờ biển, các loài chim, thú, côn trùng?
    Tôi gấp sách lại, chụp cái mũ cói vào mặt, ngả người ra chiếc ghế xích đu vải bạt. Tôi ngủ. Gió mát. Men bia. Nắng và biển chói chang. Tôi chỉ muốn ngủ. Tôi chập chờn thấy V, nàng đang mỉm cười với tôi và từ từ lướt đến.
    Có lẽ tôi đã mỉm cười: Rốt cuộc em đã đến.
  5. quang_ca_qua

    quang_ca_qua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Nàng lướt từ từ qua, nụ cười mơ hồ: Vâng, em đã đến. Lẽ ra em có thể có một lựa chọn khác thế này, em có thể đã đến một nơi nào đó, gặp một con người khác, nhưng em đã đến đây, vì anh chứ không phải ai khác. Lẽ ra em có thể đến vào một thời điểm khác, khi đó có thể anh là một người đã đánh mất mọi thứ, trừ tình yêu. Và có thể đó là bởi vì chính em đã mang đến cho anh tình yêu, cùng với sự huỷ diệt ngay sau đó. Hoặc bây giờ, hoặc trước kia và sau này. Nhưng em đã đến đây. Bây giờ. Và rồi em sẽ ra đi, ngay sau khi anh tỉnh giấc mơ này.
    Tôi cười: Anh sẽ không để em đi dễ dàng vậy. Nếu anh không tỉnh dậy thì sao nào? Có phải như thế thì em sẽ ở bên anh mãi mãi? Như thế có vẻ giống như cái chết nhỉ? Hay là khi chết ta sẽ trở nên bất tử?
    Nàng chỉ cười không nói.
    Tôi định bụng sẽ không thức dậy, để giữ nàng ở bên tôi, mãi mãi. Thế nhưng tiếng còi tàu ngoài khơi vọng vào khiến tôi bừng tỉnh. Một chiếc du thuyền to lớn đang chạy ngang qua đảo, nó kéo những hồi còi dài chào bến cảng và hải đảo. Có thể nhìn rõ bong thượng tàu với những chiếc ô và bàn ghế, như thể họ đang mở tiệc. Hay như là một tiệm cà phê sang trọng đâu đó tràn ra vỉa hè ở thành phố vậy. Mặc dù trông xa thấy nó có vẻ chạy chậm, nhưng phía mũi tàu rẽ sóng rất ngoạn mục.
    Nàng đã tan biến.
    Tôi lơ mơ một chút vì men bia, đầu óc váng vất. Dường như mùi nước hoa của nàng vừa đâu đây, trong giấc mơ ngắn ngủi nó quay trở về. Mùi cơ thể nàng. Lại tan biến mất rồi!
    Tôi mua cuốn sách hướng dẫn du lịch, rồi xuống bến tàu để sang Đảo Cát Trắng.
  6. quang_ca_qua

    quang_ca_qua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Tôi ăn bữa cơm chiều cùng đôi vợ chồng trẻ đang hưởng tuần trăng mật ở Đảo Cát Trắng. Anh chồng đô con cắm cúi ăn, có vẻ anh ta rất đói. Tôi thì không đói lắm. Cô vợ trông lẳng lơ và ***y. Tôi có thể thấy rõ cô ta không mặc áo lót. Khi tôi nhìn vào ngực cô ta, dường như cái núm vú cô ta hếch lên, hiện rõ sau chiếc váy mỏng màu xanh da trời.
    - Anh có gia đình chưa? ?" cô ta hỏi.
    - Đã từng có.
    - Ồ - cô ta thốt lên. Anh chàng kia ngừng nhai nhìn tôi ?" Nom anh còn trẻ vậy mà?
    - Xin lỗi hai bạn trẻ - tôi nói và nhìn ra biển - tôi hơi ác cảm với phụ nữ và hôn nhân.
    Trời chiều vẫn còn mờ mờ, chưa tối hẳn. Ở tít xa ngoài mũi đảo, ngọn hải đăng bắt đầu sáng đèn. Những tia sáng nhợt nhạt chậm chạp quét ngang mặt biển. Cô ta đang nhìn tôi, tôi biết cái kiểu nhìn ấy nghĩa là gì. Nhưng tôi không có tâm trí đâu nghĩ đến chuyện đó. Cô ta như một con hổ cái đang đói, mềm mại, dẻo dai uyển chuyển, và sẵn sàng xé xác những con mồi.
    - Anh làm gì ở đây một mình vậy? ?" cô ta hỏi.
    - Chụp ảnh ?" tôi uể oải - Ở đây cát trắng rất đẹp.
    - Buồn chết đi được ?" cô ta nói.
    - Ở đây cái gì cũng dính cát ?" anh chàng to con ngẩng lên nói, anh ta đang nhai một con tôm, hầu như anh ta ăn hết khẩu phần của ba người.
    - Anh chụp ảnh làm gì? Bán à? ?" cô ta vẫn chưa buông tha.
    - Ừ, bán, làm lịch này nọ - tôi quay sang, bất giác ánh mắt lại chồi xuống ngực cô ta - đại khái ảnh nghệ thuật bình dân, chụp người mẫu, làm quảng cáo ấy mà.
    - Hay nhỉ! ?" cô ta cười cười ?" giá mà ai cũng được làm công việc thú vị như anh.
    - Hay ho gì, chán chết ?" Tôi mỉm cười nhìn cô ta ?" tôi thì lại ước gì được đổi chỗ với anh bạn đây.
    Anh chàng đô con ngẩng phắt lên nhìn tôi. Tôi mỉm cười: Thật đấy, tôi ước gì tôi là cậu. Anh ta nghĩ tôi đùa: Thế thì mình đổi chỗ nhé, anh không thích làm người thất nghiệp đâu. Anh ta yên tâm cúi xuống vét nốt những hạt cơm cuối cùng. Tôi mỉm cười nhìn cô ta và nói như thì thầm: Nào thì đổi.
    Sau đó tôi bắt đầu kể chuyện huyên thuyên, tôi không nhớ tôi đã kể những gì nữa.
    Nửa đêm, cô ta mò sang phòng tôi, khi mọi người ngủ say. Sáng hôm sau cô ta đi theo tôi. Một tháng sau cô ta bỏ tôi, hình như đi theo một cầu thủ bóng đá hạng chân đất nào đó, có lẽ đội tuyển phường. Tôi biết ngay mà, cô ta là một con hổ cái.
    Có lẽ, tôi đã đổi chỗ thật.
  7. quang_ca_qua

    quang_ca_qua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Ca-nô đang tiến dần vào Đảo Cát Trắng. Nó đây rồi, giống hệt như trong cuốn lịch để bàn. Bãi biển hoang sơ trắng xoá chạy cong cong như trăng lưỡi liềm, những rặng thông, phi lao, xen lẫn những cây dừa ngả nghiêng. Như một trinh nữ. Tôi nín thở nghĩ đến nàng. Cái chong chóng kỳ quặc kia cứ quay lờ đờ. Bọn trẻ con đen nhẻm chạy túa ra gạ gẫm hòng bán những cái vỏ ốc xấu xí. Không thấy bóng dáng nàng đâu. Tôi gạt đám trẻ con và đi về phía cái chong chóng, tôi có một kỷ niệm nho nhỏ ở đó. Nếu nàng có ở trên đảo, nàng chỉ có thể ở đó. Một ông già đen đúa và gầy gò đề nghị xách hộ tôi hành lý, tôi hỏi bao nhiêu tiền, ông ta xoè ba ngón tay ra. Được thôi, ok, tôi bảo. Tôi không hiểu ba hay là ba mươi, tiền Việt hay đô-la. Tôi bước nhanh qua bãi cát trắng loá. Cái tấm biển gỗ đề ?oCối Xay Gió? đong đưa tòng teng trước cửa, bạc phếch mưa nắng. Cái nhà trọ này vắng teo, một cô gái phục vụ phục vụ ngủ gật trên mặt quầy. Vài con ruồi vo ve trên miệng vỏ lon CocaCola và vài cái cốc lỏng chỏng trên một chiếc bàn kê ngoài hiên. Như thể có ai đó vừa ngồi uống giải khát và ngắm biển ở đó vậy. Tôi tóm lấy cái vỏ lon và bóp nó bẹp dúm, phát ra những tiếng ọt ẹt. Cô gái phục vụ thức dậy cáu kỉnh nhìn tôi.
    Không, không có nàng ở đây.
    Tôi ngồi phịch xuống cái bàn nhỏ lỏng chỏng cốc ấy và nhìn ra biển. Vậy là hết. Chấm dứt một giấc mơ đẹp, và buồn bã. Tôi gọi bia, vừa uống vừa lim dim nhìn ra biển. Ông già kéo lê hành lý của tôi trên những tấm ván sàn. Có một chiếc ti vi nhỏ ở quầy. Ruồi kéo đến. Xa xa có vài con tàu. Nắng chói chang và cát trắng loá. Mọi sức lực rời bỏ cơ thể tôi. Tiếng còi tàu đâu đó rúc lên. Những đám mây trắng đùn lên mê mải phía chân trời. Giá mà tôi đổi thân phận mình với những đám mây. Không, tôi không sao cả. Bia làm cho ruồi kéo đến và những ý nghĩ trở nên nhẹ như mây.
    Tôi bốc hơi, lơ lửng. Những cơn sóng cứ đều đặn vỗ về. Bãi cát trắng bốc hơi như đang cháy, làm biển run rẩy, run rẩy. Cứ run rẩy mãi không thôi. Mãi không thôi.
  8. quang_ca_qua

    quang_ca_qua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Ngay lúc đó tôi như nhìn thấy đoạn phim quảng cáo đang hiện lên. Màu xanh ngọc của nước biển. Bầu trời xanh ngắt màu lam. Những đám mây trắng xốp. Cát trắng loá. Những tán thông xanh xen lẫn những chiếc lá dừa bóng mượt dưới ánh nắng rực rỡ. Một cô gái tóc như màu da cam, như ngọn lửa, chân trần, chạy nhảy tung tăng trên bãi biển. Có khi tôi bị hoa mắt rồi cũng nên, hay bị say nắng nữa không biết. Bóng cô gái nhoè nhoẹt. Có lẽ tôi đã ngủ thiếp đi, gà gật trên chiếc ghế ở hiên quán trọ. May mà còn có bia lạnh. Tôi úp chiếc mũ cói vào mặt. Giấc ngủ chập chờn uể oải nhưng dễ chịu. Cái tựa ghế gỗ cứng khiến chốc chốc tôi phải cựa quậy, mồm há to phả ra những hơi bia nồng nồng xen lẫn tiếng khò khè theo nhịp sóng biển. Đôi lúc tôi mở mắt ra thấy cái tấm bảng gỗ treo ở hiên đong đưa trên cao. Những đám mây lững lờ bay. Rồi sau đó đôi mi trĩu nặng đờ đẫn khép lại. Kệ mọi chuyện đến đâu thì đến, tôi ngủ đã.
    Tôi mơ thấy nàng đang đùa nghịch trên bãi biển. Nàng ăn mặc như trong phim dã sử, tha thướt với những dải lụa mỏng trong veo, màu trắng. Mỗi lần nàng xoay vòng những dải lụa lại đổi màu. Màu thiên thanh. Màu ngọc bích. Màu thời gian.
    Tôi đến gần, nàng tan biến.
  9. quang_ca_qua

    quang_ca_qua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Có ai đó nhấc cái mũ cói ra khỏi khuôn mặt tôi, khiến tôi chói mắt và tỉnh giấc. Một khuôn mặt đang nhìn tôi chăm chú. Tôi không thể nhớ đã gặp anh ta ở đâu. Anh ta khiến nàng tan biến. Anh ta đã cướp mất nàng khỏi giấc mơ của tôi. Bầu trời làm chói mắt tôi. Tôi nheo mắt lại. Anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm, trên tay là cái mũ cowboy của tôi.
    - Gì đấy? - cuối cùng tôi hỏi.
    - Trông anh rất quen ?" anh ta lẩm bẩm như nói một mình, rồi trả lại tôi cái mũ.
    - Đồng chí cũng thế - tôi nói và với tay lấy cho anh ta lon bia. Anh ta lắc đầu. Tôi nhìn thấy anh ta cầm một cốc CocaCola. Phía sau lưng anh ta thập thò một cô gái. Tôi nhận ra đó là cô gái lai trong cuốn sách du lịch. Cô ta dễ đến mười sáu tuổi, cao dỏng, trên tay là một cốc nước ngọt, mắt mở to nhìn tôi, đôi mi cong vút. Lạy Chúa, cô ta đẹp quá thể. Tấm áo rách rưới càng làm cô ta đẹp hơn.
    - Ai đấy? ?" tôi hỏi ?" có phải chút chít ông người Pháp đấy không?
    - Vâng ạ - cô gái đáp.
    - Ngoan nhỉ! ?" tôi cười ?" hơi bị nổi tiếng đấy nhé, lại còn xinh đẹp nữa.
    Cô gái bám tay vào vai anh chàng kia, e thẹn cười. Tôi vươn người ra ngó, cô ta càng trốn tịt vào sau lưng anh ta. Lúc này tôi mới để ý anh chàng kia khá đô con, mặc chiếc áo phông cũ sờn in dòng chữ Thailand trước ngực. Anh ta chào tôi rồi kéo tay cô gái đi. Họ kéo ghế ngồi xuống chiếc bàn cách đó một quãng, thi nhau uống nước ngọt. Anh ta hí hoáy viết cái gì đó sau đó bắt cô gái đọc:
    Cuối trời mây trắng bay
    Lá vàng thưa thớt quá
    Phải chăng lá về rừng
    Mùa Thu đi cùng lá

  10. quang_ca_qua

    quang_ca_qua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Cô gái đọc bằng một cái giọng rất kỳ lạ. Một bài thơ tình do một đứa trẻ đọc. Phát âm chậm rãi từng từ một. Mỗi khi đọc sai anh ta lại nhắc lại bằng một cái giọng kẻ cả và vô cảm: ?o Lá vàng thưa thớt ?" không phải là thơ thớt, đọc lại từ đầu.?
    Cô gái đọc đi đọc lại vẫn bị sai ở chỗ đó.
    - Đọc tiếp đoạn sau đi ?" tôi không nhịn được.
    - Không phải chuyện của anh ?" gã nói, sau khi nhìn tôi từ đầu tới chân.
    - Bài thơ hay quá mà! ?" tôi nhún vai, thực sự không muốn kiếm chuyện với gã.
    Cuối trời mây trắng bay
    Lá vàng thơ thớt quá

    - Thôi được rồi ?" gã cắt ngang lời cô gái ?" hôm nay thế được rồi.
    - Em xin lỗi! ?" cô gái lúng búng.
    - Được rồi.
    - Em thử đọc lại nhá?
    - Đã bảo là được rồi ?" gã gắt lên ?" sao lắm lời thế nhỉ.

Chia sẻ trang này