1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TRẬN IWO JIMA

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 10/02/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lampham1977h

    lampham1977h Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2014
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    Nếu mỗi chương bac post́ thêm Pic bản đồ như trận Điện Biên Phủ thì sẽ dễ hiểu và hay hơn rất nhiều, thanks
  2. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    sách ko có bản đồ...hay bác tìm giúp e đê...thanks
  3. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Đồi 362A nằm ở bờ biển phía đông chỉ thấp hơn đồi 382 có 20 bộ được cố thủ rất quyết liệt. Có những lúc TQLC phải lăn những phuy xăng xuống hang động rồi bắn xuống để thiêu cháy quân Nhật. Cũng có khi họ phải treo mình trên vách đá dòng dây buộc thuốc nổ rồi thả vào các hang dưới thấp.

    Đúng như huấn lệnh, quân Nhật đã cố thủ ngọn đồi cho đến người cuối cùng. Và người lính cuối cùng còn sống, cũng đã tự sát theo như truyền thống kỳ lạ của Nhật Bản. Các TQLC thận trọng quan sát khi thấy anh ta bò ra khỏi hang, tay cầm 1 quả lựu đạn. Họ hụp đầu xuống núp sau đá khi thấy anh ta đập quả lựu đạn lên mũ sắt để mở kíp. Nhưng ko thấy nó bay tới. Khi TQLC ló đầu lên thì thấy người lính Nhật đang áp lựu đạn vào tai như đang lắng nghe nó. Anh ta lại đập nó lên mũ sắt rồi lại áp xuống tai. Vẫn ko nổ. Và tới lần thứ 3….nó mới nổ tung.

    Sau khi đồi 362A thất thủ, sư đoàn 5 ko hề ngừng lại. Sư đoàn tiến lên trước về hướng bờ biển phía trước. Ngày 3 tháng 3, sư đoàn bị tổn thất rất nặng vì có tới 518 người chết và bị thương, đây là ngày họ có mức thương vong cao thứ 2 suốt toàn chiến dịch. Những cũng hôm đó, sư đoàn có 5 quân nhân được tặng thưởng huân chương danh dự, đây là 1 kỷ lục tuyện vời trong quân sử Hoa Kỳ.
    Hạ sĩ Charles Berry và binh nhất William Caddy đã được thưởng huân chương vì đã hy sinh thân mình cứu đồng đội. Cả 2 đều nằm đè lên lựu đạn địch.

    Lính cứu thương George Wahlen vẫn còn sống để nhận huân chương dù bị thương tới 3 lần trong 6 ngày. Lần cuối anh bị thương nặng, nhưng Wahlen vẫn nhất quyết đi theo đơn vị để cứu chữa đồng đội. Nhưng cuối cùng anh cũng gục ngã và phải đưa đi sơ tán.

    Trung sĩ William Harrell đang trong phiên gác đầu của buổi sáng hôm đó thì 1 quả lựu đạn địch rơi xuống. Nó phát nổ làm anh vỡ xương đùi và gãy tay trái. Sau đó 1 tên Nhật múa gươm lao tới tấn công. Harrell dùng tay phải rút súng lục ra và bắn chết hắn. Thêm nhiều lính Nhật nữa tới xông tới, Harrell vẫn chiến đấu cho đến khi gục xuống vì mất máu. Một lính Nhật chạy đến và gài 1 quả lựu đạn dưới đầu anh. Harrell kịp tỉnh lại giết hắn rồi cố sức đẩy quả lựu đạn ra xa. Nó phát nổ giết chết 1 tên Nhật khác và xé nát tay phải của Harrell. Người trung sĩ lại ngất đi. Khi bình minh tới người ta tìm thấy anh nằm 1 tá xác lính Nhật. Anh đã giữ vững vị trí và còn sống để nhận phần thưởng cao quý nhất của đất nước.

    Lính cứu thương Jack Williams cũng được thưởng huân chương danh dự hôm đó. Trong khi 2 bên ném lựu đạn qua lại, anh xông ra giữa để cứu 1 TQLC bị thương. Một lính bắn tỉa địch đã bắn trúng anh 3 lần khi anh đang quỳ bên cạnh người thương binh ấy. Nhưng Williams vẫn ko từ bỏ công việc. Sau khi băng bó cho thương binh xong, anh mới băng đến vết thủng trên bụng mình. Sau đó anh còn sơ cứu thêm 1 TQLC nữa. Nhưng 1 viên đạn thù đã vĩnh viễn quật ngã anh.

    Với những người lính như thế, sư đoàn 5 của tướng Keller Rockey đã chọc thủng được cánh tây tuyến phòng ngự kiên cố của Kuribayashi. Đòn tiến công của sư 5 kết hợp việc chiếm “cối xay thịt” bên cánh đông và sự đột phá của sư đoàn 3 đi giữa đã khiến địch quân đứng trước nguy cơ thất bại.

    Ngày 3 tháng 3, 13 sau khi đổ bộ, tướng Kuribayash đã mất gần hết pháo, xe tăng cùng 65% số sĩ quan. Ông ta chỉ còn 3500 lính chiến còn có thể chiến đấu. Hệ thống thông tin đã bị cắt đứt và nó có nghĩa ông ko thể liên lạc với các chỉ huy cấp dưới đang đảm trách các khu vực khác nhau trong hệ thống phòng thủ. Kết quả là lính Nhật cố thủ Iwo Jima phải chiến đấu như rắn ko đầu.
    Tướng Kuribayashi vẫn quyết tâm chiến đấu. Ông gọi điện về Tokyo : “Nếu ko bị oanh kích bằng máy bay và tàu chiến thì tôi chẳng coi sức chiến đấu của 3 sư đoàn quân Mỹ là gì.”

    Tuy nhiên Mỹ lại oanh kích ko ngừng, và viên tư lệnh Nhật bất chấp tất cả, vẫn nỗ lực gây nên những tổn thất tồi tệ nhất cho TQLC tấn công. Trong 2 tuần kinh khủng đó, phía Mỹ chịu thiệt hại với 3000 quân chết, 13.000 bị thương. Nhưng họ ko hề biết rằng đã làm nứt vỡ hệ thống phòng ngự mạnh nhất của đối phương vì gần như 1 nửa hòn đảo vẫn còn nằm trong tay quân Nhật.












    Chương 7
    Đột phá












    Lúc này quân Mỹ đã chiếm được hơn 1 nửa Iwo Jima và nhận ra rằng cái hòn đảo lưu huỳnh này càng quái đản, xấu xí.

    Ở đầu phía nam đảo và quanh các sân bay, trong khi TQLC vẫn phải lạnh run khi qua đêm trong các hố cá nhân thì xa về phía bắc họ phải tiến vào những suối lưu huỳnh của Nhật. Chính ở đây, tướng Smith đã nói: “Dường như đây là những gì còn lại sau khi tạo ra địa ngục”

    Không khí đầy mùi lưu hình hôi thối. Lưu huỳnh phun lên làm mặt đất nhuộm 1 màu trắng và vàng nhợt chết chóc. Thật khó có thể đào công sự mà ko phải tắm lưu huỳnh. Họ có thể nấu khẩu phần C bằng cách vùi nó xuống đất trong vòng 25 phút. Khi cần nấu cà phê, họ chỉ việc vục bi đông xuống suối lưu huỳnh. Có khi nhiệt độ của nước phun lên mặt đất nóng tới 70 -80 độ C.

    TQLC thường xuyên phải đối mặt với những thứ quái dị như vậy trong suốt quá trình chiến đấu. Họ đã phải chiến đấu và giành chiến thắng trong rừng rậm, sình lầy và sốt rét khi tiến hành chiến dịch trên quần đảo Solomon. Hay trên các hòn đảo san hô nóng như rang của quần đảo Gilbert, Marshall và Caroline. TQLC biết họ cũng sẽ làm được như vậy hòn đảo kỳ quái toàn đá với cát nóng lạnh thất thường này. Tướng Kuribayashi ngày 4 tháng 3 hình như cũng có vẻ đồng tình với suy nghĩ của họ. Hôm đó ông gọi về Tokyo để xin tàu và máy bay tới cứu viện. Ông xin: “Hãy phái chúng tới đây thì tôi sẽ giữ được đảo. Còn ko thì bó tay.”

    Vị tư lệnh Nhật có vẻ ko chắc chắn nữa rồi nhưng ko có tàu hay máy bay nào đến hết. Thêm nữa, kẻ thù của ông hôm ấy lại lên tinh thần do sự kiện sau đây.
    gakocanhBoyluudan85 thích bài này.
  4. gakocanh

    gakocanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/04/2011
    Bài viết:
    207
    Đã được thích:
    162
    em xem phim Iwo Jima của Client Eastwood làm vs cái nhìn từ phía Nhật thì cuối phim tướng Kuribayashi chết và đc anh lính,thợ làm bánh chôn.ko biết giờ đã tìm đc xác chưa nhỉ?
    Klq nhưng từ Iwo Jima em khoái Client Eastwood.sau này xem phim của ông mới thực sự phục ông.làm nhìn nhảm ra phim nhảm,phim LS ra phim LS.ko xuyên tạc,chửi bới đối phương
  5. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
  6. halosun

    halosun Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    31/07/2006
    Bài viết:
    18.942
    Đã được thích:
    17.451
  7. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Buổi chiều ngày 4 tháng 3, điện đài viên William Welsh đang trực theo dõi tần số cứu hộ trên chiếc tàu chỉ huy Auburn, khi anh vừa chơi xong 1 ván ô chữ tai nghe của anh có tiếng gọi.

    “Chào Gatepost, đây là Nine Bakecable. Chúng tôi đang bị lạc. Nhờ chỉ dẫn.”

    Welsh trả lời: “ Chào Nine Bakecable, Gatepost đây. Các anh là ai?”
    “1 “quái vật” của bọn tôi sắp cạn nhiên liệu. Xin chỉ hướng cho.”

    Một sĩ quan kiểm tra danh sách mật danh và biết “quái vật” là máy bay B-29. Các pháo đài bay này sáng hôm đó đã không kích Nhật Bản giờ thì rõ ràng là có 1 chiếc đang xin hạ cánh khẩn cấp xuống Iwo Jima! Sự phấn khởi lan tràn trên tàu Auburn. Ngay lúc đó đài kiểm soát không lưu từ quần đảo Mariana lại cảnh báo hãy tránh xa khỏi đảo Iwo, còn trên bờ, sân bay nhanh chóng được dọn sạch để “bé bự” tiếp đất.

    Chỉ 2 tuần sau khi TQLC đổ bộ lên bờ, đảo Iwo đã bắt đầu hoạt động đúng mục đích giành cho nó – dù cuộc giao tranh ác liệt trên đảo vẫn đang tiếp diễn. Khi tin trên lan đến, TQLC, ong biển đã chạy ùa về phía sân bay.
    Trên trời ngoài khơi xa, chiếc B-29 Dinah Might, bay qua mưa và sương mù, với cửa khoang bom mở. Đó chính là trục trặc của nó. Cửa khoang bom ko đóng được nên gió qua đó hút vào mày bay, khiến nó bay chậm và đã phải dùng gần hết nhiên liệu. Khi trung úy Fred Malo, phi công, thử dùng bình xăng dự phòng thì lại nhận ra ko thể mở van. Dinah Might chỉ còn có thể chọn giữa đảo Iwo và đại dương.
    Lúc này, trung sĩ James Cox, điện đài viên trên chiếc Dinah Might đã nhận được hướng dẫn của tàu Auburn. Welsh chỉ dẫn cho anh ta: Hướng 167, 28 dặm. Anh muốn xuống biển hay hạ cánh trên đường băng đây?”
    “Chúng tôi muốn hạ cánh.”

    “Rõ rồi. Sẽ có đường băng trống cho các anh.”

    Trung úy Malo mau chóng nhìn thấy đảo Iwo. Ban đầu nó chỉ như 1 hạt bụi nhỏ trên mặt biển, rồi to bằng cục than và cứ thế lớn dần… Malo bay vòng vòng 2 lần trên đảo, mà ko lần nào nhìn thấy cái đường băng nhỏ hẹp. Đến vòng thứ 3 thì anh mới bay thẳng hướng đường băng. Chiếc máy bay kềnh càng nặng 60 tấn tiếp đất cái ‘rầm’, nghe như tiếng pháo nổ. Khắp nơi dậy lên tiếng hò reo cổ vũ của lính Mỹ, cánh trái của máy bay tiện đứt cột dây điện thoại như lưỡi hái cắt ngọn rơm, động cơ ầm ầm tạo ra một đám bụi. Khi màn bụi tan hết, chiếc Dinah Might đã an toàn đậu ở cuối đường băng. Trung úy Malo cùng phi hành đoàn là tổ lái B-29 đầu tiên hạ cánh xuống đảo Iwo Jima. Tổng cộng đã có tới 2251 chiếc pháo đài bay, cùng 24.000 lính Mỹ được cứu thoát nhờ hạ cánh khẩn cấp trên hòn đảo tí hon này.

    Đó chính là lợi ích đảo Iwo mang lại. Và đây là lần đầu tiên trong suốt cuộc chiến, giá trị của 1 mục tiêu trở nên hiện thực trước cả khi bị chiếm.

    Ngay sau chuyến hạ cánh đầy ấn tượng của Dinah Might, TQLC trên đảo Iwo được nghỉ ngơi. Tướng Schmidt đã ban cho những binh sĩ mệt mỏi của mình 1 “ngày nghỉ”. Họ được đọc thư, ăn nóng, hay nếu có thể thì tẩy rửa lớp bụi màu xám của Iwo khỏi cơ thể hay xa xỉ hơn nữa là cạo râu. Trong khi đó các sư đoàn tái tổ chức lại. Hai tướng Schmidt và Smith đã quyết định hôm sau sẽ tấn công phối hợp bằng cả 3 sư đoàn. Họ hy vọng lần này sẽ vượt qua được tuyến phòng thủ cuối cùng của Kuribayashi và nhanh chóng giành chiến thắng.

    Yêu cầu phải thắng nhanh khiến TQLC phải trở lại tấn công liên tục. Việc sớm chiếm được đảo sẽ giải phóng cho hạm đội đi làm nhiệm vụ khác. Nếu thắng sẽ có thêm nhiều sân bay cho máy bay chiến đấu để bảo vệ những chiếc B-29 đi ném bom nước Nhật, giúp bảo vệ sườn cho chiến dịch xâm chiếm đảo Okinawa và đẩy nhanh tiến độ chiếm Nhật Bản.

    Trong thời gian chiến tranh, cố gắng thắng nhanh có thể gây ra sự hy sinh sinh mạng ko cần thiết, nhưng về dài hạn thì lại giúp tiết kiệm xương máu. Việc chiếm được vùng đất thấp của Iwo Jima và sân bay lớn ở đó đã góp phần tiết kiệm sinh mạng phi công Mỹ và những chiếc máy bay B-29 quý giá.

    Vì thế, vào sáng ngày 6 tháng 3, cuộc oanh kích dữ dội nhất chiến dịch đã bắt đầu. Nó có sứ tàn phá khủng khiếp. Tất cả các cỡ pháo trên bờ, trên tàu chiến đều đã lên tiếng. Trong 67 phút, TQLC đã nã 22.500 viên đạn pháo đủ loại xuống các vị trí đối phương. Một thiết giáp hạm và 2 tuần dương hạm góp thêm 50 quả đạn khổng lồ cỡ 355mm và 500 viên 130 ly nữa. 3 khu trục hạm và 2 tàu đổ bộ cũng khai hỏa. Các máy bay từ tàu sân bay cũng bay đến thả bom và nalpam. Những tưởng ko kẻ thù nào có thể tồn tại dưới cơn bão bom đạn như thế.

    Thế nhưng quân địch lại tồn tại và đến khi TQLC xông lên tấn công, họ vấp phải 1 cơn mưa đạn khủng khiếp. Một lần nữa họ phải đánh cận chiến để trục quân địch ra khỏi những hang ổ, các công sự bằng đá, bê tông và phải đối đầu trực diện với các lô cốt dữ dằn. Còn quân Nhật thì kiên quyết bám trụ.

    Trong khi TQLC đang nỗ lực dùng mọi cách để tiến lên. Lực lượng không quân của lục quân (Army Air Corps) cũng đã tới nơi. 28 chiếc máy bay chiến đấu P-51 Mustang và 20 máy bay chiến đấu ban đêm P-61 Black Widow đã bay tới đảo Iwo. Và đây là minh chứng lần thứ 2, cho giá trị của việc phải nhanh chóng giành chiến thắng.

    Tuy nhiên đêm đó, mỗi bước tiến lên phía Mỹ vẫn phải trả giá rất đắt.
    usadok, gakocanh, lamali14 người khác thích bài này.
  8. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Pháo bắn áp chế ko có tác dụng đã làm tướng Erskine của sư đoàn 3 tin rằng quân địch chỉ bị bất ngờ chứ chưa bị tiêu diệt. Erskine khám phá rằng lính Nhật đã biết thích nghi với các đợt tấn công của Mỹ. Khi pháo binh bắt đầu giữ dội bắn chuẩn bị trước mỗi cuộc tấn công hàng ngày, lính địch chạy xuống các chỗ sâu nhất ngoài tầm bắn phá. Khi pháo chuyển làn, chúng lại quay về vị trí và đón tiếp TQLC bằng đạn nhọn và đạn pháo. Chúng làm việc đó thường xuyên và làm rất nhanh, chính xác. Kết quả là các đợt bắn chế áp trở thành vô giá trị.

    Giải pháp của tướng Erskine là tấn công mà ko cần pháo bắn chuẩn bị. Sư đoàn của ông vẫn đánh ở giữa và nhiệm vụ của nó là tiến thẳng tới đầu kia hòn đảo. Nếu làm được điều đó thì quân Nhật sẽ bị cắt làm đôi và sau đó sư đoàn 4 đi cánh phải sẽ lo quét sạch các ổ đề kháng trong vùng trách nhiệm trong khi sư 3 sẽ cùng sư 5 tiến hành truy quét bên cánh trái.

    Cao điểm có tên 362C nằm án ngữ đường tiến ra biển của sư đoàn 3. Ngọn đồi này bao che cho các vị trí Nhật khác phía bên phải (tất cả các vị trí địch đều bố trí tại cao nguyên Motoyama). Vì vậy tướng Erskine đã ra lệnh cho 1 tiểu đoàn bất ngờ đánh lên đồi 362C trong khi 2 tiểu đoàn khác vào vị trí để tiến đánh các ụ súng bên phải của quân địch. Một khi đồi 362C bị chiếm và pháo trên đó phải câm tiếng thì 2 tiểu đoàn bên phải có thể tiến công mà ko lo bị bắn vào sườn.

    Lúc 5 giờ sáng, mưa lạnh bị gió thổi bay rát mặt, TQLC tiến ra. Ko ai được bắn phát súng nào. Họ ko gặp trở ngại gì. 2 tiểu đoàn đi giữa và bên phải báo tin đã tiến được 200m. Trên đồi 362C bên trái, TQLC nhảy ngay xuống đầu lính Nhật đang ngủ trong chiến hào giết sạch chúng. Họ phấn khởi báo ngay về tin đã chiếm được cao điểm.

    Nhưng họ đã nhầm!

    Họ đã đi nhầm và chiếm được đồi 331. và đến khi ban mai ló rạng cao điểm 362C lại dội lửa xuống đầu 2 tiểu đoàn đi giữa và bên phải, ghìm chặt bọn họ. Trận đánh khốc liệt bắt đầu. Các tiểu đoàn bị mắc kẹt phải chiến đấu chống cự suốt cả ngày. Nhưng quân số của họ liên tục sụt giảm.

    Các đại đội có 200 quân ở giữa, giờ chỉ còn là những tiểu đội 10 người. Khi trời tối, trung úy Wilcie O’Bannon chỉ huy chưa tới 10 lính thuộc đại đội F, họ co cụm lại chỗ 1 gò đất ăn sâu vào cứ điểm Nhật 300m. Sau khi thấy điện đài của O’Bannon im tiếng, trung tá Robert Cushman đã lệnh cho xe tăng lên cứu. 36 giờ sau khi cuộc tấn công lúc sáng sớm bắt đầu, xe tăng mới cuộn xích tới được gò đất chỗ O’Bannon cùng 4 lính còn lại nằm. Thấy họ tỏ vẻ lưỡng lự, lính tăng phải chui qua cửa thoát hiểm nằm dưới bụng xe tăng ra kéo họ vào trong xe an toàn. Đại đội E của đại úy Maynard Schmidt cũng nằm trong vùng đó thì may mắn hơn 1 chút: với 7 người sống sót.

    Các đại đội đi bên phải bị hỏa lực địch cắt ra từng mảng. Tại đây thiếu úy John Leims đã 3 lần suýt chết khi cứu lính dưới quyền. Anh bò suốt 400m dưới làn đạn địch để kéo dây điện thoại từ chỗ đại đội bị chia cắt của mình về sở chỉ huy tiểu đoàn rồi lại quay về đơn vị. Sau đó anh còn 2 lần bò tới chỗ vị trí mà đại đội đã rút bỏ và cứu những TQLC bị thương còn ở đó. Do vậy mà thiếu úy Leims đã được tặng huân chương danh dự.

    Thiếu úy Jack Lummus, cũng giống như thế, anh chiến đấu trong đội hình sư đoàn 5 ngay bên trái sư đoàn 3. Là 1 cựu vận động viên All-America ( danh hiệu dành cho vận động viên nghiệp dư đạt thành tích 1 cao. ND) của đại học Baylor. Lúc đó, đôi chân rất khỏe để chơi bóng đã đưa anh tới trước đại đội đang bị ghìm chặt của mình. Một quả lựu đạn địch quật anh ngã nhào nhưng anh lại bật dậy lao lên và tiêu diệt 1 ụ súng. Một quả lựu đạn khác ném tới, làm toác vai của anh, nhưng anh vẫn vùng lên, xốc tới và lại diệt thêm 1 vị trí địch, giết sạch lính cố thủ trong đó.

    Sau đó thiếu úy Lummus quay lại hô lính lên theo. Noi theo tấm gương can đảm của chỉ huy, họ ùa lên tấn công dữ dội và chọc thủng hệ thống phòng ngự đối phương. Sau đó 1 trái mìn nổ vang và tạo ra cơn mưa bụi bẩn. Khi khói tan Jack Lummus hiện ra, đứng trong 1 cái hố. Vụ nổ đã tiện phăng cả 2 chân, khắp người đầy máu, nhưng anh vẫn đứng thẳng, tiếp tục hối thúc quân mình tiến lên phía trước.

    Mọi người chạy đến, bật khóc. Một số TQLC muốn kết thúc sự đau đớn giúp anh, nhưng anh ra dấu cho họ tiến lên. Họ xông lên, biến nỗi đau thương thành cơn giận dữ, tiêu diệt và làm nổ tung mọi thứ ngáng đường. Đến cuối ngày, họ đã tiến ra 1 sườn núi nhìn xuống biển.

    Ở phía sau họ, lúc đó Jack Lummus đã nằm trong trạm xá sư đoàn. Hết bịch máu này đến bịch máu khác được truyền vào tĩnh mạch. Cả thảy anh đã nhận gần 10 lít máu, cả Lummus và các bác sĩ đều biết khó có hy vọng gì. Nhưng khi mà cuộc sống đang rời bỏ mình, thì viên thiếu úy vẫn vui tươi. Cuối cùng anh còn nói: “Bác sĩ ơi, có lẽ kết cục của tên khổng lồ New York ko có hậu rồi.” Và anh từ giã cõi đời với nụ cười nở trên môi.
    usadok, gakocanh, lamnhabinh1 người khác thích bài này.
  9. Boyluudan85

    Boyluudan85 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    22/06/2013
    Bài viết:
    602
    Đã được thích:
    436
    Post tiếp đi bạn. Đang hay mà !
  10. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Rồi cái ngày thảm khốc mồng 7 tháng 3 cũng qua đi. Dù bị thiệt hại nhiều nhưng TQLC ko gục ngã. Trong khu vực tiến quân của sư đoàn 3, cái tiểu đoàn chiếm nhầm đồi đã cũng đã chiến đấu tiến lên đồi 362C, Ở giữa và bên phải, tại khu vực có tên gọi là “cái túi của Cushman” , địch vẫn còn chống cự quyết liệt và sẽ phải mất 8 ngày chiến đấu nữa mới kiểm soát được nó. Nhưng khi hết đại đội này tới đại đội khác đến tham chiến, sức chống trả của quân Nhật trên cao nguyên Motoyama trở nên yếu dần rồi tàn lụi hẳn. Đến tối ngày 7 tháng 3, cái cao nguyên quý giá này đã nằm trong tay TQLC. Chiến thắng đã tới rất gần.

    Có vẻ quân địch cũng nghĩ rằng đã sắp đến hồi kết thúc. Lính Nhật ở bắc đảo cũng đã bắt đầu tự sát giống như trên đỉnh Suribachi ở phía nam. Trong ngày 7 tháng 3 đẫm máu ấy, có 100 lính địch đang ẩn núp trong sườn núi bên trái đã nổ mìn tự sát. Nhưng vụ nổ cũng mang theo 1 số lính giỏi của 1 đại đội TQLC khi ấy đang ở trên đỉnh núi.

    Đến tối ngày 8 tháng 3 thì có thêm bằng chứng thứ nhì về việc quân Nhật đã mất hết hy vọng: địch tấn công kiểu banzai! (tấn công tự sát. ND)

    Việc này do đại tá hải quân Inouye chỉ huy, ông vẫn còn đau buồn về việc đỉnh Suribachi thất thủ. Ông ta muốn chiếm lại ngọn núi lửa và phá hủy các máy bay Mỹ đang đậu trên sân bay số 1. Muốn làm vậy, cần phải chọc thủng phòng tuyến của sư đoàn 4 bên trái. Ông tập hợp tất cả 1000 lính hải quân dưới quyền. Hầu hết số này có trang bị súng trường và lựu đạn, nhưng có người chỉ mang theo giáo bằng tre. Nhiều người quấn thuốc nổ quanh thắt lưng. Những quả bom người này định bụng lấy thân mình lao vào quân Mỹ.

    Họ tiến xuống phía nam trước lúc nửa đêm. Quân Nhật ko tấn công ngay mà thận trọng bò lên phía trước, hy vọng sẽ luồn qua được phòng tuyến quân Mỹ. Nhưng rồi khi bị phát hiện, họ nhảy bật dậy, gào lên “Banzai! Banzai!” rồi ùn ùn xông đến.

    TQLC bắn pháo sáng, hải pháo dập xuống. Ánh sáng nhoáng nhoàng bùng lên khắp nơi. Đạn cối của TQLC bay lên rồi rót xuống đám quân địch đang ùa tới. Súng trường, súng máy đua nhau đốn ngã quân thù. Trận đánh diễn ra chóng vánh như hầu hết các trận đánh ban đêm, dù vẫn còn tiếng súng lẻ tẻ cho đến sáng. Ánh sáng ban ngày phơi ra 784 xác địch, nhưng TQLC cũng có 90 người chết và 257 bị thương. Cuộc tấn công tự sát của đại tá Inouye lần đột phá xa nhất của quân Nhật từ đầu tới giờ.

    Chiều hôm đó TQLC đã nhận được tin lành rằng đã tiến được đến đầu kia của đảo. Một trung đội có 28 lính của sư đoàn 3 do trung úy Paul Connally chỉ huy đã tiến đến 1 bờ dốc cao, biển ở ngay bên dưới. Họ lội xuống dùng tay vốc nước rửa khuôn mặt bám đầy bụi đá Iwo ngay trước tầm nhìn của các xạ thủ Nhật. Một số lính còn cởi giày ra rửa chân. Nhưng sau đó quân địch đã hết kinh ngạc và bắt đầu bắn. Những người lính trong toán thám sát bị bắn gục, bị thương và phải rút lui.

    Tuy nhiên số lính quay về đã kịp đong đầy 1 bi đông nước biển để chứng minh rằng sư đoàn 3 là đơn vị đầu tiên tiến tới tận cùng hòn đảo. Cái bi đông đã được gửi về tuyến sau cho tướng Erskine với lời cảnh báo “Chỉ để xem, ko được dùng.”

    18 ngày sau khi trận đánh trên đảo Iwo Jima bắt đầu, hòn đảo đã bị vượt qua. Những gì còn lại của đội quân phòng thủ đã bị cắt làm 2 và đã đến lúc từng mảng này cũng sẽ bị tiêu diệt.






    Chương 8
    Đánh đến người lính cuối cùng.



    Tướng Tadamichi Kuribayashi đã gọi về Tokyo và có nói bóng gió tới việc thất bại trong cái đêm mà toán thám sát TQLC tiến được ra biển.

    Ông báo về: “Tất cả các đơn vị còn lại đều tổn thất nặng, tôi rất ân hận vì đã để giặc chiếm mất 1 phần lãnh thổ nước Nhật, nhưng lòng vẫn thanh thản vì đã bắt chúng nó phải chịu thiệt hại nặng nề.”

    Vị tướng cùng các binh sĩ dưới quyền thực tế đã làm được điều nó. Dù lính Nhật còn lại chỉ còn 1.500 người, nhưng họ vẫn ngoan cố chiến đấu. Bên cánh phải, nơi sư đoàn 4 đang giao chiến, có rất nhiều toán địch quân bị bao vây, cô lập vẫn còn cố thủ. Tại đây, tướng Cates đã cố gọi hàng thiếu tướng Sadusi Senda, chỉ huy 2 lữ đoàn hỗn hợp Nhật, đang đối đầu với sư đoàn 4. Ông đã chuẩn bị sẵn 1 bản kêu gọi đầu hàng có nội dung:

    “Các ông đã chiến đấu 1 cách can đảm và anh dũng, nhưng cũng phải thấy rằng đảo Iwo Jima sẽ thất thủ. Dù có chống cự thêm nữa cũng sẽ ko có ích lợi gì, chẳng có lý do gì phải chết trong khi các ông có thể đầu hàng trong danh dự và sống để phụng sự đất nước trong tương lai. Tôi hứa và sẽ đảm bảo cho ông cùng ban tham mưu được đối xử trọng thị nhất. Tôi trân trọng đề nghị ông chấp nhận các điều khoản đầu hàng danh dự này.”

    Người ta ko bao giờ có thể biết tướng Senda có nhận được thông điệp này hay ko? Và cũng ko bao giờ tìm ra xác ông này từ hôm 16 tháng 3, khi mà sư đoàn 4 đã chuyển từ việc tiêu diệt quân địch sang việc thống kê xác chết. Cũng trong hôm đó mọi sự kháng cự bên cánh phải hay cánh đông đều chấm dứt. Ba ngày sau, sư đoàn 4 bầm dập, tả tơi được lên tàu cho về Hawaii. Sư đoàn đã thương vong 9.089 người tại Iwo Jima và có 1.806 người được an táng trên hòn đảo. Chỉ trong vòng 14 tháng, sư đoàn 4 TQLC đã phải tham gia 3 trận đánh lớn và chịu tổn thất 17.722 quân. Vì thế sau khi sư đoàn lên tàu rời xa cái hòn đảo đen đúa, đẫm máu ấy, họ được cho nghỉ và ko còn phải đánh trận nào trong chiến tranh thế giới thứ 2 nữa.
    anhcos, lamnhabinhBoyluudan85 thích bài này.

Chia sẻ trang này