1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trích lượm (những bài viết hay, những điều đáng suy nghĩ)

Chủ đề trong 'Trường PTTH Lê Hồng Phong TpHCM' bởi xuaan20, 06/09/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. linhkhuong

    linhkhuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2006
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Hihi, vậy mà cũng ko hiểu :D
  2. herbert28_huynh

    herbert28_huynh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/05/2006
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Cancer - Cự giải (21.6 đến 22.7)​
    Người tuổi này là người có óc quan sát thực tế, thích học hỏi, nhưng rất bảo thủ và hay tự hào, đôi khi trở thành cố chấp và ương bướng. Tuy thế, nhờ khả năng phân tích, và suy luận của họ, giúp họ thích hợp với các nghề chuyên môn như y, luật, tài chánh, và giáo dục. Ðặc biệt ở tuổi này, vì có sự suy tính hơn thiệt rất tinh túy, nên họ hay nghĩ đến phần lợi cho chính họ, cũng chính vì thế mà họ là những người thường có đầu óc kinh doanh thương mại, nhờ vào khả năng suy đoán lợi hại, hơn thiệt kia mà làm cho các cuộc kinh doanh của họ phát đạt hơn. Tuy nhiên người tuổi này nên tránh những trò chơi hay công việc làm có tính cách hên xui may rủi, không tốt. Về tính tình, họ là người thường hay cho mình là tự trọng, nhưng thật ra trong thâm tâm họ, họ không biết điều mà họ suy nghĩ là đúng hay sai. Họ có khuynh hướng rất bảo thủ, không chịu nghe lời khuyên giải của người khác, và thường hành động theo thói quen, theo chiều hướng suy nghĩ riêng tư của họ và không chịu thay đổi.
    Về tình cảm, Cancer rất đa cảm, cố che dấu tình cảm không muốn để lộ ra ngoài, do đó ít ai biết rõ ý nghĩ chân thật của họ. Trong tình yêu, họ yêu say đắm, nhưng rất mơ mộng, đa cảm, lãng mạn. Tuy nhiên họ rất thích xây dựng một mái ấm gia đình nhưng vì tính tình lãng mạn và hay cố chấp, nên cuộc sống lứa đôi không mấy được bảo đảm, cũng có phần ít người tuổi này rất hạnh phúc
    Họ rất yêu trẻ con, sống nội tâm và thường phải sống trong những khuôn phép của gia đình. Họ không được sống theo ý mình nhưng không vì vậy mà có mối quan hệ hạn hẹp, trái lại họ giao thiệp rất rộng rãi, còn điều này nữa, bạn nói rất nhiều. Họ có vẻ ngoài cứng rắn nhưng nội tâm lại dịu dàng, biết cách bảo vệ mình trong mọi hoàn cảnh. Đặc biệt họ rất thẳng thắn, thường nói toạt ra những suy nghĩ của mình mà không sợ mất lòng ai. Họ ghét những kẻ hay xúc xiểm và hay quan trọng hoá vấn đề, những điều đó không phù hợp với tính cách bao dung của họ. Họ cũng là người dễ tin và dễ thay đổi ý kiến. Điều đáng quý của là luôn luôn đặt tình cảm lên trước tất cả. Họ thường suy tư và hay giữ trong lòng những chuyện nhỏ không đáng!
  3. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    http://www9.ttvnol.com/forum/tvty/915620/trang-11.ttvn
    [nick]
    Bỏ chữ ký
    được Angelika sửa chữa / chuyển vào 21:50 ngày 16/05/2008
  4. herbert28_huynh

    herbert28_huynh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/05/2006
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Leo - Hải Sư (23/7 - 23/8)
    Sư Tử là chúa của muôn loài. Cho nên người cùng tên với nó cũng muốn chiếm vị trí như vậy đối với các cung Hoàng đạo khác. Trong cử động của Sư Tử là sự hoà trộn làm một giữa tính nhanh nhẹn đặc biệt và vẻ uể oải của vua chúa. Sư Tử căm ghét bóng tối và sự cô đơn, đồng thời luôn mừng rỡ tiếp nhận những lời mời tham gia các cuộc vui chơi.
    Hầu hết Sư Tử bộc trực và tự trọng. Hãy thử không quan tâm đúng mức đến họ, hãy thử gây một tổn hại nào đó cho họ, thì từ một con mèo dịu dàng trước mặt bạn bỗng sẽ là con thú cao ngạo, dữ tợn với bờm dựng đứng và tiếng gầm rú ghê gớm.
    Hình thức của những người sinh trong chòm sao Sư Tử, nam cũng như nữ, có gì đó giống như ?ođồng loại? chúa sơn lâm của mình. Họ thường có mái tóc bồng, hơi xù, râu nhiều. Mắt Sư Tử thường sẫm màu, tròn, đuôi mắt hơi cao lên (mắt Sư Tử), ánh mắt dường như uể oải. Dáng đi thẳng và kiêu hãnh, với cách di chuyển mềm mại như mèo. Ở phụ nữ vẻ kiều diễm lười nhác thường đi đôi với sự đa cảm thầm kín. Giọng nói của Sư Tử cũng chậm rãi như cử động của họ.
    Sư Tử rất thích làm trung tâm chú ý của mọi người. Sư Tử (vốn coi mình là thông minh nhất) rất thích dạy bảo người khác. Vì thế nhiều người sinh cung Sư Tử chọn nghề giáo viên, chính khách, hoặc tư vấn tâm lý... Sư Tử quả là rất biết cách tìm hiểu và giải quyết những rắc rối, éo le trong cuộc sống của người khác, nhưng cuộc sống của chính mình thì không thể nói là tự thu xếp được. Tuy nhiên, thử nói điều đó ra, bạn sẽ thấy họ giận bạn ghê gớm như thế nào. Còn nếu bạn khen ngợi, họ sẽ là những người bạn tuyệt vời. Không có cung Hoàng đạo nào mà sự nịnh khen lại có tác động mạnh như với Sư Tử.
    Sư Tử vô cùng nhạy cảm với những gì mà người khác nghĩ về họ. Không có cách nào chiếm được cảm tình của Sư Tử tốt bằng lời khen.
    Sư Tử rất tinh tường và năng động. Họ không bao giờ tốn phí thời gian cho những kế hoạch và dự án vô căn cứ. Sư Tử là người tổ chức, nhà lãnh đạo tuyệt vời.
    Bản chất hào phóng của Sư Tử thể hiện rõ nét nhất là khi họ đãi khách đến nhà. Đồ ăn, đồ uống rất nhiều và ngon, phòng ốc được dọn dẹp và bày biện chu đáo, đông đảo đàn ông danh giá, đàn bà sa hoa - những điều đó làm cho bữa ăn tại nhà Sư Tử không khác gì đại tiệc trong hoàng cung.
    Sư Tử không thể hình dung sự tồn tại của mình mà không có tình yêu. Cả cuộc đời của họ dường như chỉ xoay quanh tình yêu. Hễ gặp một người thuộc cung Sư Tử, y như rằng người đó hoặc là vừa cưới, hoặc đang chuẩn bị làm điều đó vào tháng tới, hoặc đang yêu đương cuồng nhiệt, hoặc vừa chia tay với người tình... Tuỳ thuộc vào tình trạng yêu đương của mình, họ lúc thì rạng rỡ như mặt trời, lúc thì ủ rũ đau thương, như thể ngày mai sẽ phải chết. Khi Sư Tử chia tay người yêu hoặc vợ (chồng) mình, lòng kiêu hãnh của nó bị tổn thương đến mức tưởng chừng đời đến đó là tàn. May thay, mọi chuyện rồi cũng qua khỏi. Sư Tử sớm làm lành với người yêu hoặc vợ (chồng), hoặc tìm được một tình yêu mới và lại hạnh phúc rạng ngời. Chuyện cãi nhau - làm lành như thế trong đời Sư Tử chỉ như cơm bữa thường ngày. Vì thế, rất hiếm thấy người sinh trong cung Sư Tử mà lại sống độc thân, cô quả.
    Sư Tử, vốn bản tính mạnh mẽ, thường không thích bị phụ thuộc, dựa dẫm vào ai cả. Ngược lại họ rất thích có người khác phụ thuộc vào mình. Đôi lúc Sư Tử có thể cằn nhằn rằng phải làm việc đầu tắt mặt tối trong khi những người xung quanh chỉ biết há miệng chờ sung. Thực tình, vai trò như vậy rất hợp lòng Sư Tử. Cứ thử ngỏ ý giúp Sư Tử bớt việc, anh ta sẽ giận dữ từ chối. Nhưng nếu đề nghị Sư Tử ra tay cứu giúp, anh ta sẽ vui lòng làm tất cả những gì có thể. Lòng hào hiệp là tính cách đã ngấm trong máu của Sư Tử.
    Với tiền bạc, Sư Tử cư xử rất thoải mái, đôi khi quá thoải mái. Vì thế, không ít lần Sư Tử đứng bên bờ vực phá sản, nhưng luôn tìm được cách cải thiện tình thế. Sư Tử ngưỡng mộ tất cả những gì gọi là đẳng cấp cao, xa xỉ và đắt tiền. Để vui thú, Sư Tử sẵn sàng tiêu hoang cả một gia tài. Sư Tử thích làm những cử chỉ đẹp. Nếu bạn cần vay tiền, hãy tìm đến Sư Tử, hiếm khi họ từ chối.
    Trước các thử thách, nguy nan, Sư Tử không bao giờ lùi bước, luôn sẵn lòng cứu giúp kẻ khác. Lòng quả cảm là bản chất của Sư Tử. Người sinh ở cung này, làm bạn thì trung thành hiếm có, làm kẻ thù thì rất đáng sợ.
    Sư Tử là một cốt cách sáng tạo, tích cực, mạnh mẽ, nhân ái và rực rỡ. Kim loại hợp với Sư Tử là vàng, còn loại đá mang lại hạnh phúc cho họ là topaz.
  5. linhkhuong

    linhkhuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2006
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Tối hậu thư gửi ''''sếp'''' chồng
    Chồng! Em gọi không phải với tư cách của hơn 60 nhân viên dưới quyền chồng, mà là lời kêu gọi thống thiết của người đã ký chung thân cái giấy hôn thú với anh.
    1. Ngày xưa, chồng chưa lên chức Giám đốc, chồng là một người mẫu mực. Chồng chiều vợ nhất mực, toàn bắt vợ để xe ở nhà để đưa đón vợ, chu đáo với nhà ngoại, chăm chút từng vật dụng trong gia đình, chắt chiu, dành dụm để chờ ngày đứa con đầu lòng ra đời. Những bữa cơm tối nhà mình ấm áp, hạnh phúc, ngập tràn tiếng cười.
    Nay chồng tối mắt với hợp đồng, tiếp khách, ngoại giao, công vụ, ngày nghỉ thì miệt mài với tennis, golf... Ngày lễ, Tết chồng xì ra cục tiền bảo em tự mua biếu ông bà ngoại. Hôm nào em mệt, không muốn tự đi xe, chồng bảo lái xe riêng của chồng đến đón. Nhà có gì hỏng hóc, cần sửa chữa chồng bảo đi thuê thợ cho tiện. Chồng rủng rỉnh sinh ra ăn ngon, mặc đẹp, mua sắm sành điệu, đổi điện thoại, laptop xoành xoạch. Những bữa cơm lạnh ngắt chỉ có hai mẹ con và ôsin.
    Tối hậu thư: Giờ nhà mình khá giả, dư dật, gì thì gì, em cũng đã là... sếp bà. Em sẽ thuê 3 ôsin. Một để nấu nướng, một dọn dẹp, một chăm con. Còn em, ngoài shopping, du lịch, em sẽ học tennis, chơi golf, lái xe, khiêu vũ. Cứ thâçy nào... trẻ, khỏe, ga-lăng thì em... thuê. Chồng thấy thế nào?
    2. Ngày xưa, chồng là người tình nồng nàn. Suốt 3 năm, chưa đêm nào chồng chịu rời tay khỏi gáy vợ. Chồng sẵn sàng ?ogiao lưu? bất cứ lúc nào khi bên vợ.
    Còn giờ đây, chồng chẳng khác nào cái vòi nước ri rỉ chảy. Không viện cớ mệt, căng
    Tối hậu thư: Em sẽ tự điều chỉnh mà không cần... chồng. Mà chồng biết đấy, chồng giờ bụng cũng đã phệ, tóc đã hói và nhiều chỗ nhăn như quả táo tàu rồi. Chồng lười soi gương quá đấy!
    3. Ngày xưa, chồng là người lãng mạn. Có bao nhiêu dịp để tặng hoa, tặng quà, chồng đều tận dụng cả, có lẽ chỉ thiếu ngày Quốc tế Lao động hay ngày Tết thiếu nhi nữa mà thôi.
    Còn nay, quà cho em đã có thư ký của chồng mua, hoặc: ?oTiền đây, em thích gì cứ việc mua?. Ngày cưới, chồng khi quên, khi nhớ, có nhớ thì cũng đang công tác tận đẩu tận đâu. Thi thoảng, em rủ chồng đi coi phim, chồng hoặc bảo bận hoặc bảo ?oGià rồi, nỡm!?
    Tối hậu thư: Những mối tình lãng mạn với cả ngàn đôi cánh giờ dễ tìm trên mạng. Mà nhắc cho chồng biết, từ ảo đến thật chỉ là một sợi tóc thôi nhé!
    4. Ngày xưa chồng là người cha mẫu mực, tự tay chồng xay cháo, xay thịt nấu cho con ăn. Đi làm về chồng sà vào con, hai ?othằng? tíu tít chơi đùa.
    Còn ngày nay, con lủi thủi chơi một mình, khi chồng về thì con đã ngon giấc, khi chồng đi con chưa thức dậy. Chồng chưa hề cầm tay con viết những nét chữ đầu đời chứ nói gì đến dạy dỗ, uốn nắn con lời hay, lẽ phải.
    Tối hậu thư: Chồng có nghĩ một ngày đẹp trời, chồng không đi sớm, con sẽ tỉnh dậy và thỏ thẻ: ?oChú là ai thế hở chú??
    5. Ngày xưa, đi đến đâu chồng cũng muốn rủ vợ đi cùng để khoe vợ. Ngày xưa, chồng ghen với em, chồng lên án chuyện ngoại tình, chồng dè bỉu cảnh nem chả.
    Còn nay, chồng thường tránh đưa em đi đến các buổi gặp gỡ, tiệc tùng, chỉ vì em đã đổi những đường cong hoàn mỹ để sinh cho chồng hai đứa con kháu khỉnh. Ra đường, nhìn thấy các em có vòng eo nhỏ xíu, chồng liếc nhanh như điện xẹt. Các em chân dài đến nách, mắt chồng hấp háy. Các em có vòng 1 bốc lửa làm chồng nghẹt thở. Em cũng phải nghe đủ thứ chuyện đi ngang về tắt của chồng.
    Tối hậu thư: Giờ khoa học thẩm mỹ hơi bị siêu chồng ạ! Một vòng Hàn Quốc là em ăn đứt cả 3 em kia cộng lại. Mà chồng biết đấy, khi còn con gái, chồng chỉ là cây si thứ 16 thôi. Chồng nhớ chứ?
    Tối hậu thư cuối cùng: Về nhà đọc những dòng trên ngay lập tức!
    Được linhkhuong sửa chữa / chuyển vào 22:16 ngày 22/06/2007
  6. linhkhuong

    linhkhuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2006
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Chí Phèo viết :
    Xã hội bất công nuôi ta lớn
    Cuộc đời khốn nạn dạy ta khôn
    Không đâm, không chém, đời không nể
    Không tiền, không bạc, gái đếch theo.
    =))
  7. herbert28_huynh

    herbert28_huynh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/05/2006
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Virgo-Xử Nữ (24/8 - 22/9)
    Rất dễ nhận dạng Xử Nữ giữa mọi người khác, trước hết vì tính cách hoàn toàn không phô trương, không ồn ào, nhiều lời, họ luôn có một phong thái đặc biệt. Bạn luôn nhận thấy trên nét mặt Xử Nữ một sự đăm chiêu, suy tư. Vẻ như người đó lúc nào cũng đang suy nghĩ căng thẳng - và điều đó hoàn toàn phù hợp sự thực.
    Một Xử Nữ điển hình là người có thân hình mảnh mai, cân đối (nếu, dĩ nhiên, không bị di truyền bởi bậc cha mẹ có thân hình to đậm), với đôi mắt đẹp và thông minh. Mắt của Xử Nữ thường trong sáng đến nỗi bạn có thể nhìn thấy hình ảnh mình trong đó như nhìn vào gương. Đa số họ duyên dáng và hấp dẫn, mặc dù đôi khi thoáng qua một nét phù phiếm. Họ khá quan tâm đến hình thức của mình. Nếu lẳng lặng quan sát Xử Nữ, bạn sẽ thấy họ hay soi gương, nhất là vào những lúc không có ai xung quanh. Xử Nữ rất coi trọng trang phục.
    Phần lớn Xử Nữ không cao, hơi cơ bắp, sức bền thể chất tốt hơn là người khác cảm tưởng sau cái nhìn ban đầu. Họ có sức chịu đựng công việc trí óc cường độ cao hơn mọi người thuộc cung Hoàng đạo khác (tuy nhiên cũng cần đề phòng căng thẳng thần kinh).
    Mặc dù phong thái của Xử Nữ thường bình lặng và thậm chí lãnh đạm, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, che giấu những diễn biến nội tâm mạnh mẽ. Thay vì biểu lộ những cảm xúc, họ lại dồn nén chúng vào bên trong - điều thường làm ảnh hưởng tới sức khoẻ, trước hết là tới chức năng tiêu hoá và hệ thần kinh.
    Xử Nữ rất chân thành trong mọi biểu hiện của mình, họ là những người rất đáng tin cậy. Tuy nhiên trong trường hợp không muốn làm gì đó hoặc đi đâu đó, họ cũng có thể viện cớ ốm. Đó là lúc khả năng nghệ sĩ của Xử Nữ thức dậy.
    Xử Nữ rất cẩn trọng và khắt khe trong ăn, mặc, công việc, tình yêu và quan hệ bạn bè. Họ đặc biệt quan tâm chăm đến sức khoẻ của mình. Trí tuệ của họ tỉnh táo đến mức họ không bao giờ có ảo tưởng, thậm chí cả khi đang yêu. Họ không nhìn đời qua cặp kính màu hồng, họ nhìn rõ cả ưu điểm lẫn nhược điểm của người mình yêu cũng như tính chất quan hệ của mình với người đó.
    Đa số Xử Nữ có một trí thông minh sắc bén và thâm hậu (đặc biệt nếu bạn nhận bắt được ý giễu cợt thường có trong câu nói của họ).
    Tuy không thể nói Xử Nữ là những người mơ mộng viển vông, vẻ ngoài của họ nom lãng mạn cứ như vừa từ trên trời rơi xuống. Khi bị khó chịu bởi sự thô tục, ngu dốt hoặc cẩu thả, Xử Nữ có thể gắt gỏng, càu nhàu. Nhưng đa phần thời gian, nhờ tính cách bình thản, thăng bằng của mình, họ là những người rất dễ mến khi tiếp xúc. Họ rất có ích cho các bệnh nhân và người cùng khổ. Những phụ nữ từ thiện nổi tiếng nhất đều sinh ở cung này. Họ bao giờ cũng đầy cảm thông và cứu giúp. Nếu bạn bị nhức đầu, Xử Nữ không chậm trễ chạy đi mua thuốc. Nếu đúng khi đó bạn đang ở nhà Xử Nữ, người đó không cần phải chạy ra hiệu thuốc, vì tủ thuốc ở nhà đã đầy đủ mọi thứ cho mọi sự cố. Hơn thế, Xử Nữ còn biết thuốc có những hợp chất nào, công dụng của nó, và liều dùng ra sao.
    Mỗi khi đi xa, Xử Nữ thường chu đáo mang theo túi thuốc men, và cả loại kem tắm mà mình quen dùng, vì ở nơi kia nhỡ đâu không có loại đó. Điều này còn có nguyên nhân kinh tế của nó: Xử Nữ hiếm khi mua lẻ một bàn chải răng hay một bánh xà phòng, mà phải cả lô, hay chí ít cũng một chục ?" như thế rẻ hơn.
    Thói quen đối với Xử Nữ - là cái gì đó rất bền vững, được thiết lập một lần cho mãi mãi.
    Xử Nữ có thể triền miên góp ý, nhắc nhở bạn về những sơ xuất dù là nhỏ nhất (điều dễ làm cho bạn phát điên). Nhưng khi thấy bạn gặp khó khăn, Xử Nữ cũng không chậm trễ giúp đỡ. Nếu công việc của bạn bề bộn và nặng nhọc, đến nỗi cảm tưởng sắp gục ngã, đừng do dự nhờ cậy Xử Nữ. Và người đó sẽ xắn tay áo, lao vào công việc, quyết giúp bạn vượt qua tai hoạ. Thậm chí không cần bạn ngỏ lời xin giúp đỡ. Xử Nữ không thể chịu đựng được sự hỗn loạn, lập tức tìm cách lập lại trận tự hoàn hảo. Tính cách này có nguồn gốc từ tầng bản năng của người đó. Xử Nữ đến làm khách, thường vui vẻ giúp gia chủ dọn rửa bát đĩa sau khi thực khách đã ra về.
    Xử Nữ khác hẳn mọi người ở tính không thể ngồi lâu một chỗ. Chỉ được một lúc là người đó lại đứng lên đẩy ghế, đi lại trong phòng, toàn bộ dáng vẻ cho thấy là không có thì giờ vì đang bận nhiều việc cấp bách. Lúc đó, Xử Nữ vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, không nao núng. Dù bạn có cố tình cũng không thể làm cho Xử Nữ bộc lộ cảm xúc thái quá.
    Làm những việc hảo tâm, Xử Nữ không mấy khi nhận quà đáp lại. Nguyên do là họ không muốn bị lệ thuộc vào ai. Họ rất thích sự độc lập. Nỗi lo sợ bị lệ thuộc, nhất là ở người lớn tuổi, làm cho nhiều Xử Nữ có tính tiết kiệm. Tuy nhiên, khi Xử Nữ vững tin vào sự độc lập kinh tế của mình, họ có thể chi tiêu phóng khoáng.
    Xử Nữ khinh thường thói ngửa tay xin xỏ, sự nghèo hèn, nhưng Xử Nữ không chần chừ đến giúp bạn bè gặp hoạn nạn. Xử Nữ không bao giờ ném tiền qua cửa sổ, bởi vì đồng tiền họ kiếm được không phải dễ dàng. Do vậy họ không bỏ qua những khi cần nhận xét gay gắt với những kẻ lười biếng, ăn bám.
    Không nên trách Xử Nữ có thiên hướng phê phán, bởi vì người đó phê phán bản thân cũng không ít hơn. Bằng trí tuệ sắc bén của mình, người đó phát hiện thấy những thiếu sót dù là nhỏ nhất trong công việc, trong quan hệ giữa mọi người, và nói chung trong cuộc sống. Xử Nữ không chịu đựng được sự trễ giờ. Người đó tin chắc rằng đó là sự phung phí một cách vô nghĩa quỹ thời gian quý giá của cuộc đời. Vậy, theo nhà chiêm tinh Linda Goodman, nếu bạn không muốn giận nhau với Xử Nữ, hãy cố gắng đúng giờ.
    Mặc dù hay góp ý người khác, Xử Nữ không thể chịu được khi người ta góp ý cho mình. Nếu hoàn cảnh xô đẩy bạn phải chê trách Xử Nữ (chỉ nên làm khi không còn con đường nào khác), hãy cố thể hiện sự mềm dẻo và tế nhị nếu không muốn làm hỏng quan hệ với người đó.
    Xử Nữ là những người khoẻ mạnh thiên phú, nếu như họ không tự hại sức khoẻ bởi làm thần kinh căng thẳng, làm việc quá sức, hoặc bi quan. Xử Nữ rất chú ý ăn uống bổ dưỡng, chăm sóc cơ thể. Nhưng cũng như mọi người trần mắt thịt khác, họ có một số bệnh thường gặp, ví dụ như: rối loạn tiêu hoá, đau đầu, đau khớp chân tay, vai, thắt lưng. Nhưng nhìn chung, nhờ sự qua tâm thường xuyên đến sức khoẻ, Xử Nữ rất ít khi đau ốm nghiêm trọng.
    Xử Nữ thích mèo, chim cảnh và các con vật bé nhỏ khác. Không kém thế, mà có thể nhiều hơn thế, Xử Nữ thích sự chân thực, đúng giờ, cẩn thận, minh mẫn và tính chọn lọc trong quan hệ. Họ căm ghét kiểu lãng mạn nước bọt, thói ở bẩn, thô tục, bê tha và lười nhác. Xử Nữ là những người rất cá tính, thực tế, rành mạch, với cảm nhận tinh tế về cuộc sống, hoàn toàn xa lạ với những đam mê dung tục và cuồng dại.
    Xử Nữ rất hợp với nephrite (một trong hai khoáng chất làm nên ngọc bích) màu xanh lục lạnh. Còn bạch kim - là kim loại mang lại hạnh phúc cho họ.
  8. herbert28_huynh

    herbert28_huynh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/05/2006
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Thiên Xứng - Libra ( 23/9 - 23/10)
    Người sinh cung Thiên Xứng căm ghét thói thô lỗ, nhưng đồng thời có thể không cần hỏi, đến tắt phụt TV của bạn nếu cho rằng nó mở âm thanh quá to. Thiên Xứng yêu mến mọi người, nhưng đồng thời căm ghét đám đông. Họ như những vị tiên phúc hậu dàn hoà những người tranh cãi nhau, nhưng lại có thể chính mình cà khịa cãi vã. Họ hoà nhã cởi mở, nhưng lại có thể gắt gỏng rất lâu. Họ vừa thông minh lại vừa thơ ngây. Không ngồi yên một chỗ, nhưng chẳng vội vàng đi đâu. Nhìn chung, dường như ở họ không có một ưu điểm nào mà lại không được cân đối bằng một nhược điểm, và ngược lại. Một sự ?ođa nhân cách? đến kỳ lạ phải không?
    Hình thức Thiên Xứng không có gì đáng để phân biệt với các cung khác. Khuôn mặt thường có đường nét không lớn, dễ coi. Đặc biệt duy nhất có thể là lúm đồng tiền ở má hoặc cằm một số người, nhưng không phải tất cả. Lúm đồng tiền được coi là dấu ấn của thần Vệ nữ. Nụ cười của họ là điển hình của những ai được phù trợ bởi thần Vệ nữ - nụ cười mềm mại, dịu dàng, ngọt ngào, pha chút bí hiểm. Thậm chí sự cáu giận, xúc động cũng không làm hỏng, làm mất đi vẻ bình thản trên khuôn mặt của Thiên Xứng.
    Qua sự mô tả như trên, bạn sẽ nghĩ rằng tính cách của Thiên Xứng cũng mềm mại, dịu dàng và đáng yêu. Điều đó đúng, nhưng chỉ đúng một nửa. Đó là lúc Thiên Xứng ở trong tâm trạng thăng bằng. Còn lúc khác, họ bức xúc, dễ cáu, đồng bóng, bướng bỉnh, uất ức và hung dữ. Rồi sau, Thiên Xứng lại đi vào trạng thái thăng bằng, và họ lại dễ thương, thông minh, và tốt bụng.
    Dường như bên trong Thiên Xứng là hai con người hoàn toàn khác biệt nhau. Thiên Xứng mãi mãi vươn tới sự hài hoà, nhưng không đạt được thường xuyên.
    Có lúc Thiên Xứng nhiệt huyết khủng khiếp, lao đi khắp thành phố gần như với tốc độ ánh sáng, trong một ngày làm được công việc bằng người khác làm cả tuần không xong, làm việc mỗi ngày 18 tiếng, dành có 5 tiếng cho giấc ngủ mà vẫn sảng khoái. Nhưng bỗng nhiên như thể có bộ phận nào đó bị hỏng, họ cả ngày uể oải, mê ngủ. Thờ ơ với mọi việc, chẳng thiết cầm tờ báo hay ngó đến TV, họ có thể ngồi hàng giờ nhìn đăm đăm vào một điểm vô hình. Rồi như có một công tắc được bật lên, họ chuyển sang tâm trạng sầu não, bắt đầu than thân trách phận, hoặc gây om xòm từ chuyện không đâu. Rồi như nút điều khiển lại được gạt sang vị trí khác, họ lại đáng yêu, xinh đẹp, hoạt bát và lịch thiệp.
    Ai có dịp nhìn thấy họ ở một trong các trạng thái trên, không đời nào tin nếu nghe kể rằng Thiên Xứng có thể hoàn toàn khác. Họ nghĩ đó là sự thổi phồng, không thể có sự kết hợp như vậy trong một con người - sự lịch thiệp và sự xấc xược, mạnh mẽ và yếu đuối, vui tươi và ủ dột, năng lực làm việc to lớn và sự lười biếng vô vọng.
    Thiên Xứng là những người khoẻ mạnh cả về tâm thần lẫn thể chất. Một cách bản năng, họ biết tránh những căng thẳng trí óc, quá tải về thể lực bằng cách cho cơ thể mình thời gian nghỉ ngơi kéo dài. Thường xảy ra nhất với Thiên Xứng là ăn quá mức (có lúc tới tình trạng bội thực), uống rượu quá nhiều, dẫn đến các bệnh về gan, thận và đau đầu.
    Tính cách của Thiên Xứng được tạo dệt nên từ những sợi mâu thuẫn. Điều họ yêu thích nhất trên đời này là tranh luận, về bất cứ vấn đề nào, từ chuyện đồng hồ chậm mấy giây cho đến những sự kiện quốc tế phức tạp. Được dịp tranh cãi là Thiên Xứng cảm thấy mình như cá gặp nước, như rồng gặp mây. Chỉ cần ai đó khen một cuốn sách là Thiên Xứng, điệu nghệ không kém gì một nhà phê bình thực thụ, vạch ra những nhược điểm của nó. Nếu bạn không thích một bộ phim, Thiên Xứng sẽ nói đó là bộ phim hay nhất có thể xem được trong năm nay và đưa ra đầy đủ luận chứng cho điều này.
    P.S Cung của em nè ^^ Chính xác 80%
  9. bluesss_mizu

    bluesss_mizu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2006
    Bài viết:
    651
    Đã được thích:
    0
    Vừa đọc vừa khóc
    Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làn[​IMG]g đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng. Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể. Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con. Mẹ  chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

    Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi. Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...". Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

    Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí. Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.
    Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "****** là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi." Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ  mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?
  10. bluesss_mizu

    bluesss_mizu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2006
    Bài viết:
    651
    Đã được thích:
    0
    Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang. Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, ****** về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ.  Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là ****** như thế này đấy!" Tôi  tức tối đáp lại nó: "Nó là ****** ấy! ****** mới là con điên ấy, ****** mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện. Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.
    Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn. Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được..." Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..." Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là ****** đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!" "A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!" Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

    Nhớ  một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...". Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất.  Lúc này,  chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ  giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.
    Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ  muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ,  dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín. Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, ****** tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra."

    Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu.  Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngănbàn tay bạo lực của cha. Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. "Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu. Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn.  Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.  Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.
    27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì. Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói: "Không, ****** đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "****** có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi... Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.
    Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!" (Trang Hạ dịch)

Chia sẻ trang này