1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tôn giáo và dân tộc (không bàn chuyện thời sự - xem thông báo của Mod trang 47)

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi fddinh, 01/09/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. do_re_mi

    do_re_mi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2006
    Bài viết:
    1.160
    Đã được thích:
    4
    Trong số mấy ông được phong Thánh này có ông dẫn đường cho Phớp xâm lược Việt nam thật. Không hiểu sao họ lại làm như vậy nhỉ. Mù quáng quá đi.
    http://vi.wikipedia.org/wiki/Danh_s%C3%A1ch_Th%C3%A1nh_C%C3%B4ng_gi%C3%A1o_Vi%E1%BB%87t_Nam
  2. dinhphdc

    dinhphdc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/09/2008
    Bài viết:
    2.086
    Đã được thích:
    7

     
    Cà Tum, Đồng Pan (Tây Ninh) năm 1978, bộ đội bì bõm trong chiến hào ngập tới ngực giành giật từng bờ ruộng, con mương. Địch tấn công 6 đợt, ta 2 lần mất chốt. 4 lượt xung phong với 1/3 đơn vị hy sinh/ngày, súng không 1 giây nguội nòng giữ đất. Khi mất chốt chúng tôi cay đắng, tủi hổ vì có lỗi với Tổ Quốc & đồng đội hy sinh. Mỗi m2 biên giới có bao nhiêu chàng trai Việt ngã xuống (không có người Kito nào)? Lật cánh qua Sông Bé, trung đoàn tôi góp thêm vài trăm mạng cho những cánh rừng cằn cỗi, ụ mối, gốc cây. Khi đó các tín đồ Kito cầu nguyện gì trong giáo đường? 10/1980, ở Lam Sơn, Láng Cát, Phước Thái, Thái Thiện.. chúng tôi (học viên sỹ quan Lục quân 2) cắn răng chịu đựng cả trăm người sỉ vả, nhục mạ, ném đồ dơ vô mặt khi đứng lập vành đai để công an lục soát nhà thờ lấy ra vô số súng/đạn/lựu đạn/truyền đơn/tài liệu kêu gọi ''''Phục Quốc'''' & các thùng vàng cướp từ những kẻ nhẹ dạ nghe họ rủ rê vượt biên. Là bầy cừu ngoan dưới bàn tay chăn dắt của Cha ''''Sói'''' họ biến thành lũ sói điên khi nghe lời kêu gọi "Bảo vệ Chúa" từ Sói Cha. Các cô gái lột quần đập vào mặt bộ đội, vỗ.. đôm đốp: "Ăn đi, .. đi! Đồ c ộng sản mọi rợ! Bà con ơi, c ộng sản cưỡng hiếp!" - Cha ''''Sói'''' mắt long sòng sọc: "Bắn đi! Giết đi! Đồ vô thần bẩn thỉu" - Chỉ thị của cấp trên: "Giữ bình tĩnh. Không được nổ súng. Đó là đồng bào của chúng ta!" Chúng tôi nuốt nước mắt phục tùng mệnh lệnh nhưng lòng day dứt: "Họ có coi chúng tôi là ''''đồng bào''''?"
    Trích Lê Vũ - Bình địa mộc.
     

    được mltr_sg sửa chữa / chuyển vào 11:40 ngày 16/03/2010
  3. CoDep

    CoDep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/09/2004
    Bài viết:
    9.559
    Đã được thích:
    11
    Hoài nghi một số người tuyên truyền mà mình không thích nhưng tin
    sống tin chết những người tuyên truyền đã từng nhồi sọ mình. Loài
    người ai cũng vậy cả.
  4. Viet_Youth

    Viet_Youth Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/05/2006
    Bài viết:
    695
    Đã được thích:
    0
    Tớ không dám tranh luận với các bác chuyên tâm nghiên cứu, sống theo Đạo.
    Chỉ muốn nhắn nhủ với mấy chú tin rằng tổ tiên của họ là Khỉ, sau bao đời ăn lông ở lỗ, sống trong rừng, thiếu văn hóa, chưa thấy được ánh sáng văn minh... Nay mới sổng chuồng được ít năm, hưởng sái được chút ít kiến thức, khoa học kỹ thuật của thế giới giới loài ngưởi... đã chảnh chọe chê bôi người này người kia là "ngu muội, mê tín dị đoan"... mà không biết rằng ông tổ của "Khoa Học" ngày nay (Isaac Newton) là một tín đồ TCG rất sùng đạo, các nhà khoa học gia hànng đầu thế giới, phần đông đều "có Đạo" (religious people), ngay cả "Nga Ngố", trước và sau khi tôn thờ "Chủ Nghĩa Marx-Lenin"... đều coi TCG là Quốc Giáo...
    Cả thế giới văn minh ngày nay đều có tín ngưỡng.
    Mới tập tành i tờ chưa thông bày đặt khè thiên hạ là "mê tín dị đoan".
    Biết một mà chê biết mười!
    Đúng là "Ếch Ngồi Đáy Giếng Coi Trời Bằng Vung"!
    ...
    Thấy mấy @ "trí giả" chê thiên hạ ngu muội, làm tớ tức cảnh sinh tình... sáng tác ra truyện cực ngắn sau:
    Một anh "Mọi" thấy chú Nhật đang ăn Sushi, bèn la lớn:
    - Ối! Thằng này nó mọi rợ quá bay ơi, ăn cá sống kìa. Mau ra chụm củi chỉ cho nó cách nấu chín đồ ăn đi!!!
  5. fddinh

    fddinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/07/2006
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    1
    Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn khẳng định: Tự do tín ngưỡng, tôn giáo là một trong những quyền cơ bản của con người, là quyền lợi của nhân dân; mọi hạn chế, vi phạm quyền ấy là đi ngược lại với xu thế tiến bộ của xã hội và Chính phủ phải đảm bảo thực thi quyền đó.
    Trên cương vị Chủ tịch Đảng, *************, trong các bài nói, bài viết, các văn bản, sắc lệnh? quan trọng, Hồ Chí Minh luôn thể hiện rõ tư tưởng nhất quán của Đảng và Nhà nước ta là tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của nhân dân. Sự tôn trọng ấy không chỉ thể hiện trên văn bản, lời nói mà cả trên hành động thực tiễn.
    Ngay sau khi Cách mạng tháng Tám thành công, ngày 3-9-1945, trong phiên họp đầu tiên của Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hoà, Chủ tịch Hồ Chí minh nêu 6 nhiệm vụ cấp bách; trong đó, Người đề nghị Chính phủ tuyên bố: ?oTín ngưỡng tự do và Lương Giáo đoàn kết?
    Trong cuộc tổng tuyển cử bầu ra các Đại biểu Quốc hội khóa I, Người tuyên bố: hễ ai là người muốn lo việc nước thì đều có quyền ra ứng cử, hễ ai là công dân thì đều đi bầu cử, không chia rẽ gái, trai, giàu, nghèo, tôn giáo, nòi giống, giai cấp, đảng phái, hễ là công dân Việt Nam đều có hai quyền trên.
    Để đảm bảo quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của nhân dân được thực thi, Hồ Chí Minh cho rằng, về nguyên tắc: hoạt động của các tổ chức tôn giáo phải tuân theo pháp luật và được pháp luật bảo hộ. Với tinh thần đó, Người chỉ đạo Chính phủ xây dựng các chủ trương, giải pháp tổ chức thực hiện có hiệu quả các quyền đó trong đời sống hiện thực của đất nước; đồng thời, Người đã trực tiếp ký, ban hành nhiều văn bản pháp luật quy định cụ thể về quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của mọi người dân.
    Hiến pháp đầu tiên (thông qua ngày 2-3-1946) của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, ghi rõ: mọi công dân Việt Nam có quyền tự do tín ngưỡng; Sắc lệnh số 234/SL ngày 14-6-1955 do Chủ tịch Hồ Chí Minh ký, Điều 1 đã ghi: Chính phủ bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng và tự do thờ cúng, quyền theo hoặc không theo bất cứ tôn giáo nào, quyền ?otự do giảng đạo tại cơ quan Công giáo?. Điều 5 của Sắc lệnh này còn thừa nhận các tổ chức tôn giáo có quyền mở trường đào tạo những người chuyên hoạt động tôn giáo.
    Trên cơ sở nguyên tắc đã nêu, Chủ tịch Hồ Chí Minh xử lý một cách hết sức mềm dẻo và thành công các vấn đề nảy sinh trong quan hệ giữa các tôn giáo, giữa lương - giáo, giữa tôn giáo với chính quyền.
    Đoàn kết tôn giáo, đoàn kết lương - giáo là một nội dung quan trọng trong chiến lược đại đoàn kết của Hồ Chí Minh nhằm thực hiện thành công mục tiêu cơ bản của cách mạng Việt Nam: độc lập dân tộc. Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn nhắc nhở những người c ộng sản: bên cạnh việc luôn thực thà tôn trọng tự do tín ngưỡng và không tín ngưỡng của nhân dân, phải coi đoàn kết là sức mạnh, là phương châm, là nguyên tắc, là sợi chỉ đỏ xuyên suốt trong giải quyết các vấn đề tôn giáo ở nước ta.
    Chủ tịch Hồ Chí Minh cho rằng: đoàn kết của chúng ta là rộng rãi, lâu dài, là một chính sách dân tộc, không phải là một thủ đoạn chính trị. Ta đoàn kết để đấu tranh cho thống nhất và độc lập của Tổ quốc, ta phải đoàn kết để xây dựng nước nhà. Ai có đức, có sức, có lòng phụng sự Tổ quốc, phụng sự nhân dân thì ta phải đoàn kết với họ.
    Để thực hiện tư tưởng đoàn kết tôn giáo, đoàn kết lương - giáo, Hồ Chí Minh đã chỉ ra cơ sở của sự đoàn kết đó chính là những nét tương đồng giữa các tôn giáo và sự tương đồng giữa đức tin của các tôn giáo với đạo đức, niềm tin của những người c ộng sản.
    Theo Chủ tịch Hồ Chí Minh, ở Việt Nam, đồng bào có tín ngưỡng, tôn giáo, hay không theo tín ngưỡng, tôn giáo nào, đều ?ođồng lòng? phấn đấu vì mục tiêu độc lập, tự do của Tổ quốc, vì hạnh phúc của nhân dân; và trong thực tế, đồng bào có đạo luôn kề vai, sát cánh cùng nhân dân cả nước xây dựng nên truyền thống dựng nước và giữ nước hào hùng của dân tộc. Chỉ khi đất nước có độc lập thì tôn giáo mới có tự do, cũng như khi tín ngưỡng, tôn giáo gắn liền với độc lập, tự do của Tổ quốc và dân tộc, việc đạo gắn với việc đời, việc nước, thì đức tin của tôn giáo và lòng yêu nước của mỗi người dân mới được gắn kết chặt chẽ với nhau tạo nên sức mạnh tổng hợp xây dựng đất nước ngày càng giầu mạnh.
    Trong nhiều bài nói, bài viết, Hồ Chí Minh đã khẳng định sự tương đồng giữa đạo đức, niềm tin của những người có tín ngưỡng, tôn giáo với đạo đức, niềm tin của những người c ộng sản là đều hướng tới giải phóng con người khỏi mọi áp bức, khổ đau, xây dựng một xã hội công bằng, dân chủ. Khi nói về Đức Giê Su, Người khẳng định: ?oĐức Giê Su hy sinh vì muốn loài người được tự do hạnh phúc, đồng bào ta cả Lương cả Giáo cũng vì tự do hạnh phúc cho toàn dân mà hy sinh phấn đấu?.
    Trong thư gửi đồng bào Công giáo nhân dịp Nôen năm 1953, Người viết: ?oPhúc âm dạy chúng ta rằng: Chúa Cơ đốc sinh ra làm gương mọi giống phúc đức như: hy sinh vì nước vì dân, làm gương lao động, công bằng ruộng đất, tin thờ Chúa bằng tinh thần. Chúng ta kháng chiến cứu nước, thi đua tăng gia sản xuất và tiết kiệm, cải cách ruộng đất làm cho người cày có ruộng, tín ngưỡng tự do. Như thế là những việc Chính phủ và nhân dân ta làm, đều hợp với tinh thần Phúc âm. Cho nên tôi chúc đồng bào Công giáo làm trọn chính sách của Chính phủ cũng là làm trọn tinh thần của Chúa Cơ đốc?.
    Trong thư gửi Hội Phật tử Việt Nam, Người viết: ?oTừ ngày nước ta trở nên Dân Chủ Cộng hoà, Hiến pháp ta tôn trọng tự do tín ngưỡng, thì Phật giáo cũng phát triển một cách thuận tiện. Thế là: Nước có độc lập, thì đạo Phật mới dễ mở mang? Đức Phật là đại từ bi, cứu khổ cứu nạn, muốn cứu chúng sinh ra khỏi khổ nạn Người phải hy sinh tranh đấu, diệt lũ ác ma. Nay đồng bào ta đại đoàn kết, hy sinh của cải, xương máu, kháng chiến đến cùng,? để đưa giống nòi ra khỏi cái khổ ải nô lệ? ?
    Gắn liền giữa lời nói và hành động, trong các dịp ngày lễ của đồng bào Công giáo, ngày lễ của đồng bào Phật giáo?, mặc dù bận trăm công, nghìn việc lãnh đạo kháng chiến, nhưng Hồ Chí Minh đều trực tiếp viết thư gửi hỏi thăm sức khoẻ, động viên các vị chức sắc, chức việc và tín đồ tôn giáo, hay trực tiếp tham gia các ngày lễ Phật Đản, lễ Nôen... Đặc biệt, đối với các chức sắc tôn giáo, Người luôn tôn trọng tài năng, đức độ, uy tín của họ và tạo mọi điều kiện để họ cống hiến tài năng của mình cho đất nước.
    Năm 1946, khi thành lập Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hoà, Người đã trực tiếp mời một số Linh mục, trí thức tôn giáo tham gia Chính phủ, như: Linh mục Phạm Bá Trực, bác sĩ Vũ Đình Tụng, thạc sĩ Nguyễn Mạnh Hà, ông Ngô Tử Hạ và nhiều trí thức tôn giáo khác.
    Khi anh Vũ Đình Thành, con trai của bác sĩ Vũ Đình Tụng, chiến đấu hy sinh tại Chợ Hôm, Bác đã viết thư chia buồn: ?oThưa ngài. Tôi được báo cáo rằng: con giai Ngài đã oanh liệt hy sinh cho Tổ quốc. Ngài biết rằng tôi không có gia đình, cũng không có con cái. Nước Việt Nam là gia đình của tôi. Tất cả thanh niên Việt Nam là con cháu tôi. Mất một thanh niên thì hình như tôi đứt một đoạn ruột. Nhưng cháu và anh em thanh niên khác dũng cảm hy sinh để giữ gìn đất nước. Thế là họ đã làm rạng rỡ dân tộc, vẻ vang giống nòi. Họ chết cho Tổ quốc sống mãi; vật chất họ mất nhưng tinh thần họ vẫn luôn luôn sống với non sông Việt Nam. Họ là con thảo của Đức Chúa, họ đã thực hiện cái khẩu hiệu: Thượng đế và Tổ quốc. Những thanh niên đó là dân tộc anh hùng. Đồng bào và Tổ quốc sẽ không bao giờ quên ơn họ. Ngài đã đem món của quý báu nhất là con của mình, sẵn sàng hiến cho Tổ quốc. Từ đây chắc ngài sẽ thêm ra sức giúp việc kháng chiến để bảo vệ nước nhà thì linh hồn cháu ở trên trời cũng bằng lòng và sung sướng. Tôi thay mặt Chính phủ cảm ơn ngài và gửi ngài lời chào thân ái và quyết thắng?.
    Năm 1946, khi chuẩn bị phái đoàn của Chính phủ vào kiểm tra tình hình ở Nam Trung Bộ, Hồ Chí Minh đã gửi thư cho Giám mục Lê Hữu Từ, chân thành đề nghị cử người tham gia: ?oChính phủ dự bị phái đại biểu vào miền Nam Trung Bộ để uý lạo đồng bào trong đó. Vì ở miền đó cũng có nhiều đồng bào Công giáo, nên tôi muốn nhờ Cụ chọn cho một vị linh mục thân tín của Cụ cùng đi với các đại biểu của Chính phủ vào thăm đồng bào ta?.
    Tấm lòng trong sáng và những hành động thiết thực của Hồ Chí Minh đã tạo sức hút mạnh mẽ các chức sắc, chức việc, trí thức và tín đồ các tôn giáo đi theo cách mạng, tham gia kháng chiến, tiêu biểu như: cụ Cao Triều Phát, cụ Ngô Tâm Đạo, Hòa thượng Thích Minh Nguyệt, Hòa thượng Thích Thiện Hào, Bồ tát Quảng Đức, Ni trưởng Huỳnh Liên, Linh mục Chân Tín và nhóm Đối diện?
    Hàng nghìn tín đồ tôn giáo đã trở thành những anh hùng, liệt sĩ trong các cuộc kháng chiến. Trong suốt những năm trên cương vị Chủ tịch Đảng, *************, Hồ Chí Minh đã có những cống hiến to lớn về đoàn kết tôn giáo, đoàn kết dân tộc vì độc lập, tự do của Tổ quốc, vì hạnh phúc của nhân dân.
    Cùng với việc tìm ra cơ sở khoa học cho sự đoàn kết tôn giáo, đoàn kết lương - giáo, Hồ Chí Minh còn rất quan tâm đến việc xây dựng hệ thống chính trị trong vùng có đồng bào tôn giáo, làm tốt việc vận động các chức sắc, chức việc, các tín đồ tôn giáo.
    Theo Chủ tịch Hồ Chí Minh, một bộ phận nhân dân tin vào Chúa Trời, Thần, Phật? là một thực tế lịch sử, và những người có đạo vẫn có thể trở thành đảng viên của Đảng. Về vấn đề này, Người nói: ?oCó anh em hỏi một người Công giáo có thể vào Đảng Lao động không? Có. Người tôn giáo nào vào cũng được, miễn là trung thành, hăng hái làm nhiệm vụ, giữ đúng kỷ luật của Đảng?.
    Đồng thời, Hồ Chí Minh cũng rất quan tâm đến đời sống của đồng bào tôn giáo. Theo Người, ?ophần xác có no ấm thì phần hồn mới được thong dong?; do đó, Người chỉ đạo Chính phủ và các tổ chức chính quyền các cấp phải: ra sức củng cố hợp tác xã, phát triển sản xuất, tăng thu nhập cho xã viên; đồng thời, phải đảm bảo tín ngưỡng tự do. Đương nhiên, các hoạt động tôn giáo không được cản trở sản xuất của nhân dân, không được trái với chính sách và pháp luật của Nhà nước.
    Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng đặc biệt quan tâm đến công tác vận động đồng bào các tôn giáo. Đối với những người do thiếu hiểu biết mà bị lường gạt, Người chủ trương phải tuyên tuyền, giáo dục để đồng bào hiểu rõ chính sách của Đảng và Nhà nước ta là đúng đắn và thấy được âm mưu thâm độc của các thế lực thù địch. Còn đối với chủ nghĩa thực dân và các thế lực tôn giáo ********* cấu kết với nhau để chống phá cách mạng, Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng khẳng định: Hiến pháp nước ta đã quy định rõ quyền tự do tín ngưỡng, kẻ nào vi phạm Hiến pháp sẽ bị trừng trị theo pháp luật,v.v.
    Sự nhất quán trong tư tưởng và hành động của Hồ Chí Minh về tự do tín ngưỡng, tôn giáo đã góp phần quan trọng vào xây dựng, củng cố và phát huy sức mạnh khối đại đoàn kết dân tộc trong hơn 60 năm đấu tranh vì độc lập dân tộc, vì hạnh phúc của nhân dân ta.
    Tài liệu tham khảo: Hồ Chí Minh - Toàn tập, Nxb CTQG
    Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng như Nhà nước CHXHCNVN sau này luôn đề cao tự do tín ngưỡng, tôn giáo và tự do thờ cúng, vậy mà như những gì từng đăng tải tại topic này, họ, nhất là giới cán bộ Gia tô giáo đáp lại ra sao, ai từng đọc, ai từng chứng kiến những gì họ làm hẳn đã tự mình rút ra kết luận.
  6. canhbuomden

    canhbuomden Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2007
    Bài viết:
    750
    Đã được thích:
    0

     
    Công giáo ở châu âu hiện giờ cũng giống như Phật giáo ở VN, nó thành văn hóa, tín ngưỡng bản địa. Dù không theo hay có theo đạo thì dân vẫn tôn kính và coi như là bản sắc văn hóa của mình.
    HIện giờ có vài đặc điểm về công giáo:
    Tuy rằng gọi là tự do tín ngưỡng nhưng nếu lấy chồng công giáo thì vợ buộc phải theo,
    hiện giờ tự do tôn giáo nên có tôn giáo vẫn có thể vào Đảng, vẫn học thuyết CS, thuộc kinh tế chính trị và triết học làu làu
    Người có đạo bị ám ảnh bới những câu chuyện về hậu quả thê thảm của những người bỏ đạo gánh chịu.
     

    được mltr_sg sửa chữa / chuyển vào 12:51 ngày 23/03/2010
  7. dinhphdc

    dinhphdc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/09/2008
    Bài viết:
    2.086
    Đã được thích:
    7
    Năm 1954 - 1955 cán bộ, bộ đội hy sinh rất nhiều ở các giáo xứ (Ninh Bình, Nam Định, Hải Phòng..) khi chia thành các tổ công tác đi vận động bà con giáo dân ở lại quê hương, ko nghe kẻ xấu xúi giục chạy vào Nam. Có tổ công tác (3 - 5 người) bị chúng hành hình bằng cách mổ bụng moi gan phơi nắng trước nhà thờ, mà kỳ lạ là giáo dân háo hức tới xem tỏ ra vui mừng, hả hê.
    Năm 1980, tình hình vượt biên rất phức tạp. Ở Bà Rịa có nơi diễn ra công khai trắng trợn. Một số công an thoái hóa biến chất đứng ra bảo kê. Hàng trăm người nộp vàng bạc cho bọn đầu nậu để lên tàu, chạy được vài chục km tài công lủi vào xó rừng nào đó bỏ tàu nhảy lên ghe máy của đồng bọn chạy mất.. Các giáo xứ bị nghi ngờ có dính líu đến tội ác này (Bởi tàu ''lừa'' chỉ đem con bỏ bụi đối với những người vượt biên ko theo đạo còn hầu như người Kito giáo ko bị lừa).
    Vậy là 1 tiểu đoàn học viên sỹ quan (Lục quân 2) hành quân về ''trấn'' các giáo xứ Láng Cát, Phước Hòa, Lam Sơn.. Phải 3 tháng trời miệt mài làm công tác dân vận chúng tôi mới được họ tin 1 cách dè dặt. Từ đó phăng ra manh mối tổ chức vượt biên là các ông trùm khu ở giáo xứ, vốn là lính biệt kích, biệt động quân ác ôn trước đây (đi học cải tạo có 18 - 24 tháng). Có chuyến chúng cướp bóc hàng chục kg vàng rồi hãm hiếp đàn bà con gái, bắn chết đàn ông, vu cho công an, bộ đội mình (dân vượt biên rất yên tâm khi thấy có bóng dáng 1 vài anh công an do chúng giả dạng, áp tải theo tàu).

    Do bị chúng tôi phong tỏa các bến ''đắc địa'' nên bọn chúng phải chuyển xuống Phước Thái, Thái Thiện. Vậy là công an tỉnh Đồng Nai & bộ Nội vụ dễ dàng giăng lưới bắt mấy mẻ cực lớn. Khi phá án, bộ đội hỗ trợ phong tỏa nhà thờ để công an lục soát tịch thu hàng trăm súng, máy bộ đàm.. (Vụ đó ta bắt cả giám đốc công an tỉnh Đồng Nai vì có liên quan).
    Hàng ngàn giáo dân ném đá, phân, đồ bẩn vào bộ đội. Chúng tôi cắn răng chịu đựng mà trong lòng ko thể cắt nghĩa được vì sao họ cuồng tín mù quáng & độc ác đến vậy. Lạ lùng là mấy ông linh mục hung hãn như dã thú, tự xé toạc ngực áo rồi xông vào thách thức: "Hãy bắn tao đi. Dám bắn ko? Đồ c ộng sản gớm ghiếc? Sao chúng mày hèn thế? Bắn đi chứ?.."

    Giận run bần bật nhưng phải cố nén để ko rơi vào âm mưu của chúng. Chúng chỉ cần có máu đổ để tạo cớ. Với chúng, máu Kito giáo mới có giá trị còn máu & mạng sống của hàng ngàn, hàng chục ngàn người lương (ko theo đạo TCG) bị lừa vượt biên, bị bỏ bơ vơ trên biển cho chết khát chết đói hoặc bị hãm hiếp, bắn chết.. ko là gì cả.

    Đến tận bây giờ, mỗi dịp đi Vũng Tàu hễ qua khu vực Phước Hòa (nay thuộc Châu Thành, Bà Rịa) tôi vẫn còn nghe như tanh mùi máu & nồng nực mùi xác chết của hàng trăm người ven các bãi tràm, đước, ô rô, mắm.. như vẫn hiện lên hình ảnh từng thùng vàng do bọn trùm khu cống nộp cho nhà thờ mà trong đống nhẫn, dây chuyền, bông tai, vàng lá.. còn lẫn cả tóc & máu.
    ...
    Phát biểu của Ngô Quang Kiệt hoàn toàn lếu láo. Đó là thái độ công dân đối với quốc thể, là lòng tự trọng quốc gia của người Việt Nam. Nó xuất phát từ ý thức nô bộc tâm linh, phủ định giá trị văn hóa tinh thần ngàn đời của cha ông. Thà đui mà giữ đạo nhà, là vậy.
    Đạo nhà, bao gồm Nho, Phật, Khổng, Lão.. đã được Việt hóa & trở thành truyền thống tinh hoa của dân tộc. Đó là triết lý phương Đông nhuần nhị, sâu lắng & mềm mại, ôn hòa. Tương đồng với phẩm hạnh & tính cách Việt, góp phần làm nên giá trị đạo đức nhân bản.
    Thiên Chúa giáo thì ngược lại. Từ bản chất triết học lý giải vật chất - ý thức đã sặc mùi ********* đến hình thức lễ nghi ngạo mạn khi cho rằng Chúa Giesu sạch sẽ hơn tất cả nhờ ra đời ko từ cái chỗ ấy. Sự ngạo mạn xuất phát từ u mê của tự tôn. Những gì đến cùng lũ cướp biển & lũ thực dân đều là thứ bệnh hoạn (khác với giao thương kinh tế, giao lưu văn hóa & bang giao chính trị). TCG đến Việt Nam bằng con đường nô dịch & đô hộ.
    Đó là nỗi nhục của dân tộc khi những người dân Giao Chỉ tháo dỡ bàn thờ tổ tiên, nhận 1 cái tên thánh lạ hoắc để đổi 3 quyền lợi: - 5 quan tiền. - Miễn sưu thuế (phục dịch Chúa được Nguyễn Ánh coi là làm công ích) - Miễn đi phu, đi lính (trừ trường hợp tự nguyện). Nó đồng hành cùng sự bắt đầu cho 100 năm đẫm máu nhất lịch sử Việt Nam. Nó phất lên bành trướng mạnh mẽ nhờ quân xâm lược thì rồi đây ắt sẽ lụi tàn, khi giá trị Việt lên ngôi.
    ...
    Thiết nghĩ, > 50 năm qua ko ai nói những điều tương tự (như tôi), trái lại, Đảng & nhà nước còn nhẹ nhàng uyển chuyển để gắn bó chặt chẽ khối đại đoàn kết dân tộc nhưng sự thể thì sao? Vụ Thái Hà rồi tới Chánh Tòa (giáo xứ chỗ tôi có mấy người vượt hơn ngàn km ra Quảng Bình tham gia, chứng tỏ họ có sự chuẩn bị kỹ càng) với cường độ ngày càng hung hãn táo tợn hơn. Ta càng tỏ ra nhún nhường, nhân nhượng thì họ càng lấn tới. Chọc vỡ khươi ngòi cái mụn nhọt có thể là không khôn ngoan (vì gây đau đớn) nhưng thỏa hiệp với nó để mủ ăn luồn lan ra hủy hoại thì chắc chắn ko là sự sáng suốt.

    Giáo luật La Mã ko hề có điều khoản bắt phải theo đạo khi làm phép hôn phối (Âu Mỹ người ta làm hôn lễ tại nhà thờ dù 1 trong 2 người khác tôn giáo) & cấm ly hôn (Phương Tây họ ly hôn hà rầm). Vậy tại sao TCG ở VN lại nảy nòi ra 2 món này? Phải chăng là thủ đoạn lợi dụng cả chuyện tình ái & hạnh phúc con người để gia tăng sự bành trướng?

    ...
    Giáo dân Thiên Chúa ở Việt Nam là đồng bào chúng ta. Bảo vệ, thương yêu & giúp đỡ họ là lẽ đương nhiên bởi đó là tâm nguyện tối thượng của người c ộng sản. Ta có quyền tự hào là 1 quốc gia đa sắc tộc, đa tôn giáo nhưng > 34 năm nay hầu như ko có xung đột gay gắt nào như các nước khác. Đó là câu trả lời thỏa đáng đối với mọi cáo buộc của các ông kẹ phương Tây về tự do, dân chủ & nhân quyền.
    Trong khi đó thì TCG & Tin lành đã & đang làm gì với sự bao dung cao cả đó? Tôi, 1 đảng viên c ộng sản, dù thỉnh Phật về thờ nhưng rất ít khi dám thắp nhang vì tự biết mình chưa đủ trong sạch để đứng trước Ngài, dù vậy tôi rất siêng đi lễ nhà thờ để biết họ đang làm gì.
    Chỉ cần ăn bận lịch sự là ta thoải mái vào nhà thờ để mà nghe họ hô hào: "Cầu xin đức Chúa Cha - Con & thánh thần ban quyền linh mầu nhiệm.. cho Thái Hà, Tam Tòa vượt qua cơn khổ nạn cướp đất của Chúa. Chúng con nguyện vì Chúa xả thân gìn giữ đất đai thờ tự ơn Ngài.. A men!" Hàng ngàn người rền vang Amen, dập đầu như máy khâu chạy điện với ánh mắt rực lửa thì...
    Trích Lê Vũ - Bình địa mộc.
  8. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Chiện này có hơn 2010 năm rùi. Đó là công dân nước chúa chứ có phải là công dân nước Vịt đâu. Có điều, không thích về nước chúa luôn cho nhờ, lại ở nước Vịt ăn cháo đá bát.
    Seo công dân nước chuá kia không nhịn thở ngay khi ra đòi nhỉ, về nước chúa luôn cho ngay lành. Cất tiêng khóc chào đời ở nước Vịt làm j`, trần ai nếm đủ, tai tiếng đầy mình.
  9. Tran_Thang

    Tran_Thang Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/01/2005
    Bài viết:
    4.581
    Đã được thích:
    193
    Ơ này, nhà tớ quen vùng này lắm đây. Hồi đó đám Viet kiều Cam nhà tớ về nước (1975), mạnh ai nấy bỏ sức phá rừng. Rừng tre già, lại thêm cỏ tranh và nhất là bom đạn đầy mặt đất. Hai bên đường khi đó đầy những hầm của biệt kích, đi sâu vô rừng là căn cứ giải phóng. Đạn Mỹ, loại AR15, nguyên thùng nguyên băng mới cáo còn trong nẹp...Hổm đã có người đi nhặt phế liệu, nhất là bom bi (trẻ con thường lấy chiếc "đồng hồ" trong đó nghịch chơi)... Chết vì phế liệu cũng nhiều, đến tận ngày nay (vài năm trước có 2 thanh niên nghịch trái M79, bỏ mạng)...Nhà tớ phá rẫy đâu cũng được mẫu (rừng tre phá rất cực, phải xới từng gốc tre cùng cỏ tranh đem đốt vài lượt mới tạm ổn). Được vài mùa rẫy thì Pốt vào. Chỗ tớ ở thưa dân, chúng cũng vào nhưng nghe đâu đụng 1 đám thợ săn (rừng khi đó còn có cọp, heo rừng, mển, trúc, kỳ đà và cả bò rừng nữa, trái cây như nhãn thì cứ chặt cả cây....). Nghĩ rằng đám sợ săn đánh động nên chúng không vào. Hôm sau thì nhà tớ rút, có bộ đội bảo vệ, khóa đuôi hẳn hòi (họ đặt 1 khẩu đại liên ngang đường)...Một số làng, nhất là vùng Xa Mát, nửa đêm chúng vào, bắt dân đứng xếp hàng và xả súng...Bây giờ thì không còn rừng già nữa, chỉ toàn cao su...
  10. fddinh

    fddinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/07/2006
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    1
    Không phải là ít, mà bạn không có ở đây hồi vụ 42 Nhà Chung, Thái Hà nên không biết thôi, những bài nào quá khích thì bị del mất rồi. thế nên anti nhẹ nhàng chứ không sôi động.
    Xin tiếp tục với các trích đoạn THẬP GIÁ VÀ LƯỠI GƯƠM của Linh mục Trần Tam Tỉnh.
    Chương IV: GIÁO HỘI TRONG KHÁNG CHIẾN
    1 "? NGƯỜI CÔNG GIÁO YÊU NƯỚC VÀ NHỮNG NGƯỜI CÁCH MẠNG
    Từ những năm 20-30, Cơ quan an ninh và Mật vụ trung ương của Toàn quyền Đông Dương bắt đầu theo dõi sát người Công giáo, từ trước tới giờ kể như hoàn toàn nhiệt tình với Pháp nhưng từ nay tình cảm yêu nước bắt đầu lộ dạng.
    (bỏ một đoạn)
    Trong số các nhà cách mạng nổi tiếng hồi đầu thế kỷ, phải nhắc tới Linh mục Đậu Quang Lĩnh, bị đầy ra Côn Đảo do sự xúi bậy của các cố thừa sai Pháp, rồi được tha về sống quản chế tại Sài Gòn cho tới chết.
    Linh mục Đậu Quang Lĩnh là người Đức Thọ, Nghệ Tĩnh, cùng với một người đồng hương Công giáo cách mạng khác là Mai Lão Bạng cũng đã chia sẻ cảnh tù đầy tại Côn Đảo với nhà đại cách mạng Phan Bội Châu. Bị bắt vì tham gia phong trào Duy Tân và đã tuyên truyền chống Pháp trong giới Công giáo Việt Nam. Cụ Mai Lão Bạng lúc đầu phải chịu sự cải tạo của các cố Tây từng đe dọa vạ tuyệt thông cho ông, nhưng ông trả lời: «Các linh mục Pháp được quyền yêu nước Pháp và chiến đấu vì nước Pháp, tạo sao tôi lại bị vạ tuyệt thông chỉ vì tôi yêu tổ quốc tôi?». Tiếp theo, cụ bị tra tấn, rối bị kết án tù chung thân tại Côn Đảo. Cụ thường nói với những người có dịp gặp rằng: «Đức Kitô chống lại tội bóc lột, áp bức, đó là tôi sống trung thành theo giáo huấn của Chúa. Người Công giáo và người không Công giáo có khác nhau về tôn giáo, nhưng họ giống nhau một địa bàn, đó là lòng yêu nước và làm cách mạng chống thực dân để cứu Quê Hương».
    Nhờ áp lực của dư luận quần chúng, cụ Bạng được tha một lần với cụ Phan Bội Châu năm 1918 và phải sống rất cơ cực với suốt chuỗi ngày còn lại dưới sự kiểm soát của cảnh sát. Cụ Phan Bội Châu hết lời ca ngợi cụ Mai Lão Bang. «Cụ Mai Lão Bang đã phải chịu trăm nghìn sự khốn khổ vì lòng yêu nhân dân và mặc dầu bị đàn áp mấy cụ vẫn không hề thay đổi tư tưởng. Cụ thật là một đồ đệ xứng đáng của Đức Kitô».
    Hồi những năm 30, đã có các cuộc nổi dậy của nhân dân tại Yên Bái, Vinh, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quãng Ngãi, Bình Định, Thái Bình v.vv... trong số người bị cảnh sát Pháp bắt và đầy vào ngục thất Côn Đảo, Đắc Tô, Sơn La, người ta thấy có hàng trăm người Công giáo. Trong số này, có linh mục Nguyễn Thần Đồng, người gốc Nhân Hoa, tỉnh Nghệ An; Linh mục Nguyễn Văn Tường đã chết trên tàu chở ra Côn Đảo với nhiều anh em khác bởi bị tra tấn đánh đập quá dã man do bàn tay cảnh sát Pháp. Những người cách mạng này thường kết hợp với các tổ chức yêu nước thời đó, hoặc đơn phương chống lại chính quyền thực dân mà không qui chiếu gì đến vấn đề tôn giáo riêng của mình.
    Mãi tới năm 1945, gần tới ngày cách mạng tháng Tám, người ta mới nghe nói tới các tổ chức Công giáo đứng ra vũ trang đánh bọn thực dân Pháp và Nhật. Những nhóm Công giáo này cũng tổ chức chiến khu tại Quỳnh Lưu, Ninh Bình dùng chiến thuật du kích tấn công các đồn bót Pháp.
    2 - NHỮNG NGƯỜI CÔNG GIÁO KHÁNG CHIẾN Ở NAM BỘ
    Ai cũng biết sự phấn khởi của các linh mục và giáo dân Việt Nam sau ngày Cách mạng tháng Tám. Nhưng trời Việt Nam chẳng bao lâu đã tối sầm lại. Tháng 9, 1945, các toán quân viễn chinh của tướng Leclerc đổ bộ lên Sài Gòn. ***** Chí Minh lên tiếng ngày 26-8, kêu gọi toàn dân đứng lên kháng chiến. Liên đoàn Công Giáo kháng chiến Nam bộ được thành lập. Nhờ hỏa lực mạnh, bọn Pháp đánh chiếm khá dể dàng các thành phố và trục giao thông. Cùng những nhóm kháng chiến khác, thành phần Công giáo kháng chiến phải rút vào bưng và dùng chiến thuật du kích đánh lại quân chính qui.
    Hồi đó, Nam bộ được chia ra ba vùng chiến khu, là khu 7, 8, và 9 (khu 1, 2, 3 ở Bắc -- khu 4, 5, 6 ở Trung). Tại mỗi khu, kháng chiến Công giáo có khoảng 400-600 chiến sĩ, được trang bị những súng cũ, nhưng tinh thần rất cao, nhất là nhờ sự cổ vũ của đồng bào Công giáo tuy không có vũ khí, mà cũng quyết tâm đánh đuổi quân thù. Về mặt thiêng liêng, họ được các linh mục yêu nước giúp đỡ, như ba anh em linh mục Nguyễn Bá Luật, Nguyễn Bá Sang và Nguyễn Bá Kinh. Cha Luật bị bắt, bị giam lâu ngày trong một quân lao ở Hòa Hưng. Linh mục Lê Đình Hiền đã bị chết trong một trận không kích của máy bay. Trong số linh mục kháng chiến còn sống sót sau 8 năm vào bưng, phải kể các cha Hồ Thành Biên, Lương Minh Ký, Nguyễn Bá Kính, Võ Thành Trinh.
    Đời sống trong bưng rất cực khổ. Bị máy bay ném bom đánh phá liên tục, bị các đoàn xe lội nước càn quét, quân kháng chiến không những chống cự lại và công địch, mà còn phải lo việc bảo vệ các thôn lương và giáo khỏi bị giặc đánh phá càn quét. Giữa Kháng chiến Công giáo và ********* luôn luôn cò sự đoàn kết chặt chẽ. Một người Công giáo cựu kháng chiến thời đó thuật lại: «Nhờ các Linh mục lãnh đạo tổ chức khéo léo và hoàn chỉnh, Ủy ban Kháng chiến Nam bộ đã tin tưởng chúng tôi và chấp nhận cho chúng tôi hợp tác chặc chẽ. Cha Luật trở thành ủy viên trong Ủy ban Kháng chiến và từ tháng 5 năm 1946, nhiều người Công giáo kháng chiến các Khu như ông Nguyễn văn Trương, Công giáo Kháng chiến khu 8 và Trịnh khánh Vàng, chủ tịch Công giáo Kháng chiến khu 9, được cử làm Phó chủ tịch các Ủy ban Kháng chiến hai khu 8 và 9.
    Ngoài các khó khăn của chiến tranh du kích, người Công giáo kháng chiến còn phải đương đầu với những gian khổ khác nữa nhằm đánh mạnh vào Công giáo kháng chiến. Phòng Nhì của quân viễn chinh Pháp đã lập ra các «Đơn vị lao động bảo vệ Công giáo», tập họp thành phần Công giáo bảo thủ dưới một ngọn cờ riêng - hình Thánh giá trên nền trắng và xanh (màu cờ Đức Mẹ) và phương châm «Vì Chúa Vì Tổ Quốc». Mục tiêu của họ là các làng Công giáo còn nằm trong tay kháng chiến kiểm soát. May thay, đám «lính Chúa» này tại Nam bộ không được hàng giáo phẩm chúc lành và không gây tác hại cho danh nghĩa Công giáo bằng Lính Công giáo ở Đồng bằng sông Hồng.
    Nhưng cái đe dọa làm nhụt đi năng lực của Công giáo kháng chiến, không phải là cuộc tấn công của các đoàn «lính chúa», nhưng chính là khoa tâm lý chiến của đạo quân viễn chinh, triển khai nhân danh Vatican từ năm 1950. Máy bay Pháp đã mưa xuống các vùng Kháng chiến kiểm soát hàng loạt truyền đơn, có hình đức Piơ XII kèm theo những lời kết án C ộng sản, hoặc sắc chỉ ra vạ tuyệt thông C ộng sản.
    Người ta bảo rằng chung sống với ********* tức là bỏ đạo, là phản bội đức tin. Ngược lại, để làm mất uy tín của Kháng chiến, bộ tâm lý chiến lại tung ra những tin tức nói rằng nhiều linh mục và lãnh tụ Công giáo đã bị C ộng sản giết hại, hoặc đã bỏ đạo hàng loạt nơi xứ nọ xứ kia trong vùng kháng chiến. Cha Trinh đã nói lại với chúng tôi rằng, cha đã cười muốn chết khi cha và giáo dân của cha lượm được các tờ rơi nói rằng chính cha đã chết rồi!
    Mặc dầu bị tấn công bởi Pháp về mặt quân sự, cũng như tâm lý, tinh thần Công giáo kháng chiến vẫn cương quyết vững vàng không lay chuyển. Theo hiệp định Giơnevơ năm 1954, Quân đội ********* phải tập trung trên vĩ tuyến 17. Chừng 500 người Công giáo kháng chiến đã phải chan hòa nước mắt từ giã vợ con, để tập kết ra Bắc với các vị mục tử của mình, là cha Hồ thanh Biên, Lương minh Ký, Võ thành Trinh, Nguyễn bá Lễ.
    3 "? CÔNG GIÁO KHÁNG CHIẾN BẮC BỘ
    Cuộc kháng chiến của người Công giáo miền Bắc trong những năm 1946 - 1954, cũng quan trọng không kém trong Nam. Một trong những khuôn mặt nổi bật nhất là linh mục Phạm Bá Trực, địa phận Hà Nội. Trước cách mạng tháng Tám 1945, cha nổi tiếng là một ngườu yêu nước chống Pháp kiên quyết nhất. Sau khi học xong tại Roma - đã đậu tiến sĩ triết và thần học - trở về nước, cha càng thấy rõ hơn ai hết những cảnh bất công đồng bào mình phải chịu cũng như cả Giáo hội Việt Nam phải chịu. Được bầu vào Quốc hội tháng giêng năm 1946, rồi cha được bầu vào Ủy ban Thường trực Quốc hội trong thời kháng chiến. Cuộc sống vất vả trong chiến khu làm cha kiệt sức và đã từ trần ít lâu sau Hiệp định Giơnevơ. ***** Chí Minh đã đích thân đọc bài điếu văn để tưởng nhớ công lao con người mà cụ gọi là đại yêu nước và «bạn chí cốt» của cụ. Cụ tuyên bố: «trong tất cả những việc làm, Cụ Trực đã biết kết hợp nhân đức và lòng ái Kitô giáo theo giáo huấn của đức Kitô với lòng yêu nước nồng nàn của cụ, nói tắt rằng cụ Trực là một người đại diện đáng kính trọng của nhân dân Việt Nam. Hôm nay, cụ từ trần, chính phủ và nhân dân hết lòng khóc thương cụ. Trong khi cụ bị đau liệt giường, cụ sẳn sàng đổ máu mình ra vì sự chiến thắng sau cùng của Kháng chiến... »
    Như anh chị đồng đạo miền Nam, người Công giáo kháng chiến miền Bắc cảm thấy rất đau lòng khi các Giám mục tung ra cuộc kháng chiến chống c ộng, từ tháng 11 năm 1951, nhất là vào lúc quân lính Công giáo do hàng Giáo sĩ vùng đồng bằng sông Hồng chỉ huy, ngày càng phạm nhiều điều gian ác nhân danh Thánh giá. Linh mục Nguyễn thế Vịnh nói với chúng tôi về tâm trạng của các chiến sĩ. «Chúng tôi cảm thấy một nỗi buồn tê tái trước việc Giáo hội chạy theo cơ đồ của Pháp, nhưng sau khi cùng nhau nghiên cứu kỹ lưỡng tài liệu của hàng Giáo phẩm, chúng tôi đã tuyên bố rằng, hàng giáo phẩm đã tỏ rõ một lập trường chính trị hơn là tôn giáo, rằng lập trường đó đi ngược lại điều răn của Chúa dạy phải yêu mến Tổ quốc - điều răn thứ tư, và cũng đã thiệt hại cho chính Giáo hội Việt Nam, lẽ ra phải đoàn kết cùng toàn dân Việt Nam để giải phóng đất nước khỏi ách nô lệ. Để đáp lại bản tuyên bố của các Giám mục theo cách của chúng tôi, chúng tôi đã tăng cường cuộc chiến đấu vì nền độc lập của Tổ quốc Việt Nam».
    Cũng cần nhắc qua nỗi khốn khó về tâm lý của những người Công giáo kháng chiến này. Sau Thư chung của các Giám mục năm 1951, họ bị anh em đồng đạo của mình kết án là «giáo gian», xua đuổi không tiếp rước và nếu rủi họ bị đám «lính Công giáo» bắt được, thì bị tra tấn chẳng khác gì Tòa án tôn giáo ngày xưa. Nhiều lần, những giáo dân bảo thủ cực đoan đã đóng sập cửa nhà thờ ngay trước mũi các linh mục kháng chiến, cấm không cho họ dự thánh lễ, thậm chí lượm đá ném vào họ với những lời chửi rủa thậm tệ là «đồng minh của Xatan».
    Họ là ai? Là những vị linh mục và giáo dân, trí thức, công nhân và nông dân. Về các Linh mục kháng chiến, ông Dương Văn Đàm, một luật gia Công giáo Hà Nội viết: «Phải thú thật rằng, những phần tử Công giáo chọn con đường kháng chiến vì nền độc lập và tự do của dân tộc, đã chứng tỏ một tinh thần hy sinh và dũng cảm đáng ca ngợi. Họ đã ra đi kháng chiến chẳng phải để được một vị trí nào trong xã hội, hay là được tiền bạc gì, chẳng qua họ đã tìm trở lại đứng về phía nhân dân bằng những việc làm cụ thể, sống đức tin và rao giảng đức tin không chỉ trên tòa giảng ở giữa tiếng hát và chuông reo, nhưng là trên đường mòn Hồ Chí Minh, ống quần xắn cao, lưng mang ba lô, nhằm thực hiện «thần học xả thân», «thần học thực tế của nhân dân» (Chính nghĩa, 21/3/1974).
    Mặc dầu thế, sấm sét của hàng Giáo phẩm vẫn tiếp tục giáng xuống đầu họ. Linh mục này hay linh mục nọ đã bị treo chén vì những hoạt động yêu nước, linh mục này hay linh mục khác bị phạt vạ vì đã bí mật ủng hộ kháng chiến.
    Ngày 11 tháng 3 năm 1955, tại Hà Nội, đã tổ chức Đại hội toàn quốc lần thứ nhất những người Công giáo kháng chiến, gồm các đại biểu linh mục và giáo dân từ nhiều địa phận và xứ đạo về tổng kết tình hình và tìm cách đối phó hợp tác hình thức hoạt động yêu nước của đồng bào Công giáo. Tại đây, họ không hề nhắc tới chuyện Giáo hội tự trị hay Giáo hội ly khai: Tuy nhiên, do sự xúi giục của Khâm sứ Đulây, Hồng y Fumasoni Bionđi, chủ tịch Thánh bộ Truyền bá Đức tin, đã gửi cho các linh mục yêu nước một bức thư lời lẽ rất nghiêm khắc, tố cáo họ là kẻ cổ vũ và bảo trợ cho một phong trào rất nguy hại cho sự hiệp nhất. Giáo hội tại Đông Dương là một nhánh nho lìa khỏi gốc nho. Bức thư còn tiếp tục đưa những suy nghĩ thần học. Chỉ có Giáo hội mới là «cột trụ của chân lý». Và chỉ ở bên trong sự hiệp nhất và đồng tâm đó thì việc cứu rỗi đất nước thân yêu của các cha mới có thể thực hiện về mặt tinh thần cũng như về mặt vật chất, lời sau đây của Chúa Giêsu và sẽ mãi mãi một chân lý không thể chối bỏ? «mọi quốc gia mà chia rẽ nội bộ thì sẽ sập đổ»
    Giám mục Hoàng văn Đoàn, lúc đó là giám mục Bắc Ninh, đã gởi cho Đại hội một thư chúc mừng ủng hộ. Ít tháng sau, ngài rời xa đất nước với giấy phép đi Hồng Công điều trị một vết thương do tai nạn. Theo một người từng quen biết đức cha và đã gặp đức cha nhiều lần trước ngày ra đi, thì Đức cha phải ra đi vì vâng lệnh đức Khâm sứ Đulây đã không bằng lòng với kiểu lập trường của đức cha đối với những người Công giáo yêu nước. Ông này là một ông biện nhà thờ chính tòa Hải Phòng. Khi tôi gặp đức cha Đoàn tại tòa Giám mục Hải Phòng, tôi có hỏi ngài: «Khi các Linh mục Hải Phòng còn đông, cha Nghiệm đã tuyên bố trước mặt họ và trước mặt chúng con rằng ********* đã đánh gãy một giò của đức cha, có đúng thế không? Ngài trả lời đó là một câu nói láo của họ, tôi bị té xe đạp gãy một chân, trong lúc đi thăm kẻ liệt, đâu phải ********* đánh gãy chân tôi.»

Chia sẻ trang này