1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trăn trở

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi ivyftu, 19/06/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. MATRIX

    MATRIX Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    1.448
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội một ngày rét!

    Trời trở lạnh mấy hôm nay rét ngọt
    Nếu mà em xuống phố nhớ giùm
    Mặc áo ấm, khăn quàng và găng tất
    Làm ơn che cái mũi nghe không???
    Em mà ốm làm sao tôi muốn khoẻ
    Trời mùa thu khăn gói bỏ đi rồi
    Tôi lạnh lắm nếu con đường đi học
    Không có em để hai đứa sóng đôi.
    Em mà ốm thì đôi mắt hết cười
    Gia tài tôi hẳn phá sản mất thôi
    Tôi phá sản, thơ thành tên hành khất
    Em ốm rồi thơ tôi hết trên môi.
    Em mà ốm có nghĩa là tôi ốm
    Hà Nội mênh mông hai kẻ ốm khó tìm
    Tôi thà sẽ thay em tôi ốm
    Em sẽ thương tình em ghé thăm???
    Trời lạnh quá để phố thành rộng quá
    Thèm chút má hồng ấm một bàn tay
    Hoa sữa ơi! Thơm gì thơm thế
    Thừa chút nhớ nào dành để em vay???
    Em vay nhớ để tên em tôi gọi
    Số phone nhà tôi em biết quá còn gì
    Tôi sẽ ngồi mắt thôi miên điện thoại
    Trời lạnh lắm rồi em sưởi ấm giùm tôi...
    (lượm lặt)
  2. rainy_tc

    rainy_tc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    38
    Đã được thích:
    0
    Nhìn con cháu lũn cũn vừa đập cái trán xinh xinh của nó vào cửa vừa hờn dỗi mà tôi phát hoảng, hóa ra anh chị tôi đi có việc và nó không được đi theo.? Cô xin! Chào cô chưa??. ?oCon chào cô? ?" Rồi òa khóc tu tu. Thế là vô tình tôi thành một thứ Robinson bị quăng lên hoang đảo cùng một con bé Friday nghịch như quỷ sứ.
    Chơi với nó cả ngày mệt phờ cho đến khi nhìn nó co ro ngủ ngon lành. Thói quen sửa mãi không được, cứ đắp chăn vào lại đạp tung ra. Đôi khi tôi ghen tị với những cô nhóc. Ghen tị vì cảm giác an toàn, dí mũi vào tủ kính nhìn những căn nhà búp bê, không phải nhìn thùng gạo xem còn hay hết.
    Những chiều đông rét mướt, tự mình pha một cốc trà bạc hà nhấm nháp với bánh cũng không đến nỗi tệ lắm. Tôi thường có thói quen ngồi bên cửa sổ, nhìn lên trời, nhìn xuống đường, nhìn dòng người hối hả về sau giờ làm việc. Hạnh phúc là sáng dậy sớm muốn đi làm và chiều muốn về nhà.
    Mở toang cửa sổ cho gió thốc vào phòng. Cảm giác run rấy gần như là hạnh phúc. Gió lạnh quất vào mặt. Giống như mối tình đầu tiên. Không. Giống sự đau đớn đầu tiên?
  3. nhoc_cj

    nhoc_cj Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/01/2002
    Bài viết:
    3.341
    Đã được thích:
    0
    (Một câu chuyện cảm động của một tác giả vô danh nhận được qua e-mail của một người bạn ở Malaysia, mong được chia sẻ với mọi người)
    Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
    Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: ?oÊ, tao thấy rồi. ****** chỉ có một mắt!?.
    Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: ?oMẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!?.
    Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
    Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
    Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: ?oSao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!?. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời ?oỒ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!? và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
    Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
    Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
    ?oCon yêu quý,
    Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
    Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..
    Mẹ yêu con lắm,
    Mẹ...".
    Có những lúc ta chỉ trăn trở vì những câu chuyện thế này, liệu ta đã sống tốt chưa? Đã hy sinh vì ai bao giờ chưa??
  4. MATRIX

    MATRIX Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    1.448
    Đã được thích:
    0
    Vui là đấy, cười là đấy! Nhưng phải chăng đó có đúng là những cảm xúc thật sự của bản thân??? Hay đó chỉ là những liều thuốc giảm đau, chỉ có tác dụng làm quên đi nỗi đau trong một thời hạn nào đó??? Thời gian sẽ trả lời, hãy cứ đợi xem!
  5. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Tớ hi vọng đây không phải là một chuyện có thật trong đời, bởi nếu thế thì tàn nhẫn quá. Không thể tưởng tượng được. Hừm, sao mình căm ghét những kẻ sống vị kỷ, chỉ biết đến bản thân mình, chỉ biết nhận mà không biết cho, mà đôi khi còn không biết cho thế nào là đúng cách nữa.
  6. mylostaltar

    mylostaltar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    38
    Đã được thích:
    0
    búp bê không khóc, ko biết chọn giá đúng, cứ cho là mười nghìn một con ...
  7. nhoc_cj

    nhoc_cj Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/01/2002
    Bài viết:
    3.341
    Đã được thích:
    0
    Nhiều đêm mất ngủ, trăn trở về chính mình và những gì mình đang có, đang trải qua, đang đón nhận. Liệu nó có đúng đắn ko, có bền lâu không, có gì cần trăn trở nữa không? Cũng ko biết nhiều lắm, mà cũng chỉ một chút thôi, một thoáng thôi, vì cũng ko muốn nghĩ nhiều, nghĩ sâu. Mà người ta cũng đâu có cho mình nghĩ lung tung, lúc nào cũng chỉ lo mình nghĩ lung tung rồi mệt ngưòi, rồi ốm thôi. Chưa ai lo cho mình như thế cả.
  8. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1
    Không biết mọi người hôm đó ra về có sao ko? Hai anh bạn Cần thơ nữa ....
  9. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Bác ơi, mấy lần em xuống quán mà chẳng lần nào gặp được bác cả. Dạo này bác ẩn dật kỹ quá. Cái hội của bọn em đang trục trặc nên "tuỳ nghi di tản", cũng ít ghé thăm bác. Lâu lắm mới uống trà của bác, thấy vẫn ngon như ngày nào, chỉ có cái
    "Những người muôn năm cũ
    Hồn ở đâu bây giờ?"
    Đành tiếc nuối thở dài mà ngồi nhớ lại chuyện cũ.
  10. MATRIX

    MATRIX Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    1.448
    Đã được thích:
    0
    Cả ngày ngồi học u đầu. Đến chiều thì cặm cụi với mấy cô bé làm món Ehomaki. Lâu lắm rồi mới lại lao vào bếp và làm đồ ăn. Vừa làm vừa cãi nhau, vừa chê bai, vừa ăn vụng . Hỏi han cho bà bạn cái chỗ thuê nhà mà khó quá, đi lượn từ đầu đến cuối ở đâu cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu, hết phòng. Mai lại chạy sang khu nhà cũ của mình kiếm vậy! Nếu may mắn thì sẽ kiếm được, còn nếu ko thì có lẽ bà bạn phải đợi khoảng hơn 1 tháng nữa, lúc đó SV nó về hết thì tha hồ mà lựa chọn. Nhưng tôi sẽ ráng kiếm cho bà thui mà!
    Rốt cuộc thì sau khi hoàn thành xong cái món ấy thì bụng cũng bắt đầu ngang ngang . Mà kể ra thì mình cũng khéo tay thật đấy, cô bé ấy hướng dẫn cho làm cái đầu tiên, cái thứ 2 đã có thể làm ngon lành cành quất, he he, tài thật!
    Mưa, cơn giông đến thật nhanh. Những cơn gió giận giữ, như muốn giật tung tất cả, phá đổ tất cả. Cái ko khí oi nồng của một buổi chiều mùa hè chợt thay thế bằng những đám mây vần vũ, những tia chớp xé toang bầu trời và những cơn gió cứ rít lên từng hồi. Cơn mưa mùa hạ như cuốn trôi đi tất cả những bụi bặm, những bức bối, những sầu hận của một ngày hè nóng bức.
    Nhớ về 1 ngày đã xa...

Chia sẻ trang này