1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trầm uất

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Ben_le_cuoc_song, 20/05/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Ben_le_cuoc_song

    Ben_le_cuoc_song Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Trầm uất

    Trầm uất là sự tuyệt vọng và đau khổ, mạnh đến nỗi có thể làm đời sống hàng ngày chìm đắm trong sầu thảm. Ngưới trầm uất ko quan tâm đến mọi sự xung quanh , họ thường hay khóc, ko thèm ăn và mất đi lòng tin. Đặc biệt, người trầm uất thực sự cảm thấy ko có hạnh phúc và họ cũng chẳng biết phải hành động thế nào. Những người hay dễ bị trầm uất là những người có tính cách thái quá, đòi hỏi sự hoàn hảo hoặc trái lại, điều gì cũng phụ thuộc vào người khác.
    Có người nói phương pháp hữu hiệu để chữa trị đối với bệnh này là: Nhận diện vấn đề ( Đối mặt với nó chứ ko lảng tránh nó ) Nhưng nếu hiểu được điều này thì đã chẳng để mình ngã vào sự thất vọng, đau khổ.
    Vậy làm thế nào để thoát ra? Nếu bạn có người thân hay bạn bè mắc phải bạn sẽ làm gì để giúp họ?

    Đời là cái đinh, tình là cái que
  2. hosynhu

    hosynhu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2002
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0
    Stress do ma,can benh thoi dai.Co toi 20% dan so co trieu chung.
    [red]
  3. Heesoo

    Heesoo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    64
    Đã được thích:
    0
    Nếu là tôi, có ngwời bạn như vậy thì ,
    - Luôn tâm sự với người dó.
    Nếu là tôi nếu cảm thấy chán , buồn....vv stress. thì sẽ tìm cách gì đó để giải trí như: nghe nhac, dancing, drink beer, wine.....vvvvv karaoke.....hihi nhieèu lám......
    Heesoo
  4. pdnguyen

    pdnguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Truo'c đay toi cung thuong bi. ca(n be^nh na`y da`y vo`! Nhung sau khi đo.c cuo^'n "Quang Ga('ng Lo Đi Đe Vui Song" (cua ta'c gia Dale Carnegie va di.ch gia? Nguyen Hien Le) toi ca?m thay nhe. nha`ng hon!
    Neu nhu ba.n ca?m thay cha'n đoi thi` nen đo.c cuon sa'ch na`y! Rat bo^? ich.
    Phuong Nguyen
  5. bystander

    bystander Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Sống trên cuộc đời này phải biết chấp nhận thực tế và phải biết let go. Nếu có chuyện gì buồn thì nên nói ra, ko thì làm một điều gì đấy để giải toả, đừng chỉ giấu kín cho riêng mình, có ngày tức nước vỡ bờ đó...
  6. I-say-no-more

    I-say-no-more Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Chấp nhận thực tế ư? Tất nhiên rồi. Nhưng tôi nghĩ rằng nều người thân của bạn hay bạn của bạn mắc phải bệnh này mà được một lời khuyên như thế " Hãy biết chấp nhận thực tế" thì e rằng ko ổn. Nếu họ biết tìm đến bạn bè để nhận được sự an ủi thì đã chẳng tạo ra tình trang bức xúc như thế. Phải làm gì?
    Vô Danh
  7. bystander

    bystander Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Thật ra tôi chẳng có được lời khuyên nào cho bạn cả, tôi chỉ nghĩ rằng cái gì quên được thì nên quên, and move on...Hãy trở nên open hơn với chính bản thân bạn...Hãy cho bản thân một cơ hội, chẳng ai sinh ra chỉ để buồn chán cả đời cả...
  8. Nguyen-Tri-Anh

    Nguyen-Tri-Anh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/01/2002
    Bài viết:
    102
    Đã được thích:
    0
    Tôi thâyd thật sự hình như các bạn chưa bao giờ trầm uất cả,đấu có phải như bạn nào đó nói trầm uất là bạn xẽ hay khóc không thèm ăn mất lòng tin vào cuộc sống và cảm thấy không hạnh phúc.
    Thật sự trầm uất là khi nào bạn cảm thấy bạn có thể biến đổi đươc một điều gì đó nhưng bạn càng cố làm thì lại không được.Điều này phần lớn là do bạn nhưng tác động tích cực nhất lại là gia đình và xã hội.Nghe ra thì có vẻ là vô lý nhưng sự thật la thế,bạn có thể quyết định bạn xẽ làm gì nhưng không thể quyết định bạn có công cụ gì để làm điều mà bạn muốn,các công cụ đó lại do người khác quyết định mà họ thì lại không tin là bạn có thể làm được.Bạn vùng vẫy cố chưng minh nhưng càng cố thì càng không được mọi người tin,trong mắt họ mọi điều bạn làm chỉ là nhưng điều vô nghĩa,đên khi đó bạn chẳng cần ai cả,bạn không khóc vì bạn biết có khóc cũng chả ai hiểu bạn,bạn không bỏ cơm vì bạn biết làm thế có tác dụng gì đâu chả thay đôi được,bạn chẳng cần nhưng lời khuyên vì đối với bạn khi đó mọi lời nói chỉ xáo rỗng và thậm chí ban tức giận khi nghĩ họ đang thương hại mình.Vậy làm thế nào để bạn thoát ra?Khó lắm có người không cần nhiều thời gian,một hai tuần là qua,nhưng có người thì gần như hàng năm trời cung không thoát ra được mà lại tệ hơn nưa họ nếm hết thất bại này tới thất bại khác,cho đễn nỗi họ chẳng tin là họ sống có ích gì nữa.
    Một lời khuyên cho những người trầm uất là bạn hãy cố phá hoại nhưng thứ gig mà không làm ảnh hưởng lắm tới bạn và gia đình.Bạn có thể cầm một cái cốc mà ném vỡ nó,thậm trí nếu bạn chưa từng chửi bậy hãy thử đi,nhưng bạn nhớ mọi sự phá hoại phải được nằm trong vòng kiểm soát của bạn,đừng đi quá đà,bạn có thể chưi bậy bây giờ nhưng không bao giờ được phép hỗn với bố mẹ,bạn có thể đập vỡ một cái cốc nhưng bạn không được đập vỡ tương lại bạn,hãy có lý trí mọi sự phá rào chỉ là để bạn cảm thấy bạn có thể làm mọi thứ,và để từ đó bạn có thể vượt qua trạng thái trầm uất.
    Tôi nói thật chính tôi đang là người trong tâm trạng đó .Sự bất cần đời và coi thường mọi thứ nhưng lại nằm xo rúi ở một chỗ.Tôi đang lang thang đi tìm một điều mơ hồ nào đó mà chính bản thân tôi không biết nữa,có lẽ là năm sau hay thậm chí la tháng sau tôi xe thoát ra được.Tôi không biết nưa.
    TriAnh
  9. I-say-no-more

    I-say-no-more Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Tôi có đọc một bài báo viết thế này: " Một hs lớp10 nọ trước đây được bố mẹ chạy cho 1 chỗ vào trường chuyên. Học lực bình thường. sức khoẻ yếu nhưng vẫn phải gồng lên để theo kịp bạn bè. Lần nào bài kiểm tra kém là cô giáo lại mang ra chì chiết. Ngợp giữa tốc độ học và sự ganh đua quá căng thẳng của môi trường mới, em nảy sinh tâm lý tự ti, bi quan, sợ hãi và cuối cùng trầm uất nặng nề...." Bạn thấy sao? Dường như những người mắc phải bệnh này là những người sống khép kín và mất đi lòng tin... Làm thế nào để giúp họ lấy lại lòng tin vào cuộc sống ...?
    Vô Danh
  10. chablis

    chablis Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Những người trầm cảm, về bản chất thường là những người tự ti. Điều đó là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến cuộc sống khép kín cua họ. Càng tự ti, họ càng thu mình, càng tạo khoảng cách với thế giới xung quanh. Thiếu thốn sự giao tiếp lành mạnh, họ có rất nhiều ngộ nhận và thường xuyên bị dằn vặt bởi các ý nghi đen tối tuyệt vọng...tình trạng này giống như một cái vòng luẩn quẩn , mà rất tiếc dù có biết rõ nguyên nhân và hậu quả cũng không dễ dàng thoát ra được... Ben-le-cuoc-song, bạn có nói tới "những người đòi hỏi sự hoàn hảo ..." ... bạn hiểu rõ vấn đề lắm bạn thân mến...

Chia sẻ trang này