1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tôi sống bình thường như thế đấy

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi ripina, 13/03/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ripina

    ripina Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Tôi sống bình thường như thế đấy

    Đầu xuân,?trời vẫn lạnh y chang như những ngày mùa đông vừa khẽ trôi qua.Mùa xuân năm nay bên tôi không có em.Thú thật là, tôi chẳng quen với cảm gíac đó một chút nào cả.Thất xót lòng ,đáng cổ,nghẹt mũi ?đủ thứ cảm giác.Chắc lại ngã bệnh mất thôi:bệnh của nhớ thương,bệnh của tiếc nuối,bệnh của đớn đau,bệnh của chờ mong khắc khỏai?

    Giờ này ,em tôi chắc đang tung tăng trên đại lộ Champs_Elysees ở Paris tráng lệ?Không biết em có còn nhớ gì đến tôi không?

    Nhớ?có lần ngồi bên em khẽ hát vài câu trong một bài thơ của Tô Như Châu :?Ngày sang thu anh lót lá em nằm?.Em vặn vẹo,nhớ nhé,khi sang thu nhớ lót lá cho em nằm.Cái giọng nói Bắc Kì có nét lém lỉnh mà dễ thương quá đi thôi!?Ừ anh hứa!??Thế rồi hứa với em, mà giờ đây sao thực hiện cho em đây,cô Bắc Kì ngày xưa của tôi?

    Nhớ?những lần trễ hẹn.Em dỗi.Tôi cười khà khà chọc cho em nguôi giận.Thế rồi lại huề nhau?em lại ngồi phía sau lưng.Tôi chở em dạo khắp những con phố Đà Lạt.Trời lạnh, tôi cho em muợn tạm hai cái túi áo phông.Thế là em ấm ,mà tôi cũng ấm hơn?

    Nhớ?ngày em mới học tiếng Pháp,em hát cho tôi nghe:?Alouette,gentil alouette??.Em nói bài hát viết về những con chim sơn ca:?Những con chim quyên dòng sông êm đềm,hát cho nhau bài ca quên lãng,trẻ thơ ngây lòng chưa biết gì??Tôi thích ngắm nhìn em hát.Mà không hẳn thế?đúng ra là tôi muốn nhìn ngắm em học hành,vui chơi,làm việc?Miễn đó là em,thì em có làm gì ,tôi cũng thấy em đáng yêu đến lạ!

    Nhớ?những trang viết vội vã của em gởi về cho tôi lúc nữa khuya,0h là lúc em dành tặng mình cho những trang viết chẳng đầu chẳng đuôi.Đọc hí hóay,rồi nhắn offline cho em:?Ngủ đi em!?

    Nhớ?Nguyễn Nhật Ánh có bài thơ:?Nợ?:

    Anh nợ em
    những ngày yêu
    nợ công viên những buối chiều cỏ xanh
    đi qua gian khó đời mình
    nợ câu thơ bắc qua nghìn nỗi đau
    ?
    Loay hoay những cuộc tình cờ
    Nợ trong ngẫu hứng những giờ ngẫu nhiên
    Một đời vay nợ triền miên
    Ngồi đây cũng nợ một miền rất xa?

    Tôi nợ em!
    Lần này thì chẳng thể cười khà khà để làm em thôi dỗi.Thế là biệt ly?


    Biệt ly nhớ nhung từ đây
    Chiếc lá rơi theo heo may
    Người về có hay
    Biệt ly sóng trên dòng sông
    Ôi còi tàu như xé đôi lòng
    Và mây trôi nước trôi
    Ngày tháng trôi càng lướt trôi

    Mấy phút bên nhau rồi thôi
    Đến nay bóng em mờ khuất
    Người về u buồn khắp trời
    Người ra đi với ngàn nhớ thương

    Mấy phút bên em rồi thôi
    Dáng em sống trong hồn tôi
    Xa cách ta còn tìm đâu ngày vui

    Biệt ly ước bao đường tơ
    Réo rắt trong muôn hương mơ
    Thành sầu tiễn đưa
    Biệt ly ước mong hoàng hôn
    Êm đềm về ru ấm tâm hồn
    Người yêu đương cách xa
    Đành sống vui cùng gió sương
    <Biệt Ly _Dzõan Mẫn>

    Em thích :?Biệt Ly?_một bài hát mà tôi vẫn trêu em là cũ rích,già cỗi<bài hát 60 tuổi rồi còn gì>.Thế rồi dù thích hay không, em và tôi vẫn biệt ly thật.Biệt ly nhớ nhung từ đây em ạ?

    Những cuộn băng thu chương trìng phát thanh em vẫn thích nghe ,vẫn còn đó đấy em .Nơi cái giá sách trên cao,bên phải góc phòng_giờ đây mạng nhện có dịp giăng tơ.
    Tôi chẳng buồn dọn chúng đi,vì đó là góc của em,góc những kỉ niệm của em trong tôi.Tất cả còn ở đó ,chẳng thể cất dấu đi đâu được,chỉ là không thể đánh thức mà thôi?

    Vẫn đều đặn như ngày xưa,tối chủ nhật tôi thức khuya thu lại chương trình :?Những ca khúc bất hủ ?ocho em.Vẫn đặt những cuộn băng ấy chờ em như những chủ nhật còn bên nhau.Một thói quen khó bỏ em ạ!

    Ngày xưa có lần tôi thầm ghen tỵ với TQ,tự hỏi vì sao em lắng nghe những bài hát của TQ chăm chú đến thế.Bây giờ nghĩ lại chợt thấy mình buồn cười thật?Những bài hát của nckbh ,em và tôi,1h của mỗi tối chủ nhật trôi qua như thế.Giờ này đã biệt ly,biệt ly thật rồi em ạ?

    Hôm nay nghe nckbh,nhắn offline cho em:?Chương trình ngày 1.3 TQ phát nhiều bài hát Pháp mà em vẫn thích đấy em ạ,vào VOH nghe nhé em!??Em nhắn lại:?Q nghe rồi,cám ơn H?.Em không còn gọi anh như ngày xưa,cũng chẳng thèm xưng em?Thôi kệ vậy,đằng nào mà chẳng biệt ly?Mặc dù chẳng thể thôi xót xa?

    Đành gặp em trên những ca khúc mà TQ phát mỗi tối chủ nhật.Chắc là em sẽ nghe.Và tôi cũng sẽ nghe?như ngày xưa?cả hai cùng lắng nghe?

    Chim quyên bay đi rồi TQ ạ!

    7.3.2005
  2. ripina

    ripina Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Gặp em, một chiều đông Hà Nội trở gió.Em đánh rơi chiếc khăn,vô tình nhặt lại cho em,thế rồi quen nhau.Những buổi chiều hẹn hò,tôi chở em trên chiếc xe đạp màu xanh.Ngồi phía sau tôi,em rúc rich cười,ngô ghê hỏi những câu mà em biết chắc tôi chẳng thể trả lời.Những con gió luồn vào trong tay áo ,cái khăn ngày đầu tiên lại rơi?
    Hồ Tây ngày ấy hình như chẳng rộng như bây giờ.Hay vì có em ,ở bên em nên những giới han được thu hẹp lại.Những câu chuyện liếng thoắng của tôi và em trôi qua như một bài thơ. Chẳng ai nghĩ rằng bài thơ sẽ không được viết đến câu cuối cùng em nhỉ?
    Trở lại Hà Nội sau 5 năm,thế mà mọi thứ vẫn cứ ngỡ mới ngày hôm qua đây thôi.Vẫn thế,cái lạnh của những buổi chiều ,mùi thơm dìu dịu từ chiếc khăn quàng mùa đông ,những cái móng tay nhọn làm rách tọat đầu những chiếc găng tay ngày ấynhững con gió vô tình chẻ tóc em bay?Nếu có khác thì có lẽ chỉ là tôi và em.Đã qua rồi cái thời hát cho nhau nghe những bản tình ca nồng nàn,gói cho nhau những bài thơ trong tay áo,nhờ gió thì thầm những lời yêu thương?
    Quyết định không viết tiếp bài thơ của tôi làm em bàng hòang.Ngày ấy với tôi chẳng thể nào làm khác được.Sự tự ti của một cậu con trai vừa qua cái tuổi 20 làm tôi tuột mất em.Tôi đã tưởng sự ra đi của mình sẽ mang hạnh phúc đến cho em.Em vốn chẳng thuộc về thế giới của tôi.Thế nhưng tôi nhầm.5 năm_để biết mình nhầm có dài quá không em?
    Ride the wild wind
    (Push the envelope don''t sit on the fence)
    Ride the wild wind
    (Live life on the razors edge)
    Gonna ride the wild wind
    It ain''t dangerous - enough for me
    Get your head down baby - we''re gonna ride tonight
    Your angel eyes are shining bright
    I wanna take your hand - lead you from this place
    Gonna leave it all behind
    Check out of this rat race -
    Ride the wild wind
    Ride the wild wind
    Gonna ride the wirlwind -
    It ain''t dangerous - enough for me
    Tie your hair back baby -
    We''re gonna ride tonight
    We got freaks to the left - we got jerks to the right
    Sometimes I get so low - I just have to ride
    Let me take your hand
    Let me be your guide
    Ride the wild wind
    (Don''t sit on the fence,
    Ride the wild wind
    (Live life on the razors edge)
    Gonna ride the whirlwind
    It ain''t dangerous - enough for me
    Ride the wild wind
    <Queen.
    "Ride The Wild Wind".>
    Bên kia hồ,có cô cậu bé chở nhau trên chiếc xe đạp màu xanh.Gió rít mạnh,cô bé đưa tay nương nhờ nơi cái túi áo ấm áp của người bạn đường.Họ vẫn trên xe,chạy theo những con gió dài?
    Trách mình không đủ dũng cảm để nắm lấy tay em,để cùng em trên chiếc xe đạp màu xanh viết tiếp bài thơ dang dở.Trách mình không đủ yêu thương để cùng em vượt qua những cái rét mùa đông ngày ấy.Trách mình không đủ can đảm đưa em đi cùng trên con đường đầy gió?
    Về chiều,trời đặc quánh nổi nhớ thương?Tôi nhớ quá ánh mắt đầy chất vấn của em ngày tôi quyết định xa em.Không biết giờ này em còn nhắc mãi câu:?Em nghĩ mãi mà vẫn hiểu chưa ra!?nữa hay không?Tôi không muốn giải thích,hay không đúng hơn là tôi không muốn cho em biết tôi đang trốn chạy cái thế giới của em,tôi không muốn thừa nhận mình đang hèn nhát?Để lại cho em dấu chấm lửng vô thanh,lặng lẽ không lời đáp,tôi ra đi,bỏ rơi lại sau lưng những buổi chiều mùa đông ngắn ngủi của hai ta.
    Chôn kỉ niệm chật ứ vào nơi ngóc ngách tâm hồn.Tôi đi tìm nơi chốn lặng thinh cho mình.Ngờ đâu,tôi nhầm, chẳng thể được.Lúc nào trong tôi vẫn luôn có em,không chếch chóang như những giấc mơ,mà lại ăm ắp, rõ ràng đến từng chi tiết.Góp nhặt những kỉ niệm của những buổi chiểu rong ruổi ngày xưa,trọn vẹn và đầy đủ,tôi quyết định tiếp tục bài thơ của mình cho đến hết.Em cho tôi cơ hội ,em nhé!
    Giờ đây em có tha thứ cho tôi không?Chiếc xe đạp màu xanh với những mơ ước của một thời tuổi trẻ vẫn còn đó.Tôi sẽ nắm lấy tay em,hãy để tôi làm điều đó nhé em,làm theo cách của tôi.Tôi sẽ dắt em chạy,chạy thật nhanh đến hạnh phúc ngủ quên của hai ta.Tôi sẽ chỉ cho em xem những giấc mơ ngày xưa nơi những cơn giò mùa đông,và em sẽ giúp tôi biến chúng thành sự thật.Em sẽ không từ chối tôi đúng không em?
    16.5.2005
  3. ripina

    ripina Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Boulevard Of Broken Dreams
    I walk a lonely road
    The only one that I have ever known
    Don''t know where it goes
    But it''s home to me and I walk alone
    I walk this empty street
    On the Boulevard of Broken Dreams
    Where the city sleeps
    and I''m the only one and I walk alone
    I walk alone
    I walk alone
    I walk alone
    I walk a...
    My shadow''s the only one that walks beside me
    My shallow heart''s the only thing that''s beating
    Sometimes I wish someone out there will find me
    ''Til then I walk alone
    Ah-ah, Ah-ah, Ah-ah, Aaah-ah,
    Ah-ah, Ah-ah, Ah-ah
    I''m walking down the line
    That divides me somewhere in my mind
    On the border line
    Of the edge and where I walk alone
    Read between the lines
    What''s ****ed up and everything''s alright
    Check my vital signs
    To know I''m still alive and I walk alone
    I walk alone
    I walk alone
    I walk alone
    I walk a...
    My shadow''s the only one that walks beside me
    My shallow heart''s the only thing that''s beating
    Sometimes I wish someone out there will find me
    ''Til then I walk alone
    Ah-ah, Ah-ah, Ah-ah, Aaah-ah
    Ah-ah, Ah-ah
    I walk alone
    I walk a...
    I walk this empty street
    On the Boulevard of Broken Dreams
    Where the city sleeps
    And I''m the only one and I walk a...
    My shadow''s the only one that walks beside me
    My shallow heart''s the only thing that''s beating
    Sometimes I wish someone out there will find me
    ''Til then I walk alone...
    :::::::::::::::::::::::::::::
    Vẫn tưởng mình có thể một mình được,nhưng hình như mình nhầm.Hôm nay lại có bão tuyết.Gió mạnh,thúc vào cửa sổ như muốn làm vỡ tung tóe mãnh kính ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngòai.Nghe :?Boulevars of broken dreams? _GreenDay ba ngày liền.Vì sợ cảm giác chông chênh,quay quắt nên tìm đến một bài hát.Hóa ra âm nhạc chẳng thể mang ta đi xa cảm giác một mình.Ít nhất là vào lúc này.
    Âm nhạc hóa ra lại cũng là khuyết điểm hay ưu điểm của một người.Hóa ra nó quan trọng đến như thế!Tôi sợ quá đỗi khi nhận ra một bài hát nào đó cũng có thể làm mình xót xa?Nó giống như nỗi sợ hãi khi bước chân lên những bậc cầu thang chênh vênh không có tay vịn mà chẳng thể nhìn thấy điểm cuối cùng.Cứ đi ,cứ bước,cứ nhấc chân như vô thức?Đi tiếp thì không thể,không tự cho phép được còn lùi lại thì không đành,không công bằng cho bản thân mình.Thành ra tôi vẫn đứng ở chỗ chênh vênh ấy chờ đợi_một mình ?Chỗ chênh vênh mà bất cứ một va chạm nhẹ nào ,đều có cơ hội hất tôi ngã về cái điểm bắt đầu của :?Này bờ vai tôi tập quên anh nhé!??hay là còn hơn thế?Tôi không dám dự liệu nữa,không dám tiên đóan nữa vì không đủ can đảm?Mà nếu có can đảm thì tôi cũng không tiên đóan vì những linh cảm,những dự liệu của tôi thường hay xảy ra như là một sự trùng lắp ngẫu nhiên.Lần đầu tiên không dám tự hào về linh cảm của mình!
    Thức giấc giữa đêm khuya ,nghe:? Boulevars of broken dreams??xót xa quá!
    Những giấc mơ vỡ vụn,nốt nhạc rơi vãi?Một mình tôi lại tìm kiếm chúng,nhặt chúng lên lắp ghép chông chênh để nó tiếp tục là một bài hát như là nó chưa từng vỡ vụn,chưa có vết thương nào?Đành cố gắng làm chúng hòan hảo như nó vốn dĩ, vì không thể đành lòng làm vỡ òa một bài hát nào cả.Nếu có vỡ òa xin để trái tim làm thay vậy.Vì ít ra trái tim là của tôi còn bài hát thì có phần của anh.
    Lại nghĩ đến những qui luật của cuộc sống.Những qui luật quá đỗi bình thường và giản dị đến nỗi người ta chẳng cần để ý cho đến khi nó bất giác làm tổn thương đến trái tim.Qui luật của những cuộc gặp gỡ tình cờ,của những duyên may,và rồi để chúng vào kỉ niệm?Những câu hỏi:?Tại sao??cứ chập chùng như sóng biển vỗ bờ đá,cứng nhắc và vụn vỡ.Nghe :? Boulevars of broken dreams??những câu nói ,những bài hát ,những nốt nhạc như thói quen chờ chực xếp hàng lê thê miên man như chuyện cổ,trầm buồn như phế tích ở góc thành rêu phong.
    ?oHạnh phúc lang thang hả?? ?" ?oỪ!?, thì ừ chớ biết làm sao. Một thốt gọi vô cảm và gọn gàng như quả bàng rơi trên thảm cỏ, của trái tim đang tìm kiếm bình yên. Tôi cứ đi trên phố, nhặt góp những nụ cười vì biết đâu đó sẽ là điều kỳ diệu cho bàn chân rong ruổi.Nhặc góp cho tôi,cho cả bài hát làm tôi xót xa,cho cả ai đó tình cờ nghe bài hát này?Vì biết đâu họ cũng cần nó như tôi,biết đâu được?
    Hôm nay Moscow nứt làm hai.Và tôi không muốn chọn lựa,vì chọn lựa luôn bắt người ta tính tóan.?Vậy thôi?cái từ nghe đơn điệu và khô khốc vô cùng.Tôi muốn đựợc trả lời hai tiếng :?Vậy thôi ?ocủa mình là :?Đừng vậy thôi?.Thế nên tôi nói nhiều từ vậy thôi vô cùng.Nhưng lần nào cũng vậy,?Vậy thôi? sẽ được trả lời bằng :?Vậy thôi!??
    Sợ cái lạnh quay quắt trong mình quá đỗi!
    13.05.2005
  4. ripina

    ripina Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Tết?nhớ Sài Gòn quá đỗi!Sài Gòn bây giờ có lạnh không?...
    Thương Sài Gòn lạ kì,vì nơi đó có quá nhiều kỉ niệm,quá nhiều bước chân của em,quá nhiều nước mắt và cùng chừng ấy cái níu chân em lại.
    ?
    Hôm nay Moscow rét đậm,cái lạnh thấm vào da thịt,rùng mình.Cái lạnh làm em chậc lưỡi,giá như bây giờ đang ở Sài Gòn,em sẽ tung tăng ngòai phố ngắm nhìn người ta xuống phố,ngắm nhìn Sài Gòn vào đêm,ngắm nhìn từng khỏang khắc của năm cũ đang qua đi.
    ?
    Và chợt nghĩ nếu như ở Sài Gòn bây giờ ,liệu em có thương Sài Gòn nhiều như thế không ?Có nhớ Sài Gòn da diết như thế không?
    ?
    Đi trên đường,gió luồng vào trong áo buốt lạnh.Con đường dài hun hút ,không giới hạn?
    ?
    Nhật kí dạo này đầy nghẹt chữ,đầy một cái tên.Và trang giấy cũng chằng chịt câu hỏi mình phải làm gì đây?
    ?
    Bắt đầu một ngày với nỗi nhớ không tên tuổi và kết thúc một ngày cũng bằng nỗi nhớ ấy.Cứ mỗi ngày trôi qua niềm vui của em ngắn lại đi một đọan ,nỗi buồn thì dài thêm ra một đọan.Rồi chắc cũng sẽ tới một ngày nỗi nhớ của em đong đầy,nổi buồn dài hun hút.Ngay giờ phút này muốn níu ngày hôm qua lại lắm,ôm tất cả vào lòng,thật chặt.
    Phải chăng cuộc đời này dù ngắn mà nổi nhớ thì quá dài?
    Người ta vẫn nói ngày mai sẽ trả lại những gì đã mất của ngày hôm nay?Thật thế không nhỉ?Nếu thật thì làm sao trả lời được câu hỏi về những thứ mà người ta đốt mãi có thành tro đâu.Lại một hiện tượng không thể được giải thích bằng những qui luật của vật lí.
    ?
    Nhớ Yoko,nhớ :?The long and winding road??
    ?
    Biết bao bộn bề em để lại sau lưng,để lại nhờ Sài Gòn giữ hộ.Cả những bí mật của trái tim em cũng gởi ở một góc phố Sài Gòn nào đó.Không biết giờ này góc phố ấy đã xóa mờ dấu chân em hay chưa?
    ?
    Nếu bây giờ ở Sài Gòn em sẽ làm gì anh nhỉ?
    ?
    Ngày xưa,em thích cái cảm giác được Sài Gòn che chở.Như thế thấy mình vững tin hơn,không lạc lõng giữa phố phường chếnh chóang.Bây giờ xa Sài Gòn lấy ai che chở nếu như em lại muốn nhờ Sài Gòn cất dấu hộ những mãnh vỡ cho mình ?Chẳng ai cả!Đáng ra Sài Gòn phải che chở,ủi an em thì bây giờ cũng chính Sài Gòn làm em nhớ nhung,xót xa !
    ?
    Thôi đành vậy!Xin nhận những xót xa cho riêng mình em,xin cứ để nó trong trái tim em,cứ để nó ở đấy.Không nương nhờ anh nữa Sài Gòn nhé,đừng áy náy, bận tâm.Chỉ mình em xót xa là đủ rồi,vậy thôi ?
    ?
    Xin trả lại một nữa hạnh phúc cho anh.Giữ lấy đi anh nhé!Một nữa hạnh phúc của anh đã từng làm em hạnh phúc,cảm ơn anh,nhưng nó không thuộc về em.Thế thì thôi vậy,anh giữ lại đi và làm cho nó trọn vẹn.Vì anh,em sẽ trả nó cho anh?Ở nơi này em sẽ cố gắng được,mặc dù giờ này em xa Sài Gòn quá đỗi!
    ?
    Cuối nhìn tất cả phai nhạt dần ?vẫy tay chào ,để rồi cất dấu vào góc kỉ niệm của trái tim, cùng nỗi nhớ không đặt được tên,đong đầy.
    ?
    Em nhớ Sài Gòn.Nhớ những con phố dài hun hút,nhớ những buổi chiều một mình lang thang?Sài Gòn trong em có những buổi chiều như thế,không là ai,không có điểm xuất phát cũng chẳng có điểm dừng chân,cứ đi..Những buổi tối chủ nhật đầy trăng,hình như trăng làm Sài Gòn rộng hơn,dài hơn,lạnh hơn,hun hút hơn,và chênh vênh hơn.
    ?
    Một buổi chiều nào đó, tình cờ qua Nguyễn Thị Diêu,ghé Yoko ,nghe được một bài hát của Beatles thấy ấm lòng lạ.Như mình nhận được một món quà tặng nào đó bất chợt,và giản dị.Thương cả cái chỗ ngồi quen thuộc,cà cái bậc tam cấp đi lên gác và cả những tấm ảnh treo trên tường.Với em Yoko là cả một kỉ niệm mà khi xa Sài Gòn em vẫn giữ mãi nỗi nhớ ấy.
    ?
    Sài Gòn của em là góc không gian với nhạc Beat ở Yoko,là mỗi tối chủ nhật bật radio từ 22h đến 23h nghe một chương trình yêu thích trên radio.Thu mình trong chiếc chăn ấm ,lắng nghe ai đó tặng cho nhau những bài hát từ trái tim,thôi cứ nghĩ nó là cho mình vậy,để chìm vào giấc ngủ cùng với hạnh phúc một nữa?Bây giờ không có Sài Gòn cạnh bên,không có những bài hát của anh em biết làm thế nào?Một bài hát chênh vênh cũng vừa vụt bay?
    ?
    Moon River, wider than a mile, I''m crossing you in style some day. Oh, dream maker, you heart breaker, wherever you''re going I''m going your way. Two drifters off to see the world. There''s such a lot of world to see. We''re after the same rainbow''s end-- waiting ''round the bend, my huckleberry friend, Moon River and me.
    <"Moon River" music by Henry Mancini, lyrics by Johnny Mercer Hear Audrey Hepburn ,sing Andy Williams>
    ?
    Chào Sài Gòn ,những đêm tràn ngập ánh trăng,những ngày trời gió?tạm biệt bài hát đã từng vỗ về em ,tạm biệt anh !...
    Moscow đã qua đi vội vã những ngày nắng,thay vào đó bắt đầu những ngày rét đậm,thế nên nắng chẳng thể kéo áo anh về hộ em?
    Hôm nay,ngữa cổ nhìn lên trời ,về phía xa xăm kia ?hình như có trăng,nhưng trăng Moscow chẳng thể giống trăng Sài Gòn anh ạ?
    3.2.2005
    Được ripina sửa chữa / chuyển vào 10:59 ngày 13/03/2006
  5. soul_of_stone

    soul_of_stone Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/02/2002
    Bài viết:
    1.257
    Đã được thích:
    2
    Chẹp ! bình thường ???
  6. ripina

    ripina Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    21.1.2005
    Đã lâu tôi không về thăm Đà Lạt.Có lẽ sẽ là 4 năm nếu như không có dịp ghé lại vào kì nghỉ hè vừa rồi.Một cuộc viếng thăm không báo trước,quay quắt,lặng thing?Đầu tháng 1,tôi mường tượng những con dốc đang vàng rực dã quỳ.Đi loanh quanh một góc phố nào đó bất kì cũng có thể bắt gặp cây đào trụi lá đã nở hoa.Mùa xuân mà!Ngày xưa tôi đã bước chân qua những con đường ấy.Chắc là những con đường này vẫn còn in dấu những bước chân ngày xưa của tôi.Chắc thế!Nếu như có một dịp nào đó ghé lại Đà Lạt tôi tự nhủ với lòng sẽ cố gắng tìm lại dấu chân ngày trước của mình?mặc dù bụi mờ của thời gian có thờ ơ đến đâu.Chắc sẽ khó lắm ,nhưng tôi sẽ thử tìm xem.Biết đâu sẽ nhận ra ngày xưa?
    Hôm nay ,trời lạnh hơn mọi khi.Có một người nói với tôi mỗi khi trời lạnh anh thường ôm đàn hát:?Elle Etait Si Jolie?_Alani Barier
    Elle etait si jolie que je n''osais l''aimer
    Elle etait si jolie je ne peux l''oublier
    Elle etait trop jolie quand le vent l''emmenait
    Elle fuyait la vie et le vent me disait
    Elle est bien trop jolie et toi je te connais
    L''aimer toute une vie tu ne pourras jamais
    Oui mais, oui mais elle est partie
    C''est bete mais c''est vrai
    Elle etait si jolie, je ne l''oublierai jamais
    Aujourd''hui c''est l''automne et je pleure souvent
    Aujourd''hui c''est l''automne qu''il est loin le printemps
    Dans le parc ou frissonnent les feuilles au vent mauvais
    Sa robe tourbillonne puis elle disparait
    Elle etait si jolie que je n''osais l''aimer
    Elle etait si jolie je ne peux l''oublier
    Elle etait trop jolie quand le vent l''emmenait
    Elle etait si jolie, je ne l''oublierais jamais
    Tự dưng tôi nhớ Đà Lạt quá đỗi.Ngày xưa tôi nghe bài hát này bất chợt cũng ở một góc phố nào đó mà bây giờ tôi chưa thể nhớ ra.Hôm đó trời cũng lạnh lắm.Cái lạnh không nằm trong kí ức của nổi nhớ mà dường như nằm trong tiếng nói của trái tim.
    Ngày xưa,đi đâu tôi cũng đi sớm hơn mọi người một chút.Vì tôi vốn hay tốn nhiều thơi gian hơn trong việc di chuyển .Cũng chỉ vì dành thời gian lâu hơn ở một góc phố nào đó để lắng nghe một bản nhạc vọng lại từ đằng xa,rồi cố chau mày nhớ xem đó là bài hát gì,của ai?
    Chắc ở những góc phố ấy vẫn còn dấu chân tôi.Bây giờ tự dưng tôi muốn tìm lại quá!Tìm lại những thứ vuơng rãi mà tôi vô tình để lại nơi đâu đó tôi bước chân qua.Như bài hát này chẳng hạn?Bài hát của ngày xưa mà sao cứ dằn vặt hiện tại ,và biết đâu còn theo tôi đên tương lai?Làm sao tôi trả lời câu hởi ấy cho tôi bây giờ?
    Bây giờ tôi vẫn thường hay nhắc đến một lí thuyến căn bản của môn vật lí:?Để hai cực của thanh nam châm gần nhau,nếu là cùng tên chúng sẽ đẩy nhau.Và ngược lại!?Những lí thuyết về vạn vật đôi khi còn đúng cả cho những điều khó hiểu của trái tim.
    Nhớ Đà Lạt,nhớ bài hát :?Elle Etait Si Jolie?,và tôi cũng chợt nhớ đến cái thế giới nhỏ bé của riêng tôi ngày xưa.Cái thế giới có những bài hát Pháp,cuốn truyện gối đầu giường:?Ví dụ ta yêu nhau?của Đòan Thạch Biền,chậu sen đá trên cửa sổ,những quân cờ vua vươn khắp bàn vào mỗi buổi sáng chực chờ lời nhắc của mẹ để xếp chúng gọn lại,những câu chuyện cổ tích trong giấc mơ,cái băng đô màu đỏ và cả đôi găng tay luôn bị thủng phía đầu ngón vì những cái móng tay quá dài ?
    Tôi lại nhớ một ai đó nói với mình là anh muốn nhìn thấy tôi làm việc,học hành,nghĩ ngơi?Anh muốn dõi theo tôi ở bất kì chổ nào trong cái thế giới của chính tôi.Như thế thì tôi sẽ tội nghiệp anh lắm vì đâu phải lúc nào tôi cũng là thiên thần.Sẽ có lúc tôi thất vọng ,buồn bã,có lúc tôi cáu gắt,bực bội.Thế thì anh sẽ phải chịu đựng những thứ như thế của tôi ?Thật lòng tôi không muốn làm khổ anh chút nào.Vì vốn dĩ cái thế giới của anh đã tồn tại những điều như thế rồi?Anh có hiểu cái lí thuyết vật lí về hai thỏi nam châm cùng cực không anh nhỉ?
    Khi lạnh tôi cũng sẽ hát :?Elle Etait Si Jolie?.Tôi hứa!
    Lúc này,trời vẫn còn lạnh lắm.Thế giới hôm nay của tôi vẫn có những bài hát,những cuốn sách gối đầu giường,những giấc mơ,những ruy băng buộc tóc màu đỏ,những đôi găng tay thủng phía đầu ngón?Nhưng có lẽ trong thế giới này còn có một góc không gian dành cho anh?
    Những dự liệu ,tính tóan đôi khi đánh bật lại chính mình.Lại một lần nữa sợ hãi những thói quen ngòai dự liệu của mình quá đỗi?Những thói quen buộc tôi lựa chọn đi tiếp hay là để tất cả vào kỉ niệm như ngày xưa trên những con dốc dài của cao nguyên.
    Ngày mai trời có tiếp tục lạnh như hôm nay không hả anh?
  7. ripina

    ripina Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Em có buồn gì không em?
    Lại một lần nữa anh nói dối em rồi!Em đã tin phải không?Sao em ngốc ngếch thế này?Đừng tin anh chứ!Anh chỉ nói thế thôi?Thế mà em đã tin mất rồi đúng không?
    Nghĩ đến ánh mắt ngân ngấn nước mắt của :?cục đá ngang bướng ?oanh lại nghe tiếng khóc của trái tim mình đây.Anh đang khóc đấy ,em có biết không?Nhóc của anh cũng chẳng muốn anh khóc đúng không?Thế thì em đừng tin những gì anh đã nói hôm nay em nhé!Có được không em?
    Anh cũng không thể lí giải được mọi chuyện.Sao lại nó dối em ,rồi chẳng muốn em tin vào những lời nói dối ấy chứ?Anh xấu xa quá phải không? thiên thần của anh??
    Em có buồn gì không ?
    Thiên thần nhỏ bé của anh này,em có nhớ anh không?Có nghĩ đến anh không?Còn anh thì chẳng nghĩ gì đến em đâu?Mỗi ngày,5h thức dậy ,anh ăn vội vàng rồi dắt cái xe quen thuộc đến chỗ làm,5h chiều lại vội vã về nhà bật cái máy tính lên ,để chỉ chờ đợi những cuộc nói chuyện không đầu không đuôi của thiên thần,đôi khi thì lại được ngắm nhìn ánh mắt rạng rỡ và nụ cười của em nữa,chỉ ngắm nhìn mãi thôi,ngòai ra thì chẳng biết nói gì với em cả?Thế thì em nghĩ anh có nhớ em không nào ,thiên thần ơi!
    Em có buồn gì không?
    Em trách anh chẳng nói gì với em.Biết nói gì với em đây, khi mà tất cả những lời yêu thương nhất thì anh không thể thốt lên với người anh yêu thương nhất rồi.Biết làm sao được hả em?Anh lại thật xấu xa phải không em?
    Em có buồn gì không em?
    Tuyết đã rơi nhiều rồi?Nếu em có ra phố nhớ dùm :mặc áo ấm,khăn quàng và găng tất,làm ơn che cái mũi nữa nghe không?Thiên thần của anh mà ốm thì sao anh muốn khỏe được.Thế nên đừng ốm nhé em!Cười một cái anh xem nào!Trời mùa đông khăn gói bỏ đi đâu mất?Lạnh lắm rồi, ai sưởi ấm cho em dùm đây?
    Em có buồn gì không em?
    Em hỏi anh hôm nay anh đã làm những gì à?Uh,anh sẽ trả lời em ngay đây!8h dành cho công việc<em biết anh yêu công việc mà đúng không?>,8h để ngủ<anh phải giữ sức khỏe để có thể đợi em về nữa chứ!>,2h để ăn<em cũng chẳng muốn anh đói đúng không>,2h để chạy xe<tập trung như thế mới an tòan chứ em!>.Tất cả là bao nhiêu giờ rồi nhỉ?...Còn1h dành cho sinh họat cá nhân<cái này thì xin em đừng hỏi thêm gì nhé>,2h để trò chuyện với em và nói dối em rồi còn gì,còn một giờ cuối cùng của ngày anh dành để nghĩ ngợi lung tung như anh vẫn thường nói với em là: anh nằm trong bóng tối để thấy mình tối hơn bóng tối đấy,em còn nhớ không?Anh ăn gian thời gian thêm một phút nữa nhé em ,để thì thầm với em một câu nữa,có ba chữ đấy,thiên thần đóan đi ?không phải:?anh yêu em? đâu nhé!Mà chỉ là :?Chúc ngủ ngon!?thôi!Em lại tưởng bở rồi chứ gì?
    Goodnight<The Beatles>
    Now it?Ts time to say good night
    Good night ,sleep tight
    Now the sun turns out his light
    Now it?Ts time to say good night
    Dream sweet dreams for me
    Dream sweet dreams for you
    Close your eyes ,and I ?~ll close mine
    Good night ,sleep tight
    Now the moon begins to sight
    Good night, sleep tight
    Dream sweet dreams for me
    Dream sweet dreams for you
    Close your eyes ,and I ?~ll close mine
    Now it?Ts time to say good night
    Good night ,sleep tight
    Now the sun turns out his light
    Now it?Ts time to say good night
    Dream sweet dreams for me
    Dream sweet dreams for you
    Em cũng sẽ chúc anh như vậy chứ ?Thay vì gởi lời chúc ấy cho em bằng tin nhắn,điện thọai,email?anh lại muốn gởi chúng lên trời,và em sẽ nghe thấy bằng trái tim đúng không em?Đã nghe được chưa nào?
    Ngủ ngon!1,2,3 ?cùng nhắm mắt nhé!...Em lại ăn gian rồi,không được hé mắt như thế ,ngủ đi chứ!...Ngoan nào thiên thần!
    8h để ngủ ?nhưng trong giấc mơ của anh có em đấy thiên thần à!Thế thì em nghĩ anh có nhớ em không ?Có nhớ không nhỉ?Anh không biết đâu,em tự trả lời đi nhé!
    Em có buồn không em?....Đừng tin những lời nó dối của anh hôm nay ?
    22.11.2004
  8. ripina

    ripina Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    16.01.2005
    Thuyền giấy
    Ngày hôm qua xa xôi theo những cơn mưa lặng lẽ
    Từng giọt rơi như trong cơn mưa bóng ai đã theo phương trời nào
    Giấc mơ muộn màng phiêu lãng ?
    Dòng sông trôi miên man xa lắm những con thuyền giấy
    Buồn chơi vơi tim em luôn mong những con sóng kia quay trở lại
    Phút giây ngập ngừng nói yêu anh cho dù đã chia ly
    Và em sẽ nhớ mãi phút giây nói yêu ngày ấy
    Góc phố nỗi nhớ nụ hôn ấm nồng
    Giọi mưa thấm ướt những bước chân đôi ta nhỏ bé
    Giờ xa vắng thuyền trôi em bước chân con đường lặng thầm
    Thuyền lênh đêng trôi theo con sóng đơn côi ngày vắng
    Bờ mi em luôn mong khao khát bước chân lãng du quay trở lại
    Sẽ yêu thật nhiều,ấm êm mỗi con thuyền giấy bến bờ
    Và em sẽ nhớ mãi phút giây nói yêu ngày ấy
    Góc phố nỗi nhớ nụ hôn ấm nồng
    Giọi mưa thấm ướt những bước chân đôi ta nhỏ bé
    Giờ xa vắng thuyền trôi em bước chân con đường lặng thầm
    Giờ xa vắng thuyền trôi mình em trên phố vắng nhớ anh?
    Ngày xưa ai đó hay dặn em đừng hát khi buồn.Biết rằng ,biết rằng không nên để ưu tư của mình vào những câu hát.Vẫn biết thương những nốt nhạc ,vẫn biết nghe lời ai đó,vẫn biết dằn lòng để không đem những nỗi đau vào âm nhạc?thế nhưng khi buồn ,thôi thì vẫn đành làm tội một câu hát nào đó.Như thế nhẹ nhàng hơn cho trái tim mình.Làm đau một bài hát để lau khô cho cho đôi mắt có ich kỉ lắm không nhỉ?
    Hôm nay ,đành xin lỗi :?Thuyền Giấy? vậy!Xin lỗi nhé:?Thuyền giấy? ơi!
    Vẫn hay nghe bài hát này,vì em thích lắm đi thôi phần nhạc dạo đầu của bài hát.Phần âm nhạc này dường như không hòa vào lời ca.Chỉ đơn thuần làm nền cho những lời thở than.Một cái nền màu trắng,em nghĩ vậy!Cứ nhắm mắt lại là em nghĩ phần âm nhạc ấy hình như màu trắng.Ngộ nhỉ,âm nhạc có sắc màu?
    Tiếng ghitar nhẹ nhàng như một hơi thở.Hơi thở mà người ta có thể nhìn thấy ,hơi thở có một làn khói mỗi lúc trời lạnh.Hơi thở mà em cứ muốn nắm lấy,bắt lấy vào lòng bàn tay,để làn khói vỡ ra ,rồi len qua kẽ của những ngón tay quyện vào không gian.Hơi thở mong manh ứa ra cùng nước mắt ấy,anh có biết không anh?
    Âm nhạc dàn bậc tâng cấp như chiếc cầu thang dắt ta đến phía chân trời,mà chẳng biết phía chân trời kia có hạnh phúc không?Đôi khi cuộc đời như thế,người ta cứ vội vã đi mà chẳng thể biết mình đang đi đâu.Thấy người bên trái mình bước đi ,nhìn người bên phải mình bước đi thì mình cũng đi như thế thôi.Những bậc tâng cấp của :?Thuyền Giấy ?ohình như chẳng có tay vịn,chênh vênh lắm,hun hút lắm?
    Nhớ khi bé em thích gấp thuyền giấy vô cùng.Biết gấp đủ kiểu thuyền,cái có mui,cái không,cái có cánh buồm,cái thì lại bé xíu chẳng có gì cả.Gấp xong thả chúng trôi theo dòng nước mưa trước mãnh sân bé tẹo với cái nhìn tiếc nuối.Chiếc thuyền bé tí ,chẳng có mui,chẳng có cánh buồm ,bao giờ cũng bị nước cuốn đi trước tiên,bao giờ cũng ướt sũng trước tiên ?Lúc đó thương con thuyền của mình lắm,vì nó bé nhất,yếu ớt nhất,tội nghiệp nhất.Lại trách mình sao không gấp thêm một con thuyền giống y như thế ,để có thêm một con thuyền giấy bé tí chẳng thể trôi về phía chân trời.Có hai chiếc, sẽ thấy đỡ thương chúng hơn.Thế nên đội mưa, chạy ra ngòai sân nhặt chiếc thuyền ấy vào,để nó rách trong bàn tay, chứ nước cuốn nó đi không đành?
    Lâu rồi không nhìn thấy mưa.Chỉ có tuyết rơi.Cũng thấy nhớ mưa thật.Ngày xưa hay hát:?Rain and tears?,rồi tự hỏi mưa và nước mắt có giống nhau không?Hình như có ai đó ở xa xôi,mà em chẳng biết đó là ai ,người ấy đã gởi một lời nhắn trả lời em,mưa và nước mắt chỉ giống nhau khi không được cảm nhận bằng trái tim?Chắc thế nhỉ?Anh có nghĩ vậy không anh?
    Hôm nay hát :?Thuyền Giấy ?othật nhiều!Hát đến khô cả cổ,đắng chát?Lúc đó nhớ đến tách trà nóng làm dịu cái họng bướng bỉnh của mình.Rồi lại thương ai đó quá,vì Sài Gòn cũng đang lạnh ghê lắm!Cũng đừng để cái cổ họng bị đau anh nhé!Uống nước nhiều vào,đánh thức anh vào 3:25 AM chỉ vì dặn anh uống nước nhiều?Khổ cho anh quá ,thức dậy giữa đêm để nghe câu nói,nhớ uống nước nhiều nghe anh!
    Tiếng ghitar vẫn đều đặn như thế!Buồn rười rượi!Xin lỗi :?Thuyền giấy?,em hát lần nữa được không?
    Nhớ mưa Sài Gòn quá đỗi,những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi chẳng báo trước!Nhớ con dốc Đồng Khởi_Một con dốc rất giống những con phố Đà Lạt.Ở đấy có một cái vòi phun nước lớn.Em hay đến đó một mình,gấp thuyền giấy thả xuống nước trong bể.Có hôm,một chú lại nhắc,bé ơi con đừng xả rác vào hồ nước?Lúc đó tức lắm,em vểnh môi cãi cho bằng được,cháu thả thuyền đấy chứ,thuyền của cháu không phải là rác đâu?Có hôm chẳng tìm đâu ra giấy ,vớ ngay cuốn truyện Conan mới mua ,xé ra làm thuyền.Về nhà mở ra đọc mới nhớ,tiếc ơi là tiếc,mất mấy tờ.Nhưng lại gạ được đứa em họ mua lại với giá rẻ.Nó mà phát hiện ra thì giả bộ không biết gì hết!Ai mà biết là mất mấy tờ đâu,người ta bán thế mà?rồi an ủi nó,không có mấy tờ ấy vẫn đóan ra chuyện gì xảy ra thôi,em giỏi hơn Conan đấy chứ!Nên vừa đọc vừa đóan luyện tập trí thông minh í mà!<Nó mà đọc được mấy dòng này chắc hông bao giờ mua lại truyện của mình nữa,viết xong rồi thấy lo thật>
    Những hôm Sài Gòn nực quá,mà chẳng thể mưa đựơc.Đi học về em vẫn ghé qua cái vòi phun nước ở con dốc này,để chạy qua chạy lại dưới những làn nước phun lên không trung và vỡ òa dưới cái nền đá.Chỉ để làm ướt mình rồi đi về nhà.Người đi đuờng ngóai đầu lại nhìn em,họ hỏi nhau<nhỏ thôi nhưng em nghe thấy>cô bé ướt sũng thế kia mà trời có mưa đâu,lạ nhỉ?Em thích người ta thắc mắc gì đó về mình lắm.Như thế thì mình được quan tâm!Thấy vui vì hai người đang đi với nhau,họ quan tâm đến nhau thì chắc rồi,nhưng họ còn quan tâm đến một người khác đang đi một mình?Mà như vậy thì mình vui và không thấy lạnh nữa!
    Giờ xa vắng thuyền trôi mình em trên con phố vắng?Nhớ anh!
    Bây giờ, tự dưng em thấy thương những ai đó đi giữa đường phố Sài Gòn rộng thênh thang một mình quá!Họ giống em ngày trước.Còn bây giờ và mai này sẽ chẳng như thế nữa đúng không anh?Nếu Sài Gòn không mưa mà vẫn ướt sũng thì sẽ có hai người!Chú gì ở vòi phun nước sẽ thay từ :?Bé ơi?bằng từ:?Hai đứa không được xả rác!??đúng không anh?
    Giờ đây em nhớ anh!Nỗi nhớ đã có tên rồi đấy!Nỗi nhớ này sẽ không làm tội bài hát nào đâu nhỉ?
    Góc phố đợi chúng ta đấy anh?Nhớ anh!
  9. vivianbl

    vivianbl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    100
    Đã được thích:
    0
    Tôi sống bình thường như thế đấy?!
    Thấy cái topics tui nhào vô tìm người chung chí hướng nhưng ở đây là?không có đối thủ, như mấy bác thể hiện mà thường cái nổi gì, nếu thường thật thì cuộc sống tui gọi là gì bây giờ? Đệ nhất bình thường ah?!!
    Ngày đi làm, công việc bình thường, không nhanh, không chậm. Tối ở nhà, đọc vài mẩu báo, một cuốn truyện hay, vô mạng lang thang tý rồi ?ngủ, đủ 8 tiếng như một người mẩu mực, không hẹn hò, không mong đợi (Cũng có hoài bảo nhưng biết không có khả năng nên stop luôn). Nói đi làm thì mới đúng là người Việt Nam bình thường, không vừa lòng ..im lặng, không đồng ý..im lặng, không vui?im lặng. Hahahahhaha?bình thường nhất là tui thấy chuyện đó không có gì phải thay đổi, không có gì bức bách cả, an phận một cách đang nghi ngại phải không?! Bình thường muôn năm!
    my email: vivianbaoloc@yahoo.com
  10. hanah82

    hanah82 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/02/2004
    Bài viết:
    709
    Đã được thích:
    0
    Lang thang TTVN, khuya quá rồi, lướt qua vài topic chỉ để xem có gì hay chứ cũng chẳng đọc hết, nhất là những bài dài như thế này. Không rõ nội dung những câu chuyện bạn kể nhưng mấy dòng chữ "những ca khúc bất hủ" và TQ đã làm mình phải posh bài trả lời. Mà cũng chẳng biết nói gì nhiều, chỉ cảm thấy vui vì lâu lâu mới gặp 1 người thích nghe NCKBH . Trước đây mình thích nghe NCKBH lắm, khuya CN nào cũng bật radio chờ nghe chương trình, lúc đầu nghe giọng TQ mình thấy khó chịu lắm nhưng sau đó lại thấy cái giọng trầm, đều đều, nghẹt mũi ấy có cái gì hay hay. Có nhiều ca khúc được nghe TQ giới thiệu, sau này mỗi khi nghe lại thì nhớ đến NCKBH và TQ, vậy đó, ko hiểu điều gì khiến mình có cảm tình với NCKBH như thế. Hơn một năm nay thì mình ít nghe hơn, cũng vì bận rộn nhiều thứ hơn, ước gì được quay về ngày xưa.

Chia sẻ trang này