1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trang thơ Quảng Bình

Chủ đề trong 'Quảng Bình' bởi demen3_8, 07/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lalala

    lalala Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2002
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    0
    Hay hè. Chừ mới biết đó, tự hào thiệt a. Bài thơ hay! (Hay do bài hát làm bài thơ có nhạc điệu nhỉ, hìhì)
  2. demen3_8

    demen3_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0
    Một số bài thơ của nhà thơ Lý Hoài Xuân
    Một nửa huyện Tuyên

    Em như là một nửa huyện Tuyên
    Giấu núi trong mây, giấu trăng giữa suối...
    Không em, anh nào có gì thêm
    Ngoài khoảng trời dâng đầy bóng tối!
    Anh say
    Rừng đêm lạc lối
    Tìm nửa huyện Tuyên trong nửa vầng trăng
    Trăng ngọt ngào
    Trăng phì nhiêu
    Trăng lãng mạn
    Anh neo hồn trăng
    thả vọng cánh diều...
    Một nửa huyện Tuyên ơi, trăng có buồn lẻ gối
    Núi và mây hạnh phúc còn chăng
    Khi núi xa mây
    Khi trăng vắng suối?
    Anh khát trăng
    Uống cạn đêm rằm!

    Hương khói đồng

    Ngỡ trong mơ gặp hương khói ấy
    Ơi cánh đồng tuổi nhỏ tôi say
    Hương khói nào lòng em thao thức
    Hương khói nào hồn tôi ngất ngây?
    Ai đã hun cỏ rạ sau vụ gặt
    Dâng trời xanh mây trắng bềnh bồng
    Cùng tàn lửa, giấy diều chao lượn
    Mừng cỏ thơm hóa máu nuôi đồng
    Khói đồng! Khói đồng! Hồn của thinh không
    Khát vọng đất nối trời xa thẳm
    Trẻ chơi diều chạy quanh khói trắng
    Nhen ước mơ làm chủ cánh đồng
    Hương khói đồng từ thuở cha ông
    Theo chân đất về từng nhà tối - sớm
    Bao thế hệ qua khói đồng khôn lớn
    Bao nỗi niềm như hương khói bên sông...

  3. demen3_8

    demen3_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0
    Lửa Bếp
    --- Đông Trình ---
    Nếu bông lúa nở ngay thành hạt cơm
    Lửa và chúng mình không gần nhau đến thế
    Và bất tận ca dao vô cùng truyện kể
    Bên ánh lửa hồng chắc chắn sẽ nghèo đi.
    Chiều nay lửa bếp nói với ta điều gì
    Cái que cời trong tay em khơi lò trấu
    Có anh sà vào cho tàn tre đậu
    Lấm tấm mái đầu trắng sợi tóc xanh.
    Đã gần thế mà em chẳng nhìn anh
    Giữa hai đứa mình trung gian là lửa
    Cơm vào độ sôi nước reo tở mở
    Cùng reo với lửa là hai trái tim
    Lửa sáng đủ lời nên ta lặng im
    Em buông que cời nắm tay anh thật chặt
    Lửa đi từ đâu mà hôm nay có mặt
    Rất hồng hào như lửa đương trai
    Lửa bếp hôm nay và lửa điện ngày mai
    Rồi con cái mình sẽ quên đi nồi cơm nấu trấu
    Chúng ta phải nhắc với lòng nhân hậu
    Hạt lúa biết đốt vỏ mình cho ruột gạo thành cơm.
  4. demen3_8

    demen3_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0
    Thành Phố Ban Mai
    --- Nguyễn Hữu Hồng Minh ---
    Đà Nẵng ơi Đà Nẵng
    Anh đi giữa mùa hè
    Bến trưa đầy bụi xe
    Ta chìm trong gió lốc
    Em bảo em không khóc
    Bụi làm cay mắt mà
    Em lo nơi anh qua
    Gió mùa rồi gió chướng
    Dâng đầy hồn tình thương
    Ơi, thành phố tuổi thơ
    Đà Nẵng mình phương đó
    Anh về rồi lại đi
    Ơi, thành phố ban mai
    Những cánh đồng trong nắng
    Bài thơ tình đầu tiên
    Thức suốt đêm để viết
    Anh yêu từng chiếc xe
    Quang Trung trưa mùa hạ
    Hải phòng băng xuống phố
    Chiều Hùng Vương quen chân
    Lê Lợi qua nhà em
    Sao ngỡ ngàng quáđỗi!
    Đà Nẵng ơi Đà Nẵng
    Tuổi thơ mình còn đây
    Yên Bái mùa lá bay
    Biết ai còn hò hẹn
    Rạp Kim mưa đóng cửa
    Chờ nhau bên cột đèn
    Điếu thuốc lá đầu tiên
    Trong đời anh biết hút
    Bây giờ anh ở xa
    Cháy lòng từng nổi nhớ
    Trăm miền co sóng vỗ
    Gương mặt nào thân quen
    Thành phố nào có em
    Tình yêu và bè bạn
    Anh vẫn mơ buổi sáng
    Tiếng còi tàu hú dài
    Anh vẫn thấy ban mai
    Thắp trên đầu thành phố.
  5. demen3_8

    demen3_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0
    Tôi Ra Cửa Biển
    --- Hải Kỳ ---
    Em đi góc biển chân trời
    Tôi về nhặt lại những lời bỏ quên
    Mùa đông rụng lá ưu phiền
    Sang xuân biết có nỗi niềm nhớ mong?
    Biết là nhớ cũng bằng không
    Tôi ra cửa biển ngồi trông cánh buồm
    Tôi rơi vào cuối ngọn nồm
    Em rơi vào cuối nỗi buồn của tôi
    Nỗi buồn như tấm gương soi
    Gặp em không gặp thì tôi gặp mình
    Chẳng là như chỉ với kim
    Chẳng là như bóng với hình ngày qua
    Thì thôi xa thế đành xa
    Em đi để đó cửa nhà vắng hoe
    Mùa thu mặc áo gì kia
    áo tôi mặc sợi đầm đìa mưa ngâu.
    Thêm Một Ngày
    ----Hải Kỳ----
    Thêm một ngày, tôi lại gặp nhiều thêm
    Những thường nhật đến không còn để ý
    Sợi tóc dài ra, ngắn vào sợi chỉ
    May vá, cân đo, đong đếm của đời.
    Thêm một ngày tôi lại gặp mình tôi
    Tay dày thêm vết chai sần đá sỏi
    Trán thời gian vạch đường cong dấu hỏi
    Tờ lịch rơi như dấu trả lời.
    Thêm một ngày tôi lại thấy vơi
    Năm tháng riêng sống một lần, chỉ một
    Thêm một ngày thấy dầy lên đến ngợp
    Sáng và trưa, chiều và tối, rồi đêm.
    Thêm một ngày tôi được gặp em
    Thơ lại chín thêm một ngày, hái tặng
    Thêm một ngày tôi sống cùng bè bạn
    Có nụ cười và nước mắt trào theo.
    Tôi sẽ nghèo đi biết bao nhiêu
    Nếu không có sáng và chiều, vui với buồn, cười với khóc.
    Là hai nửa cuộc đời rất thực
    Thành một ngày tôi đến nhận vào tôi.
    Được demen3_8 sửa chữa / chuyển vào 09:27 ngày 10/10/2004
  6. demen3_8

    demen3_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0
    Chiều Vô Tư
    Hoàng Vũ Thuật
    Chiều vô tư nào ai để ý
    Lặng thầm như một cánh nhung hồng
    Anh líu ríu những lời vô nghĩa
    Mùa đông, mùa đông, mùa đông...
    Quá lơ đãng để mùa thu quay gót
    Quá dại dột để mấy lần áo ướt
    Chút nắng hiếm hoi đậu cuối hiên nhà
    Cánh chim vàng của mùa đông xưa!
    Hãy trở lại hỡi cánh đồng xa ngái!
    Chiều vô tư ai để ý làm chi
    Em tiễn biệt mùa đông ra cửa
    Mưa bên này mà bên ấy nắng se.
    Trưa Trong Vườn Nguyễn Du
    --- Hoàng Vũ Thuật ---
    Những cây thông trong vườn Nguyễn Du
    Lá mài sắc gió nắng ban trưa
    Lòng ai u ẩn trăm năm trước
    Mang nỗi buồn chung mãi đến giờ
    Tóc bạc bơ phờ trắng tựa lau
    Ngồi xếp bằng tròn bên cửa sâu
    Khóc người rồi lại đặt câu hỏi
    Có biết bao giờ hỡi mai sau?
    Những tên phỗng đứng đời xưa ấy
    Gạo thịt cam thừa đổ xuống sông.
    Nhìn người mẹ đói đau đứt ruột
    Mặt trời vàng úa biết còn không?
    Vắng tiếng người qua ba phía cổng
    Ngỡ như lạc bước giữa non Hồng
    Cỏ nhú chồi tơ bên giếng mát
    Soi vào trong suốt một trời trong
    Mái ngói còn đây trải lô xô
    Người xưa đi khuất tự bao giờ?
    Những lá thông reo nghìn tiếng lạ
    Một thoáng như đằm trong ngẩn ngơ
    Bỗng phía cầu ao đám trẻ con
    Đuổi nhau như gió rượt qua cồn
    Gót chân son sẻ mềm trưa nắng
    Ríu rít vây tròn dưới gốc thông.
  7. demen3_8

    demen3_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0
    Một số bài thơ của Hàn Mạc Tử (tiếp theo)
    Âm Nhạc
    Tinh hơn đồng trinh
    Hừng qua hừng đông
    Em mình nghe không
    Im chưa nên đông
    Say chưa ra lòng
    Đều ngâm giấm cả .
    Màu nào sắp rã
    Vồng nào sắp cao
    Ánh nào tương giao
    Muôn thương đều lắng
    Nhấn nào khăn khắn
    Nhịp nào âu lo
    Em hãy cầu cho .
    Tinh hơn đồng trinh
    Hừng quá hừng đông
    Em mình nghe không?
    Nhạc vàng tỏ rõ
    Như sao trên trời
    Đem nguyền ra phơi
    Đem phần ra phơi
    Ân tình tri ngộ
    Trước đời trăng lên.
    Em hãy làm duyên
    Em cứ y nguyên
    Đàn rơ tơ riết
    Cả lòng đam mê .
    In hình tưởng nhớ
    Như tuồng ai ra
    Như tuồng lân la
    Đâu đây quyến luyến
    Đố Nàng gần xa .
    Màu không thấy ửng
    Mùi qua linh thiêng
    Những cốt cách tiên
    Thảy đều cảm biết
    Khi lòng xin thương
    Lên gần đài Trăng
    Hương ráng sức hương
    Bừng bừng cao trăng.
    Dâng lên quá trí
    Quá giải Hàn Giang
    Đố Nàng nói sao .
    Trong nụ cười nao
    Trong búp hoa nào
    Có gì phôi thai .
    Sao vấn vương hoài
    Sao đầm hơi thở
    Hương đầm hơi nhớ
    Hương đầm hơi quen
    Đố Nàng hay em.
    Âm Thầm
    từ gió xuân đi, gió hạ về
    anh thường gửi gắm mối tình quê
    bên em mỗi lúc trên đường cái
    hóng mát cho lòng được thỏa thuê!
    em có ngờ đâu trong những đêm
    trăng ngà giãi bóng mặt hồ êm
    anh đi thơ thẩn như ngây dại
    hứng lấy hương nồng trong áo em
    bên khóm thùy dương em thướt tha
    bên này bờ liễu anh trông qua
    say mơ vướng phải mùa hương ướp
    yêu cái môi hường chẳng nói ra
    độ ấy xuân về em lớn lên
    thấy anh em đã biết làm duyên
    yêu dấu lòng anh ôm hận riêng.
    Anh Điên
    Anh nằm ngoài sự thực
    Em ngồi trong chiêm bao
    Cách nhau xa biết mấy
    Nhớ thương quá thì sao?
    Anh nuốt phứt hàng chữ
    Anh cắn vỡ lời thơ
    Anh cắn cắn cắn cắn
    Hơi thở đứt làm tư!
    Ave Maria
    Như song lộc triều nguyên: ơn phước cả,
    Dâng cao dâng thần-nhạc sáng hơn trăng.
    Thơm-tho bay cho đến cõi Thiên đàng
    Huyềnđiệu biến thành muôn kinh trọng-thể.
    Và Tổng-lãnh Thiên-thần quỳ lạy Mẹ
    Tung-hô câu đường-hạ ngớp châu sa.
    Hương xông lên lời ca ngợi sum-hòa:
    Trí miêuđuệ của muôn vì rất thánh.
    Maria! Linh-hồn tôi ớn lạnh,
    Run như run thần-tử thấy long-nhan,
    Run như run hơi thở chạm tơ vàng...
    Nhưng lòng vẫn thấm-nhuần ơn trìu-mến.
    Lạy Bà là Đấng tinh tuyền thánh vẹn
    Giàu nhânđdức, giàu muôn hộc từ-bi,
    Cho tôi dâng lời cảm-tạ phò nguy
    Cơn lâm-lụy vừa trải qua dưới thế.
    Tôi cảmđdộng rưng-rưng hai dòng lệ:
    Dòng thao-thao như bất-tuyệt của nguồn thơ.
    Bút tôi reo như châu ngọc đền vua,
    Trí tôi hớp bao nhiêu là khí-vị...
    Và trong miệng ngậm câu ca huyền-bí,
    Và trong tay nắm một vạn hào-quang...
    Tôi no rồi ơn võ-lộ hòa chan.
    Tấu lạy Bà, Bà rất nhiều phép lạ,
    Ngọc Như-Ý vô-tri còn biết cả,
    Huống chi tôi là Thánh-thể kết tinh
    Tôi ưa nhìn Bắcđdẩu rạng bình minh,
    Chiếu cùng hết khắp ba ngàn thế-giới...
    Sáng nhiều quá cho thanh-âm vời-vợi,
    Thơm dường bao cho miệng lưỡi khong-khen.
    Hỡi Sứ-thần Thiên-Chúa Gabriel,
    Khi người xuống truyền tin cho Thánh-nữ,
    Người có nghe xôn-xao muôn tinh-tú,
    Người có nghe náođdộng cả muôn trời?
    Người có nghe thơ mầu nhiệm ra đời
    Để ca-tụng, -- bằng hương hoa sáng-láng,
    Bằng tràng hạt, bằng Sao Mai chiếu rạng,
    Một đêm xuân là rất đỗi anh-linh?
    Đây rồi! Đây rồi! Chuỗi ngọc vàng kinh.
    Thơ cầu-nguyện là thơ quân-tử ý,
    Trượng-phu lời là Tôngđdồ triết-lý,
    Là Nguồn Trăng yêu-mến Nữ Đồng-Trinh
    Là Nguồn Đau chầu lụy Nữ Đồng-Trinh.
    Cho tôi thắp hai hàng cây bạch-lạp,
    Khói nghiêm-trang sẽ dân lên tràn ngập
    Cả Hàn-giang và màu sắc thiên-không,
    Lút trí khôn và ám-ảnh hương lòng
    Cho sốt-sắng, cho đe-mê nguyền-ước...
    Tấu lạy Bà, lạy Bà đầy ơn-phước,
    Cho tình tôi nguyên-vẹn tợ trăng rằm,
    Thơ trong-trắng như một khối băng-tâm,
    Luôn luôn reo trong hồn, trong mạch máu,
    Cho vỡ-lở cả muôn ngàn tinhđdẩu,
    Cho đê-mê âm-nhạc và thanh-hương,
    Chim hay tên ngọc, đá biết tuổi vàng,
    Lòng vua chúa cũng như lòng lê-thứ
    Sẽ ngây-ngất bởi chưng thơ đầy ứ
    Nguồn thiêng-liêng yêu-chung Mẹ Sầu-Bi
    Phượng Trì! Phượng Trì! Phượng Trì! Phượng Trì!
    Thơ tôi bay suốt một đời chưa thấu,
    Hồn tôi bay đến bao giờ mới đậu
    Trên triều-thiên ngời chói vạn hào-quang?
    Cửa Sổ Đêm Khuya
    Hoa cười nguyệt rọi cửa ***g gương
    Lạ cảnh buồn thêm nỗi vấn vương
    Tha thướt liễu in hồ gợn bóng
    Hững hờ mai thoảng gió đưa hương
    Xa người nhớ cảnh tình lai láng
    Vắng bạn ngâm thơ rượu bẽ bàng
    Qua lại yến ngàn dâu ủ lá
    Hòa đàn sẵn có dế bên tường.
    Bắt Chước
    Để cho hoa gió thì thào
    Để cho mây nước nôn nao
    Quên câu thương nhớ rồi sao
    Em ơi thế nghĩa là sao
    Khi hương thơm kề lỗ miệng
    Khi tình mới chạm vào nhau?
    Em ơi thế nghĩa là sao?
    Trăng đang nằm trên sóng cỏ
    Cỏ đùa trăng đến bên ao
    Trăng lại đẫm mình xuống nước
    Trăng nước đều lặng nhìn nhau...
    Đôi ta bắt chước thì sao?
    Bến Hàn Giang
    (Này đây lời ngọc song song)
    Này đây lời ngọc song song
    Xin dâng muôn sóng tơ đồng vơi vơi
    Xin dâng này máu đang tươi
    Này đây nước mắt giọng cười theo nhau
    Mới hay phong vị nhiệm màu
    Môi chưa nhấp cạn, mạch sầu đã tuôn
    Ớ Địch ơi, lệ có nguồn
    Hãy chia bớt nửa nỗi buồn sang tôi
    Hôm nay trời lững lơ trời
    Dòng sông ánh sáng sẽ trôi hoa vàng
    Tôi ngồi ở bến Hàng Giang
    Khóc thôi mây nước bàng hoàng suốt đêm.
    Bẽn Lẽn
    Trăng nằm sóng soải trên cành liễu
    Đợi gió đông về để lả lơi
    Hoa lá ngây tình không muốn động
    Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi.
    Trong khóm vi vu rào rạt mãi
    Tiếng lòng ai nói? Sao im đi?
    Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm
    Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe.
    Vô tình để gió hôn lên má
    Bẽn lẽn làm sao lúc nửa đêm
    Em sợ lang quân em biết được
    Nghi ngờ tới cái tiết trinh em.
    Biển Hồn Ta
    Máu tim ta tuôn ra làm bể cả
    Mà sóng lòng rồn rập như mây trôi
    Sóng lòng ta tràn lan ngoài xứ lạ
    Dâng cao lên, cao tột tới trên trời.
    Ôi ta đã mửa ra từng búng huyết
    Khi say sưa với lượn sóng triền miên
    Khi nhận lấy trong thâm tâm cay nghiệt
    Giọng hờn đau trăm vạn nỗi niềm riêng.
    Ta muốn níu hồn ai đương hiển hiện
    Trong lòng và đang tắm máu sông ta
    Ta muốn vớt ai ra ngoài sóng điện
    Để nhìn xem sắc mặt với làn da.
    Ôi ngông cuồng! Ôi rồ dại, rồ dại!
    Ta đi thuyền trên mặt nước lòng ta
    Ôi ngông cuồng, ôi rồ dại, rồ dại
    Ta cắm thuyền chính giữa vũng hồn ta.
    Buồn Ở Đây
    Rao rao gió thổi phương xa lại
    Buồn đâu say ngấm áo xuân ai
    Lay bay lời hát, ơ buồn lạ
    E buồn trong mộng có đêm nay .
    Nắng sao như nắng đời xưa ấy
    Nắng vàng con mắt thấy duyên đâu
    Muốn gởi thương về người cổ độ
    Mà sao tình chẳng nói cho đau .
    Chiều xưa khúc nhạc nóng ran lên
    Không có ai đi để lỗi thuyền
    Nguồn thơ ứa mãi hai hàng lệ
    Tờ giấy hoa tiên cũng ướt mèm.
    Buồn Thu
    Ấp úng không ra được nửa lời,
    Tình thu bi thiết lắm thu ơi!
    Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt.
    Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi...
    Nằm gắng đã không thành mộng được,
    Ngâm tràn cho đỡ lúc buồn thôi.
    Ngàn trùng bóng liễu trông xanh ngắt,
    Cảnh sắp về đông mắt đã vơi.
    Bút Thần Khai
    Ngọn bút thần khai phước lộc nhà
    Sáng như gươm báu, lạnh như ma
    Mực lùa khí vị vô hồn chữ,
    Văn bút hào quang ở miệng ta .
    Giấy trắng tinh khôi, tuôn huyết mạch,
    Lời vàng nguyên vẹn trổ tài hoa .
    Ấm hơn tiếng nhạc reo trong ý,
    Thơ đợi xuân về phát tiết ra .
    Cao Hứng
    Tôi làm trăng cổ độ,
    Lượng trời rộng bao la.
    Tôi làm Tô Đông Pha
    Đàn tương tư lạc điệu.
    Thơ tôi thương huyền diệu.
    Mọc lên đạo từ bi.
    Tôi bắt chước Hi Di
    Ngủ một trăm ngày dậy.
    Xem mặt trời đang cháy
    Là điềm có tiên tri.
    Tôi thấy nàng Tây Thi
    Giặt sa trên bàn thạch.
    Tôi yêu trời nguyệt bạch,
    Tôi say màu thanh thiên.,
    Tôi ưng ả thuyền quyên
    Ở trong pho tình sử.
    Cho tôi hoa đền ngự,
    Cho tôi lòng ni cô,
    Xuân trên má nường Thơ
    Ngon như tình mới cắn.
    Chơi Lên Trăng
    Tôi đi trong ánh sương mờ
    Tìm con trăng lạc ngoài bờ bên kia
    Xứ yêu bát ngát, tôi lìa
    Dò xem ý tứ ban khuya, tôi liều
    Tôi gò mây lại
    Tôi tìm sao bay
    Gió nào tràn ngập xứ này
    Và tràn ngập cả những ngày xa xôi
    Không trào nước mắt không thê thảm
    Tôi dọa không gian, rủa tới cùng
    Tôi khát vô cùng
    Tôi riết thời gian trong nắm tay
    Tôi vo tiếc mến như vo lụa
    Cất tiếng cười ròn xao động vùng mây.
    Tôi nhập hồn tôi trong khúc hát
    Để nhờ không khí đẩy lên trăng
    Để nghe tiếng nhạc Nghê Thường trổi
    Để hớp tinh anh của nguyệt cầu
    Và để thoát ly ngoài thế giới
    Để cười, để trững, để yêu nhau.
    Lên chơi cung Quế lần đầu
    Ôi phép lạ, ôi nhiệm màu
    Vườn tiên sáng láng như lòng người thương.

    Chùa Hoang

    Mái sụp, tường siêu, khách ngẩn ngơ,
    Hỏi thaVắng sư, bụt đã toan hồi tục;
    Lạnh khói hương cây sắp thoát chùa.
    Hoành cổ nhện giaBình phong rêu bám đứng chơ vợ
    Tiếng chuông tế độ rầy đâu tá ?
    Để khách trầm luân luống đợi chờ !
    Chuỗi Cười
    Lá đổ rào rào ,
    Trăng vàng xôn xao .
    Chuỗi cười ha hả
    Trên cánh đồi cao .
    Gió thổi vi vu ,
    Thành quách hoang vu .
    Chủ nhân đi vắng ,
    Tiếng gươm rừng thu .
    Hứng lấy sao băng !
    Hứng lấy sao băng !
    Ơi chàng võ sĩ
    Máu đào đương hăng !
    Lá đố rào rào ,
    Trăng vàng xôn xao .
    Chuỗi cười ha hả ,
    Trên cánh đồi cao .
    Khói bỏ tần không ,
    Lửa dậy trong lòng .
    Ô hay tráng sĩ ,
    Dừng mãi bên sông .
    Lời ca Chiêm nữ
    Tản với sương lam .
    Lời ca thống thiết
    Khóc chinh phu Chàm .
    Lá đổ rào rào ,
    Trăng vàng xôn xao .
    Chuỗi cười ha hả
    Trên cánh đồi cao .
    Mầu sắc thắm kêu ,
    Niềm ý như reo .
    Anh hùng thiên hạ
    Hiểu gì chữ "yêu" ?
    Hứng lấy sao băng !
    Hứng lấy sao băng !
    Ơi cô sơn nữ ,
    Hết gì ánh trăng ?
    Lá đổ rào rào ,
    Trăng vàng xôn xao .
    Chuỗi cười ha hả
    Trên cánh đồi cao ...
    Chuyến Đò Ngang
    Chẳng hẹn hò sao gặp gỡ đây?
    Người thời như tỉnh, kẻ như say
    Trong veo làn nước soi đôi mặt
    Xa tít quê nhà trỏ một tay.
    Tâm sự mới trao, bờ đã đến
    Nỗi niềm chưa cạn, khách về ngay.
    Ba sinh duyên nợ âu là thế
    Một chuyến đò đưa nghĩa một ngày.
    Cô Gái Đồng Trinh
    Đêm qua trăng vướng trong cành trúc
    Cô láng giềng bên chết thiệt rồi
    Trinh tiết vẫn còn nguyên vẹn mới
    Chưa hề âu yếm ở đầu môi.
    Xác cô thơm quá thơm hơn ngọc
    Cả một mùa xuân đã hiện hình
    Thinh sắc cơ hồ lưu luyến mãi
    Chết rồi -- xiêm áo trắng như tinh.
    Có tôi đây hồn phác tôi đây
    Tôi nhập vào trong xác thịt này
    Cốt để dò xem tình ý lạ
    Trong lòng bí mật ả thơ ngây
    Biết rồi, biết rồi! Thôi biết cả
    Té ra Nàng sắp sửa yêu ta
    Bao nhiêu mơ ước trong tim ấy
    Như chực xuân về thổ lộ ra.
    Cô Liêu
    Gió lùa ánh sáng vô trong bãi
    Trăng ngậm đầy sông, chảy láng lai.
    Buồm trắng phất-phơ như cuống lá
    Lòng tôi bát-ngát rộng bằng hai.
    Tôi ngồi dưới bến đợi nường Mơ,
    Tiếng rú ban đêm rạn bóng mờ,
    Tiếng rú hồn tôi xô vỡ sóng,
    Rung tầng không-khí bạt vi-lô.
    Ai đi lẳng-lặng trên làn nước,
    Với lại ai ngồi khít cạnh tôi?
    Mà sao ngậm kín thơ đầy miệng,
    Không nói không rằng nín cả hơi?
    Chao ôi! Ghê quá trong tư-tưởng,
    Một vũng cô liêu cũ vạn đời!
    Chao ôi ghê quá! Chao ghê quá!
    Cảm thấy hồn tôi ớn lạnh rồi!
    Cuối Thu
    Lụa trời ai dệt với ai căng,
    Ai thả chim bay đến Quảng Hàn,
    Và ai gánh máu đi trên tuyết,
    Mảnh áo da cừu ngắm nở nang.
    Mây vẽ hằng hà sa số lệ,
    Là nguồn ly biệt giữa cô đơn.
    Sao không tô điểm nên sương khói,
    Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn.
    Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ,
    Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ.
    Cây gì mảnh khảnh run cầm cập,
    Điềm báo thu vàng gầy xác xơ.
    Thu héo nấc thành những tiếng khô.
    Một vì sao lạ mọc phương mô?
    Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ?
    Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ?
    Cưới Xuân, Cưới Vợ
    ..............................
    Lá nại -- đông tơ gió đãi chiều
    **** vườn hạnh áo xinh đem trẻ
    Nhà quan nao cốt cách ra vẻ
    Xuân vô ra không biết bao nhiêu
    Pháo nhân duyên nổ đã hơi nhiều
    Trầu lịch sự têm mời hai họ
    Đường trai thẹn nên không dám ngó
    Nói chi Nường là gái đông lân
    Buồng không xa xiêm áo sượng sần
    Ông mai mới cười như ngô nở
    Người ta cưới cả xuân cả vợ
    Nên ân tình nổi máu trên môi
    Còn em sao chưa biết hổ ngươi
    Để mai mốt anh đi lễ hỏi.
    Còn em nữa, lòng chưa biết nói
    Đôi mắt còn nguyên vẹn mùa thơ
    Đứng không xa, sao ngó hững hờ
    Anh sốt ruột muốn kêu: Em, quá.
    Đàn Ngọc
    Điệu Hàm Chương mai hoa còn rớt ngọc,
    Xiêm nghê nàng ven vén để hương lay,
    Nốc đi cho làn phấn điểm màu say,
    Cho rung động toàn thân người rớm khóc.
    Rồi muôn xuân đã nư chiều thổn thức,
    Đều run lên như thể tấm hồn mơ.
    Ai gieo chi thương tiếc giữa đường tơ,
    Cho lỡ dở vang lên từng tiếng nấc!
    Nguồn sáng láng lờ đi trong sự thật,
    Trong ảo huyền và trong cả mê ly.
    Ai nỡ nào cắt nghĩa tới hàng mi:
    Là ứ lại, là trào ra nước mắt.
    Bằng trăm tiếng vẽ ra trăm màu sắc,
    Với đôi tay này trút hết đê mê.
    Dạ lan hương bừng nở cánh e dè,
    Trong khúc nhạc rên đều hơi gió rớt.
    Đàn ngọc đã rít lên chiều nả nớt,
    Tôi kêu rêu van khóc lạy nàng thôi!
    Hãy uống đi cốc rượu ngấm đầy hơi,
    Chan chứa vị nồng say đêm hợp cẩn.
    Nàng! Lạy nàng! hãy nghe tôi cầu khẩn:
    Hãy khoan tay cầm lại trí tương tư,
    Đang chờn vờn trong nguồn sáng ngất ngư,
    Đang lướt mướt ở trong màu hoa lệ.
    Trên cung bực hãm mau niềm ngọc kể,
    Với lòng run ngưng hết cả thanh âm,
    Cho lửng lơ chới với điệu phong cầm,
    Cho tôi bớt bồi hồi trong một phút.
    Đàn Nguyệt
    Hỏi chơ mấy tuổi? Đáp mười lăm
    Non nước từng phen nổi tiếng tăm
    Bạc mạng đàn chơi đau nửa kiếp
    Đồng tâm tơ buộcc chặt quanh năm
    Chường mình trước án trông đầy đặn
    Nép mặt trông hoa nói thỉ thầm
    Mười khúc đoạn trường say chửa tỉnh
    Thuyền ai thấp thỏm muốn ôm cầm.
    Đêm Không Ngủ
    Non sông bốn mặt mơ màng
    Thức chỉ mình ta dạ chẳng an.
    Bóng nguyệt leo song sờ sẫm gối
    Gió thu lọt cửa cọ mài chăn.
    Khóc giùm thân thế hoa rơi lệ
    Buồn giúp công danh dế dạo đàn.
    Trỗi dậy nôm na vài điệu cũ
    Năm canh tâm sự vẫn chưa tàn.
    Đời Phiêu Lãng
    * Gởi một gái quê làng tôi.
    Mây trắng ngang trời bay vẩn vơ
    Đời anh lưu lạc tự bao giờ
    Đi đi... đi mãi nơi vô định
    Tìm cái phi thường cái ước mơ.
    Ở chốn xa xôi em có hay
    Nắng mưa đã trải biết bao ngày
    Nụ cười ý vị như mai mỉa
    Mỉa cái nhân tình lúc đổi thay.
    Trên đời gió bụi, anh lang thang
    Bụng đói như cào lạnh khớp răng
    Không có nhà ai cho nghỉ bước
    Vì anh là kẻ chẳng giàu sang
    Ban đêm anh ngủ túp lều tranh
    Chỗ tạm dừng chân khách bộ hành
    Đến sáng hôm sau anh cất bước
    Ra đi với cái mộng chưa thành.
  8. demen3_8

    demen3_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0
    Một số bài thơ của Hàn Mạc Tử (tiếp theo)
    Đôi Ta
    .........................
    Mà anh hay em trong tim đều rạn
    Đều chôn sâu hình ảnh một người mơ
    Bây giờ đây quấn quít hiện bây giờ
    Chỉ biết có đôi ta là đang sống
    Đang cho nhau ngọt ngào và đang mộng
    Cố làm lơ không biết đến thời gian
    Đến bông hoa tàn tạ với trăng ngàn
    Đến những tình duyên chung quanh thất vọng
    Nhiều hành tinh tan đi vì đã lỏng
    Ôi muôn năm! Giấc mộng đã đời chưa ?
    Lúc ấy sóng triều rên rỉ chưa bưa
    Cứ nhắm mắt, cứ yêu nhau như chết
    Cứ sảng sốt, tê mê và rũ liệt
    Đừng nghe chi âm hưởng địa cầu đang
    Vỡ toang ra từng mảnh, cả không gian
    Cả thời gian, từ tạo thiên lập địa
    Đều trộn trạo, điều hòa và xí xóa
    Thành hư không như tình ái đôi ta .
    Trong im lìm, lẻ loi trong dãy động,
    Cũng hình như, em hỡi, động Huyền Không
    Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy lòng,
    Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa .
    Em cố nghĩ ra một chiều vàng úa,
    Lá trên cành cành héo hắt, gió ngừng ru:
    "Một mối tình nức nở giữa âm u,
    Một hồn đau rã lần theo hương khói,
    Một bài thơ cháy tan trong nắng rọi,
    Một lời run hoi hóp giữa không trung,
    Cả niềm yêu, ý thơ, cả một vùng,
    Hóa thành vũng máu đào trong ác lặn",
    Đấy là tất cả người anh tiêu tán,
    Cùng trăng sao bàng bạc xứ Say Mơ
    Cùng tình em tha thiết như văn thơ
    Ràng rịt mãi cho đến ngày tận thế.
    Đừng Cho Lòng Bay Xa
    Thượng thanh khí tiết ra nguồn sinh khí
    Xa xôi trăng mọc nước Huyền Vi,
    Đây Miên Trường, đây Vĩnh Cửu, tề phi!
    Cao cao vượt với hai hàng bóng vía .
    Trời nhật nguyệt cầu vồng bắt tứ phía,
    Ôi Hoàng Hoa, hồn phách đến nơi đây .
    Hương ân tình cho kết lại thành dây,
    Mong manh như lời nhớ thương hàng triệu
    Đàn cung bậc gió dồn lên âm điệu,
    Sững lòng chưa ? Say chấp cả thanh bai .
    Sang chơi thôi, sang chơi thôi! mà ai,
    Thu đây rồi, bước lên cầu Ô Thước
    Sao! Vàng sao rơi đầy nơi sóng nước,
    Đừng ngả tay mà hứng máu trời sa .
    Thôi kéo về đừng cho lòng bay xa ...
    Thu vươn này, thu vươn ra như ý ...
    Mau rất mau trong muôn hoa kiều mỵ,
    Mùa rất trai và ánh sáng rất cao .
    Đừng nói buồn mà không khí nao nao,
    Để chơi vơi này bông trăng lá gió,
    Để phiêu phiêu này tờ thơ vàng võ,
    Để dầm dề hạt lệ đôi ta .
    Tầng thượng tầng lâu đài ngọc đơm ra .
    Khói nhạt nhạt xen vô màu xanh biếc.
    Đẩy đưa dài hơi ngào ngạt trầm mơ .
    Thinh không tan như bào ảnh hư vô,
    Giải Ngân Hà biến theo cầu Ô Thước.
    Và ước ao nhớ nhung lần lượt
    Đắm im lìm trong mường tượng buồn thiu
    DUYÊN KỲ NGỘ
    Tiếng Suối Reo
    Đâu gió lên tầng mây che mắt lạ
    Ta muôn năm len lỏi ở Đào Nguyên
    Nước trong sáng lòng ta thơm vô giá
    Sao không ai đi lạc tới non tiên?
    Để ta dâng, ta mời ai giải khát
    Nếm cho bưa mùi vị nước trường sinh
    Ồ tiếng tiêu đâu bay ra man mác
    Khiến nao nao nguồn thanh tịnh quanh mình.
    Lời Chim Phụ Họa
    Tiếng tiêu nao từ phương xa bay vẳng
    Tiếng thanh thanh mà rất mực tương tư
    Xuân đây rồi lan tràn như bóng nắng
    Ta nên bay cho khỏi vướng sầu u.
    Tiếng Tiêu
    Vàng bay theovàng đuổi theo vàng bay
    TIếng vàng này vừa mê vừa say
    Dồn qua phương đông mặt trời chưa nóng
    Dồn qua phương tây màu sắc hây hây
    Ta là khúc Phượng Cầu Hoàng năm trước
    Đem ân tình rải khắp cả trời duyên
    Cho Quân Thụy lấy nàng Thôi thuyền quyên
    Xuân vô cùng đến ngàn năm ơn phước.
    Song le Nàng vẫn luôn luôn cách biệt
    Bến Ô Giang lành lạnh khúc thầm thương
    Ta vẫn còn ngân bao lời tha thiết
    Trong nắng mai dìu dịu mối sầu vương.
    Chàng
    Mải vui tìm cành hoa trên cánh ****
    Ai đưa ta lạc đến nước non này
    Mùi cỏ lạ thơm như mùi nhụy chớm
    Cùng tiếng tiêu đồng hợp chất nồng say
    Đến đây rồi ta mơ niềm hận cũ
    Đã bao năm nào thấy bóng giai nhân
    Hoa lá bỗng xôn xao tìm lấy thú
    Trong khi này lừng lẫy nhạc tường vân.
    Lời Suối Reo
    Ồ sự lạ muôn đời thế kỷ
    Đất Linh Sơn in dấu vết phàm nhân
    Ta reo lên với đàn thông thủ thỉ
    Cho lay bay tình ý ở xa xăm
    Xin mời chàng tài hoa thi sĩ đó
    Ngồi xuống đây bên thảm ngọc vườn châu
    Hai tay chàng thử vốc vào nước nọ
    Mát tê đi như da thịt nàng dâu.
    Lời Chim Hót
    Ôi chàng kia, thực ra chiều phong vận
    Hãy nghe ta cao hót khúc bình an
    Này mặt nhựt tròn vo đương sáng láng
    Gió đương lên vươn quyện tấm lòng ngây
    Ta đã nghe danh chàng cao vời vợi
    Như thơ ra đồng vọng cả thinh gian
    Chàng
    Nắng càng cao, lòng ta càng hừng hực
    Thơ lên rồi bay quá dải nhàn vân
    Mùi hương đâu trong lời ca sực nức
    E hư vô rung động cả phong trần
    Ôi chao, mê toàn thân như khoái cảm
    Như đêm xuân uống phải rượu quỳnh tương
    Không đâu mà, có điều chi vừa chạm
    Đến tâm linh - để báo hiệu phi thường.
    Ta hãy giấu tiếng tiêu trong cụm lá
    Đừng cho ra nghe lờ lặng trời mây
    Ta hãy ẩn mình ta trong kẹt lá
    Để chờ xem sự lạ đến gần đây
    Nàng (ra)
    Mây bay theo với mây bay
    Mình sao ra nước non này mà chơi
    Sáo ơi, dìu dặt khơi vơi
    Buông mau âm điệu để mời nhân gian
    Nắng cao ý muốn lan tràn
    Ở đây vắng vẻ cây ngàn suối reo
    Chim ơi hót khúc tương giao
    Có người thục nữ lần vào Thiên Thai
    Không gặp ai, chửa gặp ai
    Duyên còn ngậm kín, tình hoài miên man
    Tiêu tao đến nỗi bẽ bàng
    Đi trong hiu quạnh gặp toàn bơ vơ
    Lời Suối Reo
    Ở đây có suối đoàn viên
    Có cây Phối hợp, có duyên Ngọc vàng
    Nước ta trong trắng ơ Nàng
    Đọ xem trinh tuyết có phần thanh cao
    Cởi xiêm cởi áo ra nào
    Xuống đây nàng tắm cho rạt rào thơ ...
    Nàng
    Ôi chao thơ ngầm bay theo dải nắng
    Lộng vào trong xiêm áo mỏng mành sao!
    Tiếng ai cười vang trong im lặng
    Khiến lòng ta hồi hộp biết dường bao!
    Chàng (ở lùm cây ra)
    Tiếng tiêu vương vấn vào nhau mãi
    Ta cho Nàng đây, gẫm lạ kỳ
    Không duyên hồ dễ mong theo nắng
    Xin dâng nàng nụ cười với đôi mi.
    Nàng (kinh ngạc)
    Ở đâu chàng ở đâu ra
    Xem trong cốt cách mới ra tính tình
    E khi mình chửa iết mình
    Nói câu kỳ ngộ in hình hổ ngươi
    Chàng ôi, thốt chẳng nên lời
    Không quen sao lại lả lơi chuyện trò?
    Chàng
    Phải quên Nàng ở Đào Nguyên
    Bởi chưng sắc đẹp lại thêm đa tình
    Xuống đây tìm nợ ba sinh
    Không hay trời khiến ta mình gặp nhau.
    Nàng
    Em là Trần Thương Thương
    Ngụ ở bến Tầm Dương
    Đi tìm chàng thi sĩ
    Trong pho sách Kim Cương
    Đi tới Tương tư xứ
    Tìm không ra người thương
    Chàng
    Em là Trần Thương Thương
    Anh là Hàn Mặc Tử
    Không phải cách âm dương
    Còn có khi hội ngộ
    Em là hoa mười phương
    Anh là mây tứ xứ
    Gặp nhau ở cạnh đường
    Nói sao cho bằng khóc.
    Lời Chim Hót
    Hỡi ôi người tục khách tình
    Đến đây nhìn sững cho mình thêm ghen
    Má ơi, má núm đồng tiền
    Môi sao ướt đỏ ta thèm biết bao!
    Nắng ơi, nắng có lên cao
    Làm sao da thịt hồng hào thế kia?
    Nàng
    Người mộng hỡi từ nay ta mới biết
    Sao thơ anh nhuộm toàn màu ly biệt?
    Kêu không thôi, và nức nở cả ban đêm
    Nhạc thanh bai hòa trong cung cầm nguyệt
    Với bao màu sang sáng ửng duyên thơm
    Em mê quá thi nhân Hàn Mặc Tử.
    Người trai tơ thùy mị như tình duyên.
    Chàng
    Thương Thương em, trời cho ta kỳ ngộ
    Nói cho ta thần điệu của vàng bay
    Đôi nhụy thắm in trên màu rực rỡ
    Đây đôi chim gù gật với niềm say
    Anh van em cho anh quỳ san sát
    Cho mùa xuân ngầm ngấm tận hồn anh
    Thơ anh sẽ như trầm hương ngào ngạt
    Tỏa lên cao ***g lộng giữa trời xanh.
    Nàng
    Tất cả em là trân châu vô giá
    Dành cho anh rîêng hưởng hạnh phúc này
    Em kết tinh ở bao thanh sắc lạ
    Tòa thiên nhiên đúc sẵn để mê say
    Sao trời hỡi không cho em nguyền ước
    Em theo anh mà hứng lấy sao rơi
    Vẻ đài các còn nguyên trong khăn, lược
    Để làm chi, tình hỡi, khi xa xôi.
    Chàng
    Chỉ có em làm thơ anh mãnh liệt
    Tình anh vang như luồng gió van lơn
    Chỉ có em, lòng anh yêu tha thiết
    Yêu điên cuồng không một phút nào hơn
    Bây giờ đây khóc than niềm ly hận
    Hỡi Thương Thương người ngọc của lòng anh
    Ta nhìn em với bao lời ta thán
    Khiến hoa chim nghe được cũng không đành.
    Nàng
    Tình quân hỡi, muôn năm em chỉ muốn
    Sống bên anh cho thắm được tình yêu
    Mùa xuân em sẽ rất nhiều hoa ****
    Bởi thơ anh tô điểm đẹp trăm chiều.
    Chàng
    Than ơi đời biệt ly chan chứa
    Anh sắp đi với hai dòng lệ ứa
    Cả đau thương dồn dập xót tâm bào
    Khi xa em đã bao lần vọng tưởng
    Mơ trong mơ làm hoảng hốt đêm trăng
    Khi gần em tâm thần anh sửng sốt
    Mùi yêu đương vương vít cả tâm hồn
    Em ở đó sao anh không thề thốt
    Bao dòng châu đem hiến tối tân hôn.
    Nàng
    Nói làm chi những câu mê sướng quá
    Nói những câu khờ dại cả người em
    Phải chăng anh tài hoa cao trọng lắm
    Đã bao lần khét tiếng ở đền vua
    Bao người ngọc đắm say lời ngọc thắm
    Bao giai nhân hâm mộ tấm tình thơ!
    Chàng
    Anh chỉ ngó say em trong chốc lát
    Để hồn thơ rời rạc với mây bay
    Gần em luôn để hưởng bao khoái lạc
    Thưa em không, anh đâu dám mê say!
    Một mai kia ở bên khe nước ngọc
    Với sao sương, anh nằm chết như trăng
    Không tìm thấy Nàng Tiên mô đến khóc
    Đến hôn anh và rửa vết thương tâm.
    Nàng
    Em quyết níu với bao tơ nắng dịu
    Níu thơ anh và níu cả hồn anh
    Hoa cỏ sẽ làm ơn theo chứng kiến
    Biệt ly nào dứt được mối thâm tình?
    Chàng
    Thôi chào em giờ không trở lại
    Anh đi rồi mà hương phấn vẫn theo luôn (chàng biến mất)
    Tiếng Suối Reo
    Xin đừng vầy bàn chân trong suối ngọc
    Hỡi giai nhân người lụa bến Tầm Dương
    Xin Nàng đợi để đêm khuya sẽ vọc
    Bao nhiêu trăng sáng dịu giữa hơi sương.
    Duyên Muộn
    Từ khi đôi má đỏ hây hây
    Em tập thêu thùa, tập vá may
    Chim sáo trước sân bay tới đậu
    Em mừng: sắp được lấy chồng đây .
    Những lượt thu về, em thấy xuân
    Trên đôi má nõn lại phai dần
    Và lòng em chẳng còn nao nức
    Như lúc trăng lên đốt khói trầm.
    Người nói duyên em đã muộn màng
    Bởi vì nghèo khó chẳng xênh xang
    Nhưng xuân em chín từ năm ngoái
    Há phải vì em áo nối quàng.
    Em Lấy Chồng
    Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ
    Em lấy chồng rồi hết ước mơ
    Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng
    Ngồi lên để thả cái hồn thơ.
    Em Nhớ Mình Xa
    Tặng Trần Thanh Địch
    Hôm nay có một nửa trăng thôi,
    Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi!
    Tôi nhớ mình xa thương đứt ruột,
    Gió làm nên tội buổi chia phôi.
    Gái Ở Chùa
    Rừng thiền thấp thoáng dạng quần thoa
    Khuê các trâm anh cũng rứa à?
    Mùi tục chưa chi mà vội chán
    Cuộc đời mới thế đã lo xa
    Nhạt mùi son phấn say mùi đạo
    Chán cảnh phiền ba mến cảnh chùa
    Dì nguyệt trớ trêu lòng dạ thiễm
    Trăm năm nỡ để thiệt thòi hoa.
  9. demen3_8

    demen3_8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0
    Khi nào thấy
    Xuân Hoàng
    Khi nào thấy, trên đường dài mệt mỏi
    Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông,
    Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi:
    Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng.
    Khi nào thấy, đời buồn gặm nhấm,
    Cần một lời tiếp sức để đi xa
    Em hãy đến tìm tôi nơi bãi vắng
    Biển tôi chờ, con sóng mãi ngân nga.
    Khi nào đó, lòng mang thương tích:
    (Những vết thương vô ý tự gây nên)
    Em hãy đến tìm tôi, chiều tĩnh mịch,
    Tôi xin làm con suối tắm cho em.
    Nếu cần nữa, tôi là hồ trên núi
    Trong hoang vu, im lặng ngắm mây trời.
    Em hãy đến, chim thiên nga, cánh mỏi,
    Đậu yên lành trên gương mặt hồ tôi.
  10. ngan_cach

    ngan_cach Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2004
    Bài viết:
    232
    Đã được thích:
    0
    Cát
    Trần Nhật Thu
    Cát khô giòn sắc lạnh như kim châm
    Ngã xuống đấy, anh muốn vùi trong cát
    Nhưng biển dậy, biển ngoài kia cháy khát
    Cơn khát nghìn năm rồi
    Huống chi anh mới sống nửa cuộc đời
    Ðời còn trẻ, còn xanh non quá đỗi
    Yêu em đấy, thôi đành im tiếng gọi
    Gửi biển đời cơn khát của lòng anh
    Cát khô giòn sắc lạnh như kim châm...

Chia sẻ trang này