1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Triều Nguyễn (1802_1945)

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi thanh786, 04/06/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Thiet_Moc_Chan

    Thiet_Moc_Chan Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/05/2004
    Bài viết:
    1.708
    Đã được thích:
    1.390
    Thế còn chuyện về Đỗ Thanh Nhân và quân Đông Sơn thì thế nào ? Sao ko thấy bạn nhắc tới ?

    Lúc Huệ còn sống thì có chuyện Chỉnh - Nhậm hục hặc lẫn nhau, nhưng sau đó đều bị Huệ diệt hết. Chỉ sau khi Huệ chết rồi thì mới có chuyện Diệu, Dũng, Sở, Trung đấu đá. Nếu Huệ còn sống thì đố dám lộn xộn

    Còn về phía Ánh, nếu Ánh chết trước khi đại nghiệp thành, ai dám đảm bảo là bọn tướng tá sẽ đoàn kết một lòng chống Tây Sơn ? Nên nhớ chuyện lục đục giữa Thành và Duyệt đã có từ chiến dịch Quy Nhơn 1800-1801 rồi nhé
  2. trieuthien

    trieuthien Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    846
    Đã được thích:
    19
    Chuyện Nhân và quân Đông Sơn chỉ là chuyện nhỏ nếu so sánh với phía Tây Sơn . Phía TS không có Lý Hải và đám Tàu Ô thanh trừng lẫn nhau sao ? Phía Ánh lúc giai đoạn đối đấu với Tây Sơn có những cuộc thanh trừng nhau như lúc Huệ thanh trừng Chỉnh, Nhậm và luôn cả Nhạc không ? Tới thời Cảnh Thịnh thì còn bạo hơn, kẻ chết, kẻ về hàng Ánh, kẻ bỏ đi mai danh ẩn tánh, ngay cả con của Nhạc là Bảo cũng muốn về hàng Ánh luôn . Nội bộ ánh không có kiểu người bỏ Ánh mà về quê, kẻ bỏ Ánh mà về hàng Tây Sơn, hàng loạt tươ'ng tá Ánh giết lẫn nhau . Nội bộ Tây sơn thiếu đoàn kết hơn nội bộ Ánh là chuyện rất rõ ràng

    Nói chuyện lịch sử thì không thể nói chữ "nếu", phía nào cũng có thể dùng chữ nếu để biện minh cho bản thân mình được . Chuyện Thành và Duyệt thù nhau chỉ vì 1 câu nói nhưng chưa đến mức 1 trong 2 phải chết trước khi đại nghiệp thành công
  3. macay3

    macay3 LSVH - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    26/10/2007
    Bài viết:
    2.931
    Đã được thích:
    1.543
    còn phụ thuộc vào tâm lí thời phong kiến nữa.
    Ánh là dòng chúa nên vẫn dc sự ủng hộ của đông đảo tầng lớp nho học, quan lại cũ.

    TS là quân khởi nghĩa nên số người theo là các bộ phận nhân dân còn lại, xuất thân khác nhau nên việc thống nhất quyền lực tất yếu phải xảy ra.
  4. dienthai

    dienthai Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/03/2006
    Bài viết:
    2.949
    Đã được thích:
    13
    Tấc đất ngọn rau ơn chúa!

    Đó là chỗ dựa rất tốt của bên chúa Nguyễn. Quân Tây Sơn mấy lần vào đánh "Nam bộ" đều thắng, rồi đều bỏ của chạy lấy người. Một vùng đất rộng lớn, trù phú mà không biết thu phục, quản lý, không biết tận dụng nhân lực tài lực ...

    Nội bộ lủng củng, không biết đến câu "1 nước làm gì có hai vua" ... Thù trong giặc ngoài ... chống đỡ rất vất vả.
  5. Thiet_Moc_Chan

    Thiet_Moc_Chan Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/05/2004
    Bài viết:
    1.708
    Đã được thích:
    1.390
    Xin thưa là vì Nguyễn Ánh giết Đỗ Thanh Nhân, một trong Gia Định tam hùng, nên Nhạc, Huệ mới vào đánh Gia Định lần nữa đấy ạ. Lần đấy Ánh phải chạy sang tận Phú Quốc, nếu ko may thì đã bị quân Tây Sơn bắt rồi

    Ngay cả khi đại nghiệp chưa thành thì nội bộ Ánh đã chia làm 2 phe : thân phương Tây (Bá Đa Lộc, hoàng tử Cảnh, Lê Văn Duyệt) và thân Trung Hoa (Trịnh Hoài Đức, Lê Quang Định, Nguyễn Huỳnh Đức...). 2 phe này hục hặc lẫn nhau, ít nhât là từ năm 1790. Ngay khi Bá Đa Lộc đưa hoàng tử Cảnh về VN, hoàng tử đã theo đạo Thiên Chúa, và ko chịu quỳ lạy tổ tiên. Từ đó Cảnh ko được lòng phe thân Trung Hoa. Dòng dõi của Cảnh ko được nối ngôi của Ánh, và bị đì rất khốn khổ suốt thời Minh Mạng, Thiệu Trị.

    Còn sau khi Quang Trung mất thì nội bộ Tây Sơn mất đoàn kết là chuyện đương nhiên. Quang Toản thì ko đủ tài lãnh đạo, Bùi Đắc Tuyên thì lúc nào cũng phá hoại. Đặt vấn đề Ánh với Huệ cùng chết năm 1792, vậy thì Cảnh dễ gì ăn được Toản. Lúc đó phe Bá Đa Lộc - Trịnh Hoài Đức xung đột còn kinh hơn và sớm hơn ấy chứ

    Bạn chê chuyện Nguyễn Bảo; thế nhưng chuyện vụ án Mỹ Đường, chuyện Hồng Nhậm - Hồng Bảo, ... thì có hơn gì
  6. vaputin

    vaputin Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/09/2008
    Bài viết:
    5.351
    Đã được thích:
    133
    Ảnh Vua Tự Đức

    Bức ảnh dưới đây là quen thuộc với mọi người

    [​IMG]
    Chân dung thông dụng của Hoàng đế Tự Đức
    http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BB...4%90%E1%BB%A9c
    Tuy vậy ta chưa rõ nguồn gốc bức ảnh trên là từ nguồn nào

    Bức chân dung dưới đây ít người biết


    [​IMG]
    Image number: 40381306
    ullstein bild - Roger Viollet
    Date: 31.12.1969
    Image size: 2426x3896 Pixel

    Viêtnam. Tu-Duc (1830-1883), empereur d'Annam. Gravure, 1874. RV-507153
    Viêtnam. Tu-Duc (1830-1883), empereur d'Annam. Gravure, 1874. RV-507153

    Bức ảnh này do Roger Viollet vẽ và có nguồn gốc chắc chắc chắn. Trong bức ảnh này có những diểm lưu ý:
    1-Vua Tự Đức vì lúc bé bị bệnh đậu mùa nên không có con. Di ảnh thấy mặt ông lổ rổ vết đậu. Da ông đen như sử sách đã ghi chép
    [​IMG]

    [​IMG]

    2-Ông khá giống ông nội của ông là Minh Mạng

    [​IMG]

    Chân dung Minh Mạng theo minh họa trong sách của John Crawfurd (xb 1828) Hoàng đế nhà Nguyễn Trị vì 18201841

    Cái gì chắc ăn thì nên dùng chính thức, không hiểu bức ảnh đầu tiên có đúng không, nếu không thì là ai vậy?
  7. minhnet2006

    minhnet2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/09/2008
    Bài viết:
    218
    Đã được thích:
    0
    01/02/2011
    Người con út của ông hoàng yêu nước
    Đó là người đã chọn Nha Trang làm nơi dừng chân để "trả nợ" tình yêu quê hương xứ sở, để thỏa nỗi niềm khát khao nguồn cội của mình. Cha ruột ông chính là vị vua yêu nước có số phận bi hùng - cựu hoàng Duy Tân.

    [​IMG]Ông Vĩnh San Joseph. . Ảnh: Ái Duy
    Tính đến thời điểm này thì Bảo Quý - tên tộc của ông Vĩnh San Joseph - là một trong năm hoàng tử cuối cùng còn tại thế của vương triều nhà Nguyễn. Bốn người kia là ông Vĩnh Giêu con cựu hoàng Thành Thái (đang ở Mỹ), Bảo Thắng con cựu hoàng Bảo Đại (Pháp) và hai anh trai của ông đang ở Pháp: Bảo Ngọc (Vĩnh San Georges) và Bảo Vang (Vĩnh San Claude).
    Những người con này đều có số phận thăng trầm, chìm nổi theo cuộc đời lưu vong của vua cha, thậm chí còn chưa hề biết đến mùi vinh hoa phú quý.
    Lịch sử Việt Nam xuất hiện một trường hợp kỳ lạ và nghiệt ngã như câu vè dân gian: "Một nhà mà có ba vua/Một vua chết đói hai vua đi đày". Vua Dục Đức (1852-1883) lên ngôi vỏn vẹn được ba ngày thì bị phế, bị bỏ đói cho đến chết trong nhà giam. Con ruột của ông là vua Thành Thái (1879-1955) trị vì được 18 năm, bất hợp tác với Pháp nên bị đưa đi đày. Hoàng tử thứ năm của Thành Thái là vua Duy Tân (1900-1945), mưu việc lớn bất thành cũng chịu chung số phận với vua cha từ năm 16 tuổi.
    Sinh năm 1938 tại Réunion, một hòn đảo thuộc địa của Pháp nằm giữa Ấn Độ Dương phía đông châu Phi, Vĩnh San Joseph là con trai út của cựu hoàng Duy Tân và bà Fernande Antier - một thiếu nữ con nhà bình dân gốc Pháp sống trên đảo. Trên ông còn có hai anh trai và một chị gái.
    Trong ký ức của người con út, Duy Tân là người cha thương con nhưng nghiêm khắc, điềm đạm và ít nói. Cựu hoàng là người cầu tiến, ham học hỏi. Ông là người tiên phong tiếp cận với kỹ thuật vô tuyến điện trên hòn đảo hẻo lánh này và đã tham gia xây dựng đài thu phát truyền tin đầu tiên ở đây. Hiện nay, tại nơi này vẫn còn lưu dấu ấn của cựu hoàng bằng một cây cầu nhỏ mang tên ông và đến năm 1992, TP Saint-Denis (nơi cả gia đình nhà vua trú ngụ ngày xưa) đã khánh thành đại lộ Duy Tân.
    Tuổi thơ của Joseph trôi qua trong nhọc nhằn thiếu thốn. Khi vua Duy Tân tử nạn trong tai nạn máy bay đầy bí ẩn ngày 26/12/1945 trên bầu trời tỉnh Lobaye vùng Oubangui - Chari thuộc Trung Phi, cả gia đình lâm vào cảnh khốn cùng. Hai người con lớn phải bỏ học đi làm, Goerges đăng lính, mỗi Joseph em út còn quá nhỏ nên vừa học vừa làm. Năm 1955, cả nhà ông chuyển qua Madagascar và ở đó 10 năm trước khi tất cả cùng định cư tại Pháp.
    Mãi đến năm 1987, di hài của vua Duy Tân mới được rước về an táng trọng thể tại An ****, chấm dứt hành trình lưu đày 70 năm ở xứ người của một ông vua yêu nước thất cơ lỡ vận. Những chuyến về Việt Nam ban đầu mang ý nghĩa hành hương bái yết tổ tiên, ra mắt bà con dòng họ, dần dà đã trở thành thông lệ, thường xuyên, thành thói quen, thành niềm vui lẽ sống của những người con sống xa quê hương.
    Sau khi nghỉ hưu, từ năm 2005 "hoàng tử bé" Bảo Quý và vợ mình, bà Lebreton Marguerite, đã quyết định ở lại Việt Nam để an dưỡng tuổi già. Và thành phố biển Nha Trang xinh đẹp là nơi mà ông bà dự định gắn bó đến cuối đời.
    Tôi đã lần theo nơi ông thuê ở đầu tiên tại Nha Trang là một con hẻm nhỏ trên đường Lê Hồng Phong, rồi chuyển đến đường Bắc Sơn ở khu vực Hòn Chồng, và nay là trên đường Nguyễn Phong Sắc, thuộc khu dân cư mới mở phía nam đèo Rù Rì cách trung tâm thành phố 8 km về phía bắc. Nơi ở mới của ông thật yên tĩnh và trong lành, kín đáo mà lại rất thoáng đãng, tràn ngập nắng gió. Trước cổng nhà là tấm bảng nhỏ đĩnh đạc đóng trên tường ghi rõ "Mr & Mme Vĩnh San Joseph".
    Không một chút xa lạ và cách biệt với Vĩnh San Joseph. Ở ông toát ra sự hồn hậu chân tình và khiêm cẩn. Rất trẻ trung và khỏe mạnh so với cái tuổi 72, ông reo lên mừng rỡ "oh, ma famille" (gia đình tôi) với những người cùng dòng tộc trong lần gặp đầu tiên. Rồi ông tự tay tỉ mẩn dò từng nhánh dọc ngang trên cây gia phả trong bức tranh treo trang trọng trên tường. Bên cạnh đó là chân dung của vua Duy Tân khi mới lên ngôi năm 7 tuổi.
    "Mệ" Bửu Thê, cựu giáo viên trung học năm nay đã 90 tuổi, là một trong những bậc trưởng thượng của Nguyễn Phước tộc tại Nha Trang, tự nguyện làm cầu nối giúp chúng tôi tiếp xúc với ông. Đây cũng là người bạn vong niên đã sát cánh và nhiệt tình giúp đỡ vợ chồng ông hoàng này từ khi họ mới đặt chân đến Nha Trang, từ nơi chốn ăn ở, đi lại, cho đến thăm thú bà con họ tộc. Đồng lương hưu của một công chức chỉ đủ giúp cho ông bà Joseph thuê một căn nhà nhỏ và sống bình dị.
    Bà Lebreton Marguerite ắt hẳn phải là một nội tướng rất giỏi. Sau gần 40 năm nâng khăn sửa túi cho ông hoàng, tình yêu dành cho chồng vẫn còn ngời ngời trong ánh mắt bà. "Je suis très fier..." (Tôi rất tự hào...), bà không ngừng lặp lại điều đó mỗi khi hướng mắt về phía ông.
    Họ có với nhau hai người con trai đều đã lập gia đình và thành đạt ở Pháp, hai đứa cháu nội xinh xắn. "Nhất định chúng nó sẽ về Việt Nam để ra mắt tổ tiên ông bà", người mẹ khẳng định. Nữ chủ nhân bê ra khay nước trà nóng mời khách, bộ ấm tách sứ trắng bong sạch sẽ, chén đường nhỏ cho khách tự pha. "Bà đi chợ hàng ngày sao?". "Ồ không, tôi chỉ thỉnh thoảng, ông nhà tôi mới thường xuyên. Ông ấy nấu ăn rất ngon, nhất là các món Việt".
    Ông hoàng than thở" "Vì bà ấy vẫn chưa quen cách tính tiền Việt, đi chợ cứ nhầm lẫn. Vả lại ngôn ngữ ta phong phú quá". "Là sao ạ?". "Có gì đâu, ví dụ như món hàng này giá 25.000 đồng nhé, thì chỗ này nói "hai nhăm", chỗ kia "hai mươi lăm", chẳng biết đường nào...".
    Đây là cái Tết thứ 5 của hai vợ chồng ông ở Nha Trang.
    Trong mắt họ phong cảnh nơi đây thật hữu tình, thủy thổ ôn hòa, con người hiền lành mộc mạc. Điều mà ông ưu tư cũng không khác mấy với lớp người lớn tuổi nặng tình yêu quê hương xứ sở, vì sao ngày càng có nhiều bạn trẻ thờ ơ với lịch sử nước nhà đến vậy. Năm 1988, trong chuyến thăm quê chồng, mẹ ông - bà Fernande Antier - đã ước ao sớm khôi phục lại những con đường mang tên Duy Tân ở Việt Nam. Tạ thế vào năm 2005, có lẽ giờ này bà cũng mãn nguyện phần nào khi đã xuất hiện những con đường mang tên ông ở một số địa phương.
    Chim có tổ, người có tông. Như cây có cội, như sông có nguồn. Có một cánh chim đã vượt trùng khơi theo tiếng gọi từ sâu thẳm cội nguồn về lại đất tổ, nơi mà ông cha mình buộc phải ra đi.

    Duy Tân tên húy là Nguyễn Phúc Vĩnh San - là vị vua thứ 11 của nhà Nguyễn (1907-1916), sau vua Thành Thái. Khi vua cha bị thực dân Pháp lưu đày, ông được đưa lên ngôi lúc còn thơ ấu. Tuy nhiên, ông dần dần khẳng định thái độ bất hợp tác với Pháp.

    [​IMG]Ông Vĩnh San Joseph thời trẻ. Ảnh: Ái Duy st
    Năm 1916, ông bí mật liên lạc với các nhà lãnh tụ Việt Nam Quang Phục hội như Thái Phiên, Trần Cao Vân dự định khởi nghĩa. Kế hoạch thất bại, Duy Tân bị Pháp bắt ngày 6/5 và đến ngày 3/11/1916, ông bị lưu đày trên đảo Réunion ở Ấn Độ Dương.
    Trong thế chiến thứ hai, vua Duy Tân gia nhập quân Đồng minh chống phát xít Đức. Ngày 26/12/1945, ông mất vì tai nạn máy bay ở Cộng hòa Trung Phi, hưởng dương 45 tuổi. Ngày 24/4/1987, thi hài ông được đưa từ đảo Réunion về Việt Nam, rồi đưa về an táng tại An ****, Huế, cạnh **** mộ vua cha Thành Thái.

    Theo Ái Duy
    Thanh niên
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    Lòng tự tôn dân tộc của Vua Thành Thái17:17', 19/1/ 2011 (GMT+7)
    [​IMG] Vua Thành Thái
    Triều Nguyễn, đến đời vua Thành Thái, mọi việc đều do Pháp thao túng gần hết. Khi đưa Thành Thái lên ngôi, Pháp hy vọng sẽ nắm trong tay một ông vua bù nhìn. Tuy còn rất trẻ (nhà vua sinh ngày 28.1.1888), vua Thành Thái là người rất thông minh, lại chịu ảnh hưởng của phong trào Duy Tân từ Trung Hoa và Nhật Bản, nên nhà vua rất thức thời, luôn mong muốn tìm cách đánh đuổi Pháp, giành độc lập tự do cho tổ quốc.

    Vua là người hiếu học, phóng khoáng và cương nghị, có cái nhìn sâu rộng, lại thường chịu khó vi hành để gần gũi, hiểu được tâm tư của quần chúng nghèo khổ. Do nhà vua có uy tín với dân chúng nên, Pháp e dè chưa dám làm gì.
    Có một lần, Pháp bắt ông Bửu Thạch, là em con chú của nhà vua. Khâm sứ Lê-vê-gnê nói: Đang dạo chơi trong vườn thì thấy một người cao lớn (chỉ ông Bửu Thạch) từ trong vườn nhảy qua hàng rào chạy trốn, lính đuổi theo bắt được, giao cho triều đình xử. Thâm ý của Lê-vê-gnê là muốn vu cho nhà vua sai Bửu Thạch ám hại hắn. Sự thật là, ông Bửu Thạch đang dạo mát thì bị bắt vô cớ. Trước sự việc như thế, triều đình chưa biết xử lý ra sao, rồi, do Tòa Khâm thúc giục, nên phải tâu lên nhà vua. Vua châu phê rất hay: “Các ngươi lại đi nghe một ông khâm sứ muốn gián tiếp buộc tội vua, làm cái việc dĩ thần nghi quân chăng? Cứ trả lời với khâm sứ rằng, “nhà vua muốn ông chuyển việc này lên pháp đình, để họ cử người công bình sang họp với các quan triều đình nghi xử”. Lê-vê-gnê phản đối, không lập hội đồng vì cho rằng chỉ một mình y chứng kiến là đủ.
    Khoảng năm 1903, nhà vua định ra miền Bắc rồi trốn sang Trung Hoa, nhưng mới đến Thanh Hóa thì cơ mưu bị lộ. Khâm sứ Trung kỳ đánh điện ra chặn xe nhà vua lại rồi đưa ngài về Huế. Pháp muốn nhân việc này buộc nhà vua thoái vị, nhưng do không có bằng chứng nên không làm gì được. Tuy nhiên, từ đó, chúng phong tỏa khắp nơi rất gắt gao, khiến nhà vua không hoạt động được. Để che mắt chúng, vua giả điên, bỏ tiền ra tuyển mộ một đội nữ binh trên 200 người, ngày ngày nhà vua đích thân ra thao trường luyện tập.
    Khi ấy, nhiều vị quan trong triều nghiêng về phía Pháp. Có tên Trương Như Cương làm tay sai cho Pháp, bày mưu để thử xem nhà vua điên thật hay điên giả. Một hôm, khâm sứ Trung kỳ mời nhà vua và các quan sang tòa Khâm dự tiệc nhân ngày Pháp Hoàng lên ngôi. Mọi người an vị xong, viên khâm sứ phát biểu trước khi vào tiệc: “Tâu bệ hạ, kính thưa quý vị triều thần, các nhân viên tòa Khâm và quý vị tân khách. Chúng tôi từng biết, ở đây đều là những nhà nho uyên thâm Hán học, đặc biệt nhà vua là người nổi tiếng học rộng, khí phách anh hùng. Vậy tôi xin thay mặt Pháp Hoàng ra một vế đối, mong Ngài đối lại để tỏ chút tình Pháp - Việt, như sau: Rút ruột Vua, tam phân thiên hạ (Vua, là chữ “Vương”, gồm một gạch sổ đứng và ba gạch ngang. Rút ruột vua, tức là lấy gạch sổ đứng, thì chữ Vương biến thành chữ “tam”, là ba. Ý viên khâm sứ là, nắm được nhà vua, Pháp có thể chia Việt Nam thành ba phần Bắc, Trung, Nam). Nhà vua biết ngay là Pháp muốn thử mình điên thật hay điên giả. Nếu không đối được, thì Pháp coi khinh cả dân tộc, đồng thời thăm dò tình cảm của vua đối với nhân dân. Còn nếu đối được, thì rõ ràng là không điên. Lòng tự tôn dân tộc không cho phép nhà vua chịu thua. Ngài ứng khẩu đối ngay: Chặt đầu Tây, tứ hải thanh bình (Chữ “tây”, mà chặt đầu đi, thành ra chữ “tứ”. Ngụ ý: Quân Pháp đi xâm lược các nước nhược tiểu, chặt được đầu nó thì bốn biển thanh bình). Cả triều đình thở phào nhẹ nhõm. Viên khâm sứ như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, ngồi phịch xuống ghế, mặt mày xanh mét.
    Chính vì câu đối này mà nhà vua phải chịu 30 năm tù của thực dân Pháp. Bởi vì sau đó, dưới áp lực của Pháp, đã dẫn đến việc triều đình yêu cầu nhà vua thoái vị.
    Vua Thành Thái bị bắt ngày 25.7.1907, bị đưa vào Vũng Tàu rồi bị đưa đi an trí ở đảo Reunion tại châu Phi. Đến năm 1947, nhờ người con gái của nhà vua sang Pháp vận động Cao ủy Bollaert can thiệp, cựu hoàng thành Thái mới được trở về Việt Nam, nhưng chỉ ở Sài Gòn, không được về Huế. Nhà vua mất tại Sài Gòn ngày 24.3.1954, thi hài được đưa về an táng tại Huế.
    Đôi dòng sơ lược, là để tưởng nhớ về một vị vua yêu nước, trong một thời mà dân tộc còn phải chịu cảnh nô lệ.
    . Theo Nguyễn Đông Nhật/Thừa Thiên Huế online
  8. phaphai

    phaphai Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    18/12/2004
    Bài viết:
    1.203
    Đã được thích:
    1.825
    Bác nhìn đất đai hiện nay để bình luận!
    Ngày em đi sơ tán, lên mỗi chỗ Lương Sơn bây giờ (cách HN chưa đến 50km) còn bị coi là chốn rừng thiêng, nước độc, mà ở đó là rừng thiêng nước độc thật sự, cả những người đi buôn bán trờ về cũng ốm dặt dẹo vì "ma làm"!
    Thời Pháp các cụ nhà mình trốn khỏi nhà tù Sơn La, sau 1 tháng phần lớn chết vì thú dữ, sốt rét rồi còn lại mấy người lại quay lại nhà tù, gần hơn ngay cái nhà tù Bá Vân (Thái Nguyên-cách HN cũng chỉ 60km) mà tù trốn cũng không về tới được dưới đồng bằng!
    Cả cái khu vực phía Nam "trù phú" ấy (thực sự đến tận bây giờ vẫn là vùng đất phì nhiêu), nếu không phải các vương hầu, quý tộc không hợp cánh "được phái" đi trấn giữ, rồi chúa Nguyễn "lánh nạn" thì chắc đến tận bây giờ sẽ thuộc vào 1 vương quốc khác rồi, làm sao Nguyễn Huệ cử được người vào trấn giữ (trong lịch sử VN, các Vua Trần cũng sang Luang Phrabang rồi đấy chứ, nhưng rồi cũng như nàh Tây Sơn đành phải trả lại cho người ta ngay sau khi vào kinh đô Laos và làm việc cần thiết là lập lại trật tự)!
  9. dienthai

    dienthai Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/03/2006
    Bài viết:
    2.949
    Đã được thích:
    13
    Hey, chào bác phaphai,
    Nhà Tây Sơn vào đánh Gia Định và cả khu nam bộ mấy lần, chắc bác đã rõ? Mỗi lần đánh là phải chuẩn bị mấy năm, hao người tốn của. Thế mà đánh xong thì chỉ để 1 số quân nhỏ làm vì chả kiểm soát được chút gì cái vùng đấy cả, có chăng loanh quanh các vùng thị tứ lớn như Gia định, Biên Hòa Mỹ tho ... Đặc biệt là trong 3 lần đầu, chỉ cần quân nhà Nguyễn khôi phục 1 chút, kéo đến vây đánh thì quân Tây Sơn, lớp đầu hàng, lớp bỏ chạy, chủ tớ kéo nhau tuốt tuột co về miền Trung, dựa bóng Hoàng Đế Nguyễn Nhạc. Mà các bác biết rồi, Nguyễn Nhạc thì làm sao có cái tầm như Nguyễn Huệ được. Hôm nay mùng 5, được gọi là tết Quang Trung chứ không phải tết Tây Sơn! hehe.
    Cái vùng khỉ ho cò gáy, rừng thiêng nước độc đó là vùng đất đai màu mỡ, lúa gạo dư thừa, đường thủy thuận tiện, sản vật phong phú ... con người hào sảng (!!!) chỉ cần được tổ chức tốt là có thể trong 1 thời gian ngắn lật ngược lại thế cờ đánh ta quân Tây Sơn, bắt 2 vua Tây Sơn, làm cỏ toàn bộ tướng lãnh anh dũng lừng lẫy của Tây Sơn.

    Tất nhiên chuyện đó xảy ra là khi Nguyễn Huệ đã đột tử, quân Nguyễn Ánh được trợ giúp không nhỏ từ một số thế lực Phương Tây. Nhưng nếu không có cơ sở vật chất phong phú, nhân lực dồi dào và lòng dân thì "tấc đất ngọn rau ơn chúa" là sao quân Nguyễn phục hồi và thành công trọn vẹn đến thế!
  10. phaphai

    phaphai Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    18/12/2004
    Bài viết:
    1.203
    Đã được thích:
    1.825
    Lịch sử vẫn còn rất nhiều điều mà cả về sau con cháu cũng không thể giải mã được.
    Nhưng điều đầu tiên với Nhà Tây Sơn là đánh tan 2 vạn quân xâm lược Nhà Thanh (sau chiến thắng, tiếng vang mà có người còn nói Nhà Tây Sơn còn lên tiếng đòi lại 2 xứ Quảng về cho Việt Nam).
    Còn tại sao Nhà Nguyễn phát triển được thì ngoài nhiều lý do, nhưng chính ai cũng biết là chỉ có mỗi Nguyễn Huệ mới giữ yên được sự lúc đục trong nội bộ và do triết lý đạo Khổng luôn rất nặng, rất nhiều quan lại dòng dõi khác không bao giờ phục Nhà Tây Sơn do nguồn gốc xuất sứ (cũng tương tự như đến tận bây giờ vẫn còn tổ chức hội thảo về công và tội của Thái Hậu Dương Vân Nga). Khi Nguyễn Huệ bị đầu độc thì không còn ai có thể giữ được cho Nhà Tây Sơn tồn tại nữa!

Chia sẻ trang này