1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Topic dễ viết nhất đây : BÂY GIỜ BẠN ĐANG NGHĨ GÌ & ĐANG CẢM THẤY THẾ NÀO?

Chủ đề trong '1984 Hà Nội' bởi Bit, 16/01/2004.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tictactoetop

    tictactoetop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2003
    Bài viết:
    1.248
    Đã được thích:
    0
    tèn ten ten tén ten tèn tèn ... tèn ten tén tén tén ten ten.....
    hích, giật cả mình. Nghe tiếng ringtone muh nhớ cái cục gạch của mình thía.Y chang cái điệu mình thích,chẹp .
  2. xixi_simple

    xixi_simple Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2004
    Bài viết:
    243
    Đã được thích:
    0
    thấy mệt thế..........vui vẻ mấy ngày........về đến nhà lại cáu ........Đầu mình nó đang quay quay rùi.......đã mệt lại nặng đầu. Đăng nhập được cái nick ttvn thì nhận được cái mess chỉ 1 từ " im ". chết đi cho xong.........
  3. xixi_simple

    xixi_simple Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2004
    Bài viết:
    243
    Đã được thích:
    0
    thấy mệt thế..........vui vẻ mấy ngày........về đến nhà lại cáu ........Đầu mình nó đang quay quay rùi.......đã mệt lại nặng đầu. Đăng nhập được cái nick ttvn thì nhận được cái mess chỉ 1 từ " im ". chết đi cho xong.........
  4. shoneti

    shoneti Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2004
    Bài viết:
    2.547
    Đã được thích:
    0
    hic... buồn quá.. chán đời qwúa.. mệt quá.. hu hu.. sao mà chán mọi thứ thế này... nhức đầu quá.. chán sống quá... tại sao mình làm bài thi lúc nào cũng kém hơn cái bọn lớp củ chuối này chứ... hic hic.. chán quá.. chết quách đi cho xong.. MỖI TỘI DEK CHẾT ĐƯỢC
  5. shoneti

    shoneti Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2004
    Bài viết:
    2.547
    Đã được thích:
    0
    hic... buồn quá.. chán đời qwúa.. mệt quá.. hu hu.. sao mà chán mọi thứ thế này... nhức đầu quá.. chán sống quá... tại sao mình làm bài thi lúc nào cũng kém hơn cái bọn lớp củ chuối này chứ... hic hic.. chán quá.. chết quách đi cho xong.. MỖI TỘI DEK CHẾT ĐƯỢC
  6. Ciao.007

    Ciao.007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2003
    Bài viết:
    2.521
    Đã được thích:
    0
    2 ông bà này im cho tôi nhờ , lộ ra là tôi bắn bỏ đấy nhá
  7. Ciao.007

    Ciao.007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2003
    Bài viết:
    2.521
    Đã được thích:
    0
    2 ông bà này im cho tôi nhờ , lộ ra là tôi bắn bỏ đấy nhá
  8. Ciao.007

    Ciao.007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2003
    Bài viết:
    2.521
    Đã được thích:
    0
    Cứ tưởng cho qua roài , thế mà khi đối mặt lại thấy ***g lộn lên ... hơ , thế đấy ...hả bít nên vui hay nên buồn nữa
  9. Ciao.007

    Ciao.007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2003
    Bài viết:
    2.521
    Đã được thích:
    0
    Cứ tưởng cho qua roài , thế mà khi đối mặt lại thấy ***g lộn lên ... hơ , thế đấy ...hả bít nên vui hay nên buồn nữa
  10. rut

    rut Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/10/2002
    Bài viết:
    4.130
    Đã được thích:
    0
    "...Lúc em chạy vào ký túc xá thì tất cả đều nhìn thấy. Bọn anh cùng cười phá lên bởi dáng vẻ của em khi đó thật ngộ ngĩnh. Sau đó, lại ân hận vì hình như đã làm cô bé quá sợ. Bạn anh, người bị em ném trúng đầu bảo: "Nhất định phải tìm gặp lại cô bé. Ðể xí xoá tội lỗi cho nhau". Còn anh, đêm ấy về không sao ngủ được. Anh cứ tự cười một mình khi nhớ lại trò tinh nghịch và hình ảnh rất tội nghiệp của em lúc nấp nơi ngách tường. Rồi em hốt hoảng bỏ chạy. Em là cô bé bướng bỉnh nhưng nhân hậu. Bởi nếu khác đi, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ em có nỗi lo sợ đáng yêu và khờ khạo đến thế.
    ...Nhưng công việc của bọn anh nhiều quá nên dự định tìm lại em đã không thực hiện được. Mãi đến hôm thi đấu bóng đá, bất ngờ, anh nhận ra em ngay. Anh cũng không biết tại sao anh lại có thể nhận ra em như vậy. Nhưng mà anh đã nhận ra em như thể nhận ra một người thân yêu sau nhiều tháng năm xa cách. Như thể gặp lại một người ruột thịt thân thiết trong hoàn cảnh ngẫu nhiên. Bất thường và lạ lùng. Và anh đã hiểu rằng, một gã con trai như anh, một thằng cha từ trước đến nay ngoài công việc và bóng đá ra còn có một góc đời khác nữa. Một góc riêng tư thiêng liêng và hệ trọng. Nó dần dần ngự trị cuộc sống của anh. Em ạ, đó là tình yêu... Anh đã yêu em từ khi ấy..."
    "... Còn em, sau buổi gặp anh cũng không sao ngủ được. Suốt suốt đêm, em cứ thao thức, cứ trằn trọc mãi. Em tự thấy sao mình hiếu thắng, sao mình trẻ con, sao mình thiếu nghiêm chỉnh đến thế. Và rồi em tự mong, lại cố nghĩ rằng tất cả rồi sẽ qua cả thôi. Tất cả rồi sẽ qua cả thôi... Nhưng hình ảnh của anh, nụ cười của anh cứ ám ảnh em mãi. Không ngày nào là em không nghĩ đến anh. Những ý nghĩ cứ đeo đẳng, quanh quẩn trong tâm trí em. Và em cũng hiểu rằng, tình yêu đã gõ cửa, đã đến với em... Vào một ngày anh một mình tự đến tìm em. Tự tin, thật tự tin như thể chúng ta đã thân thiết với nhau từ lâu lắm...
    Em đang ở đây này, đang ở một nơi rất gần anh. Vậy mà em thấy hình như đang ở nơi nào đó xa xăm lắm. Sáng ra, không hề thấy bình minh. Ðêm, chỉ có ánh đèn giảng đường. Mùa thi cuối cùng mà. Chúng em phải tìm kiếm tài liệu, phải gắng sức để bảo vệ thành công đề tài nghiên cứu khoa học của mình. Về cái gì anh có biết không? Về cây xanh trong Hà thành yêu dấu của chúng ta.
    Em nhớ anh lắm! Em nhớ những con đường hướng về Hà Nội lắm! Ðêm nào em cũng khóc. Em nhớ anh đợi em đi thi. Anh đứng trước cổng trường. Anh hút thuốc. Anh lo lắng cho em. Hình ảnh ấy em không bao giờ quên được. Bởi vì nó rất giống với hình bóng một người em vô cùng yêu kính và tin cậy. Bố của em. Hồi nhỏ, mỗi khi đi công tác xa về bố thường đợi em như thế trước cổng trường. Anh đừng hỏi vì sao em thường so sánh anh với bố em anh nhé. Bạn bè em bảo, đàn ông ích kỷ lắm, chỉ muốn với người yêu mình là số một, là duy nhất trên đời thôi. Còn em thì em nghĩ khác..."
    "Anh không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của anh sẽ thế nào nếu thiếu vắng em. Lạnh lẽo. Cô đơn. Vô nghĩa và trống rỗng. Không đúng. Không có em. Anh vẫn sống, nhưng chỉ có công việc, những toà nhà khép kín, những ô cửa kính trong suốt mà không bao giờ hé mở, những cầu thang máy vô tri, với những người đồng nghiệp dẫu ngồi bên nhau hàng thế kỷ cũng chỉ trao đổi được những ngôn từ không mang một nội dung sâu xa nào cả. Hồi còn học đại học, có cậu bạn dân khoa văn sau vài bận bị người yêu "tạm biệt", khuyên bảo anh thế này:"Tình cảm phức tạp lắm. Ðừng bao giờ tin vào tình yêu. Chẳng có cái gì vĩnh viễn cả". Anh đã mang lời răn dạy ấy suốt bấy nhiêu năm. Còn bây giờ, anh tin vào sự hiện hữu của tình yêu, anh tin vào sức mạnh vô bờ của nó. Giống như vũ trụ bao la và bất tử, tình yêu không có ngày tận diệt, kể cả khi cuộc sống tàn lụi rồi...
    Tình yêu của chúng ta là mãi mãi. Sao anh nói vậy em biết không? Sáng nay thôi, cái chết đã chạm tay vào cuộc đời anh. Khi anh dẫn mấy kiến trúc sư cùng vào công trường, một thanh rầm sắt đã rơi ngay kế người anh. Chỉ cách có gang tấc. Sự việc xảy ra quá chóng vánh đến chính bản thân anh cũng không kịp hiểu là chuyện gì đã xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. .. Thế rồi tất cả đổ xô lại, mọi người xuýt xoa mừng anh vận may, mừng anh cao số. Họ khen nhiều lắm... Còn khi ấy anh nghĩ gì em có biết không? Anh nghĩ đến em. Anh nghĩ, chúng ta đang có một tình yêu đẹp thế này, chúng ta đang rất yêu nhau thế này, những người yêu nhau làm sao có thể chết được. Số phận không thể chia rẽ những người yêu nhau. Không thể bắt những người yêu dấu phải dời xa nhau. Không thể, không bao giờ có thể tàn nhẫn như thế được. Anh tin, bởi vì tình yêu của em, tình yêu của anh, tình yêu của chúng ta chính là lá bùa hộ mệnh thiêng liêng và diệu kỳ..."
    Được rut sửa chữa / chuyển vào 00:43 ngày 26/05/2004
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này