1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TRAO ĐỔI | Cùng cảm nhận những vần thơ bè bạn..

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi MUAMUON, 06/03/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Bình thơ anh ACJans:
    Bài 1:
    Ước mơ về ngôi nhà hạnh phúc.

    (Bài thơ đã được Minh Hằng phổ nhạc)
    Ước mơ của đôi ta về một ngôi nhà
    Dù bão giông vẫn dịu dàng ánh lửa
    Thời gian lướt qua ngoài cửa
    Em dịu dàng bên anh
    Hạnh phúc đang ươm trong giấc mộng lành
    Em ra đi dù chưa hề bão gió
    Anh nâng niu những điều vụn vỡ
    Có phải con gái đều vậy không em
    Vẫn biết xa nhau chẳng đủ nhớ thêm
    Em quên lãng, rồi năm? rồi tháng?
    Anh phủ bụi những nỗi niềm thầm lặng
    Câu thơ đưa lối anh tìm
    Trong giấc mơ anh thoáng giật mình?
    Ngôi nhà xưa có còn ủ lửa
    Sao em không mở cửa
    Đón mùa xưa trở về.
    Thơ của anh ACJans cũng là sự cô đơn là sự cách xa , nhưng nó có những nỗi niềm của người lớn. Đọc thơ anh, tôi thấy trong đó có những tâm sự rất chân thực và giản dị, rất đời thường.
    Trong mỗi con người trẻ tuổi chúng ta khi yêu, hẳn rồi ai cũng mơ ước tới ngày tình yêu đơm hoa kết trái, cùng được về chung sống cùng nhau dưới một mái nhà, hạnh phúc suy cho cùng chính là một ngôi nhà :
    ?oDù bão dông vẫn dịu dàng ánh lửa
    Thời gian lướt qua ngoài cửa
    Em dịu dàng bên anh?
    Tôi rất thích hình ảnh này. Hình ảnh ?ongọn lửa? chính là biểu tượng của hạnh phúc. Hạnh phúc rất dịu dàng, hạnh phúc chính là em, khi em bên anh. Bàn tay em thắp lên ngọn lửa đem ánh sáng và hơi ấm cho căn phòng hay chính là trái tim em thắp lên ngọn lửa tình yêu sưởi ấm tâm hồn anh lạnh giá? Hay chính là khi em dịu dàng bên anh, hơi ấm của em như ngọn lửa ấm nồng sưởi ấm cho anh khi trời giông bão. ?oDịu dàng? chỉ ?odịu dàng? thôi, nhưng những bão giông, những khó khăn trong cuộc đời ngoài kia có là gì đâu khi ?odịu dàng? em đang ở cạnh anh rồi.
    Anh đang ươm trên tay mầm cây hạnh phúc. Rồi một ngày run run đôi tay bởi tất cả vỡ òa, anh vẫn cố gắng nâng niu dẫu đó là những điều vụn vỡ. Phải chăng hạnh phúc là điều chi rất đỗi mong manh?
    ?oHạnh phúc đang ươm trong giấc mộng lành
    Em ra đi dù chưa hề bão gió
    Anh nâng niu những điều vụn vỡ
    Có phải con gái thường vậy không em??
    Anh ngỡ ngàng và chẳng thể nào hiểu nổi vì sao em lại ra đi? Anh ở lại trong ngôi nhà cô quạnh. Bụi phủ mờ lên những niềm đau.
    Đoạn cuối của bài thơ là hình ảnh rất đắt giá, hình ảnh về một ngôi nhà ủ lửa chờ một người quay về mở cửa đón mùa xưa, mùa hạnh phúc trở về. Nhưng xin được sửa đoạn cuối của bài thơ như sau thì mới liền mạch với toàn bài.
    ?oNgôi nhà xưa vẫn còn ủ lửa
    Sao em không về mở cửa
    Đón mùa xưa trở về?
    Bởi đoạn bên trên anh ACJans viết là ?oem? ra đi, chứ không phải ?oanh? ra đi, vậy người ở lại ngôi nhà phủ bụi và nâng niu những điều vụn vỡ đó là ?oanh?. ?oAnh? vẫn ở lại ngôi nhà xưa, ủ những than hồng chờ em quay trở lại, thổi bùng lên ngọn lửa của tình yêu, trả về cho anh những hơi ấm, đem lại về cho anh hạnh phúc dịu dàng.
    ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
    Bài 2:
    Phố giao mùa

    Nghe ngọn gió trở mình thao thức
    Hài gấm thêu vội bước qua mùa
    Thu trốn vào trong cổ tích
    Gọi mùa thay đổi áo hay chưa
    Phố cũ vẫn rong rêu như thế
    Vấn vương hoài ánh mắt heo may
    Ký ức hao gầy như câu chuyện kể
    Lối xưa giờ chống chếnh vòng tay
    Bầy chim sẻ xây nhà trong mái phố
    Giấu gót xa thương nhánh bàng gầy
    Sắc lá đỏ gọi mùa nhung nhớ
    Bảng lảng sương hồ hay khói mắt cay
    Ai xuống phố trong chiều hanh gió
    Thướt tha khăn mỏng ngang trời
    Trong xa vắng nghe mùa đông tới
    Biết lòng mình khắc khoải nữa thôi.
    Bài thơ này đêm đến cảm tình đầu tiên cho người đọc ấy là một bài thơ giầu hình ảnh. Giống như tác giả vừa vẽ lên một bức tranh mà mọi cảnh vật trong tranh đều rất có hồn. Hãy thử cùng tôi, một người bình thơ, vẽ một bức tranh về con phố nhỏ . Tôi quệt chút mầu xanh rêu, để phố thêm chút cổ kính. Thêm một vệt mầu nâu nữa nhé, nhánh bàng gầy đưa về cận cảnh, đẩy bức tường rêu về phía sau. Thêm một mầu đỏ chói của lá bàng mùa thu cho bức tranh thêm có hồn. Đưa thêm vài nét bút, bầy chim sẻ bay ra từ mái phố liêu xiêu.
    Ồ tôi đến là một họa sĩ tồi. Bởi tôi không biết vẽ gió. Mà gió lại trở mình thao thức, làm sao tôi có thể vẽ được đây? Thôi, đành mượn cô tiên một cây đũa thần khẽ chạm vào bức tranh ?ophố ? mà tôi vừa vẽ, gió trở mình rồi đấy. Gió ơi,gió thao thức nhớ ai? Tôi nhìn thấy bức tranh lay động, bầy chim sẻ bay dưới hiên nhà, lá bàng đỏ run run trong gió. Bức trang hơi mờ ảo trong sương hồ bảng lảng.
    Tôi cũng đến là một họa sĩ tồi vì khi dùng đũa thần của cô tiên rồi vẫn không thể vẽ được ?othu đi hài gấm, trốn vào trong cổ tích gọi mùa thay áo?, không thể vẽ được ?oheo may đi qua phố để phố vấn vương hoài ánh mắt heo may?, lại càng không thể vẽ nên một ?oký ức hao gầy?, càng không thể vẽ ?otiếng thì thầm của lá bàng đỏ gọi mùa nhung nhớ?.
    Thôi đành?
    Thôi đành cho tôi về hiện tại, được là một người cô đơn đi trên phố một chiều thu, đi trong khoảnh khắc giao mùa giữa thu sang đông, vì thu đang chốn vào cổ tích mất rồi. Tôi đi như trong hư vô, đi vào miền ký ức, đi trên con phố cũ ngày xưa. Đầu tiên thấy hiện về một ánh mắt dịu hiền đã từng qua tôi trong heo may để đến nay vẫn thấy lòng vương vấn. Bỗng dưng thấy lòng mình ?ochống chếnh? bởi qua lối này ngày xưa mình đã từng ?osay? trong một vòng tay ấm. ?oChống chếnh? ở đây là say của ngày xưa hay là những hụt hẫng, liêu xiêu của ngày nay? Bầy chim sẻ đang xây tổ ấm, để cho lòng tôi ?oxót xa?, ?onhung nhớ? một mùa xưa, để cho sống mũi tôi cay cay, rưng rưng một nỗi niềm khắc khoải.
    Hiểu rồi, hiểu được điều khắc khoải trong tim rồi. Thời khắc giao mùa của đất trời, chuyển sang một tiết trời se se và lạnh hơn, sẽ làm con người ta cảm thấy đơn côi. Bởi khi thấy lạnh, con người ta cần hơi ấm, khi cần hơi ấm, cần một người ở bên, khi cần một người ở bên,biết đâu lại nhung nhớ một người đã từng ở bên trong ký ức.
    Thế là cuối cùng tôi đã vẽ được một ?ongọn gió trở mình thao thức? giữa ?othời khắc giao mùa.?
    ~~~> PS: Đó chính là bác ACJans.(he he)
    tôi vui chơi giũa đời biết đâu nguồn cội. Tôi xin tôi bé lại làm mưa tan giũa tròi.
    Được kienn79 sửa chữa / chuyển vào 03:18 ngày 18/02/2004
  2. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Bình thơ anh ACJans:
    Bài 1:
    Ước mơ về ngôi nhà hạnh phúc.

    (Bài thơ đã được Minh Hằng phổ nhạc)
    Ước mơ của đôi ta về một ngôi nhà
    Dù bão giông vẫn dịu dàng ánh lửa
    Thời gian lướt qua ngoài cửa
    Em dịu dàng bên anh
    Hạnh phúc đang ươm trong giấc mộng lành
    Em ra đi dù chưa hề bão gió
    Anh nâng niu những điều vụn vỡ
    Có phải con gái đều vậy không em
    Vẫn biết xa nhau chẳng đủ nhớ thêm
    Em quên lãng, rồi năm? rồi tháng?
    Anh phủ bụi những nỗi niềm thầm lặng
    Câu thơ đưa lối anh tìm
    Trong giấc mơ anh thoáng giật mình?
    Ngôi nhà xưa có còn ủ lửa
    Sao em không mở cửa
    Đón mùa xưa trở về.
    Thơ của anh ACJans cũng là sự cô đơn là sự cách xa , nhưng nó có những nỗi niềm của người lớn. Đọc thơ anh, tôi thấy trong đó có những tâm sự rất chân thực và giản dị, rất đời thường.
    Trong mỗi con người trẻ tuổi chúng ta khi yêu, hẳn rồi ai cũng mơ ước tới ngày tình yêu đơm hoa kết trái, cùng được về chung sống cùng nhau dưới một mái nhà, hạnh phúc suy cho cùng chính là một ngôi nhà :
    ?oDù bão dông vẫn dịu dàng ánh lửa
    Thời gian lướt qua ngoài cửa
    Em dịu dàng bên anh?
    Tôi rất thích hình ảnh này. Hình ảnh ?ongọn lửa? chính là biểu tượng của hạnh phúc. Hạnh phúc rất dịu dàng, hạnh phúc chính là em, khi em bên anh. Bàn tay em thắp lên ngọn lửa đem ánh sáng và hơi ấm cho căn phòng hay chính là trái tim em thắp lên ngọn lửa tình yêu sưởi ấm tâm hồn anh lạnh giá? Hay chính là khi em dịu dàng bên anh, hơi ấm của em như ngọn lửa ấm nồng sưởi ấm cho anh khi trời giông bão. ?oDịu dàng? chỉ ?odịu dàng? thôi, nhưng những bão giông, những khó khăn trong cuộc đời ngoài kia có là gì đâu khi ?odịu dàng? em đang ở cạnh anh rồi.
    Anh đang ươm trên tay mầm cây hạnh phúc. Rồi một ngày run run đôi tay bởi tất cả vỡ òa, anh vẫn cố gắng nâng niu dẫu đó là những điều vụn vỡ. Phải chăng hạnh phúc là điều chi rất đỗi mong manh?
    ?oHạnh phúc đang ươm trong giấc mộng lành
    Em ra đi dù chưa hề bão gió
    Anh nâng niu những điều vụn vỡ
    Có phải con gái thường vậy không em??
    Anh ngỡ ngàng và chẳng thể nào hiểu nổi vì sao em lại ra đi? Anh ở lại trong ngôi nhà cô quạnh. Bụi phủ mờ lên những niềm đau.
    Đoạn cuối của bài thơ là hình ảnh rất đắt giá, hình ảnh về một ngôi nhà ủ lửa chờ một người quay về mở cửa đón mùa xưa, mùa hạnh phúc trở về. Nhưng xin được sửa đoạn cuối của bài thơ như sau thì mới liền mạch với toàn bài.
    ?oNgôi nhà xưa vẫn còn ủ lửa
    Sao em không về mở cửa
    Đón mùa xưa trở về?
    Bởi đoạn bên trên anh ACJans viết là ?oem? ra đi, chứ không phải ?oanh? ra đi, vậy người ở lại ngôi nhà phủ bụi và nâng niu những điều vụn vỡ đó là ?oanh?. ?oAnh? vẫn ở lại ngôi nhà xưa, ủ những than hồng chờ em quay trở lại, thổi bùng lên ngọn lửa của tình yêu, trả về cho anh những hơi ấm, đem lại về cho anh hạnh phúc dịu dàng.
    ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
    Bài 2:
    Phố giao mùa

    Nghe ngọn gió trở mình thao thức
    Hài gấm thêu vội bước qua mùa
    Thu trốn vào trong cổ tích
    Gọi mùa thay đổi áo hay chưa
    Phố cũ vẫn rong rêu như thế
    Vấn vương hoài ánh mắt heo may
    Ký ức hao gầy như câu chuyện kể
    Lối xưa giờ chống chếnh vòng tay
    Bầy chim sẻ xây nhà trong mái phố
    Giấu gót xa thương nhánh bàng gầy
    Sắc lá đỏ gọi mùa nhung nhớ
    Bảng lảng sương hồ hay khói mắt cay
    Ai xuống phố trong chiều hanh gió
    Thướt tha khăn mỏng ngang trời
    Trong xa vắng nghe mùa đông tới
    Biết lòng mình khắc khoải nữa thôi.
    Bài thơ này đêm đến cảm tình đầu tiên cho người đọc ấy là một bài thơ giầu hình ảnh. Giống như tác giả vừa vẽ lên một bức tranh mà mọi cảnh vật trong tranh đều rất có hồn. Hãy thử cùng tôi, một người bình thơ, vẽ một bức tranh về con phố nhỏ . Tôi quệt chút mầu xanh rêu, để phố thêm chút cổ kính. Thêm một vệt mầu nâu nữa nhé, nhánh bàng gầy đưa về cận cảnh, đẩy bức tường rêu về phía sau. Thêm một mầu đỏ chói của lá bàng mùa thu cho bức tranh thêm có hồn. Đưa thêm vài nét bút, bầy chim sẻ bay ra từ mái phố liêu xiêu.
    Ồ tôi đến là một họa sĩ tồi. Bởi tôi không biết vẽ gió. Mà gió lại trở mình thao thức, làm sao tôi có thể vẽ được đây? Thôi, đành mượn cô tiên một cây đũa thần khẽ chạm vào bức tranh ?ophố ? mà tôi vừa vẽ, gió trở mình rồi đấy. Gió ơi,gió thao thức nhớ ai? Tôi nhìn thấy bức tranh lay động, bầy chim sẻ bay dưới hiên nhà, lá bàng đỏ run run trong gió. Bức trang hơi mờ ảo trong sương hồ bảng lảng.
    Tôi cũng đến là một họa sĩ tồi vì khi dùng đũa thần của cô tiên rồi vẫn không thể vẽ được ?othu đi hài gấm, trốn vào trong cổ tích gọi mùa thay áo?, không thể vẽ được ?oheo may đi qua phố để phố vấn vương hoài ánh mắt heo may?, lại càng không thể vẽ nên một ?oký ức hao gầy?, càng không thể vẽ ?otiếng thì thầm của lá bàng đỏ gọi mùa nhung nhớ?.
    Thôi đành?
    Thôi đành cho tôi về hiện tại, được là một người cô đơn đi trên phố một chiều thu, đi trong khoảnh khắc giao mùa giữa thu sang đông, vì thu đang chốn vào cổ tích mất rồi. Tôi đi như trong hư vô, đi vào miền ký ức, đi trên con phố cũ ngày xưa. Đầu tiên thấy hiện về một ánh mắt dịu hiền đã từng qua tôi trong heo may để đến nay vẫn thấy lòng vương vấn. Bỗng dưng thấy lòng mình ?ochống chếnh? bởi qua lối này ngày xưa mình đã từng ?osay? trong một vòng tay ấm. ?oChống chếnh? ở đây là say của ngày xưa hay là những hụt hẫng, liêu xiêu của ngày nay? Bầy chim sẻ đang xây tổ ấm, để cho lòng tôi ?oxót xa?, ?onhung nhớ? một mùa xưa, để cho sống mũi tôi cay cay, rưng rưng một nỗi niềm khắc khoải.
    Hiểu rồi, hiểu được điều khắc khoải trong tim rồi. Thời khắc giao mùa của đất trời, chuyển sang một tiết trời se se và lạnh hơn, sẽ làm con người ta cảm thấy đơn côi. Bởi khi thấy lạnh, con người ta cần hơi ấm, khi cần hơi ấm, cần một người ở bên, khi cần một người ở bên,biết đâu lại nhung nhớ một người đã từng ở bên trong ký ức.
    Thế là cuối cùng tôi đã vẽ được một ?ongọn gió trở mình thao thức? giữa ?othời khắc giao mùa.?
    ~~~> PS: Đó chính là bác ACJans.(he he)
    tôi vui chơi giũa đời biết đâu nguồn cội. Tôi xin tôi bé lại làm mưa tan giũa tròi.
    Được kienn79 sửa chữa / chuyển vào 03:18 ngày 18/02/2004
  3. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Bình thơ Lady_in_red
    Tưởng

    (bài thơ đã được Minh Hằng phổ nhạc)
    Chiều ấy từ mắt em mây rủ bóng mây bay
    Và gom nắng khắp trời chưa đủ một vốc cho chúng mình sưởi đôi tay cóng
    Góc quán quen thời gian qua thật chậm
    Mà mình hụt hơi vẫn chẳng đuổi kịp để chạm vào sâu thẳm của nhau.
    Ý nghĩ em bao nhiêu dặm xa sau đôi mắt ngừng nơi mảnh tường buốt rêu?
    Anh đối diện cái mặt lạnh tanh của mình sóng sánh nơi chất đen đáy cốc
    Bông cúc vàng trên bàn thảng thốt
    Chẳng bừng nổi cho mình chút tàn lửa dấu yêu.
    Giữa thẳm sâu câm lặng chiều
    Cúc vàng lẻ cháy một câu: Đố tình...
    Bây giờ tôi không muốn làm họa sĩ, bởi bạn biết rồi đấy, tôi là họa sĩ tồi. Thôi cứ thử làm một đạo diễn phim xem sao. Làm một đoạn phim ngắn thôi nhé.Bối cảnh của đoạn phim là một góc quán có bức tường phủ rêu xanh.Nắng vàng nhạt chiếu xiên xiên vào góc quán. Một đôi trai gái ngồi lặng yên.Trên bàn là bông cúc vàng. Máy quay chuẩn bị nhé. Cô gái hãy nhìn xa xăm nơi bức tường rêu.Chàng trai mặt lanh tanh nhìn vào cốc cà fê. Họ đang làm cái quái gì thế nhỉ. Không được rồi. Tôi lại đóng vai trò một đạo diễn tồi.
    Thôi xin được là cô gái trong bài thơ. Chàng trai có thể là ai đó đã từng đi qua cuộc đời tôi. Có thể tôi đã có những phút giây buồn như thế. Đã có lúc thấy mây buồn đầy trong mắt, và xòe tay ra hứng nắng mà vẫn thấy tay mình lạnh buốt.Khi bỗng một ngày tôi không hiểu nổi anh và anh cũng chẳng thể hiểu tôi đang nghĩ gì, dù chúng tôi ngồi rất gần bên nhau. Giá tôi có thể nói tôi yêu anh nhưng tôi lại lặng câm nhìn xa xăm. Tôi băn khoăn tự hỏi anh nghĩ gì về tôi và anh đối với tôi như thế nào. Giá tôi chỉ cần nhìn vào mắt anh thôi,giá tôi chỉ cất lên một câu hỏi thôi, biết đâu bàn tay anh đã có thể sưởi ấm bàn tay tôi hơn trăm ngàn tia nắng mà tôi gom khắp trời. Giá như trong cuộc sống mỗi người có thể được sống như là trang sách mở, được nói lên những thương yêu mà mình dành cho người khác.
    Nhưng cuộc sống là vậy, tình yêu là những bí mật và chỉ khi nào giải được câu ?ođố tình?, mỗi con người mới có chìa khóa để đi vào thẳm sâu những ý nghĩ của nhau.
    Bài thơ rất hay vì nó đầy tâm trạng và được bắt đầu từ một triết lý sâu xa, để mỗi khi không đến được tình yêu, mỗi con người lại tự an ủi mình. Mình vẫn chưa giải được câu : ?oĐố tình?************************************************************
    Xin nhắc lại đây chỉ là sự bình chọn của riêng cá nhân tôi. Chúng tôi rất cần nhiều sự bình chọn, nhiều ý kiến bình chọn hơn nữa. Tôi biết rằng đêm nay cũng có người kỳ cạch gõ máy như tôi. Đó là Khỉ Sắt. Chúng tôi đã bàn nhau trong buổi offline mà. Rất mong sự cổ vũ và động viên của các bạn để chúng tôi làm việc tốt hơn. Tôi đã viết 5 bài bình này từ 9h tối đên 1h đêm ngày 30/3 sau buổi offline lần thứ 2. Để mong kêu gọi anh MUAMUON trở lại box và kêu gọi tất cả các thành viên nhiệt tình hơn nữa xây dựng box thi ca. Giờ này tôi vẫn chưa được đi ngủ vì bây giờ phải giải quyết nốt công việc mà tôi phải hoàn thành của ngày mai. (?oKể nghèo kể khổ? ra đây một chút để mọi người biết tấm lòng của tôi đối với thi ca thế nào. Một lời động viên của các bạn có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Nhất là Khỉ sắt, ACJans và Hoabaoxuan đấy nhé.)
    tôi vui chơi giũa đời biết đâu nguồn cội. Tôi xin tôi bé lại làm mưa tan giũa tròi.
    Được kienn79 sửa chữa / chuyển vào 03:20 ngày 18/02/2004
  4. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Bình thơ Lady_in_red
    Tưởng

    (bài thơ đã được Minh Hằng phổ nhạc)
    Chiều ấy từ mắt em mây rủ bóng mây bay
    Và gom nắng khắp trời chưa đủ một vốc cho chúng mình sưởi đôi tay cóng
    Góc quán quen thời gian qua thật chậm
    Mà mình hụt hơi vẫn chẳng đuổi kịp để chạm vào sâu thẳm của nhau.
    Ý nghĩ em bao nhiêu dặm xa sau đôi mắt ngừng nơi mảnh tường buốt rêu?
    Anh đối diện cái mặt lạnh tanh của mình sóng sánh nơi chất đen đáy cốc
    Bông cúc vàng trên bàn thảng thốt
    Chẳng bừng nổi cho mình chút tàn lửa dấu yêu.
    Giữa thẳm sâu câm lặng chiều
    Cúc vàng lẻ cháy một câu: Đố tình...
    Bây giờ tôi không muốn làm họa sĩ, bởi bạn biết rồi đấy, tôi là họa sĩ tồi. Thôi cứ thử làm một đạo diễn phim xem sao. Làm một đoạn phim ngắn thôi nhé.Bối cảnh của đoạn phim là một góc quán có bức tường phủ rêu xanh.Nắng vàng nhạt chiếu xiên xiên vào góc quán. Một đôi trai gái ngồi lặng yên.Trên bàn là bông cúc vàng. Máy quay chuẩn bị nhé. Cô gái hãy nhìn xa xăm nơi bức tường rêu.Chàng trai mặt lanh tanh nhìn vào cốc cà fê. Họ đang làm cái quái gì thế nhỉ. Không được rồi. Tôi lại đóng vai trò một đạo diễn tồi.
    Thôi xin được là cô gái trong bài thơ. Chàng trai có thể là ai đó đã từng đi qua cuộc đời tôi. Có thể tôi đã có những phút giây buồn như thế. Đã có lúc thấy mây buồn đầy trong mắt, và xòe tay ra hứng nắng mà vẫn thấy tay mình lạnh buốt.Khi bỗng một ngày tôi không hiểu nổi anh và anh cũng chẳng thể hiểu tôi đang nghĩ gì, dù chúng tôi ngồi rất gần bên nhau. Giá tôi có thể nói tôi yêu anh nhưng tôi lại lặng câm nhìn xa xăm. Tôi băn khoăn tự hỏi anh nghĩ gì về tôi và anh đối với tôi như thế nào. Giá tôi chỉ cần nhìn vào mắt anh thôi,giá tôi chỉ cất lên một câu hỏi thôi, biết đâu bàn tay anh đã có thể sưởi ấm bàn tay tôi hơn trăm ngàn tia nắng mà tôi gom khắp trời. Giá như trong cuộc sống mỗi người có thể được sống như là trang sách mở, được nói lên những thương yêu mà mình dành cho người khác.
    Nhưng cuộc sống là vậy, tình yêu là những bí mật và chỉ khi nào giải được câu ?ođố tình?, mỗi con người mới có chìa khóa để đi vào thẳm sâu những ý nghĩ của nhau.
    Bài thơ rất hay vì nó đầy tâm trạng và được bắt đầu từ một triết lý sâu xa, để mỗi khi không đến được tình yêu, mỗi con người lại tự an ủi mình. Mình vẫn chưa giải được câu : ?oĐố tình?************************************************************
    Xin nhắc lại đây chỉ là sự bình chọn của riêng cá nhân tôi. Chúng tôi rất cần nhiều sự bình chọn, nhiều ý kiến bình chọn hơn nữa. Tôi biết rằng đêm nay cũng có người kỳ cạch gõ máy như tôi. Đó là Khỉ Sắt. Chúng tôi đã bàn nhau trong buổi offline mà. Rất mong sự cổ vũ và động viên của các bạn để chúng tôi làm việc tốt hơn. Tôi đã viết 5 bài bình này từ 9h tối đên 1h đêm ngày 30/3 sau buổi offline lần thứ 2. Để mong kêu gọi anh MUAMUON trở lại box và kêu gọi tất cả các thành viên nhiệt tình hơn nữa xây dựng box thi ca. Giờ này tôi vẫn chưa được đi ngủ vì bây giờ phải giải quyết nốt công việc mà tôi phải hoàn thành của ngày mai. (?oKể nghèo kể khổ? ra đây một chút để mọi người biết tấm lòng của tôi đối với thi ca thế nào. Một lời động viên của các bạn có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Nhất là Khỉ sắt, ACJans và Hoabaoxuan đấy nhé.)
    tôi vui chơi giũa đời biết đâu nguồn cội. Tôi xin tôi bé lại làm mưa tan giũa tròi.
    Được kienn79 sửa chữa / chuyển vào 03:20 ngày 18/02/2004
  5. Hoabaoxuan

    Hoabaoxuan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/10/2002
    Bài viết:
    1.232
    Đã được thích:
    0
    Đã định là không dừng bút lại để bình thơ theo kiểu "mổ xẻ" nữa đâu vì thứ nhất là lâu rồi không chấp bút, thứ hai là dạo này quỹ thời gian quá ư hạn hẹp. Nhưng tự nhiên dạo này Hà Nội trở gió, lại se se lạnh rồi... chiều nay thả bộ trên phố chợt thấy tiếc nhớ những ngày cuối thu. Lại nổi hứng lên, bắt anh ACJ "gánh đòn" này vậy... mặc dù là bài thơ này chị Đoàn Minh Hằng đã "hoạ" lại khá sôi nổi rồi nhưng vẫn muốn bình. Âu cũng là vì "trót đọc thơ người thấy mình" đó thôi.
    Phố giao mùa
    Nghe ngọn gió trở mình thao thức
    Hài gấm thêu vội bước qua mùa
    Thu trốn vào trong cổ tích
    Gọi mùa thay áo hay chưa
    Phố cũ vẫn rong rêu như thể
    Vấn vương hoài ánh mắt heo may
    Ký ức hao gầy như câu chuyện kể
    Lối xưa giờ chống chếnh vòng tay
    Bầy chim sẻ xây nhà trong mái phố
    Giấu xót xa thương nhánh bàng gầy
    Sắc lá đỏ gọi mùa nhung nhớ
    Bảng lảng sương hồ hay khói mắt cay...
    Ai xuống phố trong chiều hanh gió
    Thướt tha khăn mỏng ngang trời
    Trong xa vắng nghe mùa đông tới
    Biết lòng mình khắc khoải nữa thôi
    ACJ - HN cuối thu
    Phố giao mùa... một cụm từ không còn mới lạ nữa nhưng đọc lên vẫn thấy hơi man mác một nỗi buồn, tựa như có heo may vừa thổi qua lòng vậy. Cũng không hiểu sao,cứ nghĩ đến "Giao mùa" thì lòng đã hẹn lòng rằng đó là Mùa Thu. Phải là Thu chứ không thể Đông, không phải Xuân, càng không là Hạ... Có phải bởi cái khoảnh khắc giao mùa cuối thu đầy khắc khoải đối với nỗi niềm đa đoan của những thi sĩ đa tình? Bài thơ này giống như một nốt cầm cuối cùng rất dịu dàng, trầm lắng khe khẽ rơi ra từ bản đàn của mùa thu. Rất dịu dàng, trầm lắng mà dạt dào cảm xúc... đó cũng chính là nét riêng dễ nhận thấy trong thơ của ACJ.
    "Nghe ngọn gió trở mình thao thức
    Hài gấm thêu vội bước qua mùa
    Thu trốn vào trong cổ tích
    Gọi mùa thay áo hay chưa"...

    Những câu thơ mở đầu thật ngọt và thật nhẹ, thấm đượm một chút gì bâng khuâng, tiếc nhớ mà không thể gọi thành tên. Nỗi nhớ cứ bảng lảng như sương như khói, tựa hồ như vừa nhẹ nhàng bước ra từ trong câu chuyện cổ. "Hài gấm thêu..." một hình ảnh gợi nên trong lòng người một nét gì đó rất xa, rất xưa mà người thơ dường như đang muốn níu kéo lại... nhưng lại đã "vội bước qua mùa." Vội vàng quá, cả hình bóng ai kia, cả mùa thu thương nhớ đã kịp "trốn vào trong cổ tích" rồi, bàng hoàng như một chớp mắt để lại cả một trời nhớ mong khắc khoải.

    "Phố cũ vẫn rong rêu như thể
    Vấn vương hoài ánh mắt heo may
    Ký ức hao gầy như chuyện kể
    Lối xưa giờ chống chếnh vòng tay"...

    Một chớp mắt mà đã tựa thiên thu, tất cả đã kịp rong rêu, đã kịp lùi vào ký ức. Bỏ lại một "Tôi" chống chếnh bên mùa, lòng chưa kịp thu thì đã vội đông...
    "Bầy chim sẻ xây nhà trong mái phố
    Giấu xót xa thương nhánh bàng gầy
    Sắc lá đỏ gọi mùa nhung nhớ
    Bảng lảng sương hồ hay khói mắt cay"

    Khung cảnh vẫn rất đỗi thanh bình, đàn sẻ con vẫn mải mê xây tổ ấm, phố vẫn buồn trầm mặc như nghìn năm... chỉ có lòng người là giờ đây không thể nữa. Một cõi lòng nổi gió phía sau thơ, nghe như là xót xa, là tiếc nuối...
    "Giấu xót xa thương nhánh bàng gầy"
    Người đa đoan thường hay yếu đuối và đa cảm. Một chút rung động nhè nhẹ trong tâm nhiều khi cũng đã rơi nước mắt rồi. Nhưng ta thấy ở đây dường như nước mắt đã ngược vào trong bởi trong nỗi xót xa ấy còn có chút gì như là chia sẻ. Không biết một người thơ cô độc "hao gầy" bởi ký ức và một "nhánh bàng gầy"lẻ loi trơ trọi lúc sang đông có trỏ thành kẻ tri âm trong khoảnh khắc giao mùa da diết ấy hay chăng?
    "Ai xuống phố trong chiều hanh gió
    Thướt tha khăn mỏng ngang trời
    Trong xa vắng nghe mùa Đông tới
    Biết lòng mình khắc khoải nữa thôi"

    Đến đây, bài thơ dường như đã có bừng lên chút sáng làm ấm lòng người. chút sáng ấy được điểm vào rất nhẹ nhàng, rất mỏng manh trong hình ảnh một chéo khăn lụa ngang trời, kéo người thơ trỏ về với thực tại. Ngỡ như trong câu thơ có sự giật mình "Trong xa vắng nghe mùa đông tới..." Một mình, một nỗi niềm "trong chiều hanh hao gió" trên một nẻo đường đang khắc khoải tiễn thu. Giao mùa trong đất trời, giao mùa ở lòng người... ở nơi nào cũng diết da, cũng xao xuyến như nhau. Thôi, hãy cứ vui lên người thơ nhé, nỗi niềm này biết đã có cùng Thu!!!
    ---------
    Thôi mình thôi xao động nữa trong tâm. Ai cũng có những điều tiếc nuối. Hôm nay một mình tiễn mùa qua rất vội, kỷ niệm cuối mùa ngoan nhé, hãy ngủ yên!

    * To ACJ: Em không quen ngồi bình thơ với máy tính nên chỉ viết được thế này thôi, có nhiều điều không thể nói ra hết được, mạo muội bình thơ, anh đọc và bỏ qua nhé!
    ********
    Có chiếc lá bay ngược chiều gió thổi
    Mềm như em và xao xác như em!
  6. Hoabaoxuan

    Hoabaoxuan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/10/2002
    Bài viết:
    1.232
    Đã được thích:
    0
    Đã định là không dừng bút lại để bình thơ theo kiểu "mổ xẻ" nữa đâu vì thứ nhất là lâu rồi không chấp bút, thứ hai là dạo này quỹ thời gian quá ư hạn hẹp. Nhưng tự nhiên dạo này Hà Nội trở gió, lại se se lạnh rồi... chiều nay thả bộ trên phố chợt thấy tiếc nhớ những ngày cuối thu. Lại nổi hứng lên, bắt anh ACJ "gánh đòn" này vậy... mặc dù là bài thơ này chị Đoàn Minh Hằng đã "hoạ" lại khá sôi nổi rồi nhưng vẫn muốn bình. Âu cũng là vì "trót đọc thơ người thấy mình" đó thôi.
    Phố giao mùa
    Nghe ngọn gió trở mình thao thức
    Hài gấm thêu vội bước qua mùa
    Thu trốn vào trong cổ tích
    Gọi mùa thay áo hay chưa
    Phố cũ vẫn rong rêu như thể
    Vấn vương hoài ánh mắt heo may
    Ký ức hao gầy như câu chuyện kể
    Lối xưa giờ chống chếnh vòng tay
    Bầy chim sẻ xây nhà trong mái phố
    Giấu xót xa thương nhánh bàng gầy
    Sắc lá đỏ gọi mùa nhung nhớ
    Bảng lảng sương hồ hay khói mắt cay...
    Ai xuống phố trong chiều hanh gió
    Thướt tha khăn mỏng ngang trời
    Trong xa vắng nghe mùa đông tới
    Biết lòng mình khắc khoải nữa thôi
    ACJ - HN cuối thu
    Phố giao mùa... một cụm từ không còn mới lạ nữa nhưng đọc lên vẫn thấy hơi man mác một nỗi buồn, tựa như có heo may vừa thổi qua lòng vậy. Cũng không hiểu sao,cứ nghĩ đến "Giao mùa" thì lòng đã hẹn lòng rằng đó là Mùa Thu. Phải là Thu chứ không thể Đông, không phải Xuân, càng không là Hạ... Có phải bởi cái khoảnh khắc giao mùa cuối thu đầy khắc khoải đối với nỗi niềm đa đoan của những thi sĩ đa tình? Bài thơ này giống như một nốt cầm cuối cùng rất dịu dàng, trầm lắng khe khẽ rơi ra từ bản đàn của mùa thu. Rất dịu dàng, trầm lắng mà dạt dào cảm xúc... đó cũng chính là nét riêng dễ nhận thấy trong thơ của ACJ.
    "Nghe ngọn gió trở mình thao thức
    Hài gấm thêu vội bước qua mùa
    Thu trốn vào trong cổ tích
    Gọi mùa thay áo hay chưa"...

    Những câu thơ mở đầu thật ngọt và thật nhẹ, thấm đượm một chút gì bâng khuâng, tiếc nhớ mà không thể gọi thành tên. Nỗi nhớ cứ bảng lảng như sương như khói, tựa hồ như vừa nhẹ nhàng bước ra từ trong câu chuyện cổ. "Hài gấm thêu..." một hình ảnh gợi nên trong lòng người một nét gì đó rất xa, rất xưa mà người thơ dường như đang muốn níu kéo lại... nhưng lại đã "vội bước qua mùa." Vội vàng quá, cả hình bóng ai kia, cả mùa thu thương nhớ đã kịp "trốn vào trong cổ tích" rồi, bàng hoàng như một chớp mắt để lại cả một trời nhớ mong khắc khoải.

    "Phố cũ vẫn rong rêu như thể
    Vấn vương hoài ánh mắt heo may
    Ký ức hao gầy như chuyện kể
    Lối xưa giờ chống chếnh vòng tay"...

    Một chớp mắt mà đã tựa thiên thu, tất cả đã kịp rong rêu, đã kịp lùi vào ký ức. Bỏ lại một "Tôi" chống chếnh bên mùa, lòng chưa kịp thu thì đã vội đông...
    "Bầy chim sẻ xây nhà trong mái phố
    Giấu xót xa thương nhánh bàng gầy
    Sắc lá đỏ gọi mùa nhung nhớ
    Bảng lảng sương hồ hay khói mắt cay"

    Khung cảnh vẫn rất đỗi thanh bình, đàn sẻ con vẫn mải mê xây tổ ấm, phố vẫn buồn trầm mặc như nghìn năm... chỉ có lòng người là giờ đây không thể nữa. Một cõi lòng nổi gió phía sau thơ, nghe như là xót xa, là tiếc nuối...
    "Giấu xót xa thương nhánh bàng gầy"
    Người đa đoan thường hay yếu đuối và đa cảm. Một chút rung động nhè nhẹ trong tâm nhiều khi cũng đã rơi nước mắt rồi. Nhưng ta thấy ở đây dường như nước mắt đã ngược vào trong bởi trong nỗi xót xa ấy còn có chút gì như là chia sẻ. Không biết một người thơ cô độc "hao gầy" bởi ký ức và một "nhánh bàng gầy"lẻ loi trơ trọi lúc sang đông có trỏ thành kẻ tri âm trong khoảnh khắc giao mùa da diết ấy hay chăng?
    "Ai xuống phố trong chiều hanh gió
    Thướt tha khăn mỏng ngang trời
    Trong xa vắng nghe mùa Đông tới
    Biết lòng mình khắc khoải nữa thôi"

    Đến đây, bài thơ dường như đã có bừng lên chút sáng làm ấm lòng người. chút sáng ấy được điểm vào rất nhẹ nhàng, rất mỏng manh trong hình ảnh một chéo khăn lụa ngang trời, kéo người thơ trỏ về với thực tại. Ngỡ như trong câu thơ có sự giật mình "Trong xa vắng nghe mùa đông tới..." Một mình, một nỗi niềm "trong chiều hanh hao gió" trên một nẻo đường đang khắc khoải tiễn thu. Giao mùa trong đất trời, giao mùa ở lòng người... ở nơi nào cũng diết da, cũng xao xuyến như nhau. Thôi, hãy cứ vui lên người thơ nhé, nỗi niềm này biết đã có cùng Thu!!!
    ---------
    Thôi mình thôi xao động nữa trong tâm. Ai cũng có những điều tiếc nuối. Hôm nay một mình tiễn mùa qua rất vội, kỷ niệm cuối mùa ngoan nhé, hãy ngủ yên!

    * To ACJ: Em không quen ngồi bình thơ với máy tính nên chỉ viết được thế này thôi, có nhiều điều không thể nói ra hết được, mạo muội bình thơ, anh đọc và bỏ qua nhé!
    ********
    Có chiếc lá bay ngược chiều gió thổi
    Mềm như em và xao xác như em!
  7. ACJans

    ACJans Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2003
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn sự đồng cảm của Hoabaoxuan. Anh nghĩ rằng đứng trước thời khắc giao mùa, ai cũng có những cảm xúc rất khó tả, đặc biệt là vào cuối Mùa thu Hà Nội. Có những nét rất riêng của Hà Nội, chỉ của riêng Hà Nội thôi, anh thấy mình vẫn chưa thể diễn tả hết những điều đó bằng ngôn từ. Hà Nội đã gắn bó quá nhiều kỷ niệm và anh không nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ phải xa nơi này.
  8. ACJans

    ACJans Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2003
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn sự đồng cảm của Hoabaoxuan. Anh nghĩ rằng đứng trước thời khắc giao mùa, ai cũng có những cảm xúc rất khó tả, đặc biệt là vào cuối Mùa thu Hà Nội. Có những nét rất riêng của Hà Nội, chỉ của riêng Hà Nội thôi, anh thấy mình vẫn chưa thể diễn tả hết những điều đó bằng ngôn từ. Hà Nội đã gắn bó quá nhiều kỷ niệm và anh không nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ phải xa nơi này.
  9. Wildcat

    Wildcat Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/01/2002
    Bài viết:
    859
    Đã được thích:
    1
    Bình thơ ACJans
    (Bài của Tadayama )

    Biển đêm
    Một trời sao
    Lung linh biển đêm
    Vầng Như giữa cõi hư vô
    Du dương cánh sóng
    Vũ khúc những nàng trăng non chưa rơi đã vỡ
    Những chùm lóng lánh thần tiên.
    tiên trong mộng
    Kỳ duyên.
    Em gửi giấc mơ nơi những cánh buồm
    Bềnh bồng thương nhớ
    Ngôi sao xanh nghiêng mắt cười bỡ ngỡ
    Giữa khúc ru đêm.
    Ngọn gió mơn man lên mái tóc mềm
    Đọc em nghe câu thơ từ miền xa lắc
    Gửi lại dấu chân lối lâu đài cổ tích
    Nghe...
    Ký ức bay xa?
    *************
    Công việc của tôi là hàng ngày chắp nhặt những câu chuyện nhân văn tôi đuợc đọc và những điều nhân văn tôi thấy trong cuộc đời, để viết thành những cái của riêng mình, như một món quà cho độc giả. Có thể những điều đó làm cho cuộc sống của tôi không thật, đôi khi tự tạo cho mình những hy vọng và niềm tin tựa như trong cổ tích, để thấy mình hồn nhiên hơn, để thấy mình sống có niềm tin hơn. Nhưng những niềm tin đó thật mong manh và dễ vỡ. Nhưng, chúng ta thà bơi để thấy mình đang sống còn hơn là thấy minh giống một cái xác chết trôi đúng không?
    Hôm nay, tình cờ đọc thơ AC trên cơ quan trong lúc tôi đang mải suy nghĩ về một vấn đề sắp viết. Bắt gặp bài Biển Đêm này, không biết viết gì cả. chỉ cop tặng AC một đoạn tôi vừa sưu tầm ở box khác thôi. Thay cho một lời bình.
    "Cô bé Axon hàng ngày đi dạo trên bãi biển, chờ đợi cánh buồm đỏ thắm của mình. Cô bé thả xuống nước những con tàu đồ chơi nhỏ bé. Những con tàu nhỏ ấy trôi theo dòng nước và mang theo ước mơ của Axon. Cô bé tin rằng một ngày kia ước mơ sẽ quay trở lại, trên một con tàu thật sự, một con tàu với cánh buồm đỏ thắm như tình yêu mà chàng hoàng tử sẽ dành cho cô. Và Tình yêu!Tại sao chúng ta ít nói về nó đến thế? Chúng ta nói quá nhiều về cuộc sống, về những tư tưởng còn quá chật hẹp và ngắn ngủi của mình. Trong khi chính tình yêu mới là thứ chiếm nhiều chỗ hơn trong trái tim nóng bỏng của bọn ranh con ?ochung nhau ở cái tuổi hai mươi?. Và những con người chung nhau ở cái tuổi đôi mươi ấy đã viết về số phận mình, bắt đầu là tình yêu. Thứ tình cảm của những gã si tình lãng tử, yêu dịu dàng và mê mẩn như những người điên. Cái điên được bộc lộ bằng những suy tưởng, những góc nhìn ngồ ngộ và tưởng như phi lý, nhưng lại thấm thía vô cùng. Yasunari đã triết lý về cái sự ngốc nghếch của chúng ta như thế này: Anh biết là anh không có cái gì, nhưng anh không biết anh có cái gì. Scarlett biết mình không có Ashley nhưng không biết mình có Red. Người khoẻ mạnh, như tôi chẳng hạn, biết mình không có kiến thức nên thức đêm thức hôm để học, nhưng không biết mình có sức khoẻ. Và khi ốm lăn ra thì lại biết: mình đã từng có sức khoẻ, nhưng bây giờ thì không. Thật là ngốc các bác nhỉ!" Quả thực trong Tình yêu, người ta cứ chạy theo những ảo ảnh để bỏ lỡ qua những gì rất gần gũi thân thuộc với mình. Chúng ta đau đớn vì chúng ta đã mất những cái không thuộc về mình, mà không biết cảm nhận hạnh phúc và gìn giữ cái mà chúng ta không hề biết là mình đang có. Rồi cứ như vậy, mệt mỏi và buồn phiền bởi những bóng hình vừa mới hờ hững đi qua. Và chính vì thế, một cánh buồm tượng trưng cho niềm tin không tắt luôn luôn tồn tại trong tim mỗi con người, để chúng chúng ta biết sống đớn đau mà không tuyệt vọng, biết khóc xong rồi sẽ lại cười, biết trải qua đắng cay để rồi hạnh phúc"

    Ai mang cho tôi một chút nắng vàng..
    Một chút thôi sao nghe lòng rát bỏng !
  10. Wildcat

    Wildcat Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/01/2002
    Bài viết:
    859
    Đã được thích:
    1
    Bình thơ ACJans
    (Bài của Tadayama )

    Biển đêm
    Một trời sao
    Lung linh biển đêm
    Vầng Như giữa cõi hư vô
    Du dương cánh sóng
    Vũ khúc những nàng trăng non chưa rơi đã vỡ
    Những chùm lóng lánh thần tiên.
    tiên trong mộng
    Kỳ duyên.
    Em gửi giấc mơ nơi những cánh buồm
    Bềnh bồng thương nhớ
    Ngôi sao xanh nghiêng mắt cười bỡ ngỡ
    Giữa khúc ru đêm.
    Ngọn gió mơn man lên mái tóc mềm
    Đọc em nghe câu thơ từ miền xa lắc
    Gửi lại dấu chân lối lâu đài cổ tích
    Nghe...
    Ký ức bay xa?
    *************
    Công việc của tôi là hàng ngày chắp nhặt những câu chuyện nhân văn tôi đuợc đọc và những điều nhân văn tôi thấy trong cuộc đời, để viết thành những cái của riêng mình, như một món quà cho độc giả. Có thể những điều đó làm cho cuộc sống của tôi không thật, đôi khi tự tạo cho mình những hy vọng và niềm tin tựa như trong cổ tích, để thấy mình hồn nhiên hơn, để thấy mình sống có niềm tin hơn. Nhưng những niềm tin đó thật mong manh và dễ vỡ. Nhưng, chúng ta thà bơi để thấy mình đang sống còn hơn là thấy minh giống một cái xác chết trôi đúng không?
    Hôm nay, tình cờ đọc thơ AC trên cơ quan trong lúc tôi đang mải suy nghĩ về một vấn đề sắp viết. Bắt gặp bài Biển Đêm này, không biết viết gì cả. chỉ cop tặng AC một đoạn tôi vừa sưu tầm ở box khác thôi. Thay cho một lời bình.
    "Cô bé Axon hàng ngày đi dạo trên bãi biển, chờ đợi cánh buồm đỏ thắm của mình. Cô bé thả xuống nước những con tàu đồ chơi nhỏ bé. Những con tàu nhỏ ấy trôi theo dòng nước và mang theo ước mơ của Axon. Cô bé tin rằng một ngày kia ước mơ sẽ quay trở lại, trên một con tàu thật sự, một con tàu với cánh buồm đỏ thắm như tình yêu mà chàng hoàng tử sẽ dành cho cô. Và Tình yêu!Tại sao chúng ta ít nói về nó đến thế? Chúng ta nói quá nhiều về cuộc sống, về những tư tưởng còn quá chật hẹp và ngắn ngủi của mình. Trong khi chính tình yêu mới là thứ chiếm nhiều chỗ hơn trong trái tim nóng bỏng của bọn ranh con ?ochung nhau ở cái tuổi hai mươi?. Và những con người chung nhau ở cái tuổi đôi mươi ấy đã viết về số phận mình, bắt đầu là tình yêu. Thứ tình cảm của những gã si tình lãng tử, yêu dịu dàng và mê mẩn như những người điên. Cái điên được bộc lộ bằng những suy tưởng, những góc nhìn ngồ ngộ và tưởng như phi lý, nhưng lại thấm thía vô cùng. Yasunari đã triết lý về cái sự ngốc nghếch của chúng ta như thế này: Anh biết là anh không có cái gì, nhưng anh không biết anh có cái gì. Scarlett biết mình không có Ashley nhưng không biết mình có Red. Người khoẻ mạnh, như tôi chẳng hạn, biết mình không có kiến thức nên thức đêm thức hôm để học, nhưng không biết mình có sức khoẻ. Và khi ốm lăn ra thì lại biết: mình đã từng có sức khoẻ, nhưng bây giờ thì không. Thật là ngốc các bác nhỉ!" Quả thực trong Tình yêu, người ta cứ chạy theo những ảo ảnh để bỏ lỡ qua những gì rất gần gũi thân thuộc với mình. Chúng ta đau đớn vì chúng ta đã mất những cái không thuộc về mình, mà không biết cảm nhận hạnh phúc và gìn giữ cái mà chúng ta không hề biết là mình đang có. Rồi cứ như vậy, mệt mỏi và buồn phiền bởi những bóng hình vừa mới hờ hững đi qua. Và chính vì thế, một cánh buồm tượng trưng cho niềm tin không tắt luôn luôn tồn tại trong tim mỗi con người, để chúng chúng ta biết sống đớn đau mà không tuyệt vọng, biết khóc xong rồi sẽ lại cười, biết trải qua đắng cay để rồi hạnh phúc"

    Ai mang cho tôi một chút nắng vàng..
    Một chút thôi sao nghe lòng rát bỏng !

Chia sẻ trang này