1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Topic Thơ

Chủ đề trong 'Nhạc Rock' bởi Rock_n_Roll4ever, 19/09/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Tấn Phong:


    VÔ ĐỀ

    Những vân mưa vuốt trên tường
    Chiếm những khoảng trắng
    Khoảng trống không gian trong ánh ngày
    Và thời gian ngừng lại
    Quạt ngừng quay
    Tiếng người dừng chuyện
    Gió ngừng thổi
    Đài tắt

    Rượu vơi
    Lạch xạch
    Máy dệt
    Kim giây đồng hồ
    Khe khẽ gọi
    Một sáng
    Lạnh
    Đối diện
    Cùng tôi
    Một người
    Cúi mặt
    Người
    Vuốt dao
    Ngoài nhà thờ
    Tiếng cầu kinh
    Lễ Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội
    Ngừng bặt.
    (18/8/1992)

    Trích tập thơ "Lúc Ấy và Bằng Ấy", NXB Văn Học, năm 2010.
  2. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Cậu bé quét nhà từ sáng
    Bụi cành đào tối tối rơi ra

    ...
    (Trích thơ Tấn Phong trong tập "Lúc Ấy và Bằng Ấy").




    Yêu em nhất
    Ở trên đời
    Nói một lời
    Rồi chiều xuống
    ...
    (Trích thơ Tấn Phong trong tập "Lúc Ấy và Bằng Ấy").
  3. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Tây Tiến– Quang Dũng


    Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi !
    Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi
    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi

    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
    Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời !
    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người

    Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi

    Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
    Kìa em xiêm áo tự bao giờ
    Khèn lên man điệu nàng e ấp
    Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

    Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
    Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
    Có nhớ dáng người trên độc mộc
    Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

    Tây tiến đoàn binh không mọc tóc
    Quân xanh màu lá dữ oai hùm
    Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
    Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm

    Rải rác biên cương mồ viễn xứ
    Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
    áo bào thay chiếu, anh về đất
    Sông Mã gầm lên khúc độc hành

    Tây tiến người đi không hẹn ước
    Đường lên thăm thẳm một chia phôi
    Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
    Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.

    -- Phù Lưu Chanh, 1948



    ------------------


    ĐỒNG CHÍ – CHÍNH HỮU

    Quê hương anh nước mặn đồng chua
    Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
    Anh với tôi đôi người xa lạ
    Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
    Súng bên súng, đầu sát bên đầu
    Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ
    Đồng chí!

    Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
    Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
    Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
    Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
    Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.

    Áo anh rách vai
    Quần tôi có vài mảnh vá
    Miệng cười buốt giá
    Chân không giày
    Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!

    Đêm nay rừng hoang sương muối
    Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
    Đầu súng trăng treo.


    (2-1948)

    Nguồn: Đầu súng trăng treo, NXB Văn học, Hà Nội, 1972.
  4. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Baudelaire:

    CHIM HẢI ÂU

    Có nhiều khi những chàng thủy thủ

    Bắt để chơi những chứ hải âu

    Cánh to, lơ lửng theo sau

    Trên vực nước mặn, con tàu đại dương.


    Vừa bị ném lên sàn tàu gỗ

    Chim hải âu, vua của trời xanh

    Kéo đôi cánh trắng mông mênh

    Như đôi chèo nặng, bên mình xấu xa.


    Chim trời kia sao mà lúng túng

    Xưa đẹp sao nay vụng về sao

    Xưa trời xanh đôi cánh tung hoành

    Nay lê lết trên sàn tập tễnh


    Là thi sĩ như chim âu ngủ

    Ưa bão giông chẳng ngại cung tên

    Đọa đầy giữa đám ghét ghen

    Nặng đôi cánh rộng, không quen bước thường



    Có nhiều khi những chàng thủy thủ

    Bắt để chơi những chứ hải âu

    Cánh to, lơ lửng theo sau

    Trên vực nước mặn, con tàu đại dương.




    LÊN CAO (*)

    Trên tất cả hồ ao, trên tất cả ruộng đồng

    Bao hòn núi, cao hơn rừng, hơn biển trời, mây nước

    Xa hơn cả mặt trời, xa hơn cả thinh không

    Xa hơn cả những vì sao, xa xôi, cùng cực


    Tâm hồn của ta ơi! ngươi bay lượn nhẹ nhàng

    Như người bơi tài, khoan khoái, say mê trong nước

    Ngươi đi về, tươi vui, qua vô tận không gian

    Khoái lạc vô biên, tràn trề sức lực.


    Hãy bay lên cao, xa những nơi chết chóc, thối tha

    Bay lên cao, tắm mình trong thượng tầng không khí

    Và hãy uống như một bình rượu thần, trong trẻo,say sưa

    Ngọn lửa sáng ngời cháy khắp không gian thanh nhẹ


    Trên những chán chường, trên những đau khổ mênh mông

    Đè nặng trũi lên cuộc đời mờ tối

    Sung sướng thay, ai có thể vỗ cánh bay tung

    Lên trời cao, vào kliông gian trong xanh chói lọi.

    Con người mà tư tưởng, như sơn ca sớm mai

    Bay vút lên trời tự do, khoái sảng

    Lượn trên cuộc đời, hiểu tiếng nói mọi loài

    Tiếng nói của hoa và những vật vô tri yên lặng.




    TƯƠNG ỨNG

    Vũ trụ là một ngôi đền mà trụ cột thiên nhiên

    Thỉnh thoảng nói lên những lời mơ hồ, bí ẩn

    Con người đi qua, cả một rừng biểu tưởng

    Nhìn chúng ta với những con mắt thân quen.


    Như những tiếng vọng dài, từ rất xa hòa xướng

    Trong một thanh âm duy nhất, sâu thẳm tối đen

    Mênh mông như ánh sáng, mênh mông như bóng đêm

    Hương sắc và thanh âm trong không gian tương ứng


    Có những mùi hương mát như da thịt trẻ con

    Em nhẹ như tiếng sáo, xanh mướt như cỏ non

    Và những mùi hương oanh liệt, phong phú và trụy lạc

    Tỏa khắp không gian như những cái vô hạn, vô cùng


    Như nhựa thơm, như xạ, như hương trầm

    Hát ca những khoái lạc của tinh thần và thể xác




    (*) - Lên Cao là bản dịch khác của bài Hướng Thượng mà tôi đã post ở trên.

    (Ghi chú: Những bài thơ của Baudelaire này không rõ người dịch là ai).


    NÀNG THƠ ỐM

    Tội nghiệp nàng thơ, sáng nay em làm sao thế?

    Đôi mắt trũng sâu, đầy những hình ảnh tôi đen

    Ta trông thấy, trên sắc mặt em, lần lượt hiện lên

    Hết Điên loạn đến Hãi Hùng, lạnh lùng và buồn bã.


    Có phải chăng con quái xanh hay con tinh hồng đã

    Rót vào lòng em những bình đầy kinh sợ và tình yêu

    Và Á c mộng với nắm tay áp bức và ghẹo trêu

    Đã dìm em xuống một đầm sâu kỳ lạ.


    Ta muốn lòng em lúc nào cũng ngạt ngào hương thơm lành mạnh

    Và những ý nghĩ kiên cường luôn chất chứa trong đầu

    Và dòng máu Gia tô, trong người em, đều nhịp chảy dạt dào

    Nghe như những âm thanh giàu của những câu văn cổ kính

    Đầy hình ảnh thần mặt tròi, nguồn ca hát du dương

    Và Thần Thiên nhiên làm vàng chín mùa màng.





    Thơ Baudelaire (tiếp):


    Sau đây là một số bài thơ cũng như ở trên nhưng là các bản dịch của Vĩnh An Nguyễn Văn Sơn.



    Tương Thông
    (Correspodances)

    Thiên nhiên là ngôi đền hàng cột sống
    Đôi khi làm phát tiết những ẩn ngôn
    Người lãng du qua cánh rừng biểu tượng,
    Ánh mắt thân quen chiêm ngắm sáng hồn.

    Như âm hưởng từ xa về hòa nhập
    Cùng bóng đen của Nhất thể thâm sâu,
    Rộng như đêm và bát ngát ánh mầu
    Cho hương sắc cùng âm thanh đối đáp.

    Có hương thơm tươi nguyên da trẻ nhỏ
    Tiếng sáo dịu dàng, đồng cỏ xanh non
    Khiến giàu sang và hãnh tiến héo hon,

    Điều vô hạn cơ duyên này khai mở
    Như oải hương, cánh gián với hương trầm,
    Hát trường ca ngây ngất của thân tâm.




    Lên Cao
    (Élévation)

    Trên ao hồ và trên những lũng sâu
    Trên núi, trên rừng, trên mây, trên biển,
    Xa hơn mặt trời, bên ngoài khí quyển
    Những biên bờ của các tinh cầu.

    Tinh thần tôi ơi, em vận hành linh hoạt
    Như người bơi nhảy múa với sóng xanh
    Em mở đường xuyên khối nước mênh mông
    Vẻ cường tráng trong niềm vui chất ngất.

    Bay đi em, xa trần nhơ bệnh hoạn;
    Tẩy trắng mình trong không khí thượng tầng
    Và uống tinh tuyền một chút rượu thần,
    Lửa thanh khiết đầy không gian tươi sáng.

    Sau những đau buồn, phiền muộn bao la
    Bởi mang nặng gánh đời như sương khói,
    Phúc thay người trên cánh bay vời vợi
    Lao mình qua cánh đồng sáng chói lòa;

    Người nào có tư duy như chim sáo,
    Buổi sáng tự do cất cánh về trời,
    Không nhọc công, khi bay lượn trên đời
    Biết lời hoa và những điều diệu ảo.




    Chim Đại Hải Âu
    (L’Albatros)

    Thường để đùa vui đoàn thủy thủ trên tàu,
    Bắt những hải âu, loài chim to của biển
    Làm bạn đồng hành trong cuộc viễn du
    Theo con tàu lướt qua nhiều vực thẳm.

    Khi đặt chim trên sàn tàu trơn trượt,
    Loài chim vua xấu hổ kéo vụng về
    Đôi cánh dài trắng mượt não nề
    Rũ bên thân đôi mái chèo vô dụng.

    Kẻ du hành trên không đi lạch bạch,
    Xưa đẹp sao, giờ xấu xí khôi hài,
    Thủy thủ này ống vố gõ mõ dài
    Còn anh nọ nhại chim đi khập khiểng.

    Người thi sĩ như ông hoàng mây gió
    Thách bão bùng nhạo báng kẻ giương cung.
    Khi bị đày trên mặt đất ác hung,
    Đôi cánh lớn ngăn ông hoàng đi đứng.





    Nàng Thơ bệnh
    (La Muse Malade)

    Nàng Thơ hỡi, sáng nay em sao thế?
    Mắt em sâu chan chứa mộng không lành
    Tôi băn khoăn nhìn ngắm nước da xanh
    Vẻ câm nín như điên cuồng, ghê sợ.

    Ma quái nào xanh và tiểu quỷ nào hồng
    Làm em sợ và vấn vương bình đựng cốt?
    Ác mộng nào với nắm tay tàn khốc
    Nhận em chìm vào Âm phủ hoang đường.

    Tôi muốn xông em mùi hương khoẻ mạnh
    Cho vú xinh nuôi ý tưởng ngọt ngào
    Máu tín đồ đạo hạnh sóng lao xao

    Như đồng vọng nhạc xưa sầu tha thiết
    Nơi bậc thầy nhã nhạc hát dâng công
    Lên Thái Dương thần, và cả Thần Nông.




    Ghi chú: Những bài này đều trích trong tập thơ Les Fleurs du Mal - "Hoa Sự Ác" (Có người dịch là "Những Bông Hoa Ác") của Baudelaire.
    Lần cập nhật cuối: 02/11/2014
  5. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
  6. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Đỗ Phủ (Trung Quốc):


    Binh xa hành

    Xa lân lân,
    Mã tiêu tiêu,
    Hành nhân cung tiễn các tại yêu.
    Gia nương thê tử tẩu tương tống,
    Trần ai bất kiến Hàm Dương kiều .
    Khiên y đốn túc lan đạo khốc,
    Khốc thanh trực thướng can vân tiêu.
    Đạo bàng quá giả vấn hành nhân,
    Hành nhân đãn vân: điểm hành tần.
    Hoặc tòng thập ngũ bắc phòng Hà,
    Tiện chí tứ thập tây doanh điền.
    Khứ thời lý chính dữ khoả đầu,
    Quy lai đầu bạch hoàn thú biên.
    Biên đình lưu huyết thành hải thuỷ,
    Vũ Hoàng khai biên ý vị dĩ.
    Quân bất văn: Hán gia Sơn Đông nhị bách châu,
    Thiên thôn vạn lạc sinh kinh kỷ?
    Túng hữu kiện phụ bả sừ lê,
    Hoà sinh lũng mẫu vô đông tê.
    Huống phục Tần binh nại khổ chiến,
    Bị khu bất dị khuyển dữ kê!
    Trưởng giả tuy hữu vấn,
    Dịch phu cảm thân hận!
    Thả như kim niên đông ,
    Vị hưu Quan Tây tốt .
    Huyện quan cấp sách tô,
    Tô thuế tòng hà xuất?
    Tín tri sinh nam ác,
    Phản thị sinh nữ hảo.
    Sinh nữ do đắc giá tị lân,
    Sinh nam mai một tuỳ bách thảo.
    Quân bất kiến Thanh Hải đầu,
    Cổ lai bạch cốt vô nhân thu?
    Tân quỷ phiền oan, cựu quỷ khốc,
    Thiên âm vũ thấp, thanh thu thu



    Dịch nghĩa:

    Xe chạy ầm ầm
    Ngựa hí vang
    Người ra đi cung tiễn đều đeo bên lưng
    Cha mẹ vợ con đi đưa tiễn
    Bụi tung mù mịt chẳng thấy cầu Hàm Dương
    Níu áo, giậm chân, khóc lóc đầy đường
    Tiếng khóc than vang lên đến tầng mây cao
    Người đi đường qua đó hỏi kẻ ra đi
    Kẻ ra đi đáp rằng luôn có việc bắt lính
    Có người mới mười lăm tuổi đã đi phòng giữ Hoàng Hà phía bắc
    Ðến bốn mươi tuổi thì đổi qua khai thác ruộng đất ở phía tây
    Khi ra đi viên lý trưởng cho chiếc khăn bịt đầu
    Khi trở về đầu đã bạc lại đi trấn thủ biên cương
    Ở biên thuỳ máu chảy thành sông thành biển
    Ý muốn mở mang bờ cõi của Vũ Hoàng vẫn chưa ngưng
    Ông không nghe sao
    Mé Sơn Đông nhà Hán gồm hai trăm châu
    Ngàn thôn vạn xóm gai góc mọc đầy
    Dầu có những người đàn bà khoẻ mạnh vác nổi cây bừa
    Thì lúa mọc bừa bãi trên đồng ruộng cũng chẳng có được gì
    Quân Tần lại đánh gấp ghê
    Bị lùa đi chẳng khác gì gà chó
    Ngài dù có hỏi đến
    Nhưng kẻ dịch phu này đâu dám tỏ hết nỗi oán hận
    Còn như mùa đông năm nay
    Lính ở Quan Tây chưa được nghỉ
    Quan huyện hối thúc nộp thuế
    Thuế tô biết lấy đâu ra
    Thế mới biết sinh con trai là xấu
    Ngược lại, sinh con gái mới tốt
    Sinh con gái còn được gả chồng gần
    Sinh con trai chỉ tổ vùi thây trong đám cỏ
    Ngài thấy chăng: ở miền Thanh Hải
    Xưa đến giờ đống xương trắng không ai thu dọn
    Ma mới oán than, ma cũ khóc lóc
    Trời đất âm u, mưa rơi rả rích, tiếng than rên rỉ

    (Năm 752)


    Dịch thơ:

    Bài hành xe trận (Người dịch: Khương Hữu Dụng)

    Xe rầm rầm,
    Ngựa hí râng,
    Người đi cung tên đeo bên lưng.
    Cha mẹ, vợ con chạy theo tiễn,
    Bụi mù chẳng thấy cầu Hàm Dương.
    Níu áo giậm chân, chặn đường khóc,
    Tiếng khóc xông lên thẳng chín tầng.
    Khách qua đường thấy, hỏi người đi,
    Người rằng : "Bắt đi những mấy kỳ.
    Lấy từ mười lăm giữ Hoàng Hà,
    Cho đến bốn mươi ra khẩn điền.
    Lúc đi ông lý quấn chỏm cho,
    Trở về đầu bạc lại đi liền.
    Ngoài biên máu chảy thành biển đỏ,
    Mở cõi nhà vua ý chưa bỏ.
    Há chẳng nghe: nhà Hán Sơn Đông hai trăm châu,
    Ngàn thôn muôn xóm ùn gai cỏ.
    Ví có đàn bà khoẻ cuốc cày,
    Lúa mọc tràn lan khắp bốn bề.
    Huống nữa quân Tần quen khổ chiến,
    Khác chi gà chó bị lùa đi.
    Thương tình, dù ông hỏi,
    Nỗi hờn đâu dám nói,
    Và mùa đông năm nay,
    Lính Quan Tây chưa nghỉ.
    Nhà vua bức đòi tô,
    Chạy đâu ra tô thuế ?
    Mới biết sinh con trai,
    Chẳng bằng sinh con gái.
    Sinh con gái còn được gả gần nhà,
    Sinh con trai lấp vùi theo cỏ dại !
    Há chẳng thấy miền Thanh Hải kia sao ?
    Xưa nay xương trắng ai nhặt đâu !
    Ma mới kêu oan, ma cũ khóc,
    Trời âm mưa thấm, tiếng hu hu.



    -------------------------------------


    Bài khác:

    ĐẢO Y

    Diệc tri thú bất phản,
    Thu chí thức thanh châm.
    Dĩ cận khổ hàn nguyệt,
    Huống kinh trường biệt tâm.
    Ninh từ đảo y quyện,
    Nhất ký tái viên thâm.
    Dụng tận khuê trung lực,
    Quân thính không ngoại âm.

    Dịch nghĩa:

    Cũng biết người đi không trở về
    Mùa thu đến, vẫn cứ lau sạch tảng đá (để giặt).
    Đã gần đến ngày lạnh dữ
    Huống chi lại vì tấm lòng ly biệt từ lâu.
    (Cho nên) chẳng quảng nện áo nhọc mệt
    Để gởi ra nơi đồn ải xa xăm.
    Dùng hết sức người ở phòng khuê (phụ nữ)
    Để chàng nghe được tiếng vang vượt qua quãng không ngăn cách.



    Dịch thơ:

    Nện áo (Người dịch: Chi Điền)

    Vẫn biết người đi chẳng trở lui,
    Mùa thu tảng đá vẫn lau chùi.
    Hàn phong giục giã ngày đông đến,
    Cô quả buồn tênh cảnh biệt ly!
    Chày nện áo bông không quản nhọc,
    Miễn sao gửi được đến tay ai.
    Phòng khuê sức yếu ra công khó,
    Mong được chàng nghe tiếng nện chày.

    Xem bài viết về cuộc đời và sự nghiệp sáng tác của Đỗ Phủ tại: http://www.thivien.net/Đỗ-Phủ/author-Se3x2jWTezvoDpkpSU9qjg
  7. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    LỄ TẦN PHONG TÌNH YÊU - Tác giả Tô Thùy Yên



    Lời giới thiệu của Nguyễn Đăng Thường:
    Sau những tiếng khóc than và những tiếng khóc thương, Iraq đã có Bầu cử, Vatican đã có Giáo hoàng. Ai thọ hơn ai thì đó là chuyện ngay mai! Nhưng hôm nay, hôm nay sau những hành động thiếu thẩm mỹ nhân danh nọ này mới đây trên website hải ngoại, hôm nay vào lúc trong vườn ngoài ngõ thủy tiên tưng bừng "mở toang những cánh cửa vàng" [1], hôm nay nhân dịp Xuân về trên một phần đất của nhân loại, để thay đổi không khí, tôi xin gửi đến bạn đọc Tiền Vệ một bài thơ tình mang theo hành trang đã gần nửa thế kỷ nay, một bài thơ tình không đau khổ, không sướt mướt, tuy bắt đầu với một cái chết, mà tôi nghĩ là tuyệt vời và rất hiếm hoi trong thi ca nước nhà. NĐT

    -------------
    Chú thích:
    [1] "Hoa cúc mở toang những cánh cửa vàng", thơ Tô Thùy Yên. (NĐT)


    [​IMG]
    Tô Thùy Yên (bởi NĐT)

    LỄ TẤN PHONG TÌNH YÊU


    1

    Tôi ôm lấy thây dòng suối tắt.
    Thối tha cành lá mục.
    Mà nước mắt tôi, không đủ sức hồi sinh.


    2

    Tôi phô bày từng cử động của đời tôi, tôi cư trú trong ngôi nhà tường kính.
    Thiên hạ quan sát tôi như loài thú hiếm. Nhưng ai là kẻ hiểu tôi và gọi đúng tên tôi?


    3

    Thường tôi vùi đầu trong những ngón tay xương, làm con chuột chù chui nhủi dưới hồn mình và đào xới nó.
    Tìm thấy trên những đá gạch tàn phế vận nhung rêu nỗi thất vọng của các thời đại trước. Trên những dòng phún xuất thạch gân guốc, cơn thịnh nộ của thiên nhiên. Ở những hành lang thạch nhũ, sự kiên nhẫn truyền đời của ý chí đổi thay quá sức.
    Ở những ngọn cỏ mảnh mai luộc nắng thủy ngân, sự can trường của hiện hữu.
    Nhưng tìm thấy ở tôi điều gì làm sao tôi biết được.


    4

    Cũng kiếp ngựa nhưng là ngựa rằn nên không để cưỡi, tôi mở con đường máu cho tâm khảm thoát thân.
    Khỏi bề mặt của cuộc đời bình lặng.
    Tôi trang bị hoài nghi mà thám hiểm tương lai, ngày một lạc sâu thêm vào hoang địa ¾ nỗi chán chường cứ trải rộng ra.
    Và vòm trời như nắp áo quan bằng cẩm thạch.


    5

    Ôi giá được dừng chân, tôi sẽ dựng lều nghỉ già trong tuổi nhỏ. Trái tim tôi chín héo, quắp co như đầu lâu chiến tích treo trên giàn khói giống mọi xanh mun miền đảo san hô. Giận cho tôi đã băng qua thiếu thời với đôi giày vạn dặm.


    6

    Đêm khuya, tôi mở cửa sổ ra, ngưỡng mộ dự thính cuộc hòa tấu âm thầm của các tinh cầu trong khoảng không.
    Và quên đi những điều đã nghe thấy ban ngày dưới phố.


    7

    Tôi đến đặt dưới chân tượng đau buồn cao vọi bóng áng cả đời tôi, một đóa lời ca ngợi tình yêu kết bằng những cành hoa héo rũ.


    8

    Tôi vốn nặng đầu như chiếc nấm. Chiếc nấm ấy, sáng hôm nào, trời rất bình minh, trông thấy một con sơn ca buồn rầu lẻ bạn. Thế là chiếc nấm đột nhiên biến thành một con sơn ca nhẹ nhàng cất cánh liệng bay theo.


    9

    Anh chôn sâu trong nghĩa địa lãng quên cây đàn đãng tử và thanh kiếm giang hồ, theo chân em thầm lặng trở về, nghe chừng thần thánh hát trong anh, tưng bừng như một cây tàng rậm làm ***g cho các loài chim vừa thức dậy.


    10

    Em cho anh chiếc chìa khóa cửa.
    Anh tự tay cất một ngôi nhà.
    Trong đó trang hoàng bằng tất cả em.
    Còn cỏ hoa không trồng cũng mọc.
    Có nhau rồi, ta có cả thiên nhiên.


    11

    Suốt con đường đưa đến nhà em, anh bước khoan thai không ngó xuống kẻ thù. Khi tới nơi, anh đã là vô địch, trên đầu rạng rỡ hào quang chỉ mình em ngó thấy.


    12

    Những mũi lao đỏ ối của bình minh phóng vào thân thể đêm bỏ chạy. Cây chứng kiến thè lưỡi lá tươi xanh thốt lên niềm phấn khởi mừng vui.
    Anh lật giở vầng trán móc meo ra nhận sự chúc lành đầu tiên của kiếp sống.


    13

    Mạch gió nhảy phập phồng trong những cánh tay cành cây rực hồng ánh sáng. Em có thấy, tình yêu anh làm xúc động cả thiên nhiên.


    14

    Với thân thể lân tinh, em sáng lên trong bóng tối, hạt kim cương rạng ngời trong mỏ than đêm, anh trông thấy em không nhầm lẫn được.
    Với thịt da gỗ quý, giọt mật tinh khôi nạm giữa đài hoa thơm nức, em dâng hương anh, gã du mục lạc loài trong nhớp nhúa.
    Với dung nhan bắt được tài tình của hy vọng, em leo mọc khắp tường thành nứt đổ đời anh, trổ bát ngát những nụ cười mời đón.


    15

    Em là chiếc thuyền thời thượng cổ chở đến anh hoa trái tốt tươi ngọt ngào của miền đất anh biết qua thần thoại.
    Em là dòng suối trong veo nhí nhảnh chảy mang theo nhan sắc của bầu trời, dòng suối đưa chân anh vào hứa địa.


    16

    Đêm đông phương, đêm xanh xao, thơm tho và ấm áp. Anh nằm thiêm thiếp bên em dưới tàng cây thả buông tâm trí lan man cho thiên nhiên mát rượi mặc tình len vào anh tận tủy xương buồn ngủ. Cả khu vườn tráng men trăng bạc và trên trời tinh tú xum xuê. Hồn anh cũng tráng men buồn thiu và âm u chất sáng. Anh sung sướng hoàn toàn, trong đầu ngủ say các côn trùng ý nghĩ, anh bồng bềnh trên đê mê. Thỉnh thoảng ánh sáng mỏng mảnh lại rung rinh, hình như hoa cỏ trở mình. Hay hồn ma hiện về tuần rảo. Gió thật mạnh luồn qua kẽ lá chăng tơ. Em lặng thinh không nói năng gì, vậy mà anh nghe cả hồn em. Tự bao giờ anh đã biến thành hoa cỏ.


    17

    Tháp đôi thân thể vào nhau, anh nhân lên với em thành vô vàn khoái cảm.
    Với linh hồn xao xuyến của rừng thu, anh trút sạch lá vàng đau khổ cũ.


    18

    Khi con chim nào đó hối hả đến đưa tin, anh bước ra khu vườn chĩu mái còn ủ kín hương đêm, đón rước mặt trời, rửa đôi chân trần trong vũng cỏ. Anh nghe trên vầng trán ngất ngây hơi thở ướt của ban mai. Cấy cối ứa chồi, xao xác liếc khua lá quý kim mà mưa khuya vừa đánh bóng. Con sông căng nước nằm im như con thú no kềnh. Ngày chảy lan như một dòng mật ngọt. Không khí nồng hương rượu mới cất làm say. Anh sống, sống để yêu và yêu để sống. Với nhẫn nại nông dân, anh lái đẩy tim anh cày xẻ đời em.
    Cho đến xế chiều khi anh khép cửa phòng trở vào giấc ngủ thì vựa kho anh đã chất đầy những cọng nắng no.


    19

    Đó là kỳ nghỉ hè của trí não. Anh rời khỏi căn nhà anh ẩm mốc về ở một nơi mà ngoại trừ em, không một ai biết tin. ở đấy, nghe tiếng ru im lìm êm ả của hồn em, anh ngủ muồi cho hết tháng ngày trên nhung nệm tình yêu như con gấu xù về mùa đông trong thạch động. Đêm lụa là, anh trở giấc, cây nến thức kia đã bị gọt mòn, còn nghe thấy tiếng ru.


    20

    Và bài thơ này coi như lời lẽ của một người đánh đồng thiếp nói với đời trong đó có em như để tạ ơn và tạ lỗi.

    Tạp chí Văn Nghệ
    số 8, tháng 9 & 10, Saigon, 1961.

    Nguồn: http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=3458

    Bạn có thể đọc thêm thơ của Tô Thùy Yên tại Thi Viện.
  8. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Schiller:



    Cô gái đến từ xứ lạ


    Trong thung lũng những người nghèo khổ
    Cứ vào xuân, chim hót vang trời
    Tôi lại thấy một em gái nhỏ
    Hiện về đây, xinh đẹp tuyệt vời.

    Quê hương em là đâu, chẳng rõ
    Thung lũng xanh nào phải chốn ra đời?
    Dấu chân em, khi mờ khi lại tỏ
    Lúc chia tay, em để lại nụ cười.

    Khi gần em, những trái tim trai trẻ
    Đập rộn ràng vì rất đỗi mê em
    Họ bỗng thấy: sao em xa lạ thế
    Cứ hiện về, lại biến, tựa nàng tiên!

    Em mang đến nào hoa tươi quả ngọt
    Hương ngọt ngào... em hái tựa bờ xa
    Ánh nắng toả trời xanh cao chót vót
    Ôi thiên nhiên kiều diễm của quê nhà!

    Quà em đấy - hoa tươi và quả ngọt
    Em mang chia đều khắp mọi người
    Già đến trẻ, không một ai bị sót
    Bàn tay em thơm thảo nặng tình đời.

    Ai cũng được em yêu và em quý
    Nhưng quý yêu hơn cả cặp tình nhân
    Họ sung sướng trong tình yêu giản dị
    Với hoa em đẹp nhất, nở trong ngần.



    Một số bài thơ của Schiller còn là cảm hứng để các nhà soạn nhạc sáng tác,như bản giao hưởng số 9 của Beethoven:

    Ca ngợi niềm vui

    Niềm vui, niềm vui, nữ thần miền cực lạc,
    Ánh chớp sáng ở cửa thiên đàng,
    Ta say sưa bước vào điện thánh huy hoàng
    Là nơi chốn quyến rũ mê hồn,
    Để đôi cánh niềm vui dẫn lối chỉ đường.
    Nếu tình bằng hữu tràn ngập tâm hồn,
    Nếu bạn có người vợ yêu thương, chung thủy,
    Hay bạn yêu một người thôi dù ngắn ngủi,
    Hãy tới đây cùng hát tụng ca!
    Còn ai chẳng hề yêu, đang than khóc hãy tránh xa!
    Uống đi này niềm vui từ quả, hoa
    Quà thiên nhiên phần cho tất cả
    Đắng chát và thơm thảo;
    Thiên nhiên tặng những bạn hữu trung thành
    Những nụ hôn bỏng cháy, những trái nho ngon lành
    Ngay cả những con sâu cũng thú,
    Và thiên sứ nơi thiêng liêng canh giữ!
    Như nắng vàng rực rỡ ở không trung,
    Bay theo đường ta anh em ơi
    Qua bầu trời huy hoàng, vui sướng;
    Như những anh hùng đi chiến đấu
    Để dành lấy vinh quang.
    Triệu triệu anh em hãy siết chặt vòng tay!
    Nụ hôn này dành cho tất cả!
    Anh em ơi, hẳn trên trời thăm thẳm
    Ngự trị một người cha nhân từ.
    Anh em ta có cúi lạy Người?
    Đấng sáng tạo mình, thế gian có biết?
    Vậy nơi thiên đàng trên những vì tinh tú
    Ta hãy kiếm tìm Người!



    Ghi chú: Không rõ người dịch. Mà nguồn của các bản dịch này tại:
    https://vn.answers.yahoo.com/question/index?qid=20090325002814AAyZkAb

    Do một thành viên post lên, tên là duc nguyen
  9. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ La Fontaine:


    TRUYỆN: CON CHÓ-SÓI VÀ CON CHIÊN CON

    Dịch ở tập thơ Dĩ-vật-giáo-nhân của La Fontaine



    Lý kẻ khoẻ bao giờ cũng cứng
    Như chuyện nầy thử đứng mà nghe
    Chiên con một bữa vào khe
    Cúi đầu uống nước bỗng nghe tiếng gầm
    Rật mình Chiên cũng hàn-tâm
    Trông ra chó sói lăm lăm lẻn vào
    Sói ta bụng đói như cào
    Lên cơn tức giận ào ào mắng Chiên
    Làm sao ngươi quá bạo gan
    Nước tao vẫn uống đục lên vì mày;
    Tội mi láo xược phen này bảo cho
    Chiên ta sợ hãi đứng so
    Muôn tâu Lâm-chúa thứ cho lần này
    Quả tôi lòng thảo giạ ngay
    Tôi uống dưới này, Điện-hạ trên kia
    Hai mươi bước cách quãng khe
    Nào tôi làm đục một li nước nào
    Sói càng đổ diệt ngay vào
    Chính mày làm đục của tao cãi gì ?
    Thôi đi ! đừng trối nữa đi
    Rủa tao năm ngoái những gì nhớ không ?
    Chiên rằng : Muôn lạy Sói-công
    Vốn tôi năm ngoái chưa trông thấy ngày (1)
    Quả rằng đến tận ngày nay
    Tôi còn hãi phải bú ngày bú đêm
    Sói rằng: ờ phải ! tao quên !
    Anh mày kia đấy, tội em anh làm
    Thưa ông thực quả là oan
    Tôi nhà con một, anh em đâu mà
    Sói rằng: cũng họ gần xa
    Chẳng mày thì lại ông cha họ hàng
    Giống Chiên thôi cũng một làng
    Chúng bay quen thói chửi quàng chửi xiên
    Nể tao gi ? họ nhà Chiên !
    Từ thằng cầm-bậy-đi-chăn xược mình
    Chó-săn-bay cũng bỉ khinh
    Gặp mày nay thật là tình-cờ cho
    Im ngay ! tao cấm được ho
    Phen này thù giả để cho sau trừa
    Chiên ta chưa kịp nhời thưa
    Bỗng đâu Sói đã quắp đưa vào rừng
    Dứng ngay một xó dửng-dưng
    Vật chiên sử thịt không từng khảo tra
    Cứng tay thì lý vẫn già


    Nếu tôi không nhầm thì bản dịch này của Nguyễn Văn Vĩnh. Chi tiết xem:http://www.tannamtu.com/?p=1525
  10. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Tấn Phong:


    TRÊN BÀN VIẾT

    Kính tặng J.P.P


    1
    Ai chỉ đường cho ta, tới chân trời, những hành tinh và những bãi rác?
    - Ai ,- đó là Đức Tin - người tàng hình bảo
    Ai chỉ đường cho ta đi qua những cuộc chiến tranh, những chết chóc cùng những năm tháng cam go thống khổ?
    - Ai ,- đó là Lòng Dũng Cảm - người tàng hình bảo
    Ai chỉ đường cho ta tới những bờ sông hoa, những sườn núi heo nắng tàn đông không một bóng người, những bến thuyền cách những bãi dâu xa, những đụn khói mơ hồ trong một thung lũng sim mua, nơi bước chân và thân thể ta sắp cách xa sự sống
    - Đó là óc tưởng tượng và Niềm Vui Sống
    Ai dắt ta trong những vũ điệu cuồng si, những khúc hát lạ tai muốn thét, những suy nghĩ điên rồ trước những đôi mắt không quen, những cái hôn dở mùa một say không trở lại
    - Đó là bản năng Hướng Thiện
    Ai khiến ta ngủ ngồi trước bàn thờ, chợt nhớ, chợt quên, chợt hốt hoảng trước tiếng thở dài trong đêm vô định, chợt thấy mình trượt trên những bức tường thẳng đứng, nơi chỉ có vôi lạnh và sự rỗng tuếch
    - Đó là những lực vô hình, những thuốc lú bùa mê!
    Ai khiến ta dùng dằng, chậm chạp lề mề, bị gây tê trước phút hẹn hò và niềm vui hoan lạc, trước con đường dẫn ta về thành phố ta hằng đêm đói khát ta thao thức đợi chờ
    - Đó là lời giã biệt

    2
    Người tàng hình bỏ đi. Đằng sau y ta thấy những chữ ABC trong một cuốn vở tập viết, những quầng sáng xanh xao trong hàng sâu nghĩa địa, những quả táo bé như hòn bi nhà học giả gọi là quả bí, những tiếng kèn hoang mang nửa giờ một khóc cô hồn, những dòng vữa li ti ngoằn nghèo chảy qua kẽ nứt những bức tường xây dở, đoạn phố có ngôi nhà độc nhất nửa lớn hơn trườn sang phố khác vẫn có tuổi có tên, những đụn cát ấm ớ trồi lên trên một cánh đồng đen, những nụ cười sằng sặc về một hiện tại nhá nhem.

    3.
    Những cái đó của Ngươi - người tàng hình trả lời, hãy tìm trên bàn viết
    (17h31 -7/1/2000)




    (Ghi chú: Tôi vẫn còn dư một cuốn sách là tập thơ "Lúc Ấy Và Bằng Ấy" của nhà thơ Tấn Phong. Nếu bạn muốn có thì vui lòng liên hệ với tôi).
    Lần cập nhật cuối: 17/11/2014

Chia sẻ trang này