1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trích bài Gặp cố vấn Tổng thống của chế độ Sài Gòn-Vũ Ngọc Nhạ

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi A_S, 28/05/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. A_S

    A_S Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/02/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    39
    Trích bài Gặp cố vấn Tổng thống của chế độ Sài Gòn-Vũ Ngọc Nhạ

    Tác giả Minh Chuyên, trên tờ An Ninh Thế Giới (trong nước), số ra ngày thứ năm 25-4-2002.


    [?]

    - Từ một Thị ủy viên, một anh bộ đội thuộc tỉnh Thái Bình, chỉ ít năm sau, người ta đã thấy ngày ngày ông ra vào Phủ Tổng thống của chế độ ngụy quyền Sài Gòn ?

    - Đó là bước ngoặt đầu tiên của tôi. Tôi cũng không nghĩ là mình lại lọt vô làm việc ở cơ quan đầu não này! ?" Vũ Ngọc Nhạ bồi hồi nhớ lại rồi nói tiếp ?" Năm 1952, quân đội Pháp thua trận, người Mỹ âm mưu xâm chiếm miền Nam Việt Nam thay Pháp. Tôi được đi dự hội nghị chiến tranh du kích Bắc bộ tại Việt Bắc. Tại hội nghị này, biết tôi có ít nhiều kinh nghiệm làm công tác địch vận ở vùng tạm chiếm Thái Bình, Đại tướng Võ Nguyên Giáp và Hồ Chủ tịch đã gặp và trực tiếp giao nhiệm vụ cho tôi. Bác dặn : ?oNhiệm vụ của chú là vào Nam tìm cách nắm bằng được Mỹ-Ngụy đã làm gì, chúng đang làm gì và sẽ làm gì??

    Năm 1954, hòa bình lập lại, với tờ căn cước hợp pháp, trút bỏ trang phục anh bộ đội *****, Vũ Ngọc Nhạ ?ođóng vai? một sĩ quan ngụy. Ông đưa vợ con từ làng Cối Khê, xã Vũ Hội, Vũ Tiên, Thái Bình theo quân đội Pháp xuống tàu ở Hải Phòng di cư vào Nam. Ông tìm cách ?obọc mình? thật kín và âm thầm làm nhiệm vụ. Cuộc chiến đấu thầm lặng, đầy mạo hiểm bắt đầu từ đây.

    Vũ Ngọc Nhạ nói : ?oNgày đầu vào Sài Gòn, một lần đi qua Dinh Độc Lập đứng ở ngoài nhìn, tôi thầm ao ước một ngày nào đó mình sẽ lọt được vô đây. Nhưng ảo tưởng ấy xa vời lắm. Chưa dám mơ ngày đó, tôi bị mật vụ Sài Gòn do Dương Văn Hiếu bắt cóc rồi đưa ra biệt giam tại Tòa Khâm sứ ở Huế?.

    - Là tù Cộng sản, bằng cách nào ông né được để họ phải trọng vọng đón ông từ nhà tù Huế về Dinh Độc Lập ?" Sài Gòn, làm cố vấn cho Ngô Đình Nhu và đương kim Tổng thống Ngô Đình Diệm ?

    - Từ cái ?ovỏ bọc? của tổ chức cho tôi. Gia đình tôi đóng vai một gia đình giáo dân di cư vào Nam. Dựa vào ảnh hưởng của đức cha Lê [Hữu Từ], cha Hoàng [Quỳnh] ở nhà thờ Bình An và Phát Diệm mà tôi đã có dịp quen biết. Chế độ Ngô Đình Diệm rất cần sự ủng hộ của các linh mục này; là các linh mục có ?otinh thần? chống Cộng rất quyết liệt. Tôi đã thể hiện mình là cái cầu nối cho họ đến với nhau. Từ đó dần dần tôi chiếm được lòng tin của Ngô Đình Cẩn ?" Cố vấn miền Trung. Cẩn ?obắt cầu? cho tôi sang cha Thục, ông Nhu và Ngô Đình Diệm.

    Là phụ tá của đức cha Lê [Hữu Từ], cố vấn cho gia đình Ngô Tổng thống, tôi có điều kiện tiếp cận với các viên chức cao cấp trong chính phủ ngụy quyền, với Tòa thánh Vaticăng, Giáo chủ Pie XI, Khâm sứ Tòa thánh tại Sài Gòn, đức Hồng y Xpenman Mỹ? Qua đây tôi nắm được khá nhiều tin tức quan trọng của Mỹ và ngụy để cung cấp về trung tâm của ta.

    - Là người Cộng sản nằm trong Phủ Tổng thống, có lúc nào ông bị nghi ngờ ?

    - Bọn mật vụ thường xuyên theo dõi. Tôi luôn biến nghi ngờ thành đức tin để ?obọc mình? và thoát hiểm.

    Anh em Ngô Tổng thống coi tôi như ruột thịt. Một hôm họp gia đình có đủ Ngô Đình Thục, Ngô Đình Nhu, Lệ Xuân, Ngô Đình Cẩn và tôi, Ngô Đình Diệm tự đặt biệt danh 5 con rồng cho 5 anh em. Ông bảo : ?oTừ nay Ngô Đình Thục là Hồng Long, Ngô Đình Diệm là Bạch Long, chú Nhu là Thanh Long, chú Cẩn là Hắc Long, thầy Hai (tức Vũ Ngọc Nhạ) là Hoàng Long. Đã là anh em trong nhà, thầy Hai không cần phải ý tứ gì?. Anh em Ngô Đình Diệm càng tin tôi, quí tôi, bọn CIA và bọn mật vụ càng ?ođể mắt? đến tôi.

    - Lệ Xuân, vợ Ngô Đình Nhu thỉnh thoảng cũng ?oquan tâm? đến ông phải không?

    - Lệ Xuân là một người đàn bà có sắc, có tài hiếu thắng và kiêu kỳ. Ông Nhu nhiều hơn Lệ Xuân hàng chục tuổi. Ông ta làm việc căng thẳng, luôn vắt óc đối phó tình hình, ít quan tâm đến tình cảm của Lệ Xuân. Có lần Lệ Xuân đến ?ogần tôi?, tôi sang nói với ông Nhu. Ông Nhu bảo ?oquyền của bà ấy tôi không can thiệp?. Có người bảo tôi rằng, bà ấy thử. Người thì bảo, bà ấy thật đấy. Chỉ có bà ấy mới biết chính xác.

    Một lần tôi cùng Ngô Đình Nhu và Lệ Xuân lên Đà Lạt, Lệ Xuân mời tôi sang phòng riêng làm việc. Tôi bước vào phòng, Ngô Đình Nhu đang ngủ say. Bà ấy rót nước mời tôi và ngồi nhìn tôi rất lạ. Lát sau, Lệ Xuân hỏi :

    "- Anh là Cộng sản à ?

    - Sao bà nghĩ vậy ?

    - Anh không cần tiền, không cần tình, chỉ có Cộng sản mới thế.

    - Tôi cũng từng là Cộng sản. Nhưng tôi đã ?otừ bỏ? Cộng sản lâu rồi.

    Lệ Xuân lắc đầu :

    - Tôi thấy anh lạ thật. Làm việc cho Chính phủ mà không nhận phụ cấp. Gia đình anh thì nghèo xác. Sáng nào trước khi vào Phủ Tổng thống anh chả đèo rau ra chợ cho bà vợ anh bán, tôi biết chứ.

    Tôi im lặng, Lệ Xuân tiếp :

    - Nếu anh bằng lòng, tôi chỉ nói một lời, cả nhà anh sẽ sung sướng.

    - Cám ơn bà, gia đình tôi sống như hiện nay là ổn lắm rồi."

    - Làm cố vấn cho gia đình Ngô Tổng thống, khi chế độ Ngô Đình Diệm sụp đổ, bằng cách nào ông lại sang làm cố vấn cho Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ?

    - Làm cố vấn cho Diệm, tôi có điều kiện tiếp xúc với người Mỹ. Biết được người Mỹ có ý định chọn đối tượng lên thay Diệm. Tướng Thiệu là một trong những người lọt trong mắt họ. Nguyễn Văn Thiệu, một giáo dân ngoan đạo, các cha cố, linh mục nhiều người có cảm tình với Thiệu. Khi ấy tôi được ủy quyền đại diện cho khối Công giáo tổ chức vận động ủng hộ Nguyễn Văn Thiệu lên làm Tổng thống. Cuộc vận động thành công. Thiệu tha thiết mời tôi vào Dinh Độc Lập làm cố vấn đặc biệt cho ông ta.

    - Được biết Nguyễn Văn Thiệu cũng rất tin ông và coi ông như một chiến hữu ?otử vì đạo? ?

    - Công việc của tôi cần có sự quan hệ như thế. Tôi còn nhớ sau ngày Nguyễn Văn Thiệu nhậm chức Tổng thống, ông ta sang phòng làm việc của tôi và bảo : ?oThầy Hai dàn xếp cùng người Mỹ ?ođưa tôi? lên làm Tổng thống, tôi rất biết ơn thầy. Nhưng khi thầy muốn hạ tôi xuống, thầy phải ?oxinhan? trước cho tôi xuống nghe, đừng để tôi phải chết nhục như anh em Ngô Đình Diệm?.

    - Đó là điều kiện tuyệt vời để ông ?orút ruột? ông Thiệu ?

    - Không chỉ ông Thiệu ?" Vũ Ngọc Nhạ tiếp ?" Người Mỹ cũng cần tôi, vì tôi là cố vấn của Nguyễn Văn Thiệu, qua tôi để thăm dò ông Thiệu. Và ông Thiệu cũng dựa vào tôi để biết ?oý tứ? người Mỹ. Tôi có điều kiện nắm bắt tình hình cả hai bên.

    - Anh em trong lưới tình báo của ông ngày đó nằm trong Dinh Tổng thống được ?osắp xếp? thế nào ?

    - Lọt vào làm việc nắm ?oquyền hành?o trong Dinh Độc Lập là một nghệ thuật cực kỳ nguy hiểm. Việc này do tổ chức và tôi đã ?othiết kế? để từng anh em ?ochui thật sâu? vào trong lòng địch, nắm địch.

    - Họ giữ những trọng trách gì ? Nay còn ai không ?

    - Huỳnh Văn Trọng làm cố vấn ngoại giao Phủ Tổng thống. Vũ Xuân Hòe là ủy viên Văn phòng Tổng thống. Lê Hữu Thúy, ủy viên phụ tá Thông tin chiêu hồi. Và ông Vũ Hữu Duật đây ?" ông Nhạ chỉ tay về phía bên trái chiếc ghế của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu (vẫn còn lưu giữ ở Dinh Độc Lập làm kỷ niệm ?" người trích). Năm 1954, khi đồng chí Mười Hương đề cử về Thái Bình lấy tôi và ông Duật đi làm nhiệm vụ đặc biệt, lúc ấy ông Vũ Hữu Duật là Thị ủy viên, Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy Thái Bình. Thời Ngô Đình Diệm, ông Duật được ta ?ocài vào? làm việc tại Tổng nha Cảnh sát ngụy. Thời Nguyễn Văn Thiệu, ông Duật là ủy viên tuyên huấn trung ương lực lượng tự do và làm phó tổng thư ký thường trực đảng Liên minh Dân chủ (đảng cầm quyền của Nguyễn Văn Thiệu). Nay cả lưới chỉ còn hai chúng tôi. Gia đình tôi và gia đình ông Duật vừa đi thắp hương cho đồng đội của mình.

    Trong lúc Nguyễn Văn Thiệu tin dùng Vũ Ngọc Nhạ, hai người như bóng với hình. Ngược lại, Cục Tình báo CIA Mỹ lại luôn ngờ vực ông. Cuộc chiến đấu thầm lặng trong cạm bẩy và những thử thách nghiệt ngã luôn luôn đối mặt từng ngày. Làm thế nào để giữ mình, hoạt động có hiệu quả, vừa bảo đảm an toàn cho toàn lưới A22. Chỉ cần sơ sẩy một tí là nguy hiểm ập đến, là đổ vỡ hoàn toàn. Vũ Ngọc Nhạ luôn phải vắt óc, trăn trở nghĩ suy. Chợt nhớ lại, có một tình huống xảy ra ở phòng Tổng thống cách đây 30 năm, Vũ Ngọc Nhạ kể :

    - Hôm ấy tại cái phòng này, Nguyễn Văn Thiệu tiếp một số quan chức cao cấp của chính quyền Sài Gòn và quan chức người nước ngoài tới làm việc. Tôi có mặt với tư cách cố vấn của Tổng thống Thiệu. Ngồi cạnh tôi là ông Raymond de Jeagher (*) ?" cố vấn của Tổng thống Mỹ Nixon. Ông ta nhìn tôi rất lâu, rồi đột nhiên hỏi : ?oÔng không phải là người Việt Nam ??.

    Tôi giật mình, cố tĩnh tâm để không thay đổi sắc mặt, nhưng mồ hôi toát ra. Tại sao ông ta lại bảo mình không phải là người Việt Nam. Hay ông ta nghĩ người Việt Nam tức là Việt Nam Cộng hòa. Có nghĩa là ông ta bảo mình là *********. Hay là mình bị lộ ? Tôi chợt nhớ ra Jeagher là người Mỹ gốc Bỉ nhập quốc tịch Mỹ và từng có thời làm cố vấn cho Tưởng Giới Thạch. Tôi liền buông một câu thăm dò : ?oÔng không phải là người Mỹ ??.

    Tôi không ngờ mình đã phóng mũi tên trúng địch. Ông Raymond de Jeagher đứng phắt dậy chìa tay bắt tay tôi, nói nhỏ : ?oÔng không phải người Việt Nam. Tôi không phải người Mỹ. Đúng vậy. Nhưng ông đang làm cố vấn cho Chính phủ Việt Nam. Tôi đang làm cố vấn cho Chính phủ Mỹ. Chúng ta sẽ hợp tác chặt chẽ với nhau nghe?.

    Từ đó tôi và Jeagher thường xuyên trao đổi tin tức cho nhau. Tôi đã khai thác được nhiều được nhiều điều bổ ích của ông cố vấn mắt xanh này phục vụ cho công việc của mình.

    - Đầu năm 1969, theo chỉ thị của cấp trên, ông đã dự định ?othiết lập? một Chính phủ Việt Nam Cộng hòa gồm hầu hết là những người trong lưới tình báo vào các vị trí quan trọng trong Chính phủ ?

    - Đó là cơ hội tôi đã làm. Danh sách các thành viên Chính phủ đã được Nguyễn Văn Thiệu phê duyệt để trình Quốc hội. Trong đó Nguyễn Văn Thiệu tiếp tục giữ chức Tổng thống. Huỳnh Văn Trọng (người của ta) dự định là Thủ tướng Chính phủ. Vũ Hữu Duật làm Bộ trưởng phụ trách chính trị. Vũ Xuân Hòe (người của ta) làm Bộ trưởng Kinh tế. Lê Hữu Thúy (người của ta) làm Bộ trưởng Thông tin chiêu hồi ? Ông Lê Hữu Thúy, khi đương chức phụ tá Thông tin chiêu hồi của Nguyễn Văn Thiệu, là một trong những chiến sĩ tình báo trong lưới của tôi lập công đặc biệt xuất sắc. Năm 2000 vừa qua, Lê Hữu Thúy được đảng, Nhà nước và Quân đội tuyên dương là Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân.

    - Vì sao các chiến sĩ tình báo của ta nằm trong danh sách nội các mới của Chính phủ Việt Nam Cộng hòa không thành ?

    - Bọn CIA và mật vụ nghi chúng tôi ?othao túng? Dinh Độc Lập, nên đã theo dõi sát sao và giăng bẩy khắp nơi. Chúng đã gặp Nguyễn Văn Thiệu và cảnh báo ông ta rằng : một lưới tình báo Bắc Việt trong Dinh Tổng thống đang ngầm phá Mỹ và Chính phủ Việt Nam Cộng hòa. Cầm đầu lưới này là Vũ Ngọc Nhạ, người mà ông tin cẩn nhất. Trước đó tôi đã nói điều đó với ông Thiệu.

    - Ông Thiệu nghĩ gì khi Mỹ tố cáo ông là ?ogián điệp? Bắc Việt ?

    - Lúc đầu ông Thiệu cho rằng Huỳnh Văn Trọng, Vũ Hữu Duật có thể là gián điệp. Ông ta không tin người Mỹ cho tôi là Cộng sản nằm vùng và bảo đây chỉ là mưu đồ người Mỹ muốn hạ uy tín của ông. Nhưng sau đó người Mỹ tới Dinh Độc Lập dùng áp lực dọa Nguyễn Văn Thiệu. Họ nói : nếu ông không ký lệnh bắt Vũ Ngọc Nhạ, ông sẽ mất chức Tổng thống.

    Thế là ngày 16-7-1969, cả lưới của tôi sa vào tay địch. Bọn mật vụ thuộc Tổng nha Cảnh sát ngụy và bọn CIA trút mọi cực hình đánh đập, tra khảo chúng tôi suốt 3 tháng trước khi đưa chúng tôi ra tòa xét xử. Sau vụ án, chúng đưa các ông Vũ Xuân Hòe, Lê Hữu Thúy, Vũ Hữu Duật ra đày ngoài Côn Đảo. Tôi và Huỳnh Văn Trọng bị chúng giam tại Sài Gòn đến đầu năm 1970 mới bị đưa ra Côn Đảo.

    - Làm thế nào từ Côn Đảo ông lại về Sài Gòn rồi lại vào Dinh Độc Lập tiếp tục hoạt động ?

    - Tôi không nghĩ mình bị bắt là hết, mà mỗi lần bị bắt lại phải nghĩ cách tìm cho mình một con đường mới, bọc mình một lớp vỏ mới. Ở Côn Đảo, cả lưới của chúng tôi bị giam chung một biệt khu, nên anh em bàn nhau rất kỹ về ?ođường đi nước bước? sau đó. Chúng tôi nhận mình là lực lượng thứ ba, có cơ hội sẽ hợp thức hóa để hoạt động. Khi Hiệp định Pari được thi hành, năm 1973, tôi và Huỳnh Văn Trọng được trao trả tại Lộc Ninh. Cha Hoàng [Quỳnh] cùng một số linh mục ở Bình An và khối Công giáo Phát Diệm đã móc nối đón tôi vào Sài Gòn.

    - Bị bắt vì tội là Cộng sản làm gián điệp, các cha đạo vẫn tin ông ?

    - Họ nghi tôi bị oan và cho tôi là một con chiên ngoan đạo đã hết lòng vì Chúa, vì hòa bình. Theo chỉ đạo của trung tâm, đầu năm 1974 tôi trở lại Sài Gòn với tư cách là người của lực lượng thứ ba.

    - Tổ chức của ta dự định ông sẽ tham gia trong Chính phủ ba thành phần ?

    - Nhưng Chính phủ ba thành phần đã không ra đời, vì tình hình phát triển theo một xu thế khác. Tôi được giao nhiệm vụ củng cố, hình thành lưới tình báo mới, xây dựng lực lượng thứ ba, đưa người của Cách mạng vào nội thành chuẩn bị cho ngày toàn thắng.

    - Ông đã chứng kiến sự tan rã, sụp đổ của chính quyền Việt Nam Cộng hòa và ông Thiệu ?

    - Theo chỉ thị của trên, tôi đã dựa vào các linh mục có uy tín trong khối Công giáo để ép Nguyễn Văn Thiệu từ chức và góp phần ?odàn xếp? cho Tướng Dương Văn Minh lên làm Tổng thống thay Thiệu.

    - Rời ghế Tổng thống, ra khỏi Dinh Độc Lập, Nguyễn Văn Thiệu có liên hệ với ông ?

    - Những phút sống hoảng loạn cuối cùng ở Sài Gòn, Nguyễn Văn Thiệu có gọi điện cho tôi. Từ đầu dây, ông ta nói :

    - Thầy Hai góp ý cho tôi, lúc này tôi nên xử sự thế nào ?

    - Ông nên đi khỏi Sài Gòn.

    - Đi đâu ?

    Tôi phân tích tình hình, khẳng định thế tất thắng của Cách mạng Việt Nam và chính sách hòa hợp dân tộc, rồi khuyên Nguyễn Văn Thiệu :

    - Đi đâu là tùy ông, nhưng ông nên trừ nước Mỹ.

    - Vì sao tôi không đi nước Mỹ ?

    - Sang Mỹ, họ sẽ giết ông.

    Theo góp ý của tôi, Nguyễn Văn Thiệu đưa vợ con đi Hồng Công, rồi sang cư trú tại Anh. Cuối năm 2001, ông Thiệu mới qua đời.

    (*) Trên Nhật-báo Tự-Do số 952, ra ngày 29-2-1960, trong bài Một học giả Trung Quốc với vấn đề đính chính sử liệu Việt Nam, do ông Quang Triết dịch ra Việt văn từ bài viết bằng Hoa văn đăng trong Trung ương nhật báo, xuất bản tại Đài Loan ngày 26-1-1960, để cống hiến độc giả Việt Nam, nơi phần giới thiệu tác giả Tưởng Quân Chương, chúng ta đọc được : ?ohọc-giả Tưởng-Quân-Chương là một giáo-sư, sử-gia ở Đài-Loan ; năm trứớc được Linh mục Raymond de Jeagher - Giám-đốc Hiệp-hội Tự-do Thái-bình-dương tại Việt-Nam, Cố-vấn đặc-biệt của Tổng-thống Ngô-đình-Diệm về Hoa-kiều-vụ - mời qua Sài-Gòn để biên soạn sách giáo-khoa Hoa-văn về môn sử-ký, địa-lý và công dân giáo-dục?.

Chia sẻ trang này