1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tôi yêu cafe hà nội

Chủ đề trong 'Văn học' bởi pagoda, 30/12/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. codet

    codet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    1.130
    Đã được thích:
    0
    Còn đây là La Place Café của codet
    La Place Cafe- 4 Ấu Triệu
    Tối mùa đông ngồi trong La Place Cafe. Thật tuyệt diệu, khi từ tầng 2 nhìn ra cửa sổ là Nhà thờ ngay sát gần. Quán ấm, treo tỏi và ớt. Mới đến một lần, nên chưa biết quán theo phong cách gì nhưng chắc phục vụ người theo đạo Do Thái. Ánh đèn vàng dịu dàng. Sung sướng, ngạc nhiên hơn nữa, là cái bàn bên cạnh có 4 chú bé sàn sàn độ hơn 1 tuổi, hình như là con nuôi cho người nước ngòai. Chúng như những chú chim cánh cụt đi lon ton, và ngã cũng lon ton. Mắt bọn trẻ to tròn, một đứa đi khập khiễng, nhưng chúng đều bụ bẫm và đáng yêu.
    Đồ uống ở La Place khá ngon. Mexico cafe gợi nhớ đến Tequila, còn Irish cafe gợi nhớ đến một Irish thấy mùa đông Hà Nội đẹp như mùa đông New York. Capuchino, gợi nhớ đến Capuchino ở quán Diva Hà Kiều Anh mà mình đã ngồi ở đó. Cái gì cũng mang một sức gợi. Cả kem ở đây nữa... gợi nhớ kem ở Phú Gia với tiếng đàn piano... hôm giao thừa...
    Mùi.
    Vị.
    Và 4 chú bé chơi đùa núp dưới khăn trải bàn. Chúng nhìn tôi, đến khi nào tôi nói " ú òa"- chúng mới chịu cười quay mặt trốn tiếp.
    Khe ghế nhỏ thành nơi trốn của những đứa bé. Chúng lấp ló, ú òa, ú òa, và cuời khanh khách.
    Một tối thiên đường thật sự... khi đựơc chơi một trò ngầm với những đứa trẻ. Chúng giơ bàn tay bé xíu chào tạm biệt, để lại tiếng cười thần tiên...
    Không còn gì để ngắm, và Nhà Thờ lại hiện ra. Tiếng chuông ngân...
    --------------------
    now & forever...
  2. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Cà phê một mình
    Tôi không thể ngăn mình hát mỗi khi nghe những khúc pop nhẹ nhàng của hai vợ chồng Phương Thảo - Ngọc Lễ. Mọi thứ đều có một chỗ đứng, dù bé nhỏ, trong đó, và ngay cả nỗi buồn cũng đẹp dịu dàng.
    Khi tôi ngồi ở Giảng, với chiếc ghế đẩu nhỏ xíu và nhìn ra ngã tư đông đúc trước mặt, tôi cũng muốn lẩm nhẩm những câu hát dịu dàng nhưng đầy day dứt ấy. Thi thoảng, tôi cũng muốn có một cái gì đó để ăn vặt hoặc đơn giản là để xục vào cho bàn tay đỡ chống chếnh khi tách cà phê dần nguội. Cầu kỳ thì tôi chạy tới Bà Triệu, mua chút lạc chay húng lìu của bà Quán, thứ lạc nhỏ tí xíu, đanh và ngọt vô cùng rồi chạy về Giảng ngồi nhấm nháp. Nên ý tứ một chút và mọi cái hắt hơi vào lúc ăn lạc đều là những sai lầm không đáng có.
    Thứ cà phê trứng ở Giảng thật tuyệt vời và tôi thường làm cú đúp, kèm thêm một tách đen nóng không đường quen thuộc. Giá rẻ và ông chủ nhiệt tình. Duy chỉ có điều ông này rất ky bo cho khách sử dụng WC vì tôi thường xuyên thấy ông từ chối khách hàng bằng câu "Nhà vệ sinh đang sửa chữa".
    Thi thoảng, tôi gặp những chuyện rất thú vị ở Giảng, khi nào có thời gian, tôi sẽ dần kể lại.

    Rồi lại cà phê một mình
    Không ngăn nổi lòng - giọt đắng
    "Biết anh ra đi thật rồi"
    Câu hát rơi vào hụt hẫng
    Rồi lại cà phê một mình
    Để nghe trên đầu mây thấp
    Gió đông vẫn còn hun hút
    "Biết ta xa nhau thật rồi"
    Giọt đắng rơi, rồi lại rơi
    Một mình Mắt Đen vẫn đợi
    Suy nghĩ chìm vào miên mải
    Lạnh đong đầy hai bàn tay
    Cà phê một mình, sáng nay
    Hà Nội cuối đông - lạnh lắm
    "Biết anh nơi đâu bây giờ?"
    Một mình Mắt Đen vẫn đợi
    Giọt đắng rơi, rồi lại rơi...

  3. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Cà phê một mình
    Tôi không thể ngăn mình hát mỗi khi nghe những khúc pop nhẹ nhàng của hai vợ chồng Phương Thảo - Ngọc Lễ. Mọi thứ đều có một chỗ đứng, dù bé nhỏ, trong đó, và ngay cả nỗi buồn cũng đẹp dịu dàng.
    Khi tôi ngồi ở Giảng, với chiếc ghế đẩu nhỏ xíu và nhìn ra ngã tư đông đúc trước mặt, tôi cũng muốn lẩm nhẩm những câu hát dịu dàng nhưng đầy day dứt ấy. Thi thoảng, tôi cũng muốn có một cái gì đó để ăn vặt hoặc đơn giản là để xục vào cho bàn tay đỡ chống chếnh khi tách cà phê dần nguội. Cầu kỳ thì tôi chạy tới Bà Triệu, mua chút lạc chay húng lìu của bà Quán, thứ lạc nhỏ tí xíu, đanh và ngọt vô cùng rồi chạy về Giảng ngồi nhấm nháp. Nên ý tứ một chút và mọi cái hắt hơi vào lúc ăn lạc đều là những sai lầm không đáng có.
    Thứ cà phê trứng ở Giảng thật tuyệt vời và tôi thường làm cú đúp, kèm thêm một tách đen nóng không đường quen thuộc. Giá rẻ và ông chủ nhiệt tình. Duy chỉ có điều ông này rất ky bo cho khách sử dụng WC vì tôi thường xuyên thấy ông từ chối khách hàng bằng câu "Nhà vệ sinh đang sửa chữa".
    Thi thoảng, tôi gặp những chuyện rất thú vị ở Giảng, khi nào có thời gian, tôi sẽ dần kể lại.

    Rồi lại cà phê một mình
    Không ngăn nổi lòng - giọt đắng
    "Biết anh ra đi thật rồi"
    Câu hát rơi vào hụt hẫng
    Rồi lại cà phê một mình
    Để nghe trên đầu mây thấp
    Gió đông vẫn còn hun hút
    "Biết ta xa nhau thật rồi"
    Giọt đắng rơi, rồi lại rơi
    Một mình Mắt Đen vẫn đợi
    Suy nghĩ chìm vào miên mải
    Lạnh đong đầy hai bàn tay
    Cà phê một mình, sáng nay
    Hà Nội cuối đông - lạnh lắm
    "Biết anh nơi đâu bây giờ?"
    Một mình Mắt Đen vẫn đợi
    Giọt đắng rơi, rồi lại rơi...

  4. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Mượn tạm ảnh của NaNayeudau bên NTNA post ở đây.
    Từ Giảng nhìn ra

  5. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Mượn tạm ảnh của NaNayeudau bên NTNA post ở đây.
    Từ Giảng nhìn ra

  6. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Cà phê ngày bão
    Bài thơ này lẽ ra đã hoàn thành từ lâu, tứ thì có rồi nhưng viết mãi không nên. Kể cả version này tôi cũng không lấy làm hài lòng.
    Bữa đó chúng tôi hẹn phỏng vấn một nhà thơ, trên tầng 2 của Du Thuyền cà phê. Tôi không nghĩ là quanh hồ Hale lại còn sót lại những góc nhìn đẹp đến thế, sau ngày được đổ nước lại :P.
    Từ đó nhìn ra con đường hầu như lúc nào cũng vắng trước cổng công viên Lênin. Cà phê pha theo kiểu Pháp, hơi đặc và có chút ngọt đặc trưng, cho dù không bỏ đường. Tôi thích bộ tách sứ đó, vì giống bộ uống cà phê của tôi ở nhà (giờ thì không còn bộ nào nữa, bạn bè lấy hết cả.)
    Đêm Noel tôi cũng đã ở đó, lạnh vô cùng, vì cả gió và hơi nước từ mặt hồ nữa. Những ánh đèn từ xa mù trong sương và những đôi tình nhân ôm nhau bên kè đá, như ở một thành phố xa lạ, như ở một nơi nào xa lạ, như ở một nơi không thuộc về tôi...

    Rủ nhau cà phê ngày bão
    Mặt hồ mù mịt dâng sương
    Hàng cây gầy khô không lá
    Đèn xa thăm thẳm bên đường
    Mắt em dường như hư ảo
    Làn mi cong mướt gió mùa
    Vài câu đùa ngô nghê thế
    Ký ức oà những chuyện xưa
    Tách đen nằm im không khói
    Tay tôi gõ điệu nhạc buồn
    Môi muốn cười mà không nổi
    Quán đã vắng, càng vắng hơn
    Bão số 3 hay số 4?
    Mà em vẫn ngậm tóc dài
    Màu nắng còn vương trên má
    Đã một thời - tôi uống say...
    Rủ nhau cà phê ngày bão
    Mặt hồ mù mịt dâng sương
    Mắt em đừng hư ảo thế
    Cà phê tôi đâu bỏ đường...
  7. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Cà phê ngày bão
    Bài thơ này lẽ ra đã hoàn thành từ lâu, tứ thì có rồi nhưng viết mãi không nên. Kể cả version này tôi cũng không lấy làm hài lòng.
    Bữa đó chúng tôi hẹn phỏng vấn một nhà thơ, trên tầng 2 của Du Thuyền cà phê. Tôi không nghĩ là quanh hồ Hale lại còn sót lại những góc nhìn đẹp đến thế, sau ngày được đổ nước lại :P.
    Từ đó nhìn ra con đường hầu như lúc nào cũng vắng trước cổng công viên Lênin. Cà phê pha theo kiểu Pháp, hơi đặc và có chút ngọt đặc trưng, cho dù không bỏ đường. Tôi thích bộ tách sứ đó, vì giống bộ uống cà phê của tôi ở nhà (giờ thì không còn bộ nào nữa, bạn bè lấy hết cả.)
    Đêm Noel tôi cũng đã ở đó, lạnh vô cùng, vì cả gió và hơi nước từ mặt hồ nữa. Những ánh đèn từ xa mù trong sương và những đôi tình nhân ôm nhau bên kè đá, như ở một thành phố xa lạ, như ở một nơi nào xa lạ, như ở một nơi không thuộc về tôi...

    Rủ nhau cà phê ngày bão
    Mặt hồ mù mịt dâng sương
    Hàng cây gầy khô không lá
    Đèn xa thăm thẳm bên đường
    Mắt em dường như hư ảo
    Làn mi cong mướt gió mùa
    Vài câu đùa ngô nghê thế
    Ký ức oà những chuyện xưa
    Tách đen nằm im không khói
    Tay tôi gõ điệu nhạc buồn
    Môi muốn cười mà không nổi
    Quán đã vắng, càng vắng hơn
    Bão số 3 hay số 4?
    Mà em vẫn ngậm tóc dài
    Màu nắng còn vương trên má
    Đã một thời - tôi uống say...
    Rủ nhau cà phê ngày bão
    Mặt hồ mù mịt dâng sương
    Mắt em đừng hư ảo thế
    Cà phê tôi đâu bỏ đường...
  8. nguoisaigon2005

    nguoisaigon2005 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/11/2002
    Bài viết:
    124
    Đã được thích:
    0
    Vào đây mới biết các Nàng học văn nhìn đâu cũng thấy vẻ đẹp, hạnh phúc, yêu dấu theo kiểu "ngõ nhỏ phố nhỏ nhà tôi ở đó". Tôi thì chỉ thích ngồi Trung Nguyên với bạn bè, nơi nào càng rộng như kiểu cafe vườn như Vô Thường... là thích thôi.
    Bạn Zdreamer làm thơ nữa chứ. Tôi phục lắm, thậm chí sát đất là khác vì từ trong những góc tối cuộc đời thế mà bạn lại thấy ánh sáng của hi vọng, tươi đẹp, tình yêu, hạnh phúc... lại nảy sinh ra những vần thơ rất hay. Đối với tôi, cảm xúc đó hầu như không có nếu không muốn nói là chết từ lâu rồi. Nếu có thì chỉ sản xuất ra được những câu chuyện kiểu Đường Tăng của Trương Quốc Dũng đã post ở trên thôi.
    Nói chung chúng ta không nên quá tự hào về cafe Hà Nội. Cần có cái nhìn thiết thực và dũng cảm hơn. Có lẽ nên phá bỏ những quán cafe như vậy. Mà tôi không hiểu bạn Zdreamer đến quán cafe để làm thơ hay rồi làm thơ rồi gán cho quán cafe hợp với bài thơ của bạn
    Trong Saigon Club có topic về cafe SG... các bạn thử vào đọc và cho ý kiến xem.
    http://www.ttvnol.com/f_173/382688.ttvn
  9. nguoisaigon2005

    nguoisaigon2005 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/11/2002
    Bài viết:
    124
    Đã được thích:
    0
    Vào đây mới biết các Nàng học văn nhìn đâu cũng thấy vẻ đẹp, hạnh phúc, yêu dấu theo kiểu "ngõ nhỏ phố nhỏ nhà tôi ở đó". Tôi thì chỉ thích ngồi Trung Nguyên với bạn bè, nơi nào càng rộng như kiểu cafe vườn như Vô Thường... là thích thôi.
    Bạn Zdreamer làm thơ nữa chứ. Tôi phục lắm, thậm chí sát đất là khác vì từ trong những góc tối cuộc đời thế mà bạn lại thấy ánh sáng của hi vọng, tươi đẹp, tình yêu, hạnh phúc... lại nảy sinh ra những vần thơ rất hay. Đối với tôi, cảm xúc đó hầu như không có nếu không muốn nói là chết từ lâu rồi. Nếu có thì chỉ sản xuất ra được những câu chuyện kiểu Đường Tăng của Trương Quốc Dũng đã post ở trên thôi.
    Nói chung chúng ta không nên quá tự hào về cafe Hà Nội. Cần có cái nhìn thiết thực và dũng cảm hơn. Có lẽ nên phá bỏ những quán cafe như vậy. Mà tôi không hiểu bạn Zdreamer đến quán cafe để làm thơ hay rồi làm thơ rồi gán cho quán cafe hợp với bài thơ của bạn
    Trong Saigon Club có topic về cafe SG... các bạn thử vào đọc và cho ý kiến xem.
    http://www.ttvnol.com/f_173/382688.ttvn
  10. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Bàc nguoisaigon2005 nĂi sai r"i.
    Chẳng cĂ gĂ lĂ thiết thực vĂ dũng cảm khi bỏ những quĂn cafe 'Ă 'i. BĂc cĂ thf khĂng thĂch chĂng, nhưng chẳng cĂ lĂ gĂ lại bảo người khĂc khĂng 'ược thĂch theo bĂc. z HN cũng 'ầy những ch- rTng rĂi, thoĂng 'Ăng. Nhưng bĂn cạnh 'Ă những quĂn cafe kifu Giảng vẫn t"n tại, 'Ă lĂ vĂ cĂ rất nhiều người yĂu thĂch chĂng.
    M-i nơi cĂ mTt vfn hĂa khĂc nhau mĂ. TĂi cũng thĂch 'ến ng"i những quĂn cafe như vậy. Ng"i những ch- như thế, tĂi thấy thĂn thuTc hơn, thoải mĂi hơn. NĂ cũng lĂ Ă thĂch của m-i người thĂi mĂ. Đ'i v>i tĂi, khĂng cĂ quĂn cafe sang trọng nĂo khoĂi bằng ng"i Y v?a hĂ, khĂng cĂ quĂn bar sang trọng nĂo thĂ bằng ng"i u'ng rượu trĂn mĂi nhĂ hoặc bờ sĂng.

Chia sẻ trang này