1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Topic của chip_quay: Vô đề !!!

Chủ đề trong '1984 - Tí Sài Gòn' bởi chip_quay, 05/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nic617

    nic617 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2004
    Bài viết:
    744
    Đã được thích:
    0
    Sao tui chẳng thấy gì hết dz5...có nói dóc hông á
  2. TDCT

    TDCT Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/05/2001
    Bài viết:
    1.183
    Đã được thích:
    0
    Ba điều
    Ba điều trong đời một khi đã qua không lấy lại được
    * Thời gian
    * Lời nói
    * Cơ hội
    Ba điều trong đời không được đánh mất
    * Sự thanh thản
    * Hi vọng
    * Lòng trung thực
    Ba thứ có giá trị nhất trong đời
    * Tình yêu
    * Lòng tự tin
    * Bạn bè
    Ba thứ trong đời không bao giờ vững bền được
    * Giấc mơ
    * Thành công
    * Tài sản
    Ba điều làm nên giá trị một con người
    * Siêng năng
    * Chân thành
    * Thành đạt
    Ba điều trong đời làm hỏng một con người
    * Rượu
    * Lòng tự cao
    * Sự giận dữ
    Sưu tầm
    Nguồn: Internet

  3. TDCT

    TDCT Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/05/2001
    Bài viết:
    1.183
    Đã được thích:
    0
    Interview with God
    I dreamed I had an interview with God.
    "So, you would like to interview me?" God asked.
    "If you have the time," I said.
    God smiled. "My time is eternity; what questions do you
    have in mind to ask me?õ?
    "What surprises you most about humankind?õ?Ư
    GOD ANSWERED...
    "That they get bored with childhood - they rush
    to grow up and then long to be children again."
    "That they lose their health to make money and then lose their money to restore their health."
    "Thinking anxiously about the future, they forget the present, such that they live in neither the present nor the future."
    "That they live as if they will never die, and they die as if they had never lived..."
    God''s hands took mine and we were silent for while and then I asked...
    "As a parent, what are some of life''s lessons you want your children to learn?"
    God replied with a smile:
    "To learn that they cannot make anyone love them.
    What they can do is to let themselves be loved."
    "To learn that what is most valuable is not what they have in their lives, but who they have in their lives."
    "To learn that it is not good to compare themselves to others."
    "To learn that a rich person is not the one who has the most, but is one who needs the least."
    "To learn that it only takes a few seconds to open profound wounds in persons one loves, and that it may take many years to heal them."
    "To learn to forgive by practicing forgiveness"
    "To learn that there are persons who love them dearly, but simply do not know how to express or show their feelings."
    "To learn that money can buy everything but ... HAPPINESS!!!!"
    "To learn that two people can look at the same thing and see it very differently."
    "To learn that it is not always enough that they be forgiven by others, but that they must also forgive themselves."
    "And to learn that I am here -- always."
    Sặu tÂè?m
    Nguôè?n: Internet

    Được tdct sửa chữa / chuyển vào 01:50 ngày 25/02/2005
  4. TDCT

    TDCT Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/05/2001
    Bài viết:
    1.183
    Đã được thích:
    0
    Nhật ký (gã) đào đường

    Tháng 4, năm 200...
    Mình có nên đi khám bệnh không? Khi cái ham muốn điên cuồng kia lại trỗi dậy. Sáng nay ngủ dậy còn thấy rất sảng khoái. Có con chim nhà bên cạnh hót rất vui. Rồi mình đi tắm. Lúc trong nhà tắm mình còn vừa tắm vừa hát. Khi đó mình thấy yêu cuộc đời này quá...
    Rồi lúc chạy xe đi làm mình cũng còn thấy vui. Thế mà khi vừa quẹo ra con đường mới, thì tất cả thay đổi. Vừa nhìn thấy mặt đường phẳng phiu mới trải nhựa xong ít ngày, xe chạy băng băng không vướng bụi, tự nhiên cái ham muốn kia bừng lên trong người mình. Nó ngùn ngụt đến mức mình tự hỏi, sao thế này? Chẳng lẽ thuốc uống suốt quý I năm nay không có tác dụng gì sao? Không, mình nghĩ rồi, đối với dạng bệnh này, thuốc chỉ có tác dụng khi "yếu tố khởi phát cơn" đừng xuất hiện nữa. Có nghĩa là đừng có những con đường mới ra đời, mặt đường đừng quá phẳng, và người đi đường đừng mang vẻ mặt quá thỏa mãn vì được thênh thang... Nhìn thấy tất cả những thứ này, Thánh cũng phải lên cơn đào bới như mình mất thôi. Mình chỉ muốn có ngay một cái xẻng trong tay, hay một cái cuốc chim cũng được, đào một cái gì đó trên đường, nhỏ cũng được, một cái lỗ cũng được, miễn ở ngay giữa cái mặt đường phẳng phiu kia...
    Mình biết đào đường thế là sai. Một cái gì đi ngược lại quyền lợi của đám đông vô tội thì nói chung là sai, mình biết. Nhưng đó là bệnh, bác sĩ gọi tên nó là "ám ảnh phá hủy"; nó nằm ngoài ý muốn của mình, nó bất chấp ý muốn người khác, và mình chỉ mong nhân dân hiểu được cho là mình bị mắc cái chứng oan nghiệt này để mà tha thứ cho thôi.
    Tháng 7, năm 200...
    Tưởng đã đỡ sau đợt điều trị tháng tư, hóa ra kết quả lại còn đáng sợ hơn: bác sĩ nói mình chuyển sang một dạng khác của bệnh, như mặt kia của một đồng xu, có tên là "ám ảnh xây dựng".
    Hình như có sự thay đổi về thị giác và ý thức vật cản. Những con đường ở Hà Nội, trước kia mình vẫn thấy nhỏ bé, xinh xắn, rất đặc trưng Hà Nội; thì từ khoảng một tháng rưỡi trở lại đây, mình thấy nó sao mà quá to, quá trống trải, lại như không có gì có thể ngăn được hai luồng xe (dù chậm) đâm sầm vào nhau. Cứ bước ra đường là mình chỉ muốn xây ngay một con lươn, xấu xí cũng được, gây chết người như chơi cũng được, nhưng phải xây ngay, xây vội vàng, cắt cho nứt đôi một con đường, cho hoa sữa rụng đều hai nửa, cho mọi thứ hẹp lại, chật chội lại, ùn tắc lại... Trời ơi, chỉ có ngồi đây, viết lại thôi, mà cái ham muốn làm con lươn đã trỗi lên trong mình như thế này rồi, nó lại bừng bừng không khác gì cái ham muốn đào đường mấy tháng trước. Nó thiêu đốt mình, làm mình chỉ muốn lấy trộm tiền của mẹ Nhà nước, thỏa mãn cái cơn làm lươn này xong rồi muốn gì thì muốn...
    Mình đâm oán mẹ. Có lẽ mẹ chiều mình quá nên mình mới thế này. Trước tất cả những cơn điên của mình, mẹ vẫn đều đặn cấp tiền ăn sáng cho mình. Mẹ phải biết rằng, không có tiền của mẹ thì cơn điên nào có điên mấy cũng phải tỉnh chứ! Chỉ trong 2 tháng, mình đã phá được 6 con đường, cày tung 3 dãy phố, và làm được 4 con lươn. Nếu nhân dân có oán, thì phải oán mẹ mình, chứ không phải mình. Ðáng lẽ mẹ mình phải theo dõi mình chặt hơn, "siết" hết các phương tiện gây án của mình, hoặc nặng hơn, như tích Tàu, mẹ phải giết mình đi mới phải.
    Tháng 12, năm 200...
    Không có cái gì an ủi với một người bệnh hơn là việc nhìn thấy có một thằng cũng bệnh giống hệt mình.
    Hôm nay mình đi qua khu X, đã thấy một thằng cũng đang đào bới. Hình như nhà nó giàu hơn nhà mình. Mình thấy nó đông công nhân hơn, xe ủi to hơn, và đường nó đào nát hơn mà người đi qua không ai dám nói.
    Nhưng giữa những người bệnh, lại còn có cả tâm lý ganh đua: tao nặng hơn mày. Thằng này mới ở giai đoạn "phá hủy". Còn mình đã bước sang giai đoạn 3: "xây rồi phá". Mình giờ có cái thú làm đường mới, làm vừa xong thì đào bới lên. Mình thích xây đường thật to để sau đó phá thật nát. Và mình thậm chí còn tìm ra những lý do chính đáng để phá thật nát. Trò chơi này tốn tiền khủng khiếp, và mình biết mẹ phải vay tiền các dì bên nước ngoài. Trò chơi này lại làm đau lòng nhân dân qua đường, nhưng họ là nhân dân, nghĩa là không dính líu gì đến mình cả.
    Mình đã ở giai đoạn cuối của bệnh, mình chẳng sợ ai.
    Mình chỉ sợ công an.
    Nhưng có lần mình nghe trộm được mẹ nói với bố: "Ðừng lo, pháp luật nào cũng có những lý do che chở cho những thằng điên, anh ạ!"
    Sưu tâ?m
    Tác gia?: Tha?o Ha?o
    Nguô?n: Thê? thao - Văn hóa

  5. TDCT

    TDCT Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/05/2001
    Bài viết:
    1.183
    Đã được thích:
    0
    Xin hãy sống thành thật và thật lòng khi nói câu ?oI love you?
    Bất kể lúc nào khi nói câu ?oxin lỗi?, xin hãy nhìn thẳng vào mắt của đối phương.
    Hãy tin vào tiếng sét ái tình.
    Đừng bao giờ coi thường mơ ước của người khác.
    Bạn có thể bị tổn thương nếu yêu một người một cách say đắm, nhưng nó là phương pháp duy nhất khiến con người bạn trở nên toàn diện.
    Dùng phương pháp tinh vi và xác thật để giải quyết tranh chấp, không nên xúc phạm người khác.
    Đừng bao giờ đánh giá con người qua bề ngoài.
    Nói từ từ nhưng phải suy nghĩ nhanh.
    Khi người khác hỏi những điều mà bạn không muốn trả lời, xin hãy cười và nói ?otại sao bạn lại muốn biết điều đó??
    Gọi điện thoại cho mẹ, nếu không thể, ít nhất trong lòng bạn phải nghĩ về mẹ.
    Một khi gặp phải thất bại, bạn nên nhớ phải lấy đó làm kinh nghiệm học tập của bạn.
    Hãy ghi nhớ ba chữ ?otrọng?: tôn trọng mình; tôn trọng người khác; giữ lấy tôn trọng, phải có trách nhiệm đối với hành vi của mình.
    Đừng nên để việc tranh chấp nhỏ đi hủy hoại tình bạn vĩ đại.
    Bất luận lúc nào khi bạn phát hiện bạn làm sai, xin hết lòng tìm cách bù đắp. Phải nhanh chân lên!
    Bất luận lúc nào khi bạn nghe điện thoại, khi nhấc điện thoại lên xin bạn hãy cười lên, vì đối phương sẽ cảm nhận được nụ cười của bạn!
    Hãy kết hôn với người mà bạn thích chuyện trò với người đó, vì khi bạn già đi, bạn sẽ phát hiện, thích chuyện trò là một ưu điểm lớn.
    Nên chấp nhận sự thay đổi, nhưng không phải vứt bỏ quan niệm của mình.
    Hãy nhớ rằng, im lặng là vàng.
    Hãy dành nhiều thời gian để đọc sách, ít xem ti vi.
    Tin tưởng vào thượng đế, nhưng đừng quên khóa cửa.
    Khi bạn cãi vã với người yêu, xin hãy giải quyết bằng lý trí, không nên moi những gì đã qua ra nói.
    Đừng trốn tránh ngày hôm qua.
    Nên chú ý ý nghĩa từng câu nói của bạn.
    Cùng chia sẻ kiến thức của bạn với người khác, đó mới là đạo vĩnh hằng.
    Hãy làm những gì mà bạn phải làm.
    Đừng nên tin người không bao giờ nhắm mắt khi hôn bạn
    Mỗi năm ít nhất đi một nơi mà bạn chưa hề đi qua.
    Nếu bạn kiếm được nhiều tiền, nên làm nhiều việc thiện khi bạn còn sống, đó là một cách trả báo tốt nhất cho bạn.
    Hiểu sâu và lý giải đúng tất cả các quy tắc, hợp lý cải tiến những quy tắc đó.
    Ghi nhớ rằng: quan hệ tốt nhất là yêu và cho người khác hơn là yêu cầu người khác.
    Hãy nhìn lại mục đích mà bạn thề sẽ đạt được và phân tích mình đã thành công đến mức nào.
    Bất luận trong nấu ăn hay trong tình yêu, bạn đều phải dùng 100% trách nhiệm trong thái độ đối xử .
    Sưu tầm
    Nguồn: VNDaily

  6. TDCT

    TDCT Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/05/2001
    Bài viết:
    1.183
    Đã được thích:
    0
    À ở Việt Nam mình cái đó rất khó nói...

    Chuyện như sau:
    Có một anh phóng viên(*) gặp một quan chức ngành vệ sinh an toàn thực phẩm. Nói trắng ra cho rồi: ông Phó Cục trưởng.
    Anh phóng viên so sánh kiểu "chạm tự ái": nước người ta có những công trình lớn, nghiên cứu các mầm ngộ độc, để kịp thời phát hiện mà cảnh báo cho dân. Còn nước ta ít làm như thế. Ðợi ngộ độc rồi mới (bị động) lật ra xem đó là cái gì.
    Ông Cục phó bảo, anh nói sai rồi. Hai năm nay, chúng ta cũng nghiên cứu, phải gọi là "chủ động" chứ!
    Anh phóng viên (là người hay ăn hoa quả?) cãi lại: thế cái nghiên cứu cách đây hai năm, về độc chất trong hoa quả Trung Quốc, sao mãi các ông không "chủ động" đưa kết quả ra cho dân biết?
    Ông Cục phó nói, kết quả có rồi. Nhưng tại chúng tôi đưa táo lê Tàu đi 3 nơi xét nghiệm. Mà ba nơi này, mỗi nơi thiết bị, thuốc thử, phương pháp khác nhau, nên cho kết quả khác nhau, không thống nhất được, nên không thông báo được. Vả lại, mẫu táo, lê chúng tôi đem đi xét nghiệm ít quá, không nói được.
    Anh phóng viên bảo, gì mà kỳ vậy, thế theo Tiến sĩ (ông này tiến sĩ nhé), chừng nào mới có một cách làm việc khoa học để có kết quả chính xác?
    Ông Cục phó nói: À ở Việt Nam mình cái đó rất khó nói...
    Anh phóng viên vẫn dai dẳng: thế sao không thuê chuyên gia nước ngoài xét nghiệm cho chính xác? Cả một dân tộc ăn táo lê Tàu cơ mà...
    Ông Cục phó nói, thôi đi, đắt lắm. Vả lại, cái gì chúng ta đã làm rồi thì không làm nữa. Hơn nữa, xét nghiệm chỉ là xét nghiệm, trong khi chỉ cần "chủ động" nhìn lâm sàng (trợn mắt, tê môi, co giật, chết?) thì biết ngay là ngộ độc chứ gì!
    Và giải pháp cuối cùng cho vệ sinh và an toàn thực phẩm, theo ông, là: giáo dục dân, "địch vận" các cơ sở kinh doanh, sản xuất. Tuyên truyền là hàng đầu.
    ***
    Tuyên truyền, giáo dục là hàng đầu. Nhưng cho đến bây giờ, chỉ vì kết quả của ba phòng thí nghiệm cho ra khác nhau mà những bà nội trợ chúng ta vẫn chỉ nghe phong thanh về chất độc trong hoa quả Trung Quốc, cho nên vẫn khó mà cầm lòng được trước sự mơn mởn, rực rỡ của chúng. Không ai cho một bảng phân chất rõ ràng, cho nên chúng ta đành chỉ biết thắc mắc về sự quá trắng của bún, quá dòn của rau câu, quá to của đu đủ... Và cái nền ẩm thực của chúng ta đây phải chăng là một nền ẩm thực đầy nghi ngờ? Bố mẹ vẫn can con cái bằng một câu mơ hồ: "Ðừng ăn cái đó, độc lắm." Ðộc cái gì, may mà con cái không vặn lại, vặn lại thì bố mẹ bí. Sự bí lời giải thích cũng như sự nghi ngờ bao giờ cũng đến từ sự thiếu thông tin. Ở đây lại là cái thiếu thông tin từ một Cục với ông Cục phó quan niệm rằng công việc mình chủ yếu là thông tin cho dân đầy đủ!
    Cứ xét theo tên gọi, thì nếu bạn là vua, có phải Cục Quản lý Chất lượng Vệ sinh An toàn thực phẩm phải là kẻ nếm trước bạn? Phải là kẻ nhìn thấy đôi đũa bạc ngả xám đen trước khi bạn thấy? Còn nếu để bạn trợn mắt, chảy dãi rớt rồi, kẻ kia mới chạy đến và (chủ động) hô to: "Thạch tín!", thì kẻ ấy đáng chịu tội gì?
    "À ở Việt Nam mình cái đó rất khó nói..."
    Bởi vì, ông Cục phó kia đã giải thích việc phân chia quyền lực như sau: quản rau sạch là bộ Nông nghiệp. Quản thuốc trừ sâu không đúng cách là Cục Bảo vệ thực vật. Tác động của rau bẩn, thuốc độc thì không thấy nói ai quản, chỉ thấy anh bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn vùi đầu vào nghiên cứu. Thậm chí có báo cáo lên là có tác động đến sức khỏe thì Bộ Y tế chỉ có chỉ đạo, đề xuất thôi, chứ cũng không quản. "Vấn đề nào thì Bộ ấy nghiên cứu", ông nói. "Ðược hay không là do phối hợp liên ngành".
    Cho nên cái Cục của ông muôn đời chẳng bị sao cả. Nhưng cái đáng buồn ở đây là cái thái độ của ông. Ông là quan chức mà không hề điên tiết lên trước cái cơ chế "đổ tội liên ngành" - một cơ chế tù mù không quan tòa tối thượng làm người ta nhụt chí làm việc. Ông ẩn náu vào đó mà ung dung trả lời phỏng vấn. Nếu bạn đọc tận mắt bài phỏng vấn này, thì bạn sẽ thấy thái độ của ông thật chẳng khác gì thái độ của một... ông Tây thực dân, nghĩa là thờ ơ với tính mạng con người và với cả... thức ăn bản xứ; như thể cái mà dân ta đưa vào miệng không phải là cái mà ông đưa vào mồm.
    Thế ông đưa cái gì vào mồm?
    "À ở Việt Nam mình cái đó rất khó nói..."
    Sưu tâ?m
    Tác gia?: Tha?o Ha?o
    Nguô?n: Thê? Thao - Văn Hóa

  7. chip_quay

    chip_quay Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/04/2002
    Bài viết:
    4.495
    Đã được thích:
    0
    Một bài thơ "tức cảnh sinh tình", tặng những ai cùng tâm trạng như thế Thơ dở ẹc nhưng wan trọng là tấm lòng !!!
    Chia tay
    Chia tay nhé em gượng cười lặng lẽ
    Anh âm thầm nghe giọt nước mắt rơi
    Cuộc tình ấy thoắt sao vào ngã rẽ
    Không chung đường lỗi hẹn thế mà thôi
    Anh cố nén niềm đau vào kí ức
    Bước mệt nhoài trên góc phố thân quen
    Đời vẫn thế, vẫn cuồng quay tất bật
    Bỏ lại sau một gã mãi tìm quên
    Khẽ hé mắt nhìn ánh hồng rạng rỡ
    Như trêu chọc, như giễu cợt tình si
    Đã là duyên cớ sao chẳng chút nợ
    Để bây giờ một người phải ra đi
    Thôi em nhé, chúc em nhiều hạnh phúc
    Anh trở về tên lãng tử phiêu du
    Một chút tình gửi vào nghìn nét bút
    Dẫu chỉ là một dấu vết tình lưu
    19/03/05
  8. Metal_Heart

    Metal_Heart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2004
    Bài viết:
    200
    Đã được thích:
    0
    Thơ thế này mà bác bảo dở thì tui tự cảm thấy hổ thẹn về khả năng cảm thụ nghệ thuật của bản thân quá!!!!! Mờ tui thấy thơ ở trên hay ở dưới đều hay cả Phục bác về cái khoản thơ thẩn đấy
  9. chip_quay

    chip_quay Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/04/2002
    Bài viết:
    4.495
    Đã được thích:
    0
    Bác cứ khen nhìu thế nhỡ ra em nó kiêu thì lại hỏi tại sao Chip thì trình độ thơ văn cũng có giới hạn lắm lắm... chỉ biết đến thế là cùng...dù sao cũng xin cám ơn lời khen của bác nhiều nhiều nhá. Cái đó là tự nhiên 1 phút bồng bột nên chip "thoát tục" tìm đến làm bạn với Lý Bạch, Đỗ Phủ...mà ông ấy bảo cái con này nhà mafia nên lý lịch bị bôi đen rồi đành gửi trả về, chỉ còn bài thơ làm kỷ niệm gặp mẹt...hờ hờ...
  10. Metal_Heart

    Metal_Heart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2004
    Bài viết:
    200
    Đã được thích:
    0
    Em nó kiêu thì khổ hay sướng gì cũng là thằng người iu của em nó chịu, tui vô can hỏi tại sao chi bác Bác cứ bảo trình độ đến thôi mà "thoát tục" phát là gặp được ngay cụ Lý, cụ Đỗ thì có mờ gọi là "một phát khiêm tốn bằng bốn phát tự cao" Mờ bác "thoát tục" thế nào tuyệt chiêu quá, nếu không cam go đến nỗi phải mất nửa đời trai thì nhờ bác chỉ dẫn cho tui dzới nhé Hậu tạ bác cả $$$ lẫn lẫn lẫn , nói chung là tất tần tật, chỉ xin trừ mỗi thôi
    Lý lịch mafia nhà các bác mờ bị bôi đen trả về à, thế mờ tui cứ tưởng phải highlight rồi giữ lại làm thưọng khách ấy chứ Xem ra nhà mafia còn có lắm cơ hội tha hồ nỗ lực, bác nhỉ

Chia sẻ trang này