1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Topic Thơ

Chủ đề trong 'Nhạc Rock' bởi Rock_n_Roll4ever, 19/09/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Cả cuộc đời phía trước – R.Rozhdestvensky
    Ngày dịch: November 10, 2014
    Màn mưa giăng xao động ngoài cửa sổ
    Những giọt mưa đập cửa kính tơi bời.
    Ngày hôm nay mơ ước đã lỡ rồi
    Thì ngày mai ta sẽ gặp – ngày mai.
    Cả cuộc đời vẫn chờ ta phía trước,
    Cứ hy vọng và chờ đợi, hỡi ai.

    Con đường nhỏ trong rừng tràn hương sắc
    Đất mơ màng tận hưởng những ngày xuân.
    Ngày hôm nay tình chưa đến ngại ngần
    Thì ngày mai nàng sẽ đến – ngày mai.
    Cả cuộc đời vẫn chờ ta phía trước,
    Cứ hy vọng và chờ đợi, hỡi ai.

    Như vì sao, trong vắt giọt sương mai
    Như tiếng sóng reo vui trên biển biếc,
    Hãy cứ để trong đời ta mãi được
    Đợi chờ và hy vọng một tình yêu.
    Những ngày vui phía trước vẫn còn nhiều
    Cứ hy vọng và đợi chờ, em nhé.
    Вся жизнь впереди
    Слов: Рождественский Р.; музыка: Экимян А.

    Колышется дождь густой пеленой
    Стучатся дождинки в окошко твоё
    Сегодня мечта прошла стороной
    А завтра а завтра ты встретишься с ней
    Не надо печалиться вся жизнь впереди
    Вся жизнь впереди надейся и жди

    Тропинка в лесу запахла весной
    Земля разомлела от солнечных дней
    Сегодня любовь прошла стороной
    А завтра а завтра ты встретишься с ней

    Не надо печалиться вся жизнь впереди
    Вся жизнь впереди надейся и жди
    Как в поле роса как в небе звёзда
    Как в море бескрайнем веселый прибой

    Пусть будут с тобой с тобой навсегда
    Большая мечта и большая любовь
    Не надо печалиться вся жизнь впереди
    Вся жизнь впереди надейся и жди

    Не надо печалиться вся жизнь впереди
    Вся жизнь впереди надейся и жди
    Вся жизнь впереди надейся и жди
    Надейся и жди

    Quỳnh Hương dịch.
    Nguồn: http://nquynhhuong.wordpress.com/2014/11/






    Mùa lá rụng – I. Bunin
    Ngày dịch: October 22, 2014
    Bản dịch đã đăng trong tập Thơ của những người đoạt giải Nobel.

    Rừng đẹp như lâu đài lộng lẫy
    Đỏ nâu, tím sẫm lẫn vàng ròng.
    Sặc sỡ nhiều màu và vui mắt
    Nối bật trên nền sáng cánh đồng
    Bạch dương hình chạm màu cam nhạt
    Toả sáng trên men trời xanh trong.
    Thông non ngả thẫm như hình tháp.
    Đó đây vương giữa những cành phong
    Như những mảnh gương nằm rải rác,
    Muôn mảnh trời xanh cây soi chung.
    Rừng toả mùi sồi và mùi tùng
    Suốt hè qua đã khô vì nắng.
    Mùa Thu – goá phụ nào thầm lặng
    Trở gót sen quay lại lầu hồng.

    Hôm nay quang đãng ngoài bãi trống
    Phất phơ giăng mạng nhện ngang trời
    Giữa khoảng sân rộng long lanh phơi
    Tấm lưới dệt từ muôn sợi bạc.
    Suốt hôm nay một mình múa lượn
    **** nhỏ cuối cùng của mùa hè (Butterfly)
    Lỡ vướng vào tấm lưới bạc kia
    Lặng nằm như cánh hoa vương nắng.
    Hôm nay là một ngày tươi sáng
    Vạn vật ấm lên dưới mặt trời
    Rừng và cả màu xanh cao vời
    Trong thinh không hoàn toàn tĩnh lặng.
    Đến mức ta nghe trong trống vắng
    Thấy tiếng run lá nhỏ trên cây.

    Rừng đẹp như lâu đài lộng lẫy
    Đỏ nâu, tím sẫm lẫn vàng ròng
    Nổi bật trên nền sáng cánh đồng
    Tĩnh lặng đến mê say quyến rũ.
    Hót ríu ran con sáo chuyền cành
    Trên vòm lá vẫn còn dày đặc
    Hắt lên ánh vàng màu hổ phách
    Đàn sẻ bay vui đùa xao xác
    Vụt qua trên nền trời rồi khuất,
    Xung quanh lại tĩnh lặng như tờ
    Chỉ Mùa Thu biết, Mùa Thu tỏ
    Phút bình yên trước lúc xấu trời,
    Tĩnh lặng êm đềm chờ đông tới
    Những giây hạnh phúc cuối cùng thôi.

    Rừng im phắc lạ lùng sâu thẳm,
    Như chờ bình minh lên soi sáng
    Bằng hoàng hôn sót lại ráng vàng,
    Lâu đài thu tráng lệ, huy hoàng.
    Rồi khi sẩm tối buồn ảm đạm,
    Trăng lên chiếu sáng những lùm cây
    Sương rơi trên những bóng đổ dài…
    Không gian lành lạnh và sáng trắng.
    Trên bãi rộng và trong rừng vắng
    Quạnh hưu tàn héo lúc giao thời.
    Và trong yên tĩnh đêm trống trải
    Một mình Thu cũng thấy đơn côi.

    Cái tĩnh lặng giờ đây đã khác
    Sao càng lắng nghe càng im phắc
    Vầng trăng non nhợt nhạt kia rồi
    Khoan thai trăng dậy trên nền trời
    Bóng đổ ngắn hơn trong ánh bạc.
    Rừng mờ khuất sau làn khói mỏng
    Và ánh trăng khuya giờ chiếu thẳng
    Từ cao vời sau màn sương trắng
    Ôi, đêm Thu say ngủ giấc nồng.
    Thời khắc đẹp kỳ ảo mông lung.
    Màn sương bạc đọng đầy hơi ẩm
    Đồng cỏ sáng lên trong trống vắng
    Rừng ngập tràn muôn ánh trăng ngời
    Vẻ đẹp đọng trong ánh sáng trời
    Báo giờ chết của chính mình sắp điểm.

    Lặng lẽ con cú trên cành vắng
    Ngây ngô nó ngắm ánh trăng suông
    Bất chợt buông đôi tiếng rúc buồn
    Và lao vút từ cành cao xuống.
    Tiếng nó đập cánh nghe mềm lướt
    Chọn chỗ đậu im trên cành cây.
    Quay đầu với hai túm lông dày
    Mắt to tròn ngó nghiêng bốn phía.
    Rừng vẫn đó thôi, sao vẫn lạ.
    Lặng im tưởng chừng như hóa đá
    Ngập trong màn sương bạc nhạt nhoà

    Trong ẩm ướt toả mùi lá mục…
    Sáng ra mặt trời không ló dạng
    Màn mưa và bóng tối vẫn dày,
    Rừng mờ khuất sau màn khói lạnh,
    Sau một đêm Thu đã đến đây!
    Nhưng Thu còn ẩn mình giấu kín
    Những gì đã từng trải đêm qua
    Tĩnh lặng nơi đây, và cô độc
    Khóa mình trong muôn nẻo rừng già.

    Cứ để dưới mưa rừng thông hát
    Trải mưa đêm ảm đạm đen dày
    Đồng trống sói đàn về tụ họp
    Mắt lét xanh loé như lửa cháy!
    Rừng khác nào lâu đài bỏ vắng
    Thẫm tối hết rồi muôn sắc phai,
    Tháng chín xoay vòng trong rừng thẳm
    Phá tung từng đám lá cây dày,
    Rắc lá ẩm đầy muôn lối cũ,
    Đêm chết cóng dưới làn băng vỡ
    Uể oải tan trong ánh bình minh…

    Đồng xa tiếng tù và văng vẳng
    Giọng kim rền trong gió vang ngân
    Như tiếng thở than trong sương sớm
    Phủ trắng lâu nay những cánh đồng
    Sau rừng thưa giữa tiếng cây rung
    Lạc mất trong tiếng rừng xao xác
    Tiếng còi mờ đục và ảm đạm
    Giục chó săn theo vết con mồi.
    Và tiếng chó sủa vang ồn ã
    Như bão dậy ồn rừng vắng người.

    Mưa xối xả, lạnh như băng giá
    Đồng trống lá xoay vòng rơi rơi.
    Ngỗng di cư nối nhau vội vã
    Vẽ một vệt dài trên nền trời.
    Ngày qua ngày, đến khi màn khói
    Dựng như thành mỗi buổi bình minh.
    Rừng sẫm đỏ đứng yên bất động,
    Lấp lánh bạc ròng đất đóng băng.
    Toàn thân trùm kín trong áo lông.
    Rửa vội gương mặt buồn nhợt nhạt
    Tiễn ngày cuối ngự trị trong rừng.

    Rụt rè Thu bước ra thềm vắng.
    Sân trống lạnh, giữa hai cánh cổng
    Giữa hàng cây trút lá lâu rồi
    Màu xanh trước mùa Thu bát ngát
    Con đường lầy rộng dưới chân người.
    Con đường đến phương nam xa thẳm
    Nơi lũ chim tránh rét trú đông
    Tránh mưa sa, gió táp bão bùng
    Tránh bao lốc tuyết và băng giá.
    Là nơi Thu sáng nay hối hả
    Bắt đầu chuyến đi dài cô đơn
    Bỏ lại nơi đây rừng bạt ngàn
    Và lâu đài của mình rộng mở

    Tạm biệt, rừng ơi! Xin lỗi nhé
    Ngày mới sẽ dịu dàng sáng tươi
    Sắp rồi miền chết sẽ rạng ngời,
    Lấp lánh ngủ dưới làn tuyết bạc.
    Ngày lạnh và như xưa trống vắng
    Sẽ lạ kỳ thay trong ánh sáng
    Lâu đài vô chủ với rừng thông
    Những mái tranh lặng lẽ xóm làng
    Trời xanh thẳm, rộng như vô hạn
    Những cánh đồng chạy xa tít tắp.
    Trên đồng giữa muôn đống tuyết mềm
    Thú nhỏ không ngủ đông nhảy nhót,
    Nào những chồn bạc, chồn nâu, sóc,
    Vui đùa sưởi ấm với nắng mai.
    Rồi cuồng phong đại dương thổi lại
    Rừng trụi trơ trước những bão giông
    Saman trong vũ điệu ngang tàng
    Như con thú hoang trên đồng trống
    Hú âm u trong tuyết xoáy vòng.
    Lâu đài xưa than ôi, còn lại
    Trụi trơ một bộ khung rỗng không,
    Để sương giá băng qua đêm đọng
    Mong manh những hình chạm suốt trong.

    Rạng rỡ trên nền trời xanh thẳm
    Lấp lánh những lâu đài tuyết băng
    Pha lê, xen lẫn với bạc ròng.
    Và trong đêm chơi vơi phản chiếu
    Rực sáng như lửa trên vòm trời
    Chòm sao xa lấp lánh ngời ngời,
    Đúng thời khắc lặng không tiếng động
    Bắc cực quang rực lên như cháy
    Nở bừng trên nền xanh trời đông.

    ЛИСТОПАД

    Лес, точно терем расписной,
    Лиловый, золотой, багряный,
    Веселой, пестрою стеной
    Стоит над светлою поляной.
    Березы желтою резьбой
    Блестят в ла
    зури голубой,
    Как вышки, елочки темнеют,
    А между кленами синеют
    То там, то здесь в листве сквозной
    Просветы в небо, что оконца.
    Лес пахнет дубом и сосной,
    За лето высох он от солнца,
    И Осень тихою вдовой
    Вступает в пестрый терем свой.
    Сегодня на пустой поляне,
    Среди широкого двора,
    Воздушной паутины ткани
    Блестят, как сеть из серебра.
    Сегодня целый день играет
    В дворе последний мотылек
    И, точно белый лепесток,
    На паутине замирает,
    Пригретый солнечным теплом;
    Сегодня так светло кругом,
    Такое мертвое молчанье
    В лесу и в синей вышине,
    Что можно в этой тишине
    Расслышать листика шуршанье.
    Лес, точно терем расписной,
    Лиловый, золотой, багряный,
    Стоит над солнечной поляной,
    Завороженный тишиной;
    Заквохчет дрозд, перелетая
    Среди подседа, где густая
    Листва янтарный отблеск льет;
    Играя, в небе промелькнет
    Скворцов рассыпанная стая –
    И снова все кругом замрет.
    Последние мгновенья счастья!
    Уж знает Осень, что такой
    Глубокий и немой покой –
    Предвестник долгого ненастья.
    Глубоко, странно лес молчал
    И на заре, когда с заката
    Пурпурный блеск огня и злата
    Пожаром терем освещал.
    Потом угрюмо в нем стемнело.
    Луна восходит, а в лесу
    Ложатся тени на росу…
    Вот стало холодно и бело
    Среди полян, среди сквозной
    Осенней чащи помертвелой,
    И жутко Осени одной
    В пустынной тишине ночной.
    Теперь уж тишина другая:
    Прислушайся – она растет,
    А с нею, бледностью пугая,
    И месяц медленно встает.
    Все тени сделал он короче,
    Прозрачный дым навел на лес
    И вот уж смотрит прямо в очи
    С туманной высоты небес.
    0, мертвый сон осенней ночи!
    0, жуткий час ночных чудес!
    В сребристом и сыром тумане
    Светло и пусто на поляне;
    Лес, белым светом залитой,
    Своей застывшей красотой
    Как будто смерть себе пророчит;
    Сова и та молчит: сидит
    Да тупо из ветвей глядит,
    Порою дико захохочет,
    Сорвется с шумом с высоты,
    Взмахнувши мягкими крылами,
    И снова сядет на кусты
    И смотрит круглыми глазами,
    Водя ушастой головой
    По сторонам, как в изумленье;
    А лес стоит в оцепененье,
    Наполнен бледной, легкой мглой
    И листьев сыростью гнилой…
    Не жди: наутро не проглянет
    На небе солнце. Дождь и мгла
    Холодным дымом лес туманят,-
    Недаром эта ночь прошла!
    Но Осень затаит глубоко
    Все, что она пережила
    В немую ночь, и одиноко
    Запрется в тереме своем:
    Пусть бор бушует под дождем,
    Пусть мрачны и ненастны ночи
    И на поляне волчьи очи
    Зеленым светятся огнем!
    Лес, точно терем без призора,
    Весь потемнел и полинял,
    Сентябрь, кружась по чащам бора,
    С него местами крышу снял
    И вход сырой листвой усыпал;
    А там зазимок ночью выпал
    И таять стал, все умертвив…
    Трубят рога в полях далеких,
    Звенит их медный перелив,
    Как грустный вопль, среди широких
    Ненастных и туманных нив.
    Сквозь шум деревьев, за долиной,
    Теряясь в глубине лесов,
    Угрюмо воет рог туриный,
    Скликая на добычу псов,
    И звучный гам их голосов
    Разносит бури шум пустынный.
    Льет дождь, холодный, точно лед,
    Кружатся листья по полянам,
    И гуси длинным караваном
    Над лесом держат перелет.
    Но дни идут. И вот уж дымы
    Встают столбами на заре,
    Леса багряны, недвижимы,
    Земля в морозном серебре,
    И в горностаевом шугае,
    Умывши бледное лицо,
    Последний день в лесу встречая,
    Выходит Осень на крыльцо.
    Двор пуст и холоден. В ворота,
    Среди двух высохших осин,
    Видна ей синева долин
    И ширь пустынного болота,
    Дорога на далекий юг:
    Туда от зимних бурь и вьюг,
    От зимней стужи и метели
    Давно уж птицы улетели;
    Туда и Осень поутру
    Свой одинокий путь направит
    И навсегда в пустом бору
    Раскрытый терем свой оставит.
    Прости же, лес! Прости, прощай,
    День будет ласковый, хороший,
    И скоро мягкою порошей
    Засеребрится мертвый край.
    Как будут странны в этот белый,
    Пустынный и холодный день
    И бор, и терем опустелый,
    И крыши тихих деревень,
    И небеса, и без границы
    В них уходящие поля!
    Как будут рады соболя,
    И горностаи, и куницы,
    Резвясь и греясь на бегу
    В сугробах мягких на лугу!
    А там, как буйный пляс шамана,
    Ворвутся в голую тайгу
    Ветры из тундры, с океана,
    Гудя в крутящемся снегу
    И завывая в поле зверем.
    Они разрушат старый терем,
    Оставят колья и потом
    На этом остове пустом
    Повесят инеи сквозные,
    И будут в небе голубом
    Сиять чертоги ледяные
    И хрусталем и серебром.
    А в ночь, меж белых их разводов,
    Взойдут огни небесных свод
    Заблещет звездный щит Стожар –
    В тот час, когда среди молчанья
    Морозный светится пожар,
    Расцвет полярного сиянья.

    Quỳnh Hương dịch.
    Nguồn: http://nquynhhuong.wordpress.com/
  2. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Đỗ Phủ:
    Bài ca nhà tranh bị gió thu phá
    (Người dịch:Khương Hữu Dụng)


    Trước khi đọc thơ bạn vui lòng đọc đoạn văn hơi dài sau:

    Kể lại nội dung Bài ca nhà tranh bị gió thu phá của Đỗ Phủ bằng bài văn xuôi biểu cảm.


    Tháng tám giữa thu, trời bắt đầu chuyên lạnh. Suốt mấy ngày, mây xám giăng giăng trên dãy núi trập trùng. Khung cảnh miền sơn cước mới ảm đạm, hiu quạnh làm sao! Căn nhà tranh ba giản vừa được dựng bên khe Cán Hoa của nhà thơ Đỗ Phủ trông giống như một chiếc tổ chim bám cheo leo trên vách đá. Từ ngày thôi làm quan, Đỗ Phủ đưa gia đình về đây ở ẩn, lánh xa chôn triều đình nhiễu nhương, thối nát, lành ít, dữ nhiều.


    Suốt mấy năm trời, thi sĩ mắc bệnh mất ngủ không chỉ vì bệnh tật của bản thân và sự nghèo đói của gia đình mà còn vì lo lắng tới vận dân, vận nước. Lũ quan lại sâu mọt thi nhau đục khoét công quỹ để làm giàu, sống xa hoa phung phí trên mồ hôi nước mắt của dân lành. Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Kỉ cương phép nước đã tới hồi suy tàn. Thêm vào đó là cảnh vỡ đê xảy ra liên miên dẫn đến nạn đói khủng khiếp kéo dài, loạn lạc nổi lên khắp chốn. Những người có nhiệt tình, có tâm huyết như Đỗ Phủ trước tình trạng đau lòng ấy, sao tránh khỏi buồn đau, khắc khoải đến bạc đầu?!


    Sống trong cảnh đói không cơm, đau không thuốc, sức khỏe của nhà thơ yếu đi nhiều lắm. Nhìn vợ con nheo nhóc, ông tủi cho phận làm chồng, làm cha chưa trọn, nhưng tình thế xã hội rối ren đến mức này, biết phải làm sao?! Lực bất tòng tâm, ông đành ôm mối sầu hận trong lòng. Cũng may mà được bạn bè thương tình giúp đỡ, dựng cho mái tranh sơ sài để che sương che nắng qua ngày. Những tưởng được sống bình yên những năm cuối đời, vậy mà trời già tai ác vẫn muốn thử thách sức chịu đựng của con người khốn khổ đó.



    Vào một buổi chiều, bỗng dưng mây xám ùn ùn kéo tới, giông gió nổi lên cuồn cuộn, réo ù ù như xay lúa. Cây cối vật vã, ngả nghiêng, gãy cành, rụng lá. Cơn lốc xoáy dữ dội bứt tung mái tranh, ném đi muôn ngả. Nhiều tấm tranh bay tít sang tận bên kia sông, nằm bừa bãi khắp nơi. Có tấm treo tận ngọn cây cao trong rừng xa, có tấm rơi xuống mương sâu.



    [​IMG]

    (Trong ảnh: nhà thơ Đỗ Phủ).

    Bất chấp sự ngăn cản, lũ trẻ trong thôn hùa nhau cướp giật những tấm tranh ngay trước mắt nhà thơ. Chúng cắp tranh chạy tuốt vào luỹ tre đầu làng. Muốn nhặt tranh về nhưng hơi sức chẳng còn, không thể kêu gào, nhà thơ đành ấm ức chống gậy quay về, đứng run rẩy, ngậm ngùi trước căn nhà bị gió thu phá tan hoang.


    Lát sau gió lặng. Màn đêm ập xuống, căn nhà tối đen như mực Cả gia đình Đỗ Phủ nằm co quắp trong đống chăn đệm cũ rách, lạnh ngắt như đồng. Lũ trẻ đói bụng ngủ không yên giấc, lại đạp nát thêm. Buổi chiều, gió xoáy làm tốc mái tranh. Đến đêm, trời lại đổ mưa. Mưa rơi xối xả xuống ngôi nhà không mái như trút nước. Nhà dột khắp nơi, chẳng biết tránh vào đâu. Tình cảnh thật thương tâm!


    Nhà thơ Đỗ Phủ thao thức, trằn trọc suốt năm canh, chỉ mong trời mau sáng. Từ độ loạn lạc tới giờ, ông ít ngủ. Đêm nay, bao nhiêu nỗi khổ dồn dập ập đến: mái nhà bị gió thu phá nát, trống toang; mưa to khiến nền nhà sũng nước; chiếu chăn cũ rách không đủ ấm, trong đầu bao nỗi lo lắng, dày vò… Đúng là cảnh cơ hàn, khốn khó. Vậy mà Đỗ Phủ lo cho mình một phần, lo cho thiên hạ muôn phần. Ông hiểu rằng mình đã khổ, người khác còn khổ hơn. Đỗ Phủ cảm thấy đời mình thật bất hạnh nhưng cũng thấu hiểu nỗi khổ của người khác. Họ cũng giống như mình, đều đói rách tả tơi.


    Trong cảnh bị mưa vùi gió dập một cách tàn nhẫn, trái tim nhà thơ đau thắt không phải chỉ vì chuyện căn nhà bị gió thu tốc mái mà còn vì cảnh không nhà của bao kẻ sĩ nghèo trong thiên hạ. Từ hiện thực đau khổ tột cùng ấy đã vút lên ước mơ cao cả, chan chứa lòng vị tha. Ông thầm ước có được ngôi nhà rộng muôn ngàn gian, vững như bàn thạch trước gió mưa để có thể che chở cho tất cả những kẻ sĩ cùng những người nghèo khổ như ông: Than ôi, Bao giờ nhà ấy sừng sững dựng trước mắt, riêng lều ta nát, chịu chết rét cũng được! Lòng vị tha của Đỗ Phủ đã đạt đến mức xả thân, sẵn sàng hi sinh tất cả vì hạnh phúc chung. Ông chấp nhận nỗi khổ về mình, miễn sao mọi người thoắt khỏi cảnh lầm than và được hạnh phúc. Ước mơ ấy tuy mang màu sắc ảo tưởng song rất cảm động vì nó bắt nguồn từ trái tim nhân ái của nhà thơ.


    Tưởng tượng ra căn nhà rộng muôn ngàn gian, trong lòng Đỗ Phủ thoáng một chút vui. Ngoài kia, trời vẫn mưa không dứt và gió thu lạnh lẽo vẫn rít ù ù dọc khe núi vắng.


    Theo: Thái Bảo

    Nguồn: http://tailieuvan.com/ke-lai-noi-du...=1652742121619039&fb_action_types=og.comments





    Sau đây là nội dung bài thơ:


    Mao ốc vị thu phong sở phá ca

    Bát nguyệt thu cao phong nộ hào,
    Quyển ngã ốc thượng tam trùng mao.
    Mao phi độ giang sái giang giao.
    Cao già quái quyến trường lâm sao,
    Hạ giả phiêu chuyển trầm đường ao.
    Nam thôn quần đồng khi ngã lão vô lực,
    Nhẫn năng đối diện vi đạo tặc.
    Công nhiên bão mao nhập trúc khứ,
    Thần tiều khẩu táo hô bất đắc.
    Qui lai ỷ trượng tự thán tức.
    Nga khoảnh phong định vân mặc sắc,
    Thu thiên mạc mạc hướng hôn hắc.
    Bố khâm đa niên lãnh tự thiết.
    Kiều nhi ác ngọa đạp lý liệt.
    Sàng đầu ốc lậu vô can xứ,
    Vũ cước như ma vị đoạn tuyệt.
    Tự kinh táng loạn thiểu thụy miên,
    Trường dạ chiêm thấp hà do triệt.
    An đắc quảng hạ thiên vạn gian,
    Ðại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan,
    Phong vũ bất động an như san.
    Ô hô, hà thời nhãn tiền đột ngột kiến thử ốc,
    Ngô lư độc phá thụ đống tử diệc túc.



    Bài ca nhà tranh bị gió thu phá (Người dịch:Khương Hữu Dụng)

    Tháng tám, thu cao, gió thét già
    Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta
    Tranh bay sang sông rải khắp bờ
    Mảnh cao treo tót ngọn rừng xa
    Mảnh thấp bay lộn vào mương sa.
    Trẻ con thôn nam khinh ta già không sức,
    Nỡ nhè trước mặt xô cướp giật,
    Cắp tranh đi tuốt vào lũy tre
    Môi khô miệng cháy gào chẳng được,
    Quay về chống gậy lòng ấm ức!
    Giây lát, gió lặng, mây tối mực
    Trời thu mịt mịt đêm đen đặc.
    Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt,
    Con nằm xấu nết đạp lót nát
    Đầu giường, nhà dột chẳng chừa đâu
    Dày hạt mưa, mưa, mưa chẳng dứt
    Từ trải cơn loạn ít ngủ nghê
    Đêm dài ướt át sao cho trót ?
    Ước được nhà rộng muôn ngàn gian
    Khắp thiên hạ, kẻ sĩ nghèo đều hân hoan,
    Gió mưa chẳng núng, vững vàng như thạch bàn
    Than ôi! Bao giờ nhà ấy sừng sững dựng trước mắt,
    Riêng lều ta nát, chịu chết rét cũng được!



    Bản dịch của Trần Trọng San:


    Tháng tám, trời cao, gió thu gào,
    Thổi tung mái nhà, cuốn tranh pheo.
    Tranh bay qua sông, rơi lao xao;
    Cao thì trên rừng treo vắt vẻo,
    Thấp thì phơ phất chìm trong ao.
    Lũ trẻ xóm nam khinh ta già không sức,
    Nỡ lòng ngang nhiên làm trộm giặc;
    Ôm bừa cỏ tranh vào trong trúc.
    Rát cổ, bỏng họng kêu không được;
    Trở về, chống gậy mà tấm tắc.
    Phút chốc, gió yên mây như mực;
    Chiều đến, trời thu đen bát ngát.
    Chăn vải lâu năm lạnh như sắt,
    Con thơ khó ngủ, đạp rách nát.
    Ðầu giường, mái dột, khắp nơi ướt;
    Mưa nhiều như gai, vết chưa nhạt.
    Từ khi loạn lạc, ít ngủ ngon;
    Ðêm dài ướt đẫm, làm sao bớt!
    Mong sao nhà lớn có ngàn gian,
    Giúp cho hàn sĩ trên đời đều hân hoan,
    Gió mưa chẳng đọng, vững như non!
    Hỡi ôi, bao giờ thấy được nhà cao này trước mắt;
    Nhà mình có vỡ, chết rét, cũng thỏa lòng!



    Nguồn:
    http://www.thivien.net/Đỗ-Phủ/Mao-ốc-vị-thu-phong-sở-phá-ca/poem-j4UAOMEqMgeNDayunsRjYA
  3. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Trừu tượng (2 bài):



    Bài 1:

    Sự Chết (Death) - Frank O’Hara

    1.
    Nếu nửa phần tôi xiên nướng
    bởi chim chào mào lông tro
    giữa những dây nho hứa hẹn
    và thực tế tôi là nhà thơ
    đau khổ vì đôi mắt
    dâng tràn lệ đỏ


    2.
    có hiểm nguy nào lớn hơn
    từ cơ duyên và khốn khổ là sinh khí
    chờ thời như lửa cháy trên cây!—
    mỗi ngày mỗi ý định
    từ quá khứ ỡm ờ
    lớn dần an toàn trong khung sáng mơ hồ


    3.
    Nửa phần tôi còn lại
    do tôi làm chủ đến tận cùng
    của riêng từng đặc tính
    và vừa vặn xương sườn tôi khít khao


    4.
    có phải tôi chấp nhận phản bội
    trong trừu tượng như thể thông suốt?
    và tìm thấy từ những đốt tay
    bằng đôi mắt nhăn nheo
    theo lối thông thường của thời đại?


    5.
    Gió nào cười qua thép gai
    không mơ hồ đủ để xác nhận
    một bản tính cá biệt, không phải cho tôi


    6.
    Tôi chưa chết. Không còn gì riêng tư “để nói”
    ngoại trừ tôi té ngửa
    tôi cố thử điều mới và sẽ thành tựu như quá khứ.




    Bài 2:

    Tháng Chạp - Thơ Thiện Lai

    Gió mùa đông rắc vôi vào trí nhớ
    Mưa dĩ vãng râm ran lời gái Thổ
    Cả nhân gian là nghĩa địa khổng lồ
    Chết từ khi đang vùng vẫy thoát thai
    Những tử thi ân ái với sương mai


    Ma hú tiếng Phạn
    Máu rớm Hoa Nghiêm
    Dòng sông đen những xoáy mắt huyền
    Chìm vào cõi hôn trầm chuông mõ
    Con mèo đen liếm láp tuổi tàn đông
    Nắng Linh Sơn đầu thai ở má hồng


    Em vạch vú thâm ru trẻ khóc
    Niềm tịch lặng đâm toác chiêm bao
    Mạng nhện giăng trên những hư hao
    Hỏa Ngục lại bội thu mùa vụ


    Gió Ngọa Vân thét gào
    Trúc Lâm bén lửa
    Diêm Phù Đề thành sa mạc hoang liêu
    Chỉ còn lửa đỏ
    Và môi em đỏ
    Rượu quánh những câu kinh


    ( Nguồn: damau.org)
  4. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Nguyễn Lương Ngọc:


    Tìm gặp

    Sau đường bay gắng gỏi không cùng
    Anh đậu trên cành tầm xuân xanh biếc

    Anh tới khi nào, tôi không được biết
    Bí mật chuyến bay cánh giấu đi rồi
    Còn lại màng tơ đẫm nắng
    Và dòng kiến ngược xuôi

    Sức bao nhiêu ở cuối cuộc đời
    Đủ chống những con kiến đói
    Trong giống chuồn chuồn, anh còn trẻ thôi
    Hay đã ngả chiều mệt mỏi

    Anh không thể cất mình lên nổi
    Hay chọn đây làm chỗ gửi thân
    Đàn kiến đến khi anh vừa khuất
    Hay đang mơ chao lượn giữa trời

    Tôi đã rón rén từng bước, nín thở
    Mong giữ được một cơ thể biết bay
    Nhưng chỉ gặp chút nỗi niềm ngọn gió
    Mát mát đầu ngón tay.






    Những cúc

    Những cúc cúc đã nở
    vàng vàng năm ngày rồi
    chúng sẽ còn nở nữa
    cả khi không còn ai

    Đấy sắp xuân năm ngoái
    mưa phùn thanh nữ mơ
    ánh vàng thu
    nhẹ tà áo
    thiếu phụ lướt qua

    Những cúc đã nở
    vàng, năm ngày ư!








    Đồng hồ vĩnh cửu

    1.

    Thắp đèn, bật quạt, vén màn, ngồi viết. Tôi thấy một sân khấu, mình vừa là tác giả, diễn viên diễn cương, vừa là người xem, vừa là chính tác phẩm và cuộc đời đang sinh ra nó. Cánh màn gió lất phất, nó đã lất phất, đang lất phất và sẽ lất phất, nói thế nào cũng đúng, cũng chính xác, vậy bỏ thì đi, nó lất phất.

    *

    Trên tường, trước mặt, có cái đồng hồ ba kim cứ giật giật chạy. Không rời mắt khỏi nó được, liền nhấc xuống, thì ra phía sau là một cửa sổ tròn. Sao lại tròn, không kính, không chớp, không gờ, then. Cửa sổ nhìn ra bể đêm hun hút trong trẻo. Mấy ngôi sao đang tắm, đang bơi, bao nhiêu đom đóm trong đám sao ấy?

    Cũng không rời mắt được, một đứa trẻ giữa bể đang kêu cứu, sao nó giống mình thế, không nghe rõ tiếng kêu, muốn ra cứu mà không được. Cái đồng hồ đã nhấc xuống, không treo lên nữa, cửa đã mở cho thấy cửa. Ta không đóng lại nữa.


    2.

    Cái đồng hồ ba kim, kim giây là con, kim phút là bố, kim giờ là ông. Thế nào nhỉ, kim giờ là con, kim phút là bố, kim giây là ông!
    Hai lần rồi, kim phút là bố. Bố là con của ông.
    Vậy là cũng trong kim phút, kim giây và kim giờ thêm một lần sống
    Cái đồng hồ đã nhấc xuống, đứa trẻ kia là thế nào, với mình.

    *

    Đấy, kêu cứu chán, giờ nó lại bơi, nghịch nước, làm như bể là một cái chậu. Nó toe toét cười.
    Bố trẻ ơi, ông nhóc ơi!
    Giờ nó ngồi, trang trọng, nghiêm nghị nhìn mình, nhìn xuyên qua mình. Bao nhiêu uy vũ ở một đứa trẻ.
    Có cái gì đằng sau. Quay lại, lại một cửa sổ y như thế ngay chỗ mình tựa lưng. Nó vẫn đấy, lại toe toét cười, phô cái lợi hồng hồng. À, đã đôi mầm răng sữa.
    Người ta trưởng thành làm sao nếu không có răng.
    Đôi mầm răng sữa như hai cái mộng hoa.
    Quê tôi ở làng Tòng Thái, huyện Ba Vì - chân núi Tản Viên có cái đầm, dân gọi đầm Long.
    Đầm thiêng lắm, đồn truyền nhiều giải.
    Đầm ấy sinh sông Tích, tôi tắm từ bé đến giờ.
    Vốn đầm nhiều sen, mỗi mùa nở một cách. Là nói thế.


    3.

    Hoa sen nở không lựa chọn. Giữa đầm, hoa nở. Ven bờ, hoa nở, hái về nhà cắm vào lọ, hoa nở, và mang bày giữa người thích mặc cả, hoa vẫn nở.
    Là hoa thì nở, dẫu biết nở là chết.
    Khi hoa mãn khai, đẹp trọn vẹn, cũng là lúc cái chết hiển lộ, hay huyền lộ cũng vậy.
    Thế gọi là sinh nở
    Mẹ dạy, người ta là hoa đất
    Đấy là câu vô thuỷ vô chung của các bài ca, các thi phẩm. Không đâu vắng nó cả.
    Tôi thỉnh một tiếng chuông, kêu một tiếng chuông.
    Bên chùa, sư nữ thở dài, người tính dậy tụng, lần tràng hạt, nghĩ thế nào lại thôi.
    Nàng nằm, đầu nhớ tóc lênh láng quanh gối. Tóc là gì?

    Đôi vú nàng nhớ đôi môi của đứa con, đôi môi của người tình. Người yêu nàng, nàng yêu người.
    Sao chẳng bên nhau. Không. Đột ngột nàng thét lên: Anh!
    Tự nhiên những ngón tay măng búp của nàng, đã bao ngày của chàng, âu yếm đôi vú mình.
    Tên chữ là đôi nhũ hoa.
    Một con mèo thò đầu qua cửa rồi lững thững bỏ đi. Nó trèo lên đầu hồi trai phòng, ngồi im phăng phắc.
    Mẹ dạy, người ta là hoa đất.
    Mèo dạy tôi cách rơi, và đứng lên, một bông sen nở. Ở Trung Hoa cổ, người ta xem mắt mèo đoán giờ.
    Xa em, anh thường khi nhờ mắt em mà đi đứng.








    Lý do
    Gửi Thiều

    Chúng ta, tôi, anh, em và ít người, tìm mãi lý do
    Lý do của đất, của bùn, lý do nước sông về biển và biển tan nát mà không tan nát được
    Không, vâng, tìm lý do của các loài cây, các loài thú, các loài đá, địa y và nấm mốc, tìm lý do của máu, một loài máu tự cho là cao quý bởi thực không gì làm cho nó bẩn được nhưng có thể làm cho nó biến mất.
    Cũng như ta chưa bao giờ sinh ra, trên đời.
    Lý do của những con chuột tủi hổ với những chiếc răng cứ mọc không ngừng,
    và của những hạt thóc lép như ngực một người đàn bà chờ chồng không dám sống vì phải sống và của những cánh buồm cứ phồng những miếng vá lên vì nỗi niềm kẻ khác
    và những con cá tầng đáy, những cốc tách nơi miếu thờ bị quên lãng, những bình vôi nơi một gốc gạo hoa đỏ rụng cuối mùa cho trò chơi của trẻ con.

    và những cặp tình nhân lao vào nhau như những con thú điên cuồng bởi biết mình đang lao vào cái chết như một khuôn mặt đẹp mê hồn làm tôi câm họng
    và lý do của lưỡi khô trong miệng không cho một người tốt
    nói lời từ giã cuộc đời lẽ ra tuyệt vời mà chỉ còn ngậm ngùi nỗi niềm của nước lọc
    Và lý do của địa ngục trong lòng bàn tay mịn màng làm tôi nghẹn ngào
    Lý do của đàn kiến bu quanh xác một con mèo không hỏi vì sao con mèo phải chết.
    Các lý do quây quanh biến ta thành ngọn gió lạnh nhớt ngu ngốc kiêu hãnh và cuối cùng ẩn mình trong hang thiêng như cái tổ của con rắn nước, hay một kẻ giết người phải trốn chạy rồi thành Phật.
    Bạn ơi, lẽ nào, và tôi đang thấy mẹ mỉm cười, cha mỉm cười khói thuốc ấm một buổi mai trộn vào sương ủ mặt trời đang hé mắt cẩn trọng xoãi mình trên biển.

    Trong mồ hôi đầm đìa những bắp thịt của một ngư dân, một vận động viên bơi ếch đang về đích, một thôn nữ áo phin môi nẻ vì hanh nhấp lại vị cái hôn trộm đứa con cầu tự của người bạn gái. Và con gái tôi mỉm cười bao dung khi tôi nằm nũng, đầu gối lên đùi vợ đọc lại cuốn sách về chiến tranh, thiếu nó, mất nó, thật khó ăn nói với nhau.
    Bi kịch, lý do, chúng ta đi trên con đường gió gào không thể nhận dạng nhưng nhất định là nhân dạng
    Và anh yêu em vì không tìm ra lý do, vì không thể không yêu em và vì cuộc đời khốn nạn này thật đáng sống, thật tuyệt chẳng có lý do nào khác.
    Lý do đất đã mang tôi, nước mang tôi, và tôi mang tất cả trên đường về, một tia sáng xanh nhói lên trong ngực, uốn lượn và ôm chặt lấy em. Trên đường về.







    Tiên cảm

    Trong mơ đau thắt ngực
    Hình xưa lững thững về
    Tôi xanh da trời
    Em tôi thì trắng
    Hai anh em tươi
    Sương dâng ngang người
    Em tôi thì trắng
    Tôi xanh da trời

    Hai anh em hiện hình của nắng
    Và mây lành trời ơi
    Như hồn trong mộng
    Hai anh em trôi
    Móc bay lất phất
    Như như, lạnh người.

    Bao giờ trở lại
    Bao giờ bắt đầu
    Mơ, mơ
    Chân đâu
    Mình đâu
    Buồn tiên cảm hát chân cầu lưu thuỷ








    Lời hát

    Cuộc sống lạnh lẽo sao
    Cuộc chết ấm áp sao
    Em mỉm cười từ đâu
    đá Bay-on chao chát
    Đăm đắm nhìn từ đâu
    Sương Tây Hồ ngột ngạt
    Yêu không thể giải thích
    Chen chúc hoa lên tịch mịch
    Yêu không thể giải thoát
    A…a…a…A…a…a...
    Người là người, ta là ta
    Ta là người, người là ta
    A…a…a…A…a…a...







    Đàn giang

    Này, đàn giang trắng
    Khoảnh khắc
    Từ đất rạch lên trời
    Từ trời buông xuống đất
    Các vị đến cùng chúng ta
    Các vị rời bỏ chúng ta

    Em đang nói về tương lai ư
    Đàn giang bay mải miết
    Chẳng lẽ anh ngắt lời em

    Em đang nói về tương lai à
    Trên cao, đám mây vàng sững sờ.






    Gọi hạc

    Con cắt trắng
    xếp cánh
    khi gặp con khướu vàng

    Con khướu vàng
    khép mỏ
    khi gặp con hạc đỏ

    Con hạc đỏ
    nức nở
    nhìn
    con hạc trắng

    Hạc trắng!
    Hạc trắng!
    những con đã sinh ra thì đã chết
    những con chưa chết thì chưa sinh ra.
  5. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Lorca:




    Bài thơ về tình tuyệt vọng (Người dịch: Phan Cẩm Thịnh)
    Gacela del amor desesperado

    Màn đêm không buông xuống
    Để anh không thể đến
    Và để em không thể đến với anh.

    Nhưng mà anh sẽ đến với em
    Dù con bọ cạp bám vào cái nóng.

    Và em sẽ đến, dù cho
    Dù cho cơn mưa đốt trên môi nước mặn.

    Màn đêm không nâng lên
    Để anh không thể đến
    Và để em không thể đến với anh.

    Nhưng anh sẽ đến
    Vứt cho những chú cóc chùm hoa như lửa cháy.

    Nhưng em sẽ đến
    Với mê lộ của đêm, không còn đường quay trở lại.

    Màn đêm không buông xuống
    Màn đêm không nâng lên
    Để cho anh chết chẳng có em
    Và em chết cũng không có anh như vậy.





    Bài "Tang khúc cho Ignacio" Hoàng Hưng dịch:

    Trích:

    "Ignacio lên từng bậc thang
    Cõng trên lưng cái chết.
    Tìm kiếm bình minh
    Mà bình minh không có
    Tìm bóng đích thực mình
    Mà giấc mơ đánh lạc
    Tìm thân mình khoẻ đẹp
    Mà thấy máu mở tuôn..."





    Amparo (Người dịch: Diễm Châu)
    Amparo,
    em đơn độc làm sao trong nhà
    vận toàn hàng trắng!

    (Đường xích đạo giữa bông lài
    và giống cỏ thơm.)

    Em nghe những tia nước tuyệt vời
    ở khoảnh sân nhà,
    và tiếng láy vàng nho nhỏ
    của con chim yến.

    Vào chiều muộn em thấy run run
    những cây trắc-bá cùng chim chóc,
    trong lúc em chầm chậm thêu
    những chữ trên khung vải.

    Amparo,
    em đơn độc làm sao trong nhà,
    vận toàn hàng trắng!

    Amparo,
    thật khó biết bao nói với em:
    anh, anh yêu em!
    Nguồn: http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=3097






    Làng (Người dịch: Diễm Châu)

    Trên mỏm núi trọc
    một cây thập tự.
    Nước trong
    và những gốc ô-liu cổ thụ.
    Trên những con đường nhỏ
    những người khoác áo choàng,
    và nơi những ngọn tháp
    những chong chóng gió quay quay.
    Mãi mãi
    quay quay.
    Ôi khu làng heo hút
    ở Andalucía của nước mắt!
    Nguồn: http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=3097
    Lần cập nhật cuối: 21/11/2014
  6. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Xuân Diệu:



    Đây mùa thu tới

    Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
    Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng
    Đây mùa thu tới, mùa thu tới
    Với áo mơ phai dệt lá vàng.

    Hơn một loài hoa đã rụng cành
    Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh,
    Những luồng run rẩy rung rinh lá…
    Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.

    Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ
    Non xa khởi sự nhạt sương mờ
    Đã nghe rét mướt luồn trong gió
    Đã vắng người sang những chuyến đò.

    Mây vẩn từng không, chim bay đi
    Khi trời u uất hận chia li
    Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
    Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì






    Thơ Esenin (Nga):



    Sergei Esenin – Anh đào từng cánh bay như tuyết,
    Dịch ngày : April 28, 2014
    Anh đào từng cánh bay như tuyết,
    Cành xanh hoa nở, sương ướt đầm.
    Lang thang theo luống cày vừa vỡ
    Quạ khoang tìm những hạt nảy mầm.

    Thảm cỏ đang lên như nhung mượt,
    Khắp nơi thoang thoảng mùi nhựa thông.
    Mùa xuân khiến tôi say váng vất
    Ôi những cánh rừng, những cánh đồng.

    Điều bí ẩn mang niềm vui đến
    Rót vào hồn tôi ánh cầu vồng.
    Tôi mải mộng mơ về em đấy
    Về em tôi hát mãi trong lòng.

    Anh đào ơi, như tuyết, cứ rải hoa
    Chim ơi, rừng vắng cứ hót mà.
    Tôi lâng lâng chạy trên đồng rộng
    Rải hoa như bọt sóng bao la.
    (Quỳnh Hương dịch. Nguồn: http://nquynhhuong.wordpress.com/category/esenin-s/ ).





    Esenin – Mùa đông
    Dịch ngày : December 5, 2013
    Thu bay đi mất
    Mùa đông đến ngay
    Dang đôi cánh rộng
    Vô hình ai hay.

    Băng giá rộn ràng
    Khóa kín mặt nước,
    Con trẻ mừng vui,
    Cám ơn rối rít.

    Mặt kính băng đọng
    Như chạm trổ hoa.
    Bao hình đẹp lạ,
    Người ngắm thẫn thờ.

    Tuyết từ cao xanh
    Phủ dày mặt đất.
    Vầng dương chớp mắt
    Sương tuyết long lanh.
    (Quỳnh Hương dịch. Nguồn: http://nquynhhuong.wordpress.com/category/esenin-s/ ).





    S. Esenin – Ngôi nhà nhỏ miền quê
    Dịch ngày : December 3, 2013
    Nhà gỗ miền quê cũ kỹ
    Âu lo đau khổ chất đầy,
    Bão tuyết khóc than vần vũ
    Bên ngoài cổng nhà đâu đây.

    Ảm đạm vọng từ bóng tối
    Sau những bức tường âm u
    Những tiếng than nghèo tái tê
    Những khúc ca buồn ủ rũ

    Người ta hát về nỗi khổ,
    Về ách áp bức nặng nề,
    Về một năm dài đói kém.
    Về những thiếu thốn trăm bề.

    Không ai hát ca vui vẻ
    Trong nhà gỗ miền quê đâu,
    Là bởi vì nỗi thống khổ
    Bóp chết niềm vui từ lâu.
    (Quỳnh Hương dịch. Nguồn: http://nquynhhuong.wordpress.com/category/esenin-s/ ).





    Mùa thu – Esenin
    Dịch ngày : October 4, 2013
    Hôm nay sinh nhật anh Esenin, thi sĩ tóc vàng đẹp trai yêu quý.

    Bầu trời đầy mây phủ,
    Gió gào mãi không thôi.
    Mẹ thiên nhiên buồn bã
    Nhìn ngắm khắp muôn nơi.

    Màu hoa chừng đã bạc,
    Cây cối trụi lá rồi,
    Vườn tược hết trái chín,
    Thung lũng buồn nằm phơi.

    Chim đã ngừng lảnh lót
    Bay mỏi cánh trùng khơi.
    Bài ca xuân lần cuối
    Chúng đã hót hết rồi.

    Bầu trời đầy mây phủ,
    Mưa rơi mãi không thôi.
    Buồn lắm và chán lắm
    Thời gian chẳng ngừng trôi.
    (Quỳnh Hương dịch. Nguồn: http://nquynhhuong.wordpress.com/category/esenin-s/ ).
  7. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Lorca:


    Bước chân của siguiriya
    (1)


    Giữa những cánh **** đen, (butterfly)
    một cô gái nâu cất bước
    bên một con rắn trắng
    sương mù.

    Đất của ánh sáng,
    trời của đất.

    Nàng bước đi bị cột ràng vào cơn ớn lạnh
    của một tiết điệu không bao giờ tới;
    nàng có một trái tim bằng bạc
    và một lưỡi dao găm bên tay phải.

    Em đi đâu thế, hỡi siguiriya,
    với một tiết điệu không đầu óc?
    Vầng trăng nào sẽ tiếp nhận
    nỗi sầu vôi và trúc đào của em?

    Đất của ánh sáng,
    trời của đất.
    Diễm Châu dịch (Nguồn: http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=3097 ).

    (1) Siguiriya (còn viết là seguiriya, siguerya, seguirilla, mọi hình thức xuất phát từ chữ seguidilla trong tiếng castillan. Ấy là mộtcopla (một đoạn) gồm 4 câu thơ, trong đó thường thường hai câu đầu có sáu âm; câu thứ ba, mười âm; và câu cuối, sáu âm. Theo F. G. Lorca, đó là «bài thơ hoàn hảo của nước mắt». Tất cả các chú thích ở dưới các bài thơ đều dựa theo Claude Esteban. (người dịch)






    Và sau đó

    Những mê lộ
    mà thời gian tạo ra
    tan biến.

    (Chỉ còn lại
    sa mạc.)

    Trái tim,
    ngọn suối của thèm khát,
    tan biến.

    (Chỉ còn lại
    sa mạc.)

    Ảo tưởng bình minh
    và những nụ hôn,
    tan biến.

    Chỉ còn lại sa mạc.
    Một sa mạc
    uốn lượn.
    Diễm Châu dịch (Nguồn: http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=3097 ).





    Lưỡi dao găm

    Lưỡi dao găm
    xuyên qua trái tim
    như lưỡi cày
    xuyên qua đất hoang.

    Xin đừng.
    Đừng cắm sâu vào người tôi.
    Xin đừng.

    Lưỡi dao găm,
    như một tia nắng,
    thiêu đốt những khe sâu
    khủng khiếp.

    Xin đừng.
    Đừng cắm sâu vào người tôi.
    Xin đừng.
    Diễm Châu dịch (Nguồn: http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=3097 ).




    Giao điểm của những con đường

    Gió Đông;
    một ngọn đèn
    và lưỡi dao găm.
    Con đường
    rung rung
    như một sợi dây
    căng thẳng,
    rung rung
    như một con ong bầu lớn.
    Đâu đâu
    tôi
    cũng thấy lưỡi dao găm
    giữa trái tim.
    Diễm Châu dịch (Nguồn: http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=3097 ).





    Bài soleá (3)


    Khoác áo choàng đen
    nàng nghĩ rằng thế giới này nhỏ
    và trái tim mới thật là rộng lớn.

    Khoác áo choàng đen.

    Nàng nghĩ rằng tiếng thở dài êm dịu
    và tiếng kêu tan biến
    theo luồng gió.

    Khoác áo choàng đen.

    Nàng đã để bao-lơn mở ngỏ
    và từ tinh mơ qua khung cửa
    tất cả bầu trời đã ụp vào.

    Ôi! Ôi chao! Ôi chao ôi!
    phải, nàng khoác áo choàng đen!
    Diễm Châu dịch (Nguồn: http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=3097 ).
    ---------------------
    (3) Soleá: bài ca xuất phát trực tiếp từ bài Siguiriya gi-tan. Xin xem thêm những điều chỉ rõ về cante jondo của F. G. Lorca ở Đôi dòng về Federico García Lorca và Poema del Cante Jondo. (người dịch)





    Hang

    Từ hang động trào ra
    những tiếng nức nở dài.

    (Màu phớt tím
    trên màu đỏ.)

    Người gi-tan gợi lại
    những xứ sở xa xăm.

    (Những ngọn tháp cao và những con người
    huyền bí.)

    Nơi tiếng nói đứt quãng
    đôi mắt anh xê dịch.

    (Màu đen
    trên màu đỏ.)

    Và hang động tô xảm
    run run trong ánh vàng.

    (Màu trắng
    trên màu đỏ.)
    Diễm Châu dịch (Nguồn: http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=3097 ).





    Đám Rước (6)


    Qua con hẻm tới
    những con kỳ lân dị thường.
    Từ miền đất nào,
    từ khu rừng huyền thoại nào thế?
    Gần hơn,
    chúng xem ra vẻ các nhà thiên văn
    Những ông Merlin quái dị
    và đấng Ecce Homo
    Durandal bị bùa phép
    Roland nổi giận.
    Diễm Châu dịch (Nguồn: http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=3097 ).
    --------------------------
    (6) Merlin, tự là Pháp sư, tên nhà quỷ thuật trong các chuyện truyền kỳ của người Celtes và chuyện phiêu lưu của ông vua huyền hoặc Arthur ở thế kỷ VI của xứ Galles.
    Ecce Homo: «Đây là người», lời của Pilate nói với đám dân Do-thái khi chỉ cho họ Đức Giê-su cầm cây sậy làm vương trượng và một triều thiên bằng gai trên đầu. Thường dùng để tự giới thiệu hay để loan báo một người nào đó. Ở đây có lẽ là tượng Giê-su chịu nạn trong đám rước.
    Durandal hay Durendal (Durandarte, trong nguyên tác): tên thanh kiếm của Roland trong những bài anh hùng ca.
    Roland hay Orlando: người hùng nổi tiếng nhất trong những chuyện truyền kỳ thời Charlemagne. (người dịch)






    Tiếng hò reo

    Trên những ngọn tháp
    vàng,
    điểm những tiếng chuông thương.

    Trên những làn gió
    vàng,
    mở ra những tiếng chuông.

    Qua một con đường
    cái chết bước đi, đầu quấn
    vành hoa cam đã héo.

    Nó ca và ca
    một bài ca
    trên cây huyền cầm trắng,
    và ca và ca và ca mãi.

    Trên những ngọn tháp
    vàng,
    ngừng lại những tiếng chuông.

    Gió cùng với bụi
    nắn những mũi thuyền bằng bạc.
    Diễm Châu dịch (Nguồn: http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=3097 ).
  8. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Lorca:

    (trích:):

    Người muốn một mình xuyên tường, xuyên thời gian chất để tráng gương, xuyên dịu ngọt hoa thủy tiên mùi hương của em
  9. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Louis Aragon:


    Elsa ngồi trước gương (Người dịch: Vương Hải Đà)

    Cảnh bi kịch đôi ta đầy diễm tuyệt
    Suốt ngày dài mải miết ngắm gương mơ
    Tôi thấy nàng chải chuốt tóc vàng tơ
    Tay nhẫn nại dịu êm cơn lửa cháy
    Màn bi kịch đôi ta đầy lộng lẫy

    Suốt ngày nàng ngơ ngẩn ngắm gương soi
    Chải tóc vàng tôi bỗng thốt nên lời
    Cảnh bi kịch đôi ta đầy diễm lệ
    Nàng thơ thẫn chơi đàn hình như thế
    Suốt ngày dài ngơ ngẩn ngắm gương soi

    Chải tóc vàng tôi bỗng nói nên lời
    Nàng thích thú đọa đây trang ký ức
    Soi gương mãi suốt ngày ngồi thao thức
    Muốn hồi sinh hoa cháy mãi không thôi
    Mặc ai nói nàng chẳng thốt nên lời

    Trang ký ức dày vò nàng thích thế
    Cảnh bi kịch đôi ta đầy diễm lệ
    Chung quanh kia thế giới giống gương tồi
    Lửa chập chờn chiếc lược rẽ làm đôi
    Ánh lửa kia bập bùng soi trí nhớ

    Màn bi kịch đôi ta đầy rực rỡ
    Như trong tuần ngơi nghỉ một thứ năm

    Suốt ngày ngồi trong ký ức xa xăm
    Nhìn gương xa mà nàng như mục kích

    Chết dần mòn từng tên gây thảm kịch
    Thế giới tồi ưu tú nhất ai đây

    Không nhắc tên nhưng anh chắc đã hay
    Lửa chiều buông dường như nhiều ý ngỏ

    Tóc vàng hoe khi nàng đang ngồi đó
    Ánh lửa hừng lặng lẽ chải không lời.
  10. AfoRhapsody

    AfoRhapsody Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2004
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    12
    Thơ Esenin (Nga):



    "Trên đời này, chết chẳng có gì là mới
    Song sống trên đời cũng chẳng có gì mới hơn"
    1925
    (Trích bài Thơ Tuyệt Mệnh).


    Nước Nga

    Ôi nước Nga thân thiết của tôi ơi
    Nhà gỗ thông xanh khoác áo choàng tượng chúa...
    Một màu xanh mát ngắm nhìn thuê thoả
    Một màu xanh tít tắp tận chân mây

    Như một kẻ hành hương từ xa đến
    Tôi ngắm nhìn mãi đồng ruộng của Người
    Bên lối vào le te bên thôn xóm
    Những cây phong gầy guộc lá reo vui

    Ngày lễ thánh nhà thờ trên mỗi nẻo
    Hương mật ong, táo chín toả ngất ngây
    Sau điệu nhảy cầm tay trên cỏ thảo
    Là rộn ràng đến điệu vũ xuân tươi

    Theo lối mòn nát nhàu tôi tất cả
    Ra bao la đồng ruộng trải ngát xanh
    Tiếng cười vang của các cô thôn nữ
    Đến gặp tôi như những tiếng khuyên vàng

    Ôi nếu như thiên thần lên tiếng gọi
    Bỏ nước Nga lên sống ở thiên đường!
    Tôi sẽ đáp: "Thiên đường xin để đấy
    Cho tôi xin ở cùng Tổ quốc yêu thương".
    1914
    (Chưa rõ người dịch).




    Đồng nội tuyết, một mặt trăng màu trắng

    Đồng nội tuyết, một mặt trăng màu trắng
    Như vải liệm phủ lên bốn phía cuộc đời
    Cây khoác áo tang khóc trong rừng trắng lạnh
    Ai đã chết ở đây? Ai chết? Hay lại chính là tôi?…


    Nguyễn Trọng Tạo dịch








    Thư gửi mẹ (Người dịch: Anh Ngọc)

    Mẹ có còn sống chăng thưa mẹ?
    Con cũng còn sống đây. Xin chào mẹ của con!
    Ánh sáng diệu kỳ vào lúc chiều hôm
    Xin cứ toả trên mái nhà của mẹ.

    Người ta viết cho con, rằng mẹ
    Phiền muộn lo âu quá đỗi về con
    Rằng mẹ luôn dạo bước ra đường
    Khoác tấm áo choàng xưa cũ nát

    Trong bóng tối chiều hôm xanh ngắt
    Mẹ mãi hình dung chỉ một cảnh hãi hùng
    Có kẻ nào vừa đâm trúng tim con
    Giữa quán rượu ồn ào loạn đả.

    Mẹ thân yêu! Xin mẹ cứ yên lòng
    Đó chỉ là con nặng nề mộng mị
    Con có đâu be bét rượu chè
    Đến nỗi chết mà không nhìn thấy mẹ.

    Con vẫn như xưa đằm thắm dịu dàng
    Vẫn như xưa chỉ một niềm mong ước
    Sớm thoát khỏi nỗi buồn đau trĩu nặng
    Để trở về với mái nhà xưa.

    Con sẽ về khi vào độ xuân sang
    Mảnh vườn ta trắng cây cành nảy lộc
    Chỉ có điều, mẹ nhé, mỗi ban mai
    Đừng gọi con như tám năm về trước.

    Đừng thức dậy những ước mơ đã mất
    Đừng gợi chi những mộng đẹp không thành
    Đời con nay đã thấm nỗi nhọc nhằn
    Đã sớm chịu bao điều mất mát.

    Cũng đừng dạy con nguyện cầu. Vô ích!
    Với cái cũ xưa, không quay lại làm chi
    Chỉ mẹ là nguồn vui, ánh sáng diệu kỳ
    Chỉ mình mẹ giúp đời con vững bước.

    Hãy quên đi những lo âu, mẹ nhé!
    Đừng buồn phiền quà đỗi về con
    Mẹ chớ luôn dạo bước ra đường
    Khoác tấm áo choàng xưa cũ nát.






    Em đã khóc (Người dịch: Vũ Thị Minh Nguyệt)

    Em đã khóc trong chiều tĩnh lặng
    Và lệ đắng cay nhỏ xuống đất lành
    Và nỗi buồn và nặng trĩu lòng anh,
    Và cả hai ta không hiểu nhau, không hiểu

    Em đã đi đến miền xa xôi lắm
    Và giấc mơ tàn héo không hoa
    Và chỉ còn ta với một mình ta
    Hồn cô độc, ủ ê buồn bã

    Và mỗi chiều ta trở về chốn cũ
    Đi lang thang nơi hò hẹn ngày xưa,
    Và dáng em lướt nhẹ trong mơ,
    Và tiếng khóc nghẹn ngào trong chiều vắng.






    Mùa đông (Người dịch: Vũ Thị Minh Nguyệt)

    Kìa thu bay ngang cửa,
    Và đông đến vội vàng.
    Bay trên cánh mỏng tang
    Không ai nhìn thấy cả.

    Kìa những tảng băng vỡ
    Phủ kín cả ao hồ.
    Các chú bé kêu to
    Cảm ơn mùa đông nhé!

    Kìa hoa văn đẹp thế
    Trên mặt kính tuyệt vời.
    Tất cả mắt sáng ngời,
    Ngắm tuyết hoa. Rơi xuống

    Tuyết rơi như trong mộng,
    Một màn trắng phủ dày.
    Kìa mặt trời xuyên mây,
    Sương long lanh trên tuyết.
    Lần cập nhật cuối: 24/11/2014

Chia sẻ trang này