1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TRẬN IWO JIMA

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 10/02/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Chương 5
    Trận đánh trên đảo tới hồi quyết liệt


    Việc chiếm được núi Suribachi chỉ là sự khởi đầu trận đánh Iwo Jima. Vào hôm thứ 3, ngày thứ 2 giao tranh, khi Harry ‘ngựa’ cùng trung đoàn 28 quay sang phía nam để tấn công ngọn núi lửa, thì phần còn lại của sư đoàn 5 cùng toàn thể sư đoàn 4 TQLC hướng về phía bắc để tiến lên quyết chiếm đảo giành thắng lợi.
    Đây là 1 trận chiến kinh hoàng. Sau đó tới 23 quân nhân đã tham gia trận đánh được thưởng huân chương danh dự trong tổng số 26 người giành được huân chương này vì lòng dũng cảm khi chiến đấu ở Iwo Jima. Một trong số đó là binh nhất mới 17 tuổi Jacklyn Lucas. Chỉ cao khoảng 1m60, nhưng nặng tới hơn 90kg, Lucas đúng là 1 con bò mộng trẻ tuổi. Cậu ta từng là “thằng đào ngũ” vì mong được đi chiến đấu sau khi chán ngấy công việc nhàm chán tại kho quân nhu. Cậu ta đã gia nhập sư đoàn 5 bằng cách rất đơn giản là leo thẳng lên tàu chở quân khi nó rời Hawaii.

    Vào buổi sáng thứ 3 đầu tiên trên Iwo, Lucas cùng 3 TQLC khác chiến đấu trong đội hình sư 5 tiến về bờ biển phía tây đảo Iwo. Họ tiến đến 1 khe núi rồi bị phục kích. Địch ném lựu đạn xuống. Một quả trong đó rơi vào giữa 4 TQLC. Lucas lao tới nằm đè lên. Một quả khác bay tới. Lucas cũng chộp lấy luôn và tự bảo lòng rằng: “Luke, mày chết mất thôi.” Mấy quả lựu đạn nổ nhưng Lucas ko chết. Dù bị thương rất nặng và bị những người lính cậu cứu bỏ mặc, nhưng cậu ta vẫn vượt qua và nhận huân chương danh dự thưởng cho mình.

    Cũng ngày đó, bên cánh trái, hay cánh tây, đại đội của đại úy Robert Dunlap bị ghìm chặt khi đang tấn công lên 1 vách đá. Dunlap cứ bò lên dưới lửa đạn, xác định vị trí pháo Nhật rồi bò về cung cấp thông tin pháo binh cùng pháo hạm của hải quân. Anh đã làm việc này suốt 2 ngày 2 đêm cho đến khi tất cả pháo Nhật bị tiêu diệt và bãi biển phía tây được bảo đảm an toàn. Với những bãi biển như thế, đồ tiếp tế giờ có thể bốc dỡ ngay tại đó và làm giảm ách tắc trên các bãi đổ bộ phía đông. Vì những đóng góp trong chiến thắng quan trọng này mà đại úy Dunlap đã được tặng thưởng huân chương danh dự.

    Bên phải, hay cánh đông, sư đoàn 5 đã phải chiến đấu ác liệt để giành lấy sân bay số 1. Suốt buổi sáng, các đơn vị của nó bị pháo binh địch áp đảo. Những bãi mìn chết chóc đầy nhóc trên đảo đã nuốt mất rất nhiều lính và xe tăng. Trước khi hết ngày, TQLC đã phải kêu gào tăng viện.

    Trung đoàn 21, sư đoàn 3 TQLC nhận lệnh lên bờ. Lính tráng rất ngạc nhiên khi thấy mới ngày thứ 2 đã phải gọi đến quân tăng viện. Điều này chưa từng xảy ra trước đây suốt cuộc chiến. Rất nhiều TQLC cứ chắc mẩm rằng họ sẽ ko phải lên đảo Iwo. Họ nói “Chỉ 5 ngày là xong thôi.” Ngay cả tướng Schmidt cũng ko tin việc chiếm đảo Iwo lại có thể kéo dài quá 10 ngày.

    Vậy mà ở đây, trước buổi trưa của ngày thứ nhì, lính trung đoàn 21 TQLC đã phải leo xuống tàu đổ bộ. Suốt 6 tiếng, trời mưa và biển động, lính tráng cứ chạy vòng vòng quanh đảo. Sau đó họ lại được lệnh quay về tàu chở quân. Ngày mai họ mới được lên đảo Iwo.

    Trong khi ấy, TQLC nỗ lực đưa thêm pháo lên đảo. Những “con vịt” chở lựu pháo 105mm nặng nề cố vượt qua sóng cao để lên bờ. Chiếc này nối chiếc kia, 8 con vịt bơi ra khỏi tàu đổ bộ số 1032, chỉ để cho nước tràn vào rồi bị sóng lớn đánh chìm. Trong 12 khẩu pháo, chỉ có 2 là vào bờ an toàn. Tuy nhiên những khẩu cỡ 155mm lớn hơn lại vào được. Tàu đổ bộ số 779 đã nổi tiếng vì là chiếc tàu đầu tiên cặp bờ Iwo và vận chuyển lá cờ thứ nhì lên đỉnh Suribachi đã xông lên thẳng bãi biển, càn qua đống đổ nát rồi hạ tấm bửng to lớn xuống và đưa lên mặt cát 4 khẩu trọng pháo.

    Sự xuất hiện của mấy khẩu lựu pháo 155mm đã tạo ra 1 bước ngoặt lớn. Những khẩu pháo tầm xa này bắn đạn cầu vồng nên có thể rót đạn vào đối phương từ sau những quả đồi. Đó là việc mà hải pháo ko làm được vì chúng chỉ bắn đạn thẳng. Thêm nữa do ở trên mặt đất và có tiền sát pháo binh xác định chính xác mục tiêu nên pháo 155 ly cũng chính xác hơn các máy bay ném bom. Vì các yếu tố trên mà chúng đã hỗ trợ đắc lực cho TQLC khi họ tiến sâu hơn vào hệ thống phòng ngự thiên la địa võng của tướng Kuribayshi.

    Trong ngày thứ 3, mưa lạnh đã cầm chân TQLC khi tiến đánh Suribachi cũng làm họ sa lầy khi đánh lên phía bắc. Sư đoàn 4 TQLC đã chịu thương vong nặng nề khi binh lính cố gắng chiếm cao nguyên nằm dọc bờ biển phía đông. Tại đây, đại úy Joe McCarthy đã được tặng thưởng huân chương danh dự khi anh xông qua vùng đất trống và 1 mình diệt 2 lô cốt địch. Sau khi chiếm được mục tiêu, anh gọi lính tiến lên và chiếm 1 sườn núi có tầm quan trọng lớn.

    Cũng ở cánh này, anh trung sĩ nhỏ bé Ross Gray đã chiến đấu bằng cả 1 tiểu đoàn. Trung sĩ Gray được coi như 1 “nhà thuyết giáo” vì thường xuyên đọc Kinh Thánh và từng khẳng định rằng sẽ ko giết ai cả. Nhưng khi thấy bạn thân của mình bị giết ở Saipan, anh đã thay đổi quan điểm. Tại Iwo, Gray “nhà thuyết giáo” đã tiêu diệt 6 lô cốt và 25 lính Nhật và được vinh thưởng huân chương danh dự.

    Đó là những gì xảy ra bên cánh phải trong ngày thứ 3 kinh khủng ấy. Khi trời tối, ngày 21 tháng 2, sư đoàn 4 TQLC bị mất 500 quân, nâng tổng số thương vong lên 2500 người.

    Sư đoàn 5 bên trái thậm chí còn bị tổn thất nặng hơn. Địa hình tươngg đối bằng phẳng ở đây cho phép TQLC sử dụng xe tăng. Sau xe tăng là sự yểm trợ của pháo, bom, rocket từ cả mặt đất, trên biển và trên không, sư 5 đã tiến được tới 1000 m nhưng mất đến 600 quân và tổng số thương vong của sư đoàn 5 trong 3 ngày đầu tiên đạt mốc 2100 người.
  2. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Hôm đó, tướng Schmidt đã tung ra 1 phần quân trừ bị. Trung đoàn 21, sư đoàn 3 TQLC đã lên bờ và chuẩn bị hôm sau sẽ tiến đánh phòng tuyến trung tâm. Trong khi ấy, phía Nhật bắt đầu tiến hành 1 trận phản kích đường không.

    Nhật Bản còn 1 thứ vũ khí để ngăn bước tiến quân Mỹ trên Thái Bình Dương. Đó là kamikaze. Từ này có nghĩa là “thần phong” kỷ niệm 1 sự kiện bất hủ trong lịch sử nước Nhật. Vào năm 1270, hoàng đế nhà Nguyên đã tập trung 1 hạm đội lớn để xâm lược Nhật Bản. Không có ai giúp đỡ, dân Nhật đang chờ sự diệt vong của mình thì thần phong hiện thân là 1 siêu bão xuất hiện đánh tan hạm đội quân Nguyên và cứu thoát nước Nhật.

    Trong 2 năm 1944 và 1945, giới lãnh đạo Nhật bản đang cố gắng tuyệt vọng nhằm cứu nước Nhật 1 lần nữa, lần này là trước “quân xâm lược” Mỹ. Chiến lược của họ là nền tảng là dùng các phi công tự sát, gọi là kamikaze. Trong các trận đánh ở Leyte và Luzon, các máy bay kamikaze đã xuất hiện với số lượng lớn và thay vì thả bom chúng lại lao thẳng xuống các tàu trong hạm đội Mỹ.

    Chiều tối ngày 21 tháng 2, 50 máy bay kamikaze đã tấn công những con tàu ngoài khơi đảo Iwo. Nạn nhân đầu tiên của chúng là chiếc tàu sân bay kỳ cựu Saratoga. 6 chiếc máy bay đã lao xuống chiếc “Sara Maru” (biệt danh của chiếc già nua Saratoga. ND) già nua. 2 chiếc rơi xuống và bốc cháy gần mớm nước bên mạn phải. Ít phút sau, 1 chiếc kamikaze bay sạt qua sàn bay của Saratoga và làm nổ tung nhiều thứ trên đó trước khi lao xuống biển. Dù vậy chiếc Saratoga vẫn ko chìm sau cuộc tiến công. Lính cứu hỏa của nó đã dập tắt các đám cháy và nó lại có thể tiếp nhận máy bay.

    Cách Iwo Jima 32km về phía đông, máy bay kamikaze bay trên đầu 1 đội hình vòng cung 6 tàu sân bay hạng nhẹ (escort carriers) của Mỹ. Một trong số đó là chiếc Bismarck Sea. Lúc này là 6g45 tối và đang có mưa và tuyết rơi thì 1 máy bay kamikaze lao xuống sườn ngang của sàn tàu. Một khu trục hạm nhìn thấy chiếc máy bay nhưng ko bắn vì tưởng đó là quân mình. Nhưng ko phải vậy, chiếc máy bay tự sát đã lao xuống chính giữa tàu. Con tàu rúng động mạnh. Ngư lôi rơi từ trên giá xuống và phát nổ. Máy bay đang đậu trên tàu bốc cháy. Đạn dược bắt lửa nổ tung.

    Đến 7 giờ thì có lệnh “Bỏ tàu!” 800 thủy thủ và TQLC đã phải nhảy xuống dòng nước đen lạnh lẽo. Máy bay Nhật vẫn lao xuống xả đạn vào bọn họ trong khi các tàu hộ tống vừa phải lao tới cứu hộ vừa phải chiến đấu chống lại kẻ thù vô nhân đạo. Rồi đến 1 tiếng nổ kinh hồn. Đuôi chiếc Bismarck Sea nổ tung, chiếc tàu lật nghiêng và chìm. 218 lính Mỹ cũng mất mạng dưới mặt biển gần nó.

    Có 3 tàu Mỹ khác cũng bị tiến công đêm đó nhưng ko thiệt hại nhiều. 50 chiếc máy bay địch bay từ Nhật tới đánh đòn phản kích thành công duy nhất trong chiến dịch Iwo đã ko quay về căn cứ.

    Sư đoàn 3 TQLC đã tham chiến khi trời ngày 22 tháng 2 còn chưa sáng. Trung đoàn 21 tới thay cho trung đoàn 23, sư đoàn 4 đã kiệt sức. Bây giờ lực lượng tấn công trên đảo gồm sư 5 đi cánh trái, sư 3 đi giữa và sư 4 đi bên phải. Nhưng cuộc tiến công của sư đoàn 3 ở trung tâm dưới mưa lạnh và hỏa lực mãnh liệt của đối phương tiến triển rất hạn chế. Đêm xuống họ chỉ tiến được có 250m. Lính sư đoàn 3 nhanh chóng nhận ra rằng Iwo Jima thực sự là 1 cục xương khó nuốt.

    Trong khi đó, bên cánh phải, sư đoàn 4 tiến được còn ít hơn người láng giềng. Nhưng vẫn chịu nhiều tổn thất, trong số đó có Joe Chambers “nhảy nhót”. Một viên đạn súng máy bắn trúng xương đòn trái của ông, xuyên thủng phổi rồi trổ ra sau lưng. Khi viên trung tá đang được băng bó trên mặt đất, đại úy còn Jim Headley bước tới lấy chân đá khẽ vào ông và trêu “Dậy đi ông sếp lười, ở Tulagi ông còn bị nặng hơn mà”. Nhưng lần này thì Joe ‘nhảy nhót’ ko thể dậy nổi và việc ông này phải sơ tán đã khiến trung đoàn 25 bị mất cả 3 tiểu đoàn trưởng kể từ khi đổ bộ.

    Thứ 6, ngày 23 tháng 2, tin về việc thượng cờ trên đỉnh Suribachi đã tới tai các binh sĩ đang tiến công ở phía bắc đảo.
    “Quân ta chiếm được Suribachi rồi. Quốc kỳ đã được sư đoàn 5 TQLC cắm lên đó. Họ thật là giỏi.” 1 sĩ quan trưởng bãi đổ bộ rống lên trong loa. Có những TQLC bạo gan ngoái lại nheo mắt nhìn về phía sau. Một số nhìn thấy lá cờ, nhưng ko lấy làm vui vì mục tiêu của họ vẫn chưa chiếm được. Rồi cái loa lại rống lên nữa: “Chỉ còn vài dặm nữa là ta chiếm hết đảo này…” nhưng những TQLC trẻ tuổi đã biết cái giá phải trả cho vài dặm ấy. “Chỉ còn..” Họ nhại lại. “chỉ còn..”

    Khu vực trung tâm của sư đoàn 3, lính TQLC phải triệt hạ những boong ke, lô cốt để rồi nhận ra rằng họ phải đối đầu với 1 mê cung nguy hiểm tấn công họ từ mọi phía. Việc tiêu diệt 1 vị trí đơn lẻ ko có nghĩa là việc đột phá sẽ tiến triển. Lý do là hệ thống phòng ngự của Kuribayashi có thể “hỗ trợ lẫn nhau”. Việc tiến công vào 1 vị trí phòng ngự ko chỉ phải đối mặt với hỏa lực của nó mà còn phải hứng chịu rất hỏa lực dữ dội từ các vị trí khác ở xung quanh. Tiêu diệt được 1 vị trí chỉ làm sứt mẻ chút ít cho phòng tuyến địch. Có vẻ như quân Nhật đã tạo ra 1 thứ thiên la địa võng khổng lồ bằng bê tông cốt thép và sư đoàn 3 TQLC bên trong nó cứ phải đánh đi đánh lại nhưng thành công rất ít ỏi.

    Có một đại đội bị gìm chặt. Họ bị mất 8 trong số 9 tay súng phun lửa trong nỗ lực đánh bật quân thù. Xạ thủ phun lửa thứ 9 là hạ sĩ Hershel Williams, anh này tiến công với sự yểm trợ của 4 lính súng trường. Luồng lửa vàng phụt ra từ súng của anh đã thiêu chết ngay 1 lính bắn tỉa Nhật. Sau đó anh diệt thêm 4 tên địch nữa. Cứ từ từ tiến lên Williams ‘nướng’ hết vị trí này tới vị trí khác. Trong suốt 4 giờ tiến công anh đã diệt được một chuỗi vị trí then chốt của địch và được thưởng huân chương danh dự.
  3. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Tuy nhiên khu vực trung tâm đã tiến ko đủ xa. Sư đoàn 3 bị tụt lại so với sư 5 bên trái và sư 4 bên phải. Điều này khiến cho ko thể hình thành 1 chiến tuyến thẳng từ bờ biển này tới bờ bờ kia của đảo. Các sư đoàn đi 2 cánh cũng ko dám tiến thêm vì lo ngại sẽ tạo ra khoảng trống giữa họ với sư 3. Tướng Schmidt đã nhận ra việc cần thiết phải nắn thẳng tuyến tấn công khi ông lên bờ để nắm toàn quyền chỉ huy trận đánh vào ngày 23. Việc này cũng khiến cho tướng Erskine, tư lệnh sư đoàn 3, đã ở trên Iwo rất lo buồn. Đêm đó ông chỉ thị cho quân mình rằng ngày mai họ sẽ phải tiến lên “bằng mọi giá.”

    Ngày 24 là ngày thứ 7. Ngày này bắt đầu với hỏa lực hết công suất của Mỹ dội xuống quân trú phòng, những kẻ địch vô hình. Nhưng đến khi TQLC thuộc sư đoàn 3 phải tiến công mà ko có xe tăng hỗ trợ thì nhanh chóng có ngay 2 đại đội trưởng bị giết. Trung úy Raoul Archambault lên nắm quyền chỉ huy 1 đại đội. Anh này là 1 cựu binh từng chiến đấu ở Bougainville và Guam. Archambault có khổ người cao lêu ngêu và là 1 chỉ huy gương mẫu. Lính dưới quyền bắt đầu hò hét khi anh dẫn họ tiến lên. Gió thổi cát bay khiến mặt họ như bị roi quất. Gào tướng lên, các TQLC đã tràn qua tuyến lô cốt thứ nhất và sau đó xông tới sườn núi hướng tới sân bay số 2.

    Cuối cùng thì các xe tăng cũng đã có thể tiến lên đằng sau quân của Archambault, chúng bắn đầu quét sạch các vị trí địch còn sót lại. TQLC cuối cùng cũng đã đột phá được cửa mở mà họ hằng mong đợi. Giờ thì lính Mỹ đang hò hét càn qua sân bay. Có những người lính mặc quân phục xanh sẫm gục xuống, nhưng những người khác vẫn xông lên. Họ đã ùa tới 1 sườn đồi cao 50 bộ nằm ngay phía bắc sân bay và rồi bị pháo binh quân mình bắn lầm. Để tránh pháo, TQLC phải lùi xuống đồi, đến khi pháo thôi bắn thì họ lại xông lên. Sau đó lính Nhật phản kích và đánh bật họ xuống 1 lần nữa. Vào lúc này 1 đại đội khác đã tràn qua điểm đột phá và sát cánh cùng đơn vị của Archambault nhưng cả 2 đều bị đánh vào sườn đang hở nên họ chỉ còn cách tiến tới trước.

    Khi quân của Archambault leo lên sườn đồi lần thứ 3 thì 1 lànn sóng lính Nhật tràn từ đỉnh đồi xuống chỗ họ. Sắc áo nâu trộn lẫn với áo xanh. Tiếng gào thét của cả 2 thứ tiếng rộ lên : “Banzai! Banzai!” đan xen với “Giết! Giết!”. Chân lún xuống cát tới tận mắt cá, đâu lưng vào nhau, chiến đấu bằng lưỡi lê, báng súng, dao găm và nắm đấm, các TQLC kiên quyết bám trụ. Khi trận đánh kết thúc, chỉ còn lại mình họ là còn đứng giữa 50 xác lính Nhật. Giờ thì đỉnh đồi đã trong tầm tay, họ lại tiến lên rồi đào công sự nghỉ đêm. Mệnh lệnh tiến lên “bằng mọi giá” giờ đã đổi thành bám trụ “bằng mọi giá”.

    Lính Nhật ở đầu kia đảo cũng nhận được tin đỉnh Suribachi bị chiếm vào thứ 7. Tin báo do 1 trung úy hải quân cùng 1 toán lính đã vượt qua phòng tuyến Mỹ, thoát khỏi ngọn núi lửa đưa đến. Nhưng anh trung úy mệt mỏi, máu me lại nhận sự đón tiếp 1 cách lạ lùng tại sở chỉ huy của đại tá Samaji Inouye. Viên đại tá kết tội anh này đã từ bỏ vị trí.

    Đại tá hải quân Inouye gầm lên “Mày là thằng phản bội! Sao mày lại đến đây? Ko thấy xấu hổ hay sao? Mày là 1 thằng đào ngũ hèn nhát.” Đại tá Inouye hai tay vung cao thanh kiếm Samurai lên trên đầu anh này và thét lên: “Theo quân luật , kẻ đào ngũ sẽ bị xử tử ngay lập tức. Ta sẽ đích thân chặt đầu mày!”
    Người trung úy ko nói 1 câu, quì xuống cúi đầu. Anh ta sẽ ko cãi lại 1 đại tá, thậm chí cũng ko hề nói tới việc anh đã được lệnh thoát ra. Nhưng lưỡi kiếm đã ko chém Xuống. Các sĩ quan phụ tá của đại tá Inouye đã xô tới giật thanh kiếm. Họ hiểu viên đại tá muốn mọi vị trí phải được cố thủ tới người cuối cùng nhưng cũng hiểu rằng người trung úy đã thoát đi để báo tin việc Suribachi thất thủ và anh ta rồi sẽ lại chiến đấu ở phía bắc này.

    Dẫu vậy, đại tá Inouye vẫn ko kìm được nước mắt. Ông cứ lẩm bẩm câu “Suribach đã thất thủ, Suribach đã thất thủ”. Đó chính là điểm khởi đầu của kết thúc và TQLC đã khiến niềm tin của đối phương về khả năng giữ vững được Iwo Jima bị lung lay.

    Quân Mỹ đã phải trả giá về những tiến bộ cho triển vọng chiến thắng. Sau 6 ngày giao tranh tổn thất của họ là 1.600 chết, 5.500 bị thương và 650 người khác phải đi viện do “quá sức chịu đựng”, đây là thuật ngữ để chỉ những người lính quá kiệt sức hay bị sốc trong chiến đấu và ko thể tiếp tục được nữa. Tổng cộng TQLC đã chịu 7.750 thương vong. Đây là mức tổn thất đáng kinh ngạc. Quân Mỹ mới chỉ chiếm được 1/3 đảo Iwo Jima. Quân dự bị đã được tung hết vào tham chiến và lính bổ sung cũng đã tới bù đắp cho các đơn vị tả tơi.

    Lính bổ sung ko hề là những “chiến binh hạng nhì”, họ cũng giỏi và được huấn luyện như những TQLC chết và bị thương mà họ tới thay. Họ cũng là thành phần của các sư đoàn khi tham chiến, được trang bị đầy đủ và ở lại trên tàu cho tới khi cần đến.

    Lính bổ sung bước vào chiến đấu với khó khăn nhân đôi. Họ ko có bạn vì những tiểu đội khi huấn luyện đã bị xé lẻ bổ sung vào từng đơn vị. Trong chiến tranh lính bổ sung giống như những trẻ vô thừa nhận. họ phải gia nhập những tiểu đội hoàn toàn xa lạ và theo thông lệ thì, phải lãnh những nhiệm vụ “khó nhằn.” Khi 1 toán lính bổ sung tới sở chỉ huy 1 đơn vị chiến đấu có thể được đón chào bằng những lời sau đây: “Ok, giờ các cậu đã là người của đại đội F. Chốc nữa chúng ta sẽ tiến ra. Hãy nhớ kỹ điều này: Cố mà giữ lấy 'gáo' và ko được bắn vào TQLC.”

    Và như thế, lính bổ sung bắt đầu được thử lửa. Một khi sống sót qua 1, 2 ngày họ sẽ được coi như “TQLC tốt” và được các thành viên trong tiểu đội chấp nhận như lính ‘cũ’. Thực tế là trên đảo Iwo Jima hiếm có tiểu đội nào tồn tại được với toàn lính ‘cũ’ ban đầu. Và khi trận chiến kết thúc những chàng lính bổ sung đều đã trở thành “cựu trào”.
    DepTraiDeu, anhcos, nobita11024 người khác thích bài này.
  4. saruman

    saruman Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    31/07/2006
    Bài viết:
    1.684
    Đã được thích:
    140
    Cụ cứ lo biên dịch cho hết bộ Soviet Storm đi đã, hóng mãi. Ngoài ra còn có bộ The unknown war mà bachyen ở Nuocnga.net đang làm, có 1 số từ dịch không đúng lắm về chuyên môn, cụ có hứng thú thì giúp đỡ đi
    danngoc thích bài này.
  5. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Ban dich Soviet Storm của bác danngoc là cho bản tiếng Anh ko khớp với bản tiếng Nga của e mới chán chứ...mà 2 bản này lại đc biên tập khác nhau...bác saruman có file phụ đề của The unknown war ko? share cho em với...Thanks
  6. saruman

    saruman Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    31/07/2006
    Bài viết:
    1.684
    Đã được thích:
    140
  7. longmuonhieu

    longmuonhieu Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    15/07/2013
    Bài viết:
    1.081
    Đã được thích:
    232
    hóng các bạn dịch nhanh
  8. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Khi quân bổ sung được đưa lên tuyến đầu ngày 25 tháng 2 (hay ngày thứ 7 của trận đánh), thì lực lượng dự bị cũng được dốc cạn. Đó là lính trung đoàn 9, sư đoàn 3 TQLC. Trung đoàn 9 tới thay cho trung đoàn 21 ở trung tâm. Đơn vị này tiến qua hành lang chọc sâu vào phòng tuyến đối phương do quân của Archambault mở ra và chật vật tiến tới đồi 199.

    Đây là quả đồi rất quan trọng nằm khống chế sân bay số 2. Địch quân ở đây đã cố thủ suốt 3 ngày. Yếu tố quan trọng trong việc chiếm được quả đồi chính là nhờ thành tích cá nhân của binh nhất Wilson Watson. Sau khi một mình phá hủy 1 lô cốt, Watson leo lên đỉnh, gan dạ đứng quạt trung liên bất chấp đạn địch và đã diệt 60 lính Nhật. Anh chỉ chịu lui xuống sau khi bắn hết đạn. Các TQLC cho rằng phải nhờ phép lạ mà Wilson Watson mới có thể toàn mạng để nhận huân chương danh dự.

    Ngày 27 tháng 2, khi đồi 199 lọt vào tay quân Mỹ, chiến tuyến méo mó của quân Mỹ cuối cùng cũng đã được nắn thẳng. Sân bay số 2 đã bị chiếm gần hết và quân Nhật chỉ còn giữ được 1/3 đảo. Mỹ đã đổ lên bờ 50.000 quân và 2000 lính ong biển trong số đó lo việc sửa chữa, mở rộng sân bay số 1. Giờ thì ngoài tiếng ồn ào lúc to lúc nhỏ của trận đánh còn có tiếng gầm gừ đều đặn của xe ủi đất. Tất nhiên ko phải tất cả bọn họ đều làm việc tại sân bay vì còn phải dành ra 1 số để lo xây dựng nghĩa trang nữa.





    Chương 6
    Trong cối xay thịt




    Ngày 25 tháng 2, trước khi đồi 199 bị chiếm 2 ngày, cuộc tiến quân của Mỹ trên cả 2 cánh trở nên rất đẫm máu. Sư đoàn 5 trên bờ biển phía tây phải leo lên 1 dãy đồi lởm chởm chi chít những công sự có tên là đồi 362A. Còn trên bờ biển phía đông thì sư đoàn 4 cũng chui đầu vào “cối xay thịt”.

    “Cối xay thịt” là cái tên TQLC đặt cho 1 hệ thống phòng thủ nằm trải dài trên đảo, ngay phía đông sân bay số 2. Chúng nằm ở đây cứ như là ba cái lưỡi dao ác nghiệt của cái máy xay thịt đúng theo nghĩa đen. Chúng là đồi 382, là nơi cao nhất ở phía bắc đảo, mấy quả đồi trọc được gọi là Turkey Knob (bướu của người Thổ), và 1 bãi đá tên là Giảng đường (Amphitheater). Trung tâm thông tin liên lạc của Nhật nằm trong khu phức hợp này. Tại đây có 1 hệ thống vô hình vô ảnh những hang động, địa đạo và lính Nhật ở trong đó có thể quan sát rõ quân Mỹ ngay từ lúc mới đổ bộ.

    Không thể tiếp cận “cối xay thịt” mà tránh bị phát hiện. Hỏa lực bắn phá của Mỹ đã khiến cây cối trơ trụi hết và lộ ra 1 mê cung toàn đá và các khe chạy dài xuống biển. Mọi đường tiếp cận đều được canh phòng bởi xe tăng được chôn xuống đất chỉ hở ra tháp pháo. Phía sau chúng, được giấu kỹ trong hang động ko thể nhìn thấy là súng máy, súng cối, pháo chống tăng, sơn pháo và pháo phòng không hạ nòng bắn thẳng. Đồi 382, Turkey Knob và Amphitheater đều có thể yểm trợ lẫn nhau. Chúng có khả năng tự bảo vệ hay hỗ trợ vị trí khác. Không thể chiếm “cối xay thịt” bằng cách chiếm dần từng cứ điểm mà phải cùng đánh một lúc.

    Sư đoàn 4 TQLC bắt đầu cuộc tấn công bằng 1 trận oanh kích dữ dội. Pháo mặt đất ầm ầm như sấm, hải pháo rền vang, tàu chở súng cối và tàu đổ bộ chạy tới sát bờ nã đạn vào các khe núi. Trong khi những xe tăng lội nước nhanh nhẹn xạ kích vùng gần bờ thì máy bay từ tàu sân bay gào rú lao qua màn khói bụi xuống cắt bom. Trong khi vẫn đang oanh kích dữ dội, sư đoàn 4 cho xe tăng tiến qua vùng trách nhiệm của sư 3, nỗ lực đi vòng để đánh tập hậu quân địch. Cùng lúc các xe tăng có gắn ủi đất tiến lên mở đường vượt qua những đống đá vỡ vụn.

    Sau đó tới lượt bộ binh xông lên tiến công. Ban đầu TQLC tiến lên đồi 382 dễ 1 cách đáng ngạc nhiên, nhưng khi lên đến đỉnh thì quân địch đã kịp hồi phục sau cơn sốc của trận oanh kích và bắt đầu nổ súng. TQLC bị gìm chặt xuống đất, và thậm chí còn bị đánh từ phía sau nơi có hệ thống lô cốt được giấu kín mà họ đã bỏ qua. Nhờ màn khói che phủ, TQLC rút khỏi đồi 382. Hôm đó họ tiến được 100m, hay “1 bàn thắng”, như thiếu tá Frank Garretson nói. Cựu ngôi sao bóng bầu dục này khoái ước lượng tiến triển trên đảo Iwo bằng thước đo 100m = “ 1 bàn thắng”.

    Kể từ khi đổ bộ đến lúc trận đánh kết thúc đêm hôm ấy, TQLC đã chiếm được 2/5 đảo Iwo Jima và bị thương vong 8.000. Tại Nhật Bản, đài phát thanh Tokyo hân hoan loan tin và thổi phồng thêm mức tổn thất cao ngút của Mỹ. Đài rêu rao rằng quân thù trên đảo Iwo Jima chỉ bám giữ được 1 mẩu đất “ko lớn hơn bàn tay”. Nhưng một số TQLC ở đồi 382 vẫn đồng tình với kiểu ví von này, vì thế chông chênh hiện nay của họ. Họ ko nhận thức được rằng mình đang tấn công vào nửa phía đông của hệ thống phòng thủ chủ yếu của tướng Kuribayashi và việc tiến được 100m cũng quan trọng như việc chỉ huy quân Nhật sẵn lòng qui hàng.

    “Một bàn thắng” là tất cả TQLC đạt được ngày hôm sau, 26 tháng 2 nhưng họ đã diệt được các lô cốt, vị trí mà họ từng bỏ sót. Binh nhất Douglas Jacobson, 1 lính súng trường, đã làm được việc này. Khi tiến lên lại đồi 382 ngày hôm ấy,thì anh thấy có khẩu bazooka lăn xuống. Jacobson liền bỏ súng trường và nhặt lấy khẩu bazooka. Phóng từ vị trí này tới vị trí khác như 1 gã đang phát khùng, anh ta phá hủy 16 lô cốt, hạ 1 xe tăng và giết chết 75 lính Nhật. Jacobson đã giúp ích rất nhiều cho trung đoàn mình và được thưởng huân chương danh dự vì lòng dũng cảm. Tuy thế TQLC vẫn phải rút quân khi đêm xuống.

    Chuyện tương tự cũng xảy ra ở Turkey Knob và Amphitheater. Mỗi bước tiến sâu vào hệ thống phòng ngự của đối phương, đều phải trả bằng mạng sống TQLC. Quân Nhật chỉ việc rút lui rồi gọi pháo, cối dập xuống vị trí của họ. Sau khi lính Mỹ buộc phải rút ra lúc hoàng hôn, quân Nhật lại quay trở lại và chuẩn bị cho trận so găng đẫm máu ngày hôm sau.
    DepTraiDeugakocanh thích bài này.
  9. lampham1977h

    lampham1977h Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2014
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    em vẫn hóng tiếp
  10. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Suốt 1 tuần từ 25 tháng 2 đến ngày 3 tháng 3. Sư đoàn 4 bị nghiền nát trong cối xay thịt. Thương vong cao đến mức báo động khi sư 4 phải dùng tới 200 lít máu chỉ trong có 1 ngày. Tuy nhiên ngày qua ngày, sức chống trả của Kuribayashi ở phía đông yếu dần. Tướng Cates tung ngày càng nhiều các đơn vị mới vào tham chiến. Các vị trí quân Nhật dần dần nối nhau bị tiêu diệt hoặc bị cô lập.

    Ở Turkey Knob, 1 khẩu sơn pháo 75 mm được kéo lên và bắn thẳng vào 1 boong ke nằm ở trung tâm và cao nhất tuyến phòng thủ. Được hỏa lực súng trường yểm trợ, lính bộc phá leo lên tường boong ke, họ dùng bộc phá đánh thủng nhiều lỗ trên tường. Rồi xe tăng ủi đất đi trước mở đường cho 1 xe tăng phun lửa. Chiếc xe tăng phun lửa gầm rú phụt lưỡi lửa vào các lỗ. Nhưng boong ke vẫn trơ trơ cũng giống như Turkey Knob, như Amphitheater, và như đồi 382.

    Thứ 6 ngày 2 tháng 3, sau 6 ngày tấn công vào cối xay thịt, sư đoàn 4 TQLC dốc toàn lực tiến đánh tất cả 3 mục tiêu hiểm ác này. Turkey Knob và Amphitheater mỗi cứ điểm do 1 trung đoàn tấn công. Mục đích là để khống chế các hỏa điểm ko để cho chúng bắn vào lực lượng đánh lên đồi 382. Lần này TQLC đã thành công.

    Đại đội E dưới sự chỉ huy của thiếu tá Rolo Carey, cùng đại đội F của đại úy Walter Ridlon chuẩn bị tiến lên đồi 382. Trước khi lên, trọng pháo tiến hành bắn chế áp. Tiếp đến là pháo tăng và hỏa tiễn phóng từ xe tải (pháo phản lực?). Quân của thiếu tá Carey tiến bên trái, quân của đại úy Ridlon đi bên phải. Đến giữa buổi sáng 1 trung đội của Carey đã tới sát cái ăng ten radar bị gãy đổ trên đỉnh đồi.

    Rồi Carey bị đạn súng máy quật ngã. Đại úy Pat Donlan lên nắm đại đội E. Mấy tiếng sau Donlan bị trúng mảnh đạn. Trung úy Stanley Osborne vừa lên thay thì 1 loạt pháo giết chết anh ta, phạt cụt chân phải của Donlan đồng thời cũng giết thêm 1 sĩ quan và làm bị thương 1 người khác. Lúc này thì thiếu úy Richard Reich là sĩ quan duy nhất còn lại trong cái đại đội tả tơi này.

    Trong khi đó đại đội F của đại úy Ridlon cũng đang đánh lên. Gặp hỏa lực yếu, TQLC bên này tiến nhanh lên đỉnh đồi rồi xông lên chiếm nó vào giữ buổi chiều. Đại úy Ridlon gọi về chỉ huy sở báo tin anh đã lên được đỉnh đồi 382. Tối đó thiếu tá Garretson viết trong nhật ký: “Tiến bộ trong ngày. Gần được 2 bàn thắng.” Dù TQLC đã chiếm được đỉnh đồi họ vẫn chưa chinh phục được nó và đại đội E ngày hôm sau lại phải trải qua 1 thử thách nữa.

    Trung úy William Crecink tới thay thiếu úy Reich chỉ huy đại đội nhưng anh này nhanh chóng bị thương và Reich lại 1 lần nữa lên nắm quyền. Sau đó đại úy Charles Ireland tới thay rồi anh này cũng bị thương nốt và Reich lại lần thứ 3 lên chỉ huy đại đội E. Đại úy Robert O’Mealia tới thay cho anh lần thứ 3 rồi bị mảnh pháo giết chết, nhưng thiếu úy Reich sẽ ko còn cơ hội chỉ huy đại đội lần thứ 4 vì đại đội E đã ko còn nữa.

    Những lính còn lại của đơn vị được sát nhập vào đại đội F do đại úy Ridlon chỉ huy. Với số quân chắp vá này, Ridlon đã quét sạch những ổ đề kháng cuối cùng trên đồi 382. Turkey Knob và Amphitheater vẫn chưa bị chiếm nhưng đã yếu đi. Ngày hôm sau đại đội F được rút qua cửa mở ra nghỉ. “Cối xay thịt” đã vỡ và tuyến phòng ngự thứ nhất của Kuribayashi đã bị chọc thủng.

    Một lần nữa quân Mỹ phải trả giá đắt. Sư đoàn 4 bị mất 2.880 quân trong 1 tuần giao tranh tại “cối xay thịt”. Lúc này tổng số thương vong của đơn vị là 6.600 người chết và bị thương.

    Trong khi đó sư đoàn 3 ở trung tâm cũng đã chọc thủng phòng tuyến thứ nhất của tướng Kuribayashi, họ đột phá được nhờ 1 loạt các trận đánh thọc sườn và đã tràn ngập 1 nửa sân bay số 3.

    Sư đoàn 5 bên trái cũng đã đột phá được nhưng ko vất vả bằng sư đoàn 4.

    Sư đoàn 5 tiến lên và giành được các bãi biển phía tây đảo, dù ở đây sóng cao và còn nguy hiểm, bãi nhận hàng tiếp tế thứ nhì cho tuyến đầu vẫn được xây dựng. Tướng Harry Schmidt đặt bộ tư lệnh quân đoàn 5 của ông ở đây và tới 1 tháng 3 thì Howlin Smith “điên” cũng đến. Khi 2 người đang đứng nói chuyện bên ngoài căn lều của Schmidt, họ thấy chiếc tàu chở đạn Columbia Victory đang cập bờ để dỡ đạn pháo xuống.

    Đột nhiên pháo Nhật bắt đầu rót xuống tàu. Từ cao nguyên đối phương đang chiếm giữ, đạn pháo nối nhau dập xuống. Hai ông tướng TQLC hãi hùng chứng kiến. Họ đều biết nếu Columbia Victory bị bắn trúng thì sẽ kích nổ hàng ngàn tấn đạn và quét sạch vùng đất thấp của đảo cùng tất cả người và đồ tiếp tế.

    Trong lúc họ đang xem, 2 loạt pháo rớt xuống phía đông chiếc Columbia Victory. Chiếc tàu quay mũi và tháo chạy ra ngoài khơi. Loạt pháo thứ 3 dập xuống phía trước con tàu làm cho 2 ông tướng cũng như tất cả mọi người trên bãi biển hết sức lo lắng. “Loạt tiếp theo sẽ trúng nó mất thôi !” Smith nói.

    Nhưng loạt thứ 4 cũng trượt và rơi xuống sau đuôi tàu và trước khi pháo địch bắn tiếp, Columbia Victory đã thoát ra cự ly an toàn. Nó sẽ ko quay lại cho tới khi TQLC chiếm được dãy núi và khóa được mõm pháo địch.

    Đồi 362A cũng bị chiếm ngày hôm ấy. Nhưng chàng hạ sĩ dũng cảm Tony Stein đã tử trận trong trận đánh lên cứ điểm đó. Đại đội trưởng cần người đi thám sát, và Tony Stein đã tình nguyện đi. Anh ko trở về. Ba người lính đã góp phần thượng cờ trên đỉnh Suribachi cũng bị giết trong trận đánh chiếm đồi 362A của sư đoàn 5 cùng với cả trung tá Chandler Johnson, viên tiểu đoàn trưởng đã ra lệnh dựng lá cờ sao vạch trên ngọn núi lửa và trung sĩ William Walsh, người được tặng huân chương danh dự, khi dũng cảm lấy thân mình nằm đè lên khối thuốc nổ của địch để cứu mạng đồng đội.
    DepTraiDeuanhcos thích bài này.

Chia sẻ trang này