1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tôn giáo và dân tộc (không bàn chuyện thời sự - xem thông báo của Mod trang 47)

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi fddinh, 01/09/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. do_re_mi

    do_re_mi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2006
    Bài viết:
    1.160
    Đã được thích:
    4
    Ðiểm Chủ Yếu
    Ðiểm chủ yếu của Phật Giáo là tình trạng châu toàn tối thượng. Nhắm đến mục tiêu cứu cánh ấy Ðức Phật dạy nhân loại giá trị của tự do tư tưởng. Ngày nào mà con người còn bị ràng buộc dính kẹt trong những quan kiến, tư tưởng và ý thức hệ thì tâm không thể trưởng thành to lớn và mạnh mẽ. Như vậy, ta có thể nói, chế độ dân chủ có ảnh hưởng san bằng giá trị trong những phân hạng và những giai cấp khác nhau trong xã hội. Người nam phải được tôn trọng vì là người nam. Người nữ phải được tôn trọng vì là người nữ. Những hàng rào chia cách giai cấp, màu da, chủng tộc, hàng rào tài sản và uy tín gia đình, những hàng rào quyền thế và địa vị, đều bị phá vỡ và giá trị cố hữu của người nam là người nam, hay của người nữ là người nữ, phải được thừa nhận. Ðúng quan điểm của Phật Giáo là vậy.
    Những điều kiện xã hội tại Ấn Ðộ trước thời kỳ Phật Giáo thật rất nhơ bẩn và uế trược vì quá chú trọng đến sự phân chia giai cấp và chủng tộc. Một vị Bà La Môn mà được xã hội xem là thuộc giai cấp cao sẽ nhìn xuống với cặp mắt khinh rẻ một người không-phải-Bà La Môn. Chính Ðức Phật đã bác bỏ ưu thế tối cao của giai cấp Bà La Môn. Những bài giảng như kinh Vasala (Sutta Nipàta trang 21) v.v... minh bạch chỉ rằng Ðức Phật phải trải qua nhiều công phu để giảng dạy tình trạng bình đẳng giữa con người. Nếu có chi làm cho người này cao hơn hay thấp hơn người kia, đó là hành động của người ấy. Cũng trong bài kinh trên Ðức Bổn Sư dạy: "Bằng hành động ta trở thành Bà La Môn; bằng hành động ta trở thành cùng đinh."
    Trong một xã hội tự do dân chủ điều cần phải có là tình trạng hợp hòa thuận thảo, không phải phân tranh, cãi lẫy và thù hằn. Dân chủ là hòa bình và đoàn kết, không phải chiến tranh và chia rẽ. Toàn thể thế gian hình như đang trải qua những thời điểm khó khăn. Có quá nhiều xung đột, ác ý và ngờ vực lẫn nhau trong bầu không khí của thế gian. Trong tình trạng căng thẳng và tranh chấp tâm ta phải hướng về thông điệp tình thương và thông cảm nhau của Ðức Phật.
    Vấn đề là bằng cách nào thế gian có thể sống chung hòa bình. Thế gian đã tiến bộ nhiều trong việc sáng tạo vũ khí có tánh cách tiêu diệt, nhưng con người vẫn chưa có thể kiểm soát đầy đủ tâm mình. Nhu cầu khẩn thiết nhất là đào luyện tâm tánh con người. Nếu muốn cứu vãn văn hóa của ta, phải biến cải bản chất của ta. Hiến Chương Liên Hiệp Quốc chỉ vang âm những lời của Ðức Phật khi vạch tỏ rằng tất cả những tranh chấp, xung đột và chiến tranh đều bắt nguồn từ trong tâm của con người, và chính tại nơi đó mà ta phải ngăn ngừa.
    Nghiên cứu lịch sử, ta thấy rằng tất cả những tàn phá trên thế gian đều do những người không có tập luyện để giữ tâm yên lặng, quân bình và trầm tĩnh. Tâm trạng yếu kém ấy là do sự bộc phát những cơn cuồng điên giận dữ, cố chấp, thiếu lượng khoan hồng và bạo động, và tâm tính hung bạo có thể gây án mạng giữa người và người. Chí đến nay ta còn thấy tình trạng thù ghét lẫn nhau, cố chấp, chia rẽ và căng thẳng ngày càng tăng trưởng mà không được kiểm soát. Người ta bị danh, lợi, tài sản, quyền thế và dục vọng đầu độc.
    Kỷ Luật
    Vài chánh phủ khai thác tính lo sợ phức tạp cố hữu dính liền với con người để thiết lập tình trạng thanh bình và ổn định, nhưng người sáng suốt đã tin chắc vào giá trị sâu xa của chế độ dân chủ không thể chấp nhận lối chữa trị như vậy. Không quốc gia nào có thể tiến hóa nếu không có kỷ luật, và kỷ luật phải được trau giồi từ bên trong, không thể từ bên ngoài áp đặt vào. Không thể dùng thế lực ép buộc và cưỡng bách thiết lập kỷ luật, dầu bằng khoa học cũng không nên, mà chỉ bằng cách thành thật theo chân một tôn giáo binh vực hoà bình, chủ trương trạng thái trong sạch và hạnh phúc. Một quan điểm đạo đức về đời sống rất cần thiết để kiến tạo tình trạng thuận thảo hòa hợp và an lành. Ngày nay, hơn bất cứ lúc nào, chúng ta cần ánh sáng của Giáo Pháp (Dhamma), chân lý và tánh thanh liêm chánh trực, tình thương và sự thông cảm lẫn nhau.
    Phải nhận thức rằng chúng ta sống ở đây không phải để chỉ lo cho chính mình, mà phải thương yêu và phục vụ người khác bất cứ chủng tộc, giai cấp, màu da và tín ngưỡng nào. Không ai có thể sống lẻ loi một mình. Chúng ta tùy thuộc lẫn nhau. Chúng ta phải sống chung với nhau, phải nhìn nhau với cặp mắt hiền hòa và từ ái bi mẫn, thay vì lạnh lẽo lãnh đạm và hung dữ trừng mắt nhìn nhau với tâm bất thân thiện.
    Dân chúng cần phải hội họp, gặp nhau thường xuyên, để gieo thiện tâm và cảm tưởng tốt đẹp đến nhau. Ðiều này được Ðức Phật chú trọng nhắc nhở người Vajjian như có ghi trong kinh Mahà Parinibbàna Sutta (Ðại Niết Bàn).
    Nói đến chế độ dân chủ, Tổng Thống xứ Sri Lanka, Ranasinha Premadasa, ghi nhận:
    "... Dân chủ là dân chúng. Dân chúng phải có quyền vào những cơ sở lập pháp và hành pháp".
    "Và nói dân chúng, không phải tôi chỉ muốn đề cập đến những vị nghị viên được dân cử, năm hay sáu năm một lần. Dân chúng, tôi muốn nói là người dân nặc danh thông thường, sống trong thành phố hay ở đồng quê. Tôi muốn nói đám đông thầm lặng. Họ phải được có cơ hội tham gia chánh phủ."
    "Phần lớn văn hóa và những giá trị mà tôi thừa hưởng là di sản chung với Ấn Ðộ. Vua Dharmasoka (A Dục), vị Sơ Tổ của triều đại Mauryan đã cho tôi nguồn cảm hứng lớn lao. Như vậy, nói tôi là người chống Ấn Ðộ có thể là nghĩa gì?" -- (A Charter for Democracy in Sri Lanka)
    "Khẩn thiết kêu gọi giới trẻ chiến đấu chống chế độ kỳ thị người da đen ở South Africa (Nam Phi), Ðức Giám Mục Anh Giáo người da đen, Desmond Tutu nói với đám đông im lặng lắng nghe: ''Thượng Ðế đúc khuôn con người bằng đất sét, đặt cái lố đầu vào lò rồi đi làm công việc khác. Ðến lúc nhớ lại, Ngài dở lò ra thì khuôn đất sét đã bị nướng quá mức -- sậm màu và đen. Ðó là dân của chúng ta.'' Ðức Giám Mục ngưng một lúc. Rồi người kể chuyện trứ danh, người sáng suốt lanh trí và khôi hài, giữa đám đông nhân viên cảnh sát giữ an ninh, Ðức Giám Mục, nói tiếp ''Lần thứ nhì Thượng Ðế không dám bỏ liều. Sợ e lỡ quên, Ngài sớm sủa lấy khuôn đất ra và thấy "đất chưa đủ chín. Ðó là những người da trắng,'' Ngài nói trước một cử tọa vổ tay như sấm.
    Ðức Giám Mục Tutu, vị lãnh đạo của hai triệu người Anh Giáo Nam Phi, và Ðệ Nhất Tổng Thơ Ký của Nhà Thờ Nam Phi, nhấn mạnh đến tự do, nói với những thính giả trẻ tuổi của Ngài rằng thà Chúa để cho con người tự do đi địa ngục, còn hơn là ép buộc họ lên thiên đàng ... ''Quý vị đã đi đến tự do, đã hát bài ca tự do, đã đứng lên và binh vực tự do và quý vị đã đem lại niềm hy vọng kỳ diệu trong quả tim của nhiều người." (Among My Souvenirs, Kirthie Abeysekera, trang 377, 379, 380).
    Ngày nay có những hoạt động không ngừng ở mọi phương trời để cải thiện thế gian. Những nhà khoa học không ngừng thí nghiệm và nghiên cứu những phương pháp khoa học một cách cương quyết, với lòng hăng say không thối chuyển, và nhiệt tâm bền chắc. Những phương tiện truyền thông và tiếp xúc hiện tại đã thành tựu nhiều kết quả phi thường; tiến bộ khoa học đã đem lại nhiều tốt đẹp cho nhân loại. Tất cả những cải tiến ấy -- mặc dầu có những lợi ích và những phần thưởng -- hoàn toàn vật chất và ở bên ngoài.
    Tình Trạng Hạn Ðịnh Của Chế Ðộ Dân Chủ
    Mặc dầu có những phát triển và cải thiện vật chất và ở bên ngoài, phần lớn dân chúng vẫn không châu toàn. Họ luôn luôn bị những tai ương và nạn tiêu diệt đe dọa. Người dân trên thế giới ngày nay sống không yên ổn, chán ngán mệt nhọc, luôn luôn lo sợ và bất mãn, và ta phải yên lòng với niềm hy vọng rằng ngày nào đây một chiếc đủa thần sẽ làm cho mọi việc trở lại ngay ngắn bình thường. Nếu thế gian phải vượt qua tình trạng khuấy động hiện tại, không những chúng ta chỉ cần đến các khoa học gia, mà cũng cần những người chú trọng mạnh mẽ đến, và lo lắng cho, tình trạng an lành, giá trị và phẩm giá con người. Nếu chỉ có tiếng đập nhảy của tâm từ và tâm bi xuyên qua những lời dạy của bậc Toàn Giác từ thời xa xưa làm khuôn vàng thước ngọc cho hành động của con người ngày nay, ắt chúng ta không sống trong bầu không khí ngờ vực, lo sợ, ganh tỵ, tham vọng, thù hận và si mê.
    Nếu dân chủ là đại diện của lòng dân, ý muốn không bị trở ngại và không bị ràng buộc của người dân có đủ tự do tư tưởng, thì còn gì để bảo đảm rằng ý muốn của dân là chánh đáng? Còn gì để bảo đảm rằng những gì họ mong muốn là điều chân chánh để muốn? Và đó là những gì tốt đẹp nhất cho họ. Tự do của tâm là tốt, nhưng tâm có thể chạy loạn. Cần phải có vài giới hạn cho dân chủ. Là một chế độ do con người tạo ra, chế độ dân chủ phải chia sẻ với con người tánh cách giới hạn và tình trạng hữu hạn của tâm. Phật Giáo không đặt tự do của tâm là mục tiêu tối thượng. Phật Giáo trèo lên cao hơn. Phật Giáo nhắm đến mục tiêu vượt lên khỏi tình trạng tự do của sự vật, nhắm đến tự do ngoài cái tâm nữa. Lẽ dĩ nhiên, đó là cái gì ngoài quan điểm tại thế.
    Phạm Kim Khánh (dịch)
  2. cutelovey90

    cutelovey90 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/10/2008
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay vào topic này lại nhớ bữa trước gần ngày Noel mình cùng mấy người bạn xuống quảng trường sân Mỹ Đình ( hình như có tên khác) chơi, thấy trước cửa sân MĐ có 1 đám người khoảng đang xúm lại hát thánh ca rất to, một số nam và nữ lại còn cả múa nữa....hic! mình rất tò mò nên chạy rà rà xem, tức thì có mấy bạn chạy theo cầm mấy tờ giấy gì đó kiểu như kinh thánh hoặc là giới thiệu về SG , chạy theo mời tham gia .....Làm mình thấy giống mấy người phát tờ rơi hàng khuyến mãi quá.
  3. porthos

    porthos Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/10/2004
    Bài viết:
    964
    Đã được thích:
    0
    Bản thân TCG không xấu. Các nước TCG là những nước văn minh và phát triển nhất thế giới.
    Tuy nhiên Công giáo ở VN thì tối tăm thật. Đi qua các vùng công giáo thấy dân nghèo nhưng nhà thờ rất hoành tráng.
    Đọc hồi ký "Miền tuổi thơ" của Vũ Thư Hiên thấy cay đắng cho kiếp con chiên cuồng tín. Ông VTH sinh ra trong 1 gia đình đạo gốc. Đời bố ông thì bỏ đạo và bị coi là chiên ghẻ. Tất nhiên đến ông thì thôi hẳn.
    Cái quan trọng nhất là phải đưa khối 7 triệu dân công giáo về với dân tộc. Điều đầu tiên là nên học tập nước Anh: độc lập với Vatican. Người TCG Anh chẳng việc gì phải hướng về Vatican cả. Tiếp theo các sách vở có tính khoa học về TCG (lịch sử, tôn giáo, khảo cổ...) nên cho phép xuất bản công khai để ánh sáng khoa học xua bớt tối tăm u ám đi. Tránh tình trạng cha phán là chúa dạy. Con chiên chỉ được phép tin sái cổ.
  4. Walkers

    Walkers Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2009
    Bài viết:
    565
    Đã được thích:
    0
    Cái khó là dân VN không đủ trình độ hiểu biết như dân Anh.
    Cái cần thiết bây giờ vẫn phải là nâng cao hiểu biết cho người dân
  5. hoadaols

    hoadaols Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/08/2009
    Bài viết:
    193
    Đã được thích:
    203
    Tôn giáo bây giờ bị biến chất rất nhiều rồi. Nói ra thì bảo là kỳ thị nhưng thực tế mắt thấy tai nghe thì đúng là tệ nạn xã hội.
    Tôi sinh sống ở vùng núi, đa số là đồng bào dân tộc thiểu số còn nghèo về vật chất lẫn tinh thần. Các tôn giáo liên tục len lỏi đến để truyền đạo, xảy ra nhiều chuyện hài hước; Chiêu bài quan trọng nhất là tiền tài trợ, mà toàn tiền từ nước ngoài rót về (đạo Tin lành thì tiền rót về từ Hàn Quốc), bà con thì nghèo nên có tiền thì theo hết tiền thì bỏ, rót tiếp tiền thì lại theo, báo hại cán bộ địa phương thống kê số theo đạo phải thay đổi liên tục.
    Nói chung tín ngưỡng dân tộc nó ăn sâu vào lòng người dân rồi, mấy cái đạo kia chỉ len lỏi vào được một số hộ quá nghèo nhưng cũng không tồn tại được lâu, nguyên nhân: không rót tiền nuôi dân được thường xuyên nên dân bỏ, về phía đạo cũng không đạt được mục đích lôi kéo phát triển cộng với mâu thuẫn nội bộ nên cũng ngãng ra.
    Lâu lắm mới quay lại TTVN, rảnh post 1 bài bình bày thực tế mong Mod nương tay đừng xóa.
  6. minh91

    minh91 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    1.205
    Đã được thích:
    906
    Cái này cũng 1 phần là do chính phủ nữa cơ. Đường điện kéo về cho bà con thì chỉ kéo đến cổng làng rồi bỏ đấy vì ... hết kinh phí. Thế là bọn tôn giáo nó cho ít tiền mua dây điện với bóng đèn lắp vào từng nhà và bảo rằng chúa cho điện. Bà con thì ít chữ hiểu thế quái nào được chỉ biết rằng nó làm sáng được tức là công của nó. Botay.com
  7. dinhphdc

    dinhphdc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/09/2008
    Bài viết:
    2.086
    Đã được thích:
    7
    Hì hì, mấy vị "đạo đức" chơi trò ăn hớt cơm chim của chính phủ C S, rồi quay ra chửi C S này nọ, thật không biết NQK cái mặt lạ!
  8. minh91

    minh91 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    1.205
    Đã được thích:
    906
    Cái này thì cũng phải "tiên trách kỷ, hậu trách nhân", nếu mà mình làm trọn vẹn đầu cuối thì bọn nó phá sao được. Rất tiếc là những chuyện này không phải là hiếm nên thỉnh thoảng mấy chú ấy vẫn vận động được mấy vụ ầm ĩ.
  9. dinhphdc

    dinhphdc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/09/2008
    Bài viết:
    2.086
    Đã được thích:
    7
    Vâng, trăm sự tại ta, ngàn sự tại ta! (các bà đạo đức rất chăm tự vả và đọc rằng "trăm sự tại con, ngàn sự tại con), thưa bác!
    Nhưng họ viết thế này:
    Trích một đoạn trong cái gọi là ?oTuyên ngôn thuộc linh? của các mục sư Tin lành trong buổi lễ Noel tại sân vận động Mỹ Đình, Hà Nội, đêm Noel 2009.
    Dân tộc Việt chúng ta với huyền thoại, thuộc giòng giống ?ocon Rồng cháu Tiên?. Huyền thoại đẹp và oai hùng đó đã tạo cho dân tộc có thêm ý chí và sức mạnh nên kẻ xâm lăng nào cũng chùn bước, giặc ngoại xâm nào cũng bị đuổi như đuổi vịt. Nay, mấy mục sư Tin lành cho rằng đó là con rắn là ma quỷ "kể từ nay không còn tiếp tục ảnh hưởng trên dân tộc Việt Nam. Việt Nam thuộc về Đức Chuá Trời?.
    Đã là rắn là ma quỷ thì cần phải cắt đứt phải giết sạch hết, mặc dù bản tuyên ngôn viết bóng bẩy hơn nhưng ý nghĩa không ngoài chủ trương phải giết sạch hết. Chúng ta có nên nhắm mắt làm ngơ với thái độ với cuồng tín đầy sát khí của giáo phái Tin lành này chăng.
  10. fddinh

    fddinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/07/2006
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    1
    Về việc này thì các bạn (bạn unknown01) nên tìm đọc THẬP GIÁ VÀ LƯỠI GƯƠM của Linh Mục Trần Tam Tỉnh do Nhà xuất bản Trẻ ấn hành năm 1978.
    [​IMG]
    Trước hết xin trích một số đoạn trong
    Chương II
    BINH THÁNH GIÁ, NẠN NHÂN CỦA ĐẠO QUÂN THÁNH GIÁ
    1. THẬP GIÁ ĐI CHUNG VỚI NGÔI SAO HAY CHỐNG LẠI NGÔI SAO?
    Sao vàng trên nền đỏ là quốc kỳ của nươc Việt Nam độc lập. Nhưng nền đỏ cũng chỉ cho hiểu rằng Mặt Trận ********* chịu sự lãnh đạo của Đảng C ộng Sản Việt Nam do ***** Chí Minh, mà dân chúng thường gọi là Bác Hồ, đứng đầu chỉ huy.
    ***** Chí Minh, tự Nguyễn Ái Quốc, từ thuở nhỏ thiếu thời đã cống hiến đời mình cho một mục tiêu duy nhất là nền độc lập của Việt Nam. Trên cuộc hành trình đầy muôn vàn truân chuyên, vào tuổi 33, Người đã gặp được con đường Damas của mình: Muốn giải phóng quê hương, nhất thiết phải nhờ chủ nghĩa Mác-Lênin. Là một chiến sĩ yêu nước bất khuất, một nhà macxít hăng say, ***** Chí Minh đã lập ra Đảng c ộng sản Đông Dương năm 1930 và mặt trân ********* năm 1941, nhằm qui tụ tất cả những ai chiến đấu vì nền độc lập nước nhà không phân biệt đảng phái, tôn giáo.
    Năm 1945, Người là ************* Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Giám mục, linh mục và giáo dân Công giáo Việt Nam, tất cả đều ủng hộ Người. Cả thiên hạ, kể cả những kẻ thù lùc bấy giờ và sau này, đều thừa nhận rằng Bác Hồ là người vừa Quốc Gia vừa C ộng Sản. Nhưng kẻ thù của Bác và kẻ thù của nền Độc lập Việt Nam đã gặt được một cớ hay để chống lại Bác, rằng Bác là c ộng sản. Như thế người c ộng sản không yêu được tổ quốc và chiến đấu cho tổ quốc vậy!
    Đối với giáo hội Công giáo, cụ Hộ Chí Minh đã tỏ ra hết sức có tình có lý. Chỉ hai tháng sau ngày độc lập, linh mục Lê Hữu Từ được phong làm «Cố vấn tối cao của Chánh phủ». Đoàn chính phủ gồm 4 vị bộ trưởng đến tham dự, trong đó có những cán bộ cao nhất của ********* là ông Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp, và vị cố vấn tối cao của Người là cựu Hoàng Bảo Đại. Trong thư chúc mừng giám mục mới, người tỏ sự vui sướng vì «có một nhà lãnh đạo mới của người Công giáo đi theo chân đức Giêsu chịu đóng đinh hầu giúp giáo dân biết hy sinh và chiến đấu bảo vệ tự do và độc lập của đất nước». Ngày 25.2.1946, chính Người đích thân đi một mình không có đoàn bảo vệ, đến ngay Phát Diệm để long trọng tuyên bố: Từ nay, giám mục Lê Hữu Từ sẽ là «Cố vấn tối cao của Chánh phủ».
    Nhưng năm 1946 là năm khó khăn nhứt trong biến chuyển của Cộng hòa trẻ tuổi này. Khai sinh từ cách mạng, nước Việt Nam lúc đó chưa có một cơ chế quốc tế nào. Tuy nó được quản lý bởi một chánh phủ gồm phần lớn là cán bộ C ộng sản. Việt Nam lúc đó chưa được một nước nào trên thế giới công nhận, kể cả Liên Xô mà đành tới ngày 30.1.1950 mới công nhận. ***** Chí Minh đã phải thương lượng rất vất vả, sẽ lại chịu một vài nhượng bộ để đạt được cái hiệp định nghèo nàn ngày 6.3.1946, theo đó «Chính Phủ Pháp công nhận nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa là một nước tự do... ở trong liên bang Đông Dương và Liên hiệp Pháp» và «Chính phủ nước Việt Nam tuyên bố sẵn sàng đón tiếp thân tình quân đội Pháp» ở mạn Bắc vĩ tuyến 16.
    Đối với Pari, hiệp định kể trên chỉ là cách cho phép họ đổ quân lên Bắc Việt hầu chuẩn bị việc tái chiếm toàn cõi Việt Nam, theo một kế hoạch đã vạch sẵn và được tiết lộ qua một thông tri của tướng Vanluy (Valluy), Tổng tư lệnh quân viễn chinh Pháp, đề ngày 10-4-1946 rằng: «Kế hoạch ban đầu bao gồm, một đàng là công việc bảo vệ liên tục các trại đông quân vào thành phố... Một khi kế hoạch đó được thiết lập và triển khai những nét chính rồi, cần phải sớm bổ sung bằng cách nghiên cứu một loạt biện pháp nhằm mục đích thay đổi nó từng bước tuần tự và biến một cuộc hành quân thuần túy thành một cuộc đảo chánh».
    Quân Pháp cố tình gây ra những đụng độ tại Hải Phòng (đàn pháo hạm đội của họ bắn như mưa vào thành phố, làm 6.000 người chết), tại Hà Nội và tại nhiều tỉnh, dẫn tới cuộc bùng nổ gây chiến toàn diện ngày 19-12-46.
    Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến của ***** Chí Minh để lộ rõ sự yếu kém về mặt quân sự của đất nước, đối diện với quân thù và sự quyết tâm của chính phủ không chịu nhượng bộ:
    «Người có súng thì cầm súng, kẻ có gươm thì dùng gươm. Và nếu không có gươm thì dùng cuốc và gậy gộc. Mỗi người hãy đem hết sức mình đánh trả bọn thực dân để cứu lấy tổ quốc».
    Đạo quân cách mạng hầu như chẳng có ai là sĩ quan chuyên nghiệp, nhà giáo dậy sử Võ Nguyên Giáp bỗng nhiên thành vị tổng tư lệnh. Và đối với nhiều người khác cũng thế: Mới hôm qua chỉ là chuyên gia, học sinh, công nhân, nông dân, nay trở thành sĩ quan và bộ đội.
    Chính trong những năm khó khăn đó, các vị lãnh đạo cũng như lớp cán bộ cấp dưới, không sao tránh khỏi những vấp váp sai lầm, quân thù của chế độ tìm cách làm cho dân chúng mất lòng tin với chính phủ, nhất là đưa ra «nguy cơ đỏ» kích động người Công giáo. ***** Chí Minh là một người c ộng sản, nơi nơi cứ đồn ra như thế. Mà đối với đạo Công giáo thì C ộng sản là kẻ thù số một. Bởi thế, sớm muộn gì C ộng sản cũng sẽ tiêu diệt người Công giáo.
    Ở một số địa bàn Công giáo tiêm nhiễm nội dung chống Cộng của thông điệp Divini Redemptoris của Piô XI, nên người ta phải sống trong một thứ hoang mang, thời gian để lại những hậu quả rất nghiệm trọng. Một vài lãnh tụ Công giáo đã vạch ra một đường lối xử thế, mà nhiều người rồi đây đã thấy là xảo quyệt gian manh.
    Trước hết, họ lập ra cái gọi là Việt Nam Công giáo Cứu quốc: về mặt chính thức ở ngoài, tổ chức đó là một hiệp hội thành viên của mặt trận *********, nhưng nó lại không chịu ********* lãnh đạo, mà chỉ có những quan hệ chiều ngang với mặt trận thôi. Hiệp hội này được nhà nước công nhận. Mục đích công khai của nó là chiến đấu chống ngoại xâm vì nền độc lập của tổ quốc, đồng thời bên trong nó lại chuẩn bị chống lại chủ nghĩa c ộng sản vô thần. Một trong những sáng lập viên hiệp hội, sau này đã tuyên bố: «Chúng tôi đứng trong hàng ngũ ********* cũng chẳng sao, bởi vì đối với bọn ma quái, để che mắt chúng mình phải làm trò ma quái. Điều quan trọng là liệu cho có được cơ chế hợp pháp, rồi mình cứ theo đuổi mục tiêu của mình».
    Giám mục Lê-Hữu-Từ, trong ngày thụ phong, cũng đã đích thân nói xa gần với cựu Hoàng Bao-Đại rằng «Thưa hoàng thượng, Ngài có phương án bí mật nào chăng? Cứ thử đi, và chúng tôi sẽ đứng sau lưng ủng hộ Ngài." Bảo Đại thở dài: "trong điều kiện hiện nay, có thể lên phương án nào được? » Giám mục chưng hửng bèn đáp lại: «Ngài tầm thường quá! ».
    Tuy vậy, giám mục Lê Hữu Từ đã chấp nhận vai trò «Cố vấn tối cao của Chính phủ» để, theo chính lời ông nói: «Có thể dùng gậy c ộng sản đánh vào lưng c ộng sản».
    2 "? HỒ CHÍ MINH VÀ LÊ HỮU TỪ
    Sau khi đã vào chiến khu, ***** Chí Minh vẫn tiếp tục thư từ với một cố vấn tối cao của Người. Sau đây, là vài lá thư hết sức quan trọng:
    «Thưa Đức Cha. Từ lâu tôi không được gặp Đức Cha, tôi buồn lắm. Từ ngày thực dân Pháp vi phạm các hiệp định đã ký, gây chiến tranh, toàn thể đồng bào ta đều một lòng đứng lên chống lại chúng để bảo vệ tổ quốc của mình. Lần này, như các vụ xảy ra ngày 6 tháng 4 và 14 tháng 9. Tôi tin rằng Đức Cha đã lấy tư cách công dân, cố vấn tối cao của chính phủ và là bạn thân của tôi, mà giải thích cho nhân dân hiểu rõ chính sách của ta và khuyên bảo bà con can đảm tham gia công cuộc toàn quốc kháng chiến. Xin Đức Cha cầu nguyện cùng Chúa cho tổ quốc và xin nhận lời chào thân ái của tôi». (ký tên Hồ Chí Minh, ngày 23-1-1947).
    Vào năm tháng cuối năm 1946, một vụ rắc rối xảy ra tại một số nơi giữa giáo dân cứu quốc và *********. Vài người Công giáo đã bị bắt giữ. Đáp lại một kháng thư của Lê Hữu Từ, ***** Chí Minh Viết: «Thưa Đức Cha, xin cảm ơn đức cha về bức thư của Ngài đề ngày 11-1-1947. Xin lỗi đức cha, tôi chậm phúc đáp đức cha, chỉ vì lúc này liên lạc khó khăn. Trong hiến pháp nước ta đã định rõ quyền tự do tín ngưỡng, kẻ nào vi phạm hiến pháp và khiêu khích bà con Công giáo sẽ bị xử lý. Đức cha chưa bao giờ tin rằng ********* bách hại công giáo, tôi dám chắc như vậy, bởi vì đức cha biết rằng Mặt trận ********* tìm cách đoàn kết toàn thể đồng bào để lo cho nền độc lập của tổ quốc, chứ không phải gây chia rẽ hay là chống lại các tôn giáo. Về phần tôi, tôi không bao giờ tin rằng đồng bào Công giáo chống lại *********, đồng bào Công giáo tha thiết với nền độc lập của Tổ quốc và tự do tín ngưỡng thật đầy đủ; và tôi cũng tin rằng mọi người tuân theo khẩu hiệu «phụng sự Thien Chúa và Tổ Quốc». Những vụ đụng độ nhỏ giữa đồng bào với nhau là điều đáng tiếc, bởi nó xảy ra do thiếu giáo dục đạo đức và nhiệm vụ công dân, nhưng không thể làm hại tình đoàn kết của chúng ta. Như Đức Cha đã nhấn mạnh trong thư, tôi tin rằng vị cố vấn thân ái và đáng kính của tôi sẽ làm hết sức mình đã tạo sự hiệp nhất giữa mọi người, không phân biệt tôn giáo, nhằm chống lại bọn ngoại xâm. Xin đức cha cầu Chúa ban phúc lành cho đất nước ta, để cuộc kháng chiến của ta đạt thắng lợi. Thân ái kính chào» (Ngày 1-2-1947).
    Các vụ «đụng độ nhỏ» mà ***** Chí Minh nói tới đã không chấm dứt tại Phát Diệm, cũng như tại nhiều địa phận khác. Với khoảng cách thời gian, có thể nói rằng các vụ rắc rối đó có nhiều nguyên nhân phức tạp, nhưng chủ yếu là sự nghi kỵ lẫn nhau giữa chính quyền địa phương và những vị lãnh đạo tôn giáo ở cơ sở, và đàng khác cũng do quan điểm giáo điều, cho rằng bất cứ một sự sai phạm nào của phía ********* thì đều được tính toán sắp xếp với ác ý từ trước.
    Điều không thể hiểu và không thể tin được, là tư tưởng cho rằng Chính phủ Hồ Chí Minh, đứng trước sự đe dọa của một đạo quân nước ngoài vượt xa mình về hỏa lực cũng như về kinh nghiệm quân sự, mà lại cố tình gây ra những vụ bách hại tôn giáo, chỉ làm hoen ố tên tuổi của họ nơi dư luận quốc tế và quốc nội và chỉ làm giảm sút sức chiến đấu của nhân dân đi thôi. Đàng khác, xét theo phương diện con người, thì cũng không một chính quyền nào chỉ gồm những cán bộ tập sự, chưa được huấn luyện và chưa có kinh nghiệm, mà có thể hành động, nhất là ở cấp cơ sở, luôn luôn với đầy đủ sự khôn ngoan, tế nhị và hữu hiệu. Bởi thế, các vụ việc xảy ra tại Văn Hải, Phúc Nhạc, Tằng Điền, Bình Sa v.v.. chẳng qua chỉ là những chuyện rủi ro trên đường đi lên của một chính sách của C ộng sản chống phá tôn giáo. Song bọn thù nghịch vủa Việt Nam lợi dụng những sơ hở đó để tuyên truyền xuyên tạc, đôi lúc gây ảnh hưởng xấu tới những người Công giáo.
    Một số thư ***** Chí Minh gửi cho Giám mục Lê Hữu Từ, soi sáng giúp hiễu rõ chính sách tôn giáo của Người. Chẳng hạn những dòng sau đây: «Thưa Đức cha, xin cám ơn thư Đức cha gửi cho tôi đề ngày 17-2-1947. Tôi đã ra lệnh thả bảy người được Đức cha bảo lãnh. Về vấn đề Văn Hải, tôi sẽ làm như đã thống nhất với nhau: thả 3 người, giữ lại 4 người trong một thời gian. Dưới đây, tôi xin nói riêng cho Đức cha biết mấy điều: tôi hiện có trong tay một số tài liệu. Sau khi xem xét kỹ các tài liệu ấy, tôi nhận thấy có ba sự kiện sau đây: 1) Đồng bào Công giáo thù ghét bọn thực dân Pháp và họ rất có lòng yêu nước. 2) Họ cũng thù ghét C ộng sản. 3) Có những kẻ lợi dụng sự dể tin của một số đồng bào Công giáo, đã gieo rắc chia rẽ trong cách nói với họ rằng: «Chính phủ là ********* và ********* là C ộng sản».
    Điều thứ nhất thì đã rõ, khỏi cần bàn vô ích. Điều thứ hai, chủ nghĩa duy linh và chủ nhĩa duy vật là ngược nhau, rõ ràng là thế. Nhưng chính Ngài và tôi, chúng ra đồng ý với nhau rằng: trong một nước của mình, có sự tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận, nhưng không được vu khống kẻ khác. Tự do tuyên truyền không phải là tự do vô lễ. Điều thứ ba, một đàng có những người Công giáo nhẹ dạ dễ tin: đàng khác, có những cán bộ cấp thấp của Chính phủ thiếu kinh nghiệm. Những kẻ gây rối lợi dụng khai thác hai yếu tố trên nhằm tạo ra một bầu không khí không lành mạnh. Nếu Chính phủ là *********, thì tại sao lại có những bộ trưởng không thuộc đảng phái nào? Nếu chính phủ là C ộng sản, thì tại sao chúng ta lại có những vị tối cao cố vấn như Đức cha?
    Đường lối và mục đích của Chính phủ có ba mục tiêu sau đây:
    1. Giải phóng nhân dân khỏi đói, khỏi rét (khổ sở) và khỏi dốt.
    2. Đem lại cho nhân dân sự tự do, tự do sống, tự do tín ngưỡng.
    3. Bảo vệ nền độc lập của Tổ quốc.
    Nếu C ộng sản mà thực hiện những việc nêu trên đây, tôi tin chắc rằng mọi người sẽ chấp nhận thứ C ộng sản đó. Kết luận: một đàng, chúng ta cần giải thích cho người Công giáo hiểu rõ chủ trương chính sách của Chính phủ, như chính Đức cha đã làm. Đàng khác, cần giáo dục cán bộ của Chính phủ, như bản thân tôi cũng đang làm. Như vậy thì bọn gây rối sẽ không còn có thể chia rẽ chúng ta và sự đoàn kết toàn dân sẽ được thực hiện. Tôi kính chúc Đức cha mạnh khỏe và xin Đức cha nhận nơi đây những lời chào thân ái và những lời chúc tất thắng». (Hồ Chí Minh, ngày 2.3.1947).
    Tái bút: «Từ sáng nay, bọn thực dân đã đẩy cuộc tấn công ra vùng ngoại ô, điều mà chúng tôi đã thấy trước. Tôi đã có dịp cho Đức cha thấy rằng trong giai đoạn đầu, chúng nó sẽ ra sức chiếm đóng cá thành phố và các trục giao thông, điều đó khiến chúng ta phải phân tán lực lượng ra và chúng ta sẽ dễ đánh du kích hơn».
    «Những kẻ gây rối» mà ***** Chí Minh nói tới đây, sống đầy dẫy tại các vùng đông Công giáo như Phát Diệm và Bùi Chu. Họ nằm trong các đảng phái chống Chính phủ, như Duy Dân, Việt Quốc, Việt Cách, Dân Tộc, Xã Hội. Theo lời thú nhận của linh mục Đoàn Độc Thư, tổng tuyên úy Hội Công giáo Cứu quốc và làm giám đốc phòng thông tin của Liên đoàn địa phận thì «các đảng viên đó, có trình độ và dũng cảm hơn? nên giành được sự tín nhiệm của các vị phụ trách Liên đoàn các xứ và các hạt. Xoáy vào chủ nghĩa chống c ộng, người Công giáo đã không phát hiện được mưu đồ bí mật của bọn họ. Dựa vào nhãn hiệu chống c ộng, bọn họ đã lợi dụng danh nghĩa Liên đoàn để phạm tội ác, như sát hại cán bộ *********? Khi các tội đó bị phát giác, những người phụ trách bên Công giáo mới té ngửa ra và phải gánh chịu tất cả trách nhiệm và hậu quả».
    Được FDDinh sửa chữa / chuyển vào 18:34 ngày 08/02/2010

Chia sẻ trang này