1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trầm tư với những trầm tư .

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi vutuananh_, 13/09/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. HacDongLan

    HacDongLan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2004
    Bài viết:
    766
    Đã được thích:
    0
    Ờ .. ! hội chứng ?
  2. vutuananh_

    vutuananh_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2004
    Bài viết:
    252
    Đã được thích:
    0


    Cuộc sống có quá nhiều khuất tất , mà đằng sau ấy là những tâm hồn vốn yếu.Ngoài cái chai lỳ kia phải chăng là tâm hồn biết khát sống đến cháy bỏng . Nhìn em T.a đã tin vào điều ấy đơn giản như thế
    Đừng bỏ tụi em mà đi!
    Anh ơi , bi tất ngắn thế này em đi sao được ? Tuần sau anh mang ảnh lên anh sẽ mua cho em cái khác ! Rồi anh lại bỏ tụi em mà đi ? Không nhất định không , anh sẽ không bỏ tụi em đâu !
    Những khuôn mặt đanh quánh , trâng tráo , già trướu tuổi mang trên đó đôi mắt tròn vo , long lanh , lúc này đây thì vô tự lự . Mấy đứa trẻ kháu quá , tụi nó cười , chơi bời , nhảy nhót , rồi thì như hà hít lấy được . Thơm quá chúng mày ạ ! Mùi ô tô , từ bé đến giờ tao chưa đi ôtô bao giờ !Thế là chúng nó ùa tới , quấn quýt lấy cái cái ông thợ ảnh nghiệp dư đang phục vụ chúng nó . Vui & hạnh phúc , đông gió cứ rít ào ào mà thấy ấm lòng .Em ở đâu buổi tối ? Nhà em ở đầu cầu ! Nhà ? Vâng ! Sao anh ? Thế ngủ có ấm không ? Có chăn cha Thục cho tụi em ! Mấy đứa mà tụi ? Ba ! Thế ăn gì hàng ngày ? Nhiều thì cơm bụi , ít thì toàn bánh mỳ !
    Lại bánh mỳ . Bao năm qua , quên hẳn chuyện bánh mỳ trước khi đến lớp , giờ mấy đứa nhỏ nhắc lại thấy chạnh lòng . Có một thằng hơi nhớn nặc mùi thuốc lá. Em bao tuổi ? 12 ! sao hút thuốc . hút thuốc lá hại sức khỏe lắm ? Thế còn anh ?
    Chịu chết không nói lại được câu nào , chỉ khì khì cười , tụi nhỏ cũng cười phá lên thích thú lắm . Thế anh làm gì mà thơm mùi ôtô thế ? Hồi xưa tết nhà em mới đun bếp dầu , lúc tắt bếp , thích hít lắm ! Anh thợ sửa ôtô ! Thích nhỉ ! Sau này lớn lên dạy em sửa ôtô ? Có gặp lại không ? Nặng đấy , và vất vả nữa ? Thằng bé khuỳnh tay cong chân lên như kiểu thi thể hình :Em Lý Đức cực ! Thế là cả bọn cười tóe lên , lăn lộn , nghiêng ngả .Một con bé hơn mười tẹo lân la ra gạ gẫm : Anh dạy em chụp ảnh ? Để làm gì ? Nghề chụp nghèo lắm em ạ ! Thế anh chụp làm gì ? Chụp tụi em , vì mấy khi tụi em được chụp hình đâu ? Con bé thì thầm vào tai : Anh cầm máy thì bao giờ mới được chụp , anh dạy ngay bây giờ , để em chụp anh , nhìn anh cũng bụi chẳng kém tụi em đâu . Cái câu cuối : Thật đó ! con bé nói thật khẽ sợ tụi bạn nghe thấy phát minh của mình . Tôi lại cười , thực sự cười nghoặt ngoẽo vì cái châm biếm của tụi em nó . Thế hôm nay xem phim có hay không ? Chán bỏ xừ ! Tụi em xem ké ngoài quán hết rồi . Thế ăn bánh kẹo có thích không ? Thích nhất là gì nào ?Cũng thích ! Cả tụi hò rõ to lên . Một thằng loắt nhất trong đám tiến sát hơn , thực ra là nó chen lên thì đúng hơn : Thích nhất cái này ? Nó không biết gọi tên hở ty hí cái bụng áo nó ra , một đống đồ ăn trong đó , nó thì thầm : Để dành cho con Hạnh , nó hôm nay đi làm không về , đêm em tặng nó .Những đứa bé hơn , dưới mười tuổi vật lộn với miếng ăn hàng ngày từ ngày này qua ngày khác có những tình cảm và suy nghĩ thật đặc biệt . Trên những đôi chân khô nứt nẻ , lê quèn quẹt cả ngày kia mang là những kiếp hồn nhiên chớm nhuốm bụi đường phồn hoa, phố hội , xót xa và thương các em nhiều , nhưng đừng nói gì ra mà hãy làm một cái gì đó hữu ích . Lòng tự trọng của các em nó lớn hơn ta tưởng rất nhiều .Nó biết thương nó là nó không cần , quay mặt vào cuộc sống của tụi em nó ngay , lại ngày ngày trên đường , hòm xi , rổ tăm , chiếc loa , cái thìa ....
    Trăng sớm mùa này cứ nghền nghệt nhìn cuộc sống lẩn khuất sau những phố phường , gió và rét , tủi tủi nghe tụi em hát bài '''''''' Cảm ơn '''''''' mà lòng nhoi nhói . Ừ ! sẽ quay lại mang niềm vui bé nhỏ đến cho các em , sẽ không bỏ các em mà đi như nhiều người khác qua đường .
    Những khuôn mặt ngơ ngác nhìn theo đến tội , lâu lắm rồi trên giá sống những cuộc đời chai lỳ kia mới có một tác phẩm khác những tác phẩm đời tụi em như vậy , ngơ ngác đến hồn nhiên mong đợi . Tuần sau sẽ trở lại gửi ảnh cho các em .Đổi bi tất cho một thằng ,mua bù cho cái Hạnh mấy quả bóng . Một thằng mặc chiếc áo bò bạc phếch đến già dặn , ngồi nghênh nghếch chân lên , nó mới chín tuổi : Em sẽ qua chỗ anh ngồi hàng tuần đánh giầy cho anh . EM hứa đấy ! Hôm nay em rất thích những quả bong bóng hồng , hình trái tim ấy , có bao giờ được nắn cái bóng mát thế đâu anh nhỉ ?
    Lá trước hiên nhà thờ lớn thành phố xơ xác vàng bị gió cuốn gọn một góc , mai này ấy xuân sẽ về , lại những mầm non xanh chồi nhú đón chào cuộc sống .

    Được vutuananh_ sửa chữa / chuyển vào 12:42 ngày 28/12/2004
  3. vutuananh_

    vutuananh_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2004
    Bài viết:
    252
    Đã được thích:
    0
    Ngôn ngữ thì có thể sẽ khác , duy có sự im lặng thì luôn giống nhau?
    Một người cằn nhằn , hình như tiếng người vợ , một sự im lặng bao trùm lên hai bố con , bố mặt sưng lên , cố nín cái ngẹn , thằng con xỏ giầy đi ra khỏi nhà , bố thấy con đi cũng sách xe đi luôn , người vợ vẫn không ngớt cằn nhằn về cái chuyện gì đó lúc sáng . Sau đấy là một khoảng im lặng qua một đêm , con không về , bố cũng không . Chẳng lẽ người vợ không đúng ? Sự cằn nhằn ấy có thể làm vỡ đổ một nền tảng nào đó thiếu hẳn cơ bản mà thế giới đã tạo dựng lên bộ rễ gia đình vững chãi ?
    Thằng con ngồi lỳ ở quán ven đường , hết ly này đến ly khác , nó chán , còn ông bố thì câm bặt sau lần cằn nhằn ấy . Nhà như núi đá thiếu chấn động , câm lặng và im lìm chờ đợi một trái bộc phá ai đó châm ngòi trước . Cuộc sống ngày qua ngày thiếu hẳn tiếng nói dù là tiếng nói bất đồng , nó được sự im lặng che đậy cái bình yên giả tạo bên trong lúc nào cũng muốn vỡ nát hết thảy . Sự im lặng có khác nhau không ? Chắc là có , trầm khác mà im lặng chờ nguy cơ nó sẽ khác , tự nhiên thấy không tin vào điều gì nữa , chếnh vếnh và trống rỗng .Lặng im tìm câu hỏi cho cuộc đời mình , lặng im chờ một trái bộc phá lớn hơn , và sau ấy là những đổ vỡ vụn nát và tan hoang hơn .

  4. vutuananh_

    vutuananh_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2004
    Bài viết:
    252
    Đã được thích:
    0
    Cái vũng
    Ngõ nào gần cống ga bao giờ cũng thế , trước mặt ngõ là cái vũng nước bất kể mùa nào đều ướt . Một cái vũng nham nhở sâu hoắm lầy sầy những bùn và đất .Ngõ hơn chục hộ , nhưng hình như những ngôi nhà đẹp đẽ bên trong kia không đoán hoài gì đến cái vũng , nó có thể làm xấu những ngôi nhà xin xắn và đẹp đẽ bên trong kia lắm chứ ? Nhưng không .....
    -********* chứ , mùa này mà còn ngập một vũng thế .
    Thảo là kế toán một công ty lớn của thành phố , xe đẹp , người đẹp , ngày hai ba buổi đi qua cái vũng và mỗi ngày một câu đại loại thế .
    -Khỉ thật , điện cho vệ sinh môi trường bao ngày nay nó không làm . Cô giáo Thoảng hay chép miệng khi qua cái vũng này . Cánh con trai ,đàn ông thì trầm hơn , cố vòng qua dù cái khe bé xíu bên cạnh sát đầu cột điện , yếu tay chút là răng cả hàm đi luôn .
    Hắn nghèo nhất ngõ , ngày bốn bận đi ra đi vào . Hắn không chửi mà chỉ nghe người ta chửi . Lâu quá thành quen hắn cũng kệ , công ty hắn gần , hắn đi bộ , mắc mớ gì đến cái vũng đâu .
    Tối qua thứ bảy , đi làm về , ngay đầu ngõ đã nghe mọi người xì xào : Khổ thật , mắt kém thế đi không để ý , ngã thế còn gì là người . Hắn biết là mẹ hắn , chiều đi chợ về nấu cơm đã qua vũng đó bị ngã . Vội về , chân hắn nhanh hơn , quên chào mọi người như mọi ngày .
    Hôm sau hắn mất tích từ sáng , chủ nhật bao giờ cũng thế hắn chơi bời phải đến đêm mới về , ngày nghỉ mà .
    Chín giờ sáng chủ nhật , một xe xích lô cát và một bao xi măng được trở đến , thằng xích lô còn trẻ vác theo cả bay xây và bàn xoa . Cả ngõ ngơ ngác không biết ai trả tiền cho cái việc lấp cái vũng đi .
    Đêm về , hắn không thèm buồn quay lại nhìn cái hố sâu hoắm đấy . Cái vũng đã làm mẹ hắn ngã giờ phẳng lỳ .Gần vào đến trong nhà , chỉ nghe hắn nói loáng thoáng một câu .
    -Mẹ cái thằng , dặn thế rồi , cho lắm xi măng thế , lại trơn , mưa xuống ngã bỏ ********* chứ .

    Được vutuananh_ sửa chữa / chuyển vào 16:42 ngày 09/01/2005
  5. _vutuananh_

    _vutuananh_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2004
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0

    Kiếp Rơi...
    Niềm thương cảm cứ trào lên không gì ngăn nổi , một kiếp con người bị đánh Rơi , em tên Rơi , các cô hộ lý gọi :Rơi ơi !Có người đến thăm ! Mãi rồi mới biết em cũng có một cái tên : Nga !
    Nhưng tôi vẫn muốn gọi cái tên Rơi ra , để mà nhớ về em bé bỏng , ngơ ngác . Theo lời cô hộ lý kể , con bé không bao giờ thấy khóc , nó ngoan hay lỳ lợm ? có lẽ cả hai cái cộng lại thành một sự phản đối như hắt xì hơi hay đập đầu vào cũi chẳng hạn .Con bé ăn khoẻ , một bát cháo mắm đầy , một bữa , hôm nay con bé nó vui vì đông người quá , chưa bao giờ đông người như thế . Thường thì ngày nó chỉ biết mặt người khác ba lần , mỗi lần chưa đầy một tiếng , có lẽ cái bản năng con người của bé nó mất hẳn , không khóc không cười .
    Mười tháng tuổi và một đời con người dài sau ấy sẽ thế nào ? Nếu cứ bị nhốt trong bốn bức tường ngày này qua ngày khác , rơi rồi , em rơi rồi nhưng sau đấy em còn Rơi nữa hay không thì chẳng ai biết được . Nhìn những vòng tay ôm ấp bé , thấy thích và thèm bế một lần , có một duy nhất nơi bé thiếu là mùi đặc trưng của trẻ : Bé thiếu mùi thơm man mát của sữa mẹ . Chắc vậy bé mới chắc nịch , đanh quánh , mười tháng mà bé như đứa trẻ lên hai biết hờn , biết ghét . Cuộc đời này còn vòng thương nào cho bé hay không ? còn tình yêu nào dạy bé bản năng làm một con người ? Về nhé bé Rơi ... chia tay bé mong bé biết mỉm cười . Sau những niềm vui của bé liệu trong bốn bức tường kho bệnh viện Nhi kia bé có nhớ hay nghĩ gì đấy không nhỉ ? Chắc lần sau gặp lại bé vui và hạnh phúc hơn , mong là như thế .

  6. HacDongLan

    HacDongLan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2004
    Bài viết:
    766
    Đã được thích:
    0
    Dạy tư cách
    -Alo , TA xin nghe !
    -Alo, công nhân về chưa ? lên luyện xào mỳ , nhanh , gọi cả thằng Cống Quỳnh lên nữa , tôi đang bắc bếp .
    -O.K !
    -Quỳnh cống hả ? Thày giáo Hạnh gọi .
    -O.K , chờ chút lên ngay .
    Số 2 Trần Bình Trọng , mưa càng lúc càng lớn , có lẽ cơn mưa này là cơn mưa đầu tiên trong mùa đông này , Hạnh co ro trong chăn , khói thuốc nghi ngút , mất điện , một cây nến to như nến thờ mờ mờ .
    -Ối giời , các bố trẻ , sao đi đâu lên muộn thế ?
    - Bây giờ mới 15'' ?
    -MK , tớ cứ tưởng lâu rồi , chết thật ! Quỳnh xuống bếp , còn ông lên đấy .
    Uỵch ! một chồng giấy đập vào mặt tôi , Hạnh khè khè tiếng viêm họng : Chấm đi !
    -Mịa ! chết thật , tôi biết quái gì về điện ?
    -Chấm đi , hộ tôi , không nói nhiều , mai nộp phòng giáo dục .
    - Mai còn đi làm , tưởng lên chíp cái rượu chứ thế này ? Chết thật ! về !
    - Về là vê thế nào , có rượu , có mỳ , thày Quỳnh cho cái chai vuông lên đây .
    -Mẹ cha nó chứ , cả đời đi học biết cái quái gì về chấm bài đâu , chữ nghĩa mửa mật thế này , mù ********* mất . Ờ ... thằng này được , ông xem thế nào chứ , cái thằng trò ông viết thế này đây : ''''Trong Điện Tàu Kín thức cơ bản nhất .....'''', lớp phó hả ? 3 điểm .
    -Lớp này ngoan nhất , nâng cho nó đi .
    - Mịa ông bảo nâng là nâng thế nào ? viết vài dòng , trong khi đó đứa khác nó viết bốn trang , năm hình tôi cho 6 , thằng này láo quá , không chấm thế sau nó nhờn , coi thường ông . Chấm thế này , tôi đeck chấm nữa , ba bốn lớp rồi , rí cả mắt , rượu rồi buồn ngủ lắm , thôi tha cho tôi , mai về còn đi làm .
    - Con bé này ngoan mà đẹp lắm , ông cho nó 8 điểm nhé , thằng lớp trưởng này sai được , nâng nó lên ....
    - Mịa ! ông dạy kiến thức hay dạy tư cách ?
    -Bây giờ nó thế , ông cứ phứa đi cho đời nó thoáng . Mà ông khắt khe quá , chấm thế mai mốt tôi lại phải tiếp chúng nó , mệt lắm .
    -Khờ.... cái thằng thầy này , ông sợ ăn đút hả , tốt . Bài tập lớn này tôi chịu , đeck giải được mạch , thế cứ nhìn thằng nào nhiều chữ , cầu kỳ , gạch xoá tẹo cho nó 8 thầy Hạnh nhờ ...?
    - Ông cho cái nhóm 2 ít điểm thôi , chúng nó làm bậy , chép của thằng Giáp .
    23h45 phút ... Bây giờ tôi mới biết cái nghề vì tương lai con em chúng ta nó khổ cực và vất vả thế nào . Quỳnh cống ở lại vào d0iểm hộ Hạnh , tôi nhảy xe ôm về . Trời càng lúc càng rét đậm , chợt trong đầu nổi một câu hỏi lớn ? Liệu các em sau này ra đời nó sẽ thế nào khi những người thày của nó chỉ nhìn bằng trực giác mình cho điểm chứ không xét đến kiến thức thực tế của các em ? Ôi những thằng học tà tử ngày nào , trên tay chỉ tờ giấy cái bút đến trường chắc thời buổi này hết rồi , không xòn được như trước nữa , đông kéo gió sần sật qua tai , gần đến nhà , lòng càng buồn , nghĩ cái tư cách thầy .... Chán chết !

  7. thachluumoc

    thachluumoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2004
    Bài viết:
    258
    Đã được thích:
    0
    trời... anh Nhím chấm bài cho học sinh khiếp thật...
  8. HacDongLan

    HacDongLan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2004
    Bài viết:
    766
    Đã được thích:
    0
    Buông con mẹ nó đi
    Ờ thì ông ấy học mấy thằng thợ xây : Đ.. nhanh còn về ! toẹt cái thô đeck chịu được , thế mà ba ông nhãi rượu vẫn hết hai phần ba chai , phê ********* rồi đeck biết được rượu nó là rượu jì ?
    Phấn vui tính , hài hước , sâu , nội tâm , còn Đăng như con chim mới ra ràng chỉ biết hoạ theo chíp cái rượu , đến khướt khượt , vỗ tay to hơn cái cười của nó : Buông con mẹ nó đi ! Phấn nói thế . Hjì ! về đến nhà sau một chặng hơi dài lang thang cả ngày , vẫn còn say , Ờ thì buông con mẹ nó đi , cho đời nó thoáng . Nếu nói Phấn có cái gì đấy chà đạp sống thì cũng cóc phải , nhưng rõ ràng đến bây giờ có thể nhận định được Phấn chỉ làm mới cái rổ ngôn ngữ của mình , còn tâm trạng và duy lý vẫn thế , cũ mèng ra , chán chết . Đọc nhức mắt , lủng củng hơn mọi thứ lủng củng khác , tất nhiên với Phấn nó là Ớ ờ th...ơ còn với người khác đại loại như cái hạng ruồi nghiệp dư nhà mình nó còn khó gặm và lổm nhổm hơn xương lợn hầm nước dùng buổi sáng của mấy bà bán bánh đa , được cái mềm , dễ tẽ thịt , như sa đà vào thì hóc lúc nào không biết . Phấn đã biết chọn cho mình chỗ chết , ấy là đưa thơ cho những thằng thẩm dở nhất trái đất này mổ xẻ và lục vấn ngôn ngữ . Ờ , xu thế sau là gì ? Nhẹ nhàng hơn ? Hài hơn ? trải hơn chăng ? Đeck phải thế , có cái kỹ thuật như thằng thợ xây rồi , từ móng lên trên tạo dáng ********* chứ ? Jì mà chẳng được ? Chết thật ! ha hả cười để ngẫm , mà nghĩ về cái lủng củng của nhau , tớ cóc thèm biết nữa , buông con mẹ nó đi ! Chíp nhát nữa đã , say cho đời nó thoáng . Một vụ làm ăn chắc là thành công lớn trong vụ tết này , cũng mong là thế . Buông con mẹ nó đi !

    Được hacdonglan sửa chữa / chuyển vào 18:39 ngày 16/01/2005
  9. _vutuananh_

    _vutuananh_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2004
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0
    Kính tứ Cố
    Chạp tổ , mệt ! mệt đến lả người , tối đến lại hầu các cụ bài bạc . Nếu không có ván ù của cụ cả Kiệm chắc các cụ nhà còn ngồi đến sáng .
    Cái lá bài Cố đỏ nhoét vừa lật lên , cụ cả Kiệm đúng cửa trì , vừa ôm mặt mếu mó khóc , vừa mếu máo cười , nhìn cụ xệch xoạc đến là tội . Ù kính tứ Cố .Thông .Trì .
    Cụ đỏ mãi từ tối đến giờ rồi , giờ gặp đúng ván này , bao cái đỏ tan tiêu hết . Cụ bắt đầu lo , ngộ nhỡ mai đang việc họ , ông nhà đổ ra đấy , biết đường nào mà liệu ?
    Truyền rằng , cả trong đời những thằng chầu rìa hầu các cụ , đến các cụ nhà ta lấy cái nghiệp tổ tôm làm vui thì Kính Tứ Cố là ít khi nào có . Nó như con chim Lợn đêm bay qua xóm , chẳng biết lành hay dữ nhưng các cụ nói rồi : Kính tứ cố không bố thì con . Cụ Hối đỡ một câu đến lạnh người : Thôi ông về đi mà còn liệu . Cả Kiệm ngơ ngác như người nằm mơ , vừa hổn hển nói không ra tiếng : Ông nhà liệt giường tháng nay rồi , bác trưởng Cẩn vừa hôm trước hỏi thăm . Mấy đám bên cạnh ào lại nhìn ngó bình phẩm . Cái thằng tôi thì chịu , mếu cũng chẳng được , cười cũng chẳng xong , ngộ lỡ chia đểu cho các cụ mong cụ nào ấy ăn to ai dè làm các cụ thêm lo . Quả là trong cái đỏ , cái xui vẫn kập kề .
    Cụ cả Kiệm ôm mớ tiền đâu như gần triệu bạc về mà chân cứ cà nhắc , một lúc cái dáng gày gày của cụ mới khuất hẳn sau ngõ . Đèn cao áp thằng chủ tịch phường khoá trước ( Cũng con cháu họ nhà ) nó mắc hôm nay trở chứng tắt ngóm . Mấy cụ còn lại liu khiu bình phẩm tiếp ván Kính tứ Cố vừa xong , thi thoảng điểm cười rượu cái : Khà !

  10. _vutuananh_

    _vutuananh_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2004
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0

    Em đã nói jì bằng đôi mắt ấy ?
    -Chị Huyền ơi , tết này về nhà em chơi đi .
    -Nhà em ở đâu ?
    -Phía bên kia sông .
    - Ở bến lò vôi phải không ?
    -Vâng !
    Một ngày cuối năm , tay em run run cầm đôi bánh chưng , thế là tết này có em rồi , bao nhiêu ngày tháng qua lăn lóc trên đường , những đường phố nào đón bước chân ngơ ngác của em qua ? Đường phố nào nhấn đời em vào bụi lầy , mai ấy sẽ là jì đây trên biển đời mênh mông này ?
    Đôi mắt em thật hiền , có lẽ là đứa trẻ lang thang hiền nhất từ trước tới nay chúng tôi gặp trên đường . Nhìn Huyền ôm em trong lòng vỗ về , ai cũng mủi lòng .
    -Ngày mai , ngày kia em sẽ về giúp mẹ , mẹ vất vả lắm , làm ngoài bãi khổ thế nào chị nhìn tóc em thì biết .
    Con bé nó khóc , cứ dấm dứt , chẳng ai dỗ được , thôi thì để em nó khóc đi , cho bớt buồn hơn , cho đôi mắt kia trong hơn .
    -Em biết mình phải làm jì trong cái tết này rồi .
    Trong sâuthẳm mắt em chúng tôi nhìn thấy niềm khao khát được trở về với gia đình , dù đấy chỉ là một con thuyền rách nát đậu ven sông , trong đó còn có mẹ em , còn các em em . Đôi bánh chưng nặng trĩu trên đôi vai con bé , một ngày thật nắng , nhưng dáng em cứ nhoè đi , khuất hẳn vào tàng lá ven đường bao Vườn hoa thành phố .

Chia sẻ trang này