1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trả hoa hồng cho đất - Nguyễn Thị Diệp Mai

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi kimnt, 28/04/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    Uyên nằm xuống. Vy tắt đèn rồi nằm yên. Uyên không dám ôm lấy Vy vì cô biết lúc ngủ Vy không thích ai đụng đến mình. Uyên cố nhắm mắt nhưng không sao ngủ được. Những lời nói của Vy cứ vang lên bên tai cô. Rồi cô nghĩ đến Lâm. Uyên vội xua hình ảnh Lâm ra khỏi ý nghĩ của mình. Uyên nghĩ về Huy, nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa lúc hai người ở bên nhau. Cô lẩm bẩm những câu thơ Huy viết tặng riêng cho cô. Huy làm thơ thật hay. Khác hẳn tính trầm lặng của anh, Uyên cảm nhận tình yêu của anh dành cho cô. Huy! Huy của cô. Cô không thể để mất Huy được. Uyên xoay sang nhìn trong ánh sáng lờ mờ xem Vy ngủ chưa. Vy vẫn chưa ngủ.
    - Vy! ?" Uyên thì thầm. ?" Chị cũng cảm thấy những điều em nói về Lâm là có thật. Nhưng không hiểu sao mỗi khi gặp anhh ta là chị quên hết mọi thứ. Chị muốn tránh Lâm. Chị sợ lâu ngày mọi người hiểu lầm, đồn đến tai Huy không hay cho lắm.
    - Vậy sao?
    - Thôi mà! ?" Uyên nài nỉ. ?" Đừng quạo nữa, chỉ cách cho chị đi!
    Chỉ cần Uyên ngọt ngào một chút là Vy mềm long ngay. Vy quay sang ôm bạn. Uyên thấy Vy cười:
    - Tốt nhất chị nên xác định rõ giới hạn tình bạn giữa chị và Lâm. Càng ít tiếp xúc với Lâm càng tốt. Ít thư từ, ít đi chơi, đại khái là những gì có liên quan tới Lâm thì chị chú ý càng ít càng tốt. Được chưa? ?" Uyên gật gù. Vy bảo: - Vậy ngủ đi! Chúc chị mơ thấy anh Huy!
    - Còn em? ?" Uyên cười khúc khích. ?" Mơ đến một con tàu lênh đênh đang trở về bến.
    - Đừng có đụng vào nỗi đau của người khác!
    - Thôi chị không nói nữa. Ngủ đi! Một, hai, ba, nhắm mắt!
    Hè đến. Uyên có tên trong danh sách trực ban phải ở lại Học viện không được nghỉ hè. Cô buồn bực khóc hết một buổi, rồi xếp mấy bộ quần áo đi lên trường Vy. Bộ dạng buồn thảm của Uyên làm Vy phải não long. Vy phải an ủi bằng cách đăng ký hai vé đi Sầm Sơn nghỉ mát một tuần. Vy lại đưa Uyên trở về trường sửa soạn hành lý. Ngồi cả tối Uyên mới chọn xong mấy bộ quần áo vừa ý để mang theo. Vy thì chán muốn chết, nhưng thấy bạn vui mừng hớn hở cũng phải gượng cười theo.
    Chiều hôm sau họ đã đến nhà nghỉ ở bãi tắm Sầm Sơn. Uyên lập tức thay bộ váy trắng với những viền đăng-ten để ra biển chụp hình. Vy chiều bạn, thay bộ đồ đi đường bằng chiếc váy nhung đen ôm sát vào chiếc áo không tay màu xanh biển có bầu trắng. Thủy triều rút tận ngoài xa, bãi cát dài mênh mông. Hai đứa dắt tay nhau lang thang khắp bãi. Mùa hè Sầm Sơn rất đông du khách, nhưng bây giờ chưa đến giờ tắm nên cũng ít người xuống bãi. Chụp được vài tấm ảnh, Uyên rủ Vy trèo lên đền Độc Cước thắp nhang lễ phật. Vy vốn không thích những trò cúng bái, nhưng đền Độc Cước là một ngôi đền cổ, đó cũng là môn học, được dịp sờ mó Vy thích lắm. Xem xong, cô trèo lên một mòm đá nhìn ra biển.
    Đền Độc Cước nằm trên khúc cuối của núi Cô Tiên. Khúc cuối này đâm thẳng ra biển, tạo ra một phong cảnh kỳ thú. Từ mỏm đá này, Vy có thể nhìn biển khơi ngút ngàn xanh được điểm xuyết bằng vài chấm đen của những con thuyền đánh cá. Biển nơi đây không có mặt trời lặn, không có hòn Rùa quay đầu vào đất liền. Tiếng sóng biển, hơi mặn gió biển ***g lộng làm Vy nhớ nhà. Cha mẹ giờ đang làm gì? Hai em My và Mỹ thi cử ra sao, đã nghỉ hè chưa? Vy nhớ mien man bao nhiêu chuyện quê nhà, cuối cùng lại nhớ hình ảnh người bạn trai đã ra đi mãi không về. Cô nhẩm tính hơn ba năm rồi. Ba năm không tin tức. Ba năm không hy vọng một lần gặp lại. Chắc suốt đời cũng sẽ không gặp lại! Tại sao anh lại phải ra đi? Anh trốn chạy những khó khăn phải đối mặt? Hay vì anh không thể chấp nhận được sự phũ phàng do định kiến xã hội đặt ra? Vy không biết mình nên trách ai. Trách anh hèn yếu? Trách mình không đủ sức giữ được anh? Trách cha mẹ cô định kiến hẹp hòi trong chuyện tình cảm của con cái? Không ai có lỗi hết. Ai cũng có lý do để bào chữa cho những hành động của mình. Vy chỉ cười chấp nhận chuyện đã rồi. Đối với Vy, anh ra đi như những chuyến đi biển bình thường của anh, không một lời từ giã, không một câu hẹn ngày về. Thời gian thật là màu nhiệm, bóng hình anh bây giờ dần mờ nhạt trong Vy. Có những đêm cố hình dung ra nét mặt của anh, ánh mắt, nụ cười của anh nhưng cô không sao nhớ nổi. Nhiều lần Vy tự hỏi tình cô đối với anh phải chăng là tình yêu thật sự. Bây giờ cô chỉ biết một điều là long mình có một nỗi buồn nhớ không nguôi.
    Uyên trèo lên đến chân mỏm đá, thấy Vy khoanh tay đứng nhìn biển. Mái tóc dài của Vy tung bay trong gió. Trang phục trên người Vy dán chặt cơ thể. Vy giống như một pho tượng hơn là người thật. Vy quay lại cười hỏi:
    - Chị cầu nguyện điều gì? Vị thần ở đây linh lắm đó.
    - Bí mật không thể nói được. Vy nè, - Uyên kéo Vy ngồi xuống, đưa tay vuốt lại tóc cho bạn. ?" Em đang nhớ ?ongười ta? phải không?
    - Không phải là ?ongười ta? mà là kỷ niệm.
    - Hắn tên gì vậy ? ?" Uyên tò mò.
    - Ủa, em đã kể chị nghe rồi mà.
    - Nhưng chưa nói tên.
    - Hoài. Hoài niệm đó. ?" Vy cười nheo mắt nhìn bạn.
    - Xạo. Nói thật cho chị nghe đi!
    - Tên Hoài thật mà, chị không tin thì thôi.
    - Em yêu ?ongười ta? lắm hả ?
  2. catcara64

    catcara64 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2006
    Bài viết:
    210
    Đã được thích:
    0
    mình mua q này xong rùi thì mới biết thé nào là tiếc tiền...:-<
  3. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    Vy không trả lời, mắt cô nhìn tận chốn xa xăm, khẽ thở ra :
    - ?oHà nhật quân tái lai?? Nỗi buồn của người xưa với kẻ đời nay có gì khác nhau đâu !
    - Nghĩa là gì ?
    - Chị không biết thật sao ? ?" Vy phì cười ?" Nghĩa là ?oBao giờ chàng quay trở lại, mộ thiếp đã xanh cỏ rồi?, được chưa ? ?" Vy chợt buồn man mác. ?" Thật ra em cũng không biết đó có phải là tình yêu không nữa. Bây giờ gặp lại anh ấy chắc em không nhận ra nữa đâuu.
    - Sẽ nhận được. Em có giác quan thứ sáu mà. ?" Uyên trêu bạn. ?" Anh Huy nói đó chỉ là sự cảm mến đầu đời thôi. Không phải là tình yêu.
    - Anh Huy nói ? ?" Vy ngạc nhiên. ?" Sao Huy biết ?
    - Huy bắt gặp phút xuất thần của em lúc tụi mình đi chơi ở Hoa Biển nên chị đã kể cho Huy nghe chuyện tình của em.
    - Bác sĩ nói chắc là đúng rồi. ?" Vy phẩy tay cười. - À, chị có báo cho Huy việc chi không về hè chưa ?
    - Chưa, đi chơi về rồi tính. Hè này Huy mong chị về lắm. Tội nghiệp ảnh quá!
    - À, dạo này Lâm có thường xuống trường chị không?
    - Ít lắm kể từ khi chị làm theo lời em.
    - Vậy thì tốt! ?" Vy thở phào. ?" Cầu trời cho mọi chuyện được bình yên!
    Mấy tháng trước Lâm hay đến chơi với Vy. Anh cũng gạn hỏi Vy sao lúc này Uyên tránh mặt anh. Vy chỉ cười bảo đi mà hỏi Uyên. Nhiều lúc bị gạn hỏi quá, Vy nói liều tại Uyên đang phải học thi. Dần dần Lâm đâm ra chán không đến tìm cô để hỏi nữa. Có lẽ anh ta đã có mục tiêu mới và không thích theo đuổi Uyên nữa. Vy cũng thấy lúc này Uyên cũng ít nhắc đến Lâm. Vy mừng là ?ocơn bão? đã tan sớm hơn dự định của cô. Uyên đã trở lại bình thường như trước. Vy hiểu những xao động trong tình cảm của Uyên. Uyên rất ít va chạm trong cuộc sống trong khi Lâm thì lại quá dày dạn kinh nghiệm, chọn đúng thời cơ Uyên cô đơn vì sống xa người yêu, cần người tâm sự, chăm sóc. Bây giờ thì Vy đã an tâm phần nào.
    - Cậu của em ra ông tác, tuần sau họp xong là về Nam. Em sẽ theo cậu về nhà nghỉ hè. Ba tuần còn lại chị phải trực ban chắc không đến nỗi buồn. Có gì thì viết thư cho em. ?" Vy nói. ?" À, Dũng với Lâm hè này phải đi Bắc Thái thực tập hai tuần chắc không về nhà được rồi. Thôi, cũng không sao, về nhà em sẽ đi chơi với ?olũ chim chóc? cũng được. Vắng người lớn càng dễ giỡn.
    - Ừ. ?" Uyên mơ màng. ?" Buồn chị sẽ viết thư cho Huy được nhiều hơn.
    Cả hai trèo xuống chân núi, trở về nhà nghỉ chuẩn bị tiết mục cho đêm nghỉ đầu tiên.
    Sau tuần nghỉ mát, Vy theo cậu về Nam. Uyên ở lại trực ban. Về đến nhà, Vy đã nhận được thư Uyên. Cô cười khì bóc ra xem. Uyên không đến nỗi buồn như cô tưởng, dường như Uyên đã tìm được một niềm vui mới. Vy phẩy tay, thôi kệ, miễn sao Uyên được vui vẻ.
  4. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    Năm học cuối của Uyên
    Lần trở ra Hà Nội này, Vy hẹn Thúy đón cô ở Sài Gòn rồi cũng đi. Suốt hai ngày trên tàu Vy phải lắng nghe bao nhiêu là chuyện vui buồn của cô bé. Dường như là Thúy nhớ cô lắm thì phải, không lúc nào Thúy rời cô.
    Những lần trước, cha mẹ Thúy đưa con đến tận trường, lo cho Thúy từng cái khăn lau tay. Lần này vì có hẹn với Vy nên cô nhất định kkhông cho cha mẹ đưa nữa. Lúc tiễn hai đứa lên tàu, cha mẹ Thúy dặn dò rất kỹ việc Thúy từ trước đến giờ chưa đi tàu hỏa bao giờ, nhờ Vy trông nom Thúy cẩn thận. Vy cười thầm cho ông bà quá lo. Không ngờ Thúy khờ khạo hơn cả sự tưởng tượng của Vy. Thúy lần đầu được tự do, không có sự giám sát của cha mẹ, thích chí đến nỗi không ăn được cơm. Vy phải ép cô ăn từng muỗng vì sợ tàu chưa đến Hà Nội Thúy đã ngã bệnh rồi.
    Cuối cùng tàu cũng đến ga Hàng Cỏ, Vy thở phào nhẹ nhõm. Xuống tàu Vy hai tay xách hành lý cho cả Thúy. Thúy chỉ phải mang túi xách đựng quà bánh cho các bạn cùng phòng mà ì ạch mãi không xong. Đi được một đoạn, Vy nhìn thấy cả bọn Vũ, Ngọc, Tuấn, Kiều và Hoa đứng đón. Vy giao ngay hành lý cho Vũ và Tuấn. Cô nhăn mặt khi thấy Thúy ở mãi đằng kia. Tuấn biết ý liền chạy lại xách đồ giúp cô bé. Thúy ngước mắt nhìn Tuấn biết ơn. Tuấn chỉ cười đi thẳng đến chỗ đám bạn đang đợi. Vy hỏi Kiều:
    - Chị Uyên đâu?
    - Không thấy chị lên. ?" Kiều khoát tay Vy vừa đi vừa hỏi. ?" Mệt không? Mày sướng thật đó. Muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ, về nhà thích ra lúc nào thì ra. Trường tụi tao mà ra trễ một ngày là bị kiểm điểm nhức xương luôn.
    - Lúc ra trường thì nghề của tao ít lương hơn tụi mày mà. ?" Vy cười với tay nắm lấy Hoa, ba đứa đi thành hàng ngang. Vy hỏi Hoa. ?" Sao chị Uyên không lên đón tao? Tao có điện cho chị ấy rồi mà.
    - Tao đâu có biết. Từ lúc tụi tao ra Hà Nội đến giờ có lên rủ chị ấy đi chơi mấy lần mà chị không đi. Tao thấy dường như chị Uyên có chuyện gì buồn đó.
    - Ê, Vy! ?" Kiều làm ra vẻ bí mật. ?" Tao nghe tin mật là chị Uyên với anh Lâm có chuyện gì đó nên chị Uyên lúc này khác lắm.
    - Tại sao lại có anh Lâm trong đó nữa? ?" Vy ngạc nhiên. ?" Ai nhiều chuyện đó? Chắc là chuyện hiểu lầm giữa chị Uyên và anh Huy nên chị mới buồn như vậy thôi. ?" Vy phân bua. ?" Lúc chuẩn bị trở ra đây tao có ghé nhà Uyên. Hai bác có nói anh Huy và gia đình xuống xem như lễ đi xem mặt cô dâu. Nhưng đợi mãi không thấy chị Uyên về như đã hẹn. Chắc Huy giận chị ấy rồi.
    - Sao chị Uyên không về? ?" Kiều thắc mắc.
    - Bị có tên trong danh sách trực ban.
    - Sao không viết thư hay gọi điện báo cho anh Huy biết?
    - Vì phải đi Sầm Sơn chơi với tao.
    - A, - Hoa nhíu mày có vẻ suy nghĩ, - hay là mày binh chị Uyên nên bao che cho chị ấy? Cậu mày ra Hà Nội công tác ngay đầu hè mà.
    - Tao có gạt tụi mày hồi nào đâu. ?" Vy bực mình xẵng giọng. ?" Tại sao tao phải bao che cho Uyên? Phải nhưng cậu tao phải đi họp tới một tuần. Tuấn đố tao với Uyên đi Sầm Sơn chơi. Chút nữa tao cho tụi mày coi hình.
    - Không có thì thôi. ?" Hoa xìu xuống. ?" Tao nói vậy thôi.
    - Bỏ đi. ?" Kiều can hai bạn. ?" Hình đẹp không? Nhớ cho tao một tấm đẹp nhất!
    Ba chàng thanh niên đã lấy xa đợi từ lúc nào. Vy quay ra sau thấy Thúy thơ thẩn chân thấp chân cao. Cô biết Thúy đã mệt lắm, cười động viên:
    - Mau đi em! Về trường tắm xong ngủ một giấc là khỏe liền.
    - Dạ. ?" Thúy ngoan ngoãn.
    Từ nhà ga về đến trường Vy không xa. Thỉnh thoảng Vy quay lại xem Thúy có ngủ gục không. Mỗi lần thấy Vy nhìn mình là Thúy gượng nhoẻn cười cho Vy yên tâm. Về đến cổng ký túc xá, Tuấn bảo Vy đưa cô bé lên trước đi để Tuấn xách đồ lên. Vy cười biết ơn. Lên đến phòng, Vy lấy quà phát cho các bạn, chừa phhần cho những đứa vắng mặt, rồi nấu một nồi nước ấm để cho Thúy tắm. Thúy mệt đừ chỉ biết ngồi một chỗ đến lúc Vy pha nước xong bảo đi tắm.
    Vy lấy tập ảnh cô và Uyên chụp ở Sầm Sơn ra cho các bạn xem. Cả bọn tụm lại vừa nhai kẹo vừa xem ảnh bàn tán ầm ĩ. Kiiều giơ ảnh Vy và Uyên chụp trên đền Độc Cước trầm trồ:
    - Cảnh đẹp ghê! Vũ, anh coi nè!
    - Ừ, đẹp thật! ?" Vũ cầm tấm ảnh xem. ?" Hè này xin phép ba mẹ, anh đưa em đi một tuần cho biết Sầm Sơn.
    - Hai đứa mày đi thôi sao? ?" Hoa thắc mắc.
    - Con khờ! ?" Vy cười cốc lên đầu Hoa. ?" Cặp uyên ương đi với nhau, mày theo làm gì?
    - Không theo được sao? ?" Hoa hỏi lại.
    Cả bọn cười ầm lên. Ngọc trêu:
    - Tụi nó không cho em theo, vậy hai đứa mình làm một cặp đi riêng.
    - Hứ, không them đâu. ?" Hoa dẩu môi.
    - Vậy mày đi với Tuấn. ?" Kiều láu lỉnh. ?" Đi cho biết thế nào là một cặp.
    - Tuấn không đi với Hoa đâu.
    Tuấn phản đối, mắt không rời tấm ảnh trên tay. Ảnh Vy chụp một mình trên bãi tắm. Chiếc quần soóc ngắn khoe cặp chân dài rất đẹp của Vy. Chiếc áo tắm màu xanh lam bên trong ôm lấy cơ thể khỏe mạnh, chiếc áo sơ-mi thật dài và rộng buộc chéo hai vạt trước không cài nút. Một tay của Vy túm mái tóc dài đang bay, còn tay kia xách đôi giày trắng cao gót. Biển xanh ngắt, cát trắng tinh càng làm nổi bật hình dáng của Vy. Vy lúc đó đang cười một nụ cười rất lạ, nửa như cười nửa như không, chỉ thấy môi cô hơi hé nở một cách bí ẩn. Trong ảnh Vy đáng yyêu lạ thường làm Tuấn không rời mắt được. Thấy Tuấn mắt không rời tấm hình, Kiều giơ tay giật phắt. Xem xong, Kiều kêu ầm lên:
    - A, thì ra nãy giờ Tuấn mất hồn vì tấm anh này. Trời ơi đẹp thiệt đó!
    Cả bọn chuyền tay nhau xem, đều công nhận Vy chụp tấm ảnh này rất đẹp. Vy cười khì:
    - Đẹp gì, tao đang chuẩn bị đi tắm. Bị chụp lén đó. Ê, hai đứa mày có thấy màu cái áo tắm này đẹp không? ?" Chỉ vào tấm hình, Vy hỏi.
    - Rất hợp với chiếc quần soóc và cái áo khoác của mày. Tới lúc tao đi biển mày cho tao mượn nghe! ?" Kiều lên tiếng hỏi.
    - Ừ, mày muốn gì tao cho cái nấy!
    Thúy tắm xong bước vào phòng ỉu xìu:
    - Chị Vy à, em mệt quá! Em muốn ngủ.
    - Ừ, trèo lên giường chị ngủ đi ! Để giường dưới này cho mọi người ngồi chơi.
    Thúy ngoan ngoãn vâng lời.
  5. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    Vy quay lại thấy Kiều và Tuấn đang tranh nhau tấm ảnh. Tuấn cho rằng mình nhìn thấy tấm ảnh trước thì mình có quyền sở hữu nó. Kiều lại cãi, cô ngỏ lời xin ảnh trước, nên cô có quyền ưu tiên lấy bất cứ tấm ảnh nào mà cô chọn. Hai bên giằng co chẳng ai chịu ai. Vy phải lên tiếng phân xử. Tuấn là người thấy trước được chủ quyền giữ tấm ảnh. Kiều nhất định không chịu. Vy đành cười nịnh Tuấn :
    - Cho nó đi ! Tuấn là người lớn, tranh với con nít làm gì.
    - Thôi được, đây nè ! ?" Tuấn đưa tấm anh cho Kiều. ?" Bổn công tử không thèm tranh với đàn bà con gái.
    - Tranh cũng không được.
    Kiều đắc ý vì đạt được điều mình muốn. Kiều bỏ ảnh vào túi áo Vũ dặn dò kỹ lưỡng không cho ai đụng đến tấm ảnh. Chẳng ai tranh giành với Kiều nữa. Tập ảnh còn rất nhiều, mỗi người chọn một tấm mà mình thích.
    - A, tụi mày xem nè ! Đẹp chưa?
    Hoa đưa tấm ảnh đang xem cho mọi người. Uyên mặc chiếc áo đầm bằng lụa viền đăng ten đỏ rực đứng dưới hàng dương xanh. Mặt Uyên hơi ngẩng lên cười rạng rỡ. Trong ảnh Uyên thật đẹp và nét mặt pha một chút kiêu kỳ khiến cho ai nhìn cũng thích. Đợi mọi người xem xong, Vy giật tấm ảnh lại phân bua:
    - Chị Uyên chụp tấm ảnh này gởi cho anh Huy. Chỉ có hai tấm, anh Huy một tấm, tao một tấm, nên không thể để tụi mày "chôm" được. Ê, tụi mày xem xong, mình đi xuống Hà Đông thăm chị Uyên đi!
    - Mày không biết mệt sao? ?" Kiều trợn mắt ?" Còn chưa tắm thay bộ đồ dơ mà đòi đi đâu?
    - Tao không mệt đâu. Có tụi mày giỡn một hồi là tao đâu còn mệt nữa. Phải không Tuấn. Tuấn chở Vy nhé!
    - Trời ơi, coi nó nịnh công khai chưa? ?" Hoa lắc đầu chắt lưỡi. ?" Tuấn có đồng ý trước lời ngọt ngào giả dối của con Vy không?
    - Vy muốn đi tới cùng trời cuối đất Tuấn cũng đưa đi.
    - Ái chà chà! Bữa nay thằng này uống ******* sao mà nói chuyện bạo phổi dễ sợ! ?" Ngọc kêu lên.
    Cả bọn xúm vào trêu chọc Tuấn làm cậu chàng mặt mày đỏ bừng chẳng dám ho he tiếng nào nữa. Thường bữa thì Tuấn rất ít nói, ít tham gia vào trò đùa của các bạn. Hôm nay có lẽ vui miệng mới nói một câu vừa đọc được ở trong tiểu thuyết, không ngờ bị lũ bạn trêu chọc không còn đường chống đỡ. Vy thấy Tuấn cứ ngồi cười ngượng chịu trận tội quá, lên tiếng binh:
    - Hồi đó tới giờ đi chơi toàn Tuấn chở tao, bộ lạ lắm sao tụi mày xúm lại chọc hoài vậy? Lâu lâu bạn mới nói được câu hay tụi mày không khuyến khích mà còn châm chọc nữa. Mai mốt mà Tuấn không thêm nói chuyện nữa thì tụi mày đừng có hối hận.
    - Thì nó nhờ mày nói giùm. ?" Vũ nheo mắt nhìn Vy. ?" Chừng nào nó tỏ tình với bạn gái nó sẽ dẫn mày theo để mày phiên dịch cho nó.
    - Thằng điên! Có im không?
    Vy vung tay dọa Vũ. Cô quay sang cười với Tuấn:
    - Kệ tụi nó đi! Tuấn đi ra đầu đường Cát Linh mua giùm Vy một gói xôi để cho Thúy thức dậy có đồ ăn. Vy đi tắm thay đồ trong lúc chờ Tuấn về.
    Tuấn gật đầu đứng lên. Cả bọn còn lại nhao lên:
    - Tuấn nó đồng ý, chưa chắc tụi tao đồng ý đâu.
    - Hôm nay thứ bảy chị Uyên còn học, xuống dưới làm gì? Mai hãy đi!
    Vy xua tay cười:
    - Tụi mày không muốn đi chứ gì? Tụi mày tệ quá! Cái gì tao cũng vì tụi mày được, vậy mà tao muốn gặp chị Uyên thôi tụi mày đã làm khó rồi. Không di thì thôi tao không ép. Nhưng nói thật bữa nay tao có ý định đãi tụi mày một chầu thịt gà ở Hàng Bột với bia hơi. Tụi mày không đi thì không hối hận chớ?
    Cả bọn lại nhao nhao lên đổi ý. Vy cười khì nhìn đám bạn tranh nhau í ới. Một lúc sau Tuấn mua xôi về tới. Vy cũng đã tắm và thay đồ xong, đang ngồi tô chút son lên môi. Kiều ngồi kế bên nhìn cô trang điểm. Kiều đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào môi Vy cười trêu:
    - Môi anh đào dùng để mà thương. Có bao nhiêu người được thương môi của mày rồi hả Vy?
    - Có mỗi mình mày thôi. Được chưa đồ khỉ? ?" Vy ôm Kiều cười khúc khích.
    - Ước gì anh được là Kiều để được thương môi anh đào.
    Ngọc chép miệng làm ra vẻ si tình. Hoa đấm cho Ngọc mấy cái cả bọn cười rũ ra. Vy nghinh mặt:
    - Đừng có mơ! Con nít mà bày đặt yêu.
    - Cái gì mà con nít? ?" Ngọc cự lại. - Ở đây Ngọc, Vũ, Tuấn đều lớn hơn Vy hai, ba tuổi. Tại Vy cứng đầu không chịu kêu tụi này bằng anh thôi.
    - Thôi được rồi! Đi thôi mấy thằng anh!
    Suốt đoạn đường đến trường Uyên cả đám không lúc nào ngớt những trận cười. Có lẽ chỉ có lúc hợp lại với nhau, cả bọn mới cảm thấy cười nói hoàn toàn thoải mái, trút được hết những gì lo nghĩ trong lòng. Đối với Vy, những người bạn này là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. ?oLũ chim chóc? cùng nhau lớn lên dưới mái trường phổ thông, rủ nhau thi đại học tận đất Bắc xa xôi. Rồi lại cùng nhau chia sẻ những âu lo phiền muộn tháng ngày dài đằng đẵng học xa nhà.
  6. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    Đến cổng Học viện Quân Y, cả bọn đứng lại trình giấy vào cổng. Lúc này vừa đúng giờ tan học, người lính trực ban cho phép cả bọn vào khu ký túc xá. Chưa vào đến cổng, Vy thấy Uyên và Lâm dắt xe đạp đi ngược lại. Uyên cũng nhìn thấy ?olũ chim chóc?, mừng rỡ chạy lại. Vy cười đưa tay nắm lấy tay Uyên xoay một vòng, ngắm nghía, nói:
    - Ê, ốm hơn lúc em về. Bộ thức đêm lắm hả?
    - Cũng khá. Chị và Lâm định lên trường em thì cả ?olũ chim chóc? bay xuống đây hết rồi.
    Cả ?olũ chim chóc? quây lại, tíu tít nói cười với Uyên. Lâm nãy giờ đứng yên một chỗ không nói câu nào. Vy nheo mắt nhìn Lâm, cười cười:
    - Sao anh ở đây vậy?
    - Sáng nay anh xuống rủ Uyên ra ga đón em nhưng Uyên phải lên lớp đợi mãi tới giờ. ?" Lâm hơi bối rối. ?" Anh có ghé trường Vũ để rủ nó cùng đi nhưng tụi nó đã đi rồi.
    - Vậy sao? ?" Vy nheo mắt bỡn cợt. ?" Sáu giờ rưỡi tàu tới ga Hàng Cỏ. Chắc anh phải thức từ bốn giờ sang để đổ đường xuống tận HàĐông rủ Uyên kịp quay về Hà Nội để đón em. Tội nghiệp cho anh vất vả vì em quá!
    Lâm biết Vy xiên xỏ mình nhưng cố nhịn. Cãi nhau với Vy lúc này chỉ tổ thiệt than, đám bạn lúc nào cũng sẵn sàng bênh vực Vy. Anh biết lâu nay cả đám bạn phản đối việc anh theo đuổi Uyên. Bây giờ nếu cả bọn gạn hỏi việc có mặt ở trường Uyên lúc này anh khó giải thích được lại càng rắc rối. Vy nhìn xoáy anh như cô đã hiểu nguyên do gì mà Lâm có mặt ở đây. Vy không hề báo cho anh ngày giờ cô đến Hà Nội, trừ khi Uyên báo cho anh biết. Vy cảm thấy bực tức vì bị lừa dối. Uyên đã nói sẽ không tiếp tục để mối quan hệ giữa cô và Lâm tiến xa hơn mức bạn bè bình thường. Có lẽ thời gian hè vừa rồi, hai người rất thường xuyên gặp nhau. Uyên đã dối gạt cô và Lâm cũng đang nói dối cô. Vy khó chịu ra mặt. Cô bực bội đưa mắt nhìn Lâm. Hai người nhìn nhau vài giây, Lâm quay đi tránh ánh mắt của Vy. Anh biết trước sau gì Vy cũng sẽ khám phá ra sự thật. Lâm không biết lúc đó anh phải đối phó thế nào với cơn giận của Vy. Làm bạn với Vy lâu như vậy Lâm biết rất rõ tính khí của cô.
    Đối với Vy, tình cảm bạn bè chân thành là điều thiêng liêng không ai có quyền xúc phạm. Vy chưa bao giờ làm cho bất cứ ai trong đám ?ochim chóc? buồn phiền. Vy luôn sống hết long cho đám bạn nối khố. Chính vì vậy mà ?olũ chim chóc? luôn tôn trọng, thương yêu Vy. Đó là sợi dây kết nối tình bạn bền chắc nhất. Trong đời người ai cũng ước ao được có những người bạn như vậy. Lâm không muốn mất đi người bạn như Vy, cũng không muốn bỏ qua những gì anh đạt được bấy lâu nay trong việc chinh phục Uyên. Lâm cảm thấy áy náy khi đối diện với Vy.
    Uyên để ý thấy hết thái độ của Vy và Lâm. Biết Lâm đang khó xử, cô bước lại nắm tay Vy:
    - Lâm đợi chị suốt từ sang tới giờ. Thôi, chiều nay chị được nghỉ. Bọn mình kéo nhau đi chơi tới tối. Ngày mai chị lên trường ở chơi với em.
    - Ừ, mình đi. ?" Vy cười tươi. ?" Ê, tụi mày bữa nay tha hồ đi chơi rồi. ?" Vy quay sang Lâm lấy lại thái độ thản nhiên. ?" Đi với tụi em đi! Bữa nay hai anh em mình ?ogiết? cho tụi nó chết xỉn luôn.
    - Ừ, mình đi. ?" Lâm cười như không có gì xảy ra.
  7. joton

    joton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2003
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    Truyện này xem ra hơi buồn ngủ.
  8. den_dom_dom

    den_dom_dom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2006
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Lướt qua truyện này, lại nhớ đến thời hưng thịnh của thể loại phim "mì ăn liền" của Lý Hùng, Diễm Hương, Việt Trinh...
  9. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Tiểu thuyết "Trả hoa hồng cho đất" đã đoạt giải B (không có giải A) trong cuộc thi tiểu thuyết cho giới trẻ của NXB Thanh niên. Nếu các bạn không thích, các bạn có thể im lặng. Hãy để cho người gõ truyện không phải phiền lòng vì công sức bị coi rẻ. Cảm ơn.
  10. hero_man

    hero_man Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2003
    Bài viết:
    858
    Đã được thích:
    0
    Bạn Kimnt ơi, bạn pót tiếp đi, tớ đang theo dõi rất nhiệt tình. Cảm ơn trước nhé!

Chia sẻ trang này