1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trang Văn Học HDC...Bình luận tác giả, tác phẩm.

Chủ đề trong 'Hải Dương' bởi hanh114212, 18/10/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. hanh114212

    hanh114212 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2004
    Bài viết:
    1.850
    Đã được thích:
    0
    Nói thì nói, gã khất thực vẫn tiếp tục cười, và ngắt lời cô gái:
    - Ðược rồi tôi không cười nữa. Nhưng này, cô cứ thử nghĩ một tý mà xem, ngay từ ngày mai, cuộc chiến sẽ bắt đầu, và trong tình trạng ấy, chuyện lo cho một hay hai con mèo thì, để rồi coi, sẽ chẳng ra đâu vào đâu. Xin lỗi phải nói trắng ra, chứ chẳng thấy ai ở trên đời lại u mê và keo kiệt hơn bà chủ nhà cô. Cứ thử nghĩ mà xem, ngay cái chuyện bắt cô đi kiếm con Mikê chẳng hạn?.
    - Này im đi, tao không muốn nghe những lời đặt điều nói xấu bà chủ.
    Otomi run nguời vì tức giận, nhưng gã khất thực, không như ta tưởng, vẫn thản nhiên trước cơn giận của cô gái. Không những thế, gã còn nhìn cô ta chầm chập không chút ngại ngùng. Thực ra lúc đó khuôn mặt cô gái là cả một vẻ đẹp man dại. Cái áo kimono và cái váy ướt vì trời mưa dán sát vào người, không chỗ nào mà không nõn nường. Nhìn một cái cũng đủ thấy nét trinh trắng trong tấm thân trẻ trung. Shinkô mắt vẫn như dính vào người cô gái, tiếp tục cười nói:
    - Ờ đúng rồi, trước tiên qua việc bà ta bắt cô trở về kiếm Mikê. Cô không đồng ý với tôi sao? Vào lúc này, toàn khu Ueno, ai mà không di tản. Nhà cửa tuy còn đó nhưng khu này vắng như chùa bà đanh. Dầu cho lang sói không ló mặt, nhưng chắc gì chả có chuyện nguy hiểm xảy ra. Đúng như thế không nào?
    - Này, thay vì lo sợ vẩn vơ như thế, bắt con mèo cho tao đi. Chiến sự còn chưa bắt đầu thì nguy hiểm ở chỗ nào cơ chứ?
    - Này cô ơi, đừng có đùa. Làm thân cô gái đi dạo một mình giữa thời buổi như vậy mà không nguy hiểm thì tôi không biết khi nào mới gọi là nguy hiểm. Cứ nói thẳng thừng ra, ở đây, chúng ta chỉ có hai người, cô và tôi. Giả tỉ tôi đâm ra suy nghĩ quàng xiên, thì cô, thì ? cô hai, làm được gì tôi nào?
    Cái giọng cợt nhả của Shinko có vẻ nửa đùa nửa thật, nhưng trong ánh mắt trong sáng của Otomi không thoáng vẻ sợ hãi. Cặp má cô nàng càng đỏ hơn vì tức giận:
    - Mày nói cái gì hử? Dễ chừng mày muốn dọa tao hả? - Otomi sấn một bước về phía Shinko, nói như đe ngược lại hắn.
    - Dọa cô? Nếu chỉ dọa chút chơi thì đã nhằm gì? Trên đời, thiếu gì những thằng đeo đầy lon trên vai, mà ăn ở không ra hồn người. Hơn nữa, tôi chỉ là dân ăn xin?cô hiểu chứ? Tôi dám làm thiệt chớ chẳng dọa suông đâu. Bây giờ, nhỡ tôi lên cơn thèm muốn bất chợt thì sao..
    Trước khi nói dứt câu, Shinko đã nhận một cái nện trên đầu, và gã cũng không hay Otomi đã nện mình với cái dù cán tre.
    - Ðừng có nói tầm bậy.
    Lại một lần nữa Otomi lấy hết sức bình sinh giáng cái dù lên đầu Shinko. Gã lùi nhanh ra xa, nhưng lại ăn thêm một đường dù khác trên vai áo yukata đã cũ mèm. Con mèo, giật mình vì tiếng động, nhẩy từ cái kệ sang bàn thờ ông táo, hất văng cả cái chảo, cùng lúc đánh đổ đĩa dầu thắp và nhánh tùng trên bàn thờ xuống đầu Shinko. Trước khi chệnh choạng đứng lên, một trận mưa dù đã rơi trên người gã.
    - ****** mi?****** mi?
    Otomi vẫn hươi vũ khí, Shinko tuy bị ăn đòn, nhưng cuối cùng gã cũng giật được cái dù. Quẳng nó qua một bên, gã nhẩy xổ vào người Otomi. Hai người giằng co trong một lúc trên sàn gỗ căn bếp hẹp. Ðúng lúc cuộc vật lộn đang gay cấn, cơn mưa lại bắt đầu rơi sầm sập trên mái bếp. Theo tiếng mưa càng ngày càng nặng hạt, ánh sáng trong căn nhà yếu hẳn đi. Mặc kệ những cái vả, những cái cào cấu sướt da của Otomi, Shinko tìm mọi cách giữ chịt cô ta trên sàn. Sau nhiều lần thất bại, gã hầu như làm chủ được tình hình, nhưng thình lình gã giật bắn như lò xo, nhẩy lùi một bước về phía cửa nhà bếp:
    - Ðồ giặc cái.
    Ðứng trước cánh cửa kéo của căn bếp, Shinko trừng mắt nhìn Otomi. Ngồi trên sàn gỗ, đầu tóc rũ rượi, Otomi cầm dốc ngược con dao cạo trong tay mà chắc cô ta giấu trong nẹp thắt lưng. Dáng điệu dữ dằn lại làm cô trông càng gợi tình. Cô có dáng dấp như con mèo Mikê đang phồng lưng trên cái kệ. Trong khoảnh khắc, hai người im lặng rình nhau. Hai ánh mắt ghìm nhau. Shinko thoắt nhếch miệng cười nhạt, rút từ trong yukata ra khẩu súng lục:
    - Nầy, giờ có giỏi thì tới đây mà hung hăng!
    còn tiếp!!!
  2. hanh114212

    hanh114212 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2004
    Bài viết:
    1.850
    Đã được thích:
    0
    Ðầu súng từ từ chĩa về phía ngực Otomi nhưng cô nàng vẫn không mở miệng, tiếp tục nhìn mặt Shinko với tia mắt căm thù. Khi gã thấy cô ta không chút dao động, bèn nẩy ra một ý, quay mũi súng lên cao về phía có hai con mắt hổ phách của con mèo đang ánh lên trong khoảng tranh tối tranh sáng:
    - Này, tôi bắn được không cô Otomi? - Gã cất cao giọng cười như muốn trêu chọc.
    - Nếu khẩu súng này đoành một phát, con mèo sẽ ngoẻo trước tiên, và sau đó sẽ tới lượt mày. Này, thế mày có muốn không nào?
    Gã để tay lên cò súng như sắp bấm.
    - Shinko, - Otomi chợt hét lên.
    - Không, đừng bắn.
    Shinko đưa mắt nhìn Otomi, nhưng mũi súng vẫn chĩa về con mèo.
    - Tao biết quá là mầy sợ tao bắn nó mà.
    - Ðừng bắn, tội nghiệp con mèo, làm phúc tha nó đi.
    Thái độ của Otomi thay đổi thật đột ngột. Ánh mắt lo lắng, đôi môi hé run vì xúc cảm để lộ hai hàm răng nhỏ nhắn. Shinko nhìn khuôn mặt Otomi với dáng điệu diễu cợt và tò mò, cuối cùng hạ thấp mũi súng. Lúc ấy, trên mặt Otomi mới trút bớt vẻ lo âu.
    - Ðược rồi, tao sẽ tha mạng cho con mèo. Bù lại? - Shinko tiếp tục nói với giọng điệu xấc xược, - bù lại mày phải hiến thân cho tao.
    Otomi tránh cái nhìn của Shinko. Trong khoảnh khắc, hình như có một cảm giác tức giận, ghét, ghê tởm, buồn chán lẫn lộn, sùng sục trong trái tim nàng. Shinko dòm chừng mọi cử chỉ của cô gái, cẩn thận đi vòng về phía sau Otomi, kéo phăng cánh cửa phòng khách. Căn phòng nầy dĩ nhiên còn tối hơn cả căn bếp. Mặc dù chủ nhà đã di tản, giữa phòng vẫn còn tủ bàn và cả một lò sưởi hình bầu dục. Shinko đứng trong phòng khách, đưa mắt nhìn cổ áo Otomi, cái cổ lấm tấm mồ hôi. Có lẽ cô ta cảm thấy cái nhìn, xoay mình, ngước mắt nhìn Shinko. Sắc mặt hồng hào đã trở lại trên nét mặt không biết tự lúc nào, nhưng Shinko lại đâm ra hoảng hốt, cặp mắt chớp nhanh một cái, lại chĩa mũi súng về phía con mèo.
    - Không, đừng bắn, tao xin mày?
    Otomi, vừa lên tiếng ngăn Shinko vừa liệng con dao cạo cầm trong tay xuống sàn gỗ.
    - Nếu mày không muốn tao bắn, thì vào trong kia cho tao. - Mặt Shinko thoáng vẻ diễu cợt.
    - Gớm, cái thằng tởm thật. - Otomi lẩm bẩm miệt thị, trỗi dậy, xăm xăm đi vào phòng khách. Trước thái độ buông xuôi nhanh chóng, Shinko có vẻ hơi ngạc nhiên. Trong khi đó, không những mưa đã thưa hạt mà có lẽ một tia nắng quái đã len được qua mây, vì căn bếp nãy giờ chìm trong bóng tối lờ mờ, bỗng sáng hẳn ra. Shinko vẫn đứng im, lắng nghe tiếng động từ phòng khách: tiếng cởi thắt lưng sột soạt, tiếng thân người buông rơi xuống mặt chiếu. Chỉ có thế, căn phòng khách lại trở lên yên lặng.
    Sau một phút lưỡng lự ngắn ngủi, Shinko bước vào phòng khách lù mù. Giữa căn phòng, Otomi đang nằm dài, ngửa người bất động, tay áo phủ trên mặt. Mới nhìn cảnh tượng này, Shinko bỏ chạy như tháo thân về lại căn bếp. Một tình cảm kỳ quái không thể diễn tả hiện trên nét mặt gã, có thể nó là một sự ghê tởm, hay xấu hổ, nào ai biết.Vừa bước chân ra đến bếp, lưng vẫn quay về phòng khách, gã cười nói một cách gượng gạo:
    - Tôi đùa cô đấy, cô Otomi. Ðùa đấy thôi, xin cô trở lại đây.
    Vài phút sau, Otomi với con mèo trong vạt áo, cái dù trong tay, vui vẻ trò chuyện với Shinko, đang ngồi trên một cái chiếu rách gã mới trải ra.
    - Này cô, tôi có một chuyện hỏi cô. - Vẫn còn đang xấu hổ, gã tránh không nhìn mặt cô gái.
    - Gì vậy?
    - Thật ra cũng chẳng có chuyện chi. Nhưng tôi nghĩ trao thân cho ai là một điều quan trọng trong đời người đàn bà. Otomi à, muốn hiến cả thân mình để đổi mạng con mèo?như cô hiện nay, không phải hơi khùng sao, hở cô?
    Shinko im lặng một lát. Otomi mỉm cười, tay vẫn vuốt ve con mèo.
    - Cô thương con mèo đến như thế à?
    - Tôi thương con mèo, thế nhưng? - Otomi trả lời bỏ lửng.
    - Hay là?tại cô có tiếng là người giúp việc trung thành trong xóm này. Hoặc cô sợ nhỡ con mèo bị chết thì không biết ăn nói làm sao với bà chủ?có phải đó là nỗi lo âu của cô chăng?
    - Dĩ nhiên tôi thương con mèo, và tôi cũng phải trung thành với bà chủ, tất cả đều đúng, nhưng tôi?
    còn tiếp!!!
  3. hanh114212

    hanh114212 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2004
    Bài viết:
    1.850
    Đã được thích:
    0
    Otomi, đầu hơi nghiêng, ánh mắt nhìn xa xôi
    - Không biết phải nói sao, chỉ biết là trong lúc ấy, tôi không thể tha thứ cho chính mình, nếu tôi không hành động như đã làm? chỉ có thế thôi.
    Một vài phút sau, Shinko một mình, hai vòng tay ôm đầu gối phủ chiếc áo yukata cũ, ngồi thừ người trong căn bếp. Màn đêm lên dần cùng với tiếng mưa bây giờ đã thưa thớt. Sợi dây từ cửa sổ tò vò, cái chum đựng nước bên cạnh chỗ thoát nước, tất cả sự vật chìm dần trong bóng tối từng thứ một. Chuông khu Ueno từng tiếng rót vào đám mây đen, bắt đầu rền nặng nhọc. Như chợt tỉnh với hồi chuông, Shinko nhìn khoảng không gian yên lặng vây quanh, rồi lần mò từng bước xuống chỗ thoát nước, múc đầy một gáo nước.
    - Ta, Murakami Shinzaburo, Shigemitsu dòng họ Minamoto danh giá, ngày hôm nay đã bị thua một keo.
    Vừa lẩm bẩm, gã uống một hơi ngon lành gáo nước của buổi chiều tà?
    *
    Ngày 26 tháng 3 năm Minh Trị thứ 23, Otomi cùng chồng và ba con tản bộ trên đường Hirokoji khu Ueno. Ngày hôm đó thiên hạ làm lễ khánh thành cuộc triển lãm quốc gia lần thứ 3 tại Takenodai. Trong khu phố Kuromon, hoa đào đã gần như mãn khai. Trên đại lộ Hirokoji, thiên hạ tấp nập chen nhau. Từ phía Ueno, xe ngựa và xe kéo có lẽ đi dự lễ khai mạc về, tấp nập di chuyển không ngừng. Thiên hạ nhận ra những khuôn mặt quan quyền nổi tiếng trong những chiếc xe ngựa hay xe kéo, nào là Maeda Masena, Taguchi Ukichi, Shibusawa Eichi, Tsuji Shinji, Okakura Kakujo, Shimojo Masao.
    Chồng của Otomi, một tay bế đứa con trai thứ vừa lên năm. Đứa con trai lớn tay bám vào vạt áo bố, họ chen lẫn trong dòng người ồn ào di động. Ðôi lúc ông chồng ngoái lại, dáng lo âu nhìn về phía Otomi đang đi theo sau. Cô nàng tay dắt đứa con gái đầu lòng, nở một nụ cười tươi tắn cùng chồng. Dĩ nhiên 20 năm đã mang lại dấu vết già nua trên mặt nàng, nhưng ánh mắt trong sáng của tuổi thanh xuân vẫn không đổi. Nàng đã lập gia đình vào năm Minh Trị thứ 4. Chồng nàng là cháu của ông chủ Kogaya Seibei. Lúc cưới, ông chồng có một tiệm đồng hồ nhỏ dưới Yokohama. Giờ đây, ông ta mở một tiệm tại phố lớn ở Ginza.
    Otomi tình cờ ngước mắt nhìn lên. Trong một chiếc xe song mã đang chạy ngang trước mặt nàng lúc đó, có Shinko nghiêm trang ngồi. Ðúng là Shinko, không thể nào lầm được, nhưng bây giờ đã đeo đầy lon vàng chói, huy chương đủ loại. Tất cả tạo cho gã một vẻ uy nghiêm. Gã đội một cái mũ giắt lông đà điểu. Khuôn mặt hồng hào với bộ râu quai nón muối tiêu quay mặt nhìn về phía nàng, đúng là khuôn mặt gã hành khất thuở nào. Otomi chậm bước lại nhưng nàng không hề kinh ngạc. Ðối với nàng, Shinko không bao giờ là một gã hành khất tầm thường, nàng không thể giải nghĩa tại sao, nhưng nàng đã thấu hiểu chuyện đó từ lâu. Vì dáng dấp khuôn mặt của gã? Vì lời ăn tiếng nói của gã? Vì khẩu súng lục gã mang trên người? Không biết vì cái gì, nhưng nàng đã chắc chắn như vậy. Otomi nhìn thẳng mặt Shinko không chớp mắt. Vô tình hay cố ý, gã cũng nhìn khuôn mặt người đàn bà. Kỷ niệm của dĩ vãng vào một ngày mưa 20 năm trước đây trào lên trong tâm trí nàng, vào đúng giây phút ấy, rõ ràng đến se sắt con tim. Ngày đó, chỉ để cứu mạng một con mèo, Otomi đã sắp hiến thân cho Shinko mà không hề suy nghĩ. Bởi vì lẽ gì, nàng cũng không hiểu. Shinko, về phía gã, không hề đụng đến nàng, dù chỉ một đầu ngón tay cái thân thể mà nàng sẵn sàng buông thả trong lúc đó. Vì lẽ gì, nàng cũng không rõ. Nhưng mặc dù với cái động cơ không biết đến từ đâu này, dưới mắt Otomi, mọi hành động lúc đó đều quá đương nhiên, tất cả phải đúng như thế thôi. Ði ngược chiều chiếc xe, nàng thấy tâm hồn như rộng ngát ra.
    Sau khi chiếc xe của Shinko đi qua, chồng nàng bị đám đông chen lấn, lại ngoảnh lại nhìn vợ. Nàng đáp lại bằng một nụ cười như không có chuyện gì xảy ra, một nụ cười đầy sức sống, một nụ cười đầy dịu dàng, trìu mến.
    Tháng 8 năm 1922
    Cung Ðiền dịch từ nguyên tác tiếng Nhật Otomi no teiso
    Dịch xong vào những ngày sơ hạ năm 2003
    hết!!!
    Đọc xong các bạn cảm nhận thế nào về câu chuyện này và vấn đề trong trắng của một người con gái, bạn đánh giá ra sao?
  4. hanh114212

    hanh114212 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2004
    Bài viết:
    1.850
    Đã được thích:
    0
    Một bài viết nói về thực trạng của Văn Học Việt Nam thời hiện đại
    thấy hay va có ý nghĩa nên post vào cho mọi người cùng thưởng thức!
    Văn học 2005 - ''có hoa mừng hoa, có nụ mừng nụ''
    Ngô Vĩnh Bình
    Lại sắp qua một năm, đây là thời điểm của mùa thu hoạch, tổng kết, nhìn lại, đánh giá một năm văn học. Còn những dăm ba chục ngày nữa năm văn học 2005 mới khép lại, nhưng có thể nói trước rằng, năm con gà là một năm ngổn ngang của văn học với rất nhiều sự kiện và hiện tượng.
    Đại hội Nhà văn VN lần 7 còn chưa hết dư vang đã tiếp liền ngay các giải thưởng văn học: Giải thưởng của NXB Thanh Niên; của Lực lượng Công an nhân dân; của Hội Nhà văn Hà Nội; Hội Nhà văn TP HCM; của ngành Giáo dục; Giải quốc tế ASEAN? rồi sắp tới là giải hàng năm của Hội Nhà văn Việt Nam, trước đó là giải tiểu thuyết rồi Giải thưởng Nhà nước, Giải thưởng Hồ Chí Minh...
    Báo chí, dư luận vừa qua rộ lên xung quanh giải thưởng cuộc thi tiểu thuyết của Hội Nhà văn. Người khen cũng lắm mà kẻ chê cũng không ít. Báo cáo tổng kết của Hội thì nói đó là ?ocuộc tự vượt đáng trân trọng?, nhưng lại có ý kiến cho rằng cuộc trao giải này là sự ?otrao để mà quên?, thậm chí còn nói có tác phẩm không đáng được gọi là tiểu thuyết, tác giả chưa biết viết tiểu thuyết.
    Người ta cũng bàn luận nhiều về ?ovăn mới?, ?ovăn nữ?, ?ovăn ma?, ?ovăn ***y?, ?ovăn trẻ?? Có người bảo văn thế mới là văn, viết thế mới là viết. Lại có người hoảng lên: Thế này thì văn chương đến thời lụn bại rồi.
    Lý giải về sự tréo ngoe giữa các luồng ý kiến trên như thế nào đây? Thật khó mà cũng thật dễ. Với văn chương có khen, có chê là chuyện bình thường. Vấn đề là ở chỗ khen đúng, chê đúng, khen và chê với tinh thần, thái độ nào.
    Về giải thưởng, không thể là cứ giải thưởng của Nhà nước, của Hội Nhà văn đều là phải ?onhất hô, bá ứng?, 100% ?otâm phục, khẩu phục?, tất cả đều toàn bích, tuyệt vời! Bởi vì sao? Vì văn chương là lộc giời, văn chương như mùa vụ. Có năm trúng mùa, có năm thất bát. Và bởi vì sao nữa? Vì văn chương cũng giống như món ăn. Có nơi quen ăn cơm, có nơi thích dùng bánh như người miền Nam coi sầu riêng là trái cây nữ hoàng, nhưng lại không hợp khẩu vị người miền Bắc. Vì thế nên mới có câu ?obó đũa chọn cột cờ?, vì thế nên mới có chuyện trong năm ?oxung? có tháng tốt, trong tháng ?ohạn? có ngày ?ođại hỷ?, trong ngày ?oxấu? vẫn có khi có giờ ?ohoàng đạo?. Người ta trao giải là trao giải cho một cuộc thi, cho một năm, cho một ngành, cho một địa phương, hà cớ gì mà cứ bắt tác phẩm nào cũng phải như? Truyện Kiều?
    Về các hiện tượng ?ovăn mới?, ?ovăn nữ?, ?ovăn liêu trai chí dị?? theo tôi, sự xuất hiện của các ?otrường phái?, ?okhuynh hướng? này là tất yếu, là bình thường của đời sống văn học. Văn học ?ođóng băng? như thị trường địa ốc gần đây mới sợ, chứ văn học mà có bạn đọc thì không việc gì phải hoảng lên. Cuộc sống người đọc và thời gian vô cùng công bằng. Cái gì ?ohợp? sẽ tồn tại, cái gì ?ocông? dứt khoát, không chóng thì chầy cũng sẽ bị đào thải.
    Tôi rất thích câu ?ocó hoa mừng hoa, có nụ mừng nụ? của ông bà ta. Tôi nghĩ, trong phê bình văn chương, khen đúng, phát hiện đúng, động viên kịp thời mới là khó. Chê đúng, bắt đúng lỗi cũng khó, nhưng chê chung chung theo kiểu ?ophán? thì quá dễ. Thi nhân Việt Nam của Hoài Thanh dường như ?otoàn khen?, ấy vậy mà trường tồn. Trái lại nhiều cuốn sách phê bình ?ođao to búa lớn?, ?ohạ? ông này, ?ophang? ông khác hỏi sống được mấy ngày? Phương châm ?ocó hoa mừng hoa, có nụ mừng nụ?, ?ođãi cát tìm vàng? của một số ban giám khảo các cuộc thi, của một vài hội đồng xét tặng giải thưởng văn học và một vài cây bút phê bình văn chương gần đây đã cho một kết quả rất đáng khích lệ. Vì họ mà văn chương năm vừa rồi mới có ?osự hồi sinh? của thể loại nhật ký. Nhật ký Đặng Thùy Trâm, nhật ký Nguyễn Văn Thạc đã không chỉ là một hiện tượng của văn học mà còn là một sinh hoạt chính trị rộng khắp. Rồi Mạc Can với Tấm ván phóng dao, Nguyễn Ngọc Tư với Cánh đồng bất tận, Nguyễn Ngọc Thuần với Trên đồi cao chăn bầy thiên sứ? là những hiện tượng rất đáng mừng của văn học.
    Cái mới còn được thể hiện không chỉ ở những gương mặt mới, cây bút mới mà ở ngay cả những tên tuổi đã định hình. Bến đò xưa lặng lẽ của Xuân Đức, Dòng sông mía của Đào Thắng và Rừng thiêng nước trong của Trần Văn Tuấn - những tiểu thuyết đoạt giải A trong cuộc thi tiểu thuyết 2002-2004 đúng là có sự ?otự vượt lên mình đáng trân trọng? của các tác giả. Với các anh, đúng như nhà thơ Chế Lan Viên viết: ?oĐời đã sáu mươi xuân/ Mong gì hương sắc lạ/ Mọc nhành hoa trên đá/ Mùa xuân không chịu lùi?. Những bông ?ohoa trên đá? ấy thật đáng nâng niu, trân trọng.
    Nâng niu, trân trọng là thái độ nên có của những người yêu quý văn học nước nhà. Cũng như kinh tế, văn học ta chưa thật phát triển, vì vậy hãy ?ogom góp dựng cơ đồ? trước đã rồi hãy (mới) ?ođi tắt đón đầu?, ?ođột phá?, ?obứt phá? được. Và đấy cũng là cách tốt nhất để tạo ra một môi trường sáng tác lành mạnh để các nhà văn thỏa sức sáng tạo, để những ?omầm non? văn nghệ xuất hiện phát triển.
    ***
    Nguồn: Công an nhân dân

  5. hanh114212

    hanh114212 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2004
    Bài viết:
    1.850
    Đã được thích:
    0
    Bàn luận về văn học đương đại, chúng ta cũng dành một chút thời gian thưởng thức những tác phẩm thơ mới mang đầy màu sắc văn học cũng như thi ca. Hôm nay tôi xin gửi tới các bạn một vở kịch rất hay của Thi nhân Hàn Mặc Tử.
    Vì tôi rất ngưỡng mộ tài năng của ông và rất thích những bài thơ của ông.
  6. hanh114212

    hanh114212 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2004
    Bài viết:
    1.850
    Đã được thích:
    0
    Vở kịch:
    DUYÊN KỲ NGỘ
    Vở kịch này sảy ra ở chỗ nước non thanh tú, chỉ có thi sĩ Hàn Mặc tử và nàng Thương Thương đóng kịch thì mới nổi (nguyên chú của Hàn Mặc Tử)
    Tiếng suối reo:
    Đàn gió lên, tàn mây che mát lạ,
    Ta muôn năm len lỏi ở Đào Nguyên
    Nước trong làu, lòng ta thơm vô giá,
    Sao không ai đi lọt tới non tiên.
    Để ta dâng, ta mời, ta giải khát,
    Nếm cho bưa mùi vị nước tràng sinh.
    Ô tiếng tiêu đâu bay ra man mác,
    Khiến nao nao nguồn thanh tịnh trong mình.
  7. hanh114212

    hanh114212 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2004
    Bài viết:
    1.850
    Đã được thích:
    0
    Lời chim phụ hoạ:
    Tiếng tiêu nào từ phương xa bay vẳng?
    Tiếng thanh thanh và rất mực tương tư.
    Xuân đây rồi lan tràn như bóng nắng,
    Ta nên bay cho khỏi vướng sầu u.
    Tiếng tiêu:
    Vàng bay theo vàng đuổi vàng bay
    Tiếng vàng này vừa mê vừa say
    Dồn qua phương Đông mặt trời chưa nóng,
    Dồn qua phương Tây màu sắc hây hây.
    Tôi là khúc Phượng Cầu Hoàng năm trước,
    Đem ân tình giải khắp cõi trần duyên.
    Cho Quán Thuỵ lấy nàng Thôi thuyền quyên
    Xuân vô cùng đến ngàn năm ơn phước.
    Song le nàng vẫn luôn luôn cách biệt,
    Bến Ô Giang lành lạnh khúc sâm thương.
    Ta vẫn còn ngâm bao lân tha thiết
    Trong nắng mai dìu dịu mối sầu thương.
  8. hanh114212

    hanh114212 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2004
    Bài viết:
    1.850
    Đã được thích:
    0
    Chàng:
    Mải vui tìm cánh hoa trên cánh buớm
    Ai đưa ta lạc đến nước non này
    Mùi cỏ lạ thơm như mùi nhuỵ chớm,
    Cùng tiếng tiêu đồng hợp chất nồng say.
    Đến đây rồi ta mê niềm hận cũ
    Đã bao năm nào thấy bóng giai nhân
    Hoa lá xôn xao tìm lấy thú,
    Trong khi này lừng lẫy nhạc Tường vân.
    (còn tiếp)
    Được hanh114212 sửa chữa / chuyển vào 18:57 ngày 28/11/2005
  9. hanh114212

    hanh114212 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2004
    Bài viết:
    1.850
    Đã được thích:
    0
    Chàng:
    Mải vui tìm cánh hoa trên cánh buớm
    Ai đưa ta lạc đến nước non này
    Mùi cỏ lạ thơm như mùi nhuỵ chớm,
    Cùng tiếng tiêu đồng hợp chất nồng say.
    Đến đây rồi ta mê niềm hận cũ
    Đã bao năm nào thấy bóng giai nhân
    Hoa lá xôn xao tìm lấy thú,
    Trong khi này lừng lẫy nhạc Tường vân.
    Lời suối reo:
    Ô sự lạ, đã muôn đời thế kỷ,
    Đất Linh Sơn in dấu vết phàm nhân.
    Ta reo lên với đàn thông rủ rỉ.
    Cho lay bay tình ý ở xa xăm...
    Xin mời chàng tài hoa thi sĩ đó
    Ngồi xuống đây bên thảm ngọc vườn châu.
    Hai tay chàng thử vốc vào nước nọ.
    Mát tê đi như da thịt nàng dâu.
  10. hanh114212

    hanh114212 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2004
    Bài viết:
    1.850
    Đã được thích:
    0
    Lời chim hót:
    Ơi chàng kia, thực ra chiều phong vận,
    Hãy nghe ta cao hót khúc bình an
    Nay mặt nhật tròn vo đường sáng láng
    Gió đưa lên đương quyện tấm lòng ngây
    Ta đã nghe danh chàng cao vòi vọi
    Như thở ra đồng vọng cả thinh gian
    Ta muốn say trong khi niềm thơ thới
    Thâu bao màu ánh sáng ngập tràn lan.

Chia sẻ trang này