1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tôi viết cho tôi!

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi ducsnipper, 26/08/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. giakhoi

    giakhoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2005
    Bài viết:
    45
    Đã được thích:
    0
    Sáng nay mở mắt dậy là bật TV, vừa lúc có chương trình múa của những người bạn khiếm thính. Hình như là nhóm múa Nơi đến...Những người bạn đang đang cố thoát ra khỏi cái bóng của chính mình, đang thoát ra sự im lặng vĩnh cửu bằng chính sự cố gắng của họ...
    Chợt nghe lời tâm sự của một bạn còn rất trẻ, thông qua phiên dịch,rằng khi cô chạm nhẹ vào cơ thể của người khác, cô diễn tả bằng tay, nhưng có thể hiểu là một cái chạm rất nhẹ như phớt qua những sợi lông măng trên da thịt mình, thì thanh âm đã vang lên...Lúc đó cô đang nghe...
    Có lúc nào ta đã nhắm mắt, yên lặng, và nghe tiếng nói thật trong trẻo vang vang như vậy chưa, giữa đời sống này?
    Cám ơn cô bạn, cám ơn một buổi sáng tình cờ, cho ta biết thêm một cách để lắng nghe!
  2. honglys

    honglys Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2006
    Bài viết:
    619
    Đã được thích:
    0
    Có một lần Toctem hỏi mình, trái tim L để ngoài Hà Nội à?
    Sao lại để ngoài Hà Nội nhỉ Mod đã bảo là<Hà Nội trong trái tim tôi>. Đúng quá còn gì Hà Nội trong trái tim mình, và trái tim mình luôn mang theo bên mình, chỉ có tình yêu là bỏ quên ở ngoài đó, hay đánh rơi đâu đó trên đường từ Bắc vào Nam rồi thì phải. Mình vẫn biết cái gì dễ đến cũng dễ đi, nhưng không hiểu sao kể cả những gì đến với mình khó thì vẫn ra đi một cách nhanh chóng buồn thật đấy.
  3. lily_nguyen

    lily_nguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Don''t worry about the past -- think about the future. You don''t have to plan out every step or name children, but you should at least think about what you really want in the long-term.
  4. blue_candy

    blue_candy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2004
    Bài viết:
    295
    Đã được thích:
    0
    Chat với anh một cách chớp nhoáng, anh lúc nào cũng bận và bận. Chỉ kịp nói mỗi câu, anh sẽ tặng cho em một bất ngờ trong một thời gian ngắn nữa ... tự nhiên sờ sợ vì cách đây cũng khá lâu rồi anh hỏi về Melb , hi vọng không phải là điều mình đang nghĩ tới mà nếu có xảy ra thì ...
    ...
    Vẫn còn giữ 2 cuống vé lần đầu tiên chúng ta đi xem phim 5 năm về trước ...
    Vẫn còn giữ bài thơ anh tặng , có lẽ là người duy nhất tặng thơ mình ...
    Vẫn ... đôi khi mỉm cười khi nhớ về những ngày xa xưa
    Từ ngày anh xa Hà Nội, em tự nhủ, cây bàng từ cửa sổ nhà em nhìn ra thay lá đúng 6 lần là anh sẽ trở về ( trẻ con gì đâu ), rồi em cũng xa Hà Nội và quên mất chuyện "cây bàng" hihihi ... Đợt về nhà vừa rồi em cũng vẫn nhìn cây bàng, và em cũng nhìn rõ rệt mỗi ngày lá cây bàng thay màu, rồi cây trơ trọi khi mùa đông đến, rồi xuân sang những mầm non hé mọc ... Em chợt nghĩ, có lẽ anh đã về. Rồi tự mỉm cười và tự nhủ mình ngốc nghếch...
    Sau khi quay lại đây, chat với anh và biết là mùa đông năm ngoái anh cũng về nhà... ... Nhưng chúng ta kô gặp nhau, có lẽ Hà Nội quá rộng , em cũng quên kô quay lại sân bóng rổ (vì em thích hồ con Rùa hơn hihi) mà lần nào về nhà, việc đầu tiên là đi bộ qua đó để ... tìm anh . Nhưng từ trong sâu thẳm em biết ... anh đã về nhà. Giác quan thứ 6 của em cũng chính xác chứ nhỉ ...
    ~ sợ ~
  5. Condor

    Condor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/02/2003
    Bài viết:
    2.311
    Đã được thích:
    0
    Cố Gắng! Tiếp tục cố gắng! Tiếp tục!
  6. narin

    narin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2004
    Bài viết:
    310
    Đã được thích:
    0
    Nỗi nhớ chiều đông
    Tôi thả nỗi nhớ qua kẽ tayVà ngắm chúng rơi như cafe nhỏ giọtNỗi nhớ đủ vị đắng và ngọtChợt tê lưỡi một chiều mùa đông?Tôi thả nỗi nhớ xuống dòng sôngĐể nó cuốn phăng đi như lục bình tím biếcThế rồi lại chợt tiếcLuống cuống đuổi theo, ngụp lặn giữa những mơ hồChiều mùa đôngCây bàng chỉ còn lại một chiếc lá khôVấn vương, run rẩyTôi xoè tayChờ một cơn gió sẽ mang nó xuốngMình cũng giống như câyRồi sẽ lại mọc chồi xanh!
    PHẠM VŨ NGỌC NGA
  7. blue_candy

    blue_candy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2004
    Bài viết:
    295
    Đã được thích:
    0
    Có những ranh giới, mỏng manh tưởng chừng như người ta kô nhận biết là mình đã tới đó chưa hay đã vượt qua nó rồi. Tình bạn + sự đồng cảm liệu có giống như tình yêu + những phút giây nhẹ nhàng ... những ranh giới mỏng manh, mơ hồ ... đôi khi chúng ta tưởng mình đang đi đúng đường lại là đang lạc lối ...
    Em nhớ lần đầu đi xem phim đó, khi chúng ta đang xem một bộ phim mạo hiểm, khi mà em giật bắn mình lên với những cảnh rượt đuổi, hay mắt nhắm tịt khi có đoạn con khủng long ăn thịt người ... em đã cảm nhận được tay anh đang rất kề bàn tay em, chúng gần nhau mà cũng xa nhau ... em biết anh đang dừng lại trước ranh giới mong manh đó, và em cũng dừng lại ...
    Em đã cười tủm tỉm khi đọc bài thơ anh tặng, khi anh đỗ xịch cái xe trước nhà em và bắt em vào nhà lấy giấy bút ... anh hí hoáy viết rồi phóng xe mất hút, để em còn đang ngơ ngẩn trước vỉa hè, bài thơ đó thật ... ngọt ngào và ngay tối đó, em nhận email của anh, một email với 5,6 dòng cùng với một nội dung "em là em gái của anh nhé" ... "anh coi em như em gái thôi" ... hihi ... em biết anh đã bước hụt một bước qua ranh giới đó và vẫn biết quay trở lại ...
    ...
    Em đã biết tất cả những điều đó khi anh gọi điện bảo là, "tuần sau chắc anh kô thể còn gọi điện cho em được nữa ..." ...
    Bây giờ nghĩ lại, không hiểu chúng ta đã từng ở giai đoạn nào của "ranh giới", nhưng em thấy vui vì nó như vậy, như chưa là tình yêu ... để giờ đây khi chúng ta chat với nhau, chúng ta gặp mặt nhau vẫn còn đầy ắp những tình cảm tốt đẹp, tình bạn chân thành và sự đồng cảm, chia sẻ lớn...
    ~ xa xôi ~
  8. vudieu_xua

    vudieu_xua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    41
    Đã được thích:
    0
    Đã tự nhủ là không bao giờ được buồn nữa. Thế mà, cứ sau mỗi cuộc vui lại cảm thấy buồn.
    Không biết làm gì cho mình cảm thấy nhẹ nhàng hơn, đằng sau nụ cười luôn là những giọt nước mắt. Kỷ niệm là gì mà có người rất muốn nhớ mà mình lại muốn quên.
    Tại sao lại thế nhỉ! Mình làm đủ mọi cách để giết hết thời gian rảnh, làm thật nhiều thật nhiều để được cái gì đây? Mình muốn được sự quan tâm, mình nhớ mẹ, mình không biết mẹ đang làm gì, mình biết mẹ rất thương mình, nhưng mẹ không bao giờ thể hiện mẹ quan tâm đến mình dù chỉ là một chút. Chắc mình quên sống thiếu thốn tình cảm lên mình mới khô khan như thế này.
  9. toctem7x

    toctem7x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2006
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Vết thương tưởng như đã lành hôm nay lại thấy đau. Sao thế nhỉ ? Đã tự nhủ rằng mọi thứ rồi sẽ qua. Nhưng biết làm sao được, trước khi mọi thứ qua đi thì mình phải chịu đựng nó đã.
    Cố lên nào, MỌI THỨ RỒI SẼ QUA.
  10. muadongxua

    muadongxua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2005
    Bài viết:
    1.617
    Đã được thích:
    0
    Làm thế nào bây giờ? Phải làm thế nào bây giờ?
    Được muadongxua sửa chữa / chuyển vào 23:19 ngày 26/06/2006

Chia sẻ trang này